• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Nghe Nói Bạn Sợ Ma? Để Tôi Dẫn Bạn Đi Xem Lòng Người (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Hoàng Tuyền Thôn Bạch Thủy - Nguyệt Hạ Tiểu Khê

Tôi và bạn trai Hứa Văn quen biết từ 3 năm trước.

Sau khi yêu nhau được vài tháng thì chúng tôi đã sống chung. Có đôi lúc tôi cũng sẽ nói bóng nói gió với anh ấy, khi nào mới có thể gặp được ba mẹ chồng tương lai đây? Thế nhưng lần nào Hứa Văn cũng chỉ ấp úng qua loa rồi đánh trống lảng, khi thì nói do hoàn cảnh gia đình không tốt, lúc thì nói ba mẹ không có ở nhà. Một hai lần thì cũng thôi đi, nhưng ba lần bảy lượt như thế, khiến tôi cảm thấy không ổn rồi.

Đều nói trong tình yêu mà không chịu nghĩ đến hôn nhân thì là lừa tình cả, tôi với anh cũng đã chung sống, nhưng anh cứ né tránh không cho tôi gặp mặt người lớn, thậm chí không chịu bàn đến hôn nhân, cảm giác như bản thân đã bị anh ấy lừa dối toàn tập vậy.

Vào tháng 5 năm nay, tôi đã không nhịn được mà cãi nhau với anh một trận. Đến cuối cùng, tôi phải dùng lời chia tay để hăm dọa, anh ấy mới chịu hứa với tôi, đợi đến giữa tháng 7 về nhà cúng tổ tiên sẽ đề cập đến chuyện hôn nhân với ba mẹ anh.

Lúc đó tôi tin anh chứ. Nhưng chính vào đầu tháng 7, ngày thứ hai anh về nhà cúng tổ tiên, tôi vô tình phát hiện trên trang cá nhân của bạn thân tôi Trần Dao Dao đăng hai tấm vé tàu, khi ấy tôi đã rất ngỡ ngàng.

Điểm đến của hai tấm vé tàu đó chính là thị trấn mà Hứa Văn đang sống, còn nhà của Trần Dao Dao ở Hàng Châu cơ mà.

Cả người đều toát mồ hôi hột, tôi thẫn thờ ngồi trong phòng rất lâu, mới lấy hết can đảm mở ipad của Hứa Văn ra.

Tôi mở lịch sử trò chuyện của anh, tìm hết mọi ngóc ngách các phần mềm trò chuyện có liên quan đến anh và Trần Dao Dao. Toàn bộ nhật ký đều trống trơn, rất rõ ràng đã bị xóa hết rồi còn gì. Chỉ là khi tôi nhìn thấy trong danh sách người quan tâm đến anh, Trần Dao Dao lại xếp ngay hàng đầu, độ thân mật đạt đến 92%. Bình thường tôi và anh rất ít khi nhắn tin trên phần mềm, cho nên độ thân mật chỉ đạt 75% mà thôi.

Độ thân mật cao như vậy, chứng tỏ ngày thường hai người đã thường xuyên trò chuyện. Nhưng đến tận bây giờ tôi lại không hay biết gì cả.

Tôi hoàn toàn suy sụp ngay lúc đó. Yêu nhau 3 năm, sống chung với người yêu 2 năm, đến cuối cùng hắn lại dẫn theo bạn thân tôi về nhà. Hứa Văn nói là về nhà cúng tổ tiên, tôi còn chưa gặp qua ba mẹ anh, nhưng anh đã dẫn theo Trần Dao Dao về đó rồi.

Tôi không cam tâm khóc lóc, cầm điện thoại lên bấm số của Trần Dao Dao, muốn mắng cho cô ta một trận, nhưng chẳng ai bắt máy. Tôi lại bấm số của Hứa Văn, cũng chả có phản hồi gì.

Nhất định là hai người đó cố ý. Đây là chột dạ rồi đúng không?

Tôi quăng điện thoại lên sofa, càng khóc càng không đành lòng, bọn họ phản bội tôi, tôi nhất định sẽ không để yên cho hai người đó đâu.

Thế là tôi lên mạng đặt vé tàu đi đến Huyện Kỳ ngay trong đêm, lại tìm bản sao căn cước của Hứa Văn trong máy tính, ghi lại địa chỉ rồi ra ngoài.

1.

Ngồi tàu lửa một đêm, sắp đến 8 giờ sáng ngày thứ hai, tôi mới đến Huyện Kỳ.

Khi nhìn thấy địa chỉ tôi muốn đến, thậm chí trong hướng dẫn cũng không hiển thị. Khó khăn lắm mới có một anh tài xế trung niên nhìn địa chỉ tôi đưa và nói: "Thôn Bạch Thủy à? Nơi đó hẻo lánh lắm. Cô gái, cô đi đến đó để làm gì?"

"Đến nhà bạn. Anh chắc chắn biết chỗ này đúng không?" Tôi âm trầm đáp.

Chắc là do lời nói của tôi quá lạnh lùng, tài xế liếc nhìn tôi một cái và nói: "Cô gái, tôi nói này, nếu tôi không biết chỗ thì tôi phí lời với cô làm gì? Hôm trước tôi vừa mới chở một đôi vợ chồng trẻ đến đó đấy."
Hôm trước?

Vợ chồng trẻ?

Tôi tức giận hỏi: "Có phải người con trai đeo kiếng? Con gái cột tóc đuôi ngựa, bên khóe môi có một nốt ruồi?"

“Đúng thế, là bạn của cô sao?” Tài xế nhìn tôi rồi tiếp tục cười nói: “Vốn dĩ tôi không biết thôn Bạch Thủy nằm ở đâu, là anh chồng chỉ đường cho tôi đấy. Nơi đó hẻo lánh thật sự, cuối cùng tôi cũng đâu có chở họ đến tận nơi được. Bọn họ dừng ngay chỗ đầu đường có bản tên để thôn Bạch Thủy, cậu ta nói, qua đường núi này chính là một con sông, phía trên chỉ có một cây cầu treo bằng dây cáp, xe không đi được, chỉ có thể đi bộ qua mà thôi. Cô vợ lần đầu tiên đi những chỗ như vậy, khi đó còn nổi cáu lên kia mà, cuối cùng vẫn là cậu thanh niên đó dỗ dành một lúc mới chịu đi vào đấy.”

Con m* nó.

Còn phải dỗ mới chịu vào cơ chứ!

Tôi nghe những lời của tài xế, cơn thịnh nộ dâng trào, trực tiếp leo lên xe và nói: “Chở tôi đến thôn Bạch Thủy.”

“Được. Nhưng nói trước nha, tôi chỉ có thể chở cô đến đầu thôn thôi, cô tự tìm cách đi vào nhé.” Tài xế đáp.

Tôi thật sự tức không nói nên lời. Chỉ muốn đi đến thôn Bạch Thủy để làm cho một trận.

Xe chạy trên đường hơn hai tiếng đồng hồ, nhất là đoạn đường phía sau đều là đường núi hẻo lánh, cuối cùng khi xe dừng ở bên đường, tim tôi bắt đầu đập thình thịch. Nơi này quá vắng vẻ rồi, hai bên đều có thể nhìn thấy núi, bên đường chính là khe suối, gần đó có một đường núi, đầy đủ cột điện dây điện mắc nối nhau, phía trên là một cái bảng rỉ sét có ba chữ [thôn Bạch Thủy].

“Đây, thôn Bạch Thủy.” Tài xế đưa tay chỉ lên tấm bảng trên cột điện, cười nói: “Cô gái, có cần lưu lại số điện thoại không? Khi nào cô trở ra thì có thể gọi cho tôi, tôi đến đón cô nhé. Nhưng tôi nói trước, tiền xăng xe đi lại là cô trả nha.”

Anh tài xế này trông cũng thật thà, tôi gật đầu lưu lại số điện thoại của anh ta, sau đó đưa 200 tệ tiền xe, xách balo lên rồi đi thẳng vô đường núi.

Cũng may sắp đến buổi trưa rồi, mặt trời trên đỉnh đầu nên nắng hơi gắt.

Nếu không thì đường núi hoang vắng như thế, tôi thật sự không dám bước vào đâu.

Hơn nữa, nếu đã đến đây, tôi tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho đôi cẩu nam nữ này. Nếu như Hứa Văn muốn dẫn Trần Dao Dao đến ra mắt người lớn, tôi nhất quyết phải làm loạn một phen, để tất cả mọi người trong nhà của hắn biết hai người này rốt cuộc là loại người gì.

Hai bên đường núi đều là cây cỏ mọc um tùm, mặt đất cũng không bằng phẳng, giống như có người đào lên vậy.

Tôi đi được hơn mười phút, đoạn đường phía trước mới nới rộng ra không ít. Rất nhanh, một dòng sông xuất hiện trước mặt tôi, giống hệt như lời nói của anh tài xế, trên sông có một cây cầu treo bằng dây cáp, đối diện bờ sông chính là một cái thôn được dựng trên núi.
Trông cũng có vẻ rất lâu đời, đều là tường trắng ngói đen, có một số hình như vẫn dùng gỗ để xây nhà.

Con sông phía trước rộng khoảng 5-60 mét, cây cầu treo nằm phía trên, chỉ rộng 2-3 mét, vừa dài vừa mảnh khảnh, thông đến tận bờ bên kia. Có lẽ là do gió hơi lớn, cầu treo bắt đầu lắc lư, nhất thời tôi không dám bước lên cầu.

Chính ngay lúc tôi do dự, phía sau tôi đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông.

“Cô gái, muốn vào thôn sao?”

Giọng nói của người đàn ông trung niên không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại làm tôi giật mình thót tim.

Tôi xoay người lại, nhìn thấy người đàn ông mặc bộ đồ đen đứng cách tôi không xa. Nhìn ông chắc tầm 4-50 tuổi, tóc ngắn trắng đen lẫn lộn, trên trán có vài nếp nhăn, đôi mắt nheo lại tươi cười nhìn tôi. Chỉ là có một con mắt trắng đục, nhìn đến cả người tôi rất khó chịu.

“Ông là người trong thôn sao? Thế ông có biết ai tên là Hứa Văn không ạ?” Tôi nhìn người đàn ông trung niên hỏi.

Người đàn ông nghe tôi nói rồi cười cười đáp: “Thằng cháu nhỏ nhà họ Hứa đó sao? Vài ngày trước nó mới dẫn theo bạn gái từ bên ngoài về, cô cũng là bạn của nó à? Thằng nhóc này ra ngoài rồi thì giỏi đấy, có bạn gái tìm đến tận cửa cơ. Để tôi dẫn cô vào thôn nhé, nhà của nó nằm ở phía Tây trong thôn đó.”

Bạn gái?

Cơn lửa trong lòng tôi lại bùng cháy.

Người đàn ông trung niên đó nói xong rồi liền bước lên cầu treo, tôi cũng nhanh chân nối bước để đuổi kịp.

Gió từ mặt sông quét tới khiến cho cầu treo đong đưa không ngừng, như đang ngồi trên xích đu vậy. Tôi đưa tay nắm chặt lấy thành sắt, đi được một nửa đã toát hết cả mồ hôi. Người đàn ông trung niên trước mặt cứ đi rồi lại ngừng, chắc là đang cố ý đợi tôi. Chính ngay lúc tôi đang chuẩn bị đi tiếp thì đột nhiên có một tờ giấy trắng bay thẳng vào mặt tôi.

Tôi đưa tay gỡ xuống, vừa nhìn đã vội buông ra.

Đó là một tờ vàng mã.

Tờ vàng mã này khác với những loại được bán ở thành phố, mà nó giống như loại trên tivi, là một đồng tiền được cắt ra từ tờ giấy trắng. Tôi nhìn xuống mặt sông, dưới đó có không ít những tờ giấy tiền màu trắng này, lấp đầy chi chít cả mặt sông.

Cảnh tượng này quá quỷ dị rồi, tôi đứng dưới ánh mặt trời gay gắt nhưng cả người lại toát mồ hôi lạnh.

“Tiết Trung Nguyên đến, nhà nào cũng phải cúng tổ, những ai nên về đều đã về hết rồi.” Người đàn ông trung niên đi đằng trước, trong miệng lầm bầm một câu, rồi quay sang tôi nói: “Cô gái, đi thôi, sắp vào thôn rồi. Cẩn thận dưới chân, đừng có mà rơi xuống đấy, sông Bạch Thủy này đều có mấy người chết đuối mỗi năm đó nha.”

Tôi gật gật đầu, cầm chắc lấy thành sắt đi về phía trước.

Cuối cùng cũng đã qua được cây cầu rồi.

Và rồi tôi đi theo người đàn ông trung niên vào thôn.

Vừa tiến vào thôn, đập vào mắt tôi là con đường chính.

Bề mặt đều lát đá xanh, rộng khoảng 5-6 mét, hai bên là những hàng quán đang mở cửa, còn treo những bảng hiệu bằng gỗ. Trên đường, chỉ thấy hai bên đều là những cửa tiệm cũ kỹ, đến cả quầy hàng cũng được làm bằng gỗ luôn, rất hiếm khi nhìn thấy đồ bằng kiếng, hàng hóa họ bán đều là đồ tre trúc, dụng cụ làm nông và các loại tạp hóa.

Người trong tiệm cũng toàn là người có tuổi, người nào người nấy đầu tóc bạc phơ ngồi trên chiếc ghế tre.

Chắc là do rất ít người lạ đến, những người già trong tiệm đưa mắt nhìn tôi chằm chặp.

Một hai người thì cũng thôi đi, nhưng đây là hai bên đều quay sang nhìn, có tận mười mấy người lận, đôi mắt họ cũng cử động theo bước chân tôi, cảm giác quỷ dị này thật sự khiến tôi không rét mà run.

Tôi tăng tốc bước chân, đối mặt với người đàn ông trung niên đang dẫn tôi vào thôn và hỏi:

"Chú ơi, nhà của Hứa Văn nằm ở đâu thế ạ?"

"Ở phía trước đây, sắp đến rồi đó." Người đàn ông trung niên ung dung chắp tay ra sau đáp, đôi lúc còn có các bô lão hai bên đường chào hỏi ông.

Rất nhanh, chúng tôi dừng chân tại một tiệm may vá.

Các loại vải trong tiệm may đều không có màu sắc, chỉ là loại vải thô màu xanh, xám, trắng, đen.

Trong tiệm có một bà lão đầu tóc bạc phơ, da mặt bà trắng lắm, tóc bím của bà vừa mỏng lại vừa dài.

"Bà lão họ Hứa ơi, Hứa Văn đâu rồi? Có cô gái nào đến tìm nó đây." Người đàn ông trung niên dẫn đường lên tiếng kêu.

Bà ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn tôi, mơ hồ hỏi: "Cô… đến tìm Hứa Văn à? Cô là ai vậy?"

Bà lão trước mặt tôi chính là bà nội của Hứa Văn sao?

Tôi nhìn bà rồi đáp: "Con là Lưu Tiểu Nguyệt, con đến để tìm Hứa Văn và…"

Tôi chưa nói dứt lời, phía sau cửa tiệm có một người xông ra, chính là Hứa Văn.

Hắn nhìn thấy tôi thì kinh ngạc lắm, khuôn mặt tái mét hỏi tôi: “Tiểu Nguyệt, sao… sao em lại tới đây?!”

“Tôi không thể tới đây à?” Cuối cùng cũng gặp được chính chủ rồi, tôi nhịn một bụng tức, lạnh giọng nói: “Trần Dao Dao có thể đến, nhưng tôi không được đến đúng không? Bây giờ tôi có mặt ở đây, đã làm hỏng chuyện tốt của anh và Trần Dao Dao chứ gì?!”

“Không phải như em nghĩ đâu.” Hứa Văn giải thích một câu, bước đến kéo lấy cánh tay tôi, giọng nói sốt ruột nói tiếp: “Em đi theo anh trước, anh đưa em ra khỏi thôn rồi nói.”

Ra khỏi thôn?

Tôi đến đây là dự định sẽ làm lớn chuyện, vậy mà hắn lại muốn tôi đi? Đâu có dễ dàng như thế?

Tôi dùng sức thoát khỏi bàn tay của Hứa Văn, phát tiết chửi bới: “Tại sao tôi phải đi? Bây giờ anh biết bản thân đã làm ra chuyện xấu hổ rồi đó à? Hứa Văn! Anh đúng là cặn bã. Tôi và anh yêu nhau ba năm, sống chung đã hai năm rồi, chỉ đợi sinh con cho anh thôi đó. Bao nhiêu lần tôi nhắc đến chuyện kết hôn đều bị anh lãng tránh. Trước đó còn gạt tôi nói năm nay sẽ dẫn tôi về gặp ba mẹ anh, mà anh thì hay rồi, lén lút sau lưng tôi dẫn Trần Dao Dao về tận đây. Hứa Văn! Tôi thật không ngờ anh lại là loại người như vậy, anh là đồ lừa đảo, là đồ tồi, Trần Dao Dao đâu?! Cô ta đang trốn ở đâu? Có phải ở trong đó không? Không còn mặt mũi nào gặp tôi hả? Trần Dao Dao! Cô trốn cái gì chứ! Có ngon thì ra đây mà gặp tôi đi!”

Tôi vừa mắng nhiếc vừa tức đến run người.

Trên đường đến đây, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, Hứa Văn dám làm ra chuyện như vậy, tôi nhất định sẽ chia tay với hắn. Chỉ là trước khi chia tay, tôi sẽ không để họ yên ổn đâu.

“Đủ rồi!” Hứa Văn quát lên một tiếng, ngăn lại lời nói của tôi, anh mắt hung hăng nói: “Là anh gạt em đấy, rồi sao hả? Là anh muốn trêu đùa em đó, thì sao? Lưu Tiểu Nguyệt, anh nói cho em biết, em tốt nhất bây giờ cút ngay đi cho anh, nếu không thì đừng trách anh không khách sáo với em!” Hứa Văn nắm chặt lấy cánh tay tôi kéo thẳng ra đầu thôn. Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng sức của hắn quá mạnh đi. Không còn cách nào, tôi chỉ đành ngồi xổm xuống đất khóc lóc la mắng, nhưng hắn lại khiêng tôi đặt lên vai, một mực đi thẳng ra hướng đầu thôn.

"Hứa Văn, anh là đồ súc sinh, cặn bã anh mau thả tôi ra!" Tôi dùng hết sức đấm lên lưng hắn, miệng vẫn chửi bới không ngừng.

Các ông bà lão hai bên đường đều đi ra ngoài, ai cũng đứng trước cửa tiệm nhìn chúng tôi. Chỉ là đi chưa được bao xa, người đàn ông trung niên vừa nãy dẫn tôi vào thôn đưa tay cản Hứa Văn lại.

Ông đứng trước mặt hắn, cười cười nói: "Hứa Văn à, con làm cái gì vậy? Có chuyện gì cũng từ từ nói với con gái nhà người ta chứ!"
Hứa Văn ngừng lại.

Tôi vùng vẫy từ trên người anh leo xuống, chân vừa chạm đất, tôi liền tát cho hắn một bạt tay rõ vang.

"Đồ súc sinh!" Rồi tôi lại tát cho hắn thêm một cái, cầm cái túi dưới đất lên, âm thanh khàn đặc chửi bới, "Hứa Văn! Anh chính là đồ súc sinh. Hai năm qua của tôi đều cho chó tha đi mất rồi, tôi sẽ chia tay anh, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa, nếu không tôi sẽ không tha cho anh và con đ* Trần Dao Dao đâu!"

Tôi vẫn không hả giận, chỉ thẳng vào mặt Hứa Văn rồi chửi tiếp giữa đám đông: “Thằng ch* này là một tên lừa đảo, lừa dối tôi hai năm trời, cuối cùng lại lên giường với bạn thân tôi. Một đôi cẩu nam nữ, đồ mặt dày vô liêm sỉ!”

Chửi xong, tôi đi đến trước mặt hắn, trừng một cái dữ tợn rồi tát cho thêm một bạt tai, sau đó tôi mới quay người đi thẳng ra ngoài thôn.

Đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi. Nhưng giây phút tôi quay người lại, tôi vẫn bật khóc nức nở trong sự ấm ức.

Trong lòng tôi vẫn còn tủi thân lắm, bởi vì tôi yêu hắn thật lòng cơ mà.

Yêu bao nhiêu thì sẽ hận bấy nhiêu thôi.

Tôi đi một mạch đến đầu thôn, rất nhanh đã đến bên bờ sông. Nhưng tôi vừa bước lên cầu treo, lại phát hiện chính giữa bị mất đi mất tấm ván gỗ. Vừa nãy khi bước vào còn lành lặn kia mà, chưa tới 20 phút, cây cầu đã đứt rồi, tôi không ra ngoài được nữa.

2.

Tôi ngơ ngác đứng ngay đầu cầu.

Hứa Văn đi theo sau tôi bước tới, nhìn thấy cây cầu liền lẩm bẩm trong miệng nói: “Sao cây cầu lại đứt rồi?! Có người làm đứt cầu rồi. Em đợi đó, anh đi tìm ván gỗ sửa cầu. Em đứng ở đây đợi anh, đừng đi đâu hết, đợi anh quay về.”

Tôi không thèm đếm xỉa đến hắn.

Dường như Hứa Văn sốt ruột lắm, quay người là chạy đi mất.

Cây cầu đã đứt rồi, tạm thời không ra ngoài được.

Các ông bà trên đều đi đến để xem, đứng ngay đầu thôn nhìn tôi từ xa, khiến tôi cảm thấy rất khó chịu.

Chú Trung dẫn tôi vào thôn đi qua chỗ tôi, cười và hỏi: “Cô gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chú cũng được xem là trưởng bối của Hứa Văn, cháu nói với chú, nếu như thằng nhóc Hứa Văn thật sự ăn hiếp cháu, chú Trung sẽ làm chủ cho cháu, để thằng nhóc đó làm cho ra lẽ!”

Làm cho ra lẽ?

Tôi nhịn không được lên tiếng mỉa mai: “Ông có thể kêu hắn làm ra lẽ gì? Tôi đang hận không được muốn giết chết hắn đây!”

“Cô gái, sao lại có thể giết người chứ?” Chú Trung cười và nói tiếp: “Nghe chú khuyên một câu, thằng nhóc Hứa Văn không phải dạng xấu tính gì, có lẽ, giữa hai cháu có gì đó hiểu lầm. Chi bằng như vậy đi, chú làm chủ, hai cháu đối mặt nói rõ mọi chuyện. Nếu như đúng là Hứa Văn có lỗi với cháu, chú sẽ thay mặt thằng nhóc xin lỗi cháu, có được không?”

Tôi chẳng buồn để ý đến chú Trung trước mặt.

Có lẽ là nguyên nhân của Hứa Văn, tôi cảm thấy người trong thôn này ai cũng đều kinh tởm như ai cả.

Hơn nữa, những lời hắn vừa nói lúc này, có câu nào là hiểu lầm cơ chứ?

Tôi xoay người đi đến dưới bóng cây, ôm túi ngồi xổm xuống đất, trong lòng không ngừng mắng chửi Hứa Văn. Mặt trời nắng gắt, tôi nóng đến toàn thân đổ mồ hôi như nước, vội cầm chai nước suối ta uống. Được một hai ngụm, hợi cũng thuận được một chút rồi, tôi cũng định bụng rằng, sau này sẽ cắt đứt quan hệ với Hứa Văn, không bao giờ dính líu gì đến nhau nữa.

Leng keng!

Chính ngay lúc này, phía sau tôi đột nhiên có tiếng của lục lạc. Tôi tưởng chắc chỉ là con chó hay con bò gì đó thôi, nhưng khi tôi quay đầu lại, đột nhiên có một bóng người xông ra từ phía sau gốc cây.

Sự việc xảy ra quá đột ngột rồi.

Tôi bị dọa ngồi phịch xuống mặt đất, vừa bò vừa lết lùi về phía sau.
Một thanh niên người ngợm dơ hèm chạy ra.

Trông đối phương chắc tầm 20 tuổi thôi, trên người không có mặc áo, chỉ có mỗi cái quần sọt ngắn, đi chân trần, toàn thân rất bẩn, trên cổ còn đeo một cái lục lạc. Cậu ta không có xông về phía tôi, chỉ là cầm chai nước suối dưới đất lên tự mở nắp ra và uống.

Sau khi đổ nước vào miệng, cậu ta lắc đầu bĩu môi nói: “Không có ngon, không ngon mà.”

Là một tên ngốc sao?!

Tôi bị dọa cho sắp chết khiếp!

Chú Trung đứng dưới mái hiên cách đó không xa chạy tới, cầm một cây củi khổ chỉ vào mặt cậu ta và mắng: “Bé Hai, mau cút về nhà đi, đừng có ra ngoài hù dọa người ta.”

“Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!” Tên ngốc đó rất sợ chú Trung, cậu ta nấp ra phía sau rồi chạy được một chút, Bé Hai gì đó đứng từ xa nhìn tôi cười hề hề và nói: “Tôi muốn ăn thịt, tôi muốn ăn thịt, hí hí.”

Chú Trung lại quơ cây củi lên mắng: “Mau cút về nhà, mày lên cơn nữa xem tao có đánh chết mày không!”

Tên ngốc đó chạy đi mất rồi.

Chú Trung đi tới nhìn tôi mỉm cười: “Cô gái, đừng sợ nhé. Lúc Bé Hai còn nhỏ đã bị té núi đập trúng đầu, nên mới trở nên ngây ngốc như thế. Nhưng thằng nhỏ sẽ không làm hại người đâu, cùng lắm chỉ là giành chút đồ ăn thôi, cháu đừng sợ nhé.”

Tôi thở hổn hển, chưa kịp hoàn hồn nhìn về phía thôn: “Khi nào mấy người mới sửa xong cây cầu? Nơi này không còn đường khác để đi sao? Tôi muốn rời thôn!”

“Hây da, cả thôn chỉ có mỗi cây cầu này thôi.” Chú Trung gãi gãi đầu rồi tiếp lời: “Cô cũng thấy đấy, mặt sông gió lớn, cho dù Hứa Văn nói muốn sửa cầu, đâu phải chuyện dễ dàng. Lần trước cũng đứt y chang vậy, mấy người trong thôn sửa hai ngày mới xong. Theo như chú nghĩ, hôm nay nhất định sẽ không sửa xong đâu. Cô gái, đã giữa trưa rồi, chú dẫn cháu đến nhà Hứa Văn trước nhé, ăn bữa cơm. Nếu chiều này sửa cầu xong thì cháu lại đi, cũng đỡ hơn đứng ngoài này phơi nắng phải không?”

Tôi trực tiếp lắc đầu đáp: “Tôi không đến nhà Hứa Văn. Trong thôn các người không còn chỗ nào khác để ăn cơm sao? Tiệm cơm cũng không có à?”

Thật sự bụng tôi đói quá rồi.

Tối hôm qua đến giờ cũng chỉ ăn được bịch bánh. Nhưng nếu muốn tôi bước vào nhà Hứa Văn thì chắc chắn tôi sẽ không đi.

Chú Trung gật đầu nói: “Trong thôn có một căn nhà nghỉ, bên đó cũng có đồ ăn. Nếu như cầu chưa sửa được, vậy thì cháu có thể ở lại đó một đêm. Chú dẫn cháu sang đó nhé.”

Tôi do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định đi đến nhà nghỉ trước.
Tôi đi theo chú Trung vào thôn lần nước, hai bên đường các ông bà đó vẫn nhìn tôi chằm chặp.

Cái thôn này đúng là quái lạ thật đó.

Từ khi vào đây cho đến giờ, ngoại trừ chú Trung, Hứa Văn cùng với tên ngốc đó ra thì những người còn lại đều là những ông bà lão đầu tóc bạc phơ. Quần áo họ mặc cũng rất cũ kỹ, lần cuối nhìn thấy những bộ đồ như này là khi tôi còn nhỏ, bà cố tôi đã từng mặc những bộ quần áo bằng vải thô trên người.

Tôi đi phía sau chú Trung, thắc mắc hỏi: “Chú ơi, sao trong thôn lại có nhiều người già vậy? Thanh niên đâu hết rồi ạ?”

Chú Trung cười và nói: “Cái thôn này á hả? Giao thông không phát triển, người trẻ tuổi đều ra ngoài hết rồi, chỉ khi lễ lộc tết đến mới về. Với lại, cái thôn này còn có tên thôn Trường Thọ mà xung quanh gần xa đều biết đến, người lớn nhất cũng đã 110 tuổi rồi.”

Tôi đến từ Tố Bắc, từ nhỏ cũng sống trong nông thôn, nhưng thật sự chưa bao giờ gặp qua những cái thôn nào nghiêm trọng về tuổi tác đến thế.

Rất nhanh chú Trung đã dẫn tôi đến một căn nhà nghỉ.

Đứng trước cửa, tôi nhìn thấy Hứa Văn đang ôm đống ván gỗ chuẩn bị đi sửa cầu.

Vừa nhìn thấy tôi sắc mặt của hắn lại tái mét, hắn quát lên một tiếng: “Anh bảo em đứng bên cầu đợi anh! Em vào đây làm gì?”

“Quát cái gì mà quát!” Tôi trừng mắt nhìn Hứa Văn: “Tôi đi đâu có liên quan gì đến anh à? Anh thích sửa cầu thì sửa, không thì dẹp m* đi. Hứa Văn, tôi nói cho anh biết, sau này tôi với anh không còn quan hệ gì nữa, anh với Trần Dao Dao thích làm gì thì làm, đừng có để tôi nhìn thấy những thứ kinh tởm đó!”

Hứa Văn chuẩn bị kéo lấy cổ tay tôi.

Chú Trung đứng bên cạnh chen vào giữa ngăn chúng tôi lại: “Tiểu Văn à, có chuyện gì thì nói, con gái người ta đường xa đến tìm cháu thì phải nhẹ nhàng nói chuyện với người ta chứ, đừng có hở tí là động tay động chân như thế. Với lại thôn của mình hiếm khi có người đến, sao cháu cứ mở miệng là đuổi người ta đi vậy?”

“Chú Trung, chú cho cô ấy rời khỏi thôn đi.” Giọng nói của Hứa Văn đột nhiên trở nên run rẩy vài phần.

Chú Trung mỉm cười đáp: “Cầu bị hư rồi, con bảo cô gái này sao mà rời thôn được chứ? Hơn nữa bây giờ là giữa trưa, người ta cũng biết đói mà, tốt xấu gì con cũng để người ta ăn miếng cơm vào bụng chứ? Như vậy đi, nghe chú Trung một câu, con đi sửa cầu trước đi, đợi khi nào xong rồi thì cô gái này cũng đã ăn xong cơm, đến lúc đó con đưa người ta rời thôn, vậy có được không?”

Ánh mắt của Hứa Văn vẫn còn chần chừ lắm.

Giọng nói của chú Trung đột nhiên lạnh đi vài phần: “Hứa Văn, bây giờ đến lời nói của chú Trung cháu cũng không nghe rồi sao?”

“Cháu biết rồi, chú Trung, cháu tin chú.” Hứa Văn gật gật đầu, nhìn tôi nói: “Tiểu Nguyệt, trong thôn đa số đều là thịt muối, em ăn không quen sẽ bị đau bụng đấy, cho nên em đừng ăn thịt, ăn chút rau là được nha em.”

Tôi hừ lạnh một tiếng: “Cần anh lo chắc, sửa cầu xong kêu tôi.”

Tôi chẳng để tâm đến Hứa Văn nữa, xoay người đi thẳng vào trong nhà nghỉ.

Bên ngoài nhà nghỉ là quán cơm, có thể mua đồ ăn, bên trong chính là chỗ ở.

Bà chủ nhà nghỉ là một bà lão, trông cũng cỡ 7-80 tuổi, nhưng mà tay chân vẫn còn nhanh nhẹn lắm, nhìn thấy tôi ngồi xuống liền rót cho tôi một ly trà.

Chú Trung nhìn tôi một cái rồi quay sang nói với bà lão: “Bà Vương à, con bé là bạn của Hứa Văn đấy. Hiếm lắm mới có khách đến thôn, bà tiếp đón cẩn thận nhé. Trong nhà có thịt đúng không? Nấu gì đó cho con bé ăn nha.”

Bà Vương gật đầu lia lịa.

“Cô gái, cháu dùng bữa đi nhé, chú còn có việc phải đi. Nếu hôm nay cháu không rời thôn được thì có thể ở đây, thôn của chú hiếu khác lắm, bà Vương sẽ chăm sóc cho cháu thật tốt.” Chú Trung bàn giao với tôi vài câu liền xoay người rời đi.

Tôi gật đầu đáp: “Cám ơn chú Trung.”

Tuy nhìn chú Trung không giống người tốt lành gì, nhưng đối với tôi ông cũng săn sóc lắm, tôi cũng nên cám ơn một tiếng mới phải.

Chú Trung mỉm cười rồi rời đi.

Tôi ngồi ngẩn ngơ trên ghế, trong lòng đều là những chuyện rẻ rách của Hứa Văn và Trần Dao Dao. Chuyện này tôi thật sự vẫn còn tức tối lắm, nhưng tôi cũng không phải dạng phụ nữ bám dai như đỉa, một khóc hai quấy ba treo cổ, lần này tôi tới đây là để trút giận, bây giờ cũng đã chửi rồi, tôi chỉ biết tự an ủi bản thân và quên đi đôi cẩu nam nữ đó thôi.

Qua một lúc sau, bà Vương liền bưng lên hai món.

Một phần là rau cải xào, phần kia chính là khâu nhục cải muối khô.

“Con gái.” Bà Vương nhìn tôi với gương mặt tươi tắn, “Thịt muối ở thôn chúng tôi ngon lắm đấy, cô ăn thử đi nha.”

Tôi gật gật đầu, vừa tính xuống đũa thì nhớ lại lời Hứa Văn vừa nói lúc nãy. Bình thường dạ dày của tôi tốt lắm, ăn đồ rất ít khi bị đau bụng, với lại tôi cực kỳ thích ăn thịt, bình thường ở nhà, Hứa Văn luôn nhường thịt cho tôi. Nhưng lần này hắn lại nhắc tôi đừng ăn thịt, bất giác tôi lại nhận ra có gì đó không đúng thì phải.

Hứa Văn nói thế, đa phần chắc là do thịt ở đây không sạch sẽ. Cộng thêm bây giờ là mùa hạ, rất nhiều đồ ăn dễ bị biến chất và ôi thiu, tôi cũng không dám gắp tới luôn.

Bà Vương vẫn đang ở đó nhìn tôi.

Tôi trả lời: "Bà ơi, dạo này bụng của con không được khỏe, không thể ăn nhiều dầu mỡ được, nên chắc thôi bà ạ."

"Không dầu mỡ đâu." Bà Vương cười hề hề nhìn tôi nói, "Thịt muối mà chúng tôi ướp, không hề ngấy mỡ chút nào. Thật đấy, cô ăn thử đi, ngon xuất sắc luôn đó."

Bị bà Vương nhìn như thế, tôi thật sự không còn lý do nào để từ chối nữa, tính đưa đũa gắp một miếng ăn thử. Chỉ là không kịp đợi đến khi tôi gắp vào, tiếng lục lạc mà tôi nghe thấy trước đó, là tên ngốc khi nãy xông vào nhà nghỉ, một phát giật lấy tô thịt, đưa tay bốc từng miếng nhét vào miệng.

Tên ngốc này!

Tôi giật mình đứng phắt dậy, lùi lại vài bước.

“Ngon lắm, tôi muốn ăn thịt, tôi muốn ăn thịt!” Tên ngốc đó vừa vừa nhìn tôi nhoẻn miệng cười.

Bà Vương tức tối cầm cây tre thon bên cạnh, đánh thẳng lên người của tên ngốc. Bị đánh hai cái, cậu ta đau lên la lên, vứt cái tô rồi chạy ra khỏi nhà nghỉ.

“Thằng Bé Hai chết tiệt, mày dám đến nữa xem tao có đánh chết mày không!” Bà Vương tức giận mắng nhiếc vài câu rồi nhìn tôi nói, “Thằng bé đó nó lại đến nổi điên. Cô gái, cô đợi tí nhé, tôi lại đi làm thêm thịt cho cô.”

Tôi vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, con không muốn ăn nữa. Ở đây con còn ly mì, bà cho con ít nước nóng đi ạ. Nhưng mà tiền cơm con vẫn đưa bà như thường, không sao đâu bà nhé!”

Bị tên ngốc đó làm cho một trận, tôi không còn tâm trạng gì để ăn nữa, thậm chí tôi không dám động đến cái bàn luôn.

Bà Vương nhìn tôi, trầm mặc một chút rồi gật đầu, quay người lấy bình nước cho tôi.

Tôi ăn ly mì xong, rồi ngồi trong nhà nghỉ đợi.

Trong nhà nghỉ có một mùi thảo dược kỳ lạ lắm.

Tôi nhìn xung quanh, rồi quay sang bà Vương hỏi: “Bà ơi, đây là mùi gì thế, thơm quá đi!”

“Thịt muối đấy.” Bà Vương chỉ ra những cái lu màu đen ở sân sau, “Ở thôn của chúng tôi rất thích làm thịt muối trường thọ, đem nó ướp vào cái lu to, ăn vào ngon lắm. Lúc nãy cô không ăn được thì tiếc quá. Đợi đến bữa tối, tôi lại làm cô ăn nhé.”

Thịt ư?

Mùi thơm của món thịt này cũng thơm quá rồi đó.

Tôi ở trong nhà nghỉ đợi ba tiếng rồi vẫn không thấy Hứa Văn quay về.

Cuối cùng tôi thật sự nhịn không nỗi nữa, sắp đến bốn giờ rồi, tôi xách túi đi ra khỏi nhà nghỉ. Chỉ là vừa bước ra cửa, tôi liền nghe được tiếng chuông lục lạc.

Tôi giật mình nhìn sang bên cạnh con hẻm, thấy tên ngốc đó đang áp sát vào tường nhìn tôi từ xa.

“Có bệnh hả, đừng có qua đây, qua đây là tôi đánh cho đấy!” Tôi có chút sợ hãi, chỉ có thể dồn hết can đảm mắng cho cậu ta một câu.

Tên ngốc đó như có trớn, nhìn tôi cười hề hề nói: “Ngon lắm, tôi phải ăn thịt cô, thịt của cô rất ngon.”

Bị điên hay sao vậy?!

Tôi ôm chặt lấy cái túi, nhanh chân chạy ra hướng đầu thôn. Chỉ là trên đường đi, tiếng chuông đó như âm hồn không tan cứ quanh quẩn bên tai. Các ông bà lão hai bên đường cũng nhìn tôi chằm chặp, không biết có phải do lời nói của tên ngốc đó hay là do những nguyên nhân khác, tôi cảm thấy những người ở đây dường như muốn ăn thịt tôi vậy.

Rất nhanh tôi đã chạy ra tới đầu thôn, nhưng Hứa Văn lại không có ở trên cầu.

Ở giữa cầu đã sửa được vài tấm ván gỗ, dường như chỉ còn trống hai miếng thôi.

Tôi nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy anh. Bây giờ đã bốn giờ rồi, nếu như càng chậm trễ thì e rằng phải ở đây qua đêm thôi. Tôi nhìn sang chỗ trống trên cầu, chắc là cẩn thận một chút thì có thể nhảy qua thôi. Tôi do dự một chút, không thấy Hứa Văn xuất hiện, liền vội chắc nịt bước lên cầu.

Chỉ là tôi chưa chạy được mấy bước, chú Trung đã đuổi theo ở phía sau.

Nhìn thấy tôi, ông vội vàng lên tiếng: “Cô gái, cầu vẫn chưa sửa xong mà, cháu ráng đợi tí nữa đi.”

“Không sao đâu, cháu xem có thể nhảy sang đó không.” Tôi trả lời.
Chú Trung lại đi tới vài bước rồi nắm chặt lấy cổ tay tôi: “Cô gái này, sao lại không nghe lời thế cơ chứ? Chính giữa cầu còn chưa sửa xong, lỡ như rơi xuống dưới là mất mạng như chơi. Nhanh lên, theo chú quay về.”

Sức lực của đối phương quá mạnh rồi.

Tôi cũng không thích người khác chạm vào tôi, liền vội lên tiếng: “Chú à, chú đừng kéo con, chú buông con ra trước có được không?”

Chỉ là chú Trung đó không chịu buông tay, cương quyết kéo tôi xuống cầu. Tôi bị kéo sang một bên, lại phát hiện trong bụi cỏ có một người đang nằm, tôi qua đó xem, còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên bị chú Trung ôm chầm, tay kia giơ lên bụm lấy miệng tôi.

Hứa Văn đang nằm trong bụi cỏ!

Rốt cuộc chú Trung muốn làm gì?!

Tôi liều mình vùng vẫy.

Chỉ là sức lực của chú Trung quá lớn, trên tay còn có một mùi hương lạ, khiến cho tôi sặc không chịu được, giãy được vài cái liền ngất đi mất.

……

3.

Trong cơn mê man. Tôi cảm thấy bản thân như đã ngủ một giấc thật lâu, bên tai còn có người đang gọi tên tôi.

“Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt!” Giọng nói quen thuộc cứ văng vẳng bên tai.

Tôi bất lực mở mắt ra, phát hiện bản thân bị nhốt trong một cái lồng sắt, ngồi cũng không ngồi được, chỉ có thể nhấc thân trên lên. Tôi men theo tầm nhìn nơi phát ra giọng nói, thì thấy trong một góc phòng còn có một cái lồng, Trần Dao Dao bị nhốt trong đó nhìn về phía tôi.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tôi hoảng hốt nhìn xung quanh, nhìn Trần Dao Dao và hỏi: “Nơi này là đâu? Xảy ra chuyện gì vậy? Sao tôi lại bị nhốt trong này?”

“Tiểu Nguyệt!” Trần Dao Dao nhìn tôi khóc lóc trả lời: “Tôi bị Hứa Văn lừa rồi! Hắn dụ tôi đến nhà hắn, khi vừa bước chân vào thì những người trong thôn liền bắt tôi lại. Tiểu Nguyệt, bà già kia nhốt mình lại nói tối nay sẽ đem mình đi ra sau núi để hiến tế, còn nói khi đó sẽ ăn thịt của chúng ta đấy!”

Tôi bị những lời nói này dọa sợ rồi, vội vàng dùng chân đạp chiếc lồng sắt.

Trần Dao Dao vẫn khóc lóc nói: “Vô dụng thôi, không ai biết chúng ta ở đây cả, chúng ta bị Hứa Văn gạt rồi, bà già kia nói Hứa Văn ra ngoài là chuyên gia đi lừa những cô gái trẻ về đây, tụi mình đều bị tên súc sinh đó lừa rồi.”

Nghe tới đây, tôi nhịn không được lên tiếng chửi cô ta: “Là cô đáng đời, chỉ có cô bị gạt thôi, chứ Hứa Văn không có gạt tôi!”

Sự thật là như thế, Hứa Văn không hề gạt tôi.

Từ những lời nói vừa nãy mà Trần Dao Dao nói, chính Hứa Văn đã gạt Trần Dao Dao đến đây, nhưng lại không có ý muốn gạt tôi. Thậm chí sau khi tôi đến thôn thì Hứa Văn cũng muốn tìm cách đưa tôi ra ngoài. Mọi thứ đều là do tôi trách nhầm Hứa Văn rồi, chả trách anh không muốn dẫn tôi về ra mắt, chả trách anh lại không muốn nói chuyện kết hôn với tôi, mọi thứ đều là do anh muốn bảo vệ tôi mà thôi.

“Cô nói cái gì vậy hả?” Trần Dao Dao khóc lóc hỏi tôi.

Tôi giận lên chửi cho một trận: “Tôi nói cô đáng đời đấy. Tôi xem cô như em gái ruột, vậy mà cô lại lén lút dụ dỗ Hứa Văn sau lưng tôi. Anh ta gạt cô tới đây, cô có chết thì cũng đáng lắm. Hứa Văn không hề gạt tôi, anh ta vốn dĩ không muốn tôi đến, là tự tôi tìm đến mà thôi!”

“Cô!” Trần Dao Dao bị tôi nói đến đơ người, lại khóc lóc nói, “Tôi đáng đời có được chưa, là hắn dụ tôi kia mà, ngay từ đầu tôi không có ý định đến với hắn đâu. Bây giờ có nói gì cũng vậy thôi, tụi mình đều phải chết còn gì!”

Chết???

Tôi sợ rồi, chân tôi không ngừng đá vào chiếc lồng sắt.

Chỉ là cái lồng chắc quá, tôi đã cỡ nào cũng không hề hấn gì.

Ngay lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Tôi vội vàng hét lên: “Cứu tôi! Có ai không, cứu!!!”

“Đừng có la nữa!” Trần Dao Dao nhìn tôi hoảng hốt nói.

Không la sao? Đã muộn rồi.

Cánh cửa đã bị mở ra.

Có một người già đang bước vào, đó chính là bà Vương.

Bà Vương lạnh mặt nhìn tôi nói: “Con nhỏ kia, tỉnh rồi sao? Tỉnh rồi thì im mồm chút đi, còn la hét nữa tao đánh chết mày đấy!”

Bà già đáng ghét này!

Tôi sốt ruột hét lên: “Rốt cuộc mấy người muốn làm gì? Tại sao lại nhốt chúng trong lồng? Mấy người có biết làm vậy là phạm pháp không hả? Ba mẹ tôi biết chúng tôi ở đây, không thấy tôi trở về, họ nhất định sẽ báo cảnh sát, các người trốn không thoát đâu!”

“Báo cảnh sát?” Bà Vương hừ lạnh một tiếng, “Không ai dẫn đường, đừng có hòng mà tìm được thôn Bạch Thủy. Cho dù người nhà mày báo cảnh sát thì cũng không ai tìm được tụi bây đâu. Bởi vì 12 giờ đêm nay, quỷ môn rộng mở, chính là lúc tụi bây lên đường!”

Bà Vương quay người liền rời đi.

Tôi sốt ruột hỏi tiếp: “Hứa Văn đâu? Hứa Văn đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ta!”

“Mày tưởng Hứa Văn có thể cứu mày sao?” Bà Vương quay đầu nhìn tôi lạnh lùng cười, “Thằng nhóc nhà họ Hứa đó, không nghe lời. Người ngoài đến trước giờ đều chỉ vào không ra, vậy mà nó lại muốn thả cho mày đi. Phá hoại quy tắc của thôn thì chỉ có con đường chết. Chắc là bây giờ nó đã bị chôn rồi, mày đừng có mơ nó sẽ đến cứu mày. Tụi mày cam chịu số phận đi!”

Nói xong, bà ta cất bước rời đi.

Trần Dao Dao sợ tới khóc um sùm bên cạnh.

Tuy tôi cũng sợ đến tột cùng, nhưng nghe Trần Dao Dao cứ khóc lóc ỉ ôi, trong lòng tôi buồn bực lên tiếng quát: “Khóc cái gì? Nếu không phải cô theo anh ta tới đây, còn đăng lên bảng tin thì tôi sẽ theo hai người tới đây sao? Tôi và Hứa Văn đều là do cô hại chết đấy, cô chết không đáng tiếc đâu!”

“Tụi mình sắp phải chết rồi huhu…” Trần Dao Dao vẫn khóc không chịu ngưng.

Mà tôi lúc này cũng nước mắt lưng tròng rồi.

Trước đó tôi rất hận Hứa Vân, đương nhiên là tôi đã trách lầm anh. Mà anh lại bởi vì tôi mới chết, tuy anh ta cũng là người trong thôn này, nhưng nói đến cùng thì cũng là do tôi có lỗi với anh.

Mặt trời càng lúc càng trở nên tối đen.

Chính ngay lúc tôi nghĩ bản thân sẽ không thoát khỏi kiếp này thì cánh cửa lại bị ai đó mở ra.

Tôi nhìn ra cửa thì thấy tên ngốc đi đến.

Cậu ta đứng ngay cửa nhìn tôi chằm chặp.

Hy vọng trong tôi bắt đầu chớm nở, tôi run rẩy nói: “Ngốc ơi, vào đây, tôi có đồ ăn nè, cậu mở lồng ra cho tôi, tôi lấy đồ cho cậu ăn nhé!”

“Tôi… tôi cũng có.” Trần Dao Dao nghe tôi nói cũng vội nói theo, “Thằng ngốc, mày… mày mở cửa cho tao, cái gì tao cũng cho mày ăn tất!”

Tên ngốc đó tiến vào, lấy một thanh sắt trong gốc bắt đầu đập ổ khóa chiếc lồng của tôi.

Trần Dao Dao bên cạnh sốt ruột nói: “Mày… mày mở cho tao trước đi, tao có nhiều đồ ăn ngon lắm đó.”

Bảo đ* không sai mà, đến giờ này vẫn giành.

Chính ngay lúc tôi chuẩn bị chửi người thì tên ngốc đó gằn giọng nói:
“Hai cô không muốn chết thì đừng nói chuyện, lỡ mà bà Vương đến thì tôi cũng không cứu được hai cô đâu.”

Gì chứ? Tên ngốc này…

Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt: "Cậu… không bị điên sao?!"

"Cô mới điên á." Rồi tên ngốc đưa mắt lên nhìn tôi nói, "Tôi giật chai nước của cô, chính là muốn hù cho cô sợ để chạy đi. Còn có tô thịt đó, cô không thể ăn, là tôi cố tình giật của cô đấy!"

Tên ngốc này vẫn luôn giúp tôi ư?

Trần Dao Dao cũng ngạc nhiên nói: "Ôi anh không có ngốc sao. Anh ơi, anh mau cứu chúng tôi với…"

"Im mồm đi!" Tôi gằn giọng nói.

Ổ khóa đã bung ra rồi.

Tên ngốc đó lại đi qua chiếc lồng của Trần Dao Dao rồi dùng sức cạy ổ khóa, tiếp đó cầm theo thanh sắt đi tới cửa, ngụ ý bảo chúng tôi theo sau.

Bên ngoài bây giờ đã tối mịt.

Nơi chúng tôi bị nhốt chính là sân sau của nhà nghỉ.

Tên ngốc dẫn theo chúng tôi đi từ cửa sau chạy ra ngoài.

Đi từ cửa sau ra chính là một con hẻm, ánh trăng chiếu rọi xuống, con hẻm cũng không phải quá tối, chúng tôi đều đi sau lưng tên ngốc.

Tôi bước nhanh lại gần cậu ta, thắc mắc hỏi: “Cậu… tại sao cậu lại giả ngốc để giúp chúng tôi vậy?”

“Tôi không muốn hai cô giống như vợ tôi bị đám người đó ăn thịt.” Tên ngốc đó bình tĩnh thốt ra từng chữ.

Ăn rồi???

Nghe được câu nói đó, tôi sợ đến thở không ra hơi.

Chúng tôi xuyên qua con hẻm là đến ngay đường chính.

Giờ đây, trên đường nhà nào cũng thắp sáng những chiếc lồng đèn màu trắng, xung quanh đều là màu trắng xóa, khiến người ta nhìn vào trông rất khiếp đảm.

“Chúng ta làm gì đi chứ? Đừng có đứng đây mãi được không?” Trần Dao Dao sốt ruột muốn khóc.

Tên ngốc thấp giọng nói: “Qua được con đường này, xuyên qua con hẻm trước mặt thì có thể đi tới bờ sông Bạch Thủy, tôi có đặt một chiếc bè bên bờ sông, đến lúc đó hai cô chèo chiếc bè qua bên kia là được.”

“Vậy chúng ta mau đi qua đó đi.” Trần Dao Dao đang muốn xông ra đường, nhưng lại bị tên ngốc kéo lại.

Hai bên hàng quán trên đường đều có người ngồi đó, nếu bây giờ xông ra, nhất định sẽ bị phát hiện.

Mà chính ngay lúc này, trong một con hẻm vang lên tiếng hét của bà Vương, chuyện chúng tôi bỏ trốn đã bị phát hiện rồi.

Qua một lúc sau, người già hai bên cửa tiệm đều vội vàng bước ra ngoài, giọng nói của chú Trung cũng theo đó vang lên.

Trần Dao Dao sợ đến mếu máo bật khóc.

“Đừng có khóc nữa!” Tôi nhìn sang tên ngốc, sốt ruột hỏi: “Bây giờ phải làm sao đây?”

Tên ngốc nhìn tình hình, trầm mặc một lúc, mới chỉ sang một cái sân tối thui và nói: “Hai cô đi sang cái sân đó trốn đi, tôi nghĩ cách dụ bọn họ đi chỗ khác, nếu như trước khi trời sáng mà chưa thấy tôi trở về, các cô tự nghĩ cách đi sang bờ sông đi.”

Tôi gật đầu, kéo theo Trần Dao Dao chạy thẳng đến cái sân bên kia.
Cái sân tồi tàn lắm, một bên tường cũng đã đổ nát, mấy căn nhà, cửa sổ và cửa đều hỏng hết rồi, khắp nơi đều là cỏ dại mọc um tùm.

Trần Dao Dao chạy vào sân, nhìn một vòng rồi chỉ vào những cái lu lớn chính giữa nói: “Hay là chúng ta chui vào trong lu trốn đỡ đi.”

Tôi thấy Trần Dao Dao muốn mở những cái nắp lu lên, liền vội vàng gọi lại: “Đừng có mở!”

Nhưng cái nắp vẫn bị mở ra rồi.

Trần Dao Dao quay lại nhìn tôi và nói: “Sao vậy? Chỗ này đâu có chỗ nào trốn nữa, chúng ta chui vào lu…”

Chỉ là lời nói vẫn chưa dứt thì Trần Dao Dao đã nhìn thấy những thứ trong lu, sợ đến rớt cái nắp lu xuống đất.

Dưới ánh trăng, một bộ xương khô trắng phếu đang co rúm lại trong đó.

Tôi vội vàng chạy đến ôm lấy Trần Dao Dao, một phần là do bản thân tôi sợ, mặt khác chính là sợ Trần Dao Dao hét lên.

Hồi trưa, bà Vương kể với tôi rằng, thịt muối của bọn họ đều được ướp trong những cái lu trong sân. Hứa Văn không cho tôi ăn thịt, tên ngốc nói vợ của cậu ta đã bị ăn thịt, tôi liền đoán được khả năng trong những cái lu này có thứ gì đó rất cao.

“Đừng có hét, chúng ta tìm chỗ trốn đi.” Tôi run rẩy kéo theo Trần Dao Dao chạy đại vào một căn nhà nấp vào trong góc tường.

Trần Dao Dao rúm ró trong lòng tôi, lắp bắp nói: “Đám người đó… sao lại để bộ xương trong cái lu kia chứ?”

“Ăn thịt người!” Tôi hít một hơi thật sâu nói tiếp: “Bà chủ nhà nghỉ nói đó là thịt trường thọ, tên ngốc nói vợ cậu ta đã bị ăn thịt, Hứa Văn dặn tôi không được đụng đến thịt, thịt trường của đám người đó được ướp trong những cái lu.”

Tôi nói vế trước không đáp được vế sau.

Nhưng Trần Dao Dao hiểu, sợ đến nỗi càng ôm chặt lấy tôi hơn.
Động tĩnh trong thôn lớn lắm, hầu như đều đang tìm tung tích của chúng tôi.

Chúng tôi đang rút trong góc tường, chính ngay lúc chúng tôi tưởng mình sẽ tránh được kiếp nạn này thì có ngọn lửa phát sáng bên ngoài sân. Hai bà lão cầm theo ngọn đuốc tiến vào, một trong hai người đó chính là bà Vương.

“Sau khi nhà họ Chu chết, cái sân này rất lâu không có ai đến nữa, có khi nào bọn nó trốn trong này không?” Bà Vương nói rồi nhìn sang bà lão bên cạnh: “Kiếm cho kỹ vào, đừng để bọn nó trốn thoát. Một năm có một lần, nếu như để hai đứa đó trốn rồi thì năm nay không có thịt để ăn đâu.”

Bà lão kia gật đầu, rồi cầm đuốc lửa đi về hướng chúng tôi đang trốn.
Không thoát được nữa rồi.

Trong lòng tôi sợ hãi đến tột cùng.

Chính ngay lúc chúng tôi không biết phải làm gì thì đột nhiên Trần Dao Dao đang trốn phía sau tôi, một chân đá tôi ra cửa rồi khóc lóc nói: “Mấy người muốn ăn thì ăn con nhỏ này đi, đừng có ăn thịt tôi, mấy người đừng có ăn thịt tôi!”

Tôi nằm sõng soài trên mặt đất.

Bà lão kia vừa vào đến lập tức nắm lấy cổ áo tôi, mà Trần Dao Dao thì đã xông thẳng về phía bên kia.

Tôi không ngờ Trần Dao Dao lại đẩy tôi ra như thế.

Bà lão đang nắm cổ áo tôi nhìn bà Vương bên nhà kế nói: “Bà Vương, đừng để con nhỏ kia chạy mất!”

Bà Vương từ căn nhà bên cạnh chạy ra, lót tót đuổi theo hướng của Trần Dao Dao.

Tôi nhìn thấy bà Vương chạy đi rồi, liền đẩy bà lão một cái thật mạnh, sau đó cầm một viên gạch đập lên đầu bà ta. Bà la lên đau một tiếng rồi ngất luôn tại chỗ.

Tôi cũng không quan tâm thêm gì nữa, vội vàng xông thẳng ra ngoài sân.

Chỉ thấy ở một con hẻm gần đó, Trần Dao Dao đã bị đám người đó bắt lại rồi.

Cứu à?

Tôi căn bản không thể cứu được cô ta, mà cũng chẳng muốn cứu. Chỉ là những con hẻm trên đường đều đã bị đám người đó ngăn lại, tôi chỉ đành tìm hướng khác để chạy. Phía sau có người phát hiện ra tôi, họ cầm theo đuốc la hét um sùm đuổi theo.

Tôi chạy một cách thục mạng.

Cũng may vẫn còn ánh trăng soi đường, rất nhanh tôi đã chạy đến đầu thôn rồi.

Có hai người đang đứng ngay đầu thôn, tôi nhân lúc họ không phản ứng liền luồn lách từ một phía chạy thẳng lên cầu.

“Đứng lại!” Chú Trung từ trên đường đuổi theo qua đây.

Tôi chạy thẳng lên cầu, rất nhanh đã tới được khúc giữa cầu treo.

Trên cầu còn trống mấy tấm ván gỗ, tôi chỉ đành bò từ thành sắt để đi qua. Chỉ là tôi vừa ôm được thành sắt, chú Trung đứng ngay đầu cầu bắt đầu lay thành sắt. Chính giữa cầu vì bị lắc quá mạnh, tôi trượt chân một cái chỉ còn đôi tay nắm được thành sắt mà thôi.

“Nhóc con, cô chạy không thoát đâu.” Chú Trung hô lên, “Chỉ cần cô nghe lời, ngoan ngoãn quay lại đây, đừng rời khỏi thôn, chúng tôi có thể để cô sống.

Để tôi sống à?

Dễ gì tôi tin lời của ông ta nữa chứ!

Ngay lúc này, chú Trung cầm ngọn đuốc soi vào góc bên cạnh: “Nhóc con, cô nhìn xem, Hứa Văn đang ở bên này. Chỉ cần cô quay về, tôi có thể để hai người ở bên nhau. Nhưng cô phải hứa, cả đời này không được rời khỏi thôn.”

Hứa Văn?

Tôi nhìn về hướng đầu cầu, chỉ thấy Hứa Văn đang cúi đầu, không biết còn sống hay đã chết.

Trong lúc do dự, tên ngốc chạy ra từ phía sau, nhìn Hứa Văn rồi cười hề hề nói: “Chết rồi, há há. Có thịt thịt để ăn!”

Chết rồi???

Tôi biết tên ngốc đó đang nhắc nhở tôi, Hứa Văn đã chết rồi.

“Cút!” Chú Trung quát lên một câu rồi nhấc chân bước lên cầu.

Nhìn ông ta càng lúc càng đến gần, cuối cùng tôi liền mở miệng chửi một câu: “Cả thôn các người đều là súc sinh, dù cho tôi có chết đuối dưới dòng sông này cũng sẽ không ở lại nơi của các người đâu!”

Tôi buông tay, trực tiếp rơi thẳng xuống lòng sông.

Nước sông chảy siết lắm, tôi vừa rơi xuống thì bị nước cuốn xuống đáy sông. Tôi không biết bơi, rơi xuống một con sống lớn như thế, nhất định sẽ khó mà sống sót. Tôi bị sặc vài ngụm nước, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ.

Chết thì chết vậy…

Thà chết dưới nước, còn hơn bị đám người đó bắt về làm thịt.

4.

Bóng đêm rất dài, dường như là bất tận, mãi cho đến khi có một tia sáng chiếu rọi vào mắt tôi. Trong cơn mơ hồ, tôi cảm thấy trên mặt đau rát tột cùng. Tôi kinh ngạc mở mắt ra, phát hiện bản thân đang ở bên bờ sông.

Tôi chưa chết sao?!

Rồi cơ thể tôi cố gắng vùng dậy bò lên bờ.

Bên bờ sông chính là đường cái, cả người tôi ướt sũng ngồi phịch bên vệ đường, nhìn khung cảnh trước mặt, nước mắt không nhịn được mà giàn giụa lăn dài.

Tôi đã thoát khỏi cái thôn đó và sống sót rồi.

Sau đó, tôi bị cứu bởi một chiếc xe chở hàng. Chiếc xe đó chở tôi đến đồn công an gần đó, tôi báo cảnh sát. Đối với những gì tôi nói họ rất xem trọng, liền nhanh chóng sắp xếp vài người đi theo tôi đến thôn Bạch Thủy.

Dựa theo ký ức của tôi hôm đó, tôi dẫn theo mấy anh cảnh sát đến trước một con đường núi có đề tên là thôn Bạch Thủy.

Dưới sự chỉ dẫn của cảnh sát, lại một lần nữa tôi đi vào đường núi đó, thẳng tiến vào thôn. Chỉ là khi tôi đi hết đường núi, lại không hề có cây cầu treo nào, mà đối diện sông cũng không phải là một cái thôn, chỉ là một bãi tha ma ở bên đường.

Vừa qua giữa tháng bảy, rất nhiều giấy tiền vàng mã bay phấp phới trên những phần mộ, xung quanh đều là những làn sương khói mờ ảo.

“Tại sao lại như thế?” Tôi nhìn khung cảnh trước mặt, toàn thân đều run rẩy.

Mấy anh cảnh sát nhìn nhau, nhìn tôi nói: “Cô gái, có phải cô đã nhớ nhầm chỗ rồi không? Hoặc có lẽ…?”

Nhớ nhầm chỗ à?

Tôi lắc đầu lia lịa: “Không thể nào!”

Mà ngay lúc này, một con đường khác trong núi có hai người dân đang khiêng gạch đi tới.

Cảnh sát nhìn họ và hỏi: “Chú ơi, nơi này có phải có một nơi tên là thôn Bạch Thủy không?”

“Có chứ.” Người dân đó tầm 40 mấy tuổi, nhìn chúng tôi giới thiệu: “Trước kia bên này có một cái thôn tên là thôn Bạch Thủy, ngay đối diện bên kia đấy. Tôi nghe ba tôi nói cái thôn đó cũng nổi tiếng lắm, kêu cái gì mà thôn Trường Thọ. Sau này xảy ra đất đá trôi, cả thôn đều bị chôn vùi luôn rồi.”

Cả thôn đã bị chôn vùi???

Sao có thể được?

Tôi nhìn sang bờ sông đối diện, không tin những gì trước mắt.

Sau đó tôi không bản thân làm sao cùng với cảnh sát quay về đồn nữa.

Trong đầu tôi rất hỗn loạn, cảm thấy những gì bản thân vừa trải qua đều đang nằm mơ vậy, nhưng tôi biết không phải như thế. Tôi kể cho cảnh sát nghe chuyện của Hứa Văn và Trần Dao Dao, thế là cảnh sát liền lấy số điện thoại của công ty Hứa Văn đang làm việc.

Gọi điện xong, cảnh sát nhìn nhau rồi nói với tôi: “Thưa cô, chúng tôi đã gọi điện thoại, công ty đó không có tên Hứa Văn cả. Cô gái, cô có người nhà tại Huyện Kỳ sao? Hay là, cô quay về nghỉ ngơi trước nhé. Chuyện này chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, có được không?”

Không có ai tên Hứa Văn?

Tôi đờ đẫn nhìn hai anh cảnh sát.

Trong ánh mắt của họ, tôi có thể cảm nhận được, chắc họ nghĩ rằng tôi trúng tà, hoặc là tôi bị điên.

Tôi không biết mình nên làm gì nữa.

Cuối cùng, cục cảnh sát mua vé tàu cho tôi, dùng xe của họ chở tôi đến ga tàu lửa.

Tại sảnh lớn của ga tàu, tôi thẫn thờ ngồi trên ghê, đột nhiên nhớ lại anh tài xế chở tôi đi đến thôn Bạch Thủy. Điện thoại của tôi mất rồi, không có số điện thoại của anh ta, nhưng hôm đó ngay tại bên ngoài ga tàu, tôi đã gặp được anh tài xế này.

Tôi xông ra ngoài ga tàu, nhìn thấy một chiếc taxi, cuối cùng ở bên cửa phía Nam của ga, tôi thật sự nhìn thấy vị tài xế đó.

“Anh ơi!” Tôi xông qua đó, nhìn vị tài xế hỏi, “Là anh, hôm đó đã chở tôi đến thôn Bạch Thủy!”

Tài xế ngây người một lúc rồi nhìn tôi nói: “Cô gái, là cô sao? Cô phải quay về rồi à?”

“Anh đến đồn cảnh sát với tôi đi.” Tôi mở cửa leo thẳng lên xe, mở miệng nói: “Anh dẫn tôi đến đồn cảnh sát làm chứng cho tôi được không? Hôm đó chính anh đã chở tôi đến thôn Bạch Thủy. Với lại… với lại còn chở cả Hứa Văn và Trần Dao Dao đến đó nữa.”

Tài xế kinh ngạc nhìn tôi, cười nói: “cô gái, cô làm gì thế? Tôi còn phải chở khách đó!”

“Tôi cho anh tiền!” Tôi sốt ruột nói, “Anh chở tôi đến đồn cảnh sát đi, có lỡ bao nhiêu tiền tôi đền cho anh.”

Tài xế trầm mặc một lúc rồi nói: “Được rồi, tôi chở cô đến đồn cảnh sát.”

Xe đã khởi động, tôi vẫn còn thở hổn hển.

Anh tài xế này có thể làm chứng cho những gì tôi nói đều là thật, chỉ cần tôi nói thật, đồn cảnh sát nhất định sẽ tiếp tục điều tra. Tôi không tin cả một cái thôn có thể biến mất trong một đêm, nhất định là chỗ nào xảy ra vấn đề, hoặc có thể là nơi mà tôi đến không đúng.

Bất chợt tôi nhớ lại lời của bà Vương nói.

Bà từng nói rằng, nếu không ai dẫn đường, người ngoài không thể nào tìm được thôn Bạch Thủy. Nhất định là chỗ tôi tìm đến đã không đúng.

Không ai dẫn đường, bản thân tôi không thể nào tìm được thôn Bạch Thủy.

Tôi nghĩ đến câu này, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh tài xế bên cạnh.

Chiếc xe đã lái đến đường núi, hai bên đều là cánh rừng chi chít.

Tôi ngửi được mùi thảo dược nhè nhẹ tỏa ra từ trên người của anh tài xế, trong lòng khủng hoảng đến tột độ. Tôi cố gắng khống chế lại hô hấp, mở miệng nói: “Bác tài, anh dừng xe lại trước đi.”

Nhưng hắn không hề ngừng lại, quay sang nhìn tôi cười nói: “Cô gái, làm sao vậy?”

Toàn thân tôi run rẩy, vội vàng mở cửa chuẩn bị nhảy ra khỏi xe.

Nhưng cửa đã bị khóa, tôi không tài nào mở ra được.

Mùi thảo dược càng lúc càng nồng, đầu óc tôi bắt đầu trở nên choáng váng.

Anh tài xế nhìn tôi, mỉm cười nói: “Thôn Bạch Thủy, trước giờ chỉ vào không ra. Vốn dĩ cô có thể thoát được một mạng, hà cớ gì phải quay về đây chứ?”

Khung cảnh trước mắt tôi đã tối đen, chìm sâu vào trong bóng tối của sự chết chóc vô tận…

[Hoàn Chính Văn]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom