• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Nam thần bùng cháy lên đi Full dịch (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • 1-874.html

Truyện được đăng tại Vietwriter.com


[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh - ⊹⊱Chương 874: Hoàng Ngự Giang Sơn (16)⊰⊹




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên





➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥





Tin tức Mộc Miên nghe ngóng được, cơ bản cũng giống như lời Yến Ca nói.





Trước khi người mà Yến gia chủ thích trở về, thì bà ta cực kỳ sủng ái vị đại công tử kia, đem tất cả áy náy đền bù trên người đứa con trai này.





Cho tới bây giờ cũng không liếc mắt nhìn Yến Ca một cái.





Đợi người bà ta thích trở về, lại sủng ái vị người yêu đã mất đi mà lại tìm về được này.





Đối với Yến Ca và phụ thân Yến Ca, cả mấy tháng cũng không gặp mặt được một lần.





Hạ nhân trong phủ, nâng cao giẫm thấp.





Ở vào tình thế như vậy, Yến Ca hắc hóa là điều kiện thành lập.





Mộc Miên cảm thấy lá gan của cả nhà này rất lớn.





Nếu như chuyện này tuôn ra, cả nhà Yến gia đều không chịu nổi.





"Đúng rồi, điện hạ, nô tỳ còn thăm dò được một tin tức."





"Nói."





"Nô tỳ nghe nói vị đại công kia tử... Hình như bị bệnh."





Sơ Tranh ngước mắt, Mộc Miên nhỏ giọng nói: "Nghe nói là bệnh nặng, Yến phủ lại không dám lộ ra, bây giờ đang âm thầm tìm đại phu khắp nơi."





Sơ Tranh cho nàng không ít ngân phiếu, người Yến phủ mặc dù gấp gáp, nhưng có tiền, thì vẫn có thể nghe ngóng được mấy tin tức.





"Bệnh gì?"





"Không biết..."





Cũng bởi vì không biết là bệnh gì, nên vẫn không chữa khỏi được.





"Điện hạ, Yến gia khi quân, chuyện này có cần..."





"Sau này hắn sẽ là Yến thị quân, chuyện này, đừng nhắc lại nữa."





Đáy lòng Mộc Miên hơi kinh ngạc.





Điện hạ đây là thích vị thị quân này sao?





-





Thiên điện.





Đầu ngón tay Yến Ca khoác lên dây đàn, như có như không gảy một cái, âm thanh đứt quãng phát ra.





Hà Chỉ ở bên cạnh thêm hương, cẩn thận nhìn chủ tử nhà mình một chút.





"Công tử, ngài cứ như vậy mà thừa nhận, không sao chứ?"





Đầu ngón tay Yến Ca vạch ra trên dây đàn một giai điệu: "Nàng đã hỏi, ta chủ động thừa nhận, so với nàng điều tra ra thì sẽ tốt hơn."





"Điện hạ nàng không tức giận?"





"Nếu nàng tức giận, thì hiện tại ta đã ở trong nhà lao rồi."





"Công tử, ngài thật sự muốn..."





Yến Ca liếc hắn một cái.





Hà Chỉ cúi đầu xuống: "Là nô tài nhiều lời."





"Yến thị quân."





Mộc Miên dẫn theo hai người tiến vào.





"Mộc Miên cô nương." Yến Ca đứng dậy, biểu lộ mang theo vài phần kinh hỉ: "Là điện hạ muốn gặp ta sao?"





Mộc Miên hơi sửng sốt: "Không phải, điện hạ bảo ngài dời tẩm điện đến Giáng Nguyệt Các."





Giáng Nguyệt Các, là tẩm điện cách thiên điện của Sơ Tranh gần nhất.





Căn cứ vào quy củ của Tử Vi cung, đây là tẩm điện mà chính quân ở lại.





Hiện tại Yến Ca là một thị quân vẫn chưa hầu ngủ, trực tiếp vào ở, cung nhân bên trong Tử Vi cung đều đang nghị luận ầm ĩ.





Nhưng Sơ Tranh hầu như không hề đến gặp vị Yến thị quân này.





Càng làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc cô đang suy nghĩ cái gì.





"Yến thị quân là người bệ hạ ban cho, cho dù điện hạ không thích, cũng phải tôn trọng một chút đúng không."





"Nói thì nói thế, nhưng nếu điện hạ thật sự không thích, nàng sẽ giữ vị Yến thị quân này lại sao? Bệ hạ sủng điện hạ như vậy mà."





"Dù sao ta cảm thấy từ sau chuyện lần trước, điện hạ luôn có chút kỳ quái, lần nào nhìn điện hạ, cũng làm tay chân ta phát lạnh."





"Ta cũng thế."





Sau khi điện hạ của bọn họ khởi tử hoàn sinh, thì tự mang hàn khí.





Cực kì dọa người.





"Công tử, ngài nói, điện hạ có ý gì?" Hà Chỉ nghe những nghị luận này, đáy lòng cũng hơi bồn chồn.





Vị điện hạ này, rốt cuộc là thích công tử, hay là không thích?





Thích công tử, vì sao lâu như vậy mà cũng không tới gặp công tử, lại càng không triệu công tử đến thị tẩm.





Không thích công tử, vì sao lại để công tử vào Giáng Nguyệt Các ở.





Yến Ca đứng dậy: "Thay y phục cho ta."





Núi chẳng tìm ta thì ta đến tìm núi.





Yến Ca bưng một bát cháo, đến thư phòng gặp Sơ Tranh.





Sơ Tranh vừa vặn đi từ thư phòng ra, hai người đụng vào nhau ở cửa.





Yến Ca mặc vào một thân y phục tương đối tươi đẹp, làn da hắn vốn trắng, một thân y phục kia, làm hắn càng thêm trắng hơn.





Yến Ca sửng sốt một chút, sau đó hành lễ: "Điện hạ."





Sơ Tranh nhận lấy khay trong tay hắn, trực tiếp đưa cho Mộc Miên ở phía sau: "Đến rất đúng lúc."





Yến Ca bị Sơ Tranh kéo đi ra ngoài.





Bước chân hắn lảo đảo, một hồi lâu mới đuổi kịp bước chân của Sơ Tranh.





"Điện hạ, chúng ta đi đâu?"





"Xuất cung."





-





Tận đến khi Yến Ca ngồi lên xe ngựa xuất cung, mới lấy lại tinh thần.





Hắn vén rèm lên, chỉ lộ ra một đường nhỏ, cẩn thận nhìn ra bên ngoài.





Thành cung đang từ từ xa dần, sau khi quẹo góc, liền không nhìn thấy nữa.





Đường đi dần dần náo nhiệt lên.





"Ngươi có gì muốn mua không?"





Sơ Tranh hỏi hắn.





Yến Ca buông rèm xuống, lắc đầu: "Điện hạ, ta không thiếu gì cả."





Sơ Tranh nghiêm mặt: "Ngươi thiếu."





Yến Ca mờ mịt: "Điện hạ, ta không thiếu."





"Ta nói ngươi thiếu ngươi liền thiếu, nhất định phải mua." Thẻ người tốt không giúp ta phá sản, tính là người tốt lành gì!





Yến Ca: "..."





Xe ngựa đi một lát, ngừng lại.





Hà Chỉ chuẩn bị nón lụa cho Yến Ca, Sơ Tranh nhìn hắn: "Ngươi mang theo cái này làm gì?"





Cánh môi Yến Ca hơi há ra: "... Cái này. . . Không phải quy củ sao?" Hắn đã là thị quân của cô, đi ra ngoài nhất định phải đội loại nón lụa này.





Bình thường mà nói, một khi nam tử xuất giá, trừ phi là chính quân, hoặc là thị quân được sủng ái, nếu không gần như không thể đi ra ngoài.





Ngược lại là những người chưa lập gia đình, thì có thể quang minh chính đại đi trên đường cái.





Trong phong tục ở đây, gả cho người, thì không thể tiếp tục xuất đầu lộ diện, tránh bị người khác nhớ thương.





Chưa gả đi, vì muốn chọn được thê chủ tốt hơn, tự nhiên có thể cho người ta nhìn.





Sơ Tranh ném nón lụa vào trong xe ngựa: "Mang cái gì mà mang, đi."





Sơ Tranh nhảy xuống xe ngựa, kéo Yến Ca xuống.





Yến Ca không nghĩ tới Sơ Tranh lại thô lỗ như thế, dưới chân không vững, thân thể trực tiếp ngã xuống.





Sơ Tranh sợ đập trúng mình.





Theo bản năng dời sang bên cạnh.





Không đúng!





Thẻ người tốt a! !





Sơ Tranh cấp tốc tiến lên, đón được Yến Ca.





Yến Ca xém chút ngã xuống đất, được Sơ Tranh tiếp được, cả người đều đang run rẩy.





Lần đầu tiên Sơ Tranh phát hiện, nam hài tử lại có thể mềm như thế.





Không hổ là đất nước nữ tôn nha!





Yến Ca lấy lại tinh thần, phát hiện mình bị Sơ Tranh ôm, đáy mắt hiện lên một tia kinh hoảng.





Hắn muốn đẩy Sơ Tranh ra.





Bàn tay vừa đụng phải bả vai Sơ Tranh, lại dừng lại, thanh âm thật thấp gọi cô: "Điện hạ..."





Trên mặt thiếu niên hiện lên màu đỏ ửng, ánh mắt phủ sương, giọng nói trong trẻo dễ nghe.





Sơ Tranh: "..."





Muốn mạng.





Sơ Tranh hít sâu một hơi, đặt hắn ngồi dựa vào xe ngựa.





"Xuống xe mà ngươi cũng có thể ngã, ngươi có được không." Sao hắc hóa rồi mà vẫn là một tên yếu gà thế này!





Sơ Tranh cảm thấy mình không dùng bao nhiêu sức lực, kết quả Yến Ca liền ngã xuống đất.





Chuyện này thật sự không trách cô được.





"..." Rõ ràng là ngươi túm ta trước!





Người nào đột nhiên bị túm một cái như vậy, đều sẽ đứng không vững mà! !





Yến Ca cúi đầu xuống: "Thật xin lỗi điện hạ."





Sơ Tranh: "..."





Ngươi như vậy, bảo ta làm sao phát huy đây.





"Đi thôi."





Sơ Tranh cảm thấy tay áo trầm xuống.





"Sao nữa?"





"Điện hạ, ta như vậy không tốt lắm." Yến Ca nói: "Ta là thị quân của điện hạ, ta không muốn để người khác nhìn thấy."





Sơ Tranh vạch trần hắn: "Ngươi sợ có người nhận ra ngươi thì có."





Hai tay Yến Ca đan chéo, hơi siết chặt: "Điện hạ, có thể chứ?"





Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Có thể, nhưng có một điều kiện."





Yến Ca nhìn cô.





"Hôn ta một cái."





Yến Ca: "! ! !"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom