• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot MẠC TỔNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ SÁT THỦ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 8

Chương 8:

Lạc Thiên Ngưng đứng ở cửa bối rối, cô biết tại sao lúc cô nhắc mình muốn đến tham quan Mặc Đình Thâm lại có loại ánh mắt đó rồi, bây giờ cô không biết nên đi vào hay là rút lui. Tiêu Nhuệ giải thích nói:

"Hải Thành chỉ là chi nhánh, Boss không cần thiết mỗi ngày đều đến, việc của Mạc thị đều sẽ giải quyết ở khách sạn. Nếu Tam tiểu thư không muốn ở lại đây tôi có thể đưa cô về".

Cách tin tức Lục thị còn một bước chân, Lạc Thiên Ngưng cắn răng bước vào khách sạn. Đây là phòng khách sạn riêng của Mặc Đình Thâm, bên trong là một căn hai phòng ngủ, một phòng khách, Mặc Đình Thâm ngồi trên sô pha phòng khách mở máy tính ra nhìn Lạc Thiên Ngưng nói: "Em tùy ý đi dạo đi!".

Lạc Thiên Ngưng tùy ý đi dạo trong phòng, Mặc Đình Thâm dường như chỉ dùng đây làm nơi ở tạm thời không có đồ đạc cá nhân gì của anh, tất cả đều là đồ trang trí của khách sạn mà thôi. Cô vừa đi vừa giả vờ tham quan vừa dỏng tai lên nghe báo cáo của Tiêu Nhuệ.

"Boss, người của chúng ta mới chỉ đến ngoại cảnh Mỹ liền bị phát hiện rồi, đối phương không giống người của Lục thị mà giống như lính đánh thuê, không tìm ra nơi cất giấu hàng, xin Boss trừng phạt".

Mặc Đình Thâm nói: "Thương vong ra sao?"

"Chết hai người, bị thương ba người". Tiêu Nhuệ nói.

Mặc Đình Thâm châm một điếu thuốc, tức giận ném tài liệu xuống đất âm thanh lớn khiến Lạc Thiên Ngưng rùng mình, một, hai tấm ảnh trượt ra đi theo sàn nhà trơn nhẵn đến bên chân Lạc Thiên Ngưng, cô cúi xuống nhặt lên nhìn rõ thứ trong tấm ảnh đại khái là người của Mặc Đình Thâm chụp trong quá trình điều tra, đó là bến cảng và những container ở khắp nơi, vài công nhân bến cảng nhập cảnh, không có nội dung gì thực chất vì vậy Tiêu Nhuệ nói:

"Không tìm ra hàng hóa ở đâu!"

Nhưng Lạc Thiên Ngưng biết cho dù là hàng hóa gì, Mặc Đình Thâm bọn họ đang tìm đều nằm ở bến cảng này bởi vì mấy người công nhân đập vào mắt đó Lạc Thiên Ngưng nhìn thấy cố nhân, người đó mặc đồ công nhân rách nát chỉ lộ ra khuôn mặt, đó là Đàm Dương, anh ta không nên xuất hiện ở nơi kiểu này mới phải. Lạc Thiên Ngưng đi đến bên cạnh Mạc Đình Thâm đặt tấm ảnh lên trên bàn hỏi:

"Các anh đang tìm cái gì?"

Mặc Đình Thâm nhìn cô một cái, nói:

"Cô gái nhỏ, không nên hỏi nhiều như thế".

"Mặc Đình Thâm, tôi không còn nhỏ nữa, anh nói cho tôi biết đi". Lạc Thiên Ngưng nói.

"Boss!". Tiêu Nhuệ muốn ngăn lại "Loại cơ mật này không nên nói cho người ngoài".

"Không có gì, một lô hàng trước đây bị cướp trên vùng biển quốc tế mà thôi, sẽ tìm lại được". Mặc Đình Thâm nói.

Vùng biển quốc tế, Rose quá rõ phạm vi hoạt động trước đây của họ, là người của tập đoàn Ám Uyên. Lục thị dùng người trong tổ chức Ám Uyên ở vùng biển quốc tế cướp đồ của Mặc Đình Thâm

"Nếu tìm được người đã chặn hàng sẽ như thế nào?". Lạc Thiên Ngưng hỏi.

"Tam tiểu thư, cướp đồ của Mặc tổng sẽ phải trả giá". Tiêu Nhuệ nói.

Mặc dù trong lòng đã có đáp án nhưng nghe Tiêu Nhuệ nói ra những lời này Lạc Thiên Ngưng vẫn không nhịn được mà nắm chặt tay, một khi Mặc Đình Thâm tìm thấy lô hàng sẽ lập tức giải quyết kẻ đã cướp hàng. Nhưng những kẻ đó có Đàm Dương, người khác cô đều có thể không quan tâm nhưng Đàm Dương không được, đó là người của cô, cô tuyệt đối không thể mở mắt nhìn Đàm Dương trở thành bia đỡ đạn cho Lục thị.

Lạc Thiên Ngưng đứng lên nói: "Nếu anh đã có chuyện cần xử lý vậy tôi đi trước nhé".

Mạc Đình Thâm buồn cười nhìn cô nói: "Lúc em theo tôi đến cũng không thấy em để ý việc tôi có chuyện cần xử lý, lúc này chuyển sang hiểu chuyện rồi".

Lạc Thiên Ngưng hơi đỏ mặt nói: "Anh làm việc tiếp đi, tôi về đây!".

"Tiêu Nhuệ, tiễn Tam tiểu thư". Mặc Đình Thâm dặn dò.

"Không cần đâu! Không cần đâu! Tôi xuống lầu thì gọi xe là được rồi, các anh cứ làm việc đi". Lạc Thiên Ngưng vội vàng lắc tay.

Tiêu Nhuệ thực sự rất bận, không tìm được lô hàng này Boss sẽ gỡ anh ta ra làm tám khúc. Mặc Đình Thâm ngẩng đầu nhìn cô một cái nói:

"Thực sự có thể tự mình đi về?". Lạc Thiên Ngưng gật gật đầu.

Mặc Đình Thâm thực sự không thể dời đi, nói một câu: "Đi đường cẩn thận, đến nhà gọi điện cho tôi!".

Lạc Thiên Ngưng đồng ý sau đó đi thang máy xuống lầu, đột nhiên cô nghĩ đến cô nào có số điện thoại của Mặc Đình Thâm. Danh viện của cả Hải Thành đều vắt kiệt đầu óc muốn có phương thức liên lạc với Mặc Đình Thâm nhưng ai cũng không tra ra được số điện thoại của anh.

Dời khỏi khách sạn cô vội vàng tìm một quán nét, nóng lòng bước vào bảo ông chủ cho một ghế lô đơn sau đó đóng cửa, mở máy tính ra, cô nhanh chóng nhập một địa chỉ mạng vào trang web, nhập mật mã đăng nhập thành công, đây là trang mạng các sát thủ Ám Uyên đều biết chỉ cần nơi có mạng bọn họ có thể liên hệ với đối phương bất cứ lúc nào. Với cấp bậc của Rose, cô có thể tra được nhiệm vụ của bất kỳ sát thủ nào và phương thức liên lạc nhưng đây cũng cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần người có cấp bậc cao hơn cô tra lịch sử ghi chép sẽ phát hiện Rose đã biến mất từ lâu lại xuất hiện, nhưng cô không quan tâm được nhiều thế, cô không thể để Đàm Dương chết.

Lạc Thiên Ngưng nhanh chóng tra nhiệm vụ của Đàm Dương, nhiệm vụ gần đây nhất chính là chặn đường và hộ tống lô hàng không thuộc về Lục thị kia, mà vị trí chính là bến cảng đó, Mặc Đình Thâm cách chân tướng chỉ còn một bước. Lạc Thiên Ngưng tìm kiếm số điện thoại của Đàm Dương dùng điện thoại vừa mới mượn của ông chủ gọi điện đi. Điện thoại gần như lập tức được nhận, Lạc Thiên Ngưng nhanh chóng mở miệng.

"Đàm Dương, mau rời khỏi bến tàu".

"Cô là ai? Sao cô biết tôi đang ở bến tàu?"

"Tôi là ..." – Lạc Thiên Ngưng do dự, nếu nói cho Đàm Dương biết biết mình là Rose vậy sau này giải thích thế nào, sát thủ của Ám Uyên trở thành Tam tiểu thư của Lạc gia – "Tôi giống anh, là người của Rose". Lạc Thiên Ngưng cái khó ló cái khôn nói.

"Cô ấy đang ở đâu? Dựa vào đâu để tôi tin tưởng cô?". Đàm Dương nói.

"Đàm Dương, chuyện này nói ra dài lắm, tôi chỉ chuyển lời của Rose bảo anh lập tức rời khỏi bến tàu, nếu không, anh lập tức trở thành cỗ thi thể. Nếu anh không cách nào tin tưởng tôi thì tin tưởng Rose chứ?". Lạc Thiên Ngưng nói.

Đàm Dương bên đó trầm mặc rất lâu, Lạc Thiên Ngưng đành phải nói:

"Anh là sát thủ mà Rose dẫn dắt, hình xăm trên cánh tay phải của anh là cô ấy chọn. Tin tưởng tôi, rời khỏi bến tàu".

Đàm Dương nghiến răng nói: "Được!".

"Đàm Dương, đừng về Ám Uyên, tìm một nơi trốn đi tôi sẽ liên lạc lại với anh sau". Lạc Thiên Ngưng nói.

Đàm Dương bên kia cúp điện thoại, Lạc Thiên Ngưng biết nếu Đàm Dương làm mất hàng mà lại thoát thân được Lục Vi nhất định sẽ nghĩ cách để Tiêu Văn Uyên xử lý anh ta.

Bên này cúp điện thoại, Lạc Thiên Ngưng tiếp tục lên mạng xâm nhập vào máy tính của Mặc Đình Thâm, ban nãy ở khách sạn cô đã trộm nhớ tài khoản máy tính của Mặc Đình Thâm.

Máy tính của Mặc Đình Thâm đột nhiên hiện ra một cửa sổ nói chuyện.

"Mặc tiên sinh, làm một cuộc giao dịch, thế nào?"

Tiêu Nhuệ bị dọa đến mặt trắng bệch, máy tính của Boss bị xâm nhập dễ dàng như vậy, bọn họ đều nên hổ thẹn tự sát. Mặc Đình Thâm cho Tiêu Nhuệ một ánh mắt, Tiêu Nhuệ lập tức mở một cái máy tính khác ra lần theo tín hiệu của đối phương.

Lạc Thiên Ngưng rất nhanh nhận được trả lời.

"Giao dịch gì?"

"Tôi biết hàng của anh ở đâu, tôi nói cho anh, anh đưa tôi ba mươi triệu". Lạc Thiên Ngưng nói.

"Các hạ là người nào? Tôi lại dựa vào đâu mà tin tưởng ngươi?". Mặc Đình Thâm nói.

"Mặc tiên sinh, làm ăn nên biết dùng người không nghi ngờ, anh nguyện tin tưởng tôi giao dịch liền thành. Nếu không tin tưởng tôi, nói nhiều cũng vô ích". Lạc Thiên Ngưng nói.

"Mặc Đình Thâm tôi không bao giờ làm ăn với kẻ rụt rè nấp sau màn hình". Mặc Đình Thâm nói.

Cô không dễ dàng gì mới cso được tin tức của Lục thị, làm sao có thể để Lục thị nuốt hàng của Mặc Đình Thâm một cách vui vẻ như vậy chứ, cô cần phải nhân cơ hội này đánh Lục thị một cách mạnh mẽ.

"Lần cuối cùng mời các hạ nói đại danh". Mặc Đình Thâm nói.

Lạc Thiên Ngưng nghiến răng nói: "Rose!"

"Tôi chỉ nghe qua một Rose sát thủ danh tiếng lẫy lừng quốc tế. Các hạ có hứng thú với Lục thị?" Mặc Đình Thâm hỏi.

"Tư thù mà thôi, không phiền Mặc tiên sinh bận tâm. Cuộc giao dịch này anh làm hay không làm?" Lạc Thiên Ngưng hỏi.

"Địa chỉ?". Mặc Đình Thâm nói.

"Giao tiền trước, nhìn hàng sau". Lạc Thiên Ngưng nói.

Sau đó Lạc Thiên Ngưng gửi cho Mặc Đình Thâm một số tài khoản, đây là tài khoản trước đây được mở ở nước ngoài cho dù Mặc Đình Thâm phái người đi tra, tra được cũng không phải tên của Lạc Thiên Ngưng.

"Ting!". Lạc Thiên Ngưng mở tin nhắn điện thoại ra, ba mươi triệu đến tài khoản. Ba mươi triệu đối với Mặc Đình Thâm mà nói nó thậm chí không đáng một xu.

Lạc Thiên Ngưng trả lời: "Thành phố N, nước Mỹ, bến tàu bờ Đông số 226, container số 226".

"Cảm ơn". Mặc Đình Thâm trả lời.

Rõ ràng là cuộc giao dịch giữa tiền và hàng, một câu cảm ơn của Mặc Đình Thâm bỗng dưng khiến Lạc Thiên Ngưng nhớ đến cô ngã từ sửa sổ lầu hai xuống được Mặc Đình Thâm vững vàng đỡ lấy, thế là ma xui quỷ khiến hỏi một câu:

"Anh sẽ đích thân dẫn người hành động à?"

"Có thể!". Mặc Đình Thâm trả lời ngắn gọn.

"Đối phương có chín người, ba tay súng bắn tỉa đang ở ngoại vi, bốn người cải trang thành nhân viên bến tàu tuần tra, còn có hai người canh gác bên ngoài container". Lạc Thiên Ngưng nói.

Cô biết tất cả hành động của Ám Uyên, đây là nhóm nhỏ mười người, Đàm Dương đi rồi còn có chín người, cô biết sức chiến đấu của Ám Uyên, trong tiềm thức cô không muốn Mặc Đình Thâm bị thương.​
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom