Full Hot Mật Ngọt Hôn Nhân Full (15 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-813

Chương 813: Chờ anh (2)




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
74621.png
Văn phòng của Bùi Hạo ở tầng ba mươi ba, hơi cao, cho dù có nhìn cũng không nhìn thấy gì cả



Bùi Hạo bước chân mạnh hơn



Quả Quả phát hiện có người đi vào, bèn quay đầu nhìn thì thấy Bùi Hạo, cô đứng dậy, “Anh Bùi Hạo!” Cô hơi cẩn trọng, “Em ăn một viên sô cô la của anh rồi.”



Bùi Hao cười, “Muốn ăn thì ăn đi, vốn là chuẩn bị cho em..



và Đường Đường.” Mặc dù Quả Quả chưa từng tới công ty của anh, nhưng thói quen đã hình thành khó mà bỏ ngay được



Anh không thích ăn quà vặt, nhưng thường hay chuẩn bị đồ ăn vặt để trong ngăn kéo, sau đó định kỳ bảo thư ký để ý khi nào hết hạn thì đổi.



Nửa giờ yên tĩnh suy nghĩ trôi qua, tâm trạng của Quả Quả không còn kích động như3trước, cô đi đến ngồi xuống ghế sô pha, Bùi Hạo cũng ngồi xuống cạnh cô, “Hôm nay tới đây là có chuyện muốn nói với anh sao?” Dáng vẻ ấp a ấp úng, mặt mày ủ rũ, nhìn không giống như đi ngang qua.



Quả Quả không phải kiểu người biết che giấu cảm xúc, trước mặt người quen lại càng không che giấu được



“Anh Bùi Hạo, trưa nay em có gặp Tưởng Hiểu Nguyệt, cô ấy nói với em một vài lời.” Quả Quả mới nói có một câu thôi mà ấp a ấp úng, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt gấu quần, quần áo đều bị cô vò nhăn



Ánh mắt Bùi Hạo nhìn lướt qua tay cô, dịu dàng nói, “Cô ấy đã nói gì với em?”



Quả Quả cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Bùi Hạo



Phải như vậy cô mới có can đảm để0nói, nếu như nhìn vào mắt anh, cô hoàn toàn không nói ra được



“Cô ấy..



Cô ấy nói với em..



thật ra anh.” Quả Quả nói ấp úng, cuối cùng vẫn không nói được trọn vẹn cầu



Bùi Hạo trầm mặc trong lòng, chỉ cho rằng Tưởng Hiểu Nguyệt đã nói những lời khiến cô đau lòng, “Quả Quả, em nhìn vào mắt anh đi.” Quả Quả “ăn” một tiếng, ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt hệt như chứa cả biển sao trời, đột nhiên mất giọng



Bùi Hạo nhìn vào mắt cô, giọng hơi trầm, “Cô ấy ức hiếp em?” Quả Quả vô thức gật đầu, chờ tới lúc phản ứng kịp anh ấy nói gì, lại dùng sức lắc đầu, “Không phải, cô ấy không ức hiếp em.” “Vậy cô ấy đã nói gì với em?” Chân mày Bùi Hạo nhíu chặt lại, Quả Quả hôm nay quá bất thường,5khiến anh rất lo lắng



Vành tại Quả Quả ửng đỏ, né tránh ánh mắt của anh, “Cô ấy nói với em thật ra anh hoàn toàn không thích cô ấy.” Ánh mắt Bùi Hạo khẽ dao động, “Còn gì nữa?” Quả Quả nhìn trái ngó phải, nhưng vẫn không dám nhìn vào mắt Bùi Hạo



“Quả Quả!” Bùi Hạo gọi tên cô



Quả Quả lẩm bẩm, thể nào cũng không dám nói ra câu ở đầu môi



Cô cảm thấy mình không nên tới đây tìm Bùi Hạo để xác thực



Ngộ nhỡ Tưởng Hiểu Nguyệt lừa cô, vậy mà cô còn ngu ngốc chui vào.



“Không có gì.” Quả Quả quyết định không hỏi nữa



Nếu Bùi Hạo thích cô, chắc chắn cô sẽ phát hiện ra, hơn nữa cô đã thổ lộ với anh và bị từ chối rồi



Đoán chừng Tưởng Hiểu Nguyệt đã lừa cô, cô nghĩ bản thân vẫn nên4chú ý một chút, không thể ai nói gì thì tin nấy.



Bùi Hạo không thể biết đáp án từ Quả Quả, nhưng có thể đoán ra Tưởng Hiểu Nguyệt đã nói gì với cô



“Quả Quả, từ khi nào mà em không thành thật với anh nữa vậy? Trước kia em không như thế” Bùi Hạo nói với giọng yếu ớt, hình như hơi thất vọng.



Nhưng Quả Quả lại hỏi, “Anh Bùi Hạo, anh còn chưa nói cho em biết, chuyện anh không thích Tưởng Hiểu Nguyệt là thật sao?”



Bùi Hạo nhìn cô, “Quan trọng lắm sao?”



Quả Quả gật đầu vẻ nghiêm túc, “Vâng, rất quan trọng!” Ít nhất cô rất muốn biết.



Bùi Hạo nhìn thẳng vào cô, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu, “Ừ, anh không thích cô ấy



Anh biết em nhất định muốn hỏi anh nếu đã không thích vì sao lại ở bên cô9ấy



Có điều, vấn đề này tạm thời anh không thể trả lời em, chờ đến thời điểm thích hợp, anh sẽ nói cho em biết, được không?” Cho anh thêm một chút thời gian, rất nhanh thôi, chỉ cần anh có thể vượt qua ca phẫu thuật sắp tới, anh lập tức có thể nói ra tâm sự của mình cho cô gái trước mặt nghe rôi.



Quả Quả, em chờ anh thêm một chút nữa thôi.



Quả Quả còn muốn hỏi tiếp, nhưng khi chạm phải đối mắt của Bùi Hạo thì không nói nên lời, chỉ vô thức gật đầu



Ra khỏi văn phòng của Bùi Hạo, Quả Quả nhìn bóng hình cao lớn trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, đúng là sắc đẹp lại người, vừa nãy sao cô lại gật đầu chứ, nhất định là bị đôi mắt của Bùi Hạo mê hoặc rồi



“Nghĩ gì thế, đi đường cũng không để ý” Mắt thấy Quả Quả sắp đụng vào cửa kính, Bùi Hạo không thể không kéo cô lại



Cô nhóc này, sao lại cứ bất cẩn như vậy! Quả Quả lè lưỡi, “Vừa mới nhớ đến một số chuyện, anh Bùi Hạo, anh dẫn em đi đâu vậy?” Cô rất hiếu kỳ vì ban nãy Bùi Hạo nói sẽ dẫn cô ra ngoài.



“Dẫn em đi ăn chút gì đó, không phải em đói bụng rồi sao?” Vừa rồi anh còn nhìn thấy cô nhóc này xoa bụng



Quả Quả thật sự đói bụng, giữa trưa bởi vì chạm mặt Tưởng Hiểu Nguyệt, nên tâm tư đều bay đến chỗ Bùi Hạo, làm gì còn tâm trạng ăn cơm chứ, ăn qua loa hai ba miếng rồi qua đây ngay, trong lúc chờ Bùi Hạo cũng chỉ ăn một viên sô cô la.



“Anh Bùi Hạo, anh ăn cơm trưa chưa?”



Bùi Hạo lắc đầu, buổi trưa anh còn đang họp, chưa ăn gì cả



Hai người đến một nhà hàng, tâm trạng của Quả Quả tốt lên, khẩu vị cũng tốt theo, ăn được nửa chừng mới phát hiện Bùi Hạo không ăn được bao nhiêu, bèn dùng đũa, “Anh Bùi Hạo, sao anh không ăn, chẳng phải anh chưa ăn cơm sao?”



“Đã qua cơn đói nên giờ không thấy ngon miệng.” Khoảng thời gian này, khẩu vị của anh ngày càng tệ hơn, chỉ cần ăn hơi nhiều một chút thì sẽ thấy buồn nôn, cho dù không ăn cũng không thấy đói



Vì thế gần đây Bùi Hạo ăn rất ít cơm, nếu có ăn thì cũng chỉ ăn qua loa đối phó mấy miếng.



Bây giờ anh ở một mình, ba mẹ cũng không biết tình trạng sức khỏe của anh



“Đúng rồi, Quả Quả, mấy ngày nữa anh phải ra nước ngoài một chuyển, sẽ có một khoảng thời gian dài không ở trong nước.” Bùi Hạo lơ đãng nói



Quả Quả vừa định căn dặn Bùi Hạo lo ăn cơm liền bị anh cắt ngang, “Đi công tác ạ?”



“Coi như là vậy.” Thời gian phẫu thuật của anh đã chết rồi, vốn định kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, nhưng bây giờ đã không thể kéo dài thêm được nữa, bác sĩ nói còn kéo dài nữa sẽ không còn cách nào khác.



“À, vậy phải đi bao lâu?” Quả Quả không để ý, trước kia Bùi Hạo cũng từng đi công tác, qua mấy ngày là trở về.



“Lần này khá dài, ít nhất phải mất một tháng.” Bùi Hạo nói tình huống lạc quan nhất



Quả Quả khẽ giật mình, “Sao lần này lại đi lâu vậy?”



“Bên kia có rất nhiều việc cần phải xử lý, trong thời gian ngắn không thể về được



Em có muốn gì không, anh mang về cho em.”



“Em không cần gì cả



Có điều, anh Bùi Hạo, công việc tất nhiên quan trọng, nhưng sức khỏe cũng quan trọng không kém, một mình anh ra ngoài phải tự chăm sóc tốt cho mình nhé.”



Bùi Hạo cười, “Trong mắt em anh là người không trân trọng sức khỏe của mình như thế sao?” “Anh và anh Thần Hiên đều như nhau, đã làm việc là không muốn sống nữa



Lần trước anh Thần Hiến thức đêm liên tục trong ba ngày, thức khuya nhiều đến nỗi mắt đỏ cả lên, khuyên thế nào cũng không chịu nghe, cuối cùng em không còn cách nào khác phải gọi điện thoại cho dì Lan.” Lần đó không biết Phó Thần Hiên bị kích thích bởi cái gì, liều mạng làm việc, đúng là đang chơi đùa với mạng sống, cô nhìn mà còn xót thay



Bùi Hạo hỏi với vẻ như có điều cần suy ngẫm, “Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?” “Em không biết, dù sao khoảng thời gian đó tâm trạng của anh ấy rất tệ, hoặc là liều mạng làm việc, hoặc là không tập trung, cả ngày chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì, hỏi thì anh ấy cũng không nói.”



Quả Quả cảm thấy hơi phiền não, bên cạnh cô toàn là cao thủ che giấu cảm xúc, cô không thể nhìn ra suy nghĩ của bọn họ từ vẻ mặt



Bùi Hạo mỉm cười, “Tính tình Thần Hiên thận trọng, nếu còn có thể làm việc chứng tỏ không sao, em yên tâm.”



“Thôi, không nói nữa, ăn cơm trước đi.” Quả Quả thở dài, gắp đồ ăn vào bát Bùi Hạo, cho dù anh không thấy ngon miệng nhưng vẫn ăn.



Khi Phó Thần Hiên ngẩng đầu lên khỏi tập tài liệu thì trời đã tối, toàn bộ công ty chỉ còn phòng làm việc của anh vẫn sáng đèn



Anh giơ tay xoa huyệt Thái Dương, làm việc quá nhập tâm nên quên mất cả thời gian



“Quả Quả.” Anh gọi một tiếng, không ai trả lời



Lúc này mới nhớ ra hôm nay Quả Quả đã xin nghỉ, nhìn thời gian đã chín giờ tối rồi



Anh đứng lên vươn vai người, chuẩn bị tắt máy vi tính rồi ra về



Khi cất tập tài liệu khá quan trọng vào trong két sắt, anh nhìn thấy một túi tài liệu, phía trên đặt một bức ảnh, chẳng phải Cố Thanh Trúc thì còn ai nữa



Phó Thần Hiên cầm bức ảnh lên nhìn: “Cố Thanh Trúc, rốt cuộc em đang ở đâu?” Từ sau lần gặp nhau ở quán bar, anh vẫn chưa từng gặp lại cô



Người trong quán bar đều nói chủ quán đi vắng, còn đi đâu thì họ không rõ



Anh cảm thấy thật bất lực, cảm giác mù tịt không biết gì khiến anh rất cáu kỉnh, anh chỉ có thể dùng công việc để khiến bản thân phân tâm



Đêm qua, anh lại gặp ác mộng



Trong mơ, anh tìm được Cố Thanh Trúc, nhưng cô đã trở thành một thi thể lạnh băng, nằm trong vũng máu, cho dù anh gọi thế nào, cô cũng không mở mắt nhìn anh



Anh giật mình tỉnh dậy từ trong mơ, không thể ngủ tiếp được nữa, trong đầu toàn là cảnh tượng trong mơ, vì thế chỉ đành tiếp tục dùng công việc để khiến mình phân tâm



Chỉ khi chuyên tâm làm việc anh mới có thể tạm thời quên đi chuyện của Cổ Thanh Trúc



Đặt bức ảnh trở lại két sắt, anh khóa cửa văn phòng lại



Phòng làm việc của anh có các tài liệu quan trọng và cốt lõi nhất của công ty, người khác không thể tùy tiện đi vào



Ra khỏi tòa nhà công ty, thời gian đã khuya lắm rồi, Phó Thần Hiên cũng không định về nhà, mà lái xe thẳng đến căn hộ ở trung tâm thành phố, như vậy ngày mai anh sẽ đi làm gần hơn một chút.



Cùng lúc đó, tại biên giới



Tổng Băng đứng trong rừng đêm, khoác trên mình bộ đồ da, thần sắc lạnh lùng nhìn về phía trước



Một người đàn ông thấp bé đứng bên cạnh, cách phía sau cô nửa bước, thái độ cung kính, “Nhị đương gia, mọi thứ đã sẵn sàng.”



“Xác định không có bất kỳ vấn đề gì rồi chứ? Giao dịch lần này rất quan trọng, nếu như có sơ suất, tất cả chúng ta đều phải chôn cùng.” “Đại đương gia đang trên đường tới, mười lăm phút nữa sẽ đến nơi



Giao dịch này chỉ có mấy người chúng ta biết, cho nên tuyệt đối sẽ không có vấn đề.” Tống Băng gật đầu: “Vậy thì tốt, bao lâu nữa người của đối phương mới đến?” “Cũng sắp rồi, đoán chừng Đại dương gia sẽ đến trước họ.” Ánh mắt Tống Băng thoáng qua nét âm u, khóe miệng mờ ảo cong lên: “Đợi Đại đương gia đến rồi tính tiếp, bảo anh em chú ý đề phòng.”



“Rõ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom