• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Mưu Đồ Làm Loạn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 3+4

☆, Chương 3:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Từ trước tới giờ Hạ Hàm cũng không che giấu sự yêu mến và tôn sùng với Chung Tuyển, nhưng Chung Tuyển luôn lựa chọn không để ý.

Chung Tuyển xem cô như trẻ con, điều này cô hiểu rõ, chính vì điểm này, cô mới cố gắng khiến bản thân càng trưởng thành không phụ thuộc hơn, có thể đủ để xứng đôi với anh.

Một mình vụng trộm lau nước mắt, mãi đến lúc có tiếng mở cửa “Răng rắc” vang lên, Hạ Hàm mới chạy trối chết trốn vào phòng.

***

“Chung Tuyển, em muốn gặp Hạ Cận.” Tân Dao cúi đầu, nhìn không rõ sắc mặt, chỉ cảm thấy người mềm mỏng ~ yếu ớt tủi thân.

“Điều này không cần thiết.” Anh có chút không kiên nhẫn, thò tay vào túi quần tìm thuốc hút.

“Trong nhà quyết định chuyện kết hôn, em cũng từng phản đối, nhưng ba em ông ấy không đợi được, gặp một lần cũng được để khiến em có thể chặt đứt sự nhớ nhung….” Tân Dao nói xong rồi lau nước mắt, ba tham ô bị đưa lên điều tra, biện pháp duy nhất chính là gả cho Trần Dục.

“Đường là do chính em chọn, không có bất kỳ kẻ nào ép buộc em, ba em cũng thế, ông ấy phạm lỗi không đáng để em trả nợ. Tân Dao, tôi đã giúp em, chú Tân hoãn thi hành án hai năm là kết quả tốt nhất rồi, nội bộ và bên ngoài đều đã nói qua, Trần Dục cũng không thích hợp với em, hôn nhân là chuyện cả đời, em phải nghĩ cho kỹ.”

“Em đã có quyết định, cũng đừng trêu chọc Hạ Cận nữa, cậu ấy không dễ dàng gì, còn có em gái phải chăm sóc.”

“Chung Tuyển, anh nói em nên làm gì bây giờ?” Nước mắt Tân Dao từng giọt từng giọt rơi xuống, “Trần Dục anh ta nói, chuyện này anh ta có thể che giấu được….”

“Trên đời này luôn có quy tắc, cái khác tôi không nói nhiều, đi thôi, tôi đưa em về.” Chung Tuyển đứng lên, có phần không kiên nhẫn.

***

Hạ Cận đi lại trong phòng một vòng, vừa rồi uống hai chén khiến bản thân càng thêm cô đơn chán nản, anh đi tới ngoài cửa phòng Hạ Hàm, nhẹ nhàng gõ cửa, “Hàm Hàm, ngủ chưa?” Giọng anh rất nhỏ, nếu là đã ngủ, cũng sẽ không làm ồn tới cô, đợi một lát mới phát hiện trong phòng không có động tĩnh gì, rồi đành thôi.

Bên trong Hạ Hàm chậm rãi kéo cửa ra: “Anh.”

“Đã mấy giờ rồi, còn chưa ngủ?” Hạ Cận nhéo khuôn mặt mềm mại của cô.

“Không phải anh cũng vậy sao?” Cô bật đèn tường, nhìn rõ Hạ Cận, mặt cũng không đỏ, đứng vẫn rất vững vàng, ừm, xem ra là rất tỉnh táo.

“Vừa rồi có một người phụ nữ rất đẹp đi sang đây, dáng người cao hơn em rất nhiều, và tóc ngắn.” Cô nói.

Con ngươi Hạ Cận chợt lóe lên, lúc này anh nhăn mày che giấu cảm xúc lúng túng.

“Cô ta là ai? Là bạn gái trước của Chung Tuyển à? Sao lại tìm tới đây?” Hạ Hàm hỏi liền một mạch.

Anh thấy vẻ mặt sốt ruột của em gái, thì trấn an, “Không phải, là cấp dưới trong đơn vị Chung Tuyển, chắc là có chuyện gì quan trong mới tới tìm cậu ấy.”

Thì ra trách lầm anh, Hạ Hàm nghĩ, vừa rồi mặc dù tiếng động không lớn lắm, nhưng đó cũng là phát cáu với anh, bây giờ nghĩ tới có chút hối hận.

“Đã hiểu, em đi ngủ đây, ngày mai giúp anh dọn dẹp đồ đạc.” Ngày nghỉ phép của Hạ Cận cũng sắp kết thúc, xế chiều ngày mai sẽ xuất phát về bộ đội.

Sao mà nghe giọng điệu của Hạ Hàm, cũng không cảm thấy lưu luyến khi anh rời đi nhỉ.

Anh cúi đầu bật cười, rồi vào phòng tắm.

Cả đêm trong đầu đều là Tân Dao, tên của cô, bộ dáng của cô, còn có giọng điệu dứt khoát của cô, “Hạ Cận, chúng ta chia tay đi, đều là do em, xin lỗi.”

Đột nhiên tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi, Hạ Cận mở cửa sổ, nhìn vào bóng đêm yên tĩnh xa xăm, ngực nhấp nhô cuồn cuộn, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Ngày hôm sau Hạ Hàm dậy từ sớm tinh mơ, vào phòng bếp bận rộn chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng, hai ly sữa nóng, Hạ Cận mới đi ra. Anh ngủ không ngon, quầng mắt đen thui, râu ria cũng mọc lún phún.

Anh thấy hôm nay Hạ Hàm ngoan ngoãn như vậy, còn biết làm cả bữa sáng, đi qua bưng sữa lên nhấp một ngụm, “Có phần không nỡ đi.”

“Việc này cũng không thể giải quyết được, lúc trước là anh nhất định phải nhập ngũ.” Hạ Hàm cũng cười hì hì, đôi mắt hạnh sáng rực như vì sao nhỏ.

Lúc đi Hạ Cận dặn dò cô, ký túc xá trường học tốt xấu gì một tuần cũng phải ở hai ngày, sống hòa thuận với bạn cùng phòng, Hạ Hàm cười đồng ý.

Sau khi Hạ Cận đi mấy ngày, cô cũng khai giảng, ba người ở một phòng ký túc xá, điều kiện cũng khá tốt.

Mỗi tuần cô ở trường học ngây ngốc ba ngày, giờ học cũng không nhiều, rất nhẹ nhàng, mỗi tuần có thể gặp Chung Tuyển hai lần, nhưng mà đó là với điều kiện khi trong đội Chung Tuyển không có vụ án nào quan trọng.

Hôm nay là thứ sáu, cô muốn làm một ít đồ ăn ngon cho Chung Tuyển, buổi chiều không có giờ lên lớp, liền đi dạo siêu thị một mình, thời tiết nóng quá, nấu chè lạnh cho anh ăn.truyện bên di3fendanlequydon.com

Chìa khóa nhà ở của Hạ Cận Chung Tuyển cũng có một chiếc, là đặc biệt để ở chỗ của anh, có đôi khi Hạ Hàm hơi lơ ngơ, sợ cô đánh mất không vào nhà được. Lúc anh vào, Hạ Hàm đang rửa rau chân vịt (còn gọi là cải bó xôi), làn tóc mềm mại chạm xuống vai cô, có vài sợi lộn xộn bay tới gò mà cô, cô dùng tay kéo ra sau, một lát sau, mấy lọn tóc này vẫn cứ ngang bướng bay qua.

Nhìn càng lúc càng thích!

Chung Tuyển chân dài bước tới, dựa vào bồn rửa nhìn sườn mặt cô, hô hấp ấm nóng phả lên gò má mỏng manh của cô.

Lúc này cô mới phát hiện ‘người cao ngựa lớn’ Chung Tuyển đã dựa sát bên người cô, liền giật nảy mình, rau chân vịt ẩm ướt vẫy lên hai người cả người đều là nước.

Chung Tuyển cười cười rút khăn giấy lau mặt cho cô.

Cô rất thích tiếp xúc thân mật với anh, nhếch miệng cười với anh, dáng người Hạ Hàm rất nhỏ nhắn, đứng chung một chỗ với Chung Tuyển, đáng tiếc chỉ đến ngực của anh.

Mặt cũng đỏ lên, rất muốn…. Rất muốn ôm anh.

“Chung Tuyển, anh trai nói người phụ nữ lúc nãy là đồng nghiệp của anh, không phải là bạn gái trước.” Hạ Hàm rũ mắt xuống, không nhìn anh, bộ dạng ngoan ngoãn, nhìn thấy tim anh hơi ngứa ngáy.

“Gọi tôi là gì?” Mày anh nhíu lại, lộ ra tín hiệu hơi nguy hiểm.

Hạ Hàm quýnh lên, “Cháu không đồng ý gọi chú.”

“Nói cái gì?” Chung Tuyển nửa chất vấn.

Cuối cùng Hạ Hàm bại trận, gọi câu: “Chú.” Rồi lập tức bổ sung, “Chú chỉ lớn hơn cháu tám tuổi mà thôi!”

Mẹ Chung Tuyển từng là giáo viên của Hạ Học Đông, cho nên chính vì vậy, đã bị Chung Tuyển lừa gạt gọi bằng chú.

Quả thực đúng là đồ bắt nạt người!

Cô thở hổn hển không để ý tới anh, lại bắt đầu công việc nữ đầu bếp, bỏ thịt đã cắt xong lên xào, rau chân vịt dùng nước sôi chần qua một lần, bỏ xong gia vị, mì sợi trụng qua nước lạnh một lần, hương vị rất ngon.

Khẩu vị của Chung Tuyển khá tốt, ăn hai bát, Hạ Hàm ngồi đối diện chỉ lo nhìn anh.

Lần trước móc áo bị đổ, đập hư chốt mở cửa sổ phòng khách, đúng lúc anh cũng ở đây, đơn giản lại có phần thô sơ trực tiếp che kín cánh cửa sổ kia. Anh vén ống tay áo lên một đoạn, cánh tay rất rắn chắc, trên đó còn có các vết thương nông sâu. Từ khi Chung Tuyển tốt nghiệp trường cảnh sát thì bắt đầu vào làm việc ở cơ sở cảnh sát hình sự, thật sự điểm này cũng là nguyên nhân hấp dẫn Hạ Hàm, cô thích người đàn ông như vậy.

Chung Tuyển cũng không ở lại, sửa xong cửa sổ liền đi luôn, Hạ Hàm có chút luyến tiếc, nhưng không thể giữ anh.

Thật ra cô vẫn luôn nghi ngờ, rốt cuộc là Chung Tuyển có cảm giác gì với cô? Nhưng, lại không dám đi xác định, sợ không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn.

***

Vài tuần gần đây cô phải đi học nhiều hơn, công việc của Chung Tuyển cũng bận rộn, hai tuần liên tiếp chưa gặp anh rồi, đang nghĩ tới đây, Chung Tuyển liền gọi điện qua, nói anh đang chờ cô dưới lầu.

Cúp điện thoại điều chỉnh hô hấp, bắt đầu lục lọi trong tủ quần áo, Đường Thanh Phong đi qua, “Muốn đi gặp ai, mà mặt đỏ bừng thế.”

Hai cô gái đang nấu mì trong ký túc xá, trường học không cho phép sử dụng đồ điện có công suất lớn, cho nên chuyện nấu mì tất nhiên phải giấu diếm.

“À! Thanh Phong, quên muối rồi!” Diệp Vấn kêu to, đề-xi-ben rất cao.

“Vậy để tớ đi xuống lầu mua, chờ nhé.” Diệp Vấn phụ trách nấu mì, tất nhiên Đường Thanh Phong phải phụ trách làm chân chạy việc vặt, Thanh Phong vừa đi, Hạ Hàm cũng thả lỏng một chút, vừa rồi còn thật không biết nên trả lời cô ấy thế nào.

“Diệp Vấn, tớ xuống lầu, nếu như kiểm tra ký túc xá nhớ gọi điện thoại cho tớ.”

“Cậu mà đi để tớ và Thanh Phong sao giải quyết hết tô mì to này đây.” Diệp Vấn ngồi trên mặt đất, quay đầu nhìn Hạ Hàm.

Hạ Hàm cười có xin lỗi, cầm túi xách đi xuống lầu.

Chung Tuyển lẳng lặng đứng dưới ngọn đèn lờ mờ, cô dừng bước nhìn một lát, bóng dáng người đàn ông kia cao nhất, dưới đèn đường bóng dáng bị kéo dài nghiêng nghiêng, áo polo màu xám bó sát người làm anh càng thêm cường tráng ~ to lớn rắn chắc, đầu cô nóng lên, chạy tới ôm chặt cánh tay Chung Tuyển.

Chung Tuyển cũng cả kinh, rõ ràng mất tự nhiên, cơ thể hơi cương cứng, nhưng không có ý từ chối.

Cánh tay anh sờ rất cứng rắn, người nhẹ nhàng khoan khoái lại sạch sẽ, dán lên vị trị động mạch cánh tay anh có thể cảm giác được tiếng đập mạnh mẽ nhảy lên, Hạ Hàm mím môi cười đắc ý, càng ôm chặt hơn nữa.

“Chung Tuyển, em thích anh.” Hạ Hàm cúi đầu, giọng không lớn không nhỏ, mà vừa đủ anh nghe được rõ ràng.

Chung Tuyển dừng bước đối mặt với cô, xoa tóc cô, giọng trong trẻo nói với cô: “Hạ Hàm, chờ cháu suy nghĩ kỹ càng rồi hãy nói với tôi, lời này, tôi coi như chưa nghe thấy.”

“Em rất rõ ràng ---”

Cô còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang, “Dẫn cháu đi ăn chút gì trước đã, vài tuần liên tục có tiết học, ăn ở căn tin trường học cháu ngán chưa?”

Cô buồn đau phiền não còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi anh đã mang cô tới nhà hàng, ở đây cách Cục công an thành phố không xa, bình thường đội cảnh sát hình sự tăng ca thì ăn ở trong này.

Cơm căng tin quả thật không có chất, Hạ Hàm ăn rất nhiều, anh không nhúc nhích đũa, kêu người phục vụ lại gói mấy món ăn, để Hạ Hàm mang về cho bạn cùng phòng ký túc xá. Truyện của dien*danlequydon.com

Đoạn đường trở về rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng ve kêu, Chung Tuyển cầm đồ trong tay, hai tay Hạ Hàm đặt lên dây đai lưng, cô không muốn ngẩng đầu, sợ đi tới cuối đoạn đường này.

“Mau lên lầu đi.”

Hạ Hàm gật gật đầu, vẫn đứng trước anh, há miệng thở dốc, nhưng không biết mở miệng nên nói cái gì, nghĩ lại lời nói lúc nãy của Chung Tuyển, đó là từ chối sao?

Chung Tuyển biết cô muốn nói gì, chậm rãi mở miệng, vẻ mặt sắc sảo nhìn cô: “Hạ Hàm, cháu còn rất nhỏ, thích mà cũng có thể dễ dàng nói ra miệng như vậy, chờ cháu suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói với tôi quyết định của cháu.” Chung Tuyển cúi xuống ôm lấy cô, cảm giác chóp mũi nhỏ xinh của cô đặt ở ngực ~ thấy miệng hơi ngứa, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

Hạ Hàm chỉ cảm thấy làn da trên đầu ngưa ngứa, sau đó anh đã buông ra.

Chung Tuyển đưa đồ trong tay cho cô, giục cô nhanh lên lầu.

Anh cũng không rời đi, đứng đó rất lâu, nhìn bóng dáng thoáng hiện rồi biến mất, châm một điếu thuốc.

Hết chương 3

☆, Chương 4:

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

***

Vừa tiến vào ký túc xá, Diệp Vấn và Thanh Phong đã hô to lên, cướp túi đựng thức ăn trong tay cô, nhìn lượng thức ăn quyết định gọi mấy cô gái ở ký túc xá bên cạnh qua, vừa lúc nãy dựa vào lòng Chung Tuyển, đến bây giờ còn khiến cô mặt đỏ tới tận mang tai.

Thanh Phong ăn uống no đủ vuốt bụng căng tròn dựa sát vào Hạ Hàm, “Người đàn ông to cao đẹp trai dưới lầu lúc nãy là bạn trai cậu sao?”

Hạ Hàm cả kinh, rũ mắt xuống, cũng có phần chột dạ, nói: “Ừm.”

“Nhìn qua rất đẹp trai, như rất người mẫu nam ấy, cậu nhỏ như vậy, ở chung một chỗ với anh ấy, giống cháu gái anh ấy hơn, hắc hắc he he … đừng đánh tớ.” Thanh Phong ôm đầu, cứ chen vào Hạ Hàm, “Cá nấu cải chua ăn ngon thật, tớ rất buồn ngủ, ăn no lại buồn ngủ.”

“Thanh Phong, thật ra tớ cũng không biết anh ấy có tính là bạn trai tớ không nữa, tớ thổ lộ với anh ấy, nhưng mà….”

“Anh ấy không chấp nhận sao?” Giọng Thanh Phong hơi nhỏ.

“Cũng không phải, anh ấy nói để tớ suy nghĩ kỹ đã.”

Một lúc lâu sau Thanh Phong cũng không có động tĩnh gì, cô cúi đầu thì thấy đang nằm trên chân cô ngủ rồi, Hạ Hàm thở dài rất nhỏ, tắt tivi, vỗ mặt Thanh Phong, kêu cô ấy về giường mà ngủ.

Diệp Vấn đắp mặt nạ dưỡng da đi tới, mùa hè nóng bức, Diệp Vấn chỉ mặc quần áo lót ở nhà, lộ ra chân dài lại trắng nõn. Nụ hoa nhỏ bên trong quần có hoa văn thấp thoáng lộ ra ngoài, Hạ Hàm nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm, nuốt nước miếng, sau đó lập tức cúi đầu.

Trong học viện bọn cô Diệp Vấn là mỹ nữ nổi tiếng lạnh lùng xinh đẹp, tính tình cũng nóng nảy, ở ký túc xá nhưng lên đường phòng khách xuống được phòng bếp. Tài nấu nướng rất tuyệt vời, những cái nồi đáng thương trong ký túc xá đều có thể được cô ấy dùng làm những món ăn ngon, Hạ Hàm cũng học được từ cô ấy không ít.

Diệp Vấn vừa nhìn thấy Thanh Phong ngủ say như chết, nhíu mày rồi xoay người đi vào phòng Thanh Phong cầm tấm chăn mỏng đắp lên cho cô, “Không có việc gì, đêm nay để cho cậu ấy ngủ đây đi, khuya cậu ấy khó chịu tỉnh lại, sẽ tự đi về giường mình.”

Hạ Hàm gật đầu, nhìn vẻ mặt cũng chuẩn bị đi ngủ, khi đi đến cửa bị Diệp Vấn kéo lại: “Hàm Hàm, người đàn ông này lớn tuổi hơn cậu nhiều?”

“Có một chút.”

“Đầu óc nhìn xa chút đi, đừng để bị lừa.” Diệp Vấn vuốt ve lên người rồi lên ngực to của Hạ Hàm, còn nói: “Cậu là dạng em gái nhỏ ngực to mềm mại, rất hợp với khẩu vị của người đàn ông lớn tuổi.”

Hạ Hàm cúi đầu kêu một tiếng, bảo vệ Chung Tuyển, che ngực ~ đưa lưng về phía Diệp Vấn nói, “Không phải, anh ấy mới không phải là người như vậy.”

“Không phải thì tốt rồi.”

Trở lại phòng, cô tắm rửa thay quần áo ngủ thoải mái nằm xuống, đã quyết định chủ động theo đuổi Chung Tuyển, trong đầu vạch ra kế hoạch, rồi hi hi hi cười ngây ngô. Lúc đầu cho rằng trở về thành phố A sẽ có nhiều thứ không thích hợp, nhưng bây giờ ngẫm nghĩ, rất phong phú, rất thú vị, cái cảm giác tim đập thình thịch mặt lại đỏ khi ở bên cạnh Chung Tuyển thật sự rất thích thú.

***

Ra khỏi cửa Nam quẹo trái là một khu chợ nhỏ vô cùng náo nhiệt, người rất đông, phần lớn đều là học sinh trong trường, từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo.

Chỗ bán hàng rong đều sáng đèn, tất nhiên điều kiện vệ sinh không phải rất đảm bảo, Thanh Phong dẫn cô đi về phía trước, người chen người càng nóng nực hơn. Cuối cùng đến một dãy nhà trước mặt, còn rất nhiều bàn trống, Thanh Phong nhanh chóng ném túi xách xuống, lấy hai quyển sách chiếm giữ phần chỗ ngồi đối diện, bà chủ cười nói với Thanh Phong: “Cô bé tan học rồi hả?” truyện bên dijendanlequydon.com

Cô ngồi trước bàn, nhìn gương mặt trẻ tuổi của Thanh Phong ẩn giấu dưới ngọn đèn lúc sáng lúc tối, chống tay cười cười. Phía sau có đặt một chiếc bàn rất nhỏ, trên bàn có đặt một chiếc đèn chụp bảo vệ mắt, cậu bé đang cầm bút chì say sưa suy nghĩ, hẳn là đứa bé nhà bà chủ, khăn quàng đỏ cũng thắt không đều nhau.

Cô xoay người đến gần cậu hơn, đứa bé đó đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt sáng rực nhìn cô: “Chị, chị giảng cho em đề này với.”

Tiểu gia hỏa này rất thông minh, đứng lên chặn trước cô, không để mẹ cậu nhìn thấy, còn nhỏ giọng nói với Hạ Hàm: “Cái này, còn có cái này, cuối cùng tất cả đều không hiểu, chị, có thể làm giúp em hay không?”

“Vậy em che chị cho tốt, cẩn thận mẹ em phát hiện ra.” Hạ Hàm xoa đầu tiểu gia hỏa.

“Dạ dạ.” Cậu lên tiếng trả lời liên tục, cười vui vẻ, đúng là đang tuổi thay răng, hai hàm răng trụi lủi.

Toán bậc tiểu học này tất nhiên không làm khó được Hạ Hàm, xoèn xoẹt xoèn xoẹt, không tới hai phút đã làm xong tất cả, “Đưa cho chị cục gôm (cục tẩy), tự mình viết lại một lần đi, nếu không ngày mai giáo viên em sẽ phát hiện ra đấy.”

“Hiểu ạ.”

“Làm gì vậy?” Thanh Phong hỏi.

“Không có gì, tớ sắp chết đói.”

Thanh Phong ngồi xuống, cầm lấy xiên thịt nướng, “Đừng nói với Diệp Vấn, nếu không cậu ấy sẽ nổi bão, nữ thần không muốn trông thấy chúng ta ăn quán ven đường.”

Quả thật cuộc sống của Diệp Vấn rất có phong cách, cho nên với loại quán ven đường này nọ vốn không chấp nhận, còn xúi giục bọn cô cũng đừng nên ăn.

Lần đầu tiên Hạ Hàm ăn đồ ăn kiểu này, nghĩ trách không được Thanh Phong lại thích như vậy.

Lúc bọn cô đi về quán xá ở chợ đêm cũng nhanh chóng dọn dẹp, cậu bé vừa rồi cũng đã làm xong bài tập, đang ngủ thiếp đi trên chiếc ghế dựa rộng rãi, bà chủ đã tắt bếp, nhanh chóng thu dọn trên bàn.

Vào đêm khuya không khí mát mẻ, gió nổi lên, tiếng lá cây xào xạc, Hạ Hàm và Thanh Phong sánh vai trên đường mòn nhiều cây về trường học. Đầu cửa Nam có một quán bán hoa quả, chỗ này rất rẻ, nhưng mà cô và Thanh Phong đã sớm không có gì muốn ăn nữa rồi.

“Hạ Hàm, ăn ngon chứ?” Thanh Phong hỏi cô.

“Ừ.”

“Thật đúng là không ăn khói lửa nhân gian (ý nói là đồ linh tinh), tóm lại hai mươi năm qua làm thế nào mà sống được tới bây giờ?” Thanh Phong ợ một tiếng.

Thanh Phong cười châm chọc cô.

“Về sau theo tớ, sẽ dạy cậu biết thế nào là làm ra làm mà chơi ra chơi trong cuộc sống này.”

“Hồi nhỏ ngay cả đồ ăn vặt cậu tớ rất ít khi để cho tớ ăn, rất nghiêm khắc với tớ, cậu nuôi tớ lớn cũng không dễ dàng gì.” Thanh Phong thấy Hạ Hàm mím môi, cũng không hỏi nhiều nữa.

Ba Hạ Hàm là giáo sư đại học A, trong đám bạn học những điều này không còn là bí mật nữa, bọn họ thấy, mặc dù Hạ Hàm hướng nội, nhưng không mất sự hoạt bát, không già mồm cãi láo, tính cách cũng tốt, nhưng mà được cậu nuôi lớn, vẫn khiến Thanh Phong có chút giật mình.

Hai người đứng dưới lầu nhìn đèn trong ký túc xá, vẫn tối thui.

Có thể đêm nay Diệp Vấn không trở về, cô ấy là người thành phố A, cũng giống như Hạ Hàm, một tuần luôn có vài ngày về nhà. Đại học A vốn có người quản lý sinh viên rất thoải mái, nhưng nếu xảy ra chuyện, vậy thì lại là chuyện khác, cái gọi là nghiêm túc và khoan hồng hỗ trợ lẫn nhau, đại thể chính là như thế này.

Trở về ký túc xá, Thanh Phong lại cắt mấy miếng dưa hấu, Hạ Hàm chỉ ăn hai miếng đã ăn không nổi nữa, bụng có chút không thoải mái, cô nghĩ có thể là do hôm nay ăn ở quán đêm nhiều quá, xuống lầu mua hai viên thuốc trợ tiêu. Đã qua mười hai giờ đêm, trên đường một mảng đen thăm thẳm, bên góc tối lờ mờ của ký túc xá có một đôi nam nữ đang say mê quấn quít khó phân thắng bại. Cô lơ đãng lườm một cái, bàn tay người đàn ông đã dò xét dọc theo thắt lưng người phụ nữ xuống đằng sau mông, cô xấu hổ bước vội đi.

“A!” Hỏng rồi, giẫm lên bậc thềm trống rỗng, cả người Hạ Hàm đều nắp úp sấp trên bậc thang, tay cọ xát mất một lớp da, nóng rát đau đớn.

Đôi nam ~ nữ cũng đã nhận ra cô, mặt không biến sắc tiêu sái rời khỏi đó.

Trở lại ký túc xá mới phát hiện viên thuốc trợ tiêu vừa mua đã không thấy đâu nữa, cô ngồi trên ghế sofa, ngẩn người nhìn tay bị cọ rách da.

Lòng bàn tay chùi miệng, nghĩ tới, còn chưa từng hôn môi với Chung Tuyển.

“Khó chịu hơn sao?” Thanh Phong tắm rửa xong đi ra hỏi cô.

“Vẫn có chút không thoải mái.” Hạ Hàm thu tay về, không cho Thanh Phong nhìn thấy vết thương lúc nãy cô ngã sấp xuống bị quẹt.

“Nhanh uống chút nước đi, uống hai viên thuốc trợ tiêu, xin lỗi, tớ không dẫn cậu đi ăn ở quán ven đường nữa đâu.” Thanh Phong đi qua, xoa bụng cho cô.

Tóc cô ấy ướt sũng, đều cọ vào người cô, Hạ Hàm dịch ra xa một chút, nói: “Không sao, tớ uống tý nước, ngủ một giấc là khỏe ngay.”

“Không thoải mái thì bảo tớ, ngày mai tớ với cậu tới trạm xá của trường học khám xem sao, nếu không được tớ mang cậu ngâm vào nước.” Thanh Phong lo lắng, cơ thể Hạ Hàm mềm mại yếu ớt, không giống cô.

“Ừ.” Hạ Hàm càng lúc càng khó chịu, cũng không muốn làm phiền Thanh Phong, quay về phòng xạc điện cho tấm đệm bảo bối, đặt đệm lên bụng thấy dễ chịu hơn một chút.

Lúc nửa đêm Hạ Hàm lại bắt đầu nôn, mặt đã trắng bệch, cô nghĩ nhịn một lát rồi sẽ hết, cũng không đánh thức Thanh Phong. Mãi đến sáng hôm sau Diệp Vấn về, thấy vẻ mặt nhỏ nhắn của Hạ Hàm nhợt nhạt nằm cuộn tròn trên giường.

Diệp Vấn vọt tới gọi Thanh Phong tỉnh dậy, Thanh Phong cũng hoảng hốt, chủ động thừa nhận, “Ngày hôm qua tớ dẫn Hạ Hàm đi ăn ở chợ đêm….”

Đôi mắt đẹp của Diệp Vấn hung hăng trừng Thanh Phong, ngồi xổm xuống bên giường nhìn Hạ Hàm, cảm thấy hơi nghiêm trọng, “Môi đã trắng bệch, đưa Hạ Hàm đi bệnh viện thôi.”

Hạ Hàm chỉ cảm thấy trước mắt trời đất mù mịt, đầu nặng bước nhẹ, ngay cả đứng dậy cũng khó khăn, cô nôn không còn thứ gì, nhắm mắt lại cuộn tròn cơ thể mới khá hơn được một chút.

Giọng Diệp Vấn và Thanh Phong mơ mơ hồ hồ, sau đó thì không nghe thấy gì nữa.....

Lúc tỉnh lại chỉ có mùi nước sát trùng ở bệnh viện, trần nhà màu trắng lờ mờ, trên mu bàn tay hơi đau đớn, còn có bóng dáng người đàn ông quen thuộc.

Chung Tuyển lặng lẽ đứng đầu giường cô nằm, lẳng lặng nhìn cô.

Y tá đi tới, thấy người đàn ông cao to đứng im không nói gì, con mắt sâu thẳm, cả người mặc bộ đồng phục cảnh sát hình sự, đến gần nói: “Sức đề kháng quá yếu, nhưng mà cũng không có chuyện gì lớn, truyền nước vài ngày là khỏe.”

Chung Tuyển gật đầu, trái tim anh cũng hoảng hốt lo sợ khó chịu, chân dài bước đi ra ban công tầng lầu gọi điện thoại cho ba Hạ Hàm.

Ở đầu bên kia điện thoại Hạ Học Đông sợ hãi, Chung Tuyển trấn an nói không có việc gì, chỉ là ăn đồ ăn bị hỏng, anh đang ở đây chăm sóc.

Hút hết một điếu thuốc, chờ mùi khói thuốc trên người tan hết, rồi mới trở về phòng bệnh của Hạ Hàm.

Làn da cô rất mẫn cảm lại trắng ~ trên mu bàn tay đã có vết xanh tím. Chung Tuyển ngồi bên kia giường, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu lên tấm lưng rộng rãi mạnh mẽ của anh, lặng lẽ đầy sức sống.

Cầm tay cô cẩn thận vuốt ve, dịch người ngồi sát lại hơn, nhìn làn môi đầy đặn không có tý máu, khiến anh không hiểu sao muốn kề sát vào. Thân là cảnh sát hình sự, tất nhiên anh có năng lực quan sát càng nhạy bén hơn, đã sớm nhìn thấu tất cả tâm tư của Hạ Hàm, sở dĩ chậm chạp không vạch trần, trong đó có một điểm chính là, cô còn quá nhỏ tuổi.

Anh sợ Hạ Hàm không hiểu rõ phần tình cảm này đối với anh là có nghĩa là gì. Truyện chỉ post bên djendanlequydon.com

Cảm giác mí mắt chớp động, ánh mặt trời sáng rực chiếu lên trán và trên mắt cô, Hạ Hàm cảm thấy khó chịu, trên môi bị lạnh lẽo mềm mại che phủ, chậm rãi mở mắt, thì khuôn mặt Chung Tuyển ngay trước mắt cô.

Cô được sủng ái mà lo sợ, không kịp cả hoảng hốt, không dám nhúc nhích tý nào, môi mím chặt theo bản năng.

Chung Tuyển cong làn môi mỏng cười khe khẽ, bàn tay có vết chai nóng ấm vuốt ve mí mắt mỏng manh của cô, môi hôn nhẹ lên chóp mũi đáng yêu của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom