• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mật Ngọt Hôn Nhân Full (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 226

Thấy Kim Ân Hi thật sự có hứng thú, nhất là khi nghe được chữ “chúng tôi”, Lý Hi Đồng bỗng nhiên cảm thấy hưng phấn. “Chúng tôi” có nghĩa là nhiều người, vậy thì càng tốt. Chỉ cần Thẩm Thanh Lan mà bị bắt cóc, cô ta được thả ra ngoài thì cô ta sẽ tiết lộ cho cả thế giới biết Thẩm Thanh Lan bị bắt cóc, còn những chuyện xảy ra sau đó thì người khác đâu biết được. Hơn nữa… Thẩm Thanh Lan xinh đẹp như vậy, mà trong bọn bắt cóc chắc chắn là có đàn ông, đến lúc đó có xảy ra chuyện gì thì cũng là chuyện đương nhiên. Lý Hi Đồng càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, cô ta lại có thể nghĩ ra được kế một mũi tên bắn trúng hai con chim như thế. “Quả thật thân thủ của Thẩm Thanh Lan không tệ, nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là một cô gái, lại còn là một thiên kim tiểu thư, thân thủ có giỏi mấy cũng chỉ để phòng thân mà thôi. Tôi tin các cô không chỉ có một người, chỉ cần dẫn theo nhiều người thì muốn bắt cô ta là chuyện dễ như trở bàn tay.” Lý Hi Đồng chậm rãi dẫn dắt. Thấy vẻ mặt Kim Ân Hi còn do dự, cô ta tiếp tục nói: “Tôi có thể dụ cô ta đến một nơi không người, để cho mấy người dễ dàng ra tay, bảo đảm sẽ không có ai phát hiện. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần mấy người thả tôi đi.” Kim Ân Hi giống như bị thuyết phục, hỏi Lý Hi Đồng: “Cô và Thẩm Thanh Lan có thù sao?” Vẻ mặt Lý Hi Đồng cứng đờ, trong mắt lóe ra hận ý, nào chỉ là có thù, mà còn là thù sâu hận lớn. Nếu không phải do Thẩm Thanh Lan thì cô ta sẽ bị bắt cóc sao? “Tôi hận cô ta, nếu không phải vì cô ta thì tôi vẫn là đại tiểu thư nhà họ Thẩm, đã không bị đuổi ra khỏi nhà họ Thẩm như chó nhà có tang như thế.” Ồ, hận thế cơ à, Kim Ân Hi thầm nghĩ. Cô nhìn Lý Hi Đồng, ánh mắt tò mò, “Cô và Thẩm Thanh Lan có thù, cô ta sẽ đi cùng cô sao?” “Đương nhiên sẽ đi.” Lý Hi Đồng vội nói. Sợ Kim Ân Hi không tin, cô ta giải thích: “Tuy quan hệ giữa tôi và Thẩm Thanh Lan không tốt, nhưng tôi muốn lừa cô ta đi cùng cũng không khó. Nếu mấy người không tin thì có thể âm thầm theo dõi tôi. Mấy người có thể bắt cóc tôi một lần, thì cũng có thể bắt cóc lần thứ hai. Nếu tôi không thể lừa được Thẩm Thanh Lan, thì mấy người cứ bắt tôi lần nữa là được. Đúng không?” Kim Ân Hi gật đầu, “Cũng đúng, muốn bắt cóc cô cũng không khó. Đề nghị này không tệ, chúng tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Mắt Lý Hi Đồng sáng lên, nhìn Kim Ân Hi với ánh mắt mong chờ, “Vậy cô có thể cởi trói cho tôi trước không? Tôi bảo đảm sẽ không chạy trốn.” Kim Ân Hi cười khinh bỉ, “Cô trốn được sao?” Đừng thấy ga-ra bình thường mà lầm, với bản lĩnh của Lý Hi Đồng, không phải là cô khinh thường cô ta, mà sự thật là ngay cả cửa ga-ra cô ta cũng không mở được. Khóa cửa là loại khóa mới nhất, bề ngoài nơi này giống như những biệt thự sang trọng bình thường khác, nhưng mà bên trong lại lắp đặt vô vàn thiết bị máy móc phức tạp, người ngoài không dễ vào được, đây là căn cứ do cô tốn biết bao tâm huyết tỉ mỉ thiết kế trong hai tháng. Lý Hi Đồng thầm hận, nhưng cũng không dám nói gì. Dù sao, bây giờ cô ta đang ở trong tay người ta. Người phụ nữ trước mắt có khuôn mặt trẻ con, nhưng trực giác của Lý Hi Đồng nói cho cô ta biết, người phụ nữ này là một người lòng dạ độc ác, cô ta vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì tốt hơn. “Không cởi trói cũng được, nhưng có thể cho tôi ăn chút gì được không, tôi nhịn đói đã hai ngày rồi.” Lý Hi Đồng nhìn tô cháo trong tay Kim Ân Hi, không biết vì sao mà cháo đó lại thơm như vậy. Kim Ân Hi cười tủm tỉm, dễ dàng gật đầu, “Đương nhiên là được, cháo này được chuẩn bị cho cô mà.” Nói rồi, cô ngồi xổm người xuống. Lý Hi Đồng tưởng Kim Ân Hi muốn đút mình, nên vội há miệng ra. Ha ha, nghĩ hay quá nhỉ! Muốn bà hầu hạ mày ăn? Nghĩ hay lắm! Sau đó, Lý Hi Đồng trơ mắt nhìn Kim Ân Hi đặt tô cháo cách mình ba thước. Nếu cô ta muốn ăn cháo thì phải quỳ rạp dưới đất để bò tới đó. “Cô để cháo quá xa, tôi không ăn được.” Lý Hi Đồng bối rối nói. Sắc mặt Kim Ân Hi thay đổi, “Không ăn được thì phải tự mình nghĩ cách.” Cô hừ lạnh một tiếng rồi đi ra khỏi ga-ra. Sắc mặt Lý Hi Đồng tái xanh, bởi vì Kim Ân Hi đột nhiên trở mặt, rõ ràng là vừa rồi bọn họ còn trò chuyện rất vui vẻ mà. “Người phụ nữ này thật lắm trò, tới tận lúc này mà còn không quên kéo An xuống nước.” Về đến phòng, Kim Ân Hi than phiền với Eden, sắc mặt bất mãn. “Cô đã biết cô ta lắm trò, mà còn nói nhảm với cô ta lâu như vậy. Tôi còn tưởng rằng hai người trò chuyện rất vui vẻ nữa đấy.” Eden đang xem báo cáo y học, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên. “Vì tôi tò mò thôi mà, kết quả là người phụ nữ này chẳng có ý gì mới mẻ cả. Hay là xử cô ta luôn đi, nhìn cứ thấy chướng mắt.” “An sẽ không đồng ý đâu, trông chừng cô ta vài ngày đi, cứ mặc kệ cô ta, không chết là được rồi.” Eden trả lời. “Eden, anh đang xem gì vậy?” Thấy mình nói chuyện với cả buổi, mà Eden chẳng ngẩng đầu lên, Kim Ân Hi tò mò nhìn thoáng qua mấy dòng chữ phía trên, nhưng không thấy rõ là gì. “Bệnh án của ông nội An, ông ấy vẫn chưa tỉnh, tôi muốn xem thử vấn đề là gì.” Thì ra là chuyện của An, khó trách Eden để ý như vậy. Kim Ân Hi nhìn video theo dõi, thấy Lý Hi Đồng vẫn còn giữ nguyên tư thế lúc cô đi. Cô bĩu môi, bây giờ không ăn xem chừng là do chưa đói đến mức không chịu nổi. Để xem cô ta còn có thể chống cự được bao lâu. Thật sự là Lý Hi Đồng sắp không chống cự được nữa rồi. Cô ta nhìn tô cháo, rồi nhìn khoảng cách giữa mình và tô cháo. Cô ta phát hiện, ngoại trừ bò tới đó, thì không còn con đường thứ hai có thể lựa chọn. Cô ta nhìn mặt đất, tuy thấy sạch sẽ, nhưng vẫn là có bụi, nếu bò qua thì quá khó coi. Lý Hi Đồng dời ánh mắt, cố gắng không nhìn tô cháo đó nữa. Mùi hương của cháo vấn vít quanh mũi, bụng kêu ọt ọt, trước mắt chốc chốc lại tối sầm. Cô ta nhịn, rồi lại nhịn, sau đó nhìn tô cháo đang tỏa mùi thơm khắp nơi, nhịn không được nữa, nhích nhích cái mông. “Còn tưởng cô có khí phách lắm cơ.” Kim Ân Hi cười khinh thường nhìn Lý Hi Đồng đang di chuyển cái mông. Khó lắm mới di chuyển được tới gần tô cháo, Lý Hi Đồng khom lưng xuống ăn, nhưng lại ăn không tới, cô ta muốn gỡ dây trói, nhưng càng giãy giụa thì sợi dây siết càng chặt. Cô ta nhíu mày, cái bụng tiếp tục kêu ọt ọt. Lý Hi Đồng quyết tâm quỳ xuống, rồi nằm ra, như một con chó liếm láp cháo trong tô. Cháo nấu lâu, giữ lửa tốt, mềm nhuyễn, ăn ngon hơn trong tưởng tượng của Lý Hi Đồng nhiều. Không biết trong cháo có gì mà rất thơm, càng ăn càng thơm. Cô ta nhanh chóng ăn hết tô cháo, thậm chí liếm sạch sẽ cái tô, khóe môi còn dính một ít cháo, cô ta cố gắng lè lưỡi liếm sạch. Nhìn cái tô không với ánh mắt bất mãn, cái tô này quá nhỏ, ăn một chút cháo thế này không thể no được. “Ha ha ha ha.” Kim Ân Hi thấy bộ dạng ăn cháo của Lý Hi Đồng thì cười rất vui vẻ, “Eden, cậu xem dáng vẻ vừa rồi của cô ta kìa, thật sự là rất buồn cười.” Cô xoa xoa cái bụng mình, “Tớ muốn gửi video này cho An xem, ha ha ha ha.” Eden chỉ nhìn cô mà không nói gì, thật sự không hiểu nổi có gì đâu mà cô ấy lại thấy buồn cười như thế. Kim Ân Hi cười đã rồi, mới nhìn sang Eden, hỏi: “Eden, cái đó thật sự có tác dụng sao? Chỉ có một ít như vậy, có đủ tác dụng với cô ta không?” Eden gật đầu, “Chắc chắn là cai không được, chỉ với một chút cô vừa bỏ vào đó, nhưng mức độ nghiện có thể so với ma túy có tính nghiện mạnh nhất. Trừ phi cô ta có sự tự chủ hơn người, nếu không... thì không có khả năng cai nghiện được.” Kim Ân Hi nghe vậy liền yên tâm. Tự chủ của Lý Hi Đồng? Ha ha, cả đời này của cô ta chỉ có thể làm con nghiện rồi. Lý Hi Đồng tuyệt đối không ngờ được trong tô cháo cô ta vừa ăn lại có thứ chết người như vậy. * Điện thoại của Thẩm Thanh Lan đột nhiên reo lên một tiếng. Cô mở ra xem, là tin nhắn của Kim Ân Hi. Cô ấy gửi video cảnh Lý Hi Đồng ăn cháo. Nhìn Thẩm Hi Đồng, trên mặt Thẩm Thanh Lan vẫn không có cảm xúc gì. Sau khi xem xong, cô xóa video. “Thanh Lan, em đi nghỉ trước đi.” Thấy vành mắt đen thui của Thẩm Thanh Lan, Ôn Hề Dao rất đau lòng. Đã ba ngày Thẩm Thanh Lan không ngủ rồi, cô biết cô ấy đang tự trách mình, rằng cô ấy không chăm sóc tốt cho Thẩm lão gia, nên mới để cho Lý Hi Đồng có cơ hội lợi dụng. Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Không cần đâu, em không mệt.” “Em còn nói không mệt, nhìn dáng vẻ bây giờ của em đi. Thẩm Thanh Lan, em lập tức đi về ngủ cho anh. Nếu không... anh sẽ gọi điện thoại cho Phó Hoành Dật. Nếu không phải cậu ta, thì em cũng sẽ không ra ngoài.” Thẩm Quân Dục vừa ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ trưởng, nghe Thẩm Thanh Lan nói thế, thì tức giận quát lên. Thẩm Thanh Lan im lặng nhìn anh trai đang tức giận. Đối diện với khuôn mặt lạnh nhạt của cô, Thẩm Quân Dục liền không còn nóng giận nổi nữa, “Lan Lan, em về ngủ một giấc đi, được không? Có anh ở đây với ông nội rồi, anh bảo đảm sẽ không cách xa ông nội một tấc nào cả, sẽ không để ông nội xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. “ “Thanh Lan, anh em nói rất đúng, em về nghỉ trước đi, em cứ chịu đựng như vậy, thì còn chưa đợi tới lúc ông tỉnh lại, là em đã ngã bệnh mất rồi. Đến khi ông tỉnh lại, thấy dáng vẻ này của em, ông sẽ rất đau lòng.” Ôn Hề Dao cũng khuyên nhủ, cô và Thẩm Quân Dục nhìn nhau một cái, rồi đứng dậy kéo Thẩm Thanh Lan lên, “Đi thôi, chị đưa em về nghỉ.” Lúc này đây, Thẩm Thanh Lan không phản đối nữa. Cô thuận theo tay Ôn Hề Dao đứng lên, rời khỏi bệnh viện. Thẩm Quân Dục thở dài một hơi, nếu Thẩm Thanh Lan vẫn kiên trì tiếp tục chịu đựng như thế, thì anh cũng không biết phải làm sao với cô nữa. Anh vừa phải chăm sóc bệnh tình của Thẩm lão gia, vừa phải chú ý tới tâm trạng của em gái, lại còn phải gạt Phó lão gia và mẹ của mình. Bên ngoài, anh còn đang tìm tung tích của Lý Hi Đồng. Cô ta dám làm chuyện tày trời thế này, dù thế nào thì Thẩm Quân Dục cũng sẽ không bỏ qua cho Lý Hi Đồng. Ôn Hề Dao đưa Thẩm Thanh Lan về Giang Tâm Nhã Uyển, đợi Thẩm Thanh Lan ngủ rồi, cô mới lái xe trở về công ty. Mấy ngày nay, vì chuyện của nhà họ Thẩm, mà cô dồn công việc chất thành đống rồi, còn chưa xử lý. Nhất là hạng mục hợp tác với tập đoàn Quân Lan, trước đây nó vẫn do Thẩm Quân Dục phụ trách, nhưng bây giờ Thẩm Quân Dục không có cách nào chú ý tới nó nữa, nên cô phải tự mình xem xét kỹ lưỡng. Thẩm Thanh Lan ngủ một giấc đến 3 giờ mới thức. Sau đó, cô gọi điện thoại cho Eden hỏi thăm bệnh của Thẩm lão gia. “An, tối nay dẫn anh tới bệnh viện xem ông ấy, anh muốn tận mắt xác nhận một chút.” Eden nói. “Ok.” Thẩm Thanh Lan đáp. Cúp điện thoại, cô đến bệnh viện. Có điều, vừa tới cổng bệnh viện, liền thấy Phó Hoành Dật bước từ trên xe xuống. Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thanh Lan ngẩn người, cô không ngờ lại gặp Phó Hoành Dật ở đây. Phó Hoành Dật chủ động đi tới chỗ cô, “Sao thế? Thấy anh là ngây ra vậy?” “Sao anh lại ở đây?” Thẩm Thanh Lan hỏi. “Nếu Quân Dục không gọi điện thoại báo với anh thì em vẫn cứ định giấu anh rồi tự gánh một mình sao?” Hôm qua, hai người bọn họ nói chuyện điện thoại, vậy mà cô không nhắc một câu nào về chuyện này với anh. “Em có thể tự lo liệu tốt mà.” Thẩm Thanh Lan giải thích, quan trọng nhất là cô không muốn Phó Hoành Dật cảm thấy áy náy với cô. “Thanh Lan, anh là chồng của em, dù có chuyện gì thì anh cũng sẽ gánh thay em. Cho nên, em không cần phải tỏ ra kiên cường đến như vậy.” Phó Hoành Dật dịu dàng nói. Thẩm Thanh Lan hơi cúi đầu, trong mắt lóe ra ý cười, “Là do em nghĩ không chu toàn. Sau này sẽ không vậy nữa.” Thấy vành mắt đen của cô, rõ ràng là không có nghỉ ngơi tốt, anh đau lòng nói: “Ông nội ở đây để anh chăm sóc, em về nghỉ cho khỏe đi.” “Không cần.” Thẩm Thanh Lan lắc đầu, “Em vừa từ nhà tới, lúc nãy em đã ngủ đủ rồi, bây giờ có về cũng ngủ không được, em lên lầu thăm ông đây.” Phó Hoành Dật tuy rất đau lòng, nhưng lại không nỡ ép cô, chỉ đành cùng cô vào phòng bệnh của Thẩm lão gia. Trong phòng bệnh chỉ có một mình Thẩm Quân Dục. Thấy Thẩm Quân Dục, Thẩm Thanh Lan trừng anh. Thẩm Quân Dục sờ mũi một cái, không dám nhìn thẳng vào mắt của em gái. Mấy ngày nay, anh thật sự cảm thấy rất lo lắng về tình trạng của Thẩm Thanh Lan. Anh không muốn đến lúc ông nội tỉnh lại, thì em gái mình lại gục xuống. Anh còn nhớ rất rõ dáng vẻ bị sốc nặng của Thẩm Thanh Lan lúc bà nội qua đời. Nhìn Phó Hoành Dật một cái, Thẩm Quân Dục nói: “À, Lan Lan, anh còn có việc, anh ra ngoài một lát, ở đây giao lại cho em và Hoành Dật.” Thẩm Thanh Lan không nhìn, cũng không trả lời Thẩm Quân Dục. Cô đi thẳng tới chỗ Thẩm lão gia, thấy ông vẫn còn nhắm chặt hai mắt, cô ngồi xuống nắm tay ông. Phó Hoành Dật đứng sau lưng, tay đặt lên vai cô, “Em yên tâm đi, ông nội sẽ không sao đâu.” “Hoành Dật, nếu hôm đó em ở bên ông nội từng giờ từng phút, thì có phải ông đã không như thế này?” Thẩm Thanh Lan thấp giọng nói. Nếu như ngày đó cô không đi ra khỏi phòng bệnh thì Lý Hi Đồng sẽ không có cơ hội lẻn vào phòng. “Thanh Lan, đây không phải là lỗi của em.” Phó Hoành Dật ôn tồn nói. Thẩm Thanh Lan im lặng. Đến buổi tối, bởi vì Phó Hoành Dật kiên quyết, nên Thẩm Thanh Lan theo Phó Hoành Dật về nhà nghỉ ngơi, Thẩm lão gia giao lại cho Thẩm Quân Dục và Thẩm Khiêm. Sở Vân Dung còn ở nước ngoài chưa trở về, người nhà cũng không nói tình hình ở đây cho bà biết. Bởi vì Phó lão gia không biết tin tức Thẩm lão gia bị bệnh, cho nên Phó Hoành Dật không về Đại Viện, mà dẫn Thẩm Thanh Lan về nhà của bọn họ. “Thanh Lan, em cố gắng ngủ một giấc đi. Ngày mai ông nội sẽ tỉnh thôi.” Phó Hoành Dật ôm Thẩm Thanh Lan vào trong lòng, Thẩm Thanh Lan vùi mình vào trong lồng ngực quen thuộc, hai mắt từ từ nhắm lại. Thấy Thẩm Thanh Lan đã ngủ say, Phó Hoành Dật đau lòng vuốt khuôn mặt đã gầy đi của cô, sau đó đắp kín chăn cho cô, rồi lặng lẽ đến thư phòng. Sáng sớm hôm sau, lúc Thẩm Thanh Lan thức dậy, thì không thấy Phó Hoành Dật ở trong nhà, cô cho rằng anh đã trở về quân đội, nên cũng không nghĩ gì nhiều, cô ăn sáng rồi đến bệnh viện. “Cám ơn bác sĩ Mộ, ông nội tôi phải nhờ anh rồi.” Vừa đi tới cửa phòng bệnh, Thẩm Thanh Lan liền nghe được giọng nói cảm kích của Thẩm Quân Dục. Bước vào phòng, bên trong có thêm mấy người lạ, còn có Phó Hoành Dật mà cô tưởng đã về quân đội rồi. Phó Hoành Dật không ra đón cô mà đưa mấy người lạ đó ra ngoài. “Anh, mấy người đó là ai vậy?” Thẩm Thanh Lan hỏi. Thẩm Quân Dục nở nụ cười thản nhiên, “Đó là Mộ Tích, chuyên gia khoa não nổi tiếng, anh ta đến xem bệnh cho ông nội. Trước đó, anh có mời anh ta mấy lần nhưng đều không đúng dịp, anh ta đều ở nước ngoài trao đổi học thuật. Hôm nay, anh ta vừa về nước, là Hoành Dật đi đón.” Thẩm Thanh Lan hơi ngẩn người, Phó Hoành Dật đi đón? Phó Hoành Dật trở về liền thấy dáng vẻ ngẩn người của Thẩm Thanh Lan, anh cười hỏi: “Em ăn sáng chưa?” Thẩm Thanh Lan hoàn hồn, nhìn Phó Hoành Dật, gật đầu, “Em ăn rồi, là anh mời bác sĩ Mộ về sao?” Đâu có chuyện trùng hợp như thế, Phó Hoành Dật vừa trở về, là bác sĩ Mộ cũng về nước. Phó Hoành Dật mỉm cười, cũng không phủ nhận. Hôm qua, lúc nghe điện thoại của Thẩm Quân Dục xong, anh đã liên lạc với bác sĩ Mộ. Bác sĩ Mộ từng thiếu anh một món nợ ân tình. Nếu anh lên tiếng, thì dù như thế nào, bác sĩ Mộ cũng sẽ quay về. “Bác sĩ Mộ nói sức khỏe ông nội không có gì đáng ngại, vài ngày nữa sẽ tỉnh. Em yên tâm chưa?” Phó Hoành Dật nói. “Cám ơn anh, Hoành Dật.” Phó Hoành Dật gõ nhẹ lên trán Thẩm Thanh Lan một cái, “Nói cám ơn với anh hả?” Thẩm Thanh Lan cong môi, “Vâng, không cần phải nói cám ơn.” Xế chiều hôm đó, Phó Hoành Dật trở về quân đội, có thể trở về được một ngày đã là khó lắm rồi, không thể ở lâu hơn nữa. Buổi tối ngày thứ hai, Thẩm lão gia tỉnh lại, tuy vẫn chưa thể mở miệng nói chuyện, nhưng ít nhất ông còn có thể mở mắt. Thẩm Thanh Lan nắm tay ông, không nói lời nào. Thấy dáng vẻ này của Thẩm Thanh Lan, Thẩm lão gia siết chặt tay an ủi cháu gái. Thẩm Nhượng biết ông tỉnh, nên chạy vội tới, nhưng không dám đi vào, mà chỉ đứng ở cửa phòng bệnh, thỉnh thoảng nhìn vào trong. “Chú hai, ông nội vừa tỉnh, bây giờ còn chưa nói được gì cả, mọi người về trước đi.” Thẩm Quân Dục nói. Thẩm Nhượng xua tay, “Cháu đừng để ý tới nhà chú, chú chỉ đứng ở ngoài này thôi, không vào trong đâu.” Thẩm Quân Dục thấy ông nói như vậy, thì cũng không miễn cưỡng nữa, mà xoay người đi vào phòng bệnh. * Mỗi ngày, Kim Ân Hi đều cho Lý Hi Đồng một tô cháo, miễn cho cô ta chết đói. “Mấy người trói tôi đã nhiều ngày rồi. Rốt cuộc mấy người muốn làm gì?” Lý Hi Đồng hỏi. Đây đã là ngày thứ năm cô ta bị bắt tới đây, Lý Hi Đồng đã được cởi trói. Cô ta từng thử chạy trốn, nhưng đúng như Kim Ân Hi dự liệu, cô ta không thể mở được cửa ga-ra. Cô ta lớn tiếng kêu cứu, nhưng có hét tới rát cổ cũng không có ai đáp lại cô ta một tiếng. Ngoại trừ giờ ăn mỗi ngày, cô ta căn bản là không nhìn thấy người nào khác. Nếu cứ tiếp tục thế này, thì cô ta sẽ phát điên lên mất. Kim Ân Hi cười híp mắt đặt cháo xuống đất, không nói gì mà xoay người định đi. Lý Hi Đồng nắm lấy vạt áo, kéo Kim Ân Hi lại, thấy ánh mắt của cô lướt qua, cô ta vội rụt tay mình lại. Hai ngày trước, lúc vừa được cởi trói, cô ta đã từng muốn đánh Kim Ân Hi. Có điều, cô ta còn chưa chạm vào Kim Ân Hi, thì đã bị Kim Ân Hi đánh cho một trận. “Chuyện đó, chuyện hôm đó tôi đề nghị, mấy người nghĩ thế nào rồi? Tôi có thể giúp mấy người hẹn Thẩm Thanh Lan ra ngoài, mấy người hãy bắt cóc cô ta đi, cô ta có giá trị hơn tôi nhiều.” Lý Hi Đồng vẫn không hết hy vọng. Kim Ân Hi cười híp mắt, “Tốt nhất là cô ngoan ngoãn húp cháo đi.” “Chờ đã, nếu mấy người muốn tiền thì tôi có thể cho mấy người. Thật đó, đúng năm triệu, một đồng cũng không thiếu. Chỉ cần mấy người chịu thả tôi ra. Thậm chí, tôi có thể giúp mấy người hẹn Thẩm Thanh Lan ra. Vậy thì mấy người sẽ kiếm thêm được một khoản. Vụ mua bán này rất có lời, không phải sao?” Kim Ân Hi dừng bước, nhún nhún vai, “Đề nghị này của cô thật sự không tệ. Nhưng chúng tôi đã điều tra nhà họ Thẩm là nhà như thế nào, còn cả chồng của Thẩm Thanh Lan nữa, anh ta là cháu trai duy nhất của nhà họ Phó. Nhà họ Phó và nhà họ Thẩm, chúng tôi làm gì có gan đi trêu chọc hai đại thế gia này. Cho nên, tốt nhất là cô ngoan ngoãn đợi ở đây đi. Ah, đúng rồi, hôm qua chúng tôi gọi điện thoại cho nhà cô đòi một triệu, cô biết bọn họ nói như thế nào không?” “Nói gì?” Lý Hi Đồng theo bản năng hỏi. “Một người tự xưng là cha của cô nói bọn họ không có tiền, bảo chúng tôi muốn làm gì thì làm đi, dù giết con tin cũng không liên quan gì bọn họ.” Kim Ân Hi nói, cười híp mắt nhìn mặt Lý Hi Đồng biến sắc. Khóe môi Lý Hi Đồng giật nhẹ, “Quan hệ giữa tôi và cha mẹ tôi không tốt, mấy người tìm nhầm người rồi, tôi có thể cho mấy người tiền, bởi tôi là người giữ tiền, chỉ cần mấy người chịu thả tôi. Sau khi ra ngoài, tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra chuyện này, tuyệt đối không vạch trần mấy người.” Kim Ân Hi chép miệng, “Cô đã thấy mặt của tôi rồi, sao tôi có thể để cô sống sót trở về?” Sắc mắt Lý Hi Đồng thay đổi, “Cô có ý gì? Giết người là phạm pháp.” “Ha ha, cô thật biết nói đùa. Ai nói với cô là tôi muốn giết cô?” Kim Ân Hi ôm bụng cười, cứ như vừa nghe được chuyện gì đó rất buồn cười. Cười đã rồi, Kim Ân Hi dừng lại, nói với Lý Hi Đồng: “Cô yên tâm, cô sẽ nhanh chóng biết được kết cục của mình thôi.” Dứt lời, Kim Ân Hi xoay người bước đi. Đi được nửa đường, cô dừng lại, nói: “À, đúng rồi, cô có biết không, đàn ông châu Phi rất thích người đẹp châu Á, nhất là những người giống cô?” Sắc mặt Lý Hi Đồng trắng bệch, không còn chút máu. Cô ta hoảng sợ nhìn Kim Ân Hi, nhất là khi thấy ý cười nơi khóe môi của Kim Ân Hi, cô ta liên tục lùi ra sau. Kim Ân Hi vui vẻ ra khỏi ga-ra. Kim Ân Hi đi được một lúc rồi, Lý Hi Đồng mới hoàn hồn từ trong cơn khiếp sợ. Cô ta ngồi bệt ra đất, dường như không thể nào tiếp nhận kết quả như vậy. Tô cháo trên đất tỏa ra mùi thơm, nhưng Lý Hi Đồng không bưng tô lên ăn, mà ném vào góc ga-ra, cháo nóng tràn ra đất, mùi thơm phiêu tán trong khắp ga-ra. Kim Ân Hi thấy hành động của Lý Hi Đồng, thì càng cười tươi hơn, “Đúng lúc thử dược tính một chút.” Trong ga-ra, sắc mặt Lý Hi Đồng nôn nóng không yên, liên tục đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn cháo đổ dưới đất. Cháo đã lạnh, nhưng trong không khí vẫn còn mùi cháo nhàn nhạt. Mũ hít hít vài cái, ngửi mùi hương còn sót lại trong không khí, bụng kêu ọt ọt. Hình như cô ta cảm thấy hơi lạnh, nên ôm cánh tay ngồi xuống đất, đầu vùi vào hai đầu gối, toàn thân bắt đầu run rẩy. “Chậc chậc, dược tính không tệ, chỉ mới thế mà đã phản ứng kịch liệt như vậy rồi. Eden, bây giờ tôi đã hiểu vì sao bọn KING lại trăm phương nghìn kế muốn có được thứ này rồi. Có hiệu quả mạnh thế này, nếu như nó được đem ra thị trường, thì có rất nhiều người cả đời này đừng nghĩ cai nghiện được nó.” Kim Ân Hi nhìn phản ứng của Lý Hi Đồng, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì thứ này không bị người của BK lấy được. Đây cũng là lần đầu tiên Eden thấy được tác dụng của loại thuốc này trên con người. Lúc Kim Ân Hi đề nghị lấy chiết xuất thực vật này cho Lý Hi Đồng thử, Eden chỉ cho một ít. Nếu đổi lại là ma túy bình thường, với số lượng ít ỏi này, căn bản là không thể thành nghiện trong thời gian ngắn như thế. Nhưng nhìn biểu hiện lúc này của Lý Hi Đồng, rõ ràng là một kẻ nghiện có thời gian hút rất lâu. “Đây mới chỉ là bắt đầu, đến sau này, phản ứng của cô ta sẽ càng rõ ràng hơn.” Eden nói. “Eden, không thể để thứ này tồn tại. Chẳng may có một ngày bị kẻ có dã tâm lấy được, thì hậu quả khó mà lường được.” Kim Ân Hi trầm giọng nói, khuôn mặt trẻ con đầy nghiêm túc. Eden gật đầu, tính gây nghiện của chiết xuất thực vật này cao hơn dự đoán của anh rất nhiều. “Bây giờ tôi sẽ đi hủy nó.” Eden xoay người bước đi. “Chờ đã.” Kim Ân Hi gọi Eden lại, “Để lại cho tôi một ít, chỉ cần số lượng đủ khống chế Lý Hi Đồng là được rồi.” Eden gật đầu, “Ừ.” Kim Ân Hi quay đầu, tiếp tục nhìn biểu hiện của Lý Hi Đồng. Lý Hi Đồng lau nước mắt, ngáp một cái, rồi nhìn chằm chằm vào vũng cháo chảy loang khắp mặt đất. Dù cô ta có ngu đi nữa thì cũng đã nhận ra sự khác lạ của cơ thể mình. Mà mấy ngày nay, cô ta không hề ăn gì khác ngoại trừ tô cháo kia. Ánh mắt của cô ta tràn đầy thù hận, dù lúc này đầu óc của cô ta rất hỗn loạn, nhưng cô ta cũng hiểu được đám người này bắt cóc cô ta không phải là vì tiền, mà là vì trả thù. “Này, cảm thấy thế nào?” Kim Ân Hi lại bưng một tô cháo đi vào. Vào khoảnh khắc thấy Kim Ân Hi, Lý Hi Đồng hận không thể nhào tới cắn chết cô. Nhưng lúc này, toàn thân cô ta không hề có sức lực, là vì đói, cũng là vì bị cơn nghiện hành hạ, cô ta chỉ có thể nhìn chằm chằm Kim Ân Hi. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì e rằng Kim Ân Hi đã bị băm thành trăm mảnh rồi. Kim Ân Hi cười tủm tỉm, ngồi xổm xuống nhìn Lý Hi Đồng, dáng vẻ vô cùng thân thiết, “Món quà tôi chuẩn bị cho cô vừa miệng chứ? Tôi nói cho cô biết, đây là thứ tốt nhất trên đời, có một không hai, có rất nhiều người muốn có mà còn không được đấy. Cô nên cảm thấy vinh hạnh, vì cô là người đầu tiên được thử nó.” “Thẩm Thanh Lan cho mấy người bao nhiêu tiền?” Lý Hi Đồng nghiến răng nghiến lợi nói. Kim Ân Hi nhướng mày, không ngờ đến lúc lên cơn nghiện ma túy, thì người phụ nữ này lại trở nên thông minh hơn. Lẽ nào cái món đồ chơi này có thể khiến người ta mở mang đầu óc? Cô không trả lời Lý Hi Đồng, mà đặt cháo lên mặt đất, “Đây là chuẩn bị cho cô.” Thấy Lý Hi Đồng lại muốn đạp tô cháo, Kim Ân Hi từ từ nói: “Cô có thể đạp đổ nó lần nữa. Nhưng lần này, nếu cô lại ném nó xuống đất, thì cô phải giống như con chó mà liếm sạch cháo trên đất.” Chân Lý Hi Đồng hơi khựng lại, nhưng vẫn kiên quyết đá tô cháo trước mặt. Kim Ân Hi cũng chẳng thèm quan tâm. Cô đứng lên, cười nói: “Ôi, nếu cô đã thích làm chó, vậy thì tùy cô thôi.” “Lũ khốn nạn chúng mày, mau thả tao ra!” Lý Hi Đồng hét lên sau lưng Kim Ân Hi. Kim Ân Hi đi thẳng một mạch, không hề dừng bước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom