• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Nghe Nói Bạn Sợ Ma? Để Tôi Dẫn Bạn Đi Xem Lòng Người (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Làm Quỷ Đáng Yêu Cũng Có Thể Kiếm Cơm - Mộ Tây Baby

Tôi là một cô hồn dã quỷ làm công tại nhân gian, tôi phát hiện một hộ gia đình rất tốt, không có thần giữ cửa, cũng không có gia tiên.

Mỗi ngày tôi đều tới nhà của hắn ăn trộm cơm canh, dùng cả nhà tắm và giường của hắn nữa.

Dù sao hắn cũng đâu nhìn thấy tôi đâu.

Cho đến một ngày nọ, tôi dẫn theo một người bạn đến nhà hắn ăn chực, nào ngờ con quỷ bạn tôi nhìn thấy hắn, bị dọa cho hét toáng lên rồi bỏ chạy luôn…

1.

Tôi tên Sơ Thất, là một nữ quỷ chỉ vừa 18 xuân sang.

Do tôi chết vào mùng bảy tháng tám, nhưng tôi lại không còn ký ức gì, thế nên mọi người đều gọi tôi là Sơ Thất theo ngày tôi mất luôn.

Giống như những con quỷ chết không biết vì sao mà chết, cũng không biết bản thân mình là ai, được gọi là quỷ chết oan.

Không có thân phận, không ai thờ phụng, cũng không thể đầu thai.

Đến cả âm gian cũng không chịu thu nhận loài quỷ như tôi, chỉ cần chúng tôi không phạm pháp chế của âm giới thì họ sẽ bỏ mặc cho chúng tôi tự sinh tự diệt.

Như những cô hồn dã quỷ chúng tôi đây, sẽ không nhận được bất kỳ tài nguyên gì từ âm gian cả, chỉ đành mạo hiểm đến dương gian làm công qua ngày tháng.

Quỷ là cực âm thể, mặt trời tại nhân gian là thứ cực dương, đối với quỷ quái như chúng tôi mà nói thì nó là thứ độc hại nhất.

Tuy ban ngày chúng tôi đều tìm những nơi âm u để lẩn trốn, nhưng cũng có khả năng làm hại đến hồn phách.

Đâu còn cách nào khác đâu, quỷ cũng có thất tình và ngũ cảm, dù không biết đói khát là gì, nhưng cũng rất đau khổ đó.

Đặt biệt là một con quỷ thích ăn hàng như tôi đây.

Năm thứ hai tôi làm quỷ, số tiền tôi làm công kiếm được đều lấy đi mua đồ ăn hết trơn luôn.

Các chị gái kia đều kiếm tiền dồn vô làm đẹp hết, cứ ấp ủ muốn câu dẫn một con quỷ chết có thân phận, rồi đem về âm gian để lãnh giấy kết hôn, có thể sinh sống tại âm giới, còn tôi, cuộc sống của tôi mỗi ngày chính là: “Ừa, món này ngon.”, ”Món kia cũng ngon, uiii, ngon gì mà ngon thế nàyyyy…”

Con quỷ bạn Tiểu Hạ đi làm công chung với tôi, cứ lèm bèm nói đầu óc tôi suốt ngày chỉ có ăn và ăn, đến đàn ông cũng không biết thả thính, uổng phí cả khuôn mặt nõn nà như hoa như ngọc này.

Thậm chí con nhỏ này còn nghi ngờ tôi khi làm người, có phải bản thân ăn nhiều quá nên mắc nghẹn chết không nữa kìa?

Nhưng tôi lại không cảm thấy thế.

Hôm đầu thất, một số mảnh vụn ký ức đã mơ màng hiện hữu trong đầu tôi.

Trước khi tôi chết, máu chảy rất nhiều, đau rất là đau luôn.

Cái chết của tôi chắc chắn còn thảm hơn là ăn no quá mắc nghẹn chết nhỉ?

2.

“Sơ Thất à, tối nay tớ vẫn ra ngoài tìm bạn trai của tớ đó nha, cậu đã tìm được chỗ để chứa cái thây của cậu chưa vậy?” Sau khi xuống ca, Tiểu Hạ liền hỏi tôi.

Tôi cười cười đáp: “Giời ạ, cậu không cần phải lo lắng thế, tớ đã bao giờ thiếu chỗ ngủ đâu mà…”

Vài ngày trước, tôi và Tiểu Hạ vẫn luôn ‘ở chung’ tại một căn hộ bỏ hoang, nhưng chủ nhà đã đập ra xây lại, cho nên cả hai chúng tôi đành phải tìm chỗ khác để ở.

Đêm qua, tôi đã ngủ tại nhà vệ sinh bên ngoài của một hộ gia đình.

Tại dương gian, đa số mỗi hộ dân đều có thần giữ cửa và gia tiên, quỷ quái bên ngoài đa phần đều không thể vào được.

Nhưng mà, có một số người sẽ xây nhà vệ sinh bên ngoài để sử dụng chung, thế là không thuộc quyền quản lý của thần giữ cửa nữa.

Nhà vệ sinh là nơi có âm khí nặng nhất, rất tiện để nuôi quỷ.

Khổ nỗi nó hôi quá đi!!!

Đêm nay nhất định phải đổi chỗ ngủ mới được!

Và rồi tôi đi lang khắp nơi, trời đã hừng sáng nhưng vẫn không tìm được hộ gia đình nào để ngủ.

Đến khi tôi định đi ra gầm cầu đánh giấc, vừa xoay người thì nhìn thấy có một hộ gia đình vẫn còn sáng đèn.

Đây là một tòa biệt thự lớn, còn có cả vườn hoa.

Tôi đi sang đó, phát hiện ra hộ gia đình này không có thần giữ cửa.
Sau đó tôi liền lén lút lẻn vào trong.

Không chỉ không có thần giữ cửa, đến cả gia tiên cũng không có luôn!

Tôi đây là đạp phải vận may cức chó gì mới có thể gặp được một hộ dân tốt như thế cơ chứ!

Giữa một tòa biệt thự rộng lớn, trên lầu còn truyền đến tiếng vang nho nhỏ, giống như tiếng nước chảy xuống ống thoát nước vậy.

Trong lòng tôi hiếu kỳ, nên đã ngang nhiên đi thẳng lên lầu xem thử.

Dù sao thì nơi này là dương gian, người thường căn bản đâu có nhìn thấy mình đâu.

3.

Tôi lên lầu hai, trên đó có ba căn phòng, tôi đều đi xuyên qua tường để quan sát một thể.

Cuối cùng, tôi dừng chân tại căn phòng to nhất.

Đa số chủ nhân căn hộ luôn chọn căn phòng lớn nhất để ở, cho nên đây là phòng ngủ chính.

Được trang trí với tông màu xám nhạt, phong cách đơn giản và trang nhã, nhưng trên tường lại treo một bức tranh vẽ bờ sông cùng với một số loài hoa sặc sỡ không biết là hoa gì.

Kế bên bức tranh còn có một cái đồng hồ treo tường trông có vẻ cổ điển.

Trong phòng còn có phòng nhỏ chứa quần áo nữa cơ.

Một chiếc sofa lớn cùng với một chiếc bàn có hình dạng kỳ quái trước mặt.

Còn có một chiếc giường to chảng, năm người ngủ dư sức luôn, trong góc là một cái tủ đầu giường, bên trên đặt một cuốn sách và một chiếc điện thoại.

Lúc này, âm thanh nước chảy lại truyền đến rõ ràng hơn…

Tôi xoay người lại, nhìn thấy một căn phòng kỳ lạ được dựng lên bởi vài tấm kính thủy tinh.

Ờ thì, cũng không phải là kỳ lạ lắm.

Tuy rằng tôi không có ký ức, nhưng tôi từng thấy qua một số cửa hàng, cũng dùng loại kính này để làm tường ngoài.

Ví dụ như cửa hàng bánh ngọt, mỗi lần tôi đi qua, không cần vào cũng có thể nhìn thấy một loạt bánh bên trong.

Vậy là trong này cũng có đồ ăn hả?

Nhưng mà, sao tiếng nước chảy cứ không ngớt thế?

Tôi hiếu kỳ lắm, cho nên trực tiếp xuyên qua tường để vào trong đó luôn.

Đập vào mắt tôi chính là hình ảnh một người đàn ông với dáng người thẳng tắp, làn da trắng vô cùng hoàn mỹ…

“Áaaa…!!!” Tôi vội vàng đưa tay che mắt, hét lên một tiếng rồi xuyên thẳng qua tường bay ra ngoài!

Úi mẹ ơi, thì ra nam chủ nhân của căn nhà này đang tắm kia!

4.

“Không được nhìn, không được nhìn, mình không phải là con quỷ háo sắc áaa!”

Một con quỷ không háo sắc như tôi liền xoay người, lại lần nữa xuyên qua bức tường đó vào nhà tắm.

Tôi tuyệt đối không có ý định nhìn trộm người ta tắm! Xin thề!

Bỗng dưng tôi nghĩ tới tôi cũng có thể dùng nhà tắm ở đây, cho nên mới lén nhìn xem anh ta mở vòi nước như thế nào thôi.

Không có ký ức của sinh thời, có rất nhiều thứ đều là do tôi học lỏm mới biết được đấy.

Ấy vậy mà khi tôi vừa vào tới nhà tắm thì anh ta đã tắm xong rồi.

Trên người anh ta mặc một chiếc áo trắng rộng thùng thình rồi bước ra ngoài.

Thế là tôi đi theo anh ra ngoài luôn.

Nếu như anh ta ở trong phòng, vậy thì tôi sẽ không tắm được nữa.

Vòi nước đã tắt đột nhiên mở lại, mọi người nói xem có đáng sợ không chớ?

Quỷ quái vô cớ hù dọa loài người vô tội, chính là phạm phải âm pháp, nhẹ thì bị giam giữ phạt tiền, nặng thì phải ngồi tù còn bị hành hình nữa đó.

Anh ta đi tới phòng thay đồ, kéo hộc tủ lấy một thứ ra, cắm điện, âm thanh ‘vù, vù, vù’ bắt đầu vang lên.

Thứ mà anh cầm chính là máy sấy tóc.

“Thì ra đây chính là máy sấy tóc mà Tiểu Hạ từng nói là nhà của bạn trai cậu ấy có đó ư?!” Một người không có kiến thức như tôi, cứ hiếu kỳ đứng ở một bên, nghiêm túc nhìn anh ta sử dụng.

Chỉ một lúc sau, mái tóc của anh ta đã khô hoàn toàn rồi.

Trông nó nhỏ bé thế mà tiện phết nhờ!

Sau khi sấy tóc xong, anh cất nó lại vào tủ rồi xoay người đi ra ngoài, đến sofa ngồi cầm điện thoại lên xem.

Tôi cũng đi theo luôn.

Nhưng mà, tôi không có ngồi lên sofa, mà tôi ngồi lên bàn, ngay trước mặt của anh ấy.

Mái tóc vừa sấy khô có hơi rối và bồng bềnh, nhưng lại không ảnh hưởng gì đến mỹ quan của anh ấy.

Sao lại có người đẹp trai vậy nhỉ?

Làn da thuộc loại trắng mà nõn nà luôn í, mũi còn cao nữa, cặp chân mày đậm, hốc mắt hơi sâu, đôi môi không dày cũng chả mỏng, nói chung là ngũ quan không chê vào đâu được.

“Haiz…” Tôi thở dài nhẹ một hơi, “Tiểu Hạ nói đầu óc mình chỉ biết nghĩ đến ăn và ăn, không biết đi thả thính mấy con quỷ nam, nhưng mình lại cảm thấy á, trước đó mình không đi thả thính ai, là do mấy con quỷ nam mình gặp phải nó xấu quá… Nếu như đẹp trai được một nửa như người này thì mình cũng chịu khó sửa soạn bản thân, tán đến khi nào đổ mới thôi!”

Bàn tay đang lướt điện thoại đột nhiên khựng lại.

Tôi cũng chú ý đến cử chỉ của anh ta.

“Ôi đậu mòe, đậu mòe… Đừng có nói là hắn nhìn thấy mình nha?!” Tôi giật mình vội vàng đứng dậy.

6.

“Này, anh đẹp trai, bộ anh nhìn thấy tôi sao?” Tôi đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt anh.

Nhưng vẻ mặt anh bình thường trở lại, cúi đầu xuống rồi tiếp tục lướt điện thoại.

Còn tôi thì đã bắt đầu có chút cảnh giác rồi đó.

Các hộ gia đình thông thường, không có thần giữ cửa thì cũng thôi đi, đến cả gia tiên cũng không có là như nào?

Trừ khi không phải là hộ gia đình bình thường, hoặc là người không hề tin vào quỷ thần.

Rốt cuộc là loại nào vậy trời ạ?

Chả phân biệt được luôn.

Thế là tôi tính thăm dò thử xem thế nào.

Tôi dí sát mặt mình vào mặt của anh ta, rồi đưa tay lên làm mặt quỷ.

“Ê, tôi là ác quỷ đó, nếu anh còn không thành thật thì nhân lúc anh ngủ, tôi sẽ ăn thịt anh á nha!”

Khuôn mặt tôi lúc này dữ tợn lắm, tiếp tục uy hiếp anh ta: “Tôi hung dữ lắm luôn đó!”

Bỗng dưng anh ta đặt điện thoại xuống…

7.

Tôi bị dọa cho một phen, đang chuẩn bị chơi lớn với anh ta luôn thì anh lại đứng dậy, sờ lên bụng và nói: “Có chút đói nhỉ.”

Đây là câu nói đầu tiên mà anh ta thốt ra.

Giọng nói mềm mại hấp dẫn, nghe êm tai thật.

Dứt lời, anh xoay người liền đi ra ngoài.

Tôi lại đi theo sau anh ta.

Sau khi xuống lầu, anh đi thẳng vô nhà bếp, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu chế biến.

Xem ra anh ta thật sự không nhìn thấy mình nhỉ?!

Nhân lúc anh ta nấu ăn, tôi vội vàng vọt lên phòng ngủ, xông vào nhà tắm.

Tôi nhấc van vòi nước lên, nước xả ‘ào’ xuống đầy sàn, nhưng lại là kiểu nước chảy thẳng ở vòi dưới, chảy mạnh lắm.

Thế là tôi lúng túng tắt vòi nước đi.

“Đâu có đúng, hồi nãy lúc mình vào đây, nhìn thấy trên đầu anh ta giống nước xối như mưa xuống mà nhỉ?...”

Sau một hồi nghiên cứu, tôi phát hiện ra có thêm một cái nút vặn.

Tôi xoay nó một vòng, rồi lại thử mở vòi nước.

‘Rào!’ Một dòng nước phun từ trên đầu tôi xuống!

“Mình thông minh quá chừng…” Lần này tôi đã mở đúng rồi.

Nhưng cả người tôi cũng ướt như chuột lột luôn.

“Vừa hay bộ đồ đã mặc ba bốn ngày rồi, chi bằng giặt luôn một thể?” Tôi đang hưởng thụ cảm giác được tắm mưa trong phòng tắm đây.

8.

Tắm rửa sạch sẽ, giặt luôn bộ đồ, giặt cả bộ đồ chíp trên người.

Vậy mà anh ta còn chưa về phòng nữa, tôi đem đống đồ mới giặt treo ngoài ban công, cầm bộ đồ chíp trên tay, chạy thẳng vào phòng quần áo.

Kéo hộc tủ lấy máy sấy ra, sấy cho khô bộ đồ chíp, sau khi mặc lên người thì tôi tiếp tục sấy tóc.

Tôi có một mái tóc đen mềm mại dài ngang vai với lượng tóc không dày cũng không mỏng.

Khuôn mặt tôi sinh ra đã là mặt búp bê, làn da trắng trẻo, khi tôi còn sống đã cắt bộ tóc cúp mái ngố rất phù hợp với khuôn mặt của tôi.

Tiểu Hạ từng nói, cả đời này định sẵn tôi sẽ không làm ác quỷ được.

Bởi vì ngoại hình của tôi quá đáng yêu đi.

Nhưng mà tôi cũng đâu có ý định làm ác quỷ đâu trời.

Ngoại trừ những lúc tôi lén chui vào nhà vệ sinh của người ta ngủ thôi, chứ tôi cũng chưa từng làm qua điều tàn ác gì.

Cho dù là một hộ gia đình tốt như thế thì tôi cũng chỉ lén dùng nhà tắm và máy sấy tóc của anh ta, chứ tôi không hề có ý định hại người đâu.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng mở cửa truyền đến.

Tôi vội vàng tắt máy sấy, bỏ lại vào trong hộc tủ.

Nhưng mà, khi tôi xuyên qua phòng quần áo thì anh đã vào trong phòng luôn rồi.

Vừa làm chuyện xấu nên chột dạ, tôi ngây người một chút, cảm thấy sợ hãi lắm.

Ấy vậy mà anh ta không hề ngừng bước chân mình, ánh mắt kiên định đi về hướng của tôi.

“Ừ ha, anh ta đâu có nhìn thấy mình đâu hầy!” Tôi mừng thầm rồi cười hề hề một tiếng.

9.

Anh ta đi thẳng vào nhà tắm.

Bởi vì không khóa cửa, cho nên tôi đã đi theo anh vào trong.

Anh ta đánh răng, tôi cũng đánh răng, đấy là tôi lấy ra từ trong hành lý mà hổm giờ tôi giấu trong rừng.

Chỉ là, kem đánh răng tôi đang dùng là loại rất rẻ tiền của âm gian được bán tại dương gian.

Còn kem đánh răng của anh, có màu xanh lá nhàn nhạt hơi trong suốt.

Tôi đưa mũi vào ngửi thử, nó thơm lắm.

Đợi mai tan làm về, tôi sẽ lôi hành lý sang đây hết, tôi còn muốn dùng thử kem đánh răng của anh ta.

Vệ sinh cá nhân xong, anh trở ngược ra phòng ngủ, ngồi trên giường, cầm điện thoại lên.

Tôi lượn tới lượn lui trước mặt anh mấy vòng.

Thế mà ánh mắt của anh không hề lay động dù chỉ một chút.

“Há há há, không nhìn thấy mình thật kìa, ô là la, không nhìn thấy, không nhìn thấy…” Tôi vui mừng đến nỗi nhảy nhót lung tung trước mặt anh.

Đợi khi nhảy mệt rồi, một cô gái đang mặc bộ đồ chíp như tôi liền nằm xuống giường, trong một tư thế lẳng lơ trước mặt anh và nói: “Nằm trên chiếc giường lớn êm ái, còn được ngắm trai đẹp để bổ mắt nữa chớ!”

10.

Thì ra anh đẹp trai là một con cú đêm.

Anh ta cầm điện thoại lâu lắm rồi nhưng vẫn không có dấu hiệu buồn ngủ luôn á.

Mà sao tôi cũng không thấy buồn ngủ vậy ta?

Loài quỷ như chúng tôi tại âm gian, chỉ có thể ra đường vào ban đêm, còn ban ngày đa số tôi luôn dành thời gian để ngủ.

“Rốt cuộc anh ta đang xem cái gì nhỉ?” Tôi bò dậy, xích lại gần anh nhìn vào màn hình điện thoại một cái rồi nói tiếp: “Sao anh không xem phim gì hết vậy kìa?”

Tôi nằm bên cạnh anh, nói nhăng nói cuội luyên thuyên.

Anh ta xuống giường, đi vào nhà tắm.

Sau khi quay lại liền mở hộc tủ đầu giường, lấy ra một cái máy tính bảng, bật một bộ phim lên xem.

Dùng cái gối chữ nhật kê ngay đầu giường rồi tựa lưng lên, anh đưa tay lấy cái giá đỡ đặt máy tính bảng, gập một chân lại và thong thả xem phim.

Trong phút chốc tôi liền bật dậy trong vui sướng, ngồi cạnh anh xem cùng.

Nhưng mà, máy tính bảng này nó nhỏ hơn tivi rất nhiều, ngồi cạnh anh xem phải nghiêng đầu mỏi quá đi.

Tôi nhìn một bên chân anh gập lại, thấy có một chỗ trống trong lòng anh, chỗ đó mới chính là chỗ ngồi lý tưởng nhất để xem phim.

Tôi đưa mắt, nhìn khuôn mặt điển trai của người đàn ông trước mắt, có chút xấu hổ…

Nhưng mà, tôi cũng chỉ do dự một chút rồi chui thẳng vào lòng của anh.

Anh đang tựa lưng lên thành giường, mà tôi thì tựa vào lòng anh.

Thân hình của anh vạm vỡ lắm, ngồi trong lòng anh mà tôi cảm thấy bản thân nhỏ bé đến đáng thương.

Tôi mạnh dạn kê gáy lên lồng ngực rắn chắc và gợi cảm của anh.

Và cứ thế, tôi với anh xem phim cùng nhau.

Đây là một bộ phim hài, xem cũng vui lắm, vậy mà sao anh ta lại không có hề hấn gì cả.

Trong phòng chỉ vang lên mỗi tiếng cười của con quỷ nhỏ này,
“Hahahahaha…” Tôi cười híp cả mắt, rúc vào lòng của anh đẹp trai, cười như một con ngáo vậy.

Chả sao cả, dù sao anh ta cũng có nhìn thấy tôi đâu.

11.

Cuối cùng cũng xem hết bộ phim, anh liền ngả lưng xuống giường chuẩn bị đi ngủ.

Tôi có chút hiếu kỳ, thật ra công việc của anh ta là gì thế nhỉ?

Trời hừng sáng rồi mới chịu ngủ, vậy thì mấy giờ mới đi làm cơ?
Không lẽ anh ta đang trong kỳ nghỉ phép?

Thôi kệ đi, đây không phải chuyện mà một con quỷ ngoại lai như tôi nên lo lắng đâu.

Mặt trời bắt đầu mọc, tuy chưa có tiếng gà gáy, nhưng chiếc đồng hồ treo trên tường đã ‘ting’ một tiếng khi kim ngắn chỉ đến sáu giờ.

Rèm cửa sổ nhà anh là loại màn ba lớp, che ánh sáng siêu tốt luôn.

Ánh sáng mặt trời rất có hại cho quỷ, xem ra thì căn nhà quá phù hợp với tôi rồi!

Tôi vui vẻ cuộn tròn trong chăn.

Cánh tay anh vô thức duỗi ra bên mép gối.

Tôi cũng thuận theo tự nhiên cố gối đầu lên cánh tay rắn chắc đó.

Nhưng mà, bình thường tôi vẫn mặc bộ đồ ngủ thoải mái, bộ đồ chíp này gò bó quá đi.

Tôi lột ra luôn, rồi chui ngược vào trong chăn.

Anh đang nằm nghiêng và tôi cũng thế.

Tôi ngẩng đầu lên đối diện với khuôn mặt anh tuấn đó, trong lòng có hơi… mắc cỡ.

Nhưng khi nghĩ đến anh ấy căn bản không nhìn thấy tôi thì tôi lại bắt đầu trở nên càn quấy hơn.

Tôi tựa vào lòng anh, đưa mũi vào hửi nhẹ.

Mùi hương trên người anh là một mùi thơm nhàn nhạt.

Chuyện kỳ lạ hơn chính là, càng sát vào người anh, cả người tôi càng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Khi nằm kế anh, tôi có cảm giác như đang nằm trong nhà vệ sinh của người khác vậy.

Đó là một nơi rất thích hợp để nuôi quỷ.

12.

Tôi đã đánh được một giấc thật là ngon luôn.

Giờ đã hơn bốn giờ chiều, khi anh ta tỉnh giấc thì tôi cũng dậy theo.

Anh ta thay đồ của anh ta, còn tôi thì mặc đồ của tôi.

Rửa mặt xong, đột nhiên anh cầm bàn chải đánh răng quăng vào sọt rác bên cạnh, lại mở hộc tủ phía dưới, lấy ra một đống bàn chải trong đó, chọn cây màu đen để sử dụng.

Sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, anh liền đi ra ngoài.

Tôi nhìn thấy cả đống bàn chải, lén lút lấy trộm một cây màu hồng phấn để sử dụng.

Những thứ mà sau khi quỷ quái như tôi sử dụng, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến con người sau này lỡ có lấy ra xài tiếp.

Nếu không thì mấy thứ như bánh bao thịt đồ tế tang lễ hoặc cúng tiết thanh minh gì đó, tại sao cúng kiến xong, con người vẫn có thể đem về ăn chứ?

Đương nhiên là quỷ ăn phần quỷ, người ăn của người rồi!

Kem đánh răng anh ta dùng thơm thật đó, nó the the trong miệng này.

Tôi cầm chai sữa rửa mặt khi nãy anh sử dụng, xịt ra một ít rồi học theo động tác của anh, làm ướt mặt, xoa đều tay cho lên bọt, mát-xa vài cái rồi dùng nước rửa lại cho sạch là ok.

“Thanh mát sảng khoái, đã quá đã!”

13.

Người đàn ông điển trai đó đang ở dưới lầu nấu ăn.

Tivi treo tường trong phòng khách đang mở, dưới góc trái có để tên bộ phim là [Thần Điêu Đại Hiệp].

Có một chuyện nói ra cũng lạ lắm.

Rõ ràng tôi là một người không còn ký ức sinh thời, vậy mà tôi vẫn còn biết chữ mới ghê.

Thế là tôi ngồi lì trên sofa xem phim.

Sau khi xem xong tập một, anh ta đi tới mở toang cửa sổ phòng khách.

Tôi hoảng hốt chạy tọt vào nhà bếp tìm đại một góc tối chui vào trốn.

Rồi anh lại đi vào bếp, bưng các món vừa nấu đặt lên bàn ăn.

Một con quỷ không còn ký ức, mà còn là một cô hồn dã quỷ nghèo khiếp xác như tôi, làm gì mà biết được những món ăn đó gọi là gì.

Nói chung là có thịt có cá, có rau có canh, người ta hay gọi là ba mặn một canh đó.

Anh mở nồi cơm lên, tôi cũng đưa mắt vào nhìn, nấu cũng nhiều đó chớ.

Chắc mỗi mình anh ta ăn không hết đâu nhỉ?

14.

Chiếc bàn tròn trong bếp là loại bàn hai tầng, phía trên chính là một lớp kính thủy tinh, phía dưới cũng là một tấm hình tròn như thế, hình như nó có thể chuyển động được thì phải.

Anh đặt các món trước mặt rồi bắt đầu dùng bữa.

Tôi hít lấy hít để mùi thơm trên bàn ăn, bụng đói cồn cào.

Bởi hiếu kỳ, cho nên tôi đã đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng ấn vào tấm thủy tinh phía trên của chiếc bàn, quả nhiên, nó tách ra được nè.

Vì nó chỉ bị lay một tí xíu, cho nên không làm kinh động đến anh ta.
Sau khi ăn xong, anh lấy một cái lồng chụp trong suốt, đậy đống đồ ăn còn dư lại.

Tôi nhìn đống đồ ăn thơm phức trong đó, tôi cũng muốn ăn quá đi…

Nhưng mà tôi không dám, tôi sợ sẽ làm cho anh hoảng sợ.

Rồi anh đi lên lầu, một hồi lâu sau mới quay trở xuống.

Đồ vest giày da, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, trông đẹp trai thật.

Đây chính là bộ dạng của một người đàn ông tinh anh, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn nho nhã đó sao?

“Anh phải đi làm rồi hửm?” Tôi theo sau anh đến sảnh, nhìn anh mang đôi giày da vào, rồi cầm chìa khóa xe đặt trên kệ giày.

Anh mở cửa trước đi ra ngoài, tôi vội vàng vẫy tay với anh và nói: “Bái bai anh, em đợi anh về đó nha!~”

Cho dù anh không nhìn thấy tôi thì tôi cũng phải biểu đạt tâm ý của mình một chút chứ nhỉ?!

“Mình đúng là một cô quỷ nhiệt tình mà!”

15.

Một đứa háu ăn như tôi vẫn không thể nhịn được mà lén lút ăn vụng cơm canh của anh.

Nói gì thì nói chứ tài nghệ của anh giỏi thật, vượt ngoài tầm dự đoán của tôi luôn đó!

Ăn xong cơm, tôi mở tivi ra xem để giết thời gian.

Nhưng mà tôi không dám chuyển đài.

Lỡ như tôi chuyển đài, lại không nhớ nút chuyển về, đến khi anh mở ra phát hiện dị thường thì biết làm sao đây?

Cũng may, bộ [Thần Điêu Đại Hiệp] vẫn còn đang chiếu từ tập này qua tập khác.

Tôi bị tình yêu của Tiểu Long Nữ và Dương Quá nhét cho một họng cơm chó.

Bất giác trời đã sập tối.

Trên tivi bắt đầu phát sóng quảng cáo bán thuốc gia truyền, tôi chả thích xem những thứ này tí nào cả.

Thế là tôi tắt tivi, đứng dậy vươn vai một cái.

Nơi này không có gia tiên, thần giữ cửa, vậy mà còn có cơm lành canh ngọt, giường lớn anh đẹp trai, tivi to chà bá nữa.

“Sao mình yêu căn nhà này dữ vậy trời!”

8 giờ tối, đến khi tôi chuẩn bị đi làm, anh ta vẫn chưa quay về.

Chả trách trời rạng sáng mới chịu đi ngủ, ra là chiều mới đi làm cơ.

“Thời gian nghỉ ngơi làm việc như thế là hỏng rồi, anh ta đang liều mạng để bán mình cho tư bản đây mà!”

Làm người đã khó, làm quỷ… còn khó hơn!

Tuy nói tôi làm công tại dương gian, nhưng cũng là làm việc tại âm giới.

Và tôi là một nhân viên quèn trong ngân hàng Thiên Địa.

Người nhà của muôn quỷ tại dương gian, các loại giấy tiền vàng mã khi họ đốt xuống dưới, đều phải gửi tạm vào ngân hàng Thiên Địa tại dương gian, sau đó mới phân biệt và sắp xếp chuyển phát đến từng cái tên.

Vì thế, bọn họ có thể trực tiếp đến ngân hàng Thiên Địa tại âm giới nhận đồ của mình.

Còn có những thứ như quần áo, biệt thự, nhà, xe vân vân… đều do bên chuyển phát nhanh quản lý.

Chính là công ty dịch vụ chuyển phát nhanh [ Âm Thông Thông], phụ trách đem những vật phẩm từ dương gian vận chuyển xuống âm phủ, để muôn quỷ có thể nhận được đồ vật từ gia đình gửi đến.

Tất cả đều có đầy đủ thông tin như họ tên, danh tính và địa chỉ.

So với dương gian mà nói thì cũng không khác biệt là bao, không dễ bị nhầm lẫn.

Nhưng mà, đa số quỷ làm việc tại dương gian đều là loại cô hồn dã quỷ như tôi đây, không có địa vị, đãi ngộ lại thấp, tiền lương cũng ít nữa.

May thay công việc của tôi và Tiểu Hạ không phải quá bận rộn, cũng không phải loại công việc nặng nhọc gì.

Giống như lúc này đây, chúng tôi đang trốn trong một góc để tám chuyện không ngớt.

“Thật á? Không có thần giữ cửa? Cũng không có gia tiên sao? Cậu còn có thể ăn cơm nhà người ta luôn hả?” Tiểu Hạ đối với hộ gia đình tốt này vẫn còn nghi hoặc lắm, “Cậu chắc chắn đối phương là con người chớ?”

“Đương nhiên rồi.” Tôi nói tiếp: “Anh ta biết nấu cơm, ăn cơm, đi làm. Nhà của anh ta vẫn còn đó luôn mà, ban ngày cũng không bị gì luôn đó.”

Tiểu Hạ ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Vậy thì tốt quá rồi, sau này cậu không sợ sẽ không chốn dung thân nữa.”

“Đúng rồi đó, với lại đồ anh ta nấu ngon lắm luôn đó nha.” Tôi một mặt hớn hở nói tiếp: “Hay là vậy đi, tối nay tan làm, tớ dẫn cậu đến nhà anh ta ăn chực hé?”

17.

“Đêm nay chắc không được rồi.” Tiểu Hạ trả lời, “Hai hôm trước tớ có kể với cậu là tớ đã đến âm giới một chuyến cùng bạn trai tớ đó, nhớ không?”

“Cậu nói thân phận của bạn trai cậu đã tra ra được rồi còn gì.” Tôi nhớ chuyện này chứ, rồi tôi gật đầu nói tiếp: “Thế cậu bận xong chuyện trước đi nà.”

Vẻ mặt của Tiểu Hạ vừa mắc cỡ vừa vui mừng nói: “Lần này tớ sẽ theo bạn trai tớ về ra mắt ông bà nội của anh ấy, nếu như ông bà không có ý kiến gì, thì tớ và bạn trai tớ sẽ trực tiếp lãnh chứng nhận kết hôn tại âm gian luôn.”

“Ôi thế thì tốt quá rồi! Cậu mà kết hôn thì cuối năm có thể chuyển về âm phủ làm việc còn gì!” Tôi nghe thế, vừa vui lại vừa buồn.

Vui là vì Tiểu Hạ có thể quay về sinh hoạt tại âm gian.

Còn buồn là vì, tôi sắp phải mất đi một người bạn tốt rồi.

Tiểu Hạ cười híp cả mắt: “Đợi tớ trở về rồi sẽ cùng cậu đi xem thử ngôi nhà cậu đang ở nhé!”

“Ok luôn.” Trong lòng tôi vẫn còn rất nhiều thắc mắc, “À, tớ từng nghe nói, khi lãnh giấy kết hôn tại âm gian, đều được làm tại nơi mà mình mất, trực thuộc bởi một trong 19 điện Diêm Vương quản lý, cuối cùng mới tới lượt Diêm Vương đích thân đóng dấu, có đúng vậy không?”

Tiểu Hạ gật đầu: “Hình như là thế, đợi nào tớ về tớ kể cho nghe nhé.”

Tôi hớn hở gật đầu: “Tớ còn chưa từng gặp qua Diêm Vương ở khu mình nữa. Không biết bộ dạng của ngài ấy như nào nhỉ? Còn nữa, nghe nói sông Vong Xuyên dưới âm gian, bên bờ sông có một loài hoa Bỉ Ngạn đẹp vô cùng, không biết nó có hình dạng gì nhỉ?”

Tiểu Hạ cười: “Thế đợi tớ ngắm kỹ rồi về kể cho cậu nghe há.”

“Hai cô trốn trong này làm cái gì vậy hả?” Giám đốc Trần nhìn thấy chúng tôi liền quát lớn, “Còn không lo đi làm việc đi!”

18.

Sau khi xuống ca, tôi chào tạm biệt Tiểu Hạ, rồi đi thẳng về khu rừng nhỏ, lôi đống hành lý của tôi ra.

Vừa về đến nhà, tôi liền ngửi thấy mùi thịt bò hầm thơm phức tỏa ra, khiến cho bao tử của tôi đánh trống dựng cờ luôn rồi.

Nhìn thấy đồ ăn ngon trước mặt, sao mà tôi còn có thể đứng yên được chứ?

Tôi vứt đống hành lý tại phòng khách, bay thẳng vào trong nhà bếp.

“Ui, mì thịt bò này!”

Mì thịt bò mà anh ta làm, nước súp đặc, thịt bò mềm, còn bỏ thêm cà chua nữa.

“Mì thịt bò cà chua, mùi vị chua ngọt, mình thích lắm luôn á!” Tôi nhịn không được nuốt nước miếng ừng ực, rồi ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh nấu cả nồi lớn thế, chắc mình anh ăn không hết đâu hè, có đúng không?”

Đương nhiên anh ta không trả lời tôi rồi.

Sau khi nấu xong, anh lấy một cái tô lớn, múc đầy nguyên một tô.
Trong nồi chỉ còn lại gần một nửa.

Tôi ngồi cạnh anh, nhìn anh ăn từng đũa mì, đưa từng miếng thịt bò vào miệng.

Còn tôi thì ở kế bên thèm chảy hết cả dãi.

Cơ thể tôi bắt đầu cúi thấp xuống, xích lại gần mặt anh, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là tôi sắp hôn trúng anh luôn rồi…

Tôi nhìn thấy anh gần ngay trước mắt, khuôn mặt điển trai đó, cùng với tô mì thịt bò thơm phức, liền nuốt mạnh một ngụm nước bọt: “Anh ơi, em cũng muốn ăn.”

19.

Cũng chẳng biết vì sao, tôi cảm thấy đôi đũa anh chợt khựng lại trong tích tắc.

Sau đó đôi mắt liền ngưng đọng một chút, lại thấy anh mặt không đổi sắc ăn tiếp tô mì.

Giời, nhất định là do tôi mờ mắt vì món ăn ngon trước mặt.

“Nếu như anh có thể đi ra ngoài một chút thì hay biết mấy, vậy thì tôi có thể ăn một ít thịt trong nồi rồi!”

Đại khái chắc là do nội tâm tôi khấn cầu, khiến cho trời đất cảm động.

Điện thoại của anh bỗng vang lên!

Trên màn hình hiển thị chỉ vỏn vẹn một chữ [Đen].

Đen?

Anh Đen?

Chị Đen?

Em Đen?

Ông Đen? Bà Đen?

Anh ta đưa mắt nhìn một cái rồi buông đũa xuống, cầm điện thoại và đứng lên vừa nghe vừa đi lên lầu.

Tôi thấy thế liền xông thẳng vào nhà bếp rửa một đôi đũa và một cái tô, múc hết nửa nồi còn lại vào đó.

“Xì xụp…” Tôi hút vội sợi mì, há to miệng nhét miếng thịt vào nhai nhồm nhoàm!

Ôi trời đất ơi, thơm quá đi thôi!

“Ngon quá ngon quá! Thật sự ngon không chê vào đâu được luôn í!!!”

20.

Nếu như nửa đêm, trong phòng bếp nhà bạn truyền đến tiếng sột soạt kỳ lạ, thì có thể không phải là cậu tý ra quậy phá đâu, là quỷ đang tìm đồ ăn đó.

Đương nhiên, quỷ bên ngoài đến thì rất hiếm.

Bởi vì trong nhà bếp có ông táo trấn giữ.

Còn ở trong các hàng quán, tiệm ăn đều sẽ thờ ông thần tài.

Đây chính là lý do tại sao cô hồn dã quỷ như chúng tôi, dù cho làm công tại dương gian, nhưng vẫn phải tốn tiền đến âm giới mua thực phẩm.

Đồ ăn của nhà người ta, cô hồn dã quỷ như chúng tôi không ăn được.

“Đương nhiên là không bao gồm ngôi nhà thân thương này rồi! Hehe…” Tôi vui vẻ húp xì xụp tô mì nóng hổi.

“Ợ…” Tôi mãn nguyện ợ hơi một tiếng.

Đem chén đũa rửa sạch sẽ rồi đặt vào chỗ cũ.

Bên phía cầu thang truyền đến tiếng bước chân.

Anh ta đã quay về chỗ ngồi.

Tôi ngồi đối diện cách xa anh ta một chút, một tay chống cằm, sau khi thưởng thức hết tô mì thơm ngon của anh thì tôi bắt đầu say sưa nhìn ngắm khuôn mặt điển trai đó.

“Chậc chậc, mình đúng thật là… càng lúc càng ưng ý căn nhà này rồi, tui thề, cả đời tui cũng phải sống ở đây… cho đến khi nào đầu thai mới thôi!”

“Anh đẹp trai, cảm ơn nha, cho em ở nhờ một lúc nhen.” Tôi nhìn anh đá lông nheo.

Mấy chị quỷ xinh đẹp mỗi lần đi ghẹo trai, cũng đều làm động tác như thế.

“Chỉ là con mắt này… nó hơi co giật một chút.” Tôi đưa tay lên dụi dụi con mắt.

Đang giữa chừng thì hình như tôi thấy…

Anh ta đang nhìn tôi!!!

21.

Tôi giật nảy mình!

Vội vàng bỏ tay xuống.

Đợi khi tôi nhìn kỹ lại thì phát hiện đúng thật là anh ta đang nhìn tôi… Nhưng mà, ánh mắt không có cảm xúc gì, cứ nhìn thẳng vậy đó.

“Nhìn gì thế?” Tôi quay đầu nhìn theo tầm mắt của anh.

Thì ra là một con mèo đen, đang nằm trên bậc cửa sổ trong phòng khách.

Nó nhìn thẳng vào tôi, ‘Khè~’ một tiếng rõ to.

Tôi biết là nó nhìn thấy được tôi.

Và rồi tôi cũng trưng bộ mặt quỷ ra hù nó, chứ tôi hiền lành gì.

‘Méo!~’ Nó quay người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Một mèo một quỷ đọ sức, đương nhiên là tôi thắng rồi!

Tôi cười một cách sảng khoái: “Hahaha, đồ nhát gan! Sợ rồi chứ gì?”

22.

Anh ta thu dọn bát đũa trên bàn, đứng dậy đi lên lầu.

Nói gì thì nói, anh ta cũng kỳ lạ thật.

Sống trong một căn biệt thự hào nhoáng như thế, vậy mà đến một người giúp việc cũng không có, việc gì cũng tự đến tay mình.

Tôi lôi theo đống hành lý, đi theo lên lầu.

Tầng trên gồm có ba phòng, vốn tôi cũng định dọn sang phòng kế bên để ở.

Nhưng mà, nhớ lại lúc nằm bên cạnh anh, cảm giác như đang nằm trong nhà vệ sinh ấm cúng của nhà người ta thì…

Thế là tôi quyết định, tiếp tục ở cùng phòng với anh!

“Mình tuyệt đối không phải vì ham mê sắc đẹp của anh ta! Ừm! Đúng vậy! Chắc chắn là thế!”

Anh mở tủ đầu giường, lấy ra một cuốn sách bìa trơn không chữ rồi đi ra ngoài.

Tôi đi theo tới cửa, nhìn thấy anh đi tới lan can tầng hai, trong tay còn cầm một cây bút, viết viết vẽ vẽ gì vào đó.

Trông tư thế này, chắc một tiếng ba mươi phút cũng chưa về phòng đâu nhỉ.

Thế là tôi quăng đống hành lý vào gian quần áo.

Những nơi nào còn chỗ trống, tôi đều chất hết đồ đạc vật phẩm của tôi vào hết.

Hành lý của tôi để trong cánh rừng nhỏ, quần áo đều bị ẩm ướt hết trơn, phải giặt lại một lần mới mặc được.

Rồi tôi vứt luôn bàn chải kem đánh răng rẻ tiền hồi trước tôi sử dụng.

Từ bây giờ, anh đẹp trai xài gì thì tôi xài cái đó; anh đẹp trai ăn gì thì tôi cũng ăn cái đó. Ok!

23.

Vậy là đêm nay tôi đã sử dụng phòng tắm trước anh ta rồi.

Tôi đem cả đống quần áo vào giặt hết một thể.

Nhân lúc anh ta chưa trở về, tôi sấy khô luôn bộ đồ chíp và cái đầm ngủ để mặc cho tiện.

Nào ngờ, tôi vừa tắm xong, trong tay vừa cầm bộ đồ chíp đi ra thì anh ta đã trở về…

Trên người tôi không mảnh vải che thân liền đơ ra một lúc.

Tuy biết rằng anh không nhìn thấy tôi, nhưng bản thân đang trần như nhộng thế thì ít nhiều gì cũng cảm thấy mình có chút biến thái…

“Ủa, anh ta có nhìn thấy mình đâu, sợ gì chứ?”

Tôi xoay người lại, hiên ngang đi đến trước mặt anh và nói: “Một lần cởi là hai lần quen thuộc, đúng không anh đẹp trai?!”

24.

Anh ta ở đây, tôi không có cách nào sử dụng máy sấy nữa.

Tôi cũng không dám di chuyển máy giặt của anh luôn.

Chỉ đành lấy một hai cái áo, cái quần, đi hết lần này đến lần khác treo lên lan can để phơi.

Còn anh thì cạo râu, rửa mặt, tiếp đó là đánh răng, cắt móng, tỉa lại bộ lông mày trông khôi ngô hơn hẳn.

“Rồi người nào đẹp trai cũng tinh tế rườm rà đến vậy à?” Tôi đến gần, nghiêng đầu nhìn anh, rồi lại kê sát mặt anh nhìn vào gương.

Nếu so sánh thì, cặp lông mày của tôi trông chả khác gì bụi cỏ mọc hoang vậy, khiếp!

“U là trời, tỉa lông mày mình còn không biết, đúng thật là một con nữ quỷ thô thiển mà!”

Trước khi ngủ, anh vẫn như ngày hôm qua, lấy máy tính bảng rồi tìm một bộ phim để xem.

Còn tôi, vẫn như thói quen chui vào lòng anh ngồi và xem chung với anh.

25.

Bộ phim hôm nay anh chọn có tên là [Hòa Thượng Châu Phi].

Đạo trưởng Lâm Chánh Anh đưa chân vào động rắn, bị cắn xong phải cho người lôi ra, cuối cùng lại kéo được nguyên một con đại mãng xà.

“Háháhá, hahahaha…”

Cảnh phim buồn cười như thế, vậy mà trong phòng chỉ có mỗi tiếng cười của một con quỷ.

Tôi đưa mắt nhìn anh: “Thật không ngờ, một người không thích cười như anh, trong lòng lại thích xem những bộ phim hài đến thế…”

Quả nhiên, không nên nhìn mặt bắt hình dong, biển không thể đo bằng cốc mà!

Và cũng như hôm qua, sau khi cày xong bộ phim, anh ta liền tắt máy đi ngủ.

Nhưng mà, đêm nay tôi không nằm sát vào người anh nữa.

Bởi vì tôi hiện giờ đang trần truồng không miếng vải dính da.

Tôi ôm lấy một góc chăn, ngoan ngoãn nằm ra mép giường ngủ.

Thế nhưng, đợi đến khi tôi tỉnh dậy, mới phát hiện tôi không chỉ nằm sát người của anh, vậy mà tay chân tôi như con bạch tuộc bám lên cơ thể người ta nữa chứ!

“Ờ… Anh đẹp trai à, chỉ tiếc hai ta người ma khác biệt, nếu không thì nhất định em sẽ chịu trách nhiệm với anh rồi! Hêhê…”

26.

Hai ngày sau, Tiểu Hạ quay về.

Khuôn mặt cậu ấy ngập tràn hạnh phúc, đưa ra hai cuốn sổ màu đỏ: “Sơ Thất, cậu nhìn này, tớ đã lãnh giấy chứng nhận rồi!”

Lật sang mặt khác thì thấy có một cái mộc màu đen do Diêm Vương đóng lên.

Cậu ấy chỉ vào nói: “Dùng cái mộc đóng dấu trên giấy kết hôn này là có thể nộp đơn xin trở lại âm gian sinh sống và làm việc rồi đó.”

“Chúc mừng cậu nha, Tiểu Hạ, cậu không cần phải lo cho ngày tháng sau này nữa!” Tôi mừng thay cho cậu ấy.

“Sơ Thất à.” Tiểu Hạ nắm tay tôi, thở dài nói: “Tớ không nỡ rời xa cậu.”

“Giời ạ, cái gì mà nỡ với không nỡ chứ? Nói không chừng không lâu sau, tớ cũng có thể tìm lại thân phận của mình. Hoặc là, tớ có thể câu được anh đẹp trai nào tại âm gian, rồi lãnh giấy kết hôn thì sao? Đúng không nà?”

Tiểu Hạ nghe thế, liền bớt buồn hơn rồi trả lời: “Nói chí phải!”

“Này, cậu mau kể tớ nghe đi, cậu có gặp được Diêm Vương không hả? Dáng vẻ ngài như thế nào vậy?”

“Trời ơi, đẹp trai, siêu đẹp trai luôn đó!” Tiểu Hạ dùng biểu cảm và ngữ khí vô cùng khoa trương để diễn tả dung nhan của vị Diêm La Vương đó, “Cậu có biết không? Lần đầu tiên tớ gặp được người đẹp trai như vậy luôn á!”

“Thật sự đẹp trai đến vậy sao???”

Đẹp trai hơn so với nam chủ nhân mình đang ở ké luôn à?

Ừm… Có chút hơi khó tưởng tượng nhỉ…

27.

“Chỉ tiếc, Diêm La Vương cao cao tại thượng, lãnh khốc vô tình. Chỉ nhìn thấy ngài thôi là chân tay tớ bủn rủn hết trơn! Đám tiểu quỷ như tớ thật sự với không tới.”

“Tớ chỉ là hiếu kỳ thôi, chứ không có muốn trèo cao đâu mà.” Rồi tôi lại hỏi đến hoa Bỉ Ngạn tại sông Vong Xuyên.

“Đúng là có. Đó là một bông hoa màu đỏ rực, mọc từng đóa hoa đơn độc, hình dạng như chiếc ô ngược, cánh hoa cong lại như móng vuốt rồng vậy á.” Tiểu Hạ nói xong rồi kéo tay tôi nói, “Sơ Thất, lần này tớ đến âm gian, còn nghe được một lời đồn nữa.”

“Hửm? Tin đồn gì thế?”

“Nghe đồn là những con quỷ chết oan bị mất hết ký ức, những vật phẩm mang theo bên mình khi đã chết, có khả năng sẽ tồn đọng lại ký ức.” Tiểu Hạ hỏi tôi, “Sơ Thất này, khi cậu chết có mang theo gì bên mình không vậy?”

Tôi ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Trên người mặc đầm trắng, còn có một cái đồ cột tóc, một cây kẹp hình bướm. Nhưng mà, những thứ đó đều nhuốm máu hết rồi, nên tớ đã cất lại, vẫn còn để đấy.”

Tiểu Hạ: “Thế cậu quay về xem thử như nào.”

28.

Tôi về đến nhà, lục lọi đống hành lý, lấy ra những món đồ khi chết mang theo bên mình.

Chỉ tiếc là, phía trên không còn đọng lại ký ức sinh thời như Tiểu Hạ đã nói.

Đêm nay, anh ta đã mua rất nhiều thứ, trông phong phú lắm.

Xem ra anh đang chuẩn bị nấu một bữa ngon đây mà.

Tôi an tâm lên lầu tắm rửa, thay đồ sạch sẽ.

Xoay người lại, tôi nhìn thấy chiếc kẹp tóc và đồ cột nhuốm đầy máu đang đặt trên kệ.

Tôi do dự một chút rồi cầm đi vào phòng tắm để giặt rửa.

Thế mà tôi có giặt cách mấy cũng không sạch được vết máu mà tôi để lại khi chết.

Đồ cột tóc màu gạo, nhuốm đầy máu, giống như một đóa hoa đỏ rực đang nở rộ.

Chiếc kẹp tóc màu đỏ, sau khi dính máu thì trông nó càng sẫm màu hơn.

Đột nhiên tôi cảm thấy, như vậy cũng đẹp lắm chứ.

Tôi nhìn vào gương chải chuốt lại rồi lấy đồ cột tóc gọn gàng, rồi cầm cây kẹp hình bướm kẹp lên.

Sau khi rời khỏi phòng ngủ, đập vào mắt tôi chính là bức tranh treo tường.

Ngày đầu tiên tôi tới đã nhìn thấy nó ở đó.

Một căn phòng đơn sơ tao nhã, trên tường treo một bức tranh vô danh, đó là một bức tranh có loài với hoa màu sắc rực rỡ.

“Một bông hoa màu đỏ rực, mọc từng đóa hoa đơn độc, hình dạng như chiếc ô ngược, cánh hoa cong lại như móng vuốt rồng…”

Vậy mà tôi lại cảm thấy bức tranh này rất phù hợp với loài hoa Bỉ Ngạn mà Tiểu Hạ vừa kể cho tôi nghe.

29.

“Tiểu Hạ, tại dương gian cũng có hoa Bỉ Ngạn sao?”

Ngày hôm sau, tôi đem chuyện này kể lại cho Tiểu Hạ nghe.

“Sao mà có được? Sông Vong Xuyên ở âm gian kia mà. Cho dù tại dương gian có hoa Bỉ Ngạn, nhất định sẽ rất khác so với âm giới.” Tiểu Hạ lắc đầu phủ nhận.

Cậu ấy nói Bỉ Ngạn sông Vong Xuyên, còn có tên là Mạn Châu Sa Hoa, là đại diện cho linh hồn của người đã mất, âm dương cách biệt.

“Sơ Thất, tớ cảm thấy căn nhà cậu đang ở có vấn đề lắm đó.” Tiểu Hạ có chút do dự, nói tiếp: “Đêm nay tan làm, tớ cùng cậu về đó xem thử nhé!”

Tôi đáp lời: "Anh ta không nhìn thấy được mình, chắc không có vấn đề gì đâu mà.”

Tiệu Hạ: “Nếu như không có vấn đề thì xem như đi ăn chực thôi, hí hí.”

“Ok luôn!” Tôi gật đầu.

Sau khi xuống ca, tôi liền dẫn theo Tiểu Hạ, đi thẳng đến nhà của anh ta.

Tiểu Hạ nói: “Ui, căn biệt thự đẹp thế!”

Cậu ấy kéo theo tôi, đi hóng hớt hàng xóm xung quanh.

Thần giữ cửa đều cầm một cây đao lớn, sắc mặt dữ tợn trừng thẳng vào chúng tôi.

“Nơi này quả đúng là khu dân cư dành cho loài người mà ta.” Tiểu Hạ gãi đầu tỏ vẻ nghi hoặc.

“Thế thì chắc do chúng ta đa nghi rồi, đi thôi, bên này nè.” Tôi kéo theo Tiểu Hạ, bước vô nhà.

Tiểu Hạ cảm thán: “Đúng thật là không có gia tiên và thần giữ cửa, uây, thơm thế!”

“Đêm nào anh ta cũng nấu ăn thế đó, còn làm rất nhiều nữa là đằng khác.” Tôi vừa nói vừa kéo Tiểu Hạ vào trong, “Mau vào đây, lát nữa chúng ta có thể ăn ké được nhiều món ngon lắm đó!”

30.

Tôi đưa tay chỉ vào người đàn ông trước mặt và nói: “Anh ta siêu đẹp trai luôn í, lát nữa ảnh xoay người lại là cậu thấy liền nha.”

Tiểu Hạ hừ nhẹ trả lời: “Nhất định không đẹp trai bằng Diêm Vương nhà chúng ta đâu!”

Chính vào lúc này, anh ta bưng dĩa rau, quay người lại đi tới.

“Áaaaa…” Tiểu Hạ bị dọa cho một phen, rất nhanh liền giãy khỏi tay tôi, quay người bỏ chạy, “Áaaa Sơ Thất mau chạy đi! Nhanh lên!!!”

“Ơ, làm sao vậy? Tiểu Hạ, cậu chạy đi đâu thế…” Tôi vội đuổi theo sau.

“Diêm Vương! Người đàn ông đó chính là Diêm Vương, trời ơi con nhỏ ngốc này!” Tiểu Hạ vừa chạy vừa la hét.

Tôi: ????

Diêm Vương???

Người mà tôi luôn nghĩ rằng sẽ không nhìn thấy tôi, lại chính là Diêm Vương???

“Huhuhu, Tiểu Hạ, cậu đợi tớ vớiiii…”

Một luồng sáng màu trắng đánh thẳng lên cửa lớn tòa biệt thự, còn tôi thì lao thẳng vào trong đó…

Giống như một cái bao bố được chuẩn bị sẵn, chỉ đợi tôi đâm đầu vào, rồi bị cột lại một cách chặt chẽ.

Tôi có chút hoảng loạn, bắt đầu vùng vẫy.

Nhưng mà, luồng sáng đó rất chắc, nó giữ chặt lấy tôi và kéo tôi lùi dần về phía sau…

Cho đến khi lùi đến phòng bếp, đem tôi ngồi xuống cạnh anh thì luồng sáng đó mới biến mất.

Anh ta đang ngồi trước bàn ăn, chiếc áo sơ mi trắng đã cởi bỏ ba nút, thấp thoáng lộ ra hai bên xương quai xanh gợi cảm.

“Em sợ cái gì?” Động tác của anh nho nhã lột vỏ tôm, nhìn tôi một cái rồi cong khóe môi lên, “Trước đó không phải em cũng vui vẻ mãn nguyện khi trần truồng lắm sao?”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta cười.

Thật sự đẹp trai lắm, nhưng cái mồm hơi kém sang một chút.

Tôi trần như nhộng… không phải tại vì bị anh lừa sao?!

Nhưng mà, tôi không dám cãi cũng không dám mở miệng, huhu…

Tôi vừa sợ vừa xấu hổ, giọng run run cúi đầu nói: “Đại… Đại đại! Xin hãy thứ tội! Tôi không phải cố ý mạo phạm đến ngài đâu ạ, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi nhiều lắm!”

Ngay lúc này, một bộ chén đũa được đặt ngay ngắn trước mặt tôi.
Trong chén còn có rất nhiều tôm đã được lột vỏ.

Tôi từ từ ngước mặt lên nhìn anh, chỉ thấy anh nhìn tôi một cái rồi nhìn vào cái chén trước mặt, đầy vẻ ám thị.

Ồ, cái này tôi hiểu!

Tôi lập tức cầm đũa, gắp một con tôm rồi đưa đến miệng anh và nói: “Dạ thưa đại nhân, mời ngài ăn ạ!”

Không biết là vì sao, vẻ mặt của anh đột nhiên khựng lại một chút.

32.

Anh chậm rãi mở miệng ra, để tôi đút anh ăn.

Rất nhanh, anh lại lột một con bỏ vào chén.

Tôi cũng theo đó gắp lên, đưa tới miệng anh.

Anh lại lột thì tôi lại gắp, anh cứ lột tôi vẫn cứ gắp…

Trong quá trình này, anh cứ nhìn tôi chằm chặp, đôi môi càng lúc càng cong lên, ý cười cũng hiện ra rõ ràng hơn.

Quả nhiên, anh rất vừa ý khi tôi hầu hạ cho anh ăn.

Ăn đến con thứ tám, con thứ chín anh vừa lột xong, nhưng cứ chậm trễ không bỏ vào chén tôi, anh cầm trong tay, cười một cái rồi nhìn tôi nói: “Bổn vương phát hiện, em đúng là một nhân tài.”

Ủa? Sao anh ta lại khen mình?

Tôi cẩn thận từ tốn nói: “Đại nhân quá khen ạ, nhưng tôi đã là quỷ, cùng lắm chính là… quỷ tài???”

Lần này, anh ta cười thành tiếng, đưa con tôm trong tay kê đến bên miệng tôi: “Ăn.”

Tôi vội vàng vẫy vẫy tay đáp: “Ô không không, tôi không dám!”

“Không dám?” Anh phì cười, nhìn tôi với ánh mắt trêu ghẹo, “Thế em nhớ lại xem, mấy ngày nay, em đã ăn bao nhiêu bữa cơm của anh rồi?”

Tôi nghe thế, lập tức thành khẩn trả lời: “Tôi trả tiền, tôi sẽ trả đủ hết cho ngài ạ!”

“Đền tiền thì còn có ý nghĩa gì nữa?” Anh cố đưa con tôm đến gần miệng tôi hơn.

Tôi đâu có dám không ăn chứ!!!

Vốn cứ tưởng nuốt xuống sẽ rồi chuyện, nào ngờ vừa mới nhai một miếng, thịt tươi đến mê người, ngon quá trời ngon luôn đó!

“Không lấy tiền? Vậy… vậy ngài muốn như nào?”

“Thì đền người… À không, là đền quỷ mới đúng.” Diêm Vương nhìn tôi, nói tiếp, “Em đền tấm thân này… cho bổn vương là được.”

Trong lòng tôi bàng hoàng, vẻ mặt khó hiểu: “Đền tôi? Đại nhân ngài đây là ý gì thế ạ?”

“Ngươi đúng là một con nữ quỷ ngu ngốc mà!” Đột nhiên có một giọng nói xa lạ truyền đến từ phía sau.

33.

“Ai đó?” Tôi giật mình quay người lại, nhưng không có ai ở đó.

Chỉ có con mèo đen quen thuộc, đang nằm nhàn nhã trên bệ cửa sổ.

Con mèo đó... Nó mở miệng nói chuyện với tôi: “Hờ, đương nhiên là con mèo nhát gan mà cô từng chê đây.”

“Mèo! Con mèo biết nói chuyện kìa!” Tôi hốt hoảng trừng to đôi mắt.
Con mèo đen nhảy lên, trong phút chốc liền biến thành… Hắc vô thường!

Khi tôi vừa chết, tôi cũng từng gặp qua hai vị Hắc Bạch vô thường này.

Tôi đơ luôn rồi!

Con mèo đen đó, vậy mà lại là Hắc vô thường sao?!

Lão Hắc nhìn tôi cười và nói: “Nè cô nương, ý của vương nhà tôi chính là lấy cô để đền cho ngài ấy, để ngài ăn thịt đó đa.”

“Ăn, ăn thịt tôi á?” Tôi bị dọa cho hàm răng đánh bò cạp, vẻ mặt không ngờ tới nhìn hai người họ, “Ăn quỷ… ăn… ăn quỷ là phạm pháp đó!”

Quỷ nuốt quỷ, quỷ ăn thịt người, tôi cũng có từng nghe qua!

Diêm Vương lườm Hắc vô thường, rồi xua tay một cái, đường đường một Hắc vô thường đại nhân liền biến mất không còn tâm hơi.

Đây chính là sự lợi hại của Diêm Vương gia đấy!

Anh ta đang thị uy với tôi… À không, là đang hăm dọa tôi mới đúng!

“Diêm Vương đại nhân, xin ngài đừng có ăn thịt tôi mà! Huhu…” Tôi bị dọa cho tay chân bủn rủn, khóc đến nỗi nước mắt nước mũi lênh láng, “Tiểu nữ chỉ là một con quỷ chết oan, không hề ngon một chút nào luôn, ngài mà ăn thịt tiểu nữ chắc chắn sẽ là vị mặn mặn mà còn hơi hôi hôi nữa đó…”

“Hửm? Không ngon à? Nhưng đêm qua em trần như nhộng, nằm trong lòng bổn vương vẫn nghe mùi thơm thoang thoảng kia mà.”

“Không hề không hề, không thơm một chút nào luôn đó!” Tôi lắc đầu muốn gãy cổ luôn.

“Thật ra thì, không ăn thịt em cũng được.” Không biết từ khi nào, anh ta đã ngồi xổm trước mặt tôi, đưa tay nâng cằm của tôi lên, cười và nói tiếp: “Vậy thì em cứ giống như mấy ngày trước, ở cùng với bổn vương đi.”

Tôi nuốt ngụm nước bọt, hỏi: “Giống mấy ngày trước hả?”

Anh gật đầu: “Ừm, đúng thế.”

Tôi nghe vậy liền có chút khó xử, do dự một chút rồi dùng hết sức bình sinh hỏi thêm: “Thế… có thể… không khỏa thân nữa được không ạ?”

Khóe môi anh cong lên: “Nếu như em thích thì cứ tiếp tục khỏa thân cũng được, anh không ngại đâu.”

Tôi: “......”

Cười trừ chứ biết sao giờ?

Ngón tay anh cứ lướt nhẹ trên cằm tôi, rồi ánh mắt anh sắc lại, cảnh cáo tôi: “Nhớ đấy, đừng hòng nghĩ đến việc chạy trốn, nếu không thì… một con quỷ đáng yêu, vừa thơm vừa ngọt như thế, là một món ăn rất mỹ vị đấy.”

Tôi chớp chớp đôi mi đang rơm rớm nước mắt, trịnh trọng gật đầu nói: “Không trốn, nhất định sẽ không trốn!”

34.

Não bị úng nước mới không trốn đó ông nội!

Sang ngày thứ hai, sau khi Diêm Vương ra khỏi nhà, trời vừa sập tối thì tôi đã thu dọn hành lý chạy mất dép.

Tôi dự tính nghỉ việc, tạm thời lánh nạn một thời gian trước đã.

Cho dù có phải nhịn đói, cũng còn đỡ hơn bị ăn thịt.

Tôi biết Tiểu Hạ đang lo cho tôi lắm, cho nên tôi vác theo đống hành lý đi tìm Tiểu Hạ trước.

“Sơ Thất, ơn trời cậu không sao! Thật tốt quá!”

Tiểu Hạ nói rằng khi thấy tôi không chạy theo cậu ấy nên đã quay lại để tìm, mới phát hiện ra cửa biệt thự của Diêm Vương căn bản không vào được nữa.

Rồi cậu ấy hỏi về chuyện đêm qua, thế là tôi liền đem đầu đuôi câu chuyện kể hết cho cậu ấy nghe.

Cùng với việc mà tôi tính bỏ trốn một thời gian để bảo toàn tính mạng.

Đột nhiên, có một vệt sáng màu trắng nhạt hiện lên trên cổ tôi, có chút ấm nóng và nhói lên.

Tiểu Hạ hỏi: “Sơ Thất, đây là chuyện gì thế này?”

Tôi lắc đầu: “Tớ đâu có biết đâu.”

Bất chợt tôi liền nhớ ra thứ gì đó!

Đêm hôm qua, tên Diêm Vương xấu xa muốn ăn thịt tôi kéo tôi ôm vào lòng rồi đưa miệng lên cắn vào cổ tôi một cái rõ đau.

“Sơ Thất, cậu làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ thế kia?!”

Nghe thế, tôi đưa tay sờ lên mặt vội hỏi: “Mặt tớ đỏ á?”

Tiểu Hạ gật gật đầu.

Tôi ngồi sát vào, đem chuyện mình bị tên Diêm Vương cắn cho một phát kể luôn cho cậu ấy nghe.

Ánh mắt Tiểu Hạ phức tạp nhìn tôi và nói: “Sơ Thất à, đây là ấn ký của Diêm Vương đó, cậu trốn không thoát đâu.”

“Gì cơ?” Tôi đơ người.

Trốn không thoát là ý gì?

Vậy là mình chết chắc rồi hả?

À không, không phải chết, mà là bị ăn thịt mới đúng!

“Vậy thì làm sao đây? Tớ mà không thoát được thì sẽ bị ăn thịt mất tiêu đó!!!”

“Hahaha, Diêm Vương chỉ dọa cậu thôi!” Tiểu Hạ cười thành tiếng, nói tiếp: “Nếu tớ đoán không lầm thì trái lại… Có thể anh ta thích cậu đó!”

35.

“Thích tớ á?” Tôi sợ đến mức lắc đầu lia lịa nói: “Thôi cứ khéo đùa, hắn nói là mấy con quỷ dễ thương như tớ, có thể xem như cơm để ăn đó trời!”

“Đồ ngốc!” Tiểu Hạ cười rồi vỗ nhẹ lên đầu tôi, “Dù sao thì cậu cũng không thể nào trốn thoát đâu, lát nữa ngoan ngoãn về nhà đi. Trên người cậu có dấu ấn của ngài ấy để lại, có trốn tới đâu ngài ấy cũng sẽ biết thôi. Lỡ như chọc giận ngài ấy, tới lúc đó... Hí hí hí…”

Tôi nhìn Tiểu Hạ, sao con nhỏ này nó cười gian xảo thế?

“Tiểu Hạ, sao cậu có thể chắc chắn rằng hắn sẽ không ăn tớ chứ?” Tôi vẫn còn lo lắng lắm, “Tớ nghe nói, quỷ cũng có thể ăn quỷ, còn có thể ăn thịt người nữa đó!”

“Đó là những con ác quỷ cực ác mới vậy thôi. m gian đã có quy định, những loài ác quỷ này, sẽ mãi mãi bị trấn áp dưới mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được luân hồi. Mười chín điện Diêm La, thật ra chính là quỷ vương thượng cổ, chính là hóa thân của thần đấy!”

Tên Diêm Vương xấu xa đó, lại gạt mình nữa rồi à?

Đồ chó này!

36.

Cuối cùng tôi vẫn là không dám bỏ trốn.

Nhưng tôi cũng không muốn vừa xuống ca là xông thẳng về nhà của tên Diêm Vương xấu xa đó như mọi ngày.

Tôi cứ lang thang trên phố, nhìn ngắm những đoạn đường vắng hoe vào rạng sáng 5 giờ, và vòng đu chậm rãi xoay chuyển lúc nửa đêm.

Sau đó, tôi đi ngang qua một con phố dài đầy ắp những quán bar náo nhiệt.

Một nhóm nam nữ tầm 7,8 người, chè chén đến say mèm, ôm nhau loạng choạng, đi ngang qua mặt tôi.

Tôi nhìn thấy cô gái đi cuối cùng, trên đầu có một chiếc kẹp tóc màu đỏ hình bướm.

Giống y hệt như của tôi vậy.

Bỗng nhiên đầu tôi đau đớn kịch liệt, trong não bộ ký ức xuất hiện rất nhiều hình ảnh lộn xộn.

Tôi vùng vẫy dữ dội dưới thân của một người đàn ông, và bản thân tôi đang nằm trong vũng máu…

37.

Cơn đau dần dần biến mất, những mảnh ký ức cũng theo đó mà đứt đoạn.

Tôi ngẩng đầu nhìn nhóm người đã đi đến bên lề đường.

Chiếc kẹp tóc đó!

Vấn đề chắc chắn là xảy ra trên người của cô gái có chiếc kẹp tóc!

Tôi lôi đống hành lý, đuổi theo họ.

Và rồi, càng đến gần thì tim tôi càng đập mạnh hơn.

Tôi, tôi đang cảm thấy sợ hãi!

Nhưng tôi lại không hiểu bản thân đang sợ hãi thứ gì?

Khi mà tôi sắp đến gần họ, trong lòng tôi càng cảm thấy khủng hoảng hơn.

Cơ thể tôi bất giác trở nên run rẩy không thôi…

Đột nhiên tôi xoay người bỏ chạy thật nhanh.

Hình như trong đầu có người đang hối thúc tôi: Chạy đi! Chạy nhanh lên!

Chạy đến nơi nào an toàn nhất để trốn!

38.

Thế là tôi lại trở về nhà của Diêm Vương.

Đến khi hoàn hồn thì tôi đã đứng ngay trước cổng biệt thự rồi.

Tôi lôi theo đống hành lý, nấp bên ngoài cửa, cẩn thận nhìn ngó xung quanh.

Một mùi thơm phức lan tỏa ra từ bên trong nhà.

Mùi vị chua ngọt, hấp dẫn mê người.

Tôi bị mùi thơm đó làm cho bụng đói cồn cào, trong bụng đánh trống dựng cờ hát bài [Không Thành Kế].

Trời ơi đói quá đi!

“Em còn không vào nhà thì món sườn xào chua ngọt với thịt bò hầm cà chua sẽ nguội mất đấy.” Giọng nói của Diêm Vương vang lên.

Nghe điệu bộ này, không giống như đang tức giận nhỉ?

Tôi do dự một chút, vẫn là kéo hành lý đi vào nhà.

Anh bưng một mâm cá hấp tươi, rồi xoay người đi vào nhà bếp, đưa mắt nhìn tôi nói: “Vào rửa tay ăn cơm này!”

Anh còn chả buồn nhìn vào đống hành lý tôi lôi theo bên mình.

“Ò.” Tôi bỏ mọi thứ xuống, đi vào rửa tay.

39.

“Tôm rang muối, bò hầm cà chua, sườn xào chua ngọt, cá hấp Đa Bảo, rau cải xào tỏi, canh nghêu nấu bí.” Diêm Vương liệt kê từng món mà hôm nay anh đã làm.

Tôi nhìn anh một cái, và như anh mong đợi, tôi móc hết tiền trong túi đưa ra.

“Đây là phí sinh hoạt ạ.” Tôi nhẹ nhàng cẩn trọng, cầm tiền nhét vào tay anh.

Anh cầm tiền, chỉ nhìn tôi chứ không nói câu nào.

Tôi vội hỏi: “Nhiêu đó không đủ sao?”

Anh vẫn không nói gì.

Nhìn các món ăn thơm, ngon, đẹp mắt trên bàn ăn phong phú đó.

Đúng thật, mức lương ba cọc ba đồng này, không có đủ một chút nào cả.

Tôi cảm thấy hơi thốn trong lòng, cho dù không nỡ, nhưng vẫn móc hết những đồng bạc lẻ cuối cùng, nhét hết vào tay anh và nói: “Đại nhân, chỉ còn nhiêu đây thôi ạ!”

Đây là toàn bộ số tiền lương vừa mới phát trong tháng qua của tôi đó, chỉ có bấy nhiêu thôi!

“Đây là phí sinh hoạt sao?” Diêm Vương nhướn mày, hỏi tiếp: “Vậy còn tiền ở trọ như nào?”

Tôi nghe thế liền trừng to đôi mắt.

Còn phải đóng tiền trọ nữa á?

Hay tôi dọn đi cho anh vừa lòng?

Nhưng mà… tôi chỉ nghĩ chứ không dám nói.

Nếu như anh ấy chịu buông tha cho tôi thì hôm qua sẽ không ngăn tôi lại, càng không lên cơn cắn tôi để lại dấu ấn rồi.

Tôi nhìn bàn ăn trước mặt, rồi nhìn anh nói: “Vậy sau khi dùng bữa, tiểu nữ rửa chén được không ạ?”

“Còn nữa không?”

“Lau nhà ạ.” Tôi nói xong, rồi đưa mắt nhìn anh ta với bộ dạng chờ tôi nói tiếp, thế là tôi mở miệng nói hết một tràng: “Đại nhân, tiểu nữ không biết làm bếp, ngoại trừ bếp núc thì việc nhà còn lại để tiểu nữ làm hết ạ!”

“Ồ, vậy thì tạm được.” Anh lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó, cầm lấy xấp tiền mồ hôi nước mắt của tôi, đếm từng tờ từng tờ.

Làm Diêm Vương mà ki bo bủn xỉn dữ vậy! Hứ!~

40.

Nhưng mà, bữa cơm này, tôi ăn cũng đáng lắm!

Nó thật sự rất ngon luôn đó!

Tôi bắt đầu rửa chén, lau dọn nhà cửa, làm trâu làm ngựa làm osin cho tên Diêm Vương chết bằm đó…

Đêm đến, khi tắm rửa xong, tôi nhìn thấy Diêm Vương gia nhà tôi đang nằm trên giường, trong lòng tôi biết anh ta sẽ không ăn quỷ, chỉ là hù dọa tôi mà thôi.

Cho nên, tôi cũng to gan hơn hôm qua rất nhiều.

Tôi xích lại gần anh và hỏi: “Đại nhân, tiểu nữ có thể dọn sang phòng kế bên ở không?”

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Tại sao?”

Vẻ mặt tôi cười như chó con đang nịnh chủ: “Là sợ làm phiền đến giấc ngủ của ngài đó mà.”

“Không phiền.” Rồi anh kéo chăn ra, đưa tay vỗ vào vị trí bên cạnh, “Lên đây xem phim với anh này.”

“Ơ không không, tiểu nữ vẫn cảm thấy bản thân sẽ làm phiền đến giấc ngủ của ngài, cho nên là… cho đi sang phòng… Áaa…”

Tôi vẫn còn chưa nói hết câu, liền bị một lực hút cuộn lên giường, trực tiếp nhào vào lòng của Diêm Vương.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm tôi đặt vào chỗ tôi hay ngồi trước đó.
Thân phận đã bị bại lộ, anh không còn phải che đậy gì nữa.

Nhờ vào sức mạnh siêu phàm của anh, hộc tủ tự động mở ra, máy tính bảng, giá đỡ đều tự động đặt ngay trước mặt, phim cũng được chọn sẵn luôn.

Tôi ngước mặt lên nhìn anh, định cựa quậy xem có thoát được không và nói: “Xem phim xong… Tiểu nữ có thể sang phòng kế bên không ạ?”

“Không phải em từng nói, tiếc là hai ta người ma khác biệt, nếu không thì nhất định em sẽ chịu trách nhiệm với anh sao? Bây giờ, bổn vương sẽ hoàn thành tâm nguyện của em.”

41.

Diêm Vương bá đạo đại soái ca muốn làm người yêu của tôi!

Anh bảo tôi không cần phải ngưỡng mộ Tiểu Hạ bạn tôi, đi theo anh, không chỉ có thể quay về địa phủ sinh sống, còn có thể hoành hành ngang dọc ở dưới đó.

Tôi đâu phải cua đâu, đi ngang làm gì cho cực vậy?

Đương nhiên tôi từ chối ngay rồi, đợi chờ gì.

Với lại, tôi còn chưa vạch trần lời nói dối mà anh bảo rằng sẽ ăn thịt tôi kia kìa.

“Bổn vương đúng thật không thích ăn quỷ, nhưng em trêu ghẹo bổn vương, còn ôm ta ngủ hết đêm này đến đêm khác, tội danh này… đủ để em xuống chảo dầu, chiên đến hồn xiêu phách tán rồi.” Rồi anh lười nhác tựa lưng lên giường cười với tôi tiếp lời: “Bổn vương không miễn cưỡng em, nhưng em chỉ có hai lựa chọn mà thôi.”

Một là yêu, hai là làm tóp mỡ.

Dưới sự đe dọa dụ dỗ của Diêm Vương, tôi kích động muốn khóc tới nơi…

Một tình yêu ngọt ngào cuối cùng cũng ập… À không, cũng tới lượt tôi rồi!

42.

Khi tôi gật đầu đồng ý, Diêm Vương đã lấy đi chiếc kẹp tóc hình bướm, bảo rằng xem như đây là tín vật định tình của tôi dành cho anh.

Anh sờ lên mặt tôi, dịu dàng quan tâm nói: “Làm người yêu của bổn vương thì không cần phải làm việc nhà. Sau này, đống việc nhà đó cứ giao cho ta là được.”

Toàn bộ giao hết cho anh sao?

Tôi đây là vô tình vớ phải một anh người yêu bá đạo sủng vợ lên trời rồi?

Và rồi, đến ngày thứ hai tôi đã hiểu, anh ấy là Diêm Vương, so với mấy con quỷ thông thường thì đúng là một trời một vực đó.

Anh chỉ cần dùng một chút pháp lực, lau nhà thì tự động lau, rửa chén tự động rửa, nhà vệ sinh cũng bắt đầu nghe tiếng sột soạt…

Đoạn đường dài nhất tôi từng đi, đều là do tên này bày vẽ hết đó.

Anh còn nói rằng, chỉ cần tôi chủ động hôn anh một cái thì sẽ cho tôi một vạn!

Một cái hôn, đổi lấy một vạn.

Tưởng nhiều lắm đúng không?

Mơ đi!

Bởi vì nhân gian đã tạo ra tờ tiền âm phủ lớn nhất, là [Một Tỷ], dẫn đến kinh tế lạm phát tại địa phủ.

Một tỷ thời nay, tương đương với mức tiền tệ tại nhân gian là 100 tệ!

Mà lương tháng của tôi là mười lăm tỷ.

Để lấy lại số tiền mà tôi bán mình cho tư bản, ngay từ ban đầu tôi cẩn trọng dè dặt, vừa nắm bắt được cơ hội, tôi liền đè anh ta xuống, hôn lấy hôn để không ngớt!

Bởi vì cho dù tôi không hôn anh thì tôi cũng bị hôn ngược lại thôi.

Mỗi ngày tôi đều hôn anh mười lần tám lần là kiếm lại được một tỷ rồi, hé hé.

43.

“Mấy ngày nay, cậu và Diêm Vương gia chung sống thế nào rồi?” Tiểu Hạ huýt nhẹ lên vai tôi, vẻ mặt đầy ám muội.

Tôi có chút xấu hổ đáp: “Thì cũng như lúc trước thôi chớ sao.”

Con nhỏ này vẫn không biết ngại ngùng hỏi tiếp…

“Thế có phải ngài ấy thích cậu không hở?”

“Tớ chả biết nữa.” Rồi tôi ghé sát tai Tiểu Hạ nói, “Nhưng mà, anh ấy bảo tớ làm người yêu của anh ấy đi.”

“Ôi mèn đét ơi! Thật á?” Tiểu Hạ bất giác kinh ngạc há hốc mồm.

Giám đốc Trần đi tới chỉ vào mặt chúng tôi: “Hai cô lại chui vào đây làm biếng? Trừ lương! Mỗi người một tỷ!”

“Ơ, đừng mà chị Trần!” Nói rồi Tiểu Hạ chạy sang khoác tay giám đốc, cười tủm tỉm, “Tụi em đây là đang bàn luận về đại sự cả đời của Sơ Thất ấy mà!”

“Đại sự cả đời? Là chuyện gì cơ?” Giám đốc Trần nhìn tôi.

Tôi vội lắc đầu phủ nhận: “Không có, không có!”

Vậy mà Tiểu Hạ lại nói: “Giời, có đó! Cậu ấy có gấu rồi!!!”

Vẻ mặt của giám đốc Trần không hiểu: “Gấu là gì nữa chèn?”

Tiểu Hạ: “Là bạn trai đó!!!”

“Chu choa, thật hả?” Giám đốc Trần liền cười với tôi và nói, “Đây là chuyện tốt, chuyện tốt nha. Thế giờ như này, hôm nay chỉ trừ lương Tiểu Hạ thôi hé.”

Tiểu Hạ nghe thế lập tức cứng đờ: “Ủa? Gì dợ???”

Giám đốc Trần: “Kế toán, trừ hai tỷ của Tiểu Hạ để góp vui vì Sơ Thất thoát ế!”

Tiểu Hạ: “Thôi chị giết em luôn một thể để ăn mừng với Sơ Thất nè? Chị trừ lương của em khác gì lấy cái mạng quỷ này đâu!!!”

Tôi đứng bên cạnh, cười không nhặt được mồm.

44.

8 giờ tối tại dương gian, cũng chính là lúc chúng tôi đi làm.

Vừa vào ca không lâu, bên ngoài đột nhiên xôn xao dậy sóng.

Tôi vừa mới đi vệ sinh ra, liền bị cô đồng nghiệp Lý Vân gấp gáp lôi đi: “Sơ Thất, mau lên! Chỉ thiếu mỗi mình cậu thôi đấy!”

“Cái gì mà thiếu mỗi tôi? Có chuyện gì vậy?”

“Đại nhân vật đến rồi, còn là loại cấp S đó! Loài tiểu quỷ như chúng ta nhất định phải có mặt hành lễ!”

Trong sảnh lớn ngân hàng, tất cả tiểu quỷ đều quỳ rạp dưới đất.

Một phần là nhân viên của ngân hàng, còn lại đều là khách đến ngân hàng để rút tiền.

Nhưng chỉ cần là quỷ, thì đều phải quỳ xuống.

Lý Vân kéo lấy tôi, chạy đến một góc ở hàng cuối quỳ xuống.

Nghe nói là đại nhân vật nên tôi cũng hơi sợ một chút.

Nhưng mà… đột nhiên tôi chợt nhớ lại…

Trong khu này của chúng tôi, Boss cấp S đó không phải là ‘gấu’ của tôi sao???

Tôi ngẩng đầu, tính tìm xem có phải anh ấy không thì Lý Vân mau chóng đưa tay nhấn đầu tôi xuống, thấp giọng nói: “Cậu không cần mạng nữa hả?!”

“Bẩm vương, ngài đại giá quang lâm, là có việc cần dặn dò cho tiểu nhân hay sao ạ?” Giọng nói này, chính là ngân hàng trưởng của chúng tôi Lưu Đại Chùy.

“Tìm người.” Giọng nói của người đàn ông vô cùng mát tai, “Thất Thất, em ra đây.”

Nơi này chỉ có mỗi mình tên tôi có chữ ‘Thất’ mà thôi.

Và rồi tất cả đồng loạt quay sang nhìn tôi.

Ai nấy cũng trừng to mắt, khuôn mặt đầy kinh ngạc.

Chắc là bởi vì bọn họ không ai có thể ngờ tới, con quỷ nhỏ tuổi nhất, lấy được ít tiền nhất, nghèo nàn nhất, vậy mà lại quen biết với lão đại…

“Hơ hơ, hơ hơ…” Tôi ráng rặn ra vài tiếng cười gượng gạo rồi đứng dậy.

Diêm La Vương hướng về phía tôi rồi vẫy tay dịu dàng nói: “Em qua đây.”

Tôi đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Rồi anh tới đây làm gì chèn?!”

Anh nắm tay tôi và nói: “Dẫn em đi nơi này.”

Thế là anh ấy trực tiếp dùng phép đưa tôi rời khỏi.

Trước khi đi, tôi nghe được giọng nói kinh ngạc của giám đốc Trần hô lên: “Trời ơi… Thì ra bạn trai của Sơ Thất, chính là Diêm Vương gia của tụi mình sao?!”

45.

Diêm Vương dẫn tôi đến một cánh rừng nhỏ.

Có hai chiếc xe cảnh sát đang đậu trong đó.

Đèn pha chiếu sáng một mảng rừng.

Một anh cảnh sát đang dẫn theo một nam thanh niên bị còng tay bước xuống xe.

“Phần thân trên… Được chôn ngay chỗ này.” Hắn đưa tay chỉ vào nơi hắn đang đứng.

Tôi cảm thấy hắn quen mắt lắm.

“Hình như em có gặp hắn ở đâu rồi.” Bất chợt tôi nhớ lại, “Ồ, em nhớ ra rồi! Vài ngày trước, em có đi qua một quán bar, nhìn thấy có một nhóm nam nữ, hắn là một trong số đó…”

Mà cô gái hắn ôm, trên đầu có chiếc kẹp tóc rất giống với cái tôi có.

Và rồi mấy anh cảnh sát bắt tay vào việc, bắt đầu đào xới phần đất lên.

“Đội trưởng Nghiêm, đào được rồi!”

Thứ được đào lên chính là một mảng xương trắng phếu của phần đầu.

“Thi thể của Trương Nhược Thất, cuối cùng cũng tìm đủ rồi, mau thông báo đến người nhà của nạn nhân đi.”

Trương Nhược Thất?

Tại sao cái tên này nghe quen thuộc thế này?

“Trương Nhược Thất? Trương Nhược Thất…” Đầu tôi bỗng đau nhức kinh khủng.

Diêm Vương lấy chiếc kẹp tóc hình bướm của tôi ra.

Nhưng mà, trên chiếc kẹp tóc đó đã không còn vết máu nào nữa.

Anh cầm nó kẹp lên tóc tôi.

“Em chính là Trương Nhược Thất.” Anh vòng tay qua ôm tôi vào lòng.

Tôi là Trương Nhược Thất sao?

Thi thể đó chính là tôi?

Khoảnh khắc đó, những ký ức mà tôi đã mất giống như đã được giải đáp, tất cả đều quay lại trong não bộ của tôi.

46.

Tôi là Trương Nhược Thất, là sinh viên mới năm đầu tiên.

Hôm đó, tôi đang chuẩn bị đi theo đàn anh chung trường, cũng là con trai bạn thân của mẹ tôi để cùng nhau đi học.

Hắn bảo tôi đến nhà để đợi hắn.

Tôi đã từng theo mẹ đến nhà hắn vài lần, cho nên cũng được gọi là quen thuộc.

Và rồi, ngày hôm đó, trong nhà chỉ có mỗi mình hắn.

Hắn bắt đầu nảy sinh ý đồ đen tối với tôi.

Trong lúc giằng co, tôi bị ngã, đầu đập mạnh vào tường, máu tươi tuôn ra, ngất đi lúc nào không hay biết.

Đại khái là hắn tưởng tôi chết rồi, cho nên, hắn phân xác tôi rồi đem đi thủ tiêu.

Chả trách sao chiếc kẹp tóc cùng cái đầm lại dính nhiều máu tươi đến thế.

Tên hung thủ đáng sợ này, hắn là một tên tâm lý vô cùng biến thái.

Hắn lấy kẹp tóc của tôi, rửa lại sạch sẽ rồi tặng cho bạn gái của hắn.

Cũng chính là cô gái tôi nhìn thấy vào hôm tôi đi lang thang trong phố bar.

Chiếc kẹp tóc đó đúng thật là của tôi.

Diêm Vương dẫn tôi về nhà một chuyến, tôi nhìn thấy gia đình tôi đang khóc lóc trong sự đau đớn, chỉ có thể đứng đó rơi lệ, chứ không cách nào an ủi được.

Sống cả đời người, trong lúc thanh xuân tươi đẹp nhất, lại gặp họa sát thân.

Biết bao nhiêu thứ mà tôi vẫn chưa được trải nghiệm, tôi còn chưa báo hiếu cho ba mẹ tôi.

Hung thủ có pháp luật nghiêm minh trừng trị.

Mà tôi và gia đình tôi, đã âm dương cách biệt.

Diêm Vương kéo nhẹ tôi ôm vào lòng, dịu dàng xoa lên đầu tôi: “Em đừng khóc, cả đời này em đã đi hết rồi, mình buông bỏ nhé.”

47.

Tôi đã hồi phục danh tính, trở lại địa phủ.

Gia đình tôi đốt cho tôi cả một khối tài sản khổng lồ, cùng với biệt thự xe sang.

Và thế là tôi từ một con quỷ làm công nghèo khổ, bỗng chốc liền trở thành một phú bà nhỏ dưới địa phủ.

Tôi đã xếp được số để đầu thai, chính là vào ngày 1/7 năm sau.

Vẫn còn thời gian cả năm để ăn chơi.

Quỷ có thân phận tại địa phủ, ngoại trừ tết Trung Thu thì sẽ không được tùy ý trở về dương gian.

Cô bạn quỷ Tiểu Hạ của tôi, phải chờ đến khi chứng nhận kết hôn chuyển giao về địa phủ, cho nên, phải đợi đến cuối năm cậu ấy mới hoàn thành thủ tục chuyển giao.

Cậu ấy không có cách nào để ở cạnh tôi cả.

Nhưng mà, tôi đã dùng 50 tỷ để mua một chiếc điện thoại cho Tiểu Hạ rồi chuyển phát nhanh đến dương gian cho cậu ấy.

Khi có thời gian rảnh thì chúng tôi liền gọi nhau để tám chuyện.

Có một hôm, Tiểu Hạ nói: “Hic, nhớ cô bé đáng yêu nhà tôi quá đi! Cậu nói với lão Diêm Vương nhà cậu, dẫn cậu đến dương gian để sinh sống đi chớ!”

Sau khi trở về địa phủ, tôi vẫn duy trì mối quan hệ người yêu với Diêm Vương.

Thân hình anh ấy ngon lắm, còn đẹp trai, mà phương diện kia cũng… hí hí.

Tôi cảm thấy mối tình này, yêu đương đến khi tôi đi đầu thai thì không thành vấn đề nhỉ?

Chỉ là, dạo gần đây anh ấy không có quay về dương gian.

Làm cho tôi cũng quên bẵng đi chuyện này.

Thật ra ông già nhà tôi, tên của anh là Viêm Lân.

Nghe nói, đó là nguyên hôn của thượng cổ Kỳ Lân, sau đó mới thống trị địa phủ, trở thành một trong mười chín điện quỷ vương.

48.

Đêm đến, tôi đợi anh xuống ca, rồi giả bộ nịnh nọt lấy lòng: “Ủa, sao dạo này không thấy anh quay về dương gian ở thế?”

Anh nâng cằm tôi lên, vòng tay qua eo tôi rồi đặt tôi ngồi lên người anh: “Bởi vì em không thể tùy ý quay về dương gian.”

“Hửm? Sao vậy anh?” Tôi cười hề hề rồi nói tiếp: “Thế em làm đệ tử của anh, anh dẫn theo đệ tử đi tuần tra tại dương gian, không phải cũng là việc công sao?”

Anh lắc đầu, đáp: “Nếu cách này được thì anh đã dẫn em đi từ sớm rồi.”

“Ò.”

Trong lòng tôi ngẫm nghĩ, thì ra quyền lực của ông già cũng đâu có ghê gớm lắm đâu.

“Nhưng mà, anh có cách này, có thể khiến em từ nay về sau, có thể tự do đi lại cả hai giới.”

Tôi nghe thế lập tức vui mừng hỏi: “Sao anh không nói sớm! Là cách gì thế?!”

Anh sờ nắn vòng eo mềm mại của tôi, ánh mắt ám muội nói: “Làm vợ của Diêm Vương, em liền có thể tự do đi lại bất cứ nơi đâu.”

Tôi… sa mạc lời!

Thế là tôi vội leo xuống từ trên người anh.

Bộ tưởng tui ngu hả ông già?

Làm vợ của Diêm Vương?

Vậy há chẳng phải mình không được đi đầu thai còn gì!

Nhưng mà, tôi vẫn còn muốn trải nghiệm một cuộc sống hoàn chỉnh của con người.

Tôi muốn, sống một đời cho đến già.

Cho nên tôi đã hẹn ước với Viêm Lân, cho tôi đầu thai làm người một lần, đợi đến khi tôi quay lại địa phủ, nhất định sẽ làm quỷ tân nương của anh.

Anh cười rồi hôn tôi, đồng ý nói: “Được, anh đợi em, bao lâu anh cũng đợi.”

____________

49. Phiên Ngoại 1

Tôi là Nghiêm Sơ Thất, một cô gái đáng yêu tuổi 18.

Đang học đại học năm nhất, khoa ứng dụng hóa học trong viện Hóa Học.

Sau khi tập huấn quân sự, tiết học chuyên nghiệp đầu tiên, tôi vừa gặp đã yêu ngay thầy giáo hóa học của tôi.

Bộ dạng 27, 28 tuổi của thầy, đeo cặp kính gọng vàng trông rất lịch thiệp, thân hình thon dài cùng với khuôn mặt anh tuấn.

Là loại đẹp trai không từ nào tả được luôn đó hiểu không?

Nhưng mà, cũng không hẳn là do vẻ đẹp trai của thầy ấy đâu, tôi đối với thầy còn có loại cảm giác [mới quen đã thân] nữa kìa.

Tôi cùng với bạn cùng phòng kiêm luôn bạn thân Vương Hạ nói: “Nói thật í… Tớ vừa gặp thầy ấy, liền có loại cảm giác như vợ chồng già, cảm giác đó như kiểu: Đúng vậy, anh ấy là của tôi, nhất định phải thuộc về tôi! Vậy đó…”

Vương Hạ một bên ăn khoai chiên một bên cười hí hửng, cười vào mặt tôi mà không sợ tôi buồn luôn: “Thôi cậu đừng có mà điêu nữa! Cậu đây là thấy sắc liền nổi máu dê với thầy Viêm thì có! Còn bày vẽ luyên thuyên nói cho mỹ miều chi chả biết. Hahaha…”

Tôi cũng không phủ nhận: “Xớ, một cô gái dễ thương như tớ, không hút thuốc không rượu bia, tớ háo sắc chút thì làm sao chớ?”

Đương nhiên là tôi biết, Viêm Lân chính là nam thần top 1 được cả trường chúng tôi công nhận, tôi đây là đang nằm mơ giữa ban ngày mà thôi.

Thầy Viêm, chẳng qua chỉ là si tâm vọng tưởng của tôi mà thôi, hic!
Và rồi… duyên phận đúng là một thứ kỳ diệu khiến cho con người ta không thể ngờ đến.

Từ sau ngày hôm đó, tôi cứ vô thức là có thể gặp được thầy ấy.

Một lần, hai lần rồi lại ba…

Vậy mà tôi đã câu được nam thần cấp S đến tay rồi!!!

____________

50. Phiên Ngoại 2

Tối thứ sáu, không cần học bổ túc.

Tôi tắm rửa xong, đợi đến giờ hẹn liền xuống lầu.

“Thầy Viêm!” Tôi nhìn người đàn ông đang đứng dưới lầu, tôi giống như một khẩu pháo con bay thẳng sang đó rồi nhào vào lòng của thầy ấy.

Thầy cười rồi dang tay ra để chụp tôi ôm vào lòng.

Chúng tôi rời khỏi trường, bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò lãng mạn.
Khuôn mặt điển trai của thầy Viêm, cùng với sự dịu dàng như có phần bá đạo, thầy ấy rất tốt với tôi, những ngày ở bên nhau, tôi đều cảm thấy hạnh phúc lâng lâng trên trời mây.

Cứ nghĩ rằng, đàn ông như thế, chắc sẽ hoa tâm đa tình lắm.

Tôi luôn chuẩn bị đầy đủ tinh thần để chờ đợi một ngày nào đó thất tình.

Vậy mà, ở bên nhau bốn năm, quả thật không có bất kỳ cô gái nào có thể thành công tiếp cận thầy ấy.

Cho đến đêm lễ tốt nghiệp, thầy ấy cầu hôn tôi, rồi tôi hỏi: “Tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế? Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời chứ?”

“Nhất định.” Rồi thầy ấy nói tiếp: “Bởi vì… Anh là vì em, mới quay lại dương gian cơ mà.”

[Hoàn Chính Văn]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom