• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Nắng tròn sau mưa (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 14: Lên giường ngủ đi

Ngọc My tắm xong, thấy Hoàng Vũ đang đứng trầm ngâm nhìn vào cái gì đó ở kệ để đồ gần bếp, thì lên tiếng đánh động:

“Chú đói à?”

“Không? Nhóc cũng uống rượu à?”

Anh cầm chai rượu đã bị khui nhưng vẫn gần như còn nguyên trong tay, dơ ra trước mặt Ngọc My. Cô lặng lẽ lắc đầu:

“Không, lần trước tiếp thị rượu người ta dùng không hết. Thấy tiếc nên cháu xin về để rửa vết thương dần.”

“Hử?”

“Rượu rửa vết bỏng hơi bị tốt đấy, nó làm cho mặt da đỡ căng và giảm đau, ngăn chặn hình thành nốt bỏng nước. Chú không tin à?”

Hoàng Vũ không đáp chỉ chậm gật gù. Con nhóc này hay tiếc của với là bác sĩ nên anh tin Ngọc My không chém gió với mình. Hoàng Bách cũng bảo Ngọc My ở chùa từ bé, lại hiền lành ngoan ngoãn, qua tiếp xúc chính Hoàng Vũ cũng nhìn ra được cái sự ngô nghê trong sáng chưa trải sự đời ấy của cô.

“Lại còn tha lôi đồ về nhà nữa à?”

“Cho thì lấy chứ sao, không thì họ cũng vứt mà. Sữa chua khi nãy chú ăn cũng là đi tiếp thị được cho đấy. Không được lãng phí…”

“Rồi rồi, lãng phí đồ ăn sẽ bị đày xuống tầng 12…”

Hoàng Vũ thuộc bài, khiến Ngọc My buồn cười. Sự cảnh giác vốn có đối với người đàn ông này, dường như dần được hạ xuống. Cô và Hoàng Vũ quen biết cũng bốn năm nay, là do ác cảm vì sự lăng nhăng và hay cợt nhả của chú ta nên mới hình thành sự ghét bỏ.

“Bây giờ chú muốn ngủ ở sô pha hay giường? Sô pha hai giờ đầu năm chục. Giường gấp đôi, đây là giá hữu nghị. Chứ cỡ người hoang phí như chú, mà ra nhà nghỉ chắc phải chọn chỗ đắt hơn.”

Ngọc My dơ điện thoại đã để sẵn giá nhà nghỉ bình dân hiện tại cho Hoàng Vũ xem. Anh chỉ liếc qua một cái, miệng cười mà như mếu. Con nhóc này thật sự rất rạch ròi và sòng phẳng, không thể dùng danh nghĩa người quen để chiếm dụng miễn phí cái gì.

Hoàng Vũ lại bắt đầu thiếu nghiêm túc:

“Nếu ngủ trên giường mà có cả chủ nhà thì giá bao nhiêu?”

“Chú ra khỏi nhà ngay lập tức.”

“Trêu, trêu thôi mà. Nhường nhóc ngủ giường. Chịu thiệt ngủ ghế cũng được. Mệt lắm rồi, tiếp chuyện nhóc nãy giờ mệt phết.”

Hoàng Vũ thở dài đánh thượt, lẳng lặng đi về phía sô pha.

Ngọc My để sẵn mã QR trên màn hình điện thoại, đặt xuống bàn trước mặt Hoàng Vũ, tỏ rõ ý là tiền trước, sử dụng dịch vụ sau, rồi đi vào phòng lấy cho anh chăn với gối.

Hoàng Vũ biết điều tự quét mã chuyển tiền, anh quá quen rồi nên chẳng lấy làm lạ với hành động vô tình này của cô.

Sô pha hơi ngắn không vừa với thân hình của Hoàng Vũ. Anh co quắp mãi không chợp mắt được, hết xoay trái lại sang phải, cuối cùng là nằm ngửa nhìn lên trần nhà.

Đúng ra mất tiền rồi thì phải chọn cái tiện nghi hơn mới phải. Hoàng Vũ trong lòng oán thán con nhóc vô tình đang ngủ ngon lành ở trong phòng kia. Mãi đến gần hai giờ sáng anh mới đi vào giấc ngủ, nhưng cả người lại nóng nực khó chịu, đầu đau, tứ chi mỏi nhừ, đến hơi thở cũng trở nên nặng nhọc mà không hiểu bị làm sao.

Ngọc My từ nhà vệ sinh đi ra, lại bị thu hút bởi tiếng sột soạt ngoài sô pha thì rón rén tới gần, khe khẽ gọi:

“Chú biến thái!”

Không nhận được lời đáp, Ngọc My bước lại gần hơn. Người kia vẫn ngọ nguậy như con sâu trên sô pha, chăn được kéo lên đắp ngang cổ mà cả người vẫn run lẩy bẩy.

Phòng khách tối thui, Ngọc My phải dò dẫm từng bước để không đụng trúng cái gì. Nghe tiếng ậm ừ và hơi thở nặng nhọc của người kia thì lại hỏi:

“Chú biến thái sao thế?”

“Hừm… Mệt chứ sao.”

Nghe tiếng anh có vẻ mệt nhọc, cô liền ngồi xuống dưới đất, tay đưa lên chạm vào trán Hoàng Vũ, phát hiện anh bị sốt rồi thì liền lay gọi:

“Này, chú bị sốt rồi. Sao không bảo thế?”

“Lạnh!”

Hoàng Vũ rên hừ hừ, cả người vẫn run lẩy bẩy. Ngọc My khi nãy còn mơ mơ màng màng buồn ngủ, nhưng vừa chạm vào cái trán nóng rực của Hoàng Vũ thì như tỉnh táo hẳn. Cô tìm thuốc hạ sốt pha cho anh uống.
Ngọc My sợ vết thương của Hoàng Vũ bị nhiễm trùng mới dẫn đến sốt thì muốn kiểm tra. Mọi thao tác vén áo đều nhanh nhẹn thuần thục, nhưng người kia bị sốt rét thì cả người cứ co ro khiến cô chật vật mãi mới kiểm tra được.

Phát hiện vết thương không bị nhiễm trùng cô mới dám thở phào. Ngọc My ngồi nhìn vào gương mặt đang nóng phừng phừng của Hoàng Vũ, lại thương tình. Cô lôi chăn ra, gọi anh dậy đi vào phòng ngủ. Để người đang ốm sốt nằm co quắp ở đây trong thời tiết lạnh lẽo như thế này, đúng là mang tội lớn.

Ngọc My ngồi canh bên cạnh, tính đợi Hoàng Vũ hạ sốt, nhưng lại mệt quá nên cứ thế ngủ gục luôn trên giường. Hôm nay ở bệnh viện có bệnh nhân bị tai nạn cần hiến máu gấp, mà ngân hàng máu không đủ nên Ngọc My đã tình nguyện cho họ, trong lúc làm thêm cũng chỉ ăn uống qua loa để kịp công việc nên bây giờ có chút uể oải.

Gần bốn giờ sáng, anh mới cắt sốt hoàn toàn, vừa mở mắt ra đã thấy cái đầu đang gục xuống bên cạnh.

Hoàng Vũ đảo mắt một vòng, phát hiện mình đang ở trong phòng khác chứ không phải phòng khách thì có chút ngạc nhiên. Nhớ lại đêm qua bị sốt, thì nghĩ chắc là được Ngọc My thương tình nên mới cho anh vào đây ngủ.

Anh nhẹ nhàng nghiêng người chăm chú nhìn cô gái đang say ngủ, lại tự hỏi không biết con bé gối đầu trên tay thế này có mỏi hay không?

Trong đáy mắt tối thui hiện lên gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo mịn màng, tuy không phải xinh đẹp hơn người nhưng mang nét hiền lành dễ nhìn. Nếu không phải hay cãi trả thì cũng không đến nỗi cho lắm.

Anh cứ mải ngắm nhìn Ngọc My, mà tay đã vô thức đưa lên chạm nhẹ lên gò má cô từ lúc nào. Bị cọ vào mặt, Ngọc My khó chịu ngọ nguậy cái đầu rồi từ từ mở mắt. Cứ tưởng cô sẽ kinh ngạc hoặc hú hét lên vì bị người kia chạm vào, nhưng ngược lại, Ngọc My uể oải nâng mi mắt, giọng ngái ngủ hỏi han:

“Chú hết sốt chưa thế?”

Hoàng Vũ bị bắt sống vì hành động bộc phát của mình thì cười ngượng co tay thu về, mắt trợn trừng khẽ chớp nhẹ, đáp lại:

“Rồi.”

“Ừm!”

Ngọc My tạm yên tâm thì đổi tay làm gối, muốn ngủ tiếp lại bị Hoàng Vũ ngăn lại:

“Lên giường ngủ đi.”

Cô ngóc đầu nhìn anh một cái, gương mặt không đổi sắc là mấy, vẫn ngơ ngơ ra như kẻ mơ ngủ. Ngọc My không cự tuyệt, ngược lại ngoan ngoãn nghe theo mà nhoài người bò lên giường. Lúc này là thần ngủ điều khiển, chứ Ngọc My đích thị chưa ý thức được hành động của bản thân.

Hoàng Vũ nhích vào trong chừa lại chỗ cho cô nằm. Anh còn cẩn thận kéo chăn đắp lên người Ngọc My, rồi lặng lẽ nhìn cô vào lại giấc ngủ mà khóe môi chợt vẽ lên nụ cười hiền.
Chưa ngủ được bao lâu, Ngọc My chợt trở mình đối diện với người ở phía sau khiến Hoàng Vũ giật mình như kẻ trộm bị bắt gặp. Hơi thở đang điều hòa bỗng trở nên gấp gáp. Chưa bao giờ anh ở trong tình huống bị phụ nữ dọa đến tim đập thình thịch như thế này. Ngọc My vẫn say ngủ, không hề biết việc mình vừa làm đã khiến người đàn ông bị dọa sợ. Hoàng Vũ hít thật sâu, nhè nhẹ thở ra rồi tự cười mình, lẩm bẩm:

“Nhóc con này, còn đáng sợ hơn ma đấy.”

Đầu Ngọc My trượt ra khỏi gối, lọt vào giữa gối của anh và cô. Hoàng Vũ mon men xích lại gần, tay đưa lên rồi lại hạ xuống như e ngại điều gì mà không dám động vào cô. Anh muốn đưa đầu Ngọc My nằm lại lên gối cho thoải mái, nhưng lại sợ lúc này động chạm lỡ con bé nó dậy, lại lu loa lên là mình dở trò biến thái thì lý lịch đã đen lại càng thêm đen.

Tay thu về rồi, Hoàng Vũ lại không đành lòng thì hít lấy một hơi thật sâu rồi vòng tay ôm thân hình bé nhỏ kéo sát lại lòng mình rồi luồn tay xuống gáy cho Ngọc My gối lên ngủ cho thoải mái. Hoàng Vũ khép hờ mi mắt, chậm chậm cúi đầu chạm lên tóc cô, điều hòa hơi thở, thu mùi hương nhàn nhạt lại trầm ấm vào khoang mũi. Giờ anh đã biết mùi hương mà mình ngửi thấy khi nãy là ở đâu rồi, hóa ra là từ người con nhóc này.

Thứ mùi hương nhẹ nhàng lan tỏa, choán ngập khoang mũi khiến Hoàng Vũ cảm thấy khoan khoái dễ chịu vô cùng. Đã lâu lắm rồi anh mới được cảm nhận hương thơm tự nhiên không chút nhân tạo như thế này. Cùng là ôm phụ nữ trong tay, nhưng cảm giác ôm con nhóc này lạ lắm. Bình yên, nhẹ nhàng, không mang chút ham muốn hay dục vọng đen tối nào.

Bảy giờ sáng hôm sau, Ngọc My theo đồng hồ sinh học tỉnh dậy, vừa cựa mình đã thấy bị vây cứng lấy. Cô nhăn mặt, nhíu mày, nâng mi thức dậy thì thấy một mảng đen xì đập vào mắt, thì giật mình ngước lên, lại thấy cằm và quai hàm người kia thì hết cả hồn. Đôi mắt vốn đã to tròn, lúc này lại càng trợn lên đến cực đại.
Ngọc My liếc nhanh xuống dưới, phát hiện quần áo hai người còn y nguyên, cơ thể cũng không có gì bất thường thì thở phào yên tâm. Cô từ tốn đưa tay chạm vào trán Hoàng Vũ kiểm tra, da thịt anh mát lạnh chứ không nóng hầm hập như hôm qua, xem ra là hết sốt rồi.

Dù ngước lên cũng chỉ nhìn thấy được cằm và một phần sườn mặt của người kia, lại hơi tức mắt và mỏi cổ nên Ngọc My đành cúi xuống. Mắt cô vẫn chằm chằm nhìn vào ngực Hoàng Vũ, phân tích lại lý do tại sao mình lại ở trên giường, còn ở trong lòng người này ngủ ngon như thế?
Hoàng Vũ tỉnh giấc, vừa cúi xuống thì Ngọc My thấy động, cũng ngước lên, bốn mắt giao nhau không động đậy. Ngọc My chưa biết phải nói gì thì Hoàng Vũ đã lên tiếng trước:

“Dậy rồi à?” Giọng anh mới sớm ra, có chút trầm thấp hơn bình thường.

“Chú biến thái?”

Cách gọi của Ngọc My khiến Hoàng Vũ không hài lòng, đầu mày đã cau lại.

“Đã không được đẹp lắm rồi, còn cứ cau có mặt mày là làm sao?”

Dứt lời Ngọc My túm lấy cánh tay đang đặt trên eo mình bỏ ra rồi bật dậy, rời giường đi thẳng ra khỏi phòng. Cửa phòng đóng sập lại, Hoàng Vũ vẫn đơ người nhìn theo hành động nhanh gọn và dứt khoát của Ngọc My. Cô ở bên ngoài, lưng tựa vào cánh cửa, tay còn đặt trên nắm cửa, tay đặt trên ngực mình mà tim đập uỳnh uỳnh không sao điều hòa được lại.

Cô vừa làm cái gì vậy? Sao lại thản nhiên nằm ngủ trong vòng tay của người đàn ông biến thái kia một cách yên tâm đến như vậy? Giây phút Hoàng Vũ tỉnh dậy, còn hỏi cô dậy rồi à? Ngọc My mới bàng hoàng bừng tỉnh và ý thức được sự nguy hiểm của tình thế vừa rồi.

Sau vài phút điều hòa lại nhịp thở, Ngọc My mới đi vào phòng vệ sinh, nhưng vừa đi được mấy bước đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt. Cô vội đưa tay đỡ trán, ngón giữa và cái day day huyệt thái dương, mắt nhắm thật chặt lại rồi mở ra. Cảm thấy ổn hơn mới đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Lúc Ngọc My trở lại phòng, Hoàng Vũ cũng rời khỏi giường. Chăn trên giường được xếp gọn gàng cùng gối. Ga trải đệm cũng phẳng phiu, Ngọc My gật gù thầm khen ngợi cho ý thức và sự ngăn nắp gọn gàng của ông chú biến thái kia.

Hoàng Vũ đang chăm chú nhìn cái gì đó, nghe tiếng bước chân thì quay đầu lại. Ngọc My cố phớt lờ cảm giác ngại ngùng vì chuyện vừa nãy, nghiêng đầu hỏi anh:

“Chú còn chưa định về à?”

“Có đi làm không?”

“Sáng thì không, nay mệt nên cháu xin trực ca tối thôi.”

Ngọc My bước lại gần, đứng bên cạnh Hoàng Vũ, tầm mắt rơi trúng cái kẹp tóc trên tay anh. Tìm được chủ đề để xua đi cảm giác ngượng ngùng, Ngọc My liền cố ý rời tâm điểm vào thứ mà Hoàng Vũ cầm trên tay,

“Chú thích kẹp tóc này à?”

Hoàng Vũ dơ thứ đó lên, “Không, thấy nó lạ lạ.”

“Ý là ngôi sao này ạ? Hơi to nhỉ? Cháu tự làm đấy, chứ cái kẹp này không có gắn sao.”

Thấy Hoàng Vũ có vẻ không tin, Ngọc My nhón lấy nó dơ lên trước mặt cả hai rồi nói:

“Hồi trước ở chùa sư thầy nhặt được một người bị thương. Trên áo người ấy có hai cái cầu vai, mỗi bên hai ngôi sao vàng này này. Cháu bóc ra dán lên kẹp tóc. Được hai cái, cả dây buộc tóc cũng có sao nữa. Tại cắt tóc ngắn rồi nên không dùng, còn mới lắm. Mới có mười mấy năm thôi.”

“Mười mấy năm mà còn giữ được hả?”

“Được chứ chú. Ngôi sao hơi xỉn màu, chứ dây buộc tóc mới có một cái bị dão vì hay dùng, còn một cái chưa kịp dùng nên nó chả sao cả. Từ lúc cắt tóc ngắn hiến tặng cho người mắc bệnh ung thư, cháu cũng chẳng để lại tóc dài nữa nên chỉ dùng kẹp tóc thôi. Tróc hết sơn rồi mà tiếc không nỡ vứt đi ấy.”

Ngọc My mở ngăn kéo lấy ra bộ sưu tập dây và kẹp tóc cổ của mình, dơ lên cho Hoàng Vũ xem. Cô vô thức nhoẻn miệng cười, hai mắt cong cong híp lại, mang đến cho người đối diện cảm giác như cô đang khoe những thứ đồ quý giá của mình.

Ngày trước ở chùa làm gì có tiền để mua được những loại kẹp hay dây buộc tóc có đính phụ kiện long lanh đâu. Sư bác mua cho bọn trẻ kẹp tóc, là loại mười nghìn một vỉ rồi chia nhau mỗi đứa hai cái. Dây buộc tóc cũng chỉ là sợi chun tròn, được đính keo ở hai đầu cố định, trơn tuột đơn giản chẳng đẹp như của những đứa bạn cùng trang lứa khác.

Lúc sư thầy mang người đàn ông bị thương kia về, khi băng bó lại vết thương cho người đó, đã bỏ chiếc áo rách rưới và dính đầy máu đi. Ngọc My thấy trên vai áo có gắn cái cầu vai màu đỏ và có cả ngôi sao vàng óng ánh đẹp mắt thì tiếc của nên nhặt lại, tháo lấy sao rồi mới bỏ áo vứt đi. Sau đó dùng sao ấy gắn lên dây cột tóc và kẹp tóc làm của riêng mình.

Hoàng Vũ nghe Ngọc My miêu tả về cái cầu vai có gắn sao thì biết ngay là lấy từ cái gì ra, trong đầu anh đã liên tưởng đến lần truy quét tội phạm buôn bán vận chuyển trái phép hàng lậu qua biên giới mười bốn năm trước. Khi ấy anh bị thương ngã xuống vách núi, nghe đồng đội nói lại là được sư thầy ở chùa nào đó gần ấy cứu nên mới giữ được mạng. Sau này anh cũng nhờ mẹ mình là bà Hồng đến nơi thăm viếng, công đức cảm ơn, chứ không còn liên lạc hay qua lại.

“Người đó là cảnh sát à?”

“Vâng, hình như thế. Tại cháu thấy có mấy chú bộ đội ở đồn biên phòng đến đưa chú đấy đi.”

“Tên gì?”

“Ơ cháu không biết, còn chẳng nhớ mặt mũi thế nào cơ, tại bị thương cả ở mặt. Nhưng mà cũng hay nhăn mặt nhíu mày giống như chú ấy. Chắc là không đẹp trai rồi.”

"Giờ gặp có nhận ra không?"

"Không biết nữa, cũng mười bốn, mười lăm năm nay rồi. Giờ chắc người đó cũng lớn tuổi, râu rìa xồm xoàm rồi."

Ngọc My tặc lưỡi lắc đầu, Hoàng Vũ lặng lẽ đưa tay lên xoa cằm, con bé nói chuyện tấu hài đến vậy mà anh chẳng biểu lộ sự vui vẻ gì, ngược lại tâm trí anh đang mông lung nghĩ về cái khác. Lúc Ngọc My ngước mắt nhìn lên liền bị ánh nhìn đầy nghiêm túc của Hoàng Vũ làm cho giật mình, cô mím môi, trợn mắt nhìn lại.

Hoàng Vũ không cười, cũng chẳng lộ ra biểu cảm khác lạ, trầm giọng hỏi:

“Chùa nào thế?”

“Tâm Thiên ấy ạ!”

Hoàng Vũ đưa mắt nhìn theo tay Ngọc My đã kéo ngăn tủ cất đồ cổ của mình vào trong ấy, xem ra cô rất trân trọng những thứ này. Lúc này anh mới để ý, con bé ăn mặc rất giản dị, quần áo dài lượt thượt, kín cổng cao tường chẳng để lộ ra thứ gì gợi cảm.

Ngọc My lấy ra từ trong ngăn kéo thứ hai một cây bàn chải mới, đưa ra trước mặt Hoàng Vũ, bảo anh đi đánh răng:

“Bàn chải mới đây chú dùng đi.”

“Bao tiền?”

“Khuyến mãi đấy.”

“Cũng là hàng dùng thử được cho chứ gì?”

Ngọc My lập tức bật ngón cái, gật gù cái đầu tỏ ý khen ngợi người kia. Còn không quên tiếp thị cho sản phẩm:

“Hàng dùng thử luôn rất tốt, bởi cần phải câu khách mà. Chú nhìn mà xem, thân bàn chải thiết kế nhỏ gọn. Lông chải siêu mềm phủ khoáng núi lửa giảm vi khuẩn, với công nghệ lông chải lõi kép mới với chân lông chải vững chắc và đầu lông chải siêu mềm mảnh <0,01mm; giúp linh hoạt chải sạch sâu mà vẫn nhẹ nhàng với nướu. Cháu dùng suốt chưa thấy rụng phát nào.”

Hoàng Vũ vừa nghe tiếp thị, vừa cúi đầu nhìn xuống gương mặt dịch vụ vô cùng kính nghiệp trước mặt, anh thuận tay cọ cọ cánh mũi, khóe miệng đẩy cong bật cười đầy thích thú.

Ngọc My có điện thoại thì không nói chuyện với Hoàng Vũ nữa, liền nhét chiếc bàn chải còn nguyên tem đóng gói vào tay anh rồi nghe điện.

Thoạt đầu nghe giọng Ngọc My chưa nhận ra đó là ai, nhưng khi anh gợi ý cô liền đoán được ngay thì buông xuống sự dè chừng, hớn hở đáp lại lời hỏi han của Thành Đăng. Hôm trước gặp nhau ở bệnh viện họ có kết bạn zalo với nhau chứ không lưu số điện thoại. Không ngờ là anh lại gọi cho cô bằng số di động, khiến Ngọc My khá bất ngờ.

Thành Đăng hỏi Ngọc My từ giờ đến cuối tuần có ngày nào rảnh không, để hẹn gặp anh em họ một bữa. Sang đầu tuần mới anh ấy phải trở về đơn vị rồi.

Ngọc My ngẫm nghĩ một hồi, cô chưa dám nhận lời bởi đã xin lịch trực cả tuần. Hôm nay vì cảm thấy không khỏe nên mới phải xin nghỉ buổi sáng. Nếu lại xin nghỉ thêm nữa thì cũng hơi bất tiện.

Ngọc My do dự, đành hẹn Thành Đăng xem lại lịch rồi sẽ nhắn anh.
Tuy chưa nhận được câu trả lời chính xác là đồng ý hẹn với mình hay không, nhưng Ngọc My không thẳng thừng từ chối cũng đủ khiến người bên này vui sướng âm ỉ trong lòng.

Anh nhìn màn hình đã tắt tối thui rồi tủm tỉm cười một mình, mẹ vào phòng lúc nào cũng không để ý thấy.
Bà Quỳnh Thu lên gọi con trai xuống ăn sáng, lại thấy anh cứ tủm tỉm một mình thì nghiêng nghiêng đầu chăm chú nhìn con hỏi đùa:

“Nói chuyện với bạn gái hay sao mà vui thế?”

“Mẹ ạ!”

“Ừ, xuống ăn sáng đi con, bố với An xuống rồi.”

“Vâng!”

Thành Đăng ôm vai mẹ, cùng bà đi xuống nhà, bà Thu tò mò hỏi dò con trai:

“Có bạn gái rồi đúng không?”

“Chưa ạ! Mới thích thích thôi mẹ.”

“Người ở đâu thế, có ảnh không cho mẹ xem.”

Thành Đăng tủm tỉm cười, thấp đầu ghé tai mẹ thì thầm. Nghe cái tên mà anh nhắc đến, khiến bà Thu đang tươi cười chợt cứng đờ cơ mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom