Full Mở mắt thấy thần tài Trần Hạo / Hóa ra tôi là Phú nhị đại gia (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-297

Chương 297





Chương 297: Lễ khai giảng cho tân sinh viên



“Ôi, Lamborghini Reventon kìa mọi người. Trời đất! Một chiếc thế này phải bảy trăm tỉ là ít””



Mọi người há hốc mồm.



Chiếc Lamborghini dừng lại trước mặt bọn họ, Lý Thế Nam dắt tay Tô Mai Hương bước xuống.



Anh ta ném chìa khóa lại cho Khải Minh: “Trả xe lại cho cậu này.”



Hai hôm trước Khải Minh cho Lý Thế Nam mượn xe, rồi giờ cậu lại không có xe, kiểu gì cũng phải có một cái xe để đi qua đi lại nên cậu đành bảo Lý Thế Nam lái về.



Lý Thế Nam cười rồi vỗ vai Khải Minh, hai người



cùng bước vào trong.



“Hóa ra đây là xe của cậu Khải Minh, bào sao!”



Mọi người hâm mộ xuýt xoa.



Kế tiếp họ cần tham gia một buổi chụp hình, rồi đến tiệc sinh nhật.



Theo lời Lê Tâm thì chất lượng cuộc sống của họ.



khác xa so với Khải Lam năm đó.



Thật ra Khải Minh cũng hiểu, cậu không thể bao cả một hòn đảo như chị mình năm đó được.



Tiệc sinh nhật kéo dài đến tận hơn ba giờ chiều.



Trong lúc tiệc sinh nhật diễn ra, có xảy ra một trục trặc nho nhỏ.



Khải Minh gọi cho Tần Nhã nhiều lần nhưng không được. Cô ta bảo là sẽ đến nhưng rồi lại không đến.



Cậu gọi mãi Tần Nhã mới bắt máy.



Ö đầu bên kia điện thoại, Tẩn Nhã có vẻ đang không vui vẻ gì, cô ta bào Khải Minh rằng mình không đến được, Khải Minh nói có nhiều chuyện cần hỏi thăm thì bị cúp máy luôn.



Khải Minh cũng chẳng nghĩ nhiều. Cô ta không tới thì thôi, thế càng hợp ý cậu.



Hôm nay là một ngày bận rộn.



Sau khi uống kha khá rượu, Khải Minh về phòng nghì một lúc.



“Ông kia, ông làm gì vậy? Ông không được phép vào đây” “Tôi là bậc bề trên của cậu Khải Minh, họ Huỳnh” Người đàn ông trung niên kia nói với bảo vệ. Người này chính là Huỳnh Tấn Phát.



Vừa rồi ông ta phải cầu xin mãi thì đám nhân viên dưới trướng ông ta hồi trước mới cho ông ta vào.



Sau khi vào trong, đương nhiên Huỳnh Tấn Phát muốn gặp cậu chủ nhà họ Khải. Chuyện này có hai nguyên nhân.



Thứ nhất là chuyện ông ta đụng chạm đến cậu Khải Minh chắc chắn sẽ được lan đi nhanh chóng. Đến lúc đó, cái chức Trường khoa của ông ta sợ là không giữ được, ông ta cũng tự thấy bản thân hơi quá đà.



Thứ hai là, nếu như vác cái mặt già vào cầu xin mà được Khải Minh tha thứ, có khi ông ta còn có hy vọng được phục chức.



Lần này, Huỳnh Tấn Phát bất chấp, ông ta muốn đánh đồi mọi thứ.



Huỳnh Tấn Phát ngẫm lại cũng thấy hơi buồn, ông ta quen Khải Minh lâu như thế, nếu hai người không



xảy ra xích mích thì có khi ông ta đã có tiền đồ xán lạn rồi.



Ông ta chẳng biết nhà Khải Minh phất lên kiểu gì nữa, nhưng giờ ông ta cũng chẳng có thời gian để. quan tâm mấy chuyện như thế.



“Tôi muốn gặp cậu Khải Minh, phiền chuyền lời giùm tôi” Huỳnh Tấn Phát nói.



Ông ta còn phải lo cho Tống Yến và Huỳnh An Nhiên. Bảo vệ cũng không dám tự ý quyết định, chẳng



may vị kia thật sự là bể trên của cậu Khải Minh thì lại



phiền phức.



Sau khi đi vào trong, anh ta bèn kể rõ sự tình cho.



Khải Minh, một lát sau anh ta lại quay trở ra thông báo.



“Hiện giờ cậu Khải Minh đang nghỉ ngơi, ông muốn gặp thì chờ đi” Bảo vệ lạnh lùng liếc Huỳnh Tấn Phát.



“Được được được”



Huỳnh Tấn Phát chỉ có thề gật đầu.



Nửa giờ trôi qua…



Một giờ trôi qua…



Ước chừng năm gi trôi qua, bấy giờ đã là chín giờ tối.



Huỳnh Tấn Phát vẫn đang chờ, hai chân ông ta run hết cả lên.



Khải Minh đi ăn cơm rồi. Cậu chủ bảo ông cứ về trước đi, có việc gì thì



hôm sau nói.” Bảo vệ lại ra thông báo thêm một lần nữa.



“Ông không cần chờ nữa đâu.”



Khóe miệng Huỳnh Tấn Phát hơi run rầy.



Giờ thì ông ta đã biết là Khải Minh đang cố ý làm khó ông ta.



Ai lại để người mình mang ơn chờ dưới lầu hơn năm tiếng chứ…



Cũng vào lúc này, trên con đường từ Hồ Chí Minh.



đến quốc lộ Hoàn Kim, một chiếc Rolls-Royce Phantom đang phóng như bay.



Ở băng ghế sau của xe, một người phụ nữ










trang điểm nhẹ nhưng ăn mặc sang quý đang nhắm



mắt thư giãn. Cũng không thể nói cô là một người phụ



nữ được, cô giống như một cô bé vừa ra khỏi ngưỡng cửa của nhà trường mà bước vào xã hội.



“Gần tới nơi chưa?”



Cô gái nhẹ nhàng mỡ mắt, dịu giọng hỏi, hai mắt



cô vẫn luôn hướng ra bên ngoài cửa sổ.



“Thưa cô, chúng ta sắp đến thành phố Hoàn Kim”



Vị tài xế điển trai cung kính trả lời.



“Ra lệnh cho đám xe phía sau nhanh chóng đuổi kịp chúng ta đi” Cô gái lại tiếp tục chỉ đạo.



Vị tài xế nghe thấy thế thì nói vào bộ đàm mấy câu.



Lúc này, đằng sau chiếc Phantom xuất hiện một hàng dài Maybach, ước chừng phải đến hai mươi mấy chiếc.



Xe cộ hai bên đường đều không hẹn mà cùng



tránh đường cho bọn họ.



“Thành phố Hoàn Kim, Đại học Hoàn Kim, hai nơi đã từng chèn ép tôi, vũ nhục tôi à, tôi đã quay lại rồi đây”



Cô gái nhớ lại những chuyện xưa cũ thì nắm chặt hai nắm đấm.



Bời vì dùng sức quá mạnh nên từng khớp ngón tay cô đều bắt đầu trắng bệch đi.



“Cô ơi, cô từng học ở Đại học Hoàn Kim hả? Vậy



em gái tôi có thể coi là đàn em của cô đấy.”



Tài xế cung kính hỏi tiếp: “Nghe nói mấy hôm nay



sinh viên năm bốn đang bảo vệ luận án, cô cũng vậy ư.”



“Lắm chuyện!” Cô gái mắng một tiếng rồi tiếp tục nhắm mắt.



Rừm… Rừm…



Một đoàn siêu xe tiến vào trường Đại học Hoàn Kim.



‘Về phía Khải Minh thì hôm nay cậu cũng dậy sớm.



Mọi chuyện phiền phức đều đã được cậu xử lý ồn thỏa nên cậu muốn dành thời gian về trường.



Ba tháng hè nói dài thì không dài, nói ngắn cũng không ngắn lắm, huống hồ hai ngày nữa là trường bắt đầu tổ chức bảo vệ luận án rồi.



Vì vậy, Khải Minh tính là hôm nay sẽ về lại Hoàn Kim.



Đây cũng là một trong những lí do làm Lý Thế Nam rời xa cậu mà trở về.



Cậu về chào vợ chồng bác Ngô, hội chị dâu là người nắm lấy tay Khải Minh, dẫn Khải Minh lên xe rồi còn chạy theo cậu đến trước cửa thôn. Đến khi bóng



dáng Khải Minh đã khuất hẳn các chị mới lưu luyến quay về.



“Thằng nhóc Khải Minh này càng lớn càng có tiền đồ. Từ khi nó còn nhỏ tôi đã biết trước rằng nó sẽ làm nên nghiệp lớn rồi, mọi người thấy sao?”



Hội chị dâu bắt đầu bàn tán… Trên đường về, có người gọi cho Khải Minh.



Là Dương Trung Quân.



“Này họ Khải kia, khi nào cậu về Hoàn Kim vậy?” “Tôi đang trên đường về đây” Khải Minh đáp.



“Haha, tôi với Lê Bình tới nơi rồi đây. Giờ đang ở ký. túc xá này”



“Đậu xanh rau má, thi lên Thạc sĩ chắc cũng chẳng mệt thế này đâu nhì? Cậu đi sớm thế làm gì? Sao không dành thêm chút thời gian cho cô gái cậu đang quen ấy?” Khải Minh cười khổ.



“Người tôi đang tìm hiểu đã về trường đề thi Thạc. sĩ lâu rồi. Trường chúng ta còn tổ chức bảo vệ luận án sớm nữa chứ, trường của cô ấy chưa làm gì hết. Với cả, em họ tôi tới trường học, tôi phải chờ em ấy tới chứ.



Em họ của thằng Bình cũng phải đi sớm, nên coi như.



bọn tôi cũng có bạn có bè.” Dương Trung Quân đáp.



*Ừ, vừa hay hôm nay tôi cũng về trường, tí chúng



ta nói chuyện nhé”



‘Sau khi cúp điện thoại, Khải Minh dẫm mạnh chân ga.



Qua năm ba, đến năm bốn người thì thực tập, người thì thi lên Thạc sĩ, có hệ thì còn phải nghiên cứu



cái gì đó thêm ba tháng.



Dương Trung Quân và Lê Bình cũng định thi lên Thạc sĩ, đương nhiên là Khải Minh cũng định thỉ



Dạo gần đây cậu không có nhiều thời gian để học.



Hơn hai tháng chưa gặp, Khải Minh cũng có hơi nhớ Dương Trung Quân và Lê Bình.



Mới đó đã hơn chín giờ, Khải Minh lái xe vào khuôn viên trường.



Hôm nay cứ như đợt tập huấn của một đám tân



binh vậy, ai nấy đều mặc đồng phục chỉn chu.



“Wow, nghe bảo cậu ấm cô chiêu ở Đại học Hoàn Kim nhiều lắm, thật đúng là thế mà. Ê này, nhìn thử xem đó là xe gì vậy?”



Khải Minh vừa lái xe đến cửa đã được rất nhiều sinh viên nữ để ý…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Mở mắt thấy thần tài ( bản dịch chậm)
Truyện Mở mắt thấy thần tài convert
  • 3.00 star(s)
  • Hai Nhĩ Chính Là Bồ Đề
Trò Chơi Sinh Tồn: Khởi Đầu Mở Khóa Ngàn Tỉ Thiên Phú
Khi Bác Sĩ Mở Hack
  • Thủ Ác Thốn Quan Xích

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom