Full Hot Một thai 6 tiểu bảo bảo - Tổng tài daddy bị tra tấn Full dịch (3 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 521-530

Chương 521: Cô còn có thể nói chuyện với các con nữa không?



Cứ thế mà bỏ đi dứt khoát như vậy sao? Vì một người đàn ông khác mà bỏ rơi chồng con? Cô không thể tưởng tượng nổi sao lại có loại phụ nữ như vậy, mẹ ruột và mẹ kể đều giống như nhau? Chẳng lẽ cô lại xui xẻo đến vậy sao? Không, cô cảm thấy không có khả năng! Khẳng định phải có việc gì đó ẩn gi

ấu bên trong.

Đào Hải Trạch nói ra bình tĩnh như vậy, người đàn ông cặn bã thế này, lời của ông ta liệu có bao nhiêu phân đáng tin? Đào Anh Thy hỏi: “Không phải ba đang lừa con đấy chứ?”

Đào Hải Trạch đẩy kính xuống, nói: “Sao ba lại phải lừa con? Đã đến lúc này rồi, ba lừa con còn ý nghĩa gì nữa đâu.

Đúng vậy, Đào Hải Trạch lừa cô cũng chẳng được lợi gì? Lẽ nào ông ta lo lắng người mẹ ruột giả mạo này sẽ làm giảm bớt lợi ích của ông ta? Không phải như thế chứ.

Có Tư Hải Minh ở đây, ông ta sẽ không dám uy hiếp cô? Vậy nghĩa là những lời Đào Hải Trạch nói là thật? Sắc mặt Đào Anh Thy tái nhợt, cô không thể chấp nhận được một đáp án lạnh nhạt như vậy, lại càng không muốn khẳng định mình có một người mẹ ruột như thế.

Đến ngay cả người phụ nữ xấu xa như Xa Huệ Anh còn đem theo con trai con gái của mình, tại sao mẹ ruột cô lại không thể đem một đứa con gái là cô chứ? Cô không thể hiểu nổi…

“Anh Thy, con đừng buồn, phần lớn phụ nữ đều bỏ rơi con cái của mình, không có gì ngạc nhiên.

Đào Anh Thy vẻ mặt kỳ quái, sắc mặt lạnh lùng, đúng là không biết ông ta lấy đâu ra cái kết luận này nữa.

“Ba đến đây là muốn thay Xa Huệ Anh dạy dỗ con đúng không?”

“Không đâu, ba chỉ miễn cưỡng thay bà ấy đến đây thôi” Đào Anh Thy không còn tâm trạng tiếp tục nói nữa, xoay người quay về phòng.

Cơ thể yếu ớt ngôi xuống ghế sô pha.

Theo lời Đào Hải Trạch thì người đại diện không chết, nếu đã không chết sao lại không đến tìm cô chứ? Thật sự là cùng một giuộc với Liêu Ninh sao? Sao mình lại còn phải đi tìm hiểu xem mẹ ruột của mình là ai, thật đúng là chẳng còn ý nghĩa gì nữa…

Video trong điện thoại đã kết thúc từ sớm rồi.

Cô còn thể tiếp tục nói chuyện với sáu đứa con không? Nghĩ đến sáu đứa trẻ đã khóc đến như vậy, Đào Anh Thy không nhãn tâm gọi điện thoại sang đấy thêm lần nữa.

Vào lúc Đào Anh Thy thất thần, điện thoại vang lên, tay cô hơi run rẩy.

Nhìn thấy người gọi điện thoại tới, đôi mày thanh tú nhăn lại, là Liêu Ninh? Thật là trùng hợp, cô vừa nhớ đến mẹ ruột của mình thì người phụ nữ này lại đến góp vui.

Đã một thời gian dài không liên hệ, bà ta muốn làm gì? Chuông vang lên một lúc cô mới chậm rãi nhấn nút nhận cuộc gọi.

Giọng Liêu Ninh truyên đến: “Con đúng là nhãn tâm thật đấy? Mẹ không gọi điện thoại cho con thì con xem mẹ không tồn tại luôn à””

“Tôi không muốn nói những lời giả dối”

“Tốt xấu gì mẹ cũng từng nuôi dưỡng con, quan tâm một chút không được sao? Mẹ nghĩ bây giờ con sống cũng rất tốt đúng không?” Liêu Ninh hỏi”’Chỉ tiếc là…

Kiểu nói nửa chừng làm Đào Anh Thy muốn nghe tiếp, hỏi một chút thôi mà, cũng chẳng mất miếng thịt nào: “Tiếc gì cơ?”

“Con thì hạnh phúc rồi, còn Tư Viễn Hằng xem ra khá thê thảm” Tay cầm điện thoại của Đào Anh Thy run lên, hô hấp như ngừng lại.

Tư Viễn Hằng làm sao vậy? Kể từ lần nôn ra máu đó, cô cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhờ Tần Diễm My đi tìm Tư Viễn Hằng, còn cô chẳng hỏi thêm lời nào.

Nghe giọng điệu của Liêu Ninh, Tư Viễn Hằng gặp chuyện gì rồi ư? Bà ấy làm sao mà biết được? Đúng rồi, Liêu Ninh có dính líu với Tư Triều Sơn mài Nỗi lo lắng mà không thể nói ra được cứ nghẹn ngào ngay cổ họng, cô nghiến chặt răng.

Sau khi đã ổn định được cảm xúc, cô lạnh nhạt nói: “Có liên quan gì đến tôi đâu?”

“Xem ra đúng là con không quan tâm thật? Tiếc cho Tư Viễn Hằng vẫn luôn một lòng say mê con. Tư Triều Sơn nói, Tư Viễn Hằng mất tích đã lâu, công ty cũng mặc kệ, cứ như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy. Con nói xem Tư Viễn Hằng đã đi đâu?”

“Sao tôi biết được? Chắc không phải ở thành phố thì là nước ngoài thôi.” Giọng điệu Đào Anh Thy vô cùng bình tĩnh, chỉ có chính cô mới hiểu rõ trong lòng mình lo lắng đến mức nào.

Chương 522: Cùng nhau trốn ra ngoài



Lẽ nào sau lần nôn ra máu đó cơ thể anh xảy ra vấn đề gì sao? “Cũng không biết được, cũng có thể là chết rôi!” Liêu Ninh độc địa nói.

Đào Anh Thy cắn môi, cảm giác đau đớn truyền tới thân kinh mới khiến cô buông lỏng: “Bà tìm tôi là để nói những việc này?”

“Mẹ có lòng tốt mới nói với con, con còn không chịu cảm kích?”

“Với tôi mà nói đây cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì” Đào Anh Thy nói xong, liền ngắt điện thoại.

Liêu Ninh cười lạnh, tôi chỉ là muốn cô không sống yên ổn ngày nào mà thôi.

Cúp điện thoại, Đào Anh Thy liền ngôi không yên mà đứng dậy.

Tư Viễn Hằng xảy ra chuyện rồi sao? Lúc đầu cô đã nhờ Tần Diễm My đi tìm Tư Viễn Hằng, chắc là đã tìm được rồi chứ?

Tân Diễm My từng nói, do dự thiếu quyết đoán làm tổn thương người khác vô cùng. Điều này nói rõ cô ấy có tự tin chữa trị cho Tư Viễn Hằng!

Đào Anh Thy lại càng không muốn làm tổn thương Tư Viễn Hằng, vậy nên, cô không dám đi tìm anh! Nghĩ đến điều gì, cô câm điện thoại kiểm tra xem tình hình gân đây của Tần Diễm My, phát hiện chẳng có tin tức gì. Đang quay phim hay là làm gì thế? Bởi vì có một số đoàn làm phim yêu cầu giữ bí mật.

Thế nhưng là một ngôi sao nổi tiếng, cũng không thể nào hoàn toàn không xuất hiện được chứ? Đào Anh Thy rất muốn gọi điện thoại cho Tần Diễm My, nhưng cuộc gọi lần trước của Tần Diễm My, tâm trạng cô ấy không tốt có chút bài xích cô, khiến cô rất chần chừ.

Hơn nữa cô gọi xong rồi thì sẽ thế nào? Cô và Tư Viễn Hằng vẫn có thể có tương lai sao? Trước đây cô tỏ ra lòng dạ sắt đá chẳng phải vì muốn cắt đứt mối quan hệ giữa mình và Tư Viễn Hằng hay sao?

Đào Anh Thy dưới sô pha ngôi, ôm đầu, đừng nghĩ nữa, Tư Viễn Hằng không có việc gì đâu, nếu có Tần Diễm My đã đến mắng cô rồi…

Trong trường học, những đứa trẻ khác đều đang chơi đùa vui vẻ, chỉ có sáu đứa trẻ này tỏ ra không hê hứng thú.

Tư Thái Lâm chạy tới: “Sao mà đáng yêu thế này? Không muốn cùng chơi với cậu sao?” Bảo Vỹ nói: “Con không chơi cùng với cậu được, con muốn tìm mẹ cơ!” “Đúng vậy, mẹ cơ!” Bảo Long nói.

“Mẹ… Không thấy mẹ đâu hết… Bảo Hân ấm ức.

Tư Thái Lâm bước đến nắm lấy tay cô bé: “Bảo Hân đừng sợ, có cậu ở đây! Cậu có thể mang con đi tìm mẹt” “Cậu biết mẹ ở đâu ư?” Bảo Nam hỏi.

“Cậu biết, mẹ cậu từng nhắc qua, ở đài số bốn!” Tư Thái Lâm nói “Cậu có thể đưa con đi!” Sáu đứa bé nhất thời mắt sáng lên nhìn Tư Thái Lâm.

Tư Thái Lâm rất có cảm giác thành tựu, mặc kệ như thế nào, cậu cũng đều là cậu của đám trẻ dễ thương này! “Đáng tiếc… Tiếc là ba không cho phép con đi tìm mẹ… Bảo Vỹ trông rất thất vọng.

“Không sao đâu! Chúng ta lén đi là được! Nhất định có thể tìm được chị ấy!” Tư Thái Lâm nói.

“Ừm Ừm!” Bảo An vô cùng tin tưởng gật đầu.

Vì thế bảy đứa bé chạy ra khỏi trường học.

Muốn làm theo phương thức hành động của lần trước.

Nhưng lúc tìm được nơi đó, lại phát hiện chẳng có tí động tĩnh nào.

Sau đó lại tiếp tục chạy về hướng trường học.

Nơi đó có cửa lớn, còn có bảo Bảy đứa trẻ nhìn bảo vệ đang đứng nói chuyện điện thoại ở bên ngoài, vội đưa chân ngắn gạt sang bên cạnh mở cửa nhỏ rồi chạy.

Từng đứa từng đứa đều đi ra ngoài.

Bảy đứa trẻ từng có kinh nghiệm chạy trốn một lầm, gan cũng lớn hơn nhiều.

Sau khi rời khỏi, bảy đứa trẻ xếp thành hàng đi trên đường.

Đi bộ đến vị trí trạm xe buýt, vừa lúc một chiếc xe buýt chạy đến “Kia kìa!” Bảo Nam phát hiện ra điều gì, kích động chỉ vào hướng xe buýt.

Trên xe buýt có một tấm quảng cáo lớn, không phải tuyên truyền cho chương trình “Trò chuyện cùng bé 2” mà là áp phích của một chương trình truyền hình thực tế Hấp dẫn Bảo Nam không phải tấm áp-phích, mà là do nó là của đài truyền hình Tiên Phong.

Giống hệt với logo đài truyền hình của mẹt Bảo Nam chạy tới, đi theo một người phụ nữ ba mươi tuổi đứng trước leo lên xe buýt.

Người phụ nữ này đã chú ý thấy.

Nhìn thấy đứa bé đáng yêu thế này, nhất thời không nhịn nổi, đem Bảo Nam lên xe.

Không ngờ được sau đó còn đi chung với cả một đám trẻ, đứa nào cũng mũm mĩm như chim cánh cụt, rất dễ thương! Thấy bọn trẻ lên xe quá tốn sức, cô ấy bèn giúp kéo từng đứa lên hết trên xe.

Chương 523: Mất tích rồi



Tài xế lần lượt nhìn lũ trẻ, không khỏi kinh ngạc. Những đứa trẻ này lớn cùng tâm tuổi, mặt mũi đều rất dễ thương, đáng yêu vô cùng, có thể làm tan chảy trái tim người tai Tài xế còn tưởng đây là do người phụ nữ kia đưa theo, tươi cười nhìn bọn họ lần lượt lên xe.

Mà người phụ nữ lên trước này lại cứ cho rằng bảy đứa bé là do cô gái cuối cùng lên xe đưa theo.

Không cân nhắc nhở nhường chỗ cho người già, người bệnh và người tàn tật, lập tức có người nhường chỗ cho bảy đứa bé.

Những đứa trẻ đáng yêu thế này sao nỡ nhẫn tâm để các bé đứng nguy hiểm thế kia cho được? Bảy đứa trẻ đáng yêu ngôi lên ghế, vẫn tỏ ra vô cùng xinh xắn dễ thương, Bảo An còn bị một cô bế lên nữa.

Đối với tất cả đích hành khách mà nói, đây chắc chắn là một chuyến xe buýt làm nội tâm thiếu nữ máu huyết dâng trào.

Xe buýt đến trạm dừng, bảy đứa bé nhìn thấy có người xuống, cũng có người lên Lúc xe buýt dừng lại, người phụ nữ ba mươi tuổi kia cũng xuống xe, bảy đứa bé chân ngắn cũng bước xuống theo người phụ nữ kia.

Trùng hợp ở chỗ, cô gái đi sau cũng xuống xe.

Cứ như vậy, người phụ nữ phía trước cho rằng cô gái phía sau dẫn theo đám trẻ, mà cô gái phía sau lại cho rằng đám trẻ này do người phụ nữ kia mang theo, không phát hiện ra điều gì khác thường.

Nếu không, tài xế xe buýt đã sớm báo cảnh sát rồi.

Bảy đứa bé xuống xe liên ngơ ngác, không biết mình đang ở nơi nào.

Bọn chúng xếp thành một hàng, vừa đi vừa tìm đài truyền hình.

“Ủa, là mấy đứa à?” Người phụ nữ trên xe buýt phát hiện ra bọn họ: “Mẹ của mấy đứa đâu? Đi mất rồi sao?” “Mẹ ở đài số bốn ạ!” Bảo Nam nói.

“Đài số bốn!” Bảo Long khẳng định trả lời.

“Đúng vậy…” Bảo My.

“Mẹ!” Bảo An.

“Đài truyền hình gì cơ?” Người phụ nữ hỏi.

“Chính là… Chính là… Sáu đứa trẻ không biết đài truyền hình gì, cứ ấp ũng mãi không nói ra được.

“Gần đây có một đài truyên hình, hay là cô đứa các cháu sang xem thử?” Người phụ nữ nhớ tới hỏi.

“Ừm!” “Được ạ!” Bảy đứa nhỏ nhất thời kích động làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

“Là đài truyền hình này đúng không?” Sau khi tới, người phụ nữ chỉ tay hỏi.

Không phải nói chứ vận may đúng là tốt thật đấy.

Đài truyền hình gần đây này đúng thật là Tiên Phong Logo Tiên Phong thật lớn vô cùng bắt mắt, Bảo Nam vui vẻ nói: “Mẹ! Mẹ ở đây!” “Chị ấy đang ở trong này nè!” Tư Thái Lâm nói.

“Mẹ ơi, con đến đây!” Bảo Long giơ tay nhảy cẵng lên.

“Để cô đưa các cháu lên trên nhé!” Người phụ nữ tốt bụng nói nếu không giúp mấy đứa trẻ tìm được mẹ, cô không yên tâm.

Những đứa trẻ đáng yêu như vậy, chẳng may lạc mất thì biết phải làm thế nào bây giờ? Đúng vậy, giờ phút này trường học đang vô cùng nhốn nháo, mọi người đều hoảng loạn.

Hiệu trưởng còn suýt chút nữa cầm thước đánh giáo viên! “Mấy đứa trẻ sao lại không thấy đâu nữa? Thế mà cô lại để bọn chúng trốn ra ngoài lần thứ hai.

Lẽ nào cô không biết sáu đứa bé kia là con ai sao? Xong rồi xong rồi, chết chắc rồi! Chúng ta chết chắc rồi!” Hiệu trưởng đã sắp ngất đi.

Hiệu trưởng và giáo viên đi tìm khắp nơi, sắc mặt trắng bệch, cả người rét lạnh.

“Còn không mau ra ngoài tìm! Không tìm thấy thì không cần ở lại thành phố này nữa! Suốt đêm chạy trốn giữ mạng đi! !” Hiệu trưởng suy SỤP.

Các giáo viên, bảo vệ đều ra ngoài tìm các bé.

Hiệu trưởng run run gọi điện thoại cho Tư Hải Minh gọi điện thoại: “Ngài… ngài Hải Minh, mấy đứa trẻ… mấy đứa trẻ đã trốn đi rồi, tạm thời còn… còn chưa tìm được, xin lỗi ngài Hải Minh, tôi…” “Câm miệng!” Tư Hải Minh gầm lên, lạnh lẽo vô cùng.

“Vâng!” Hiệu trưởng khóc, là thật sự khóc, sợ hãi đến mức như vậy.

Tư Hải Minh vẻ mặt âm trầm đáng sợ, trực tiếp đập vỡ điện thoại, ruột gan rối bời, vội gọi Chương Vĩ lại.

Chương Vĩ cầm lấy máy tính chuyên dụng của mình ngồi trên sô pha, máy tính đặt trên đùi, ngón tay thon dài của anh nhanh chóng gõ vào bàn phím.

Chương 524: Trả ơn



Dường như chỉ cần anh chậm một chút, Tư Hải Minh đứng ở phía sau sẽ trực tiếp bẻ gãy tay anh! Bầu không khí cả văn phòng vô cùng áp lực và đáng sợi Nhưng như thế cũng chỉ vì anh quá quan tâm sáu đứa trẻ đáng yêu kia thôi.

Nếu thật sự xảy ra chuyện gì không hay, thì anh sẽ rất hối hận.

Theo dõi camera nhìn thấy bảy đứa trẻ nhân lúc bảo vệ không chú ý liên chuồn ra ngoài, một đám mấy đứa nhóc mũm mĩm lần lượt xuất hiện, chạy ra bên ngoài.

Sau đó thì leo lên xe buýt.

Dọc theo lộ tuyến của xe buýt cho đến khi xuống xe.

Lúc nhìn thấy bảy đứa trẻ bị một người phụ nữ đưa đi, ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm vào video trên màn hình, dường như muốn nghiền người phụ nữ kia thành tro! Mãi cho đến khi đến trước cửa đài truyên hình Tiên Phong, người phụ nữ đưa bảy đứa trẻ vào trong, vẻ mặt đáng sợ của Tư Hải Minh mới dịu đi một chút.

Chương Ví nói: “Xem ra người phụ nữ này là có lòng tốt. Có lẽ bọn nhỏ nhớ mẹ lắm rồi, cho nên mới từ trường học chạy đến đây.

Tư Hải Minh đi đến cửa sổ trong suốt nhìn xuống đất, dáng người anh thon dài rắn chắc, nâng tay xoa xoa lông mày, thả lỏng cảm xúc căng thẳng.

Lúc biết được mấy đứa trẻ không thấy ở trường nữa, khoảnh khác đó thật sự quá hoảng loạn.

Trách anh quá tàn nhẫn ư? Lẽ nào đây không phải là lựa chọn của Đào Anh Thy sao? Anh đã cho cô cơ hội, đã nhiêu lần hạ nguyên tắc của mình xuống, cho phép cô thử thách giới hạn của mình!

Chương Vĩ khép máy tính, đứng lên, cung kính nói: “Ngài Hải Minh, bây giờ tôi sẽ đưa bọn nhỏ vê!” “Điều tra người phụ nữ kia một chút” Tư Hải Minh trầm giọng nói, cổ họng có chút đè nén.

“Vâng.” Chương Vĩ hiểu được, lại mở máy tính, theo lộ tuyến điều tra người phụ nữ tốt bụng kia.

Một lát sau, Chương Vĩ câm điện thoại gọi hỏi, sau khi tìm hiểu rõ ràng thì cúp điện thoại, báo cáo lại tất cả những gì mình tra được: “Ngài Hải Minh, người phụ nữ kia đến bệnh viện, hỏi thăm tình hình từ bệnh viện thì cô ta có người thân bệnh nặng nguy kịch, cần phải ghép tủy, bởi vì chi phí phẫu thuật là 1,8 tỷ vẫn chưa giao được nên tính mạng như chỉ mành treo chuông.

“Nộp tiền giúp cô ta, nặc danh” “Ngài Hải Minh là doanh nhân từ thiện nhiêu nhất mà tôi từng gặp qua, có một không hai. Chương Vĩ nghiêm túc khen ngợi.

“Không cần báo cho trường học, để bọn họ tự tìm đi” Tư Hải Minh phải làm bọn họ hiểu rõ một chút cái gọi là từ thiện.

“..Vâng” Chương Vĩ sờ sờ gáy, nhìn về phía ngài Hải Minh đang im lặng, cũng không nói tiếp đề tài vừa nãy, anh nói: “Ngài Hải Minh, nếu như không còn gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”

Ngài Hải Minh rõ ràng đã biết sáu đứa trẻ đi đến đài truyền hình Tiên Phong mà vẫn cố ý cho đi, Chương Vĩ trong lòng đã rõ rời khỏi văn phòng.

Người phụ nữ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ, vội hỏi: “Tình trạng của ba tôi không tốt sao?” Bác sĩ nói: “Có thể mổ được rồi, thời gian phẫu thuật chúng tôi đã sắp xếp vào chiều nay.”

Người phụ nữ vô cùng kinh ngạc, nói: “Nhưng mà… Nhưng mà tôi còn chưa gom đủ tiền… thiếu môt chút nữa… chờ một chút được không? Tôi sẽ gom đủ tiền!” Xem vẻ mặt của cô hẳn không chỉ là thiếu một chút, mà là thiếu rất nhiều.

Làm sao gom đủ tiền cô không rõ, cô chỉ biết là phải cho ba khám bệnh, không thể rời khỏi bệnh viện! Rời khỏi bệnh viện sẽ không thể nào sống được!

“Yên tâm, đã có người giúp mọi người nộp tiền phẫu thuật rồi” “Cái gì? Ai vậy?” “Không biết nữa, là nặc danh” Cô nhìn người đàn ông đối diện gầy trơ xương đang năm trên giường, không ngờ tới còn có chuyện như vậy…

Đương nhiên, có người vui mừng, cũng có người buồn bã.

Hiệu trưởng đang bôn ba khắp nơi tìm bọn trẻ, e là con của ông mất tích cũng không khiến ông hoang mang sợ hãi như thế! Toàn bộ giáo viên và bảo vệ của trường học đều chạy đi tìm, báo cảnh sát, cảnh sát lúc đâu nghe đứa trẻ mất tích là con của Tư Hải Minh, người quyền lực nhất thành phố, còn tưởng rằng hiệu trưởng đang nói hưu nói vượn. Bởi vì chưa từng nghe nói Tư Hải Minh có con bao giời Nhưng xem hiệu trưởng sợ tới mức giống như sắp chết đến nơi, đành phải xin ý kiến lãnh đạo, lãnh đạo gọi điện thoại đến tập đoàn Vương Tân.

Chương 525: Bảy cậu cháu lóc cóc đi tìm mẹ



Người phụ trách của tập đoàn Vương Tân nói không cần lo, đối xử cho có lệ với hiệu trưởng sau đó đuổi người.

Hiệu trưởng rất tuyệt vọng, lôi điện thoại ra, không có một động tĩnh gì.

Anh nói tìm được đứa bé thì gọi cho anh.

Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn dòng xe cộ qua lại, được rồi, chết thì chết! Nói rồi lập tức định xông vào dòng xe, nhưng bị một giáo viên ở cách đó không xa nhìn thấy ngăn lại.

“Đừng cản tôi! Để cho tôi chết đi! Tới bây giờ còn chưa tìm được đứa nhỏ nữa, chắc chăn là bị bắt cóc bán đi rôi! Để tôi chết đi cho xong!” Hiệu trưởng đứng trên đường cái tru tréo không có một chút hình tượng nào.

“Hiệu trưởng, hiệu trưởng chết rồi thì người nhà biết phải làm sao? Chắc chắn là ngài Hải Minh sẽ tàn sát cả nhà đấy!” “..” Đôi mắt của hiệu trưởng trợn trắng, xụi lơ trên mặt đất.

Vì dẫn chương trình “Trò chuyện cùng bé 2” nên Đào Anh Thy trở nên nổi tiếng, nhiều doanh nghiệp muốn mời cô quay quảng cáo.

Đài truyên hình hỏi ý kiến của cô, muốn quay thì cứ quay, còn không muốn quay thì cứ từ chối, chỉ cần Đào Anh Thy vui là được.

Tất nhiên là Đào Anh Thy sẽ không từ chối, tiền dâng tới tận tay còn không cầm, có bị ngu đâu? Với lại, năng lực của cô càng mạnh, giá trị lợi dụng càng cao thì Đào Hải Trạch sẽ càng vui…

Lúc này Đào Anh Thy bước ra từ văn phòng tổng giám đốc, vừa đúng lúc có hai đồng nghiệp đi tới, vừa đi vừa nói chuyện.

“Có phải là sinh sáu không?” Đào Anh Thy đi ngang bỗng nhiên dừng bước, sinh sáu? Không phải là cô tưởng bở, mà là sinh sáu rất hiếm, chính cô lại sinh sáu.

“Chờ một lát” Đào Anh Thy đi tới, cười hỏi: “Sinh sáu gì cơ?” “À…Phóng viên Thy đúng là làm việc chăm chỉ ghê! Mới nghe nói là nhà đài định quay “Trò chuyện cùng bé” mùa 3 nên mới nhạy cảm khi nghe tới sinh sáu như vậy.

“Đúng vậy đó! Dẫn chương trình của mùa 3 chắc chắn vẫn là cô.” Gì vậy, cái mà Đào Anh Thy muốn biết không phải là cái này mà? Mặt vẫn nở nụ cười, hỏi: “Chuyện mà hai người vừa nói về sinh sáu ấy, là chuyện gì vậy?”

‘Là sinh sáu mà trước đây chị Mẫn đã tìm đó, từng tới đài của chúng ta để tham quan nữa, cô nhớ không? Lúc nãy lại tới, tổng cộng có 7 đứa, hình như là đi tìm mẹ! Nhưng mà ở đài chúng ta làm gì có ai sinh sáu nhỉ? Có một bạn nhỏ đi theo nữa, cũng không biết là đứa nào muốn tìm mama”

Trong đầu Đào Anh Thy ong ong mấy tiếng, sáu đứa nhỏ chạy tới đây? Đứa còn lại là aï? Không phải là Tư Thái Lâm đấy chứ? Nhưng mà… Sao lại như vậy được? Không phải là đang ở trường học hả?

“Nói là mẹ gọi tụi nó là bé Bảo, cục cưng, quả đào, haha toàn là mấy cái tên dễ thương!” “Nếu không phải bây giờ còn bận công việc thì tôi cũng rất muốn đi xem đó!

Mấy đứa nhỏ sinh sáu này quá đáng yêu, thật muốn ôm một đứa về nhài” Đào Anh Thy không có tâm trạng nghe các cô ấy nói chuyện, quay người chạy đi.

“Ôi chà, phóng viên Thy chuyên nghiệp thật, vừa nghe sinh sáu là vội vàng chạy đi liền ” “Xem ra là “Trò chuyện cùng bé” mùa 3 có chỗ dựa rồi” “Phải á” Đào Anh Thy vội vàng đi vào thang máy, xuống thẳng lầu .

1 Quả nhiên là nhìn thấy 7 đứa nhỏ ở đại sảnh đang nhìn xung quanh một cách đáng yêu, Đào Anh Thy vội vàng trốn ở một góc.

Không được bị nhìn thấy, nếu không thì đài truyên hình sẽ nhận được một cú sốc lớn trước nay chưa từng thấy! Đào Anh Thy ló một con mắt ra, len lén quan sát 7 đứa nhỏ.

Không hiểu là làm sao mà bọn trẻ lại tới đây được? Không thể nào là do Tư Hải Minh đưa tới được.

Nếu như Tư Hải Minh xuất hiện ở đài truyền hình thì làm sao mà không khí có thể tốt như vậy được.

“Phải đi tìm mẹ!” Bảo Nam chạy vào bên trong, sáu đứa còn lại cũng chạy theo.

Theo lý mà nói thì tự tiện xông vào như vậy thì sẽ bị ngăn lại.

Nhưng những người có mặt nhìn bảy thân hình tròn vo nhỏ xíu lần lượt chạy vào trong, giống như chim cánh cụt nhỏ, đôi mắt đáng yêu liên tục phóng ra trái tim đỏ rực, ai mà còn sức lực để ngăn cản nữa chứ.



Chương 526: Cuối cùng cũng được gặp mẹ rồi



Giống như ở trong đó thật sự có mẹ yêu để tụi nhỏ đi tìm vậy.

“Còn bé như vậy mà đã đi tìm mẹ rồi, gan thật đó.” “Dễ thương quá đi..

Sau khi bảy đứa nhỏ chạy chào, trái phải đều là hành lang, Bảo Nam ngốc ngốc đáng yêu nhìn trái nhìn phải, đưa ngón tay bé xíu chỉ về bên phải: “Bên đó kìa!”

Sau đó bảy đứa nhỏ chạy qua, những người đi ngang qua đó rất thích thú khi nhìn thấy một nhóm mấy em bé đáng yêu khiến người ta cảm thấy như được chữa lành vậy.

Chỗ khúc cua, Bảo Nam chạy ở phía trước thắng không kịp, ngã cắm đầu vào lòng của ai đó.

Ngước khuôn mặt nhỏ ngốc nghếch đáng yêu lên, lúc nhìn ra được người đang mỉm cười trước mặt mình là ai thì lập tức trợn to đôi mắt như chứa đầy các vì tinh tú, kích động gọi lớn: ‘Mẹ!” 5 đứa nhỏ ở phía sau cũng thấy được mẹ mình, từng đứa đều kích động nhào vào trong lòng của Đào Anh Thy.

“Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ!” “Mẹ! “Mẹ!” “Chị! Sự kích động của Đào Anh Thy cũng chẳng thua kém gì bọn trẻ, hốc mắt nóng lên, ôm chặt bọn trẻ vào lòng: “Nói nhỏ thôi, đừng để mọi người nghe thấy.

Sáu đứa nhỏ nhào vào trong lòng cô thì cũng không sao, nhưng còn Tư Thái lẫn lộn ở trong đó nữa là sao? Nhìn thấy cô thì cũng vui vẻ giống hệt sáu đứa nhỏ kia vậy.

Đúng lúc có người đi ngang, nhìn về phía này.

Đào Anh Thy vội vàng mang bảy đứa nhỏ vào trong phòng nghỉ cho yên tĩnh.

Sau đó mới hỏi “Sao các con lại tới đây được? Không phải đang ở trường học sao? Các con… Không có trốn đi đó chứ?” Dù sao thì mấy đứa này cũng đã từng có tiền sử rồi! “Mẹ ơi, con nhờ người đưa tới đây đó!” Bảo Nam nói.

“Trên đường đi có gặp một người dì!” Tư Thái Lâm nói.

Đào Anh Thy suy nghĩ, là người phụ nữ gặp trên đường đó dẫn bọn nhỏ tới đây sao? Vậy quá nguy hiểm rồi! Nhất định phải dạy lại tụi nhỏ một chút.

“Không phải là mẹ đã nói với các con là ở trường thì phải nghe lời sao? Chạy lung tung lỡ đâu gặp phải người xấu thì làm sao đây?” Bảo An bổ nhào vào lòng mẹ, dụi đầu vào không chịu ngước lên, hai bàn tay bé xíu nắm chặt lấy áo của Đào Anh Thy.

Bảo Nam nói: “Mẹ ơi, con rất buồn chán! Con đến tìm gặp mẹ đây!” Bảo Vỹ: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ..

“Con cũng nhớ mẹ” Bảo Long.

“Nhớ mẹ….’ Bảo My.

“Lâu rồi không thấy mẹ, mẹ cũng không có tới thăm con…” Bảo Hân tủi thân.

Đào Anh Thy nhìn sáu đứa nhỏ đầm đìa nước mắt, trong lòng vô cùng đau đớn như ai cứa dao vào tim cô vậy.

Không phải là cô cố ý, nhưng nỗi khổ trong lòng không thể nói cho bọn trẻ được…

Bảo Vỹ hỏi: “Mẹ ơi, mẹ với ba cãi nhau sao?” “Hả?” Đào Anh Thy ngạc nhiên vì cô bé hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy.

“Do ba không tốt nên khiến mẹ tức giận hả?” Bảo Vỹ lại hỏi.

Cái đầu nhỏ của Bảo An rốt cuộc cũng ngẩng lên, cậu bé và mấy đứa nhỏ khác nhìn Đào Anh Thy đang chớp chớp mắt.

Đào Anh Thy nghĩ, cô với Tư Hải Minh đâu chỉ cãi nhau vì một vấn đề đơn giản như vậy…

“Chẳng lẽ là do ba không thích mẹ hả?” Bảo Vỹ hỏi xong thì vẻ mặt của mấy đứa nhỏ khác đều suy sụp hết.

Đào Anh Thy gượng cười: “Không phải không phải, không phải vậy đâu, là do công việc của mẹ hơi bận, là…” Vậy mà cô lại bị một đứa nhỏ hỏi tới mức lúng túng không biết trả lời thế nào.

“Quào, rắc rối thật!” Bảo Vỹ như hiểu ra được gì đó: “Là mẹ không thích ba thôi!” “Ây…” Khóe môi Đào Anh Thy giật giật.

“Không tốt, mẹ không thích bal” Bảo Hân kéo ngón tay của Đào Anh Thy nói: “Mẹ béo béo đáng yêu đi với con đi, rồi sẽ thấy được sự dịu dàng của bal” Khóe môi Đào Anh Thy co rút còn dữ hơn, cái gì mà dịu dàng?

Ai nói với con? Hơn nữa ba của các con sớm nắng chiều mưa vui buồn lẫn lộn, không có miếng dịu dàng nào hết! Nhìn sáu đứa nhỏ đã lâu không gặp, Đào Anh Thy thật sự rất vui, lại ôm thân thể mềm mềm nhỏ xíu của chúng vào lòng, nghe được mùi sữa thơm thoang thoảng. Nhớ nhung da diết lâu ngày lập tức được chữa lành.

Chương 527: Không ngờ anh lại tới muộn hơn dự kiến

Tư Thái Lâm thấy mình bị bỏ rơi nên tiến tới bên tay của Đào Anh Thy: “Chị ơi, em cũng muốn ôm một cái” Đào Anh Thy buông sáu đứa nhỏ ra, quay qua nhìn Tư Thái Lâm.
Trước đây còn thấy nó là em trai của mình, giờ thì không.
Nhưng mà trẻ con vô tội, nó có biết cái gì đâu…
“Tư Thái Lâm, em chạy tới đây như vậy người nhà sẽ lo lắng đó.” Đào Anh Thy nói.
“Nhưng mà lâu rồi chị không có tới thăm em!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tư Thái Lâm phiếm hồng, bên trong vẻ ngoài lạnh trong nóng lại mang theo một chút tủi thân.
“Chị bận làm việc mà. Đào Anh Thy chỉ có lý do này.
“Ừm, công việc của mẹ cháu rất bận!” Bảo Vỹ nói đỡ cho mẹ, an ủi Tư Thái Lâm.
Đào Anh Thy nhìn sáu đứa nhỏ trước mặt mình, khóe miệng cong lên, ngập trong ánh mắt đều là hạnh phúc và thỏa mãn, cô không so đo những chuyện khác.
Nhưng sáu đứa và Tư Thái Lâm trốn khỏi trường như vậy thì trường học sẽ thông báo cho Tư Hải Minh.
Đến lúc đó Tư Hải Minh chắc chắn sẽ đến đài truyền hình rước sáu đứa nhỏ đi.
Cho nên bây giờ cô phải tranh thủ thời gian ở cùng với sáu đứa.
Điện thoại di động trên người reo lên.
Đào Anh Thy lấy ra xem, là giám đốc, nhấn nghe “Giám đốc…
“Tôi nghe nói là nhóm sinh sáu khi trước đã tới đài truyền hình rồi hả? Là cô gọi chúng tới à?” Giám đốc hỏi.
“Là người nhà của tụi nó dẫn tới, nhưng bây giờ người nhà tạm thời đi rồi cho nên tôi tới để trông tụi nó” “Tôi hiểu! Dù sao thì chúng ta cũng còn mùa 3 phải quay, nếu có sự xuất hiện của mấy đứa nhỏ sinh sáu thì mùa này sẽ ổn!” Giám đốc rất vui vẻ: “Đào Anh Thy, cô thông minh lắm!” Đào Anh Thy cười gượng, sợ là phải để giám đốc thất vọng rồi, cô không thể nào để sáu đứa nhỏ lên TV được.
Đừng nói là cô, đến Tư Hải Minh cũng sẽ không đồng ý đâu! Tất nhiên, giám đốc mà biết sáu đứa nhỏ là con của Tư Hải Minh thì cũng không dám đưa ra yêu cầu như vậy.
“Cô dỗ tụi nó cho tốt vào, sau đó trao đổi với phụ huynh, thù lao cũng dễ thương lượng, biết chưa?” Giám đốc hỏi.
“…Được, tôi biết rồi” Đào Anh Thy nói cho có lệ, đến lúc đó mới tìm cớ để từ chối cũng được.
Đào Anh Thy ở phòng nghỉ để đợi cùng bọn trẻ, lúc đầu định đi lấy chút thức ăn cho chúng nhưng sáu đứa nhỏ cứ bám trên người cô, kiểu gì cũng không buông ra.
Giống như là sợ cô đi ra ngoài rồi thì sẽ không quay lại nữa.
Đào Anh Thy dứt khoát không đi lấy đồ ăn nữa, sáu đứa không thể rời khỏi cô, cô cũng không thể rời khỏi sáu đứa nhỏ.
Ở lại phòng nghỉ cùng với bọn trẻ, cô trân trọng từng giây trôi qua.
Vì đợi qua một lát nữa, không biết khi nào mới có được lần sau…
Vào lúc Đào Anh Thy đang chơi với bọn trẻ thì cửa phòng nghỉ vội vàng bị đẩy ra, Tư Hải Minh chợt xuất hiện ngay trước mắt, thân hình cao lớn mang theo một khí thế không giống đang giận dữ nhưng lại nặng nề bức người.
Trái tim Đào Anh Thy run lên, căng thẳng, thời gian trôi qua nhanh như vậy sao? Không biết trôi qua bao lâu…
Đồng hồ treo trên tường đã điểm 5 giờ.
Vậy mà cô đã ở bên cạnh bảy đứa nhỏ hết 3 tiếng! Ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Tư Hải Minh thì cũng là hợp tình hợp lí.
Ngược lại là anh còn tới muộn hơn so với tưởng tượng của mình.
Vốn dĩ cô gặp sáu đứa nhỏ là đi ngược lại với mệnh lệnh của anh, khó mà đoán được người đàn ông này có sẽ trở nên dữ tợn hay không…
Lúc Đào Anh Thy còn chưa động đậy gì, Bảo Hân đã nhanh trí chạy tới trước mặt Tư Hải Minh, hai cánh tay nhỏ xinh giơ lên: “Ba ơi, ôm ôm “Sao lại muốn ôm?” Ngoài miệng Tư Hải Minh nói vậy nhưng cơ thể lại hành động khác, ôm cô bé lên, bồng trên tay.
Một cục bé xíu.
Bảo Hân vùi ở trong ngực của ba, ánh mắt kích động nhìn về phía Đào Anh Thy: “Đấy mẹ, mẹ thấy cha dịu dàng chưa nè!” … Đào Anh Thy sững sờ, ánh mắt sắc bén thâm trầm của Tư Hải Minh nhìn qua khiến đôi mắt của cô lóe sáng.
Hành vi và lời nói của Bảo Hân thật giống như Đào Anh Thy và sáu đứa nhỏ đã bàn bạc lên kế hoạch gì đó trước khi Tư Hải Minh tới.
Mặc dù không nên nhưng thấy bộ dạng của Bảo Hân cố gắng như vậy, Đào Anh Thy cũng không đành lòng phá hỏng.
Chương 528: Lên xe hết đi

Dứt khoát nói sang chuyện khác, thật ra là cô sợ Tư Hải Minh lại nổi giận vì cô gặp sáu đứa nhỏ, nên khó tránh đánh đòn phủ đầu: “Tôi không biết tại sao sáu đứa nó lại tới đài truyền hình, không phải là chúng đang ở trường học sao? Chúng lén trốn khỏi trường học, anh có biết nguy hiểm cỡ nào không?
Không ngờ anh lại trồng nom con cái như vậy đó…Có phải là nên nói chuyện cho ra lễ với bên phía trường học không, lúc nào cũng để con nít chạy trốn như vậy rất là nguy hiểm!” Nói bằng vẻ chất vấn nhưng giọng điệu đã thay đổi rồi.
Dù sao thì Đào Anh Thy cũng kiêng dè Tư Hải Minh, có con ở đây thì anh ta sẽ không làm gì, nhưng nếu không có bọn trẻ ở đây thì sao? “Đây không phải chọn lựa của em à? Hả?” Giọng của Tư Hải Minh trâm thấp đầy nguy hiểm.
Đào Anh Thy nhíu hàng lông mày xinh đẹp: “Anh không nghĩ đó là lỗi của tôi đó chứ?” “Tôi chỉ nhìn thấy kết quả thôi” “Anh… Đào Anh Thy muốn tranh luận nhưng ngang ngược và cố chấp của Tư Hải Minh khiến cô không thể phản bác được.
Chỉ cần đến gặp sáu đứa nhỏ thì cô đã sai rồi….
Tư Hải Minh chuyển sự chú sang bọn trẻ, giọng nói trầm xuống: “Ai cầm đầu trốn khỏi trường học?” “E…Em… Tư Thái Lâm dị dọa sợ tới mức cà lăm, nói không ra lời, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt, trông hết sức đáng thương.
Bảo Nam đứng bên cạnh Tư Thái: “Ba ơi, là con muốn chạy tới đây!” Ánh mắt lạnh lẽo của Tư Hải Minh từ trên cao nhìn xuống: “Con nghĩ nói như vậy thì ba sẽ không phạt con à?” Bảo Nam siết chặt nắm đấm bé xíu, dùng sức của cả cơ thể, vẻ mặt không phục.
Bảo Long ồn ào: “Trốn khỏi trường là có thể được gặp mẹ!” Bảo My rưng rưng nước mắt: “Phải!” Bảo Vỹ: “Mẹ chơi với tụi con!” Bảo an chạy tới trước mặt Đào Anh Thy, nắm lấy chân của Đào Anh Thy: Mẹ ơi!” “Ba…
Nước mắt của Bảo Hân đọng trong khóe mắt, cái miệng nhỏ xíu cố kìm nén, rất đáng thương. Đường cong khêu gương mặt lạnh lùng của Tư Hải Minh căng cứng: “Người đâu!” Vừa dứt lời, vệ sĩ ở bên ngoài lập tức xuất hiện.
“Đưa nó đi” Tư Hải Minh ra lệnh.
Vệ sĩ ngẩng đầu nhìn về phía Tư Thái Lâm ở giữa bọn trẻ: “Dạ” Bước tới ôm lấy Tư Thái Lâm rồi rời đi.
Tư Thái Lâm chống cự, giãy dụa trong lòng của vệ sĩ: “Tôi không chịu! Tôi không chịu đâu! Tôi muốn chơi với Bảo Nam! Tôi muốn chơi với Bảo Vỹ! Tôi muốn chơi với Bảo Long! Tôi…” Không còn nghe rõ tiếng ở phía sau nữa, đã đi xa rồi.
Ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh quét bề phía năm đứa nhỏ ở trên mặt đất: “Đi” Năm đứa cùng nhìn về phía Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy cố gắng chịu đựng nỗi chua xót trong lòng, ngồi xổm xuống đất, sờ lên khuôn mặt như sắp òa khóc: “Công việc mẹ còn chưa làm xong, các con về nhà với ba trước đi, phải ngoan ngoãn nghe lời, có biết chưa? Còn nữa, lần sau không được trốn khỏi trường học, cả ba với mẹ đều sẽ lo lắng, biết không?”
Bảo Hân tuột xuống từ trên người của Tư Hải Minh, chạy đến trước mặt Đào Anh Thy, nói với vẻ ngây thơ trong sáng: “Mẹ ơi, mẹ không thích sự dịu dàng của ba hả?” Đào Anh Thy mím môi, Tư Hải Minh ôm lấy con, trông rất dịu dàng, nhưng không liên quan gì tới cô….
Tư Hải Minh nói: “Lên xe hết đi” Bảo Hân hỏi: “Ba ơi, mẹ cũng lên xe hả?” XI Sáu đứa nhỏ lập tức trở nên vui vẻ, chạy ra mở cửa như chim cánh cụt nhỏ, lúc tới cửa thì Bảo Vỹ đi ở phía sau quay đầu lại “Mẹ ơi, tới đây nhanh lên!” Đào Anh Thy nở một nụ cười đầy miễn cưỡng, sao cô lại đi theo được? Vô tình gặp được sáu đứa nhỏ là sự may mắn của cô.
Sao cô có thể được phép lên xe chung? Lúc Đào Anh Thy rũ mắt xuống thì nghe được giọng nói trầm thấp của Tư Hải Minh: “Đứng ở đó làm gì? Không muốn à?” Đào Anh Thy sững sờ ngửa mặt lên. Chậm mất mấy giây mới hiểu được Tư Hải Minh đang nói cái gì, vì ngoài dự đoán cho nên cả cơ thể cô hơi chậm chạp.
“Tôi muốn chứ. Đợi tôi một chút, tôi tới văn phòng lấy túi xách, tôi sẽ quay lại ngay!” Đào Anh Thy cố kìm nén sự vui mừng, căng thẳng đi lướt qua người của Tư Hải Minh.
Chương 529: Tới Minh Uyển



Vừa mới đi ra khỏi phòng nghỉ ngơi, cô đã chạy đi đến thang máy.

Cánh cửa thang máy đóng lại, khóe miệng của Đào Anh Thy làm thế nào cũng không thể kìm nén xuống được.

Cho dù sáu đứa con của mình chỉ ngồi trên xe trong khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng cũng vô cùng vui vẻ.

Nhưng Tư Hải Minh nghĩ như thế nào vậy? Anh không chỉ không tức giận mà còn cho phép cô lên xe của anh?

Tại sao lại như vậy? Không để ý nữa, cho dù cô không nhìn thấu được suy nghĩ sâu sắc không lường được của Tư Hải Minh thì cũng không ngăn cấm được cô muốn ở cùng với sáu đứa con của mình vào lúc này.

Nhìn thấy sáu đứa con vì gặp cô mà không ngại nguy hiểm tìm đến tận đài truyền hình, trong lòng Đào Anh Thy rất xúc động.

Cô không thể nào để sáu đứa con của mình cố gắng như vậy, trong khi đó mình lại chỉ có thể đứng tại chỗ đờ đợi các con được.

Đào Anh Thy cầm lấy túi xách, quay đầu chạy ra khỏi văn phòng làm việc.

Cô vừa mới vào đến thang máy, chuông tin nhắn điện thoại liên vang lên.

Cô cầm lấy điện thoại ra, là tin nhắn được gửi đến từ Tư Hải Minh.

Trong đó ghi ba chữ: Bãi đỗ xe.

Đào Anh Thy đưa tay lên gõ bàn phím, sau đó đi thẳng đến tầng một.

Cánh cửa thang máy mở ra.

Một chiếc xe Rolls Royce màu đen độc tài dừng cách nơi này không xa, Đào Anh Thy đi qua bên đó.

Vệ sĩ mở cửa xe giúp cô, sáu đứa con ngồi trong xe vui vẻ kêu lên.

“Mẹ ơi!” Trên gương mặt Đào Anh Thy nở nụ cười, nhưng vẫn không quên liếc nhìn Tư Hải Minh đang ngồi ở bên trong với dáng vẻ lười nhác.

“Bảo Nam, con ngồi yên đó, cẩn thận bị ngã… Đào Anh Thy đặt cái túi ở bên cạnh, ngăn cản cậu bé Bảo Nam nghịch ngợm.

Năm đứa con khác của cô hai đứa ở bên trái, hai đứa ở bên phải đều bám lấy cánh tay của cô. Còn có cậu bé Bảo An mở to mắt nhìn, cậu bé không thể nào theo kịp được nên ngôi im tại ghế.

Cậu bé đang suy nghĩ nghiêm túc xem mình nên trèo lên như thế nào.

Đào Anh Thy cười, ôm lấy cậu bé ngồi trên đùi mình.

Gương mặt nhỏ bé của Bảo An kích động đỏ bừng cả mặt, đầu dựa vào trong lòng Đào Anh Thy: “Mẹ Ơi…! Chiếc xe đi lên phía trước, Bảo Nam đứng trên ghế xe mất thăng bằng, cơ thể ngã lộn nhào ra phía sau.

Một giây trước còn nhìn thấy Tư Hải Minh ngoài cửa sổ. Dường như đôi mắt anh mọc ở bên cạnh vậy, anh đưa tay ra kịp thời đỡ lấy cơ thể của Bảo Nam, vì vậy cậu bé mới không bị ngã lộn nhào xuống.

“.” Đào Anh Thy thầm nghị, động tác của anh thật nhanh.

“Ngồi tử tế đi!” Tư Hải Minh lên giọng uy hiếp.

“Con muốn đến chỗ mẹt” Bảo Nam trượt xuống khỏi ghế, muốn trèo lên người Đào Anh Thy.

Nhưng cậu bé lại bị bàn tay to lớn của Tư Hải Minh xách lên rồi đặt lên đùi to lớn của mình, sau đó đánh lên bờ mông đầy thịt của cậu bé.

“ÁI Mẹ ơi cứu con!” Bảo Nam vung vẩy đôi tay và đôi chân ngắn nhỏ của mình, nhìn chằm chằm vào co.

Đào Anh Thy sững sờ nhìn, cô biết lực ở bàn tay Tư Hải Minh rất mạnh. Có lẽ anh không dùng lực quá mạnh khi đánh Bảo Nam, nếu không cơ thể nhỏ bé của cậu bé sao có thể chịu được bàn tay cứng như thép của anh.

Đào Anh Thy vừa định lên tiếng cầu xin giúp cho Bảo Nam, nhưng Bảo Nam đứng lên, mông ngồi trên đùi lớn của Tư Hải Minh.

Cậu bé ngồi thành một đống nhỏ, hét lên với Tư Hải Minh: “Ba đánh con mấy cái lận! Ba là đồ đáng ghét!” “Con còn muốn chơi đồ chơi ở trong nhà không?” Tư Hải Minh hỏi cậu bé với vẻ mặt không thay đổi gì.

“Ơ..” Bảo Nam chớp chớp đôi mắt to tròn của mình, trong đầu nghĩ về rất nhiều súng, kiếm, xe mà ba mua cho mình. Dáng vẻ kiêu căng vừa nấy lập tức bị đè nén xuống, cậu bé cúi đầu đầy ủy khuất: “Con… Con muốn” “Nếu muốn thì nghe lời đi” Đào Anh Thy cảm thấy mình cũng không cần nói thêm gì nữa.

Tư Hải Minh không phải là người dễ chọc vào, Bảo Nam rất giống anh. Mặc dù cuối cùng cậu bé vấn bị chèn ép một cách tuyệt tình, nhưng cũng coi như là đang dạy dỗ cậu bé đi.

Đào Anh Thy quay đầu nhìn về cửa sổ xe, nhìn chăm chú con đường bên ngoài.

Không phải là đường quay về biệt thự và cũng ngược hướng về phòng trọ của cô.

Vậy mọi người đang đi đâu đây? Cô tưởng Tư Hải Minh đưa cô về, vì vậy khi đi trên đường để cho cô thân thiết gần gũi hơn với sáu đứa con của mình.

Nhưng nhìn con đường này, vẻ mặt Đào Anh Thy thoáng thay đổi.

Lẽ nào là… đi đến biệt thự Minh Uyển sao?” Càng đi càng thấy giống, đi đến cuối cùng thì cô chắc chắn đây chính là đi đến biệt thự Minh Uyển.

“Em có thể xuống xe” Tư Hải Minh lên tiếng, giọng nói trầm thấp khiến người ta không nghe ra được cảm xúc gì.

Chương 530: Cả nhà đoàn tụ



Đào Anh Thy nhìn về phía anh, đường nét gò má anh rõ nét như được lưỡi dao dũa gọt.

Suy nghĩ vừa nãy của cô đã bị anh nhìn thấu rồi, cô đâu có biểu hiện gì ra ngoài, không phải…

Cô có thể nói xuống xe sao? Đương nhiên là không thể! Một khi cô xuống xe rồi sẽ chỉ khiến cho mối quan hệ giữa hai người càng thêm ồn ào bế tắc hơn.

Lúc đầu cô vì báo thù cho dì Hà mà buông bỏ sáu đứa con của mình. Trong lòng cô rất rõ cô không thể nào thật sự buông bỏ các con được.

Các con mà máu thịt dứt ra từ trên người cô, sao cô có thể tuyệt tình như vậy được.

Chẳng qua là Tư Hải Minh muốn cô đi đến biệt thự Minh Uyển ăn cơm, nhưng cưỡng ép bắt buộc nhiều hơn…

“Mẹ không xuống xe đâu!” Bảo Vỹ nhạy cảm ôm lấy cổ của Đào Anh Thy.

Những đứa trẻ khác cũng bám víu lấy mẹ của chúng, sợ đến nỗi sắp khóc rồi.

Đào Anh Thy cười, nhéo vào gương vừa mặt nhỏ nhắn vừa đầy ắp thịt của Bảo Vỹ và Bảo My, sau đó nói: “Mẹ không xuống xe đâu, chẳng phải chúng ta phải đi về nhà cùng với nhau sao?” “Về nhà!” Bảo Vỹ rất vui vẻ, hôn lên cổ của Đào Anh Thy.

Cổ của Đào Anh Thy rất nhạy cảm, cô né tránh rôi bật cười ra tiếng: “Yên nào, yên nào…” “Mẹ cùng đi về nhà!” Bảo Long reo hò.

“Ừ..” Bảo My.

“Buổi tối con muốn ngủ cùng với mẹ!” Bảo Hân quấn quýt lấy mẹ mình: “Còn với cả ba nữa!” “Đúng vậy!” Bảo An rất tán thành, dùng hết sức gật đầu.

Bảo Nam sợ mình bị lọt xuống, bởi vì cậu bé đang ngôi trên đùi của ba mình: “Con cũng muốn ngủ cùng với ba mẹ!” Đào Anh Thy nở nụ cười gượng gạo, cô không biết về đến biệt thự Minh Uyển sẽ như thế nào nữa.

Ngay cả ngủ cũng nói lên rằng không biết tối hôm nay cô phải ngủ ở nơi đâu nữa? Cô không nghĩ đến những điều khác mà chỉ muốn tối hôm nay có thể ngủ cùng sáu đứa con của mình rôi ôm lấy các con, nghĩ như vậy khiến cho Đào Anh Thy hạnh phúc không thể nào diễn tả được.

Đào Anh Thy nở nụ cười rồi ngước đôi mắt lên, cô bất ngờ va vào đôi mắt đen sâu thăm thắm của Tư Hải Minh. Ánh mắt ấy khiến nụ cười của cô trở nên cứng đờ.

Ngay sau đó cô nghiêm túc nhìn sang hướng khác.

Trong biệt thự, chiếc xe tiến vào bên trong.

Cùng lúc đó, Đào Hải Trạch cũng bước từ trên xe xuống. Ông chỉ nhìn thấy tài xế nên hỏi: “Đào Anh Thy đâu?” “Cô Anh Thy đi đến biệt thự Minh Uyển rồi ạ, sáng ngày mai không cần đến đón. Cô ấy bảo tôi quay về” Tài xế nói.

“Cậu chắc chắn con bé đi đến biệt thự Minh Uyển không?” Đào Hải Trạch nói.

“Chắc chắn ạ, anh Hải Minh đi đến đài truyền hình, cô Anh Thy ngồi lên xe của Tư Hải Minh rồi rời đi. Chắc chắn cô ấy đi đến biệt thự Minh Uyển” Người tài xế nói.

Đào Sơ Tâm đi từ trong hòn non bộ ở bên cạnh ra và đúng lúc nghe thấy lời nói này của người tài xế, vẻ mặt của cô ta trở nên lạnh lẽo.

Sáng mai không cần đón, điều này chẳng phải có nghĩa là Đào Anh Thy sẽ ở lại biệt thụ Minh Uyển sao? Còn chưa kết hôn mà ngày nào cũng đứa đến tận cửa, vội vàng hấp tấp như vậy sao? Thật đúng là vô liêm sỉ! Cô ta đi ra ngoài, khi đi qua người Đào Hải Trạch thì nói: “Có một đứa con gái như vậy chắc ba rất có cảm giác thành công nhỉ?” “Sơ Tâm, con không được ăn nói linh tinh như vậy. Ba luôn coi con và Hải Hùng là con ruột của mình!” Đào Hải Trạch sửa lời nói cho cô ta.

Đào Sơ Tâm khinh thường quay người rời đi.

Đào Hải Trạch nhìn bóng dáng của Đào Sơ Tâm. Ông suy nghĩ, quả nhiên Đào Anh Thy nói đúng. Đào Sơ Tâm dù thế nào đi nữa cũng không phải là con gái ruột của mình, có thế nào thì cô ta cũng không thể thân thiết được.

Trong biệt thự Minh Uyển. Sau khi Đào Anh Thy đến, mọi người cùng ngồi ăn cơm với nhau.

Trước bàn ăn, suy nghĩ của Đào Anh Thy luôn đặt lên sáu đứa con của mình. Cô nhìn các con há cái miệng tròn xoe tự đút cơm cho mình ăn, trái tim thiếu nữ dâng trào, lan tỏa nảy sinh. Đã rất lâu rồi cô chưa nhìn thấy hình ảnh đáng yêu như vậy.

Cô nhìn chằm chằm vào sáu đứa con, khiến cho cô ăn không được bao nhiêu cơm tối.

Nhưng không sao cả, chỉ cần sáu đứa con ăn ngon là được rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Đào Anh Thy đi ra bên ngoài chơi đùa cùng sáu đứa con của mình.

“Mẹ ơi, truyền qua bên này, truyền qua bên này đi!” Bảo Long tràn đầy sức sống.

Đào Anh Thy đặt quả bóng Ị” xuống chân: “Bắt lấy nè Cô đá quả bóng đi, nghiêng người đi.

Quả bóng lăn đến bên cạnh Bảo Long.

“AI” Bảo Long giơ bàn tay nhỏ bé đuổi theo, đôi chân ngắn quơ quơ. Nhưng cậu bé vẫn chậm một bước, quả bóng lăn đã lăn về trong bụi cây rậm rạp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom