• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Mật Ngọt Hôn Nhân Full (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 160

“Được rồi, đừng đứng ngoài cửa nữa, vào đi.” Phương Thừa Chí gọi mọi người vào nhà. Phương Đồng lúc này mới phát hiện, đã nói là cả nhà chú Lý, nhưng giờ lại không thấy Lý Bác Minh đâu. Hình như hiểu được thắc mắc của cô, Lý Duy nói trước, “Bác Minh đang lấy đồ trên xe, sẽ đến đây nhanh thôi.” Mọi người ngồi xuống, Phương Đồng đứng dậy pha trà cho khách. Hôm qua vừa được chứng kiến màn trà đạo nghệ thuật đẹp như vậy, bây giờ cô thấy trà trong ly thủy tinh thì lại cảm thấy hơi xấu hổ. Phó Phương Hoa chào hỏi mấy người mới vừa đến một tiếng rồi vào phòng bếp. Chuông cửa lại vang lên, Phương Đồng đứng dậy mở cửa, vốn cho rằng người đang đứng ngoài cửa là tên Lý Bác Minh mập mạp kia, nhưng khi mở cửa thì lại thấy một người đàn ông cao gầy nhã nhặn, khuôn mặt thanh thanh, đeo một cặp kính, “Xin hỏi, anh tìm ai?” Người đàn ông kia nhìn thấy Phương Đồng thì cười nói, “Đồng Đồng, mấy năm không gặp, cậu không nhận ra tôi nữa sao?” Phương Đồng trợn tròn mắt, nhìn anh ta với vẻ không thể tin, “Cậu là Minh Béo?” Minh Béo là biệt danh lúc nhỏ Phương Đồng đặt cho Lý Bác Minh. Lý Bác Minh nở nụ cười, “Không ngờ cậu còn nhớ cái biệt danh này, nhưng mà bây giờ tôi không còn mập nữa rồi.” Nói rồi, anh ta quay một vòng trước mặt Phương Đồng. Phương Đồng cười xấu hổ, bây giờ người ta đã là anh đẹp trai cao lớn rồi, lại thêm ba anh ta nữa, quả là một Cao Phú Soái. *Cao phú soái: Cao ráo, giàu có, đẹp trai “Không mời tôi đi vào nhà ngồi à?” Lý Bác Minh nhìn Phương Đồng, cười dịu dàng. Phương Đồng ngây ra, vội vàng nghiêng người sang một bên để Lý Bác Minh đi vào. “Bác Minh, con gặp lại Đồng Đồng cũng không nhận ra được đúng không?” Lý Duy cười ha ha, hỏi con trai mình. Lý Bác Minh ngồi xuống ghế sofa, nhìn Phương Đồng ngồi đối diện anh ta, “Cô ấy vẫn xinh đẹp như hồi bé, con nhìn một cái là đã nhận ra rồi.” Mặt Phương Đồng hơi đỏ, hết sức xấu hổ, đành tìm một cái cớ chui tọt vào phòng bếp. Những người khác cười xòa, nghĩ cô đang thẹn thùng. “Đồng Đồng, sao con lại vào đây rồi?” Phó Phương Hoa thấy Phương Đồng, bèn nhìn ra ngoài cửa, “Có phải muốn lấy cái gì không?” “Mẹ, con vào giúp mẹ một tay.” “Không cần con giúp, con cũng không biết nấu ăn, càng giúp thì chỉ càng thêm phiền toái cho mẹ thôi, con ra ngoài đi!” Phó Phương Hoa từ chối, bà cũng không nấu nhiều món, nên không cần phải giúp. Phương Đồng không chịu, “Vậy con có thể giúp mẹ nhặt rau mà.” Thấy cô ăn vạ không chịu đi, Phó Phương Hoa cũng không ép nữa. Trong phòng khách, Phương Đồng đi rồi, Phương Thừa Chí bèn mỉm cười giải thích, “Con bé Đồng Đồng này sợ người lạ.” Lý Duy không hề để bụng, nói bằng giọng hâm mộ, “Con gái mà, nhưng Đồng Đồng đúng là càng lớn càng đẹp. Ông Phương, ông thế mà lại nuôi được một đứa con gái tốt đấy nhé.” Lúc ông ấy còn trẻ cũng muốn có một đứa con gái, nhưng sau khi sinh Lý Bác Minh vợ ông lại bị xuất huyết rất nhiều, tổn thương đến cơ thể nên không thể sinh con được nữa. Mấy năm trước đã sinh bệnh rồi qua đời. Người vợ bây giờ mới kết hôn được hai năm, mặc dù không cố gắng tránh thai, nhưng chẳng hiểu sao vẫn không mang thai được. Dần dà, Lý Duy cũng không miễn cưỡng nữa. “Bác Minh bây giờ cũng tốt nghiệp tiến sĩ rồi nhỉ?” Phương Thừa Chí chuyển chủ đề sang Lý Bác Minh. Nói đến con trai, nụ cười trên mặt Lý Duy càng rạng rỡ, con trai là niềm kiêu ngạo lớn nhất của ông ấy, “Đúng vậy, nó đã học xong học phần từ trước nên mới về nước, nói là nhiều năm không ăn Tết ở nhà, cuối cùng năm nay cũng có thể trở về ăn Tết với tôi.” “Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm nay Bác Minh mới hai mươi lăm tuổi, vậy mà đã tốt nghiệp tiến sĩ rồi. Lão Lý, ông cũng nuôi được một đứa con trai giỏi giang thật đấy.” Lý Duy càng cười thoải mái hơn, con trai được người khác khích lệ chính là chuyện khiến ông ấy vui vẻ nhất, “Nào có, không ưu tú bằng Đồng Đồng nhà ông được.” Nhưng Lý Bác Minh được khen thì vẫn giữ nụ cười ôn hòa, cho dù được khen trước mặt mọi người thì ánh mắt cũng không hề dương dương tự đắc chút nào. Phương Thừa Chí càng thấy hài lòng hơn. Lý Bác Minh chính là mẫu con rể mong muốn của ông. “Ăn cơm được rồi.” Phó Phương Hoa bê đồ ăn đến phòng ăn, gọi với vào phòng khách. Lúc Lý Bác Minh đi tới thì thấy Phương Đồng đang giúp mẹ bê thức ăn lên. Có lẽ là do bát quá nóng, sau khi cô đặt lên bàn thì liền sờ hai tay vào vành tai. Anh ta cười mỉm, vẫn giống y như hồi bé. “Chị dâu, đồ ăn chị nấu vẫn ngon như ngày xưa.” Lý Duy nếm thử một miếng rồi khen ngợi. Phó Phương Hoa mỉm cười, “Nếu thích thì ăn nhiều một chút.” Nói đoạn, bà bảo với Lý Bác Minh, “Bác Minh, con cũng ăn nhiều một chút. Mấy năm không gặp, không biết khẩu vị của con có thay đổi không, nên dì vẫn nấu mấy món theo sở thích lúc bé của con. Nếu con đặc biết muốn ăn món gì thì cứ nói với dì, dì sẽ nấu cho con.” Lý Bác Minh cười hiền hòa, “Sở thích của con vẫn thế, nhưng mấy năm qua con ở nước ngoài, chỉ toàn ăn bánh mì sữa tươi, bây giờ thật chẳng dễ gì có thể ăn được đồ ăn quê hương nên cực kỳ thích ăn.” Phó Phương Hoa nghe vậy thì hơi đau lòng, năm Lý Bác Minh ra nước ngoài học, mẹ nó cũng qua đời, mới mười bảy tuổi vẫn còn là trẻ con, nhưng vì ở nước ngoài nên nó còn chẳng được nhìn mặt mẹ lần cuối. Tang lễ năm đó bà cũng tham gia. Nhìn đứa trẻ khóc như mất đi cả thế giới, Phó Phương Hoa chỉ cảm thấy cực kỳ đau lòng. Loáng cái đã tám năm trôi qua, mà lão Lý cũng đã cưới người mới. Phó Phương Hoa nhìn thoáng qua Quý Nịnh. Bà chỉ gặp Quý Nịnh một lần trong hôn lễ hai năm trước, bây giờ gặp lại cũng không thân thiết với người phụ nữ này lắm. “Chị dâu, tay nghề của chị giỏi thật, hôm nào dạy cho em một chút nhé. Em cũng muốn nấu cho ông Lý ăn.” Quý Nịnh chủ động nói, nở nụ cười chân thành Không thể đánh người mặt cười, thái độ người ta thân mật, Phó Phương Hoa cũng không thể xị mặt cho người ta xem, bèn mỉm cười, “Đương nhiên là được rồi. Sau này nếu có thời gian thì đến nhà chơi.” Nói rồi, bà nhìn Bác Minh, “Bác Minh cũng thế, cháu cứ coi đây là nhà của mình, về sau có rảnh thì thường xuyên đến đây chơi một chút. Dì nghe ba cháu nói là cháu định ở lại Bắc Kinh làm việc?” Lý Bác Minh gật đầu, “Dạ, đã liên lạc xong cả rồi. Học trưởng cháu quen trước đây có mở công ty, cháu định đến công ty anh ấy học hỏi hai năm.” “Sao không vào thẳng công ty ba con?” Phó Phương Hoa hỏi, vốn cho là cậu muốn đến chi nhánh công ty ở Bắc Kinh của Lý Duy để làm việc. Lý Duy nghe vậy thì nói, “Thằng nhóc thối này nói ở công ty nhà mình không thể rèn luyện thật sự được, nên mong muốn có thể học hỏi ở bên ngoài hai năm rồi mới trở về giúp tôi. Tôi đã bảo, nếu tôi không nói nó là con trai tôi thì trong công ty ai biết được.” “Người trẻ tuổi như tụi nó có suy nghĩ của riêng mình, đều có chủ kiến cả, chúng ta là người lớn thì cứ làm theo tụi nó đi. Thằng bé Bác Minh cũng là người thận trọng, không sao đâu.” Phương Thừa Chí nói gần nói xa, đều là khen ngợi Lý Bác Minh. Lý Bác Minh mỉm cười, cũng không giải thích. Anh ta làm vậy thì dĩ nhiên là có cái lý riêng. Giọng điệu của Lý Duy thay đổi, “Có điều, nó ở Bắc Kinh cũng tốt, quan hệ nó và Đồng Đồng lúc bé rất tốt, bây giờ đều ở thành thị cũng có thể liên lạc nhiều hơn. Đều là người trẻ tuổi mà, cuối tuần đi chơi cũng có bạn đi cùng.” Phó Phương Hoa cười nói tiếp, “Đúng vậy, Đồng Đồng nhà tôi quá hướng nội, đến bây giờ vẫn chưa có bạn trai, làm tôi và ba nó phát sầu.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom