Full Nghe Nói Bạn Sợ Ma? Để Tôi Dẫn Bạn Đi Xem Lòng Người (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phong Môn Quan - Kim Nguyên Bảo

Khi chị dâu tôi sinh em bé, vì mất máu quá nhiều nên đã qua đời.

Anh tôi vì muốn cưới vợ mới, khi hạ huyệt, đã đem đứa trẻ còn sống sờ sờ, vứt chung vào trong quan tài.

Đến ngày thứ ba sau khi chôn cất, một trận mưa to đã làm cỗ quan của chị dâu tôi trôi thẳng đến trước cửa nhà.

Dù cho cả thôn kéo đến vẫn không thể khiêng cỗ quan ra được.

1.

Khi chị dâu tôi đau đẻ. Bà mụ nói rằng xương chậu của chị dâu quá hẹp rồi.

“Không có sanh thường được, nhanh chóng đến bệnh viện đẻ mổ đi.”
Nhưng mẹ tôi vẫn cứ la mắng chửi bới vào mặt chị dâu tôi.

“Cưới mày về có tác dụng gì chứ! Đẻ có trái trứng cũng không xong. Còn muốn đến bệnh viện tốn tiền à, nằm mơ đi! Mau mau đẻ cho tao, đừng có mà làm biếng!”

Mẹ tôi vừa nói vừa dùng sức nhấn vào bụng của chị dâu.

“Áaaaaa!”

Tiếng hét thất thanh cùng với tiếng gào khóc ai oán của chị dâu, nghe nói hơn một nửa số người dân trong thôn đều có thể nghe thấy được.

Tiếp theo đó chính là tiếng khóc của một đứa bé vừa chào đời.

Cuối cùng thì em bé cũng được sinh ra rồi.

Mẹ tôi cười tươi như hoa, vội vàng đi tới xem là bé trai hay bé gái.

“Chậc, sao lại sinh con gái trước chứ!”

Ba tôi an ủi mẹ.

“Con trai hay con gái đều như nhau cả.”

Ngay lúc này, đột nhiên bà mụ hô lên.

“Nguy rồi, Anh Tử bị băng huyết rồi, mau, mau đưa đến bệnh viện nhanh đi!”

Chỉ tiếc là, vừa mượn được chiếc xe lôi thì chị dâu đã tắt thở.

Khuôn mặt của ba mẹ tôi lập tức biến sắc.

2.

Anh tôi ngay lập tức trở về trong đêm.

Thứ khiến tôi không tài nào hiểu nổi chính là, anh tôi vừa ra ngoài làm công được nửa năm, lại dẫn theo một phụ nữ bụng có hơi to trở về cùng.

Khi ba mẹ tôi nhìn thấy anh tôi dẫn theo cô ta về, sắc mặt đã xanh như tàu lá chuối.

Đám tang bố trí đơn sơ lắm.

Thậm chí anh tôi còn đuổi tôi đi giữ linh đường.

Còn anh thì dẫn theo cô gái mang bầu đó vào phòng, ngủ nghỉ say sưa.

Đến cả đứa con vừa mới chào đời, cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Đây có lẽ là báo ứng.

Khuya hôm đó, đứa cháu gái vừa ra đời cứ khóc lóc không ngừng.
Cả nhà tôi không ai ngủ nghỉ yên thân cả.

3.

Đến giữa đêm, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, nên đã đứng dậy đi dạo vòng quanh.

Trong mơ hồ, tôi nghe được giọng nói của anh trai tôi truyền đến từ phòng của ba mẹ.

“Đem đứa bé đi đi, bụng của Phỉ Phỉ đã lớn rồi, làm gì có sức để chăm trẻ nữa chứ.”

Tôi lập tức hít một hơi thật sâu.

Sao anh tôi lại có thể thốt ra câu nói máu lạnh đến thế?

Trước đó rõ ràng anh không phải là người như vậy, tình cảm giữa hai người rất nồng nàn kia mà.

Cô gái mà anh tôi đem về cũng trách móc um sùm.

“Kiều Tử Hằng, con quỷ nhỏ đó ồn ào quá, anh có làm nó câm ngay đi không!”

Linh cữu của chị dâu chỉ để hai ngày, đến cả nhà ngoại của chị cũng không thông báo liền trực tiếp đem đi chôn.

Hôm qua anh tôi đã ra ngoài, không biết đi đâu làm gì, đến tận bây giờ vẫn chưa quay về.

Tôi nghe được tiếng bà năm lén lút thở dài.

“Thật đáng thương mà, chưa kịp đợi cậu về đưa quan đã hạ huyệt, đây là muốn hao tổn âm đức còn gì!”

Trước khi hạ quan của chị dâu, có một đạo sĩ xuất hiện.

Hình như là ba mẹ tôi mời ông ta đến.

Không biết họ đã nói gì, vị đạo sĩ đó liền lạnh mặt, lấy bảy cây đinh đóng lên nắp quan.

Rồi ông ta còn lấy chu sa đỏ thẫm vẽ hình lưới lên quan tài.

Nhìn từ xa, giống như có một tấm lưới đỏ đang vây chặt lấy cỗ quan.

Dưới sự hối thúc của ba mẹ, cuối cùng quan tài cũng đã được chôn cất xong xuôi.

Tôi đứng ngay trước mộ, loáng thoáng nghe được tiếng của đứa bé khóc thút thít.

Rất nhanh, ánh mắt tôi đã dán chặt lên phần mộ vừa chôn cất xong.

Sao tôi cứ nghe tiếng khóc của đứa bé, nó được truyền đến từ phần mộ.

Tôi sợ đến xanh mặt, vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh.

Cháu gái vừa chào đời của tôi không thấy nữa.

Vì quá sốt ruột nên tôi đã hỏi mẹ:

“Mẹ, mẹ ơi, Nam Nam đâu rồi mẹ?”

Chắc là không như tôi nghĩ đâu, chắc chắn là như thế!

Mẹ tôi lườm tôi một cái.

“Hỏi nhiều thế làm gì, trẻ sơ sinh vừa chào đời, đem đến để xung sát sao?!”

Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

4.

Nhưng khi về đến nhà, tôi tìm mãi cũng không thấy bóng dáng cháu gái tôi đâu cả.

Đi khắp thôn tìm, nhưng lại nghe được hàng xóm đang xôn xao nghị luận.

“Đem cho người ta thật rồi hả? Đem cho nhà nào vậy bà?”

“Nói thế mà cũng tin á? Thím bảy ở gần nghĩa trang nhất, bà có biết thím nói gì với tôi không? Thím bảy nói là á, trong phần mộ, có tiếng khóc của em bé phát ra đó.”

“Chậc chậc! Nhà lão Kiều đừng nói độc ác đến vậy nha? Anh Tử chết vì mất máu quá nhiều đó. Bà Lam nói khi ấy giường và quần áo của Anh Tử đều bị nhuốm đầy máu luôn.”

“Nhà lão Kiều đến cả một đứa bé cũng không dung thân, bộ không sợ ban đêm Anh Tử quay về tìm hay sao á? Loại người như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng thôi!”

Tôi nghe đến lạnh sống lưng, loạng choạng chạy về nhà.

Đôi tay tôi nắm chặt lấy cánh tay của mẹ, nước mắt lưng tròng chất vấn.

“Nam Nam đâu? Bây giờ Nam Nam đang ở đâu chứ!”

5.

Mẹ tôi nổi đóa lên đẩy tôi một cái.

“Mày ăn nói mất dạy với ai đấy?!”

Lúc này tôi đã ngã phịch xuống đất.

Bà lại đau lòng đỡ tôi dậy và nói: “Có té trúng đâu không?”

Nhìn thấy mẹ tôi quan tâm tôi như thế, nước mắt tôi cứ không ngừng tuôn rơi.

Tôi nhếch nhác vừa khóc vừa hỏi mẹ.

“Mẹ à, con cầu xin mẹ đấy, mẹ nói con nghe Nam Nam ở đâu có được không? Bây giờ con đã lớn, con 16 tuổi rồi, con có thể ra ngoài làm công kiếm tiền nuôi đứa nhỏ, sẽ không tiêu một đồng nào của nhà mình đâu mẹ!”

Mẹ tôi nghe thế liền xị mặt ra, chỉ lên trán tôi tặc lưỡi mắng:

“Tao hầu hạ mày ăn sung mặc sướng đến tận bây giờ, nuôi cho mày trắng trẻo khỏe mạnh để mày ra ngoài làm công nặng nhọc đó à? Mày muốn chọc tao tức chết mới vừa lòng đúng không? Đứa bé anh mày đem về thành phố cho người ta nuôi rồi, không lẽ anh mày lại để con của nó chịu thiệt thòi sao?”

Đáng lẽ tôi phải tin lời mẹ nói mới phải…

Nhưng tôi lại không thể tự chủ được bản thân mà chạy thẳng đến phần mộ của chị dâu tôi.

Tôi nằm sấp lên phần mộ để nghe, nhưng không nghe ra được tiếng động gì.

Vẫn không chịu chết tâm, tôi tay không đào đất, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi, càng lúc càng nhiều.

6.

Chị dâu tôi đối xử với tôi cũng tốt lắm, tuy chị ấy là dân quê, nhưng lại xinh đẹp dịu dàng.

Cho đến khi gả vào nhà tôi, thật sự đáng thương lắm.

Việc gì mẹ tôi cũng để cho chị làm, bao gồm cả giặt quần áo của tôi nữa.

Vì thế tôi chỉ đành mỗi lần tắm rửa xong, vội vàng giặt luôn quần áo của mình.

Tôi nghĩ mãi cũng chẳng hiểu, tại sao mẹ tôi lại đối xử tệ với chị dâu tôi vậy.

Thật ra mẹ tôi không phải kiểu người trọng nam khinh nữ, cũng rất biết cách đối nhân xử thế kia mà.

Mẹ thương tôi và anh trai hết mực, căn bản không nỡ cho chúng tôi làm quá nhiều việc nặng nhọc, quần áo ăn uống đều dùng những thứ tốt nhất trong thôn.

Tôi nhớ có lần tôi sốt cao, nửa đêm ba mẹ tôi cõng tôi chạy vào thành phố để khám.

Nhưng chị dâu tôi gả qua đây ngày thứ hai, vậy mà mẹ tôi nhìn thấy đã chướng tai gai mắt.

Đợt rồi chị dâu tôi lén mua đồ ăn vặt đem từ thành phố về cho tôi.

Sau khi bị mẹ phát hiện, một lời chưa nói đã vả cho chị dâu một cái chát rõ đau.

Bà hỏi chị có phải muốn độc chết tôi không, dám cho tôi ăn những thứ rác rưởi như thế?!

7.

Tôi không biết bản thân đã đào xới bao lâu, đôi tay cũng bắt đầu rỉ máu lênh láng.

“Chát!”

“Mày đang làm gì thế hả?”

Một cái tát vang trời, khiến cho tôi cứng đờ cả người.

Mẹ tôi vừa tức giận vừa sốt ruột đỡ lấy đôi tay tôi.

“Bao nhiêu năm qua mẹ đã dạy con những gì, con đều nuốt vô bụng rồi xả ra hết có phải không? Đã bảo là phải biết yêu thương bản thân, cơ thể mới là vốn liếng của cách mạng!”

“Cả anh mày cũng vậy! Ra ngoài chưa tới một năm thì làm cho bụng người ta chình ình! Còn làm cho cả người đều là vết thương thế này. Hai đứa bây muốn tao tức chết có đúng không? Trời ơi!”

Ba tôi vỗ về lưng mẹ, nhẹ nhàng an ủi.

“Được rồi, được rồi, trời sắp mưa to, mau dẫn con về bôi thuốc đi bà.”

8.

Quả nhiên, cả nhà tôi vừa về đến trước cửa thì mưa cũng bắt đầu ập xuống.

Mười ngón tay của tôi đã được mẹ tôi băng bó thật kỹ.

Tôi nhìn những hạt mưa rơi lộp bộp bên cửa sổ, trong lòng buồn bã vô cùng.

Đã trân mắt nhìn chị dâu tôi qua đời, ngay cả đứa cháu nhỏ cũng không bảo vệ nổi.

Thật vô dụng, tôi không làm được trò trống gì hết.

Khi anh tôi trở về, tôi liền chất vấn anh tại sao lại nhẫn tâm như thế, tại sao lại bỏ Nam Nam vào trong quan tài chứ?

Khi ấy đôi mắt của anh tôi chuyển sang màu đỏ, xoay người lập tức chạy ra ngoài cửa.

Nửa đêm, anh tôi quay về rồi dẫn theo cô gái rời đi luôn.

Cơn mưa này duy trì tận ba ngày liên tiếp.

Cả thôn dường như đều bị nước nhấn chìm vậy.

Cuối cùng cũng trời quang mây tạnh.

Nhưng ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hét thất thanh.

“Quan tài! Linh Phương, trước cửa nhà cô có một cỗ quan kìa!”

Tôi và ba mẹ vội vàng chạy ra mở cửa.

Nhưng trước cửa lớn, có một cỗ quan đen sì chắn ngang.

Vừa nhìn ba mẹ tôi đã biết, đó chính là quan tài của chị dâu tôi.

Phía trên còn ẩn hiện có những vết tích hình lưới bằng chu sa chưa bị cuốn trôi đi hết.

9.

Quan tài chắn cửa, còn được gọi là Phong Môn Quan.

Người trong thôn đều nói, đây là chị dâu tôi đến để đòi mạng đấy.

Mẹ tôi nghe được những lời này, liền tức tối chửi đổng lên.

Ba tôi lập tức ngăn bà lại.

Ông nhỏ nhẹ nhờ vả mọi người, giúp kéo cỗ quan ra một chút, như vậy cả nhà chúng tôi mới có thể mở cửa được.

Mấy người ở đó trực tiếp xị mặt ra.

“Cường Tử, tim ông cũng đen thật đấy, muốn hại chúng tôi sao? Loại quan tài này, ai động vào thì người ấy chết đó!”

“Chứ còn gì nữa. Quả nhiên mấy thứ từ ngoài vào thôn đều chả có gì tốt lành cả.”

Bị người ta chỉ trỏ mắng mỏ như thế, ba tôi cũng không tức giận chút nào.

“Ai chơi cái trò thất đức vậy, kéo cỗ quan chắn ngay cửa nhà tôi là sao?!”

Nhìn thấy anh tôi và cô gái đó đứng bên ngoài, ba mẹ tôi đều tỏ ra kinh ngạc.

“Sao con lại về đây rồi?”

Anh tôi ngơ ngác hỏi:

“Không phải mẹ gọi điện kêu con về à?”

Nói rồi anh tôi móc điện thoại ra mở lịch sử cuộc gọi.

Tiếp theo đó chính là sắc mặt trắng bệch, quăng thẳng điện thoại xuống đất.

Có vài người thanh niên nhiều chuyện, đến gần đưa mắt vào xem, bị dọa đến giật bắn người.

“Là Anh… Anh Tử gọi đến… là cô ta gọi cho Tử Hằng quay về! Quả nhiên Anh Tử quay về đòi mạng đấy!”

Ba mẹ tôi cũng hốt hoảng không thôi.

Nhưng chỉ một lúc sau, ba tôi đã bình tĩnh lại.

“Thằng cả, đi, gọi vài người đến khiêng quan tài sang một bên. Nếu như không ai chịu thì bỏ chút tiền ra mà thuê.”

10.

Có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ.

Rất nhanh anh tôi đã gọi được một đám người vô gia cư trong thôn.

Bọn họ không có kiêng kỵ gì, cứ cười hề hề rồi đi tới khiêng quan.

Thế nhưng, hơn mười người, dù có gồng đến đỏ mặt, chiếc quan vẫn không động đậy chút nào.

Rồi họ bắt đầu dùng thanh gỗ để cạy, thanh gỗ đã gãy mà quan tài vẫn nằm im ở đó.

Một người trong đó tặc lưỡi một tiếng rồi nói: “Nếu là đã khiêng không được thì chi bằng dùng lửa đốt luôn cho nó gọn.”

Nói là làm, đám người đó đi tìm về không ít củi khô đặt xung quanh quan tài.

Người trong thôn ai nấy đều lắc đầu ngao ngán, nói gia đình lão Kiều thật tàn nhẫn, đến cái xác cũng không chịu giữ lại cho người ta.

Đến khi sắp xếp củi khô, thứ quỷ dị hơn chính là, có châm lửa thế nào cũng không được.

Với lại, hình như trong quan tài có động tĩnh.

Xung quanh trở nên im bặt, ai nấy lắng tai nghe thật kỹ.

“Oe oe… oe oe oe…”

Đó là tiếng khóc của đứa bé sơ sinh!

Sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

“Nhà lão Kiều! Tại sao trong quan tài lại có tiếng khóc của đứa bé vậy hả? Rốt cuộc các người đã tạo bao nhiêu nghiệp rồi?!”

Bà thím hai gần 80 tuổi, vừa nói vừa tức giận cầm cây nạng gỗ dậm xuống mặt đất.

Khuôn mặt của tôi cũng tái mét không còn giọt máu.

Tôi không dám tin nhìn về phía ba mẹ và anh tôi.

Thì ra tôi đoán không sai, con bé Nam Nam, đã bị nhét vào trong quan tài khi còn sống sờ sờ.

Tôi xông thẳng đến cửa, muốn đẩy nắp quan tài ra.

Ba mẹ tôi thấy thế liền kéo tôi lại.

“Con nhỏ này, mày muốn chết sao, chạm vào nó làm gì chứ hả!”

Tôi giãy giụa hét lớn:

“Nam Nam vẫn còn ở trong đó, con bé đang khóc, nó vẫn còn sống, mau bế nó ra ngoài đi!”

Mẹ tôi dùng hết sức bóp lấy vai tôi.

“Nói vớ vẩn gì vậy hả? Quan tài đã chôn được ba ngày rồi, người lớn còn sống không nổi, nói chi là đứa bé mới ra đời!”

Tim tôi như chết lặng.

“Cho nên, mọi người thật sự đã ôm Nam Nam đặt vào quan tài sao?”

Mẹ tôi nghẹn cứng họng, tính mở miệng ra mắng tôi.

Ngay lúc này, tiếng khóc càng lúc càng lớn, trở nên vô cùng chói tai.

Cỗ quan bắt đầu rung chuyển, hình như nắp quan tài đã nhích ra một khe hở.

Những người bên ngoài bắt đầu la hét toáng lên.

“Mau chạy đi, Anh Tử sắp bò ra đòi mạng rồi!”

Mặt trời đang đứng nắng, vậy mà lại có một luồng khí lạnh buốt, xộc thẳng lên não của tôi.

11.

Ba mẹ tôi dường như chưa bao giờ gặp qua chuyện tà môn như thế.

Ngay lập tức ba tôi vội vàng nhìn anh tôi hô lên.

“Mau đi mời ông chú năm đi!”

Cỗ quan càng lúc càng rung lên dữ dội.

Nắp quan cũng theo đó mà rung kịch liệt hơn.

Rầm!

Cái nắp gỗ to đùng rơi xuống đất, tiếng động đó như đập thẳng vào tim chúng tôi vậy.

Tôi nhìn thấy một bàn tay trắng nhách đặt lên thành quan, móng vuốt màu đỏ vừa dài vừa sắc nhọn.

Tiếp theo đó, một bóng người ngồi bật dậy trong quan tài.

Cô ấy xoay đầu, nhắm chuẩn về hướng của chúng tôi.

Trong lòng tôi thét gào, đôi mắt bất giác trừng lên thật to.

Đó chính là khuôn mặt của chị dâu tôi, nhưng sắc mặt của chị trắng bệch, đôi mắt đỏ ngầu, bộ quần áo trên người tựa như một vệt máu đỏ tươi.

Bị nhìn như thế, đôi chân tôi như rót chì, không nhấc lên được dù chỉ một chút.

Tôi nhìn thấy một bên tay chị đang ôm Nam Nam vì bị ngạt thở mà mặt mày tím tái, rồi đứng thẳng người dậy.

Trong tích tắc, chị đã xuất hiện ở trước mặt tôi.

Chị duỗi thẳng tay ra, bóp chặt lấy cổ của tôi, càng lúc càng mạnh.

Tôi còn nghe được giọng nói từ tính sắc bén và chói tai của chị vang lên.

“Tại sao bọn mày dám siết cổ con tao đến chết! Tại sao bọn mày dám!!!”

... =)))

Mặt tôi bắt đầu ửng đỏ, hô hấp càng trở nên khó khăn hơn.

Ý thức cũng dần dần mơ hồ.

Trong đầu tôi chạy qua dòng suy nghĩ.

Nam Nam là bị bóp chết trước rồi mới đặt vào quan tài sao?

Vậy lúc hạ huyệt cho chị dâu, tôi nghe được tiếng khóc của Nam Nam, có nghĩa là khi ấy con bé chưa chết, lại bị ngạt thở cho đến chết lần nữa?!

Vậy thì cả nhà tôi, đúng thật là đáng chết mà!

Chính ngay lúc tôi tưởng chừng bản thân sắp chết, tôi mơ hồ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị truyền đến.

“Nghiệp chướng, đừng hòng hại người!”

“Tiểu Huê, Tiểu Huê, con tôi, con thấy sao rồi con?!”

Dưới cái lay mạnh bạo của mẹ, tôi cũng dần có lại ý thức.

Nhìn thấy chị dâu tôi vẫn còn đứng thẳng tắp trong quan tài, dường như mọi chuyện khi nãy đều chỉ là do tôi thấy ảo giác thôi.

Ông chú năm quắc thước lắm, giờ đây đang cầm một lá bùa, dán thật mạnh lên trán của chị dâu tôi.

“Áaaaa!”

Tôi nghe được một tiếng thét thê lương của chị dâu tôi, sao đó chị nằm lại vào quan tài.

Ông chú năm nhấc chân đá nắp quan lên để đóng chiếc quan tài lại.
Cỗ quan lại lần nữa rung lắc dữ dội.

Ông chú năm lấy ống mực ra, dùng chu sa đỏ đánh sợi chu sa lên nắp quan tài.

Theo dấu vết của chu sa càng lúc càng nhiều thì sự rung lắc trong cỗ quan cũng yếu dần, cuối cùng đã trở nên im ắng.

Nhưng mẹ tôi lại chỉ lên cổ của tôi, đau lòng kinh ngạc hô lên.

“Trời ơi, trên cổ của Tiểu Huê, sao lại có một vòng tím đen thế này.”

Ông chú năm đứng ngoài cửa, cách chiếc quan tài nhìn vào trong.
Sắc mặt ông có chút thay đổi.

“Đây là ấn ký đòi mạng, con bé bị nhắm trúng rồi.”

Ba mẹ tôi sốt ruột lắm.

“Vậy phải làm sao đây? Ông chú năm, Tiểu Huê cũng được chú chăm nom từ nhỏ đến lớn, chú cứu lấy con bé đi.”

Tôi có chút hoảng hốt đưa tay sờ lên cổ, nhưng lại không cảm thấy sợ hãi là bao.

Khi đó tôi chỉ nghĩ, quả nhiên, chị dâu cũng trách tôi không thể cứu được Nam Nam.

Ông chú năm hận sắt không thành thép, hừ lạnh một tiếng gằn giọng nói.

“Làm sao mà tao cứu được? Anh Tử có thể trở thành lệ quỷ, đều do nghiệp của nhà bây tạo ra chứ còn gì!”

“Anh Tử chết do mất máu quá nhiều, nhuộm đỏ hết cả bộ quần áo, cũng không giúp con bé lau rửa sạch sẽ thay bộ đồ khác đàng hoàng.”

“Trên người mặc bộ đồ nhuốm máu mà chết, ắt sẽ thành lệ sát, mà nhà bây còn dám đem đứa bé đổi bằng cái mạng của Anh Tử, đặt vào quan tài cho nó ngộp thở chết!”

“Bây giờ oán niệm lệ khí của Anh Tử xung thiên, chỉ có thể lấy mạng sống để hóa giải thôi!”

13.

Mẹ tôi nghe thế liền hoảng hốt.

Ba tôi thì lại bình tĩnh và lý trí hơn.

Ông nhìn ông chú năm và nói: “Chú năm, tôi biết ông sẽ có cách, điều kiện có thể đưa ra.”

Đôi mắt ông chú năm liền lóe lên.

Dường như ông chỉ đợi câu nói này thôi.

“Muốn Tiểu Huê không bị mất mạng, không phải là không được. Nhưng phải nghiêm túc làm theo lời mà tôi nói.”

Ông chú năm kêu người đem quan tài của chị dâu khiêng đến từ đường trong thôn.

Nhưng vẫn không ai có thể lung lay được cỗ quan.

Rồi ông lập tức kêu anh tôi đi tìm ba con gà trống to đã nuôi hơn ba năm, đem máu gà tưới lên quan tài.

Hình như tôi nghe loáng thoáng có tiếng cót két và âm thanh kêu gào rất thê thảm.

Khi máu gà trống đã tưới xong, một luồng khói đen liền bốc ra từ trong quan tài rồi biến mất.

Ông chú năm lại lấy một chén máu chó mực thuần chủng, vẽ lên cỗ quan một đống hoa văn nhìn không hiểu gì.

Làm xong những bước trên, đám người lông bông đó đi tới khiêng quan, vừa nhấc tay đã khiêng được ngay.

14.

Quan tài đã đưa vào từ đường.

Ông chú năm lấy dây đỏ giăng khắp xung quanh, treo thêm bùa với chuông.

Sau đó, ông đưa cho chúng tôi mỗi người một tấm bùa rồi nói:

“Đem lá bùa dán lên cửa. Ban đêm, bất luận nghe được tiếng động gì cũng không được mở cửa, càng không được bước ra ngoài! Nếu không thì… đừng mong cứu được ai cả.”

“Chỉ cần ráng qua ba ngày, nếu như không có người chết thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Chúng tôi cất lá bùa thật kỹ, đến cả cô gái anh tôi dẫn về cũng có phần.

Tôi nhìn ông chú năm cùng ba mẹ tôi vào phòng, không biết bàn bạc cái gì nữa.

Buổi tối, tôi phập phồng lo sợ quay trở về phòng.

Còn cố tình đứng ở cửa kiểm tra lại tấm bùa, xem nó dán chắc chưa.
Vừa tính đi ngủ thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Là anh tôi.

“Em gái, Phỉ Phỉ nói không muốn ở phòng của anh. Em thiệt thòi một chút, đêm nay đổi phòng với anh nha?”

Tôi nhìn sang cô gái đó.

Cô ưỡn cái bụng bầu năm tháng lên, vẻ mặt mang chút chán ghét nói: “Căn phòng này thì miễn cưỡng chấp nhận đi.”

Tôi còn chưa đồng ý đổi phòng kia mà?

Ngay lập tức anh tôi nhét lá bùa trong tay anh cho tôi, rồi đẩy tôi ra cửa.

Thế là tôi chỉ đành đi sang phòng của anh.

Chị dâu tôi là bị băng huyết tại đây mà chết.

Không biết có phải là ảo giác không chứ hình như tôi vẫn còn ngửi được loáng thoáng mùi máu tanh.

Nhiệt độ trong căn phòng cũng rất thấp, cảm giác ớn lạnh dưới lòng bàn chân.

15.

Lại một lần nữa tôi cầm lá bùa dán chặt lên cửa.

Nhưng tôi lại không có lòng tin nào cho rằng tôi sẽ sống sót qua đêm nay.

Khi nằm trên giường, phía sau lưng tôi có một luồng khí lạnh như đang muốn chui vào cơ thể của tôi, khiến cho toàn thân tôi lạnh buốt đến cứng đờ.

Cũng chả biết tôi ngủ từ khi nào.

Đến nửa đêm, trong cơn mơ màng, hình như tôi nghe có tiếng gõ cửa.

Ngay lập tức tôi giật mình tỉnh dậy.

“Tiểu Huê, là chị đây, mở cửa đi em, chị dâu đem đồ ăn ngon đến cho em này.”

Giọng nói của chị dâu, vẫn dịu dàng như ngày nào.

Nhưng tôi lại không có dũng khí bước ra mở cửa.

Ầm ầm! Ầm ầm!

“Mau mở cửa đi Tiểu Huê, em không muốn gặp em bé nữa sao?”

Tôi bịt miệng lại không dám lên tiếng.

Bên ngoài tiếng gõ cửa vẫn vang lên.

Càng lúc càng lớn, sau đó liền trở thành tiếng đập cửa.

Rầm rầm! Rầm rầm rầm!

“Mở cửa! Mở cửa đi! Mau mở cửa cho tao!”

Tôi nhìn cánh cửa sắp bể nát, tưởng chừng như giây tiếp theo, chị dâu tôi liền có thể phá cửa bước vào phòng.

Cũng may, cho đến khi âm thanh đó biến mất, cánh cửa vẫn không bị gì cả.

Nhưng rất nhanh, tôi liền nghe thấy tiếng gõ cửa từ phòng khác.

“Aaa! Đừng, đừng có qua đây!”

Không biết tiếng hét từ đâu phát ra, dọa cho tôi hoảng hồn một phen.

Nhưng tôi không dám ra ngoài nhìn xem có chuyện gì.

16.

Đến khi tôi tỉnh lại thì bên ngoài cửa có rất nhiều tiếng xầm xì to nhỏ.
Tôi vội chạy đến xem.

Nhìn thấy không ít người đang vây quanh cửa phòng tôi.

Tôi vừa chen vào thì trông thấy cảnh tượng khủng khiếp kinh hoàng.

Cô gái mà anh tôi dẫn về đang nằm gục trong vũng máu, bụng của cô ta như bị thứ gì đó xé toạc ra vậy.

Bên trong là đứa bé chưa thành hình hoàn chỉnh, mang theo dây rốn bò ra ngoài, cuối cùng cũng gục trên đất không còn động tĩnh gì nữa.

Tôi muốn hét lên, nhưng âm thanh nghẹn ngay cổ họng không phát ra được, hai hàm răng va vào nhau nghe lập cập lập cập.

Ông chú năm cầm la bàn đi xung quanh phòng tôi.

Sắc mặt của ông trở nên rất khó coi.

“Đêm đầu tiên đã xảy ra việc quỷ thai phá bụng để đoạt mạng tàn ác như thế. Không biết Anh Tử đã đem oán khí nuôi đến lợi hại cỡ nào rồi.”

“E là bây giờ ngay đến cả tôi cũng không phải đối thủ của cô ta nữa! Các người tự cầu phúc cho bản thân đi.”

Ba mẹ tôi vội vàng kéo ông chú năm lại.

“Đừng mà chú năm, chuyện mà ông nói, chúng tôi đồng ý là được chứ gì. Chắc chắn ông còn cách khác mà đúng không?”

Ông chú năm bất mãn hừ lạnh một tiếng.

“Tao có chiêu là một chuyện, bọn mày có nghe không là chuyện khác. Hôm qua đã dặn rồi, nhất định phải dán bùa lên cửa, mà bọn mày có nghe lời tao sao? Như vậy rồi ai cứu được nữa?!”

Tôi liền đưa mắt nhìn sang thanh cửa.

Không hề phát hiện vết tích của lá bùa nào.

Lá bùa tôi dán đâu mất rồi?

Rõ ràng hôm qua tôi đã kiểm tra kỹ rồi mà?

Tại sao nó lại biến mất kia chứ?

Tôi nhìn sang anh tôi, anh vẫn còn trốn trong góc run cầm cập, hoàn toàn không dám nhìn thi thể trong vũng máu đó.

Trong miệng anh lầm bầm.

“Mất rồi… đứa con mất rồi…”

Tôi cũng chẳng biết trong lòng tôi là cảm xúc gì.

Hai đứa con, nói mất là mất…

Đến tận bây giờ tôi vẫn còn không xác định được, người vứt Nam Nam vào trong quan tài là anh tôi hay là ba mẹ tôi nữa.

17.

Ông chú năm tốt bụng, vẫn là không nỡ thấy chết không cứu.

Nhưng, ông lại nói: “Anh Tử đã giết chết thai phụ và đứa con trong bụng, oán sát tụ thành, giờ đây cô ta đã là quỷ thi (là giống loài ma cà rồng). Muốn đánh bại cô ta ắt phải có vật trấn tà.”

Ba mẹ tôi cắn chặt răng rồi lên tiếng.

“Được, tôi biết ở đâu có.”

Đến chiều, một vị đạo sĩ đem theo vật trấn tà đến.

Tôi nhận ra người này, ông là người đã vẽ lưới chu sa lên quan tài của chị dâu tôi.

Ông nhìn hai cỗ quan trong từ đường, sắc mặt vừa đen vừa tái mét.

Rồi hỏi ba mẹ tôi có phải muốn hại chết cả thôn không?!

Vừa gây ra một mẫu tử song sát, giờ lại thêm một xác hai mạng nữa.

Nói xong ông lại nhìn bùa trận dán xung quanh quan tài, rồi ngước mặt lên nhìn ông chú năm.

“Ông có chắc phải làm vậy chứ? Ông cũng có một chút bản lĩnh trong người đấy.”

“Vậy thì có thể ông sẽ biết, dùng biện pháp này để hóa sát, vận khí của thôn sẽ bị liên lụy, trong ba năm tới tất cả mọi người cũng đừng mong thuận buồm xuôi gió!”

Tôi vội vàng nhìn sang phía ông chú năm.

Sắc mặt ông nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

“Chỉ là chia sớt cho toàn thôn, một chút xui xẻo thôi mà, còn đỡ hơn phải để cả nhà lão Kiều chết vô tội vạ như thế.”

18.

Hình như tôi đã hiểu họ nói gì rồi.

Ông chú năm muốn dùng vận khí của toàn thôn… để hóa sát!

Tôi nhìn ra phía bên ngoài từ đường, cũng may hiện giờ mọi người kiêng dè nên đứng ở phía xa xa.

Nếu không họ mà nghe được, nhất định sẽ náo loạn một phen cho mà xem.

“Muốn hóa sát triệt để, đêm nay cả nhà các người phải ngồi bốn góc vây lấy quan tài, mỗi người cầm lấy sợi dây đỏ nối liền với vật trấn tà.”

“Bất luận có xảy ra chuyện gì, chỉ cần ngồi yên đừng có làm loạn. Đồ vật trên tay tuyệt đối không được buông, càng không được để dây đỏ bị đứt.”

Chúng tôi vội vàng gật đầu lia lịa.

Vào đêm.

Dựa theo yêu cầu của ông chú năm, gia đình chúng tôi sắp xếp bốn chiếc ghế ở bốn góc quan tài, sau đó mạnh ai nấy ngồi vô chỗ.

Mỗi người đều cầm chắc trong tay những món đồ cổ.

Thứ tôi đang cầm là một cái ấn chương lớn bằng ngọc, trên đó có khắc bốn chữ Ngọc Tỷ Quỷ Vương.

Anh tôi hình như là một cái chuông đồng.

Mẹ tôi thì giống cái ba bàn, ba tôi thì là cái đỉnh nhỏ.

Ông chú năm nói với chúng tôi: “Đợi khi đốt cháy nhang thì cả nhà bắt đầu nhỏ máu vào những vật trên tay. Chín giọt, không được nhiều hơn, cũng không được ít hơn.”

Cả nhà tôi vẫn gật đầu lia lịa.

Ông chú năm lấy ra ba nén nhang.

Vừa bén lửa xong chưa kịp cắm vào lư hương thì nhang đã tự tắt.

Thế là ông lại đốt thêm lần nữa.

Nhưng vừa mới cháy thì lại bị dập tắt.

Sắc mặt của ông chú năm có hơi thay đổi.

Ông cắn rách ngón tay, rồi vẩy máu lên các nén nhang.

Lần này, sau khi bén lửa, nhang đã không bị dập tắt nữa.

Chỉ là, lần đầu thắp nhang thì nhang bị cong mất.

Lại thắp thêm lần nữa mới thành công cắm nhang vào trong lư hương.

19.

Ngay lập tức ông chú năm quay sang bảo chúng tôi.

“Bây giờ nhỏ máu đi!”

Thế là cả nhà tôi vội vàng cầm kim bạc mà ông chú năm đưa, chích lên đầu ngón tay, nhỏ từng giọt máu lên trên vật đang cầm.

Tôi phải chích tận mấy lần, đầu ngón tay đau điếng không còn cảm giác gì mới nhỏ đủ chín giọt máu.

Chiếc ngọc tỷ này thần kỳ thật, toàn bộ máu đều bị nó hút vào trong hết, biến mất không còn tăm hơi.

Mẹ tôi nhìn thấy đầu ngón tay của hai anh em tôi sưng tấy lên, đau lòng xót ruột nói.

“Hai bây đâm chi mà mạnh dữ vậy?! Ngón tay đều sưng hết rồi còn gì.”

Nghe được câu nói này, tôi lại cảm thấy rất trào phúng.

Ngay cả ngón tay chúng tôi sưng một chút thôi, mà mẹ tôi cũng đau lòng đến vậy.

Vậy tại sao bà lại mặc cho chị dâu gào thét trong đau đớn khi khó sinh, vẫn còn dùng hết sức để đè lên bụng của chị dâu tôi cơ chứ?

Anh tôi cúi đầu, nhìn chằm chặp vào đầu ngón tay, trầm mặc không nói gì.

Ông chú năm nhìn đồng hồ sắp tới 11 giờ khuya, liền đứng dậy căn dặn chúng tôi.

“Nhớ đấy, nhất định phải ráng qua giờ Tý và giờ Sửu. Sau giờ Sửu thì cơ bản là an toàn rồi.”

Nói xong ông liền đóng cửa từ đường rồi rời khỏi.

20.

Trong từ đường chỉ còn lại bốn người chúng tôi.

Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe được hơi thở gấp rút của ba mẹ và anh tôi.

Nghe được một lúc, sắc mặt tôi chợt thay đổi.

Không đúng!

Sau lưng tôi tại sao lại có hơi thở truyền đến?

Thậm chí tôi còn cảm nhận được, đó là một hơi thở lạnh tanh đang phả lên gáy của tôi.

Giống như đang áp sát vào sau lưng tôi vậy.

Toàn thân tôi cứng đờ, không dám động đậy dù chỉ một chút, tay tôi nắm chặt lấy ngọc tỷ bằng ngọc màu vàng xanh kia.

Sợ rằng nếu lỡ buông tay thì cái mạng của tôi cũng chấm dứt.

Cũng không biết là bao lâu, cái thứ ở sau lưng tôi mới chịu rời khỏi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng lúc này, tôi lại nghe mẹ tôi cất lời.

“Sao đột nhiên trên cổ ngứa thế này.”

Bất giác tôi nhìn sang chỗ ngồi của mẹ tôi ở bên trái.

Hô hấp của tôi cũng trở nên căng thẳng hơn.

Tôi nhìn thấy rồi!

Sau lưng mẹ tôi, có một đứa bé chưa thành hình đang nằm sấp ở đó.

Dây rốn của đứa bé nối liền với cả cơ thể đứng phía sau đang bê bết máu, chính là Phỉ Phỉ đã bị xẻo phần bụng.

Tôi trừng to mắt, há to miệng muốn nói gì đó.

Nhưng bỗng nhiên Phỉ Phỉ quay đầu, mang theo nụ cười quỷ dị trên khuôn mặt tái mét đó, xông thẳng về phía của tôi.

Xém chút là tôi gào lên thất thanh, muốn đứng dậy chạy trốn.

Cũng may, cơn đau buốt trên đầu ngón tay truyền đến khiến cho tôi bình tĩnh trở lại.

Nghĩ đến lời ông chú năm nói, tốt nhất là đừng có mà làm loạn.

Tôi không dám nhìn sang phía của mẹ tôi nữa, chỉ dám nhìn chằm chặp vào quan tài của Phỉ Phỉ mà thôi.

Lạ nhỉ, nắp quan đâu có mở, sao cô ta lại có thể ra ngoài cơ chứ?

21.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua.

Tôi nhìn thấy Phỉ Phỉ và đứa con của cô ta đang đi về hướng của ba tôi.

Chỗ ngồi của ông đối diện với tôi.

Tôi chỉ có thể nhìn thấy Phỉ Phỉ đi ra sau lưng ba tôi lại không nhúc nhích nữa.

Giây tiếp theo, đứa bé đó liền leo lên vai của ông.

Nó dùng khuôn mặt mờ mịt không hoàn chỉnh để ngửi lên cổ của ba tôi.

Và sau đó, nó nhảy xuống, đi sang phía của anh trai.

Nó trèo lên lưng của anh tôi, hít hít ngửi ngửi gì ở sau gáy á.

Anh tôi cảm thấy ngứa ngáy ở phía sau liền nhích vai tới lui.

Rồi đưa mắt nhìn về phía sau.

Tôi bị dọa cho hoảng hồn.

Sắc mặt của anh tôi khó hiểu xoay lại.

Cuối cùng tôi cũng ý thức được rằng, chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy Phỉ Phỉ và đứa bé đó.

Nhưng tôi còn chưa kịp kinh ngạc, thì đã nhìn thấy đứa bé đó há to cái miệng không răng, nhai lấy nhai để cổ của anh tôi.

Tốc độ của nó càng lúc càng nhanh.

Tôi thấy anh tôi bắt đầu ngồi không yên thân, đưa tay lên dùng hết sức gãi lên cổ mình.

Đến mức ra máu luôn rồi, nhưng trong miệng anh vẫn cứ làu bàu: “Ngứa quá, ngứa quá đi!”

Ba mẹ tôi nhìn thấy cảnh này, đều kinh ngạc hô lên.

“Thằng lớn, mày đang làm gì vậy hả? Đừng có gãi nữa, sau gáy sắp bị mày gãi cho bấy nhầy luôn rồi!”

“Ôi trời ơi con tôi, đã bảo phải biết yêu thương bản thân mà, tại sao con lại tự hành hạ mình như vậy, mau ngừng lại đi!”

Nói rồi mẹ tôi lập tức đứng dậy, muốn đi tới chỗ anh tôi để ngăn cản.

22.

Tôi vội vàng lên tiếng.

“Mẹ, đừng có bước tới, dây đỏ sẽ đứt đấy! Sau lưng anh con… có, có cái thứ kia.”

Mẹ tôi phản ứng lại rồi dừng bước chân.

Bà lập tức hỏi tôi: “Con nhìn thấy cái gì rồi? Mau nói đi!”

Tôi cắn răng nói:

“Là cô gái mà anh con dẫn về, còn, còn có đứa bé dính dây rốn, nó đang gặm nhấm cổ của anh hai.”

Mẹ tôi tức tối quát vào mặt tôi: “Tại sao bây giờ mày mới nói mày nhìn thấy được mấy thứ đó chứ hả?!”

Nói xong quay sang nhìn ba tôi một cái rồi gấp rút nói với anh tôi: “Mau giơ cái chuông trong tay con lên, đập ra phía sau cổ con đi.”

Anh tôi lập tức dùng chuông đập ra phía sau.

Cũng may là chúng tôi đã chuẩn bị từ sớm, vội vàng đưa tay đẩy món đồ đó sang cho anh tôi.

Cho nên dây đỏ mới không bị đứt giữa chừng.

Tiếp đó tôi nghe tiếng hét thảm thiết chói tai loáng thoáng truyền đến.

“Tiểu Huê, mau nhìn xem sau lưng anh mày còn gì ở đó không?”

Tôi đưa mắt nhìn cái thứ sau lưng anh tôi đã biến mất, liền lắc lắc đầu.

“Đi mất rồi.”

Mẹ tôi cười lạnh một tiếng.

“Cái thứ không được tích sự gì mà dám ra ngoài gây náo loạn.”

Tôi cứ cảm thấy ba mẹ tôi có gì đó lạ lắm.

Hình như họ cũng có một chút hiểu biết về huyền học nhỉ?
Tôi đang một bụng nghi hoặc thì đột nhiên sắc mặt của anh tôi rất khó coi.

Anh đưa chiếc chuông trong tay run rẩy nói: “Nứt, nó nứt ra một chút rồi…”

Trong phút chốc tôi liền trở nên căng thẳng ngay lập tức, những thứ đồ cổ này, sao lại dễ dàng nứt đến vậy chứ?

Rồi lát nữa xuất hiện thứ gì thì chúng tôi có còn đường sống không?

Chắc mồm nói xui xẻo là bản chất trong tôi thì phải.

Nhưng vừa mới nghĩ xong, một luồng gió không biết từ đâu kéo đến.

“Há há há ha ha ha…”

Tiếng cười lảnh lót lại chói tai ập xuống từ đỉnh đầu.

Tôi căn bản không dám ngước lên, cứ nhìn chằm chặp ở phía trên quan tài, trong không trung có một đôi chân trắng bệch vẫn còn đang nhỏ từng giọt máu.

Tiếng cười này không ai khác đó chính là chị dâu của tôi.

Sắc mặt của hai anh em tôi đã tái không còn một giọt máu.

Nhưng ba mẹ tôi vẫn chả biết sợ là gì.

Họ không thấy chị dâu tôi đang ở đâu, chỉ biết nhìn xung quanh từ đường mắng mỏ.

“Mày sống đã bị tao đày đọa, chết rồi cũng đừng hòng tác quái. Tốt nhất từ đâu đến thì về chỗ đó đi!”

Vừa dứt lời, nhiệt độ xung quanh như hạ xuống mười mấy độ, lạnh đến nỗi hai hàm răng tôi cứng đờ.

24.

Tôi muốn nhắc mẹ tôi đừng chửi nữa, lỡ mà chọc cho chị dâu giận thật thì tới lúc đó tôi không biết sẽ xảy ra chuyện gì mất.

Nhưng tôi còn chưa kịp lên tiếng nhắc thì thấy mẹ tôi đột nhiên ngước đầu lên, vẻ mặt đau đớn cào cấu lên cổ của bà, tay kia vẫn quơ quào tứ tung.

Ba tôi sốt sắng hỏi.

“Đứa nhỏ, con nhìn thử xem Anh Tử đang ở đâu!”

Toàn thân chị dâu là bộ đồ nhuốm đầy máu, đôi mắt và môi của chị cũng đỏ au như thế.

Chị ấy đang nhìn thẳng vào tôi.

Ngay lập tức tôi rùng mình run rẩy trả lời: “Chị, chị dâu đang ở sau lưng, đưa tay bóp cổ mẹ.”

Nói rồi mẹ tôi vội vàng dùng món đồ cổ trong tay đập ra phía sau.

“Áaaa!” Chị dâu tôi hét lên một tiếng rồi biến mất.

Có lẽ là do mẹ tôi dùng hơi quá sức, sợi dây đỏ đã trực tiếp đứt phăng.

Da đầu tôi tê buốt, ngây ngốc nhìn sợi dây đỏ rơi trên mặt đất.

Sợi dây sao lại dễ đứt đến thế!

25.

Tôi sốt ruột hỏi ba mẹ tôi phải làm thế nào đây.

Sắc mặt của họ càng khó coi hơn.

“Hai bây cầm chắc đồ cổ trong tay nhé. Đứa nhỏ, nếu như chị dâu mày có xuất hiện lần nữa thì lập tức nói cho ba mẹ biết nó đang ở đâu, chỉ cần dùng đồ cổ trong tay thì có thể đối phó với con nhỏ đó.”

Tôi vừa gật đầu thì đã nhìn thấy chị dâu tôi xuất hiện.

Đang tính mở miệng nhắc cho ba mẹ…

Thế nhưng, tôi nghe được tiếng khóc của đứa bé phát ra từ trong lòng của chị dâu.

Chị dâu ôm lấy Nam Nam tiến lại gần tôi và dịu dàng hỏi.

“Tiểu Huê, tại sao em có thể trân mắt nhìn con bé bị ngạt thở trong quan tài chứ?”

“Em cũng giống như ba mẹ, còn có anh trai em, cả nhà em đều là những con vật máu lạnh, các người thật đáng hận mà!”

Tôi dùng sức lắc đầu lia lịa.

“Không có, không phải thế đâu, em muốn cứu Nam Nam kia mà!”

Nhưng đôi mắt đỏ ngầu của chị nhìn thẳng vào mặt tôi.

“Không có? Vậy sao em vẫn nối giáo cho giặc? Mấy người đó đáng chết, bọn chúng đều đáng chết!!!”

Chị dâu thoáng cái đã xuất hiện trước mặt ba tôi, đôi tay đang dùng hết sức để siết chặt lấy cổ của ông.

Mẹ tôi lay mạnh cánh tay tôi.

“Mau nói tao biết vị trí của con quỷ cái đó đi!”

Dưới đôi mắt trừng to giận dữ đầy máu của chị dâu, tôi vẫn rơm rớm nước mắt rồi chỉ ra vị trí của chị.

“Em xin lỗi chị, nhưng mà, đây là ba mẹ của em.”

Mẹ tôi cầm món đồ trong tay xông lên trước, đập cho chị dâu tôi bị thương.

Theo đó chính là tiếng hét thảm thiết vang lên.

Chị biến mất nhưng rất nhanh lại xuất hiện.

Tôi có thể nhận ra, cơ thể của chị đã yếu hơn một chút.

Giọng nói từ tính chói tai của chị dâu quát thẳng vào mặt tôi.

“Nực cười, thật nực cười, em xem bọn chúng là người nhà? Thế em có biết, trước giờ bọn chúng không hề xem em là con ruột hay không?"

26.

Tôi cảm thấy thủ đoạn ly gián của chị dâu có hơi thấp kém nhỉ.

Tôi lập tức phản bác.

“Ba mẹ đối xử với em và anh trai rất tốt, đấy là đích thân em và anh trai cảm nhận được. Sao họ có thể không xem em là con ruột được chứ?”

Ba mẹ tôi phát hiện ra gì đó liền vội nói với tôi: “Đứa nhỏ, chị dâu con là lệ quỷ đến đòi mạng, bất luận ả ta có nói gì con cũng không được tin nghe chưa! Đừng quên trước khi ả ta quay lại, người đầu tiên muốn giết chính là con đấy!”

Đúng thế!

Tôi phải tỉnh ngộ từ sớm mới phải, khi chị dâu tôi vừa trở về, người đầu tiên muốn đối phó lại là tôi.

Chứng tỏ chị ta đâu có chút tình nghĩa nào đối với tôi đâu.

Nhưng chị dâu tôi lại lên tiếng: “Chỉ cần giết được em thì người đàn bà tàn độc này mới thật sự tiêu hủy! Bởi vì, mạng của em, ngay từ đầu đã liên kết với mụ rồi, không chỉ là cái mạng của em, còn có cơ thể em, là…”

“Áaaa!”

Đột nhiên chị dâu hét lên một tiếng chói tai.

Thì ra, là ba mẹ tôi dùng món đồ cổ trong tay, đập trúng chị dâu tôi.

Món đồ cổ đã vỡ tan tành.

Chị dâu tôi cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Ba mẹ tôi vội hỏi, có đập trúng chị không.

Tôi chỉ biết gật đầu.

Tiếp theo chính là tiếng thở phào nhẹ nhõm của ba mẹ.

“Vật trấn tà đó đã hư mất rồi, ả ta nhất định không thể tác quái được nữa!”

Tôi rất muốn kể lại những gì chị dâu tôi nói vừa nãy.

Chị ấy nói, mạng của tôi, từ sớm đã nối liền với mẹ, còn có… cơ thể tôi làm sao cơ?

27.

Tôi vừa định hỏi thêm.

Nhưng giây tiếp theo, đôi mắt tôi liền trừng to hết cỡ.

Phía sau lưng chính là Nam Nam toàn thân tím ngắt, đang há to miệng, nhai lấy đầu của mẹ tôi.

“Đau quá!”

Mẹ tôi gào lên thảm thiết ôm lấy đầu bà.

Ba tôi vội hỏi: “Mau nói cho ba biết, mẹ con bị sao vậy hả?”

Tôi vừa muốn trả lời thì anh tôi không biết từ khi nào đã đi đến bên cạnh, kéo lấy tay tôi và lắc đầu.

“Em đừng nói.”

Tôi không dám tin rồi nhìn về phía anh tôi.

Ba tôi đưa tay liền đánh lên ngực anh và nói: “Thằng bất hiếu, mày nói những lời súc sinh gì thế hả?! Đó là mẹ của mày đó, mày muốn mẹ mày chết sao?!”

Ánh mắt của anh tôi lạnh lùng nhìn sang chỗ khác.

Anh chạy nhanh đến chỗ lư hương và lật đổ hết, lại phá hoại hết đống bùa trận xung quanh.

Trong phút chốc, tiếng cười chói tai cùng tiếng khóc the thé bắt đầu trỗi dậy.

Tôi nhìn thấy Phỉ Phỉ và chị dâu, còn có hai đứa bé đang xông về phía ba mẹ tôi, cấu xé gặm nhấm lấy họ.

Ba mẹ tôi gào thét lăn lộn dưới đất.

Rõ ràng không có vết thương, nhưng máu vẫn tuôn ra từ trong cơ thể của ba mẹ.

Rất nhanh dòng máu đỏ tươi đã nhuốm đầy cơ thể họ.

Tôi muốn đi tới cứu ba mẹ, nhưng bị anh tôi giữ chặt lấy không cho đi.

Trong lúc sốt ruột tôi liền chất vấn anh:

“Anh hai, đó là ba mẹ của chúng ta kia mà?!”

Anh tôi nhìn bộ dạng đau đớn của ba mẹ tôi, đôi mắt lạnh tanh lại nhìn tôi và đáp.

“Không, hai người đó không phải. Bọn chúng là ác quỷ, ba mẹ của chúng ta, đã chết từ lâu rồi.”

28.

Tôi thật sự không dám tin vào những lời mình vừa nghe được.

“Anh hai, những câu nói này rốt cuộc là có ý gì cơ chứ?”

Anh tôi nhìn ba mẹ đang giãy giụa và tiếng kêu gào thảm thiết trên đất nhỏ dần.

Mãi cho đến khi thất khiếu chảy máu, nằm đó không còn động tĩnh, chết không nhắm mắt.

Khi đó anh tôi mới nhìn tôi, dịu dàng nhưng không dám đưa tay lên nắm tay tôi.

Chỉ giống như những lần trước, sờ lên đầu tôi một cái và nói.

“Em gái. Cả nhà mình, chỉ có mỗi bàn tay em là sạch sẽ thôi, sáng sớm ngày mai thì rời khỏi thôn, ở bên ngoài sống thật tốt, mãi mãi đừng quay về nữa nhé.”

“Nếu như muốn biết toàn bộ sự thật, thì cứ đến ngôi miếu cũ mà xem.”

Nói rồi, anh nhét chiếc chuông vào tay tôi.

Tôi nhìn thấy chị dâu tôi và Phỉ Phỉ, cùng với hai đứa bé đang xông thẳng về phía anh, khiến cho toàn thân anh bị cấu xé và gặm nhấm.

Anh tôi gục dưới đất với vẻ mặt đau đớn đến tột cùng.

Mắt tôi ngấn lệ dùng đồ vật trong tay cứ đập thẳng lên chị dâu cùng Phỉ Phỉ và hai đứa nhỏ.

Cho đến khi vật trấn tà đều nát vụn, chị dâu tôi mới cười rồi tan thành mây khói.

Cả người anh tôi đều bê bết máu.

Anh trai tôi hấp hối, khuôn mặt trắng bệch, lộ ra nụ cười an ủi, đưa tay muốn che mắt tôi lại.

“Đừng, đừng xem. Sẽ nằm mơ thấy ác mộng đấy. Đi, đi đi em…”

Nhưng tay anh còn chưa kịp chạm đến mặt tôi thì đã buông xuôi, rơi xuống mặt đất rồi.

Tôi nhìn ba cái xác trên đất, không còn chịu đựng được mà vỡ òa trong vô vọng.

29.

Cũng không biết từ khi nào, trời đã tờ mờ sáng.

Ông chú năm nghe được tiếng khóc của tôi liền chạy vào, nhìn thấy ba cái xác nằm đó.

Sắc mặt ông đã khó coi đến đỉnh điểm.

Sau cùng là dùng sắc mặt u ám khó hiểu hỏi tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tại sao ba mẹ và anh tôi lại chết thảm như thế?

Tôi cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Trước khi anh tôi chết, hình như đã quay lại dáng vẻ dịu dàng ban đầu khi kết hôn với chị dâu tôi.

Nhưng rốt cuộc những lời anh nói là có ý gì chứ?

Rất nhanh toàn thôn đều đã biết chị dâu tôi đến đòi mạng, giết chết ba mẹ và cả anh tôi.

Vị đạo sĩ đó lù lù xuất hiện, biết được những món đồ cổ đáng giá của ông đều bị hủy; xém chút là đột quỵ tại chỗ luôn.

Ông chỉ vào tôi và nói: “Bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn, một là nhà cô sẽ thuộc về tôi; hai là, những bảo bối này đáng giá hơn hai nghìn vạn, cô phải đền cho tôi.”

Tôi của bây giờ, đã đi qua ngôi miếu cũ mà hai anh em tôi thường hay trốn sang chơi.

Đó là căn cứ bí mật của chúng tôi.

Tôi lục tìm trong chỗ để đồ ăn vặt của anh, nhìn thấy một cuốn nhật ký, cuối cùng mọi chuyện cũng đã được sáng tỏ.

Ông chú năm bảo tôi tuyệt đối không được giao căn nhà cho đạo sĩ.

Tôi chỉ cười khổ và nói: “Căn nhà này, mấy người muốn lấy, thì cứ lấy đi.”

Nói rồi tôi không buồn thu dọn quần áo, quay người liền rời khỏi thôn.

[Hoàn Chính Văn]

______________

- Phiên Ngoại -

1.

Tôi là Kiều Tử Hằng.

Cứ tưởng rằng cuộc đời của tôi luôn là tuyệt đẹp mỹ mãn nhất.

Ba mẹ luôn hết mực yêu thương tôi, còn có đứa gái em xinh xắn ngoan ngoãn.

Tôi còn lấy được người con gái tôi yêu thương nhất, chính là Anh Tử.

Nhưng mà, có một hôm, do tôi uống hơi quá chén, tưởng góc tường sau nhà là giường của tôi, nên đã nằm đó ngủ đến tận nửa đêm.

Vừa bị cơn lạnh làm cho tỉnh giấc, nhưng lại nghe được những câu nói khiến cho tôi suy sụp triệt để.

Mẹ hỏi ba: “Anh Tử về đây cũng được một năm rồi, sao vẫn chưa có bầu vậy ta, có phải con bé đó không ổn không? Hay là, chúng ta đổi vợ cho thằng lớn đi?”

Ba tôi có chút mệt mỏi làu bàu: “Gấp cái gì chứ?!”

Nhưng mẹ tôi lại nói: “Sao mà không gấp được? Cơ thể này của tôi vậy mà lại mắc bệnh ung thư, nếu như trong hai năm Anh Tử không thể sinh ra một nam một nữ. Vậy thì phải trì trệ thời gian chuyển hồn sang cơ thể thằng lớn và đứa nhỏ đó. Không lẽ ông muốn tôi đi hóa liệu thật sao, tôi không đi đâu à, nghe nói hóa liệu đau dã man luôn đó!”

“Còn nữa, tôi đã sớm chịu đựng đủ cơ thể của bà già này rồi. Tôi nuôi Tiểu Huê đến mức trắng trẻo tròn trịa như thế, không lẽ ông không động lòng à?”

Ba tôi hình như tỉnh táo lại một chút, trầm mặc hồi lâu và đáp: “Vậy mai bà dẫn Anh Tử đi kiểm tra thử xem.”

2.

Tôi nghe như sét đánh ngang tai, đơ người tại chỗ.

Không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.

Ba mẹ tôi đang ủ mưu độc chiếm cơ thể của anh em tôi sao?

Rốt cuộc họ là ai!

Tôi cứ tưởng bản thân đang nằm mơ.

Nhất là sáng sớm mẹ tôi dẫn theo Anh Tử đi kiểm tra thật.

Càng khiến tôi không thể chấp nhận hơn chính là, Anh Tử mang thai rồi.

Ba mẹ tôi nghe thế liền vui lắm.

Nhưng tôi lại cảm thấy nụ cười của họ cực giống với ác quỷ đội lốt người.

Thế là tôi bắt đầu điều tra về ba mẹ tôi, muốn chứng minh họ không phải là người xấu.

Khi tôi lén đọc cuốn sách có tên [Bí thuật vĩnh sanh], cuối cùng tôi cũng rơi vào tận cùng của tuyệt vọng.

Cuốn bí thuật vĩnh sanh có ghi chép lại cách làm sao chuyển hồn phách sang người thân, để đạt được mục đích.

Chỉ cần từ nhỏ trồng một loại cổ trùng đồng mệnh để chuyển hồn sang người thân.

Cùng máu thịt nuôi cổ trên 15 năm, với trận pháp chuyển hồn được ghi chép trên sách thì sẽ thành công.

Huyết mạch càng gần thì tỷ lệ thành công càng cao.

Ba mẹ tôi, vốn dĩ là một đôi tình nhân.

Vì muốn thử nghiệm tính xác thực của việc chuyển hồn, họ đã sinh ra một nam một nữ.

Sau khi hai đứa con hơn 15 tuổi, liền tiến hành chuyển hồn.

Nhưng mà, sau khi chuyển thành công, họ mới ý thức được, cơ thể của họ lại biến thành chị em ruột thịt.

Muốn tiếp tục sinh con, tỷ lệ sinh ra dị tật bẩm sinh rất lớn.

Ba tôi chỉ đành cưới người phụ nữ khác, sau khi nặn ra được một nam một nữ, liền giết chết người phụ nữ đó.

Hai đứa con ba tôi sau này, đó là cháu trai và cháu gái của cơ thể mà mẹ tôi đang chiếm dụng, cũng là huyết mạch gần nhất có thể hỗ trợ cho việc chuyển hồn thuận lợi hơn.

Sau khi chuyển hồn, ba mẹ tôi lại tiếp tục giả danh vợ chồng, nuôi hai đứa bé khôn lớn, rồi lại nhân lúc vợ của “con trai” sinh ra một nam một nữ, sau đó giết chết vợ của con trai, tiếp tục nuôi dưỡng, tiến hành quá trình chuyển hồn.

Cứ mỗi 20 năm thì họ sẽ “dọn nhà một lần”.

Cứ như thế, đời này sang đời khác.

Cho đến đời của anh em chúng tôi.

3.

Sau khi tôi xem xong bí thuật vĩnh sanh.

Cuối cùng tôi đã hiểu, tại sao ba mẹ từ nhỏ đã xem trọng thân thể của anh em tôi, sợ chúng tôi trầy trụa dù chỉ một chút.

Càng hiểu rằng, tại sao họ không cho chúng tôi ăn đồ vặt hoặc xiên bẩn cùng với những thực phẩm đóng hộp không an toàn vệ sinh.

Tất cả đều bởi vì sợ cơ thể chúng tôi xảy ra vấn đề, sẽ khiến cho họ không thể thuận lợi chuyển hồn.

Khi đó tôi hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật, chỉ muốn trốn đi thật xa.

Và rồi sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu nghiên cứu, làm sao để thoát khỏi cổ trùng đồng mệnh.

Chỉ tiếc là, thỉnh giáo bao nhiêu vị đại sư, khi mà họ nghe là cổ trùng đồng mệnh, thì chỉ lắc đầu nói loại cổ này trừ khi cổ trùng con chết thì mới có thể giải thoát cổ trùng mẹ.

Tôi không tin, cho nên đã thử rất nhiều cách.

Nhưng đều thất bại hoàn toàn.

Chính ngay lúc tôi sắp nghĩ ra được biện pháp mới, đột nhiên nhận được điện thoại từ nhà tôi gọi đến.

Họ bảo rằng, Anh Tử vì mất máu quá nhiều nên đã chết rồi.

Lúc đó tôi chỉ cảm thấy sự bất lực và tuyệt vọng bao trùm lấy cả người tôi.

Trong đầu tôi hiện lên nụ cười tươi tắn và hạnh phúc của Anh Tử, tôi đã ngồi đơ người trên sàn nhà rất lâu.

Tôi vốn định tìm cách thoát khỏi ba mẹ tôi, rồi dẫn theo Anh Tử và em gái tôi rời khỏi đây.

Nhưng Anh Tử chết rồi, đột nhiên tôi không còn động lực nào nữa.

Tôi cứ thế ngồi cả một đêm, cuối cùng đã nghĩ được cách giải thoát cổ trùng đồng mệnh trong cơ thể của ba mẹ tôi.

Cổ trùng mẹ trong cổ đồng mệnh, nếu như cơ thể của vật chủ bị tổn thương và tử vong thật sự, khi chết sẽ dẫn theo cổ trùng con chết cùng.

Nhưng nếu như bị lệ quỷ giết chết, cổ trùng mẹ sẽ không cảm nhận được cơ thể của vật chủ có dấu hiệu tử vong, như vậy sẽ chìm vào trong giấc ngủ, dần dần cũng sẽ thối rữa cùng với cơ thể của vật chủ.

Cả năm nay tôi đã nghiên cứu được không ít tà thuật.

Cái chết của Anh Tử, khiến tôi lập tức nghĩ đến một loại thuật nuôi sát.

Vì muốn làm rối tung kế hoạch chuyển hồn của ba mẹ, tôi đã mướn quả phụ đang mang thai Hồ Phỉ giả làm người tình của tôi rồi trở về ngay trong đêm, muốn xem thử phản ứng của hai người đó như thế nào.

Nhưng nào ngờ Hồ Phi chê đứa bé quá ồn, họ nhân tôi ra ngoài tìm người nuôi dưỡng con tôi, liền đem đứa nhỏ mà Anh Tử vừa sinh ra vứt thẳng vào trong quan tài.

Đến khi tôi trở về, mọi chuyện đã quá muộn rồi.

Trong giây phút ấy, tôi thật sự muốn kéo họ chết cùng.

Tôi đào mộ của Anh Tử lên, nhưng con tôi đã…

Tôi nén lại bi thương, lén lút động tay lên cỗ quan và vị trí phần mộ của Anh Tử.

Quả nhiên, không tới vài ngày, Anh Tử đã trở về.

Tôi còn cố ý dùng điện thoại mà Anh Tử dùng khi còn sống gọi vào số tôi, ngụy tạo ra hiện trạng Anh Tử gọi tôi về nhà.

4.

Chỉ là tôi không ngờ, người đầu tiên Anh Tử muốn giết lại là em tôi Kiều Huê.

Cũng may, em tôi không chết.

Ông chú năm lấy bùa ra muốn bảo toàn tính mạng cho ba mẹ tôi.

Dễ gì tôi cho họ yên thân, tôi cũng không muốn Anh Tử lại tìm đến phòng em tôi giết chết em tôi đâu.

Thế là tôi cố ý kể cho Hồ Phỉ nghe Anh Tử chết trong căn phòng này thê thảm cỡ nào.

Cô ta ngay lập tức liền um sùm lên đòi đổi phòng với em tôi.

Đợi khi em tôi rời khỏi, tôi nhân lúc Hồ Phỉ không chú ý liền xé đi lá bùa trên cửa.

Rồi tôi trộm luôn lá bùa của cô ta, còn đặt thêm món đồ dẫn tà lên người Hồ Phỉ.

Giống y như những gì tôi tưởng tượng, cô ta chết rất thảm, oán khí cực lớn.

Cùng với sát khí của Anh Tử phò trợ nhau, càng trở nên lợi hại hơn.

Có như thế thì ông chú năm với vị đạo sĩ kia mới chịu đưa ra thủ đoạn bảo toàn tính mạng cuối cùng của họ.

Bên trong từ đường, cuối cùng tôi cũng thuận lợi tìm cách làm đứt dây đỏ.

Chỉ là tôi không ngờ thể chất của em tôi lại đặc biệt như thế, có thể nhìn thấy được những thứ mà mắt thường không thấy.

Cùng may, cuối cùng thì “ba mẹ” tôi cũng đã chết.

Sau khi họ chết, tôi biết rằng, bản thân cũng sống không nổi đâu.

Bởi vì, Anh Tử và Hồ Phỉ thành ra kết cục như thế này, đều là do một tay tôi tạo nên.

Tôi sẽ bị phản phệ, nhưng tôi không sợ cái chết.

Điều duy nhất tôi không thể yên tâm chính là em gái tôi.

Tôi không thể bảo vệ cho em tôi nữa.

Chỉ hy vọng sau này em ấy có thể khỏe mạnh sống hết phần đời còn lại.

Không cần phải bận tâm đến hai con ác quỷ kia.

Đó không phải là ba mẹ, mà là những tên sát nhân đã giết chết ba mẹ ruột của chúng tôi!

[End]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom