Hot Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chap 6: Cãi nhau
Đã 3 năm rồi không về lại quê hương, nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa xe khiến Lăng Tử Phong có chút hoài niệm quá khứ. Nơi này đã từng là nơi anh không nỡ buông bỏ nhất, thế nhưng vì sự nghiệp của mình, Lăng Tử Phong không thể không ra nước ngoài lập nghiệp cùng bạn bè, mở thêm vây cánh.
Với cổ phần trong tay Lăng Tử Phong muốn vào Lăng thị nắm chức CFO cũng đơn giản, chỉ là anh không chỉ muốn dừng lại ở chức vụ ấy, cái anh cần là chiếc ghế chủ tịch kia kìa.
Nhưng mà tạm gác chuyện đấu tranh thương trường qua một bên, hiện tại có thể về được nơi này, Lăng Tử Phong thực sự chỉ mong được gặp lại Nhan Lam.
Nếu năm đó anh không bỏ đi, thì Nhan Lam sẽ không có cơ hội cùng Lăng Tử Quân xảy ra quan hệ, tiếp theo sau còn được gả vào nhà họ Lăng với cái danh mợ ba.
Vốn dĩ cô ấy ngay từ đầu là bạn gái của Lăng Tử Phong, sau cùng cũng chính tay anh buông bỏ cơ hội được theo đuổi cô.
“Tiểu Lam em nói xem, lúc trước tòa nhà chung cư đó có phải là khu đất trống mà chúng ta thường đến chơi hay không? Anh nhớ chỗ đó có một bóng râm rất mát, em hay ngồi ở dưới đó vẽ tranh.”
Nhìn ngón tay của Lăng Tử Phong chỉ về nơi xa xa đằng kia, Nhan Lam cũng dõi mắt nhìn theo. Một mảnh kí ức mơ hồ hỗn độn vẽ lên trong tâm trí cô, những chuyện của ngày trước cứ như thước phim quay chậm, chậm rãi chiếu lại trước mắt cô.
Nhan Lam hơi cười, nói với anh: “Anh đi 3 năm, mọi thứ đều thay đổi cả rồi.”
“Tầm năm trước có một nhà tài phiệt đầu tư vào khu đất trống ấy, chặt bỏ cả cây cao mà em rất thích, sau đó liền trở thành tòa chung cư.”
“Đáng tiếc thật, nơi đó giữ biết bao nhiêu là kỉ niệm của chúng ta.”
Lăng Tử Phong không biết là vô tình hay cố ý nữa, suốt từ nãy đến giờ khi lên xe toàn nói chuyện với Nhan Lam về những chuyện cũ ngày trước giữa hai người, sau đó tỏ ra rất thân mật gần gũi, càng làm Lăng Tử Quân ngồi ở ghế lái chính mặt mày sa sầm không được vui.
Nhan Lam thì hồn nhiên không nhận ra Lăng Tử Phong có ý đồ gì, chỉ cười đáp lại anh một cách hết sức tự nhiên.
“Phải rồi, anh đói bụng không, chúng ta cùng nhau đi ăn.”
“Nhắc tới cũng hơi đói đó.” Lăng Tử Phong xoa xoa bụng mình: “Các em muốn ăn món gì, món Trung hay là món Tây đây?”
“Tùy anh lựa chọn, em rất dễ nuôi.”
Đôi môi anh đào của cô lại một lần nữa cong cong lên cười. Qua kính chiếu hậu, Lăng Tử Quân có thể dễ dàng nhìn thấy được cô đang cười vui vẻ với anh trai của anh.
Người đàn ông ngồi ở phía trên nhếch môi cười khẩy: “Bình thường lúc ở nhà không thấy em cười nói vui vẻ như vậy.”
Câu nói này của Lăng Tử Quân khiến Nhan Lam có chút sững sờ, từ lúc đón Lăng Tử Phong đến giờ cả cô và anh đều không mở miệng nói một câu nào liên quan đến đối phương. Ấy vậy mà lần này mở lời anh ấy lại đâm chọt cô như vậy, anh còn không thừa nhận rằng mình đang ghen sao?
Nhan Lam cười nhạt đáp lại anh:
“Là do bình thường anh im lặng không đoái hoài tới em. Lúc em cười anh nhìn thấy sao?”
Thấy Lăng Tử Quân trầm mặc không nói gì, Nhan Lam càng thêm ấm ức.
“Ngay cả mỗi bữa cơm hằng ngày, ngồi ăn với nhau anh cũng không ngẩng mặt nhìn em nữa, lắm lúc lại kiếm cớ ở lại công ty làm việc, có ngày nào anh để tâm đến em đâu?
Những gì Nhan Lam nói không phải chỉ là giận quá mà nói bừa không đâu. Hai năm qua vợ chồng bọn họ không có bữa cơm nào đàng hoàng cả, ngày nào cũng là thư ký của Lăng Tử Quân nói anh bận chuyện công ty không về ngay được, bảo cô ăn cơm trước.
Còn không thì có hôm anh ban phát tình thương cho cô, quay về nhà ăn cơm, nhưng là cúi gằm mặt không nói câu nào, chẳng nhìn cô dù chỉ là một chút.
Ngay lúc này Lăng Tử Quân còn mở miệng nói rằng chưa từng thấy cô cười vui vẻ khi ở nhà sao?
Vậy còn anh thì sao, anh có cười với cô khi nào không? Hay là suốt ngày mặt mày lạnh lùng sắt đá, không mở miệng nói câu nào, bỏ mặc cô ở bên cạnh muốn làm gì thì làm, anh cũng chẳng để tâm. Nhìn Lăng Tử Quân như thế, Nhan Lam còn vui vẻ gì để cười nữa đây.
Ngay cả trò chuyện một câu bình thường với anh trên bàn ăn cô cũng không dám, nói gì đến việc cô dám cười trước mặt anh kia chứ.
Nhan Lam đã chịu đựng trong hai năm qua quá đủ rồi, hiện tại Lăng Tử Quân nói lời nào mà cô nghe không ưng tai, Nhan Lam cũng sẽ không nhịn nữa mà đáp trả lại anh.
Hai người lúc này cứ như lửa với nước đối đầu, ai nấy đều không muốn nhìn thấy mặt đối phương.
“Thôi nào, hôm nay anh về là ngày vui, hai người đừng có ở đó mà cãi nhau nữa.”
Lăng Tử Phong thấy tình hình lúc này không ổn liền đứng ra hoà giải.
Anh ta có chút bất ngờ khi nhìn hai người như thế, tuy Lăng Tử Phong biết mối quan hệ giữa hai người trước nay không hề tốt, nhưng cũng chưa từng thấy bọn họ anh một câu tôi một câu, không ai nhường ai như thế.
Có lẽ hiểu lầm quá sâu đậm, dẫn tới mối quan hệ này càng lúc càng trở nên tồi tệ.
Bất quá Lăng Tử Phong lại thấy rất vui… ít ra tình cảm giữa hai người càng trở nên xấu hơn thì cơ hội để anh theo đuổi được Nhan Lam sẽ càng lớn.
“Ừm… anh nghĩ ra chúng ta sẽ đi ăn món gì rồi, đến nhà hàng Đông Thạnh dùng bữa đi.”
Ba người ngồi trên xe không ai nói với ai câu nào nữa, đến tận khi xe dừng lại trước biển hiệu nhà hàng Đông Thạnh, Lăng Tử Phong nhanh chân bước xuống xe trước, sau đó thì mở cửa xe cho Nhan Lam, còn cẩn thận chặn tay ở thành xe cho cô.
“Cảm ơn anh, Tử Phong.”
Nhan Lam hơi cười, gật đầu nói cảm ơn anh. Lăng Tử Phong luôn là một người đàn ông lịch thiệp và ân cần, trước giờ anh vẫn luôn đối xử với Nhan Lam rất tốt.
Lăng Tử Quân lãnh đạm đưa mắt nhìn hai con ngươi đang anh anh em em tình tứ ở trước mặt, lúc này ngay cả nổi giận anh cũng không buồn nổi giận, chỉ cảm thấy rất tức cười mà thôi.
Quả nhiên anh đoán không sai, Nhan Lam chính là vì Lăng Tử Phong mà ly hôn với anh.
Từ đầu đến cuối, cô cùng chung chăn gối với anh nhưng lại mơ tưởng về người đàn ông khác, mà người đó còn chính là anh chồng của cô!


Chap 7: Tương kính như tân
Cảm giác khó chịu bức bối trong lòng khiến sắc mặt của Lăng Tử Quân càng thêm tệ hơn.
Mày kiếm của người đàn ông nọ hơi nhíu lại vì cảm xúc bất ổn lúc này, tuy nhiên nhìn chung thì gương mặt lạnh lùng ấy vẫn không có quá nhiều biến chuyển, nếu là người ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra được.
Nhưng Nhan Lam thì hoàn toàn có thể. Từ trước đến nay cô vẫn luôn có thói quen quan sát nét mặt anh, vậy nên chỉ cần Lăng Tử Quân cau mày một cái cô liền biết tâm tình của anh thay đổi ra sao.
Chỉ đáng tiếc là thâm tâm anh sâu không lường được, khó lòng nắm bắt. Lăng Tử Quân suy nghĩ gì trong đầu Nhan Lam không thể dễ dàng đoán ra.
Cũng bởi vì giữa hai người không có sự kết nối của vợ chồng này mới khiến Nhan Lam không chịu được nói lời ly hôn với anh.
Vợ chồng với nhau phải tương kính như tân, giữa Lăng Tử Quân và Nhan Lam cô hoàn toàn không có sự liên kết.
Tương kính như tân là tôn trọng, là trân trọng lẫn nhau, là sự quan tâm, là chân thành đối đãi… Thế nhưng trong suốt hai năm chung sống, cùng chung chăn gối, Nhan Lam hoàn toàn không nhìn thấy được điều này ở Lăng Tử Quân.
Anh đối đãi cô như là một người xa lạ, hoàn toàn không giống như là đang đối đãi với người vợ mỗi ngày đều kề cận bên anh.
Đồng sàng dị mộng chính là vậy, vốn dĩ ngay từ đầu cô không nên kiên trì tin vào tình yêu không có kết quả tốt đẹp này.
Mải mê rong ruổi trong những dòng suy nghĩ phức tạp lúc này, bên cạnh Lăng Tử Phong từ lúc nào đã lột xong vỏ tôm cho cô, đưa đến bên bát.
“Tiểu Lam, em đang suy nghĩ gì vậy? Từ nãy tới giờ không nói một câu nào.”
Nghe thấy tiếng gọi, Nhan Lam có chút thất thố nhìn Lăng Tử Phong. Cô cười gượng gạo, lấm liếm nói bừa cái gì đấy cho qua chuyện.
“Không có gì, em chỉ đang lo không biết sắp tới sẽ làm việc gì thôi.”
“Việc làm à, không phải trước kia em làm thư ký cho Tử Quân sao?”
Nhan Lam hơi khựng lại không nói gì, trong lòng còn tự trách bản thân sao lại nói đến vấn đề công việc làm gì, tự đào hố chôn mình!
Câu nói của Lăng Tử Phong vô tình đã khiến bầu không khí trong phòng thoáng chốc chùng xuống, ngay cả Nhan Lam lẫn Lăng Tử Quân đều cảm thấy không được thoải mái khi nghe những lời này.
Lăng Tử Phong cũng biết nói là “trước kia” kia mà, đã là chuyện của trước kia, hiện tại làm sao còn nữa...
“Xin lỗi, anh quên mất.”
Lăng Tử Phong chợt nhớ ra điều gì đó, gương mặt anh tỏ ra hối lỗi, tiếp tục nói:
“Nhưng mà không sao, từ chức rồi hiện tại vẫn có thể xin việc trở lại mà. Với năng lực của em muốn vào Lăng thị hoàn toàn không khó.”
Nói đoạn Lăng Tử Phong lại cười hứng thú: “Nhưng mà không cần mất công như vậy, anh có thể đưa em đi cửa sau mà.”
Nhan Lam biết là Lăng Tử Phong trêu cô, tâm tình căng thẳng cũng chợt thả lỏng.
“Anh cứ trêu em mãi, đi cửa sau gì chứ, để người khác biết còn không đồn ra đồn vào hay sao.”
“Không sao, anh chống đỡ cả thế giới cho em.”
Hai người cứ huyên thuyên nói không ngớt, xem Lăng Tử Quân ngồi ở bên cạnh như là người tàn hình vậy. Lăng Tử Quân liếc mắt nhìn vợ cũ của mình, cảm thấy hôm nay cô đặc biệt vui vẻ, không biết có phải là do tình cũ trở về nên mới hào hứng như vậy không.
Một bàn mỹ vị bày ra trước mặt như vậy nhưng Lăng Tử Quân lại chẳng có chút khẩu vị nào. Hôm nay miệng lưỡi anh nhạt thếch không nếm ra được mùi vị gì, có lẽ vì tâm trạng không tốt dẫn đến vị giác cũng giảm sút theo.
Bên tai vẫn là tiếng cười đùa nói chuyện của vợ cũ và anh trai của anh, Lăng Tử Quân không vui nhưng lại không tỏ rõ biểu tình, gương mặt lạnh băng không có chút cảm xúc.
Vì không muốn để anh trai của mình cứ tiếp tục chiếm thế thượng phong nữa, người đàn ông nọ cuối cùng cũng lên tiếng cắt ngang lời của bọn họ.
“Tháng tới Lăng thị mở đợt phỏng vấn tuyển dụng, anh dành một xuất cho em.”
Nhan Lam và Lăng Tử Phong không hẹn mà gặp cùng nhau sững sờ nhìn Lăng Tử Quân.
Nhan Lam nhíu mày nhìn Lăng Tử Quân, thấp giọng cười nói như thể không tin.
“Anh chắc chứ?”
Lăng Tử Quân thực sự chắc chứ, hay là anh chỉ nói đùa cô vậy?
Nếu là trước kia khẳng định Lăng Tử Quân sẽ không để ý đến cô, những việc nhỏ nhặt này anh sẽ không xem vào mắt. Nhưng bây giờ thì khác, anh chủ động giúp đỡ cô, còn cho cô một cơ hội vào Lăng thị làm việc?
Nhan Lam hoàn toàn không tin đây chính là người chồng máu lạnh vô tình của mình trước kia. Anh của bây giờ và anh của hai tháng trước hoàn toàn khác nhau một trời một vực!
“Em không tin anh?”
“Đương nhiên là em không tin… trước kia anh không có như vậy.”
“Không có như vậy?”
Thấy Nhan Lam rối rắm, mày kiếm của người đàn ông kia càng thêm nhíu chặt. Anh không hiểu rốt cuộc cô không tin điều gì chứ?
“Chính- chính là không có đối tốt với em đến thế…”
Nhan Lam lắp bắp nói không nên lời, lúc này cô vẫn còn hoang mang không thể tin vào sự thật.
Nhìn Nhan Lam ngờ vực không tin tưởng mình, Lăng Tử Quân cũng không đủ kiên nhẫn lặp lại một lần nữa. Anh bực dọc cúi đầu tiếp tục ăn sáng, không để ý đến cô.
Thấy thái độ của chồng cũ như vậy càng khiến Nhan Lam thêm mờ mịt không hiểu. Rốt cuộc Lăng Tử Quân anh ta bị làm sao vậy chứ, đang trêu ghẹo cô hay sao?
Trong lúc Nhan Lam đang điên tiết lên muốn nói chuyện phải trái với chồng cũ, Lăng Tử Phong ở bên cạnh cuối cùng mới lên tiếng giảng hòa.
“Nào, bình tĩnh đã.”
Ở dưới gầm bàn, bàn tay của người đàn ông kia chạm nhẹ lên mu bàn tay cô, ôn nhu trấn an cảm xúc của Nhan Lam.
“Nếu như CEO của Lăng thị đã lên tiếng giúp đỡ như vậy rồi thì em cũng nên đón nhận lòng tốt của Tử Quân đi.”
Lời này của Lăng Tử Phong không biết là đang châm chọc hay là thật tâm muốn xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc này nữa.
Lăng Tử Quân chán ghét không nhìn mặt anh ta, cả ba người họ rốt cuộc rơi vào trầm mặc.


Chap 8: Bức tường ngăn cách giữa bọn họ
Ăn xong bữa sáng đã là chuyện của một tiếng sau đó, lúc lấy xe ra về, đột nhiên điện thoại của Lăng Tử Phong reo lên. Nghe loáng thoáng là bạn thời đại học của anh ấy, biết được Lăng Tử Phong quay về liền gọi điện cho anh ấy muốn họp mặt một phen.
“Tử Quân, em đưa Tiểu Lam về nhà giúp anh. Hiện tại anh có hẹn rồi, chắc là tối nay mới về nhà được.”
Sau khi dập điện thoại, Lăng Tử Phong cẩn thận dặn dò em trai phải chăm sóc cẩn thận cho “vợ cũ” của em ấy. Lăng Tử Quân nghe mà cảm thấy không ngấm nổi, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng tỏ ý đã hiểu rồi.
Lăng Tử Phong không phàn nàn gì với thái độ lạnh nhạt của Lăng Tử Quân, dù sao từ trước đến nay em trai vẫn luôn lãnh đạm với anh, anh nói mười câu thì Lăng Tử Quân cùng lắm đáp lại anh một câu.
“Tiểu Lam, xin lỗi, anh phải đi rồi.”
Lăng Tử Phong quay sang trò chuyện với Nhan Lam, anh có chút không nỡ khi phải tạm biệt Nhan Lam sớm như vậy, nhưng mà anh còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm rồi.
“Là Đại Ngũ, cậu bạn thân hồi đại học của anh gọi tới, em biết cậu ấy mà đúng không?”
Nhan Lam gật đầu, cô biết chứ, Đại Ngũ chính là người năm đó đã tác hợp cho cô và Lăng Tử Phong quen nhau.
“Được rồi, anh đi chơi vui nha, nhưng đừng uống quá nhiều rượu đó.”
“Tuân lệnh tiểu thư, anh nhất định sẽ không uống quá nhiều.”
Phía sau hai người bịn rịn cứ như sắp phải chia ly tới nơi, nói nhiều đến mức khiến Lăng Tử Quân – người vẫn luôn được mệnh danh là có định lực tốt cũng sắp không nhịn được nữa.
Từ đầu đến cuối Lăng Tử Quân không nói lấy một lời nào, anh trầm mặc ngồi một chỗ, bên tai rõ mồn một tiếng anh trai cùng vợ cũ của mình nói chuyện rôm rả. Cảm thấy chướng tai gai mắt, nhưng lại không hiểu vì sao bản thân mình lại tức giận đến vậy.
Chỉ vì một người phụ nữ ham tiền và danh lợi… có gì đáng để Lăng Tử Quân tức giận chứ?
Sau khi Lăng Tử Phong đi rồi chỉ còn Nhan Lam và Lăng Tử Quân ngồi ở trong xe, bầu không khí im lặng kéo dài hồi lâu thực sự khiến người khác cảm thấy ngột ngạt khó chịu.
Lăng Tử Quân mở công tắc rồi lái xe rời đi, suốt cả đoạn đường dài không ai nói với ai câu nào.
Kể từ sau khi rời khỏi Lăng gia, Nhan Lam và Lăng Tử Quân hoàn toàn chưa từng liên lạc với nhau, hiện tại Nhan Lam đang sống ở đâu cô cũng không đề cập qua với Lăng Tử Quân. Thế nhưng người đàn ông nọ không hỏi đã tự động lái xe rời đi, hành động này hiển nhiên là đang muốn nói cho cô biết tất cả mọi thứ đều nằm trong vòng kiểm soát của anh.
Nhan Lam có chút không phục khi mọi hành tung của mình đều bị người đàn ông kia nắm rõ trong lòng bàn tay. Thế nhưng cô lại càng thêm thắc mắc khi biết Lăng Tử Quân cho người theo dõi cô.
Anh tại sao lại phải nhọc tâm như vậy chứ? Không phải đã nói bọn họ ly hôn rồi sao? Trước khi cô rời khỏi căn nhà đó, Lăng Tử Quân còn hùng hồn tuyên bố rằng từ nay về sau cô không còn là vợ của anh, nếu có chuyện gì cũng đừng liên lạc với anh nữa kia mà.
Bây giờ lại tỏ ra quan tâm như vậy, không biết anh lại muốn giở trò gì nữa đây.
Cuối cùng Nhan Lam cũng không chịu nổi sự im lặng này nữa, lần này không đợi Lăng Tử Quân mở lời, chính Nhan Lam cũng không thể nhịn nữa mà hỏi anh.
“Rốt cuộc thì những lời khi nãy anh nói có phải là sự thật không?”
Nhan Lam muốn biết Lăng Tử Quân có phải là thật lòng muốn giúp đỡ cô, cho phép cô trở lại Lăng thị làm việc hay không?
Trước kia khi cô có thai Văn Văn, Lăng Tử Quân đã không cho cô đi làm, bắt cô từ chức thư ký, ở nhà làm mợ ba nhà họ Lăng.
Nhưng bây giờ cô và anh đã ly hôn rồi, bước ra khỏi nhà họ Lăng cô không có gì cả, ngoại trừ 2% cổ phần công ty ra, ngay cả Văn Văn cô cũng không thể giành. Hiện tại ra ngoài tìm việc với Nhan Lam không phải là khó, với bằng cấp và kinh nghiệm của cô, xin vào bất kỳ công ty nào cũng dễ dàng.
Chỉ là Lăng thị trước kia là mơ ước của cô, cô cố gắng để được nhận vào đó làm việc, cuối cùng lại bị chính người chồng cô yêu thương nhất lúc bấy giờ đuổi đi.
Lăng Tử Quân cảm thấy nhàm chán khi nghe câu hỏi của cô, nhãn thần tinh anh nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe, hoàn toàn không để tâm đến cô.
Không nhận lại được câu trả lời càng khiến tâm tình của Nhan Lam càng bức bối khó chịu hơn, cô nâng mắt nhìn quá kính chiếu hậu, thấy được gương mặt lạnh lùng không chút cảm xúc đó của Lăng Tử Quân.
“Tử Quân, em đang nói chuyện với anh đó.”
“Em đã nói em không tin anh, thì cho dù anh có nói gì cũng vô dụng mà thôi.”
Giọng nói của Lăng Tử Quân rất thản nhiên, nghe như chỉ là đang nói chuyện phù phiếm chẳng đáng quan tâm.
Nhan Lam hơi sững người không đáp lại được, cô cụp mắt không nhìn anh nữa, cuối cùng cũng trầm mặc không dám đáp lại.
Phải… Nhan Lam vốn không tin tưởng Lăng Tử Quân.
Bởi vì cô không tin người mà trước kia lạnh nhạt hờ hững với cô giờ đây lại đối xử tốt với cô như vậy. Trong lòng anh nghĩ gì, Nhan Lam không đoán trước được.
Mãi một lúc lâu sau khi chiếc xe Porsche dừng lại trước căn chung cư mà hiện tại Nhan Lam đang ở, cô nhanh chóng tháo dây an toàn muốn rời khỏi.
Trước khi mở cửa xe, Nhan Lam nghiêng mặt nhìn anh, qua kính chiếu hậu hai người đối mắt nhìn nhau.
“Tử Quân anh biết không, anh đã thay đổi rất nhiều so với trước kia.”
Thanh âm của Nhan Lam rất khẽ, sắc mặt cô tái nhợt, lúc này người phụ nữ nọ hơi hé môi cười, một nụ cười chua chát đến lạ.
“Nếu là trước kia anh sẽ không để tâm đến em, mặc em sống chết cũng không liếc mắt nhìn dù chỉ là một chút. Thế nhưng gần đây anh lại vì những chuyện nhỏ nhặt này mà chú ý đến em, còn giúp đỡ em nữa. Thú thật… em cảm thấy có chút cảm động.”
“…”
“Nhưng ngoài sự cảm động ra em còn cảm thấy rất buồn cười nữa, buồn cười vì tại sao trước kia khi chưa ly hôn anh không ôn hòa dịu dàng với em như vậy, đợi đến lúc này mới tỏ vẻ làm một người chồng cũ rất tốt?”
“…”
“Tử Quân à, không phải là em không muốn tin anh. Chỉ là em đã từng tin, thế nhưng sau đó chỉ nhận lại được sự bạc bẽo lạnh lùng nơi anh mà thôi.”
Đúng vậy, Nhan Lam đã từng tin, ngày đó cô khao khát tình yêu ở nơi anh, hy vọng sau khi kết hôn Lăng Tử Quân có thể cùng cô vui vẻ hạnh phúc mà sống như các cặp vợ chồng khác.
Thế nhưng niềm tin này đã đặt ở sai chỗ, Lăng Tử Quân không yêu cô, cũng không để tâm đến cô, xem cô không khác gì một người ngoài, mỗi đêm chia đôi chiếc giường mà ngủ.
“Hiện tại chúng ta đã không còn là vợ chồng, em cũng không còn giá trị gì để anh lợi dụng nữa, anh không cần đối tốt với em như vậy, em không có cách nào để đền đáp cho anh.”
Nói dứt lời Nhan Lam không chờ Lăng Tử Quân đáp lại cô, người phụ nữ nọ cứ thế quay đầu bước đi không để ý đến anh, bỏ lại Lăng Tử Quân ngồi trên xe nãy giờ một câu cũng không thốt lên được.
Nhan Lam nói anh trước giờ chưa từng để ý, chưa từng quan tâm đến cô ư?
Người đàn ông nọ nghe vậy chỉ đành cười trừ không phản bác được, quả thực ở trong mắt cô Lăng Tử Quân luôn là một người chồng vô tình lạnh nhạt, chẳng mấy khi để ý đến vợ con.
Thế nhưng những lúc cô ngủ thiếp đi rồi, có hay không đã từng cảm nhận thấy nụ hôn nhẹ lướt qua vầng trán mình?
Tình cảm trong lòng Lăng Tử Quân giấu kín bấy lâu, không phải là anh không muốn nói cho cô biết, mà là do anh không thể nói được.
Giữa họ vốn dĩ có một bức tường ngăn cách khó lòng phá vỡ, dù có cố gắng cách nào cũng không thể tiến về phía nhau.


Chap 9: 4 đóa hoa hồng
Nhan Lam trở về nhà mình, nơi này là hai tháng trước sau khi rời khỏi Lăng gia cô đã nhờ bạn thân thuê giúp.
Một căn hộ chung cư với kích thước không lớn, chỉ vừa đủ ở một người, có phòng ngủ, gian bếp và phòng khách nhỏ. Bố trí không gian vô cùng thoáng đãng và đầy đủ tiện nghi.
Bởi vì lúc đó dứt khoát ra đi, Nhan Lam cũng không tính toán kỹ càng gì, ly hôn rồi mới ra ngoài tìm nhà. Cũng may mà cô có bạn thân là Bối Bối quen biết với rất nhiều môi giới nhà đất, tìm cho cô được một nơi ở rất tốt, không quá lớn, vừa đủ để Nhan Lam sinh sống sau khi ly hôn.
Về tới nhà thì cô liền mệt mỏi cởi giày rồi nằm phịch ra trên ghế sofa.
Khóe mắt Nhan Lam có chút đỏ ửng vì cảm xúc bộc phát không thể kiềm chế được vừa rồi.
Nằm thẫn thờ nhìn lên trần nhà hồi lâu, cuối cùng cô cũng chịu đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ rồi đánh một giấc tới chiều mới chịu tỉnh.
Một giấc ngủ này kéo dài đến hơn 6 giờ chiều, lúc Nhan Lam tỉnh dậy, trong phòng không đèn tối đen như mực. Bụng dạ của Nhan Lam sôi lên sùng sục, cơn đau bao tử kéo tới khiến cô không chịu được ôm bụng.
Nhưng tâm trạng không tốt khiến Nhan Lam nằm mãi trên giường không chịu di chuyển.
Cô thẫn thờ nhìn lên trần nhà, trong bóng tối đôi mắt trong vắt như pha lê kia hiện lên một tia đơn độc.
Hôm nay Nhan Lam ngủ không ngon chút nào, nằm nhắm mắt suốt mấy tiếng đồng hồ cũng không dễ dàng chìm vào giấc ngủ được. Cứ mỗi lần ngủ cô lại mơ thấy những chuyện không vui, sau đó giật mình thức dậy cả người đã ẩm ướt mồ hôi lạnh.
Lăng Tử Quân vẫn luôn là chấp niệm sâu sắc trong lòng cô, chỉ cần mỗi lần cô nhắm mắt muốn ngủ, giấc mơ thời đại học tươi đẹp đó sẽ lại kéo tới quấy nhiễu lấy cô, sau đó nhanh như cắt chuyển tới giai đoạn cả hai kết hôn, cuộc sống sau khi lấy nhau không có gì vui vẻ, chỉ toàn đau khổ kéo dài.
Đáng tiếc là quá khứ vui vẻ tuyệt vời biết bao, hiện thực lại tàn khốc nhẫn tâm đến tột cùng.
Giá mà Lăng Tử Quân có thể cười với cô dịu dàng với ấm áp như khi anh còn ở trường đại học thì hay biết mấy.
Mà không, Nhan Lam của hiện tại cũng không còn là Nhan Lam của thời đại học nữa, cô lấy lý do gì lại ép anh phải đối xử với mình như thời đại học chứ.
Vốn dĩ không nên trách anh thay đổi, là do cô đã không còn giống như ngày xưa mà thôi…
Nhan Lam nằm trên giường, đầu óc rối bời chìm vào trong những dòng suy nghĩ phức tạp. Cuối cùng đau bao tử quá cô phải bật dậy, định bụng ra bếp nấu đại một gói mì cứu đói.
Nhưng trong phòng đèn ngủ mờ nhạt không thấy rõ đường đi, Nhan Lam đi mấy bước liền vấp phải rương để đồ.
“A…”
Tiếng rên đau rất khẽ xé tan bầu không khí yên lặng trong phòng.
Nhan Lam ngồi thụp xuống, ôm ngón chân đang sưng lên.
Đau chết cô rồi!
Nhan Lam chuyển tới căn hộ này được hai tháng, nhưng vì lu bu nhiều chuyện, tâm trạng cũng không vui vẻ ảnh hưởng tới lối sinh hoạt của cô. Dọn tới thì dọn tới thôi, chứ rất nhiều đồ cô vẫn chưa sắp xếp ngăn nắp vào đúng chỗ.
Cơn đau kéo dài, Nhan Lam nghiến răng chịu đựng.
Gục đầu được một chút cô mới gắng gượng đứng lên mở đèn. Ánh đèn soi sáng khắp căn phòng, ánh mắt Nhan Lam căm phẫn liếc nhìn chiếc rương đựng đồ kia.
Không mắng chửi được, chỉ đành lườm hồi lâu. Sau khi xả giận đủ Nhan Lam mới ngồi xuống mở rương ra xem.
Đồ đạc Nhan Lam chuyển từ Lăng gia đến đây cũng không có bao nhiêu, quần áo thì sắp xếp cũng gần xong rồi, mấy món đồ kỉ niệm cô cẩn thận cất giấu trong chiếc rương này.
Rương mở ra, bên trong có bằng cấp và giấy khen của cô từ thuở nhỏ cho tới giờ. Mấy món quà nhỏ, sổ tay, thư viết tay của bạn bè… và còn có 4 đóa hoa hồng được gấp bằng giấy mà Lăng Tử Quân từng tặng cô nữa.
4 đóa hoa hồng…
Nhan Lam nhớ ngày đó cô thi xong cuộc thi hùng biện tiếng Anh của trường, đoạt được giải nhất cuộc thi vô cùng vinh quang hãnh diện. Lúc ra về Lăng Tử Quân tặng cô 4 đóa hoa hồng bằng giấy, khi đó cô còn cười hỏi anh vì sao không phải là 5 đóa, mà lại là 4. Lăng Tử Quân chỉ cười nói với cô rằng mọi thứ anh làm đều có lí do cả, cô hãy tự mình suy nghĩ đi.
Có điều mãi đến tận bây giờ mà Nhan Lam vẫn không nghĩ ra được vì sao lại là 4 đóa hoa, 4 đóa… 4 đóa mang ý nghĩa gì chứ?
Nhưng mặc cho nó có ý nghĩa gì, bây giờ Nhan Lam chỉ cảm thấy cô rất nhớ Lăng Tử Quân mà thôi. Lúc này cô ước gì mình có thể được nhìn thấy anh, dẫu cho anh không để tâm đến cô cũng được, cô chỉ cần được ở cạnh anh mà thôi.
Điện thoại bên cạnh reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhan Lam. Cô có chút giật mình không phản ứng kịp, hơi nghiêng người với tay lấy điện thoại, lúc này Nhan Lam mới phát hiện thì ra nước mắt của chính mình đã rơi từ bao giờ.
Bàn tay cô đưa tới bên má phớt nhẹ một đường, nước mắt cũng theo đó được lau đi sạch sẽ.
Nhan Lam tự cười giễu cợt bản thân:
“Đồ ngốc, mày khóc gì chứ, tự mày muốn ly hôn với anh ấy kia mà.”
Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, Nhan Lam cuối cùng mới nhấc máy lên nghe, bên tai chưa gì đã truyền tới tiếng gào thét của cô bạn thân.
“Tiểu Lam! Cậu vừa chết đi đâu đó hả?”
Tâm tình vốn không ổn định giờ đây nghe được tiếng réo gọi hung tợn của Thái Văn Bối, Nhan Lam thoáng chốc bật cười.
Cô đưa tay dụi dụi mắt mình, lấy lại tinh thần trò chuyện cùng cô bạn.
“Bối Bối, cậu hét đến mức tai tớ cũng sắp điếc rồi đây.”
“Không hét lên thì sao thỏa được cơn tức của tớ hả? Sao vậy, tớ gọi nãy giờ mà giờ cậu mới bắt máy?”
“Vừa ngủ dậy, có chút không tỉnh táo…”
“Không tỉnh cũng phải tỉnh nha. Cậu nghe tin gì chưa? Anh Tử Phong về nước rồi kìa.”
Thái Văn Bối nói như thể là chuyện này quan trọng và kinh thiên động địa lắm, nghe thanh âm cô nàng gấp gáp, Nhan Lam muốn cười lại không dám cười, chỉ hỏi lại cô nàng.
“Thế thì đã sao?
“Sao trăng gì nữa, chuyện quan trọng như vậy mà cậu không để tâm hả?”
Nhan Lam khó hiểu: “Anh Tử Phong về nước thì có liên quan gì đến tớ đâu.”
“Sao lại không. Không phải thời đại học cậu và anh ấy hẹn hò với nhau à.”
Nhắc tới quá khứ như là tạt vào Nhan Lam một gáo nước lạnh vậy, cô không vui nhíu mày, lại thở dài một hơi.
“Đã là chuyện cũ rồi, cậu còn nhắc tới làm gì.”
Thấy Nhan Lam không muốn nói tới việc đã từng hẹn hò với Lăng Tử Phong, Thái Văn Bối rất thức thời không dám nói bừa nữa. Tuy nhiên cô nàng vẫn hỏi Nhan Lam:
“Nhưng mà cậu biết chuyện anh ấy về nước chưa?”
“Biết chứ sao không.” Nhan Lam hơi lơ đãng liếc mắt nhìn 4 đóa hoa hồng trên tay mình, “Sáng sớm Tử Phong đã nhắn tin cho tớ biết rồi, tớ và Tử Quân còn cùng nhau đón anh ấy.”
“Hả? Anh Tử Quân?”
Giọng Thái Văn Bối tràn ngập sự tò mò, cô ấy lại hỏi.
“Không phải đã nói là ly hôn à, sao hai người lại cùng nhau đi đón anh Tử Phong vậy.”
“Không phải là cùng đi đón… tới phi trường vô tình gặp nhau mà thôi.”


Chap 10: Thái Văn Bối
Thái Văn Bối nghe Nhan Lam nói chỉ là “tình cờ” thì liền trở mặt ngay, cô nàng bĩu môi nói.
“Ối giời, tớ còn tưởng là hai người đi cùng nhau cơ.”
“Đi cùng làm sao được, chúng tớ ly hôn rồi mà.”
Nghe Nhan Lam nói vậy, Thái Văn Bối cũng chán nản thở dài. Ừ thì đã ly hôn rồi, Thái Văn Bối cũng quên mất chuyện đó. Rõ ràng trông hai người đẹp đôi đến vậy, mà Nhan Lam cũng rất yêu Lăng Tử Quân… không biết vì sao đến cuối cùng lại ly hôn nữa.
Hỏi Nhan Lam mãi mà cô không chịu nói, bạn thân là Thái Văn Bối cũng chẳng rõ lý do vì sao.
Nhan Lam thấy Thái Văn Bối im lặng không nói chuyện, cô đương nhiên không biết bạn thân đang nghĩ gì, chỉ khẽ thở dài một hơi kể cho cô nàng nghe.
“Đến phi trường rồi mới gặp nhau, sáng sớm nhưng người đông lắm, chen lấn đẩy tớ ngã, cũng may là có anh ấy ở phía sau đỡ lấy tớ.”
Thái Văn Bối gật gù, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tượng đẹp mắt lúc đó.
Chà… mỹ nam mỹ nữ đứng chung với nhau, cảnh tượng đó hẳn là rất đẹp.
Thái Văn Bối còn nhớ hồi đại học cô cứ gán ghép Nhan Lam và Lăng Tử Quân thành một cặp, sau đó khi Nhan Lam tốt nghiệp hai người họ kết hôn với nhau, Thái Văn Bối vui như mở hội vậy, cùng Nhan Lam mở tiệc ăn mừng ba ngày ba đêm.
Thế mà mới đó hai người đã chung sống hai năm, hiện tại cũng ly hôn rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá, nhanh đến mức cứ tưởng chừng như vừa chớp mắt một cái đã xuyên không đến tương lai rồi!
“Này Tiểu Lam, cậu ăn gì chưa, tớ sang nhà chở cậu đi ăn tối.”
Nhan Lam đưa tay xoa bụng, cảm thấy bụng dạ réo đến điên cuồng.
Năm ngoái cô bị xuất huyết bao tử phải vào viện tới mấy ngày, từ đó về sau cái chứng đau bao tử này cứ bám lấy cô không buông, hễ ăn uống không điều độ một chút thì liền bị hành.
“Mau đến đón tớ đi, đói sắp chết rồi đây!”
Nửa tiếng sau, dừng ở trước cửa chính toà chung cư là một chiếc Maybach màu hồng vô cùng sang trọng của quý cô họ Thái. Thái Văn Bối vừa thấy bóng dáng Nhan Lam ở sau cánh cửa liền í ới gọi cô.
“Tớ ở đây!”
Nhan Lam nhanh chân tiến tới chiếc xe kia, cô ngắm nhìn một hồi rồi mới mở cửa xe ngồi vào.
“Chà Bối Bối, gần đây xem ra cậu bán tranh rất được giá.”
“Đương nhiên là được giá rồi.”
Thái Văn Bối cười hề hề, còn định nói cũng may là nhờ có anh Tử Quân giới thiệu cô cho các thương gia đam mê nghệ thuật, họ thích phong cách sáng tác của Thái Văn Bối, liền chịu chi một số tiền lớn mua tranh của cô.
Nhưng mà may quá, lời còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì Thái Văn Bối đã giật mình nhớ ra… Lăng Tử Quân – cái tên này rất cấm kỵ trong lòng Nhan Lam!
Thấy vẻ mặt Thái Văn Bối có cái gì kì quái như là đang giấu giếm cô chuyện gì, Nhan Lam khó hiểu nhướng mày.
“Này, nghĩ gì vậy hả? Còn không mau chở bổn cô nương đi ăn đồ ngon.”
“Ồ… từ từ đã, tớ khởi động xe ngay đây.”
Trên đường đi hai người nói với nhau mấy chuyện phiếm không đâu vào đâu, Nhan Lam đưa tay hơi ôm bụng mình, cô cảm thấy cơn đau bao tử càng lúc càng kéo dài rồi.
Thái Văn Bối thấy cô mặt nhăn mày nhó, suy đoán một chút liền với tay tìm thuốc đau bao tử trong hộc xe, đưa cho cô.
“Tiểu Lam à, uống vào đi. Có phải bệnh đau bao tử của cậu tái phái hay không?”
Nhan Lam chộp lấy vỉ thuốc kia, lấy ra một viên rồi vội vàng nuốt xuống bụng. Quả nhiên đau bao tử thật không dễ chịu gì, hành cô đến mồ hôi lạnh vả ra ướt cả lưng áo.
Sau khi qua cơn đau, xe cũng đã dừng lại trước cửa một nhà hàng Trung Hoa sang trọng đắt tiền, nhìn bảng hiệu của nhà hàng trang hoàng lộng lẫy như vậy, Nhan Lam có chút không tin được nhìn về phía Thái Văn Bối.
“Bối Bối à, gần đây cậu có tiền lắm sao?”
“Phải, gần đây tớ giàu rồi, bao cậu đi ăn một bữa ngon lành.”
Thái Văn Bối cười nói hihi haha, cũng không nói là tiền từ đâu mà có được. Thật chất hai tháng trước cô vẫn là một cô họa sĩ bình thường, kiếm tiền từ tranh vẽ khó khăn vô cùng. Nhưng mà có một đàn anh ở trường đại học vô cùng tốt đã giúp đỡ cô…
“Tuy là tớ biết gần đây việc buôn bán tranh của cậu rất tốt… Nhưng không phải là tốt đến mức đổi luôn chiếc xe sang, mỗi ngày ăn cơm cũng đều đi nhà hàng?”
Nhan Lam có phần không tin nhìn về phía Thái Văn Bối, cô ấy cười hề hề, đưa tay gãi đầu không nói rõ.
“Thì trúng mánh lớn nên đổi đời thôi, cậu suy nghĩ nhiều quá đi.”
Nói tới đây Thái Văn Bối liền đánh trống lảng sang chuyện khác, chỉ vào menu bảo Nhan Lam lựa chọn món ăn đi.
Tuy Nhan Lam có chút ngờ vực nhưng cũng không suy đoán ra được điều gì bất thường. Cô cúi đầu nhìn menu, sau thì thấy giá thì liền muốn cắn lưỡi.
“Bối Bối à, nơi này đắt quá rồi đó!”
“Không sao, tớ lo hết mà.”
Nhìn nụ cười giả trân không thật lòng đó của Thái Văn Bối, Nhan Lam cũng không biết đáp lại thế nào, chỉ đành nhìn menu chọn bừa mấy món rẻ nhất ở bên trong.
Thái Văn Bối thấy Nhan Lam không hỏi cung cô nữa thì liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. May quá, sợ Nhan Lam mà cứ hỏi nữa, Thái Văn Bối sẽ không kiềm được lòng nói cho cô biết người giúp đỡ Thái Văn Bối chính là “chồng cũ” của Nhan Lam.
Cách đây hai tháng thời điểm hai người họ vừa ly hôn, tiền bối thời đại học anh Lăng Tử Quân đó có gọi điện thoại cho Thái Văn Bối nói muốn nhờ cô chăm sóc Nhan Lam giúp anh ta.
Chuyện chăm sóc cho người bạn thân Nhan Lam này Thái Văn Bối đương nhiên sẽ làm rồi, dù không ai nhờ cậy thì cô nàng cũng có trách nhiệm phải chăm sóc cho bạn thân thật tốt! Thái Văn Bối và Nhan Lam quen nhau từ bé đến lớn, hai người nương tựa lẫn nhau, cô đương nhiên không để cho Nhan Lam phải tủi thân một mình rồi.
Chỉ là Thái Văn Bối có chút không hiểu, Nhan Lam và Lăng Tử Quân đang làm cái trò mèo gì nữa, nhìn qua liền thấy cả hai đều còn tình cảm với nhau, thế nhưng không biết trong quá trình sống chung có khúc mắc gì… rốt cuộc lại lựa chọn ly hôn.
Thấy Thái Văn Bối cứ ngơ ngẩn ngồi ở đối diện mà không lựa được món nào, Nhan Lam cũng cảm thấy kì quái.
Cô đưa tay gõ gõ mặt bàn, thu hút sự chú ý của Thái Văn Bối.
“Ha… hả?”
“Cậu ngơ ra cái gì vậy hả? Chọn món ăn đi.”
Nhan Lam chỉ lựa mấy món nhạt nhẽo như salad, vừa không có mùi vị gì lại chẳng chút đắt đỏ, Thái Văn Bối cảm thấy như vậy không đủ bồi bổ cho sức khỏe, liền thẳng tay lựa mấy món tôm cua thịt cá đầy cả bàn.
Nhan Lam trợn mắt: “Bối Bối à, cậu trả nổi bữa này không vậy?”
“Nổi nha, đương nhiên là nổi.”
Thái Văn Bối cười tít con mắt, cô nàng thầm nghĩ – Trả nổi chứ sao lại không, thẻ tín dụng trên tay cô là chính tay Lăng Tử Quân đưa mà, anh ấy nói phải cho Nhan Lam ăn món ngon nhất, không thể để cô thiếu thốn được – Thái Văn Bối nhận thẻ, đương nhiên phải thẳng tay rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom