• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Mãi Mãi Bên Em (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chapter 56 : Xếp hàng.

Tống Uyển Nghi cứ nhè nhè bên anh ,Lục Nhất Nguyên biết làm nào khi người con gái này cứ nói da rả ở bên tai mình ,anh đành nói :
- Được rồi em nói nhiều thế không mệt à giờ có đi ăn không hay ở nhà đây .
Tống Uyển Nghi cười lên nói :

- Đi. Em đói rồi.
Lục Nhất Nguyên chưa đi vội nhìn cô từ trên xuống nói :

- Thế em định mặc như này đi à?
Uyển Nghi gãi đầu nói :
- Ừ nhỉ ,nhưng quần áo ở nhà em chưa khô lấy đâu ra .Cô đưa tay áo mình lên ngửi nói mạnh : Thôi áo này cũng được hở tý không việc gì .
Anh nói :

- Mặc tử tế không thì đừng đi đến chỗ đó. Em nhìn xem mặc hở cả cái vai .
Tống Uyển Nghi :

- Ơ mặc như này hợp thời , đẹp như này hở có chút có sao.
Nhất Nguyên vẫy vẫy cái tay ý muốn bakr cô vào phòng thay đồ của mình , anh :

- Em đi vào trong kia lấy chiếc chân váy dài đấy .
Uyên Nghi ngơ ngác :

- Ở đâu ?
Anh kéo cô vào rồi đưa ra một chiếc chân váy màu kem nhìn rất đẹp.
Tống Uyển Nghi ngắm nghía rồi hỏi anh

- Thầy có mắt thẩm mĩ đấy , mới thế mua cho ai à ?
Lục Nhất Nguyên :

- Mua cho Như Ý hôm nó nhận được vviệ làm nhưng nó bảo không thích nên tôi mang về tặng nó cái khác rồi.
Tống Uyển Nghi vờ khen người :

- Thầy đúng quả là người anh tốt .
Nhất Nguyên nhìn đồng hồ trên tay nói :

- Cho em 2 phút nhanh không thì đừng có ăn uống gì .
Cô thét lên nói :

-Ok. Vậy thầy cho em mươn nốt cái ái sơ mi hay phông gì cũng được cho nó hợp với cái váy chứ áo này không hợp.
Nhất Nguyên đến chịu với cô nói :

- Em được voi đòi tiên đấy à ,mở tủ ra là thấy .Ăn mặc gì hở hang
Lại là cái vấn đề đó cô làu bàu :

- Kẹ hở cho đẹp .
Nhất Nguyên phản bác :

- Đến nơi đó cần nghiêm túc , em mặc áo này không đẹp tý nào.
Tống Uyển Nghi chưa thấy ai phũ như thế nói :

- Chỉ mình thầy chê em .
Cô mở tủ ra uầy đúng người có tiền ,đồ hiệu các thứ, cô lên tiếng :

- Quần áo thầy còn nhiều hơn của em đấy
Lục Nhất Nguyên :

- Thay đi.
Uyển Nghi :

- Thầy ra em mới thay được chứ.
Nhất Nguyên :

- Thay xong ra ngoài tôi đi lấy xe đi ra nhớ đóng cửa .
Cô mặc chiếc áo sơ mi của anh .Uyển Nghi đi ra ,anh mở cửa kính xe nói :

- Lên xe.Ghế phụ .
Tống Uyển Nghi :

- Biết rồi .Càu nhàu thấy ghét .
Đang đi Tống Uyển Nghi nói :

- Dừng đây dừng đây . Dừng đi để em xuống kia mua đồ ăn.
Lục Nhất Nguyên thắc mắc hỏi :
- Em định ăn ở chỗ này .Chỗ này không hợp vệ sinh .
Uyển Nghi trả lời :
- Ăn ở đây có sao đâu ,đừng nói là thầy chưa ăn bao giờ .
Anh vô tư trả lời :
- Ừ .
Cô lấy tay đập nhẹ vào trán mmnh một cái nói :
- Ôi trời .Thế thì để em xuống mua .
Cô đi xuống anh cũng xuống đừng xếp hàng mua cùng cô .
Bà bán hàng thấy cô với anh xuống xe cùng nhau anh lại còn xếp hàng cùng cô bả chủ nói :
- Này vợ chồng nhà kia một người xếp thôi để còn có chỗ cho người khác mua.
Uyển Nghi ngơ ngác hỏi :
- Cháu sao ?
Bà chủ :
- Không cô thì ai . Hai người xuônhs xe cùng nhau mà ,bảo chồng cô đợi hoặc là cô đợi giờ này lắm người mua lắm nên một người xếp thôi. Bọn trẻ bây giờ không biết yêu nhau thế nào nữa suốt ngày dính lấy nhau . Haiz.
Cô nghe xong thấy khó hiểu vợ chồng cái gì, cô lên tiếng :
- Chúng cháu không phải ...đang nói tư nhiên Lục Nhất Nguyên xen vào nói :
- Em ra kia đi tôi mua cho.
Tống Uyển Nghi nghe anh nói vậy cũng thôi không nói lại làm gì dù dì cũng bao nhiêu người đến mua, cô đi ra xe đợi anh.Một lúc sau thấy anh quay lại rồi đi vào xe đưa cho cô ,anh nói :
- Này của em ,tô có mua luôn trà sữa đây này không phải của quán ý đâu.Cái quán bên kia tôi mua ở đấy nhìn hợp vệ sinh.
Uyển Nghi :
- Có gì đâu thỉnh thoảng thôi mà ,cảm ơn trà sữa của thầy . Ơ thế sao thầy không mua.
Nhất Nguyên :
- Chốc tôi tới quán quen ăn .
Tống Uyển Nghi :
- Tùy thầy.
Nhất Nguyên đến ăn xong lái xe đi, anh nhìm cô đang cầm ly trà sữa uống hỏi :
- Ngon lắm sao ?
Cô :
Good .
Uyển Nghi đưa ly trà sữa ra trước mặt anh nói :
- Thầy thử không .
Nhất Nguyên từ chối :
- Không em uống vào rồi tôi uống làm gì .Mất vệ sinh .Với lại tôi uống mấy cái này dễ béo .
Uyển Nghi gật đầu :
- Mất vệ sinh ,ừ cũng đúng .Béo kệ em thầy béo đâu mà lo.Mà đi nãy giờ sao mãi chưa đến xa lắm à ?
Lục Nhất Nguyên :
- Sắp đến rồi .
Đúng xa ngồi ê hết cả mông mãi sau mới đến .Đi tới cổng quân sự anh giơ thẻ ra người giữ cổng lập tự dơ tay lên chào .Tống Uyển Nghi ngồi trong nói :
- Thầy Lục ngầu dữ hà .
Nhất Nguyên lạnh lùng không nói gì đi thẳng ra chỗ đỗ xe .Anh đi xuống còn cô thì vẫn ngồi ở trong không biết làm gì nữa ,anh nói :
- Em có ra không hay ở trong ý .
Uyển Nghi lọ mọ bước ra nói nhỏ :
- Thầy Lục à sao chỗ này có tiếng súng ở đâu vậy .
Nhất Nguyên bình thản trả lời :
- Trong khu tâph luyện không có tiếng súng thì có tiếng gì .Em sợ à .
Uyển Nghi không nói gì đi theo anh , Lục Nhất Nguyên lại nói :
- Đi theo tôi đừng đi lung tung ra cả rừng là lạc đấy ra biên giới là tôi không biết đâu . Uyển Nghi nghe xong nói :
- Học trên lớp nghe bình thường lắm mà sao thầy nói nghe ghê vậy .Biết thế không đi .
Lục Nhất Nguyên cười khẽ :
- Đi rồi thì im lặng ,có thể ở đây gặp những cán bộ công an cao cấp đấy.Anh đưa cô đến một khu đất rộng nói :
- Em đứng ở đây đợi tôi.
Tống Uyển Nghi :
- Đi đâu em đi với đứng một mìn ở đây sao ý .
Lục Nhất Nguyên :
-Đi thay quần áo em đi không .Muốn nhìn thân thể tôi à .
Uyển Nghi ra vẻ khinh bỉ nói :
- Đẹp lắm đé , chắc muốn nhìn . Thôi thầy đi đi nhanh lên đấy .
Tống Uyển Nghi nhìn xung quanh đúng như anh nói nó vô cùng rộng .
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ở Mãi Bên Em
  • Đang cập nhật..
Đợi mãi mới đến ngày cậu chia tay!
  • 棠小糖 Đường Tiểu Đường
Phần 12 END
NHỚ MÃI KHÔNG MUỐN QUÊN
  • Mặc Bảo Phi Bảo
Chương 15

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom