• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Mưu Đồ Làm Loạn (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1+2

☆, Chương 1: Mưu đồ làm loạn

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Giữa ngày hè, ánh mặt trời rải như tuyết trắng lên chiếc giường lớn, người con gái mặc váy hồng khó mà tự mình giữ sự khó chịu ~ phát ra tiếng rên rỉ, làn da trắng như tuyết chuyển sang màu hồng, Hạ Hàm cắn môi, cảm thấy nóng quá, lôi kéo mấy chiếc cúc phía trước ngực. Hít một hơi thật sâu, cảm giác có người sờ cô, đôi tay kia từ đầu gối hướng lên trên, chui vào bên trong quần cô.

“Hạ Hàm…..” Cảm nhận được giọng người đàn ông trầm thấp dễ nghe khẽ gọi tên cô, tinh thần Hạ Hàm mơ hồ, cảm giác cả cơ thể đều lơ lửng không chỗ dựa, cảm nhận sự khác thường xa lạ trong người, cơ thể phiêu du lơ lửng.

Ngực ~ miệng đau quá, giống như bị người ta bóp chặt, còn có chỗ kia, giống như bị nhét ~ lấp đầy, cô nhíu mày, mở to mắt.

Là Chung Tuyển!

Cô vẫn chưa tỉnh lại, cơ thể người đàn ông phía trên rất cường tráng, mồ hôi ~ nước dính lên bộ ngực trắng nõn nà non mềm của cô.

Cô đang bị người đàn ông nắm hai bên ngực mềm mại, hai chân mở to ra, ngoan ngoãn chờ người ta va chạm.

“Ưm…” Sao lại không đau như trong tưởng tượng thế nhỉ, còn nữa… Cảm giác thật kỳ diệu….

“Cô gái ngốc, mở mắt, nhìn anh!” Chung Tuyển ra lệnh, nhưng thả chậm tốc độ va chạm vào nơi ẩm ướt mềm mại, cúi sát xuống người cô, hôn cô rất sâu.

“Ưm…..” Hạ Hàm bắt đầu đẩy anh, hạ thân dính bẩn một vùng.

Chung Tuyển bế cô ~ ngồi lên eo anh, ôm eo cô từ từ di chuyển, mỗi một lần sâu thêm một chút, Hạ Hàm hoảng sợ không kêu lên được.

Cả người cô khô nóng mơ hồ, thấy anh không trả lời, khuôn mặt đỏ ẩm ướt tiếp tục hỏi: “Sao anh ở chỗ này?”

Mà anh dường như không nghe thấy gì, hỏi ngược lại cô: “Như vậy thoải mái không?”

Như vậy quả thật… Rất thoải mái, Hạ Hàm mê mang che mắt gật đầu, rồi lại đột nhiên lắc đầu.

“Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu!” Điên cuồng trên người anh, chưa từng cảm nhận kích thích xa lạ mà nhanh như vậy, cô lại khóc….

Vì sao lại có cảm giác này, giữa lúc bối rối cô ôm anh siết chặt anh, xung quanh đều mơ hồ không thực tế, bao gồm cả anh, rồi cảm giác anh xoay người đè xuống dưới anh, cơ thể không chịu nổi hơi run rẩy.

***

Như giẫm phải bậc thang hẫng hụt, Hạ Hàm đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhiệt độ cơ thể không bình thường, tiếp viên hàng không nhẹ giọng dịu dàng nói với cô: “Vừa định đánh thức cô dậy, cũng may tỉnh lại rồi.”

Cô ngây ngẩn gật đầu, rồi ngồi một lát, lấy gương ra nhìn.

Sao mặt đỏ thành như vậy nhỉ!

Vừa rồi… Là cô mộng xuân sao?

Nhấp môi, đối tượng mà cô ảo tưởng thế mà lại là Chung Tuyển, rất mất mặt, điều này khiến cô sau này làm sao mà dám đối mặt với anh đây!

***

Chung Tuyển ngồi dựa vào ghế dài ở sân bay, nhìn đồng hồ, theo bản năng sờ túi tìm điếu thuốc.

Tay anh đặt trong túi quần nắm thành quyền, sau đó giãn ra rút về, cúi đầu cười cười.

Giờ này cô gái nhỏ hẳn là tới rồi, vài năm không gặp, chắc sẽ không lùn như trước chứ.

Hạ Hàm ngay cả hành lý cũng chưa lấy đã chạy vọt vào toilet, nhìn vào gương thấy mặt mình đỏ ướt át, cúi đầu bình tĩnh một lát, sau đó vặn vòi nước, hai tay hứng nước lạnh vỗ lên mặt.

Đợi sắp nửa giờ trôi qua, cô mới đi ra ngoài, anh trai chắc là không chờ được rồi.

Tiến vào đại sảnh Hạ Hàm nhìn đông nhìn tây tìm Hạ Cận nhưng không thấy đâu, cách đó không xa, Chung Tuyển thấy bóng dáng nho nhỏ của cô thì bật cười, cũng không cao lên bao nhiêu, vẫn là cô bé thấp lùn đó, nhưng tóc dài hơn, khuôn mặt cũng không tròn trịa như hồi còn bé.

Thấy bộ dạng hoảng hốt lo sợ của cô, ngược lại cảm thấy thú vị, mãi đến lúc Hạ Hàm móc điện thoại ra, chân dài Chung Tuyển mới bước tới, đi đến bên cạnh cô, ôm cô xách đi.

“Chung Tuyển!” Cô hoảng sợ.

“Gọi là gì?” Chung Tuyển nheo ánh mắt lại.

Giọng Hạ Hàm nhỏ xuống, mập mờ không rõ, “Chú….”

“Rất ngoan!” Chung Tuyển vuốt mái tóc dài ngang vai lộn xộn của cô, nhận hành lý của cô, sau đó ra hiệu cô đi ra trước.

Nhớ tới giấc mộng xuân vừa rồi, cô lúng túng muốn chết, nói thêm mấy câu với anh cũng xấu hổ, vô cùng xấu hổ, rất sợ Chung Tuyển phát hiện ra chút gì đó.

Hạ Hàm chỉ mang một túi nhỏ, gần như chạy chầm chậm sau lưng anh, “Anh trai cháu đâu, sao không tới ạ?” Hạ Hàm hỏi tới.

“Tôi tới không giống sao?” Chung Tuyển dừng lại, khiến cho đầu Hạ Hàm “Bang bang” đâm vào lưng cứng rắn của anh.

“Anh cháu bận quá, tối mai sẽ trở lại.”

Anh mở cửa chiếc xe việt dã, sàn xe cao, cúi đầu nhìn một cái, váy con gái thì rất ngắn, lằng nhằng mãi cũng chưa lên xe. Anh mang hành lý của cô đặt phía sau ngẩng đầu lên nhìn thấy thế thì đi tới, nắm góc váy cô ôm cánh tay nhấc cô lên, đặt Hạ Hàm ngồi trên ghế lái phụ.

Hạ Hàm là người có nét đẹp tâm hồn tính tình nội hàm, cho nên đối diện với Chung Tuyển người lớn tuổi hơn cô nhiều, có chút im lặng.

Cô nhìn phong cảnh ngoài đường phố nhanh chóng lùi ra sau, mím môi khẽ cười, thành phố A đối với cô mà nói cũng không xa lạ gì, bảy tuổi ba mẹ ly hôn, xa cách với anh trai, mẹ Hạ mang theo con gái rời đi. Trước bảy tuổi, cuộc sống của cô quả thực rất hạnh phúc, có ba mẹ và anh trai yêu thương, khiến cô hoạt bát đáng yêu hơn những bé gái cùng tuổi.

Sau này mẹ Hạ mắc bệnh, thời gian sắp mất cũng không đưa Hạ Hàm về thành phố A, mà là giao Hạ Hàm cho em trai mình nuôi nấng tới lớn.

Hạ Cận ở thành phố A có một ngôi nhà ở độc thân, gồm hai phòng , tạm thời Chung Tuyển dẫn Hạ Hàm tới đó.

“Cháu lên trước đi, tôi đi mua mấy thứ.” Cô thất tha thất thểu bước xuống xe, chợt nghe tiếng Chung Tuyển nhàn nhạt vang lên.

Cô gật đầu, đi ra chỗ ngồi phía sau lấy hành lý, Chung Tuyển ngăn lại, “Cứ lên đi, những thứ này lát nữa tôi cầm lên.”

Nghỉ đông và nghỉ hè cô vẫn trở về, cũng không thể nói rõ có bằng lòng hay không, nhưng khoảng cách xa ngăn trở như vậy, lại chia lìa lâu như thế, tình cảm tự nhiên sẽ nhạt đi. Còn có ba, mặc dù khi đó cô còn nhỏ, không hiểu chuyện, nhưng lờ mờ nhận ra gây nên kết quả ly hôn là do sai lầm của ba. Mẹ vốn là người phụ nữ nhã nhặn trầm tĩnh dịu dàng, nếu như không phải do mắc sai lầm, còn có cái gì mà không tha thứ được cho chồng mình đây.

Sau này lớn lên, cô suy nghĩ cẩn thận, chắc là ba lạc lối, ngoại trừ điều này, cô không nghĩ ra cái khác có thể làm cho mẹ vứt bỏ hai đứa con và cuộc sống hạnh phúc tràn đầy.

Hạ Cận quanh năm ở bội đội đặc chủng, chỉ có ngày nghỉ hoặc là chuyện cần thiết, nếu không thì không có chuyện gì đặc biệt cũng sẽ chẳng trở về thành phố A. Nhưng khi Hạ Hàm vừa tới, liền biết anh trai dày công sắp xếp phòng cho cô, hơn mười mấy giờ ngồi máy bay vốn mệt mỏi, nhào lên giường mềm mại trắng như tuyết thật là thoải mái quá.

Hồi lâu sau mới uể oải xoay người đứng lên, tắm rửa thay quần áo rồi mới ngủ, không biết qua bao lâu, bị giọng nói thì thầm của đàn ông ngoài cửa đánh thức, mới cầm di động lên nhìn, đã chín giờ rồi!

Cô hoảng sợ, từ trên giường đứng lên, kéo cửa phòng ngủ ra thì thấy Chung Tuyển vừa mới cúp điện thoại.

“Dậy rồi?” Chung Tuyển tới gần cô.

“Dạ.” Anh càng tới gần, cánh mũi thẳng tắp rõ nét tôn lên hương vị đàn ông thành thục, khiến cô thất thần.

Đúng lúc cách cô khoảng một bước, Chung Tuyển xoay người vào phòng bếp. Hạ Hàm lẳng lặng nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, cô cúi đầu nở nụ cười.

Cô thấy Chung Tuyển bận rộn trong phòng bếp, cũng không quầy rầy, ngồi trên sofa xem truyền hình.

Ngoài cửa có tiếng bước chân “Thùng thùng” mạnh mẽ, vội vã, Hạ Hàm vừa ngẩng đầu, đã thấy anh trai bộ đội quần áo quân nhân đứng ở cửa, ngay cả tóc cũng ẩm ướt mồ hôi bốc lên.

Nhìn thấy em gái bảo bối, Hạ Cận nở nụ cười, bổ nhào chạy qua đứng trước cô.

“Tiểu bảo bối!” Thịt Hạ Cận tê dại muốn chết, kéo Hạ Hàm vào ngực hôn một cái.

Hạ Hàm đẩy anh ra, “Đáng ghét.”

Hạ Cận nghe xong chỉ đứng đó cười ngây ngô, cực kỳ vui vẻ.

“Mau tắm đi, rất khó ngửi đó!”

“Nghe lời em, đi tắm đây.”

Hạ Cận cao hứng bừng bừng hát trong phòng tắm, thấy bàn chải đánh răng ly súc miệng đặt ngay ngắn chỉnh tề cùng với của anh, trong giỏ đựng quần áo có đồ cô vừa bỏ vào, khóe miệng đã toét đến mang tai rồi.

Chung Tuyển tùy tiện làm chút ít thức ăn, Hạ Hàm cũng qua giúp dọn dẹp, Hạ Cần vừa đi ra thấy, muốn uống rượu, Chung Tuyển ra hiệu không có ý kiến gì, Hạ Hàm bắt chước tỏ vẻ tùy ý.

Ăn cơm xong Chung Tuyển ra về, chỉ còn lại hai anh em, đêm đã rất khuya, trong màn hình tivi chiếu tiết mục quảng cáo sản phẩm, Hạ Cận thấy em gái cũng không có ý định đi ngủ, liền nói: “Hàm Hàm, qua đây nói chuyện với anh một lát.”

“Trước tiên để anh ôm rồi hãy nói.” Hạ Cận ôm lấy em gái, ôm vào trong ngực, cô nhỏ hơn Hạ Cận sáu tuổi, hồi nhỏ ba mẹ bận rộn công việc, hầu như đều là anh chăm sóc, bây giờ đã thành cô gái lớn, vài năm sau, cô sẽ lập gia đình, sẽ sinh cục cưng….

Hạ Hàm nằm úp sấp trong lòng anh trai một lát, nói: “Muốn cho em tới đại học A sao?”

Hạ Hàm hỏi anh.

“Có ý khác thì cứ nói với anh.” Hạ Cận buông cô ra.

“Em không có ý kiến gì.”

“Vậy thì được rồi.” Hạ Cận vỗ đầu cô, cười cười.

“Đúng rồi, lúc về gọi cho ba mà không được.”

“Đi công tác ở tỉnh khác, chắc ở trên xe, di động hết pin, không có chuyện gì, chờ giáo sư Hạ trở về kêu ông bồi thường cho em.”

“Nhưng em đâu có thiếu thứ gì, lúc tới cậu cho em mấy tấm thẻ, anh, anh muốn gì, em mua tặng anh.” Hạ Hàm nói chuyện ánh mắt sáng lên, luôn nhìn chăm chú vào đối phương.

Hạ Cận đứng dậy, lấy một chiếc thẻ từ trong túi ra, đưa cho Hạ Hàm.

Hạ Hàm nhíu mày nghi hoặc: “Cái này….”

“Anh cũng cho em một chiếc, tùy tiện sử dụng, phải làm anh đau gan xót ruột, để anh có động lực kiếm thật nhiều tiền nuôi em.”

“Em không cần, cậu nói không muốn chuyện gì cũng đều làm phiền các anh, sau này anh còn phải cưới vợ, tiền lương của bộ đội đặc chủng cũng không bao nhiêu, cái này là để cho bạn gái, hơn nữa, sau này em cũng sẽ lập gia đình, có chồng nuôi.”truyện bên di3endanlequydon.com

Hạ Hàm nhét tấm thẻ túi vào áo trước ngực anh.

“Em vừa mới lớn lên, đã quan tâm chuyện này rồi.”

“Nhưng bây giờ em là nữ chủ nhân nhà họ Hạ, sau này chị dâu muốn vào cửa em phải gật đầu thì mới được.” Tâm tình Hạ Hàm cũng tốt, đùa với anh trai.

“Không xong rồi, em phải gọi điện thoại cho cậu.” Thế mà quên cả thời gian, Hạ Hàm cầm điện thoại chạy nhanh qua bên kia ban công, Hạ Cận ngồi trên sofa, nghe giọng nhỏ nhẹ của em gái, vẻ mặt u tối.

“Cậu, con tới rồi.” Giọng cô nhẹ nhàng, lộ ra ý cười.

Lê Chính đáp lại một tiếng, sau đó nói: “Không quen thì về đây, nếu không thì cậu đi đón con.”

“Con vừa tới được vài ngày mà, làm sao có thể, ba và anh đều ở bên này, đừng lo lắng cho con.”

Đơn giản báo bình an xong Hạ Hàm liền cúp máy, vào phòng khách thấy Hạ Cần vẫn ở tư thế vừa rồi.

“Em muốn đi ngủ.” Cô nói với Hạ Cận.

Đi tới cửa lại lùi về, “Anh, em không muốn kêu Chung Tuyển là “Chú,” anh có thể nói với chú ấy không.”

Chung Tuyển này, thừa dịp đi vắng bắt nạt em gái tôi.

“Ừ, chút nữa anh nói với cậu ta.”truyện của diiendanlequydon.com

Nhưng mà kêu chú cũng khiến anh yên tâm, khi trở về bộ đội, đương nhiên phải nhờ Chung Tuyển chăm sóc, ngộ nhỡ tên này nổi ý lòng dạ xấu xa với Hạ Hàm, với tiếng “Chú” này, cậu ta cũng không nỡ xuống tay chứ.

Hết chương 1

☆, Chương 2:

Edit: Ngọc Hân - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Hạ Học Đông biết con gái trở lại, ra tỉnh khác học tập nghiên cứu và thảo luận mới tiến hành được một nửa liền trở về, ông biết vừa đúng lúc Hạ Cận cũng có ngày nghỉ, vội gọi điện kêu hai đứa con qua bên này.

Hạ Cận dẫn Hạ Hàm vừa vào tới cửa, đã thấy ba mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp, Hạ Hàm ngoan ngoãn gọi một tiếng ba, cũng không nói gì thêm. Đi lại trong phòng, thấy album ảnh của mẹ lúc tuổi còn trẻ vẫn còn đặt phía sau TV trên bàn bằng đá cẩm thạch, Hạ Hàm ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lật xem.

Hạ Cận nhận công việc trong tay Hạ Học Đông, tỏ ý ba đi nói chuyện với Hạ Hàm.

Ông cũng hơi áy náy, lau tay lên tạp dề, xác định trong tay không có mùi dầu mỡ mới đi qua.

Cô liếc mắt thấy đôi dép lê màu xám của ba, vội đứng lên cười với ba mình.

“Hạ Hàm, lại đây ngồi.” Giọng Hạ Học Đông hơi run rẩy, sau khi ly hôn với mẹ cô, càng mắc nợ cô nhiều hơn, ông cũng có thể cảm nhận được, trong lòng con gái bài xích ông.

“Vâng.” Cô đáp.

Ba vẫn ở trong căn phòng cũ nát, khiến cô không hiểu được, vẫn chỉ một mình, liền hỏi: “Nhiều năm như vậy, ba tìm một người con và anh cũng không phản đối, con cũng yên tâm hơn.”

Hạ Học Đông nghe xong cười dịu dàng: “Cứ như vậy đã, bây giờ con cũng đã về bên cạnh ba, cộng thêm anh con, ba cũng hài lòng rồi, chờ đến lúc bình yên gả con ra ngoài, ba mới suy nghĩ tới chuyện này.”

Cứ như vậy hai ba câu Hạ Hàm cũng không biết nên nói gì với ba nữa, thật sự không được tự nhiên, cô thà rằng sống chung một chỗ với Chung Tuyển cũng không muốn ở cùng ba mình.

Vì sao trong tiềm thức sẽ đưa Chung Tuyển thành thứ để so sánh nhỉ?

Cô đỏ mặt, lại nghĩ tới giấc mộng ngày hôm qua làm người ta mặt đỏ lỗ tai hồng, cũng may thời tiết nóng bức, ba và anh cũng không phát hiện ra có gì khác thường.

Ăn cơm xong cô không muốn ngây ngốc ở chỗ này, đi tìm anh trai đang làm việc nhà nói muốn đi chơi. Hạ Cận khẽ nhíu mày, lại nhìn thấy trán Hạ Hàm có một tầng mồ hôi mỏng, mặt cũng hồng, “Tít tít” hạ nhiệt độ điều hòa xuống thêm mấy độ, nhìn nhìn đồng hồ nói: “Ở thêm lát nữa.”

Cô không đồng ý, ủ rũ ngồi trên ghế sofa.

Hạ Cận khó xử, vội vàng dỗ cô, “Bốn giờ rồi đi, ở thêm nửa giờ nữa, em mau lên lầu nói chuyện với ba một lát, em nói gì ba đều vui vẻ cả.”

Thấy Hạ Hàm phớt lờ anh, Hạ Cận còn nói thêm, “Em nói muốn học chuyên ngành, bây giờ không phải giáo sư Hạ có thể để em tới học viện của ông ấy rồi sao!”

“Trời ạ!” Hạ Hàm vỗ vỗ trán, chạy nhanh lên lầu tìm ba.

Cô gõ cửa đi vào, Hạ Học Đông đang bắt đầu ghi chép thành tích của học sinh học kỳ này, nhìn thấy cô đẩy bàn phím ra, vẫy tay kêu Hạ Hàm qua bên này ngồi. Thư phòng của ba vẫn mát mẻ thoải mái giống như hồi nhỏ vậy, cô rất sợ nóng, khi đó thường trốn dưới bàn sách rộng rãi, nhìn ánh trăng thần bí chiếu rọi ngoài cửa sổ. Giữa đêm khuya gió se lạnh thổi lên mặt, cô gái nhỏ cứ như vậy nghiêng người dựa vào ngủ thiếp đi. Ban đêm ba tìm được cô, đau lòng bế cô vào phòng ngủ của cô, cầm quạt quạt mát cho cô.

Bàn học dưới đất giống như khu vườn bí mật thời thiếu nữ của cô, ở đây cô đã từng ảo tưởng PeterPan sẽ bay vào được, còn có bạch mã hoàng tử, giao hẹn sẽ tới cưới cô, ánh mắt của cô gái nhỏ chớp chớp nhìn ngoài cửa sổ. Rất nhiều ảo tưởng thời thơ ấu đều thực hiện ở trong này, là quãng thời gian đầm ấm đầy ý nghĩa so với năm tháng dài đằng đẵng, luyến tiếc không quên được.

“Ôn thi thế nào rồi?” Nếu là thi không được tốt, thì cho cô vào trong học viện, Hạ Học Đông quả thực nghĩ như vậy.

“Con đã điền xong nguyện vọng, nhưng ba đừng lừa con tới người dưới quyền của ba.”

Hạ Học Đông cười ha ha, vội nói cũng được.

Lúc ở thư phòng của ba, cô liên tục nhìn đồng hồ, kim đồng hồ vừa chỉ đúng giờ cô liền ồn ào tý rồi đứng lên, nói: “Con đi xuống lầu tìm anh.”

Cô điền nguyện vọng chính là chuyên ngành kinh tế, lúc trước là Lê Chính chọn cho cô, không hứng thú lắm vì dù sao ba cũng đi ở đó, đã hoàn thành môn học này bên Mỹ một năm, vào đại học A trực tiếp xếp vào lớp năm hai. Bình thường giờ lên lớp không nhiều lắm, trong cuộc sống cũng rất nhẹ nhàng không tệ, tương lai thế khiến cô rất hài lòng.

Mới vừa gặp lại Hạ Hàm hít một hơi thật sâu.

“Anh, anh nghỉ phép quay về, không tụ tập với bạn bè sao?”

“Đang muốn tụ tập.”

“Có thể mang theo em không?” Ánh mắt Hạ Hàm đột nhiên sáng lên, tràn đầy chờ mong.

“Cũng được, anh không có ở nhà, có chuyện gì thì em làm phiền bọn họ là được.”

“Em biết.” Hạ Hàm ngẩng đầu nhìn anh trai cười cười, thúc giục anh nhanh lên một chút.

Buổi tối tụ tập ở Ginza, Chung Tuyển cũng ở đó, Hạ Hàm ngồi bên cạnh, chơi di động một lúc rồi bắt đầu ngắm nhìn Chung Tuyển. Hôm nay anh mặc áo polo rất đơn giản, đầy sức sống, đương nhiên càng đẹp trai hơn, mắt sáng như đuốc, cô ngắm xong thấy khuôn mặt nóng bừng, chỉ có thể cúi đầu giả vờ nghịch di động. Tay vẫn luôn sờ khuôn mặt, chờ nhiệt độ hạ xuống, thì lại bắt đầu ngồi ngắm Chung Tuyển. truyện bên djendanlequydon.com

Chung Tuyển làm sao có thể không cảm giác được cô gái nhỏ đang ngắm nhìn anh, cúi đầu môi hơi cong lên, tiếp tục chơi cùng bạn bè.

“Hạ Cận, năm nay mới 19 thôi à?” Ánh mắt Từ Trình Phong không đàng hoàng nhìn về phía Hạ Hàm.

“Ai 19?” Hạ Cận nhíu mày.

“Đừng giả vờ, càng lớn càng xinh càng lúc càng mềm mại như nước, chờ cậu đi rồi, ai cũng đừng cản tớ, nhất định tớ sẽ chăm sóc tốt cho em gái cậu.” Từ Trình Phong mỉm cười vô lại, mày đẹp nhếch lên, khóe miệng cũng cong cớn, lại còn nói lời đe dọa đám với người xung quanh, nói không được ai đi trêu chọc Hạ Hàm.

Hạ Hàm không biết bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe thấy đám đàn ông cười rất lớn tiếng.

Hạ Cận không để ý tới anh ta, cũng biết Từ Trình Phong không có khả năng làm càn, chỉ nhìn thoáng qua Hạ Hàm. Thấy cô ngoan ngoãn ngồi đó xem tivi, trong nháy mắt trở lại bình thường, phát hiện Chung Tuyển cũng thu ánh mắt trên người Hạ Hàm về, liền cảnh giác vài phần.

Tụ tập tới mười một giờ, Từ Trình Phong đã ngồi không yên, lớn tiếng muốn đi Club, Chung Tuyển thấy Hạ Hàm đã buồn ngủ, liền nói: “Hạ Cận, lâu rồi cậu không tụ tập với bọn tôi, đi uống vài chén, tôi đưa Hạ Hàm về.”

“Đừng mà, dẫn Hàm Hàm theo đi!” Từ Trình Phong dụ dỗ.

Chung Tuyển lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, Từ Trình Phong cũng không dám lên tiếng, trong đám bạn này Chung Tuyển lớn tuổi nhất, cho nên có quyền phát biểu, Hạ Cận đưa chìa khóa nhà cho Chung Tuyển, đi qua vỗ vai Hạ Hàm.

“Đi luôn sao?” Hạ Hàm mở to mắt.

“Ừ, để Chung Tuyển đưa em về, tối anh sẽ về trễ.”

Hạ Hàm khẽ cười, nói cũng được.

Chung Tuyển chạy xe cực kỳ chắc chắn, cô ngồi bên cạnh nhìn nhìn Chung Tuyển, khớp xương rõ ràng có lực, nhìn như ung dung nắm tay lái, thật ra nắm rất vững.

Ừm, người đàn ông coi trọng tình nghĩa, cũng không thích lưu luyến nơi phong hoa tuyết nguyệt, không tệ, cực kỳ thích.

“Cười gì vậy?” Chung Tuyển đột nhiên hỏi.

“Không có gì.” Cô vội vàng nói.

“Chờ cháu khai giảng, có chuyện gì thì tìm tôi, đừng đi tìm Từ Trình Phong.”

“Cháu hiểu.”

“Đại học có thể qua lại với bạn trai.”

“Ừm… Với chuyện này cháu không có hứng thú, không phải đang có mục đích tìm nghề nghiệp sao, ai cũng đều trốn kết hôn, với lại anh trai đã nói, chờ cháu đi làm anh sẽ giới thiệu cho em người con trai xuất sắc.”

Chung Tuyển nghe xong bật cười, nụ cười của người đàn ông này ấm áp đầy sức sống, rất có cảm giác an toàn.

“Đừng nghe anh cháu, cậu ta ngay cả mình còn chưa bán đi được.”

“Vậy còn chú, chú có bạn gái chưa?” Hạ Hàm trực tiếp hỏi.

Anh im lặng một lát, sau đó nói, giọng điệu rất bình tĩnh, “Cô gái nhỏ không cần quan tâm vớ vẩn.”

Lời này làm cho Hạ Hàm có chút tức giận, cũng không phản bác anh, chợt quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, cảnh ban đêm lùi nhanh về phía sau còn đẹp hơn lời nói lạnh lùng lúc nãy của anh.

Hoàn toàn không hiểu tâm tư cô gái nhỏ!

Đến gara, anh dừng xe xong xuôi, nhấn thang máy cho cô, Hạ Hàm vừa mới đi vào đang chuẩn bị chào tạm biệt anh, chỉ thấy Chung Tuyển chân dài bước tới.

“Mình cháu đi lên cũng được, không cần làm phiền.”

Chung Tuyển không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm con số đang di chuyển, cửa thang máy vừa mở, anh liền đi ra ngoài.

Hành lang đêm khuya khiến Hạ Hàm hơi sợ, cứ xem nhiều truyện tranh khủng bố, về sau đoạn đường này sẽ đi một mình, nên làm sao bây giờ!

Bước chân nhanh hơn, đuổi kịp Chung Tuyển.

Tới góc rẽ nhìn thấy một người phụ nữ dáng người đều đặn đứng trước cửa nhà cô, mặc áo đầm màu xanh nhạt, đôi chân thẳng tắp, tóc ngắn, chỉ nhìn bên sườn mặt thôi đã thấy cô ta xinh đẹp phóng khoáng.

Bước chân Chung Tuyển vẫn không nhanh không chậm, Hạ Hàm tò mò, đi nhanh vài bước, vừa muốn vượt lên trước Chung Tuyển, đã bị Chung Tuyển kéo lại ra phía sau.

Đến cửa nhà, chợt nghe giọng người phụ nữ vang lên, “Chung Tuyển.”

“Trước tiên đợi chút.” Anh nói.

Mở cửa đưa Hạ Hàm vào, dặn dò: “Cháu ngủ sớm đi.”

“Người phụ nữ bên ngoài là ai?”

“Không phải chuyện của cháu.”

Anh vẫn giọng điệu lạnh lùng xa lạ như vậy, rốt cuộc Hạ Hàm có chút bực bội, giọng lớn hơn, “Là bạn gái cũ của chú sao? Muốn cháu ra ngoài giúp chú đối phó không?” Cô nhớ rõ, trong lúc vô tình anh trai từng nói, hiện nay Chung Tuyển đang độc thân, như vậy người phụ nữ ngoài cửa gọi tên anh như thế, chắc là bạn gái trước rồi.

Vừa nói xong Chung Tuyển đã hung hăng xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô, chưa bao giờ cô chứng kiến Chung Tuyển như vậy. Cho dù nghe từ trong miệng người khác từng nói Chung Tuyển phá án dũng mãnh như thần cỡ nào, bản lĩnh siêu phàm, hay là cực kỳ nghiêm khắc độc miệng đối với cấp dưới ra sao, cô đều không bực bội giống như bây giờ. Tựa như vào ba năm trước, ánh mắt anh dịu dàng, ôm cô nhẹ nhàng dụ dỗ: “Hàm Hàm, kiên nhẫn một chút…,” đúng là ánh mắt như vậy, thậy sự làm tổn thương cô rồi.

Lỗ mũi Hạ Hàm chua xót, xoay người chạy vọt vào phòng ngủ, giận dỗi đóng sầm cửa.

Chung Tuyển nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đóng chặt một lát, vẻ mặt không rõ, kéo cửa rời đi.

“Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.” Chung Tuyển đi ra nói với Tân Dao.

Tân Dao khóc như hoa lê đái vũ, gật đầu liên tục, tới gara Chung Tuyển dẫn Tân Dao đi tới quán cà phê bán 24 giờ.

Còn Hạ Hàm, vừa nghe thấy tiếng Chung Tuyển đóng cửa liền chạy ra ngoài, kéo cửa ra nhìn, đều không thấy hai người đâu nữa, chạy vào ban công kéo mạnh rèm cửa sổ, thò đầu ra ngoài nhìn.

Thấy chiếc xe Chung Tuyển chậm rãi chạy ra khỏi tiểu khu, chắc người phụ nữ lúc nãy đang ở trong xe, ngồi lên chỗ cô vừa ngồi…..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom