• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mật Ngọt Hôn Nhân Full (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-651

Chương 651: Lời mời từ đệ nhất phu nhân (1)




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
70081.png
Tô Tinh lặng lẽ nhìn theo anh ta, một lúc lâu sau mới rời đi.



Sau khi Bruce trở về căn cứ, thì đưa chiếc USB cho người đàn ông kia. Người đàn ông cong môi cười lạnh. Nhìn xem, Tô Tinh của hắn tài giỏi như vậy, sao hắn có thể đành lòng buông tay, “Đúng là không hổ là người giỏi nhất do chính tay tôi đào tạo, mới một tháng mà đã lấy được thức cần thiết.”



“Cậu có làm chuyện đã được giao không?” Người đàn ông nhìn Bruce. Bruce cúi đầu, “Tôi không phải là đối thủ của cô ấy, nên đã thất bại.” Bộp, người đàn ông đá lên ngực Bruce, “Đồ vô dụng.” Bruce đau đớn rên lên, ôm lấy ngực, chỗ2và bị đá lập tức rỉ máu. Người đàn ông híp mắt, “Bị thương à?” “Vâng, đánh nhau một trận, xin ông chủ trách phạt.” “Đúng là nên phạt, ngay cả một người phụ nữ cũng đánh không lại. Đi xuống chịu phạt đi.” Người đàn ông hừ lạnh. “Vâng.” Bruce đứng dậy rồi chậm rãi bước ra khỏi phòng, dưới đất, máu chảy dài theo bước chân anh ta.



Thẩm Thanh Lan ngạc nhiên nhìn Phó Hoành Dật, “Ý anh là muốn em đi cùng à?”



Phó Hoành Dật gật đầu, “Anh nhận được tin như thế, nữ hoàng bên đó rất thích tranh của em và luôn muốn gặp em, nhưng không có cơ hội. Lần này, đệ nhất phu nhân đến thăm nước G, nữ hoàng8bên đó ngỏ ý muốn gặp em, vì vậy đệ nhất phu nhân mời em đi cùng bà ấy.”



“Em chỉ là một họa sĩ bình thường, tại sao nữ hoàng nước G lại muốn gặp em?” Thẩm Thanh Lan cau mày, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Quan trọng hơn là làm thế nào mà mấy lãnh đạo cấp cao lại có thể đồng ý với một yêu cầu như thế? Phải biết rằng đệ nhất phu nhân thăm viếng nước G là công việc thuộc lĩnh vực chính trị ngoại giao. Theo lý mà nói họ sẽ không đồng ý để cố đi cùng.



“Lần này cô cũng sẽ đi cùng.” Trước kia, Phó Tĩnh Đình là nhân viên ngoại giao của Bộ ngoại giao. Mặc9dù hai năm trước, bà đã nghỉ hưu, nhưng thỉnh thoảng, Bộ ngoại giao lại mời bà tham gia một số hoạt động. Hơn nữa, bà từng ở nước G vài năm, hiểu rất rõ về văn hóa nơi đó, vì thế lần này liền được mời đi cùng.



“Vậy lần này em có nên đi không?” Thẩm Thanh Lan hỏi anh.



“Em muốn đi thì đi, còn nếu thật sự không muốn đi thì vẫn có thể từ chối.” Tuy từ chối sẽ khiển đệ nhất phu nhân cảm thấy Thẩm Thanh Lan không nể mặt bà, nhưng cũng không phải là không thể. Thẩm Thanh Lan cũng nghĩ đến vấn đề này, “Hay là cứ đi đi. Phải ở đó trong bao lâu vậy anh?” “Chậm nhất2là mười ngày.” “Vậy được, để em chuẩn bị một chút.” Chuyến viếng thăm đất nước G này của đệ nhất phu nhân một sự kiện chính trị và ngoại giao rất quan trọng đối với nước Z, cho nên đương nhiên, đội hình an ninh cũng thuộc cấp cao nhất. Ngay cả phía Thẩm Thanh Lan cũng được cử vệ sĩ đến, đó là một cô gái xinh đẹp, tuổi tác tương đương với Thẩm Thanh Lan. “Cô Phỏ, tôi tên là Diệp Thanh, là người sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô trong thời gian này.” Diệp Thanh có mái tóc ngắn, mặc một bộ âu phục phẳng phiu. Thẩm Thanh Lan bắt tay cô ấy, nhận thấy bàn tay của cô2ấy có vết chai mỏng, đây là minh chứng cho việc cầm súng quanh năm. “Lần này làm phiền cô rồi.” Thẩm Thanh Lan mỉm cười. “Đây là nhiệm vụ của tôi.” Diệp Thanh nói. Thẩm Thanh Lan biết nữ hoàng nước G thích tranh của cô, lần này cô lại đến thăm nước G, nên đặc biệt chuẩn bị một bức tranh cho nữ hoàng, xem như là quà cố gửi tặng nữ hoàng. Mà hôm nay Diệp Thanh đến đây, ngoài việc chào hỏi trước với Thẩm Thanh Lan ra, thì còn để lấy bức tranh này. Khi xuất phát, cô ấy sẽ bảo vệ Thẩm Thanh Lan hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Buổi tối, Thẩm Thanh Lan đang sắp xếp hành lý, Phó Hoành Dật thì đứng cạnh giúp một tay. Lần này, an ninh của họ không phải do anh chịu trách nhiệm, vì vậy anh không đi cùng. Sắp xếp giữa chừng thì cô hỏi anh, “Anh nói thử xem nếu em và Diệp Thanh đánh nhau, thì ai có khả năng thắng lớn hơn?”. Phó Hoành Dật gấp từng bộ quần áo của cô, “Em lớn hơn.”



“Anh có lòng tin với em vậy sao? Dù sao người ta cũng là bộ đội đặc chủng đó.” Hơn nữa, những người có thể đảm nhiệm cấp độ an ninh này đều là quân nhân hàng đầu trong hàng đầu. Theo phản đoán của Thẩm Thanh Lan thì Diệp Thanh thuộc những người từng thấy máu thật sự. Phó Hoành Dật từng so đầu với Thẩm Thanh Lan, cũng đã tận mắt thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, nên rất rõ khả năng của cô. Mặc dù Diệp Thanh rất giỏi, nhưng Thẩm Thanh Lan vẫn xuất sắc hơn. “Sau khi đến đó thì đừng quên gọi cho anh, chú ý an toàn.” Phó Hoành Dật căn dặn cô.



“Phó Hoành Dật, lần này em chỉ đi viếng thăm cùng người khác, sẽ không có chuyện gì đâu.” Dù là ở nước Zhay nước G thì một hoạt động ngoại giao lớn như vậy, chắc chắn sẽ thắt chặt an ninh, tất nhiên không thể có tai nạn xảy ra.



Phó Hoành Dật cũng biết mình lo lắng thừa thãi, nên chỉ thuận miệng nói một câu. “Có điều, trải nghiệm này rất mới mẻ, từ trước đến nay em chưa bao giờ được bảo vệ như vậy?” Bảo vệ theo sát bên cạnh suốt hai mươi bốn giờ, tức là ngay cả đi vệ sinh cũng phải đi cùng, thật sự không phải nói chơi. Phó Hoành Dật chỉ mỉm cười, rồi lại nhanh chóng sắp xếp vali giúp Thẩm Thanh Lan, Hành lý của cô không nhiều, chỉ có vài bộ quần áo, Sáng hôm sau, Phó Hoành Dật đích thân dưa Thẩm Thanh Lan đến sân bay. Lần này là đi thăm viếng nên có chuyên cơ riêng. Khi hai người đến, Phó Tĩnh Đinh cũng vừa mới đến. “Cô, chuyện này Thanh Lan nhờ cô rồi.” Phó Hoành Dật nhẹ giọng nói. Nghe vậy, Thẩm Thanh Lan câm nín nhìn thoáng qua Phó Hoành Dật. Anh thật sự coi cô như trẻ con à? Còn cần người lớn chăm sóc. Phó Tĩnh Đình chỉ mỉm cười, “Cô biết rồi, cô nhất định sẽ chăm sóc cho vợ cưng của cháu.” Cho đến khi máy bay cất cánh, Phó Hoành Dật mới quay trở về. Sau khi anh quay về, thì cũng thu xếp trở lại quân khu. Anh vốn phải trở lại vào hôm qua, nhưng vì Thẩm Thanh Lan phải đi xa vài ngày, nên anh mới ở lại thêm một ngày.



***



Phòng làm việc của Giám đốc doanh nghiệp Bất động sản Lư Thị. Lư Tiến Tài nghiêm mặt nhìn quản lý bộ phận nghiệp vụ trước mắt, “Lại bị cướp mất rồi à?” Quản lý bộ phận nghiệp vụ đổ mồ hôi đầy trán, “Tổng giám đốc Lư, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Lư Tiến Tài hừ lạnh, “Các người cố gắng mà kết quả như thế, nếu không cố gắng thì có phải sẽ hít gió Tây Bắc luôn không?” Ông ta vừa nói vừa quẳng mạnh tài liệu trong tay xuống chân quản lý bộ phận nghiệp vụ, “Đám vô dụng, nhận tiền lương cao như vậy mà ngay cả một thằng nhóc cũng đấu không lại. Tôi thuê các người có tác dụng gì hả?” “Tổng Giám đốc Lư, mặc dù đối phương chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, nhưng phía sau lại có người chống lưng đấy.” Quản lý bộ phận nghiệp vụ thấy rất oan ức. Ông ta có thể mạnh bằng Thẩm Quân Dục được sao?!



Có điều, nói đi cũng phải nói lại, không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà công ty nhỏ bé nọ lại có thể phát triển đến quy mô thể kia, còn cướp mất không ít vụ làm ăn của bọn họ. Chỉ mấy tháng qua, bọn họ đã bị cướp hơn vài thương vụ làm ăn rồi. Lư Tiến Tài lạnh lùng nhìn ông ta, “Đối phương chỉ là một công ty nhỏ chưa tới ba trăm người, còn chúng ta là doanh nghiệp lớn hơn một nghìn người. Dù nó có người chống lưng thì cũng không đến nỗi các người không có cách nào gây trở ngại được. Đây không phải là vô dụng thì còn là gì?” Quản lý bộ phận nghiệp vụ cảm thấy vô cùng oan ức. Người ta tuy là công ty nhỏ, nhưng sau lưng người ta lại có một tường thành khổng lồ chống lưng đấy.



“Tổng Giám đốc Lư, Bác Khải được tập đoàn quân Lan chống lưng, chúng tôi không dám làm liều. Hơn nữa nếu còn tiếp tục đầu đá thì cũng rất bất lợi với chúng ta, chi bằng cử giảng hòa với bọn họ. Mà Thẩm Quân Trạch chằng phải là cháu đằng ngoại của ngài sao?” Ánh mắt Lư Tiến Tài nhìn ông ta càng lạnh hơn, “Tôi bảo ông ngáng chân Bác Khải để bọn họ không thể tiếp tục phát triển lớn mạnh được, chứ không phải đứng đây nói chuyện giảng hòa với tôi.” Ông ta và Thẩm Quân Trạch đã trở mặt từ lâu, sao có thể giảng hòa được chứ? “Tháng sau, nếu các người vẫn mang cái thành tích này lên báo cáo thì cút khỏi công ty ngay cho tôi.” Lư Tiền Tài lạnh lùng nói.



Quản lý bộ phận nghiệp vụ chỉ có thể gật đầu đồng ý rồi đi ra ngoài. Có điều khi ra khỏi phòng làm việc thì sắc mặt ông ta lập tức sa sầm, căm ghét nhìn về phía cửa phòng làm việc của Lư Tiến Tài. Tên Lư Tiến Tài này chẳng có tài cán gì mà chỉ biết đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom