• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mùi Hương Mê Hoặc [H+] - Thảo (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Hôm nay là một ngày đẹp trời, tâm hồn thơ mộng của cô gái 22 tuổi bay bổng như trên mây, vừa ngân nga câu hát vừa chọn quần áo, phải vui thôi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của Thảo sau hai tháng chạy ngược xuôi phỏng vấn, cuối cùng cô cũng đậu vào phòng marketing của công ty Cổ Phần Kim Nhất, công ty chuyên sản xuất các loại trang sức cao cấp. Đáng lẽ ra đây sẽ là một ngày vui đáng ăn mừng nếu cô không gặp phải người đàn ông đấy, người mà cô mong cả đời sẽ không bao giờ gặp lại.



[Quay lại thời gian một tuần trước]




Thảo được Lan, bạn gái của Phúc (Phúc là bạn thân từ nhỏ của Thảo) giới thiệu cho một chàng trai để xem mắt, vì nể tình bạn thân nên Thảo cũng nhận lời cho vui nhưng không ngờ đó lại là cái bẫy mà Lan sắp đặt dành cho cô. Vì Thảo và Phúc rất hợp tính, đi đâu mọi người cũng nghĩ hai người là một đôi nên Lan luôn xem Thảo như cái gai trong mắt, là kì đà cản mũi trong cuộc tình của hai người, Lan còn cãi nhau với Phúc rất nhiều lần vì cho rằng anh xem trọng Thảo hơn mình, vì vậy acô đã giả vờ xem Thảo như chị em thân thiết, giới thiệu cho Thảo một người đàn ông nhằm làm nhục, để Thảo sẽ phải xấu hổ trước Phúc và mọi người.



Tại Nhà của Lan:



- Alo? Anh Nhã đã đến nơi chưa? chị ấy xinh lắm anh ạ, anh cứ từ từ mà thưởng thức nhé, em sẽ chuyển khoản phần còn lại sau khi xong việc, nhớ gửi ảnh cho em đấy.




Thảo vẫn chưa hay biết gì, cô mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, bên trên có những bông hoa thạch thảo màu trắng, vừa tôn được vóc dáng thanh mảnh cùng làn da trắng mịn lại không quá phô trương, mái tóc chấm lưng uốn hờ được cặp một nửa lên trên bởi một chiếc kẹp nơ màu trắng, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng, mặc dù Thảo chỉ nhận buổi hẹn này cho lịch sự nhưng cô vẫn nên tôn trọng buổi xem mắt này.

Thảo đọc tin nhắn ghi địa chỉ buổi hẹn mà thầm nghĩ, buổi xem mắt này có khoa trương quá không vậy, địa chỉ được đặt tại một Khách Sạn và Nhà Hàng Nhật Bản, nơi có các phòng riêng dành cho hội họp, cho các cặp đôi hoặc là một vài người muốn có không gian riêng để tận hưởng những phút giây thư giãn một mình.



Phòng 206, Thảo bước vào, cô hơi sượng người vì phòng ăn riêng này đúng là kiểu dành cho tình nhân, có bàn ăn được bày trí nến và rượu vang rất sang trọng, bên trong còn phòng nghỉ và nhà tắm, tuy hơi e ngại nhưng vì tin tưởng Lan nên cô đã mạnh dạn đi vào, người đàn ông đã ngồi sẵn đợi Thảo, thấy cô bước vào, hắn hơi bất ngờ đứng hình mất vài giây, như kiểu lần đầu tiên gặp được người đẹp như vậy. Anh ta cũng tầm 28-30 tuổi rồi, mặc một bộ vest trông cũng có vẻ lịch lãm, hắn ngồi vắt chéo chân nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ cũng đã 7 giờ tối, ánh đèn đường ngoài kia trông thật rực rỡ, đèn trong phòng tỏa ánh vàng lại làm con người ta trở nên thanh tịnh hơn bao giờ hết.



Thảo cất tiếng.



- Anh Nhã phải không ạ? Em Là Thảo bạn của Lan!



- Ừ chào em, em xinh thật đấy không ngờ gặp ngoài còn xinh hơn trong hình!



Nhã luống cuống chào lại, hắn kéo ghế mời Thảo ngồi nhưng đôi mắt không thể rời khỏi bờ vai trắng nõn của cô, thầm nở một nụ cười đắc ý, Nhã nói:



- Em đi có xa không? em uống nước đi rồi chúng ta gọi món nhé!



- Dạ chỗ này cũng hơi xa chỗ em, em đi mất gần 30 phút. - Thảo lịch sự trả lời sau đó cầm ly nước uống một ngụm, cô không thể ngờ chính ly nước này đã làm cho cuộc đời mình trở nên đầy biến động sau này.



Ly nước đã được bỏ sẵn thuốc kích thích liều cao, tuy chỉ uống một ngụm nhưng người cô cũng đang dần nóng lên, Thảo lại nghĩ do mình đi xa nên có hơi nóng, cô lại uống thêm một ngụm nữa, Nhã ngồi đối diện đã nở một nụ cười đầy gian xảo, lúc này Thảo đã cảm nhận được có gì đó không ổn, đầu có chút đau, chóng mặt, có chút hoa mắt và người trở nên bỏng rát, Nhã thấy Thảo chống tay lên đầu liền bước tới hỏi thăm, bàn tay của hắn khoác lên vai cô.



-Em không sao chứ?



Tuy chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy nhưng cô cũng đã đủ tuổi để nhận biết được rằng trong nước có vấn đề và người đàn ông này đang có ý xấu với mình. Thảo gồng hết sức để đứng dậy nhưng bàn tay to lớn cứ đè chặt lên vai cô, khiến cô không thể nhúc nhích nổi, Nhã cúi xuống sát lại gần mặt cô, môi hắn khẽ mơn mởn lên má rồi lên tai khiến cả cơ thể Thảo bị kích thích không ngừng run rẩy, thấy có vẻ thuốc đã ngấm, hắn liền nhấc cô lên bế vào trong phòng ngủ, mặc cho cô cố gắng giãy giụa, hắn ném cô xuống giường và bắt đầu cởi áo vest, Thảo biết giờ nếu càng cố chống đối thì chỉ càng làm hắn nổi thú tính thêm, cô giả vờ ngoan ngoãn nằm im, khi hắn tiến sát lại gần, cô giả vờ thuận theo ý hắn vuốt ve tóc hắn.



- Cô bé ngoan, như vậy thì anh sẽ không làm em đau, nghe nói đây là lần đầu của em phải không?



Nghe hơi chua chát, chắc chắn Thảo không muốn mất đi lần đầu tiên của người con gái một cách nhục nhã như vậy, lúc Nhã cúi xuống hôn lên tai cô, mặc dù cảm giác ấy kì lạ lại kiến cơn nóng ran trong người trở nên dễ chịu nhưng Thảo vẫn còn tỉnh táo để nhân lúc Nhã đang đắm chìm trong dục vọng, không chút đề phòng mà co gối vào đúng hạ bộ của hắn, Nhã bị đánh bất ngờ, hắn đau đến chảy nước mắt nằm co qoắt trên giường, nhận thấy đây là cơ hội tốt Thảo liền chạy vội ra ngoài vừa kịp nhặt lấy túi sách tìm điện thoại gọi cầu cứu, vì thuốc liều khá cao, đã bắt đầu ngấm dần nên những bước đi của Thảo trở nên khó nhọc và nặng nề, mắt thì hoa đến mức không nhìn rõ để mở danh bạ gọi điện, đi được một đoạn thì thấy tên Nhã đang gào lên và đuổi theo, lúc này nghĩ chắc khó thoát được rồi, cô liền thấy một căn phòng riêng gần đó đang mở cửa hờ, cô lao công đang lau dọn bên trong chuẩn bị đi ra ngoài. Thảo liền chạy vội vào trong phòng và khóa cửa.



Nhã chạy ra ngoài không thấy bóng Thảo đâu, nghĩ cô đã chạy ra ngoài sảnh nên vội truy theo hướng thang máy. Cô lao công thấy Thảo đi vào nghĩ là khách của phòng này chỉ lịch sự cúi chào rồi đi ra, Thảo từ trong ngó qua ống nhòm ở cửa thấy Nhã đã quay lại, cô giật mình ngồi sụp xuống, hai tay che lên miệng, không dám lên tiếng.



- Alo, Con Thảo nó thoát rồi. Mẹ kiếp, cô tự lo liệu đi, nếu không chuyển nốt phần còn lại sẽ không xong với tôi đâu nhé, nghe rõ chưa Nguyễn Phương Lan.



Tiếng Nhã quát qua điện thoại vang vọng ngoài hành lang, vậy là đúng như cô nghĩ, cô đã quá thật thà, dễ dàng tin tưởng mọi người, nên mới bị hại cho thê thảm thế này.
Thảo nhìn xung quanh không thấy ai, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, chắc mới có khách dùng xong, cô đành ở tạm đây một chút vậy, cô đã quá mệt nên chỉ cố gắng bước thêm vài bước để vào trong và nằm lên giường, muốn nằm nghỉ một lúc cho tỉnh táo rồi mới dám ra ngoài vì cô không biết tên Nhã kia đang ở đâu, có đang tìm mình hay không, nghĩ đến sự việc lúc nãy Thảo không khỏi rùng mình, cơ thể vẫn nóng ran, đầu óc quay cuồng, Thảo gần như trở nên mơ hồ, chiếc váy trên người làm cô cảm thấy khó chịu, cô nằm sấp, kéo khóa váy sau lưng xuống và cởi nút áo ngực ra thì mới cảm thấy dễ chịu một chút, có lẽ do tác dụng của thuốc đã làm Thảo có những hành động ám dục, cô tự vuốt ve bầu ngực căng tròn của mình và đôi môi không ngừng phát ra những âm thanh kì lạ. Lúc này Thảo chìm trong ảo giác không hề biết được có một người đàn ông từ trong phòng tắm bước ra, mái tóc ướt rũ xuống, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng, vừa rồi anh đã nhờ cô lao công tới dọn dẹp lại phòng và đi tắm, do tiếng vòi nước chảy nên anh đã không nghe được tiếng của Thảo bên ngoài, khi bước vào phòng trong, anh hơi giật mình, chau mày khó hiểu một chút khi thấy một cô gái đang có những hành động kì lạ trên giường của mình, anh liền tiến đến bên cạnh, cúi gần xuống nhấc chiếc cằm của Thảo lên, khuôn mặt xinh xắn, đôi môi đỏ mọng không ngừng rên rỉ kiến thân dưới của anh khẽ phản ứng. Nhận thấy được hơi ấm của bàn tay, lúc này Thảo đã hoàn toàn mất đi lí trí, cô chỉ muốn được giải tỏa, cảm giác này khiến như cô phát điên, Thảo nhào người lên ôm lấy cổ của người đàn ông kéo xuống.




- Làm ơn! Hãy giúp tôi - Thảo nói trong mơ hồ cầu mong sẽ được giúp đỡ.




Nhưng không, hành động bất ngờ của Thảo làm anh ngã xuống đè lên người cô, chiếc váy giờ đây đã được kéo quá ngực, bờ ngực mát rượi mới tắm xong của anh đè lên hai quả bông đào nóng bỏng của cô, cảm giác mát lạnh là Thảo cảm thấy thích thú, cô ôm chặt cổ của anh, thân dưới động đậy, chạm vào nơi nhạy cảm, thật sự lúc này anh đang rất cố gắng để kiềm chế, anh có thể nhận thấy được là cô gái này đã sử dụng thứ gì. Nhưng hành động của Thảo đã làm anh hiểu câu nói đó thành "có phải cô ta đang cầu xin mình giúp cô ta giải tỏa".



Anh đưa tay vuốt những sợi tóc xõa trên mặt cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng, có một hương thơm phảng phất quanh người, sự quyến rũ mê hoặc này làm anh không kìm được mà hạ đôi môi xuống hôn lên môi cô, Thảo cảm thấy được thỏa mãn, vô cùng dễ chịu hưởng ứng theo nụ hôn ngày càng mạnh bạo của anh, đôi tay anh không ngừng vuốt ve hai bầu ngực căng tròn, đôi môi dần di chuyển xuống cổ, xuống ngực, những cái hôn thật mạnh để lại trên người cô đều là những vết ban đỏ như những nụ hoa anh đào.



Sau khi trang phục được cở bỏ, thân hình đẫy đà của Thảo làm khoé môi anh khẽ cong lên, anh mở hộc tủ nơi đầu giường xé lấy một chiếc bao rồi từ từ tiến vào, cảm giác chật chội như bóp chặt này làm anh phải gồng mình thở hắt. Còn thân hình nhỏ bé của Thảo khi bị vật lạ xâm nhập, không chịu được đau đớn mà hét lên, có một dòng máu nhỏ khẽ chảy ra thấm đỏ ga giường, thì ra đây là lần đâu tiên của cô, biểu cảm của người đàn ông trở nên khó hiểu, có vẻ hiểu được cảm giác của cô, anh bắt đầu chậm nhịp hơn.



Sau khi Thảo đã quá mệt mà thiếp đi, anh nhẹ nhàng đắp cho cô một chiếc chăn mỏng, nhìn hình dáng cuộn người của Thảo khi ngủ, anh bất giác mỉm cười, đưa tay lên vuốt những sợi tóc trên mặt sang một bên, chạm lên đôi môi nhỏ nhắn, dường như có một cảm xúc lạ đang dâng trào trong người anh lúc này.



Thảo tỉnh giấc đã là 9 giờ sáng, toàn thân đau nhức, cô cố gắng gượng dậy, ôm cái đầu đau như búa bổ, chậm rãi nhìn xung quanh, không một bóng người, căn phòng đã trở nên gọn gàng như chưa có chuyện gì xảy ra, trên người cô được mặc một chiếc áo sơ mi trắng, dài, vẫn còn mùi thơm của nước xả vải, quần áo và túi xách của cô được xếp gọn gàng đặt trên bàn, bên cạnh có một ly nước vẫn còn hơi ấm, dưới ly được đặt một chiếc phong bì. Thảo cố lục lại kí ức để nhớ xem tối qua đã phát sinh sự tình gì mà cô lại ở đây trong bộ dạng như thế này, là ai đã giúp đỡ cô chăng? Những kí ức ngắt quãng dần dần được nhớ lại, thân dưới của Thảo chợt phát ra những cơn đau âm ỉ, cô vội lật chiếc chăn lên thì đúng như cô nghĩ, dưới chiếc ga giường trắng có một vùng đã được nhuộm đỏ, vậy là cô vẫn không tự cứu được bản thân, nhưng người tối qua là ai? Nhìn chiếc phong bì đó cô đã hiểu được rằng, chắc người đó đã nghĩ cô là một cô gái bán hoa được sắp đặt cho anh ta, cũng đúng thôi vì chính cô đã leo lên chiếc giường này.



Thảo cố gắng nhớ lại khuôn mặt của người đàn ông đó, chắc chắn không phải tên Nhã, trong ánh đèn mờ ảo cô cũng có thể nhìn thấy mơ hồ một gương mặt vô cùng tuấn tú với đôi mày đen, sống mũi cao, mái tóc hơi dài phủ qua trán, nếu không phải trong cơn mê, có lẽ cô cũng khó dứt ra được khỏi ánh mắt ấy. Cảm giác vừa xấu hổ vừa rối bời, nhưng nghĩ đến tên Nhã, lòng cô lại nhẹ nhõm phần nào vì không phải là hắn ta, cô đã nhận ra Lan đã lừa cô như thế nào, và cô ta đã không đạt được mục đích xấu xa của mình, còn người tối qua, xem tình hình trong phòng hiện giờ có lẽ anh ta cũng không phải người xấu, anh ta đã bỏ đi như vậy chắc chỉ xem cô như người tình một đêm và sẽ không bao giờ gặp lại. Thảo mong là như vậy, vì trong cuộc sống này, chỉ cần lướt qua nhau thì sẽ thành người xa lạ, một người không biết tung tích thì càng không dễ gì mà gặp lại.
Thảo không phải con người bảo thủ, cũng không phải người con gái yếu đuối, trước nay luôn cố gắng nỗ lực hết mình vì tương lai có thể độc lập, không cần dựa dẫm vào ai, tuy sự việc tối qua để lại cho cô có một cú sốc khá lớn nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, vì sự việc đã xảy ra có dằn vặt cũng không thể thay đổi, chi bằng tìm cách giải quyết, Thảo với lấy cái túi xách, mở điện thoại ra thì thấy có tới mười cuộc gọi nhỡ, của Phúc và Mẹ, và 2 tin nhắn của Nga, vừa định bấm gọi thì đã thấy cuộc gọi đến của mẹ, Thảo liền ấn nghe



- Alo mẹ!



- Thảo, hôm qua con đi đâu vậy? nghe bảo con đi xem mắt mà sao tối qua mẹ gọi con không được? Có xảy ra chuyện gì không? Làm mẹ lo lắm, gọi điện thì không được, gọi cho Nga nó thì nó bảo con chưa về nhà. (Nga là bạn thân của Thảo, hiện hai người đang thuê chung căn hộ tại thành phố Hồ Chí Minh).




- Dạ con không sao mẹ ơi - giọng của cô hơi khàn vì tối qua đã mất sức như thế mà.



- Giọng của con sao vậy? Con không khỏe hả?



Cô chỉ đành nghĩ đại ra một lý do để nói.



- Tại con mới ngủ dậy ạ, hôm qua con đi xem mắt nhưng hai người cảm thấy không hợp nhau nên con đã về sớm rồi, vừa đúng lúc bọn bạn đại học rủ đi họp lớp nên con qua đó luôn, xong đi hát hơi muộn, về sợ mẹ ngủ rồi con không gọi mẹ nữa, đang tính gọi cho mẹ thì thấy mẹ gọi đây.



- Ừm vậy mà thằng Phúc nó cũng gọi hỏi mẹ có liên lạc được với con không, làm mẹ tưởng con xảy ra chuyện gì, con không sao thật chứ?




- Dạ con không sao mà. Mẹ đừng lo nha, hôm nào rảnh con về thăm ba mẹ, để con gọi lại cho Phúc xem có chuyện gì không đã.



- Ừm, vậy con nghỉ đi, nhớ giữ gìn sức khỏe đó nha, không xin được việc thì thôi về quê buôn bán với mẹ cũng được.



Mẹ lúc nào cũng ôn hòa và tin tưởng con gái như thế, Thảo rất buồn vì phải nói dối mẹ nhưng thà như thế còn hơn là làm mẹ cảm thấy lo lắng, Thảo cầm lấy ly nước uống tạm một ngụm, chợt nhớ lại ly nước tối qua, lòng cô nổi lên cơn căm giận, cô liền gọi điện cho Phúc.



- Thảo hả? Mày đang ở đâu đó? Có làm sao không? - Phúc vừa nhấc máy liền vội vàng hỏi.



- Này Phúc, mày có biết người hôm qua Lan giới thiệu cho tao là ai không?



- Tao chưa gặp, chỉ nghe cô ấy nói là anh họ, mà hôm qua nghe thấy cô ấy gọi điện cho Nhã xong biểu hiện hơi lạ, có gì đó khá mờ ám nên tao hơi lo, gọi điện cho mày thì không được, thử chạy đến khách sạn tìm mày cũng chẳng thấy đâu.



- Để chiều nay tao sang nhà mày nói chuyện, thôi mày làm việc đi! Thực sự bây giờ tao không muốn nói thêm một lời nào nữa.



Thảo cúp điện thoại và tự nhiên nước mắt lại ứa ra, Phúc tiếp tục gọi đến nhưng cô không muốn nghe, ấn nút tắt nguồn điện thoại, cảm xúc tủi thân lúc này thật sự đã dâng trào, lúc nào cũng tỏ ra thật mạnh mẽ nhưng lúc đau lòng thì lại không biết tìm ai để sẻ chia, người mà lúc nào bên ngoài cũng cười nói vui vẻ thực chất chỉ để che đi cảm giác cô độc của bản thân.



Thảo cố nhấc những bước chân nặng nề vào nhà tắm, cởi bỏ chiếc áo sơ mi đứng trước gương, cô mới nhận ra đêm qua người đàn ông đó đã cuồng bạo như thế nào, từ cổ đến khắp ngực của cô đều còn in đậm những vết bầm tím, Thảo ngâm mình vào trong dòng nước nóng ấm, những cơn đau trên cơ thể đã được làm dịu đi nhiều, cô thay lại chiếc váy hôm qua, gấp gọn lại chiếc áo sơ mi đặt lên bàn, nhìn chiếc áo trắng sáng này cô chợt đưa tay lên sờ qua một lần nữa, có thể đây sẽ là kí ức đáng nhớ nhất trong cuộc đời Thảo, đánh dấu cho bước ngoạc trưởng thành của cô, cầm lấy chiếc phòng bì bước ra khỏi phòng, là phòng 202, chỉ cách căn phòng hôm qua ba căn, nhìn căn phòng ấy lòng căm hận của cô lại dấy lên, tự dặn bản thân không được ngu ngốc như vậy một lần nào nữa.



Thảo ra tới quầy lễ tân liền hỏi thông tin khách đã đặt phòng 202 vào tối qua, nhưng nhà hàng lại không cho phép tiết lộ thông tin khách hàng, cô đành chuyển lại chiếc phong bì cho nhân viên lễ tân nhờ trả lại cho anh, vì dù sao cũng là lỗi của cô, không có lý do gì để nhận thứ này càng không thể trách người ấy được, chỉ trách bản thân quá khờ mà thôi.



Về đến nhà, Nga đã đi làm nên Thảo đã không phải chịu sự truy xét của Nga, cô trả lời lại tin nhắn rằng tối qua mình đã ngủ tại nhà một người bạn đại học, thi thoảng cô cũng đi tụ tập cùng hội bạn ấy nên Nga cũng không nghi ngờ gì, cô vào trong phòng mở ngăn kéo tìm chai dầu thoa lên những vết bầm tím trên cổ, may mà Nga không ở nhà, không thì cô không biết phải làm sao đối mặt với sự chấn vấn đến cùng của Nga nữa.



Tối đến Nga mua về hai phần cơm tấm, Thảo đã cố dùng rất nhiều kem nền che đi những vết đỏ trên cổ để qua mắt Nga, nhưng lúc ăn cơm do Thảo cột tóc lên, lộ ra vài vết bầm sau gáy mà cô không hay, Nga nhìn thấy liền vồ vập tiến lại truy xét.



- Sau cổ mày bị sao đấy?



- Hả? Đâu có sao đâu - Thảo đưa tay xoa xoa nhẹ lên cổ



Nga đưa mắt gần lại nhìn.



- Mày cạo gió à, sao đỏ thế kia.



Thảo chợt nhận ra vấn đề, may mà đầu óc của Nga không nghĩ tới việc đen tối đó, cũng phải thôi vì cô chưa có người yêu, ai lại nghĩ đến vấn đề đấy chứ. Thảo thở phào đáp.



- Ừ hôm qua uống hơi nhiều nên tao thấy mỏi người, cạo tí xem có bớt không ấy mà.



- Thế mày đỡ chưa, nhìn mày có vẻ mệt mỏi lắm, để tí tao cạo dưới lưng cho.



- Không được - Thảo giật mình trả lời, nhận thấy mình có hơi quá nên cô đính chính lại.



- Tao đỡ nhiều rồi, ăn xong tao chỉ muốn ngủ thôi.



- Ừm vậy mày ăn rồi đi nghỉ đi, để đó tao dọn cho.



Sự quan tâm của Nga làm lòng Thảo cảm thấy ấm áp hơn, dù cho ngoài kia có vùi dập cô ra sao thì có một người quan tâm đến mình như vậy cũng đủ giúp cô không bị ngục gã, có thể nói Nga là người bạn tốt nhất mà Thảo từng gặp, chơi với nhau từ hồi học cấp hai, Nga không chỉ giúp đỡ cô mỗi khi cô gặp khó khăn, mà còn cho cô rất nhiều lời khuyên trong cuộc sống, không phải nói quá chứ Thảo xem Nga không chỉ là bạn mà còn như người mẹ thứ hai vậy, tuy bằng tuổi nhưng suy nghĩ của Nga lại chững chạc hơn nhiều, chắc do tính cách mạnh mẽ không ngại bương chải đã mài dũa nên một cô gái trưởng thành như vậy, Thảo cũng không muốn giấu Nga, nhưng sự việc này cô thực sự cảm thấy rất xấu hổ, không thể mở lời được với cô ấy.
Tại Chi nhánh 2 Công ty Cổ Phần Kim Nhất.



- Mọi người chú ý, mọi người chú ý.

Trưởng Phòng Hà vừa vỗ tay vừa hô to ra lệnh cho mọi người tập trung về phía mình.



- Hôm nay chúng ta có đợt ghé thăm của giám Đốc tổng Chi nhánh, mọi người sắp xếp lại bàn làm việc và trang phục ngay ngắn, cứ làm việc bình thường như mọi ngày nhé. Nào mọi người cố gắng làm việc thôi.



Mọi người quay trở lại chỗ của mình, tầm 10 phút sau thì tổng giám đốc bước vào, vẻ lạnh lùng uy nghiêm của anh làm mọi người phải dừng mọi việc đang làm lại, theo sau là anh thư kí trông cũng rất điển trai. Tuy là tổng giám đốc, trông anh lại khá trẻ, chỉ mới 28 tuổi nhưng đã tốt nghiệp thạc sĩ Quản Trị Kinh Doanh tại Hoa Kì, anh tên La Thái Mẫn, vẻ ngoài của anh trông có chút phong lưu nhưng tác phong lại vô cùng nghiêm nghị và giứt khoát, lúc anh đi vào trưởng phòng Hà chạy lại đứng kế bên, vỗ vỗ tay hô lớn.




- Mọi người tập trung, xin giới thiệu với mọi người, đây là tổng giám đốc La Thái Mẫn, sẽ hướng dẫn và làm việc cùng chi nhánh chúng ta trong vòng một tháng tới.



La Thái Mẫn nhìn sơ bộ một lượt toàn thể công ty, chỉ gật nhẹ đầu rồi nói.



- Trong thời gian tới tôi mong muốn mọi người cho tôi thấy được năng lực làm việc của mình một cách thiệu quả nhất.



Nói xong anh lạnh lùng đi thẳng vào trong theo chỉ dẫn của trưởng phòng Hà, không khí lúc này có chút căng thẳng, mọi người khẽ đưa mắt nhìn nhau, cảm giác được khoảng thời gian tới sẽ thật sự khó khăn rồi đây. Nhưng phải nói vẻ ngoài quá bắt mắt của Mẫn khiến đôi môi của tất cả nhân viên nữ ở đây đều phải thốt lên khen ngợi, còn có người tham lam mơ mộng đến việc trèo cao, một người vừa tài giỏi lại vừa đẹp trai như vậy ai lại không mong muốn được anh để mắt tới chứ.



Bước vào phòng giám đốc, La Thái Mẫn ngồi xuống chiếc ghế xoay, dựa lưng vào ghế, tay đưa ra sau giữ chiếc cổ quay qua quay lại vài cái.



Nhìn thấy được sắc mặt của Mẫn khá mệt mỏi, thư kí Nam liền lên tiếng hỏi:




- Nay anh không khỏe à? nhìn có vẻ đêm qua mất ngủ.



Mẫn bỗng cười nhẹ - Đúng là mất ngủ một chút. À em đưa anh thông tin của cô gái tối qua.



- Ơ sao thế, đuổi người ta về xong lại quan tâm à, tối qua cô ấy tới nhưng thấy phòng anh đã khóa cửa, bấm chuông mãi không thấy anh ra nên bỏ về, còn gọi điện trách em đây, thì trước giờ anh luôn phũ phàng như vậy, em nghĩ là anh không hứng thú nên chỉ đành an ủi cô ấy vài câu cho qua thôi.



- Không phải cậu gọi đến sao? Vậy cô gái ấy là ai?



Từ hôm qua La Thái Mẫn cứ nghĩ cô gái ấy chính là do thư kí Nam sắp xếp cho anh, mọi lần đi công tác, Nam vẫn thường hay lén đưa các cô gái đến để chăm sóc Mẫn nhưng đều bị Mẫn lạnh lùng đuổi về, tối qua chính là sự cố ngoài dự tính của anh, bản tính đàn ông của anh đã không thể cưỡng lại được vẻ ngây thơ thuần khiết, kèm theo gợi cảm ấy của Thảo, sau khi phát sinh quan hệ biết được đó là lần đầu tiên của cô anh lại có chút hứng thú.



- Thì đúng là em gọi đến mà, anh cũng phũ với con gái người ta quá đấy, dù sao cũng nên mời người ta bữa cơm chứ. - Thư kí Nam vẫn chưa rõ sự tình vừa nói vừa ra vẻ châm biếm.



- Không, hôm qua có một cô gái nằm trên giường của anh, nếu không phải cô gái cậu gọi đến, vậy thì cô gái ấy ở đâu ra? - Mẫn chống tay lên trán, chau mày suy nghĩ.



- Cái gì? - Nam mở to mắt ngạc nhiên thốt lên - Em thề với anh em chỉ gọi đúng một người, muốn cho anh vui vẻ chút thôi chứ em biết anh lâu nay cũng đâu có hứng thú. Vậy tối qua anh mất ngủ vì cô gái đó sao? Không phải hai người đã vui vẻ cả đêm chứ? Có cần em đi điều tra giúp anh không? - Nam hào hứng nói một chàng bên tai, sự việc này đúng là quá thần kì rồi, đã lâu rồi anh không thấy Mẫn có hứng thú với một cô gái nào, Nam còn tưởng Mẫn đang có vấn đề gì về sinh lý, đột nhiên Mẫn lại hỏi về một cô gái làm anh không khỏi vui mừng, thầm tò mò không biết cô gái ấy là ai.



La Thái Mẫn không đáp lại, chỉ xua xua tay ra hiệu cho thư kí Nam ra ngoài, anh xoay ghế về phía cửa kính nhìn ra bầu trời xanh, nhớ lại hình bóng người con gái tối qua, khóe môi của anh lại bất giác cong lên.



Nam vẫn có chút miễn cưỡng, anh xị mặt quay đi, bước được vài bước bỗng quay lại, gương mặt tỏ vẻ châm chọc - Cô ấy tuyệt lắm đúng không anh?



Mẫn không quay lại, đưa tay cầm cuốn lịch trên bàn phi thẳng ra đằng sau, may mà Nam cũng nhanh nhẹn nên đã kịp đóng cửa để cuốn lịch hạ cánh sau lưng.



Tan làm, Mẫn quay lại khách sạn, đi lên phòng với niềm hi vọng nhỏ nhoi rằng cô gái ấy sẽ để lại chút thông tin liên lạc cho anh nhưng khi vào phòng anh chỉ thấy chiếc áo sơ mi của mình được gấp gọn đặt trên bàn, anh cầm lên, mùi hương của cô ấy vẫn còn phảng phất quanh đây, một mùi hương ngọt ngào tạo cho anh ham muốn chiếm hữu. Một lúc sau chỉ thấy cô nhân viên lễ tân đưa lại cho Mẫn chiếc phong bì và nói:



- Sáng nay có một cô gái gửi cho anh cái này ạ!



Anh nhận ra đây chính là chiếc phong bì mà anh đã để lại, nhưng cô trả lại cho anh với mục đích là gì? Tóm lại cô là ai và tại sao lại xuất hiện trong phòng của mình. La Thái Mẫn liền gọi quản lí khách sạn lại chất vấn



- Tối qua lúc tôi đi tắm thì có người lạ đột nhập vào phòng, tôi bị mất một số tài liệu quan trọng, yêu cầu truy xét camera.



Vì La Thái Mẫn là nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh nên quản lí cũng không muốn gây thêm một chút rắc rối nào, khẩn trương dẫn anh ta đi vào phòng quan sát camera.



- Anh còn nhớ lúc đó khoảng mấy giờ không ạ?



- Tầm 7 giờ 30.



Ở hành lang được đặt camera hai chiều, khi các cam được tua đến 7 giờ 30 phút anh đã nhận ra được chiếc váy xanh và mái tóc bồng bềnh chấm lưng của Thảo ở cam số 5, anh nhìn thấy có một cô gái đang hốt hoảng bước đi, khó nhọc bám vào bức tường, có thể thấy lúc này cô đã bắt đầu ngấm thuốc nên đêm qua mới có những hành động như vậy trên giường của anh, sau khi cô chạy vào phòng anh thì liền thấy một gã đàn ông chạy theo đằng sau, ngó nghiêng ra vẻ tìm kiếm, vậy là anh đã hiểu ra mọi chuyện. Anh yêu cầu phóng to chân dung của Thảo và gửi cho anh, việc còn lại anh sẽ tự xử lý. Thấy anh không làm khó, quản lí rất vui mừng, cảm ơn anh rối rít.



Quay trở lại phòng, Mẫn gửi tin nhắn cho Nam kèm theo bức ảnh được trích xuất từ camera.



- Em tìm giúp anh cô gái này!



Sau khi nhận được tin nhắn, Nam liền gọi lại



- Anh Mẫn, đó là cô gái hôm qua sao, nhưng mờ như vậy chắc phải mất khá nhiều thời gian đó nhé.



- Ừm không sao, chỉ cần tìm được cô ấy.



Sau hôm xảy ra sự việc đó, Thảo đã đến nhà gặp Phúc, và Lan cũng ở đó, cô ta ngồi trên ghế vắt chéo chân và khoanh tay như chẳng làm gì sai, sau khi Thảo kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Phúc nghe thì Lan lại nước mắt đầm đìa nói Thảo vu khống mình, muốn chia rẽ tình cảm của cô và Phúc. Nhưng Phúc đã chơi với Thảo hơn 10 năm nay, làm sao không hiểu Thảo được, Thảo sẽ không bao giờ can dự vào chuyện của bất kì ai mà không liên quan tới mình, sau khi nghe được câu chuyện từ Thảo, Phúc thực sự cảm thấy tức giận, anh đã cãi nhau với Lan và đòi chia tay.



Vì Thảo biết Lan sẽ không có ý định xin lỗi mình, một phần cũng vì Phúc, cô đành bỏ đi và tự nhủ rằng từ giờ sẽ không can dự vào chuyện tình cảm của bất kì một ai nữa, dù là thân đến mấy, đây đúng là một bài học đáng nhớ dành cho cô.



Phúc đuổi theo, rối rít xin lỗi Thảo, cô không trách Phúc, cũng không trách Lan, vì con người khi yêu vẫn thường hay lầm đường lạc lối như vậy.



- Tao không trách mày, chỉ trách con bé đó quá yêu mày nên đã dại dột làm ra những việc như vậy. Tao không trách ai cả. May mà vẫn chưa có chuyện gì xảy ra. Thôi tao về nhà, tao muốn yên tĩnh nên mày không cần theo tao nữa, khi nào tâm trạng ổn định tao sẽ gọi điện cho mày.



Thảo bắt một chiếc taxi rời đi, để lại Phúc với vẻ mặt ăn năn nhìn theo hình bóng chiếc xe đang dần khuất bóng.



Mọi người không ai biết thực sự tối hôm đó cô đã xảy ra chuyện gì, đều nghĩ rằng cô đã thoát được tên Nhã và trở về an toàn, cứ để mọi người nghĩ cô không sao như vậy là được. Và cô hy vọng sẽ không gặp lại cái người đêm hôm ấy nữa, cứ để cho mọi chuyện đã qua trở thành dĩ vãng như vậy đi.



Nhưng nào ngờ trái đất thật tròn, đôi khi người ta muốn gặp thì lại không thể gặp, người ta không muốn gặp nhất lại cứ luôn xuất hiện trước mắt, đây chính là trò đùa của số phận hay là định mệnh mà ông trời sắp đặt, chưa đầy một tuần sau Thảo đã gặp lại người đàn ông cao ngạo đấy.
Hôm nay ngày đầu tiên đi làm, Thảo mặc một chiếc áo sơ mi trắng, có in vài bông hoa thạnh thảo màu xanh nổi lên, đi kèm chiếc váy cúp công sở màu đen, vừa nhẹ nhàng thanh toát nhưng vẫn đủ đủ để tôn lên dáng dấp thon thả, cô trang điểm nhẹ nhàng và xoã tóc, Thảo vốn rất có gu ăn mặc, vừa làm người ta cảm thấy như một cô tiểu thư thuần khiết lại có thể toát lên vẻ quyến rũ như một quý cô.



Đã một tuần trôi qua nhưng những vết bầm tím trên cổ và ngực của Thảo vẫn chưa mờ hẳn, cô phải dùng kem nền để che đi, mặc dù vậy, Thảo gần như đã lấy lại được tinh thần, rất nghiêm túc và nỗ lực với sự nghiệp của mình.



Vì là ngày đầu tiên nên Thảo đến sớm hơn 15 phút, công ty chưa có ai, cô ngồi ngoài sảnh đợi mọi người, 10 phút sau thì trưởng phòng Hà tới, nhận ra cô, trưởng phòng bước tới hỏi




- Em là nhân viên mới đúng không?



- Dạ! Em chào chị, em là Bùi Ngọc Thảo. - Thảo cúi người lễ phép.



- Ừ em đi theo chị vào đây chị sắp xếp chỗ làm cho em.



Tổ trường Hà dẫn Thảo vào trong văn phòng, giới thiệu cho Thảo về chỗ làm việc của mọi người.



- Bên phải đây là bộ phận kinh doanh, bên trái là bộ phận marketing, bàn làm việc của em ở đây. -

Trưởng phòng Hà vừa nói vừa chỉ về chiếc bàn trống ở cuối bộ phận Marketing.




- Em sắp xếp đồ đạc đi, đây là tài liệu về công ty và bộ phận marketing, em đọc để nắm thông tin, chút nữa chị sẽ giao việc cho em.



- Dạ, em cám ơn chị.



- Đừng khách sáo.



Mọi người trong công ty bắt đầu tới, khi đã đông đủ trưởng phòng Hà gọi Thảo qua giới thiệu.



- Đây là bé nhân viên mới của phòng marketing, em giới thiệu đi.



- Dạ, Xin chào mọi người, em là Bùi Ngọc Thảo, 22 tuổi, là nhân viên mới của phòng marketing, vì mới tốt nghiệp nên chưa có nhiều kinh nghiệm, kính mong các anh chị giúp đỡ thêm ạ.



Mọi người cho Thảo một chàng pháo tay, từng người bắt đầu giới thiệu về bản thân và bên cạnh là những tiếng xì xào xung quang.



- Ôi cô bé này trẻ đẹp thật đấy - Một chị nói.



- À em quên giới thiệu một điều kìa? Đã có người yêu chưa để bọn anh còn biết đường giúp đỡ? - Nhân viên Tài của bộ phận kinh doanh lên tiếng trêu đùa, cả phòng đều cười hùa theo. Thảo hơi ngại ngùng nhưng cũng dí dỏm đáp lại



- Dạ em làm gì đã có người yêu, em còn đang ế đây này, mong mọi người chiếu cố em ạ!



Mọi người đều cảm thấy thoải mái vì tính cách cởi mở và tự tin của Thảo, Trưởng phòng Hà giới thiệu Mai cho Thảo.



- Bạn này bằng tuổi với em, nhưng bạn vào làm được 3 tháng rồi, có gì thắc mắc em có thể nhờ bạn ấy giúp đỡ.



- Chào Thảo, mình là Mai - Mai cười tươi đưa tay về phía Thảo.



- Chào Mai, mong được bạn giúp đỡ - Thảo nhẹ nhàng bắt lấy tay Mai.



Mai cũng là nhân viên bộ phận marketing, ngồi đằng trước Thảo, Mai có khuôn mặt tròn khá dễ thương, mái tóc được cắt ngắn ngang vai, nhìn qua trang phục thì thấy có vẻ là một cô gái đầy cá tính, cộng thêm nụ cười rạng rỡ làm Thảo cảm thấy khá ngưỡng mộ. Thật nhẹ nhõm, mọi người trong công ty đa số có vẻ đều rất thân thiện và nhiệt tình, cô hi vọng mình có thể phát triển năng lực thật tốt ở nơi này.



Lúc Thảo đang chăm chú đọc thông tin của công ty thì La Thái Mẫn đi vào, theo sau là thư kí Nam, vì đang tập trung ghi chú lại những điều cần lưu ý vào sổ nên cô không để ý tiếng mọi người chào giám đốc. La Thái Mẫn đi về phía văn phòng, khi đi qua dãy bàn của phòng Marketing nhìn thấy một cô gái đang tập trung ghi ghi chép chép, mái tóc dài ngang lưng, cùng vóc dáng phía sau làm anh có cảm giác khá quen mắt, anh đi tới trước gõ nhẹ lên bàn. Mùi nước hoa của Thảo đã gợi cho anh nhớ về đêm hôm ấy, Thảo giật mình đứng dậy, bốn mắt chạm nhau. Vì vẫn chưa biết người trước mặt là ai, nhưng nhìn trang phục của anh, cô đoán chắc chắn anh là cấp trên của mình, cô nhẹ cúi người.



- Dạ em chào anh, em là Thảo, nhân viên mới của phòng marketing ạ.



- Ừm, vào phòng tôi một chút. - Mẫn nói một câu rồi đi thẳng bỏ mặc Thảo còn đang ngơ ngác chưa hiểu sự tình. Khi quay lưng đi chỉ thấy anh khẽ nhấc khóe môi một cái, anh chưa tìm thấy cô thì cô đã tự tìm đến anh, anh bất giác nghi hoặc liệu đây có phải là cô cố ý muốn tiếp cận anh?



Mai quay lại nhắc



- Đó là giám đốc của tổng chi nhánh, đến hướng dẫn làm việc tháng này đó Thảo, chắc Thảo là nhân viên mới nên giám đốc muốn dặn dò đó, mau đi đi.



Thảo vừa ngơ ngác vừa lo sợ, thầm nghĩ trong lòng "Sao mới đi làm còn chưa biết công việc của mình như thế nào mà đã phải gặp riêng tổng giám đốc thế này, nhưng mà mình có làm gì sai đâu mà sợ nhỉ" - Cô tự trấn an bản thân, hít một hơi thật sâu rồi bước vội theo thư kí Nam vào phòng giám đốc.



- Cô ngồi đi - Thư Kí Nam chỉ vào bàn ghế sofa phía đối diện bàn làm việc của giám đốc



La Thái Mẫn ngồi bắt chéo chân trên ghế, nhìn chằm chằm vào Thảo, khiến cho cô cảm thấy như trên mặt của mình có thứ gì đó, Thảo nghĩ thầm "hay là lúc nãy mình không đứng dậy chào nên bị nhắc nhở nhỉ, nhưng không đúng, đây là ngày đâu tiên mình đi làm thì việc không biết giám đốc đến cũng là thường tình thôi mà", thư kí Nam ngồi xuống bên cạnh Mẫn, chợt anh quay qua nói với Nam.



- Cậu lấy tập tài liệu hôm qua đi phân phó công việc đi, khi nào anh gọi thì mới được vào.



Nam mở to mắt nhìn Mẫn, dù có vẻ không muốn rời đi nhưng nhìn ánh mắt nghiêm nghị của Mẫn cũng đành đứng lên và đi ra ngoài, vừa đi vừa nghi hoặc "sao tự nhiên lại đuổi mình ra ngoài, khi nào gọi mới được vào là sao, anh ta có ý đồ gì nhỉ? Lẽ nào có hứng thú với cô gái ấy rồi sao???" Nói xong liền quay ngắt lại, chạy đến bên cửa kính để tìm một lỗ hổng nào đó nhìn trộm nhưng rèm đã được kéo từ bên ngoài nhìn vào không thể thấy được bên trong, Nam ngó nghiêng một hồi, không thể nhìn thấy gì, anh đành ngập ngùi ôm đống tài liệu ra phân phó công việc.



Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Nam tò mò đi tới phòng nhân sự để xem sơ yếu lý lịch của nhân viên, không hiểu sao Thảo khiến anh cảm thấy quen mắt, không nhớ đã gặp cô ở đâu. Đột nhiên điện thoại vang lên, Nam đi ra ngoài nhận bưu phẩm, chính là thông tin cô gái mà Mẫn đã nhờ, lúc này Nam mới ngớ người "A nhớ rồi, hình như chính là cô ấy", không thể chần chừ thêm anh vội mở phong thư ra xem, bức ảnh được phục hồi rõ nét, kèm theo thông tin của Thảo. Vậy là Nam đã hiểu vì sao La Thái Mẫn lại đuổi mình ra ngoài, Nam hí hứng vừa đi vừa huýt sáo, những ngày tháng sắp tới chắc sẽ được xem kịch vui nhiều đây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom