• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6:Thì ra là anh

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thảo có chút ngượng ngùng, môi khẽ mỉm lại, người đàn ông ngồi đối diện cô quả thật rất anh tú, hàng lông mày rậm cùng đôi mắt to đen láy, sống mũi cao, gương mặt v-line đúng chuẩn vẻ đẹp nam thần trong các bộ phim ngôn tình Trung Quốc mà cô từng xem, tuy anh chỉ ngồi yên nhưng khí chất phát ra vẫn chuẩn phong thái của một vị tổng tài.

La Thái Mẫn mỉm cười cô, nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn làm anh nhớ đến đêm hôm ấy, khoé miệng anh khẽ nhấc lên.


- Trông khá giống!

- Dạ sao ạ? - Thảo không hiểu ý của anh liền hỏi lại.

cô cảm thấy có chút khó xử liền lên tiếng. - Giám đốc cho gọi em có gì căn dặn ạ?

Mẫn như không nói gì chỉ lặng lẽ đứng dậy, bước ra phía sau Thảo, anh đưa tay từ cổ vén mái tóc cô sang một bên, để lộ vùng sau gáy trắng mịn, nơi còn một vài vết son chưa mờ, mùi nước hoa theo đó phảng phất lên mũi, anh khẽ mỉm cười,


đúng là mùi hương này, đây chả phải là những vết hôn đêm hôm đó anh để lại sao.Vì bị anh bất ngờ chạm vào, Thảo giật mình đứng dậy.

- Giám đốc có ý gì? - Thảo khá khó chịu lên tiếng, thầm nghĩ trong lòng "chả lẽ giám đốc chính là một tên biến thái", nhưng đây là nơi làm việc chắc chắn anh sẽ không dám làm bậy, chỉ thấy anh quay trở lại chỗ ngồi, rót cho cô một tách trà, chậm rãi đưa lên mũi thưởng thức mùi hương

- Em không nhớ tôi sao?

Thảo hơi nhíu mày, từ lúc đầu trông thấy anh có đã có chút quen mắt nhưng vẫn không thể nhớ được đã gặp anh ở đâu.

- Chúng ta đã từng gặp nhau ở đầu ạ? Thảo nghi hoặc đáp.

- Khách sạn & Nhà hàng Sakura.

Khách sạn & nhà hàng Sakura chính là nơi có gặp Nhã, không lẽ anh là... Cô chợt nhớ đến mái tóc của người đàn ông đêm hôm ấy, cũng khá giống với La Thái Mẫn, tuy hôm nay đã được chải chuốt gọn gàng nhưng về độ dài thì tương đương, Thảo cảm thấy lo sợ trong lòng "không phải chứ, không lẽ ông trời trêu đùa mình như vậy sao? Làm sao có thể trùng hợp như vậy được"

- Có thể giám đốc nhận nhầm người rồi ạ, em chưa gặp giám đốc bao giờ - Thảo cười trừ, lúng

túng nói nhưng không dám nhìn vào mắt của Mẫn, đêm tối như vậy mà anh vẫn có thể nhìn rõ cô sao, chắc chắn không thể nào, cô cứ nhất quyết phủ nhận,

Nhìn thấy vẻ lúng túng của cô, La Thái Mẫn bật cười.

- Không phải thì thôi sao em phải hấp tấp vậy?

- Em sợ giám đốc nhận nhầm người sẽ hiểu lầm ạ!

- Hiểu lầm? Tôi có thể hiểu lầm chuyện gì nhỉ? Mẫn thả một chân xuống, tiến lại gần nhìn vào gương mặt đang ửng đỏ của của cô.

Thảo lo sợ lùi ra sau tránh ánh mắt của Mẫn.

- Xin giám đốc tự trọng, nếu anh còn có những hành động như vậy thì tôi sẽ hiểu anh có hành vi không đứng đắn đó ạ.

La Thái Mẫn thấy Thảo lùi sang bên cạnh liền kéo tay cô lại gần trước mặt anh, tuy nhỏ bé mà cũng mang miệng phết, gương mặt có chút châm biếm đưa tay vuốt bên tai rồi xuống cố.

- Những vết bầm ở đây có vẻ che chưa được tốt nhỉ?

Thảo khó chịu đẩy anh ra, cô hằn giọng

- Nếu giám đốc không có việc gì thì tôi xin phép ra ngoài làm việc.

Thảo nói xong liền hướng về cửa đi thẳng, tay cô vừa chạm vào nắm cửa thì vẫn nói theo sau.

- Tối hôm đó có người lạ đã đột nhập vào phòng của tôi, không biết là có mục đích gì, theo em nghĩ thì tôi tôi có nên báo cảnh sát để tìm người đó không? - Mẫn ung dung ngồi xuống, vừa nói vừa đưa tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó quay lại nhìn về phía cô với vẻ mặt đầy thách thức.
Thảo như chết lặng tại cửa, sao số cô lại xui như vậy chứ, nếu có một cái lỗ dưới chân ngay bây giờ cô có thể chui xuống và biến mất thì tốt biết mấy, cô chỉ đành chậm rãi quay người về phía anh, hạ giọng

- Tôi thừa nhận tối hôm đó là tôi sai, vì tôi bị người khác hãm hại nên lúc đó đã mất đi lý trí, tôi thấy phòng anh mở cửa và đang lau dọn, cứ nghĩ là khách đã trả phòng rồi nên mới mượn tạm để nghỉ ngơi một chút, không ngờ... Nhưng mà anh đã làm chuyện đó với tôi, đáng lẽ tôi mới là người kiện anh đó, nhìn những vết bầm này xem, cả tuần rồi nó vẫn chưa mờ đây!


Thảo nói rồi kéo nhẹ cổ áo để lộ bờ vai cho anh thấy, mới đầu cô còn khá rụt rè nhưng càng nói càng khiến Thảo cảm thấy người thiệt thòi là mình mới đúng, nên cô đã mạnh dạn lớn tiếng

như vậy, "đúng rồi, anh ta cũng có lỗi, chắc anh ta không dám báo cảnh sát đầu "Thảo đã nghĩ như vậy nhưng cô không ngờ câu nói tiếp theo của La Thái Mân khiến cô phải câm nín.Anh vẫn ngồi đó với dáng vẻ ung dung, môi bật cười lên tiếng.

- Tôi nhớ không nhầm thì người chủ động kéo tôi xuống là em, người chủ động sờ soạng người tôi cũng là em, bây giờ em như này, tôi có nên nghĩ rằng em đang có ý đồ gì với tôi hay không?


Câu nói của anh làm Thảo chột dạ, cô vội kéo áo lại, dùng tay giữ chặt cổ áo, La Thái Mẫn thảm nhiên cầm tách trà, đưa ngón tay vòng vòng quanh

miệng như đang suy tính điều gì đó, bỗng anh đứng dậy, đi về phía Thảo, càng ngày càng gần khiên cô lo sợ lùi về sau, được 3 bước thì lưng của cô đã chạm tường, cô muôn né sang một bên thì đã bị cánh tay của Mẫn chặn lại, anh đưa bàn tay thon dài cầm lấy chiếc cằm bé nhỏ của cô nâng lên.

- Nói đi, thật ra em có mục đích gì?

Gương mặt của Mân gần tới mức cô có thể cảm nhận được từng hơi thở của anh, cảm giác toàn thân run rẩy, cố gắng dùng hết sức lực để thoát khỏi cánh tay của anh nhưng không được.

- Tôi đã xin lỗi anh rồi, thực sự hôm đó là do tôi bị hại, tôi không quen biết anh và cũng không có mục đích gì với anh, hôm nay là ngày làm việc đầu

TI

tiên của tôi, xin anh hãy để cho tôi có thể làm việc một cách bình thường, tôi chỉ muốn quên đi cái ngày đen tối đó và sống bình thường như trước thôi không được sao? Tôi cầu xin anh đó.

Bị áp bức tới mức tủi thân, Thảo bống không kìm được cảm xúc, những giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống nơi gò má, cô vội quay người ra sau và lau đi, ngửa mặt lên trời lấy lại bình tĩnh, Thảo quay lại tiếp tục nói.

- Tôi mong giám đốc hãy quên nó đi, khi anh để lại chiếc phong bì trên bàn, tôi nghĩ chắc anh cũng xem tôi như một cô gái bán hoa thôi đúng không, vậy anh hãy cứ nghĩ như vậy đi, tôi mong giữa hai chúng ta sẽ không có bất kì dây dưa nào nữa.

La Thái Mãn nhìn thấy vẻ đáng thương như vậy thì không giữ Thảo nữa, anh quay về phía bàn làm việc của mình chỉ để lại tiếng nói phía sau.

- Được, em ra làm việc đi.

Quay lại bàn làm việc Thảo vẫn chưa hoàn hôn lại được, vẻ mặt ủ rũ của cô đã làm Mai chú ý, cô quay xuống hỏi.

- Sao vậy? Giám đốc lại yêu cầu gì đó cao quá hay sao,

Thảo chợt bừng tỉnh, không thể để mọi người bắt được thái độ mờ ám của mình được, đây mới là ngày đầu tiên đi làm, không thể để xảy ra sai xót

- Ừm, mình thấy khá áp lực.

- Thôi nào cô lên, có gì cứ hỏi mình, ai lúc đầu cũng thể cả.

- Cám ơn Mai.

Thảo cô mỉm cười đáp lại tấm chân thành của Mai, ít ra thì vẫn còn có đồng nghiệp tốt nên cô sẽ cố gắng giữ công việc này. Cả ngày hôm đó cô không nhìn thấy Mân lần nào nữa, dù sao anh ta cũng là một người tài giỏi với chức vị cao quý như vậy, sẽ không giống kẻ biến thái bám lây áp bức cô được, cô chỉ là một cô gái bình thường nên có cuộc sống bình thường của mình, có lẽ anh chỉ muốn trêu chọc cô thôi. Thảo tự trấn an mình và cố gắng chuyên tâm vào công việc của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom