• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Long Hồn Hành Giả (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương 6: Được hiệu trưởng đích thân đón

Dù bị đánh văng kính mắt nhưng ông chủ Khôi vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, khiêm tốn và nụ cười chuyên nghiệp trên môi.

Bởi vì ông ta không dám trêu vào Lãnh Diệc Hàn.

Còn ông lão kia thì cảm thấy trời đất quay cuồng.

Việc này… Sao cứ có cảm giác địa vị của tên nhóc này còn cao hơn cả Lãnh Diệc Hàn vậy chứ?

Ông ta liếc nhìn Tả Long bằng ánh mắt oán hận, nếu mày đã quen biết với Lãnh Diệc Hàn từ trước thì sao không nói sớm hử?

Tả Long nhạy cảm phát giác ánh mắt của ông ta, bèn nhún vai tỏ vẻ vô tội: “Từ đầu tôi đã nói có quen với tên nhóc Lãnh Diệc Hàn này, chẳng qua do các người không tin mà thôi”.

Giọng nói lạnh băng của Lãnh Diệc Hàn lại lần nữa vang lên: “Nể mặt chú hai của tôi, tôi mới giao cái xưởng này cho các người kiếm tiền, không ngờ các người lại dám trêu chọc anh Long”.

“Bắt đầu từ ngày mai, ông biến đi được rồi!”

Vừa nghe mấy chữ “biến đi”, ông chủ Khôi lập tức quỳ sụp xuống.

Một khi nhà họ Lãnh đã nói ra hai chữ “biến đi”, thì đó chính là biến mất thật sự.

“Cậu Lãnh tha mạng, Thích Khôi có mắt không tròng, Thích Khôi đáng chết ngàn lần, cầu xin cậu cho tôi thêm một cơ hội”.

Lãnh Diệc Hàn lại lần nữa lộ vẻ điên cuồng: “Không chỉ ông, hôm nay, hễ là những kẻ đã đắc tội anh Long của tôi, tất cả đều phải biến mất”.

Bịch bịch!

Bưu Tử cùng ông lão kia cũng lập tức quỳ sụp xuống.

Thậm chí, mấy gã bặm trợn đang nằm kêu rên trên mặt đấy cũng lồm cồm bò dậy, đồng loạt quỳ xuống.

Tả Long khoát tay áo: “Được rồi, làm gì mà như sắp cưỡi hạc quy thiên vậy, đi thôi, tôi còn có chuyện quan trọng cần nói với cậu”.

Nhưng Lãnh Diệc Hàn lại lắc đầu: “Anh Long, anh đừng xen vào việc này, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng”.

Tả Long là ai chứ?

Với tư cách là một thành viên của biệt đội Cuồng Long, Lãnh Diệc Hàn đã nhiều lần được Tả Long cứu giúp.

Không chỉ riêng anh ta, mỗi một thành viên của biệt đội đều thiếu Tả Long ít nhất mười cái mạng.

Vì một phút kích động, năm tên con cháu thuộc thế hệ thứ hai của các gia tộc hiển hách đã chạy đi làm lính đánh thuê với mục đích tìm niềm vui thú.

Nhưng khi đến chiến trường, bọn họ mới hiểu được hiện thực tàn khốc đến cỡ nào.

Nếu không nhờ có Tả Long, e là Lãnh Diệc Hàn đã không còn mạng trở về.

Và càng không có sự lột xác ngoạn mục sau khi trải qua những năm tháng vào sinh ra tử.

Thế nên, không ai được phép xúc phạm đến Tả Long…

Trừ phi… bước qua xác của anh ta.

Nhìn thấy thái độ của Lãnh Diệc Hàn, Tả Long hừ lạnh: “Hửm?”

Giữ lại loại người này, ngày sau ắt có một số việc cần dùng đến.

Chỉ một âm tiết đơn giản, nhưng đã khiến Lãnh Diệc Hàn run bắn người, vội nói: “Anh Long, vừa nãy anh nói có chuyện muốn nói à? Chúng ta sang bên kia rồi từ từ nói nhé, ha ha!”

Dõi theo bóng lưng Tả Long, đám người của ông chủ Khôi hấp tấp nói cảm ơn.

“Cảm ơn anh Long, cám ơn cậu Lãnh”.

Sau khi tiến vào xưởng số 1, Tả Long bắt đầu đánh giá xung quanh.

Tuy bên ngoài nhìn có vẻ xập xệ, nhưng phía trong lại chẳng khác nào hoàng cung.

Trong từng gian phòng vọng ra tiếng cười nói ồn ào náo động.

“Nhóc con, cậu không làm kinh doanh thì tiếc thật đấy, đúng là giỏi đánh vào tâm lý kẻ có tiền mà”.

Tả Long tán dương khiến Lãnh Diệc Hàn cảm thấy rất vui vẻ.

“Anh Long, tốt xấu gì thì tôi cũng được di truyền một chút năng lực của gia tộc mà”.

Phía sau, Lý Kỳ cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Khoan nói đến chuyện đã xảy ra ở trường đua người, chỉ riêng việc cậu Lãnh cười vui vẻ ở hiện tại đã đủ để nói lên tất cả.

Hắn ta đã theo cậu Lãnh được hơn một năm, tổng cộng nhìn thấy cậu ấy cười hai lần.

Khi đó, hắn ta mới hiểu được vì sao Lãnh Diệc Hàn có biệt hiệu là Lãnh Huyết.

Nhưng hôm nay, nhận thức của Lý Kỳ lại lần nữa được đổi mới.

Vừa đến văn phòng Lãnh Diệc Hàn, Tả Long liền nằm dài trên ghế massage.

“Thật thoải mái, đúng là tên nhóc nhà cậu rất biết hưởng thụ!”

Lãnh Diệc Hàn nhíu mày, phất tay với Lý Kỳ: “Ra ngoài đi, lần này anh đã lập công lớn, tôi sẽ nhớ kỹ”.

Lý Kỳ mừng húm.

“Không dám! Cậu Lãnh, anh Long, tôi ra ngoài trước!”

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người, Lãnh Diệc Hàn mới hoàn toàn thả lỏng.

“Anh Long, anh đến để làm nhiệm vụ à? Có thể dẫn tôi theo không? Cả ngày chết dí ở cái nơi rách nát này, tôi sắp buồn chết rồi!”

Tả Long ngồi bật dậy, cười mắng: “Dẫn theo cậu cái rắm ấy, có mỗi một em gái nhỏ thôi, chẳng lẽ cậu định tranh với tôi?”

Sau khi nghe Tả Long giảng giải mọi việc, Lãnh Diệc Hàn nhịn không được cười ầm lên.

“Ha ha, không thể nào, ông Phùng đúng là quái nhân, sao có thể giao cho anh một nhiệm vụ kỳ quặc như vậy chứ?”

Tả Long liếc nhìn bằng ánh mắt có lực sát thương cực lớn.

“Bạn nhỏ Lãnh Huyết, nếu cậu dám để mấy tên chết giẫm kia biết chuyện thì… ừ, cậu tự hiểu đi nha!”

Lãnh Diệc Hàn vội khoát tay.

“Không không, chắc chắn không có chuyện đó đâu, anh Long, tôi cam đoan với anh đấy! Mà này, anh nói xem, rốt cuộc là vị tiên tử nào mà khiến anh Long phải đích thân đi theo đuổi vậy?”

“Ngụy Tuyết Phi”.

“Ngụy Tuyết Phi?”

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lãnh Diệc Hàn, Tả Long mỉm cười: “Ồ? Xem ra cậu có biết!”

“Đương nhiên rồi, cô chủ của Tập đoàn Ngụy Thị, cả cái Thanh Châu này, có mấy ai mà không biết?”

Tả Long lại lần nữa nằm xuống.

“Vậy thì tốt rồi, cậu giúp tôi xử lý những thủ tục còn lại đi”.

Mười giờ sáng ngày hôm sau, tại cổng Trung học tư thục Thự Quang.

Bác bảo vệ cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy hiệu trưởng cứ đi qua đi lại ở cổng, ông ta thầm nói: “Mặt trời mọc hướng tây rồi sao? Quý ông Vương Trình – hiệu trưởng Vương kính yêu của chúng ta lại đích thân đón người? Rốt cuộc đó là dạng nhân vật gì chứ?”

Vừa lẩm bẩm hết câu thì cửa sổ phòng bảo vệ bị gõ vang, bác bảo vệ quay đầu nhìn thì thấy một thanh niên trẻ đang quơ quơ một phong thư với ông ta, dáng vẻ dường như thân quen lắm.

“Chàng trai, cậu cần gì?”

Hiển nhiên, người này chính là Tả Long.

“Bác à, tôi muốn gặp hiệu trưởng”.

Bác bảo vệ thật sự không nghĩ Tả Long là vị “nhân vật lớn” kia, vì vậy khi nói chuyện có vẻ không kiên nhẫn cho lắm: “Cậu tưởng muốn gặp hiệu trưởng là sẽ được gặp à? Không có hẹn trước, cậu…”

Vù!

Một bóng người bỗng xuất hiện bên cạnh Tả Long.

Đó chính là vị hiệu trưởng đã quanh quẩn ở cổng từ nãy đến giờ.

Ông ta cười tươi rói, ân cần duỗi tay ra: “Là cậu Tả Long đúng không, xin chào, tôi là Vương Trình, hiệu trưởng trường Thự Quang, cậu Lãnh đã liên lạc với tôi trước rồi”.

Tả Long gật đầu: “Xin chào, tôi là Tả Long”.

Anh cũng biết năng lực làm việc của Lãnh Diệc Hàn.

Nhìn hiệu trưởng ân cần tiếp đón người thanh niên kia, bác bảo vệ lộ vẻ hoang mang.

Chẳng lẽ đó là con riêng của hiệu trưởng?

Cả hai đi thẳng một mạch đến phòng hiệu trưởng, Vương Trình rót cho Tả Long một ly nước.

“Cậu Tả…”
Chương 7: Thay đổi thân phận

Tả Long lập tức vung tay lên.

“Đừng, hiệu trưởng Vương, ông gọi thế làm tôi thấy mình già lắm, gọi tôi Tả Long là được rồi”.

Vương Trình có vẻ thoải mái hơn một chút.

“Vậy tôi gọi cậu là Tả Long nhé, tôi đã giao hết mọi việc cho Vưu Mẫn Giai – phó hiệu trưởng sắp xếp rồi, lát nữa cô ta cũng giải thích với cậu”.

Một phút sau, Tả Long nhìn Vương Trình cười nói.

“Hiệu trưởng Vương, một mình tôi đợi là được rồi, ông cứ bận việc của mình trước đi”.

Vương Trình vui mừng khôn xiết, nhưng mặt vẫn rất tỏ vẻ rất bình tĩnh.

“Chuyện này…”

Sau khi Vương Trình đi ra khỏi văn phòng thì hít sâu một hơi.

Rốt cuộc thanh niên này có lai lịch gì vậy?

Thế mà lại có thể khiến cậu Lãnh đích thân gọi điện đến.

Hơn nữa, nếu Tả Long có gì không hài lòng thì ông ta cũng đừng mơ có thể tiếp tục giữ vị trí hiệu trưởng này.

Đùa gì chứ, nhà họ Lãnh là cổ đông lớn nhất của trường Thự Quang, ông ta nào dám làm trái lời dặn dò của Lãnh Diệc Hàn?

Trong văn phòng phó hiệu trưởng, Tả Long đợi tận mười phút mà cũng không thấy ai đến, anh nhìn khắp căn phòng.

Đi đến trước bàn làm việc, anh ngửi được mùi hương nước hoa thoang thoảng và những dòng chữ tinh tế trên trang giấy.

Có câu thế này “ngửi mùi thơm để biết một người phụ nữ”, nhìn một chữ viết cũng chẳng khác nào quan sát một người.

Thế nên Tả Long đoác chắc Vưu Mẫn Giai – phó hiệu trưởng này hẳn là một cô gái xinh đẹp.

Người? Học sinh?

Trên trang giấy chỉ có mấy chữ đơn giản như vậy.

Mà lại khiến Tả Long nhớ đến ông lão ăn xin trước đó – người cũng luôn hỏi những vấn đề kỳ lạ.

Đáp án cho các câu hỏi này rất phong phú, có thể nói là muốn trả lời thế nào cũng được.

Tả Long ngẫm nghĩ một chốc rồi đột nhiên lấy bút ra, viết một câu lên trang giấy.

Lúc này, tiếng vặn nắm cửa vang lên.

Tả Long dùng tốc độ ánh sáng để chạy đến ngồi ngay ngắn trên sofa, dù sao sau này cũng là học sinh ở đây rồi, tốt xấu gì cũng phải để lại ấn tượng tốt với phó hiệu trưởng chứ.

Bóng người xuất hiện trước tầm mắt, Tả Long nhìn sang.

Ngay sau đó, anh có cảm giác ngạc nhiên đến mức chấn động.

Bộ vest nữ màu bạc, chiếc váy ôm sát người không che được vóc dáng cân đối, vòng nào ra vòng đó của người đối diện.

Đôi chân thon dài trắng như tuyết lộ ra bên ngoài khiến người ta mơ màng ảo tưởng.

Mái tóc xoăn kết hợp với đôi kính gọng đen, đây đúng là một bộ cosplay hoàn hảo.

Vưu Mẫn Giai còn trẻ mà đã có thể làm phó hiệu trưởng trường tư thục Thự Quang, không phải dựa vào nhan sắc để có được vị trí này mà là dựa vào thực lực.

Sơ yếu lý lịch của cô ta có thể khiến nhiều người cảm thấy hổ thẹn.

Thế nên trong cả trường hầu như không có người đàn ông nào dám công khai nhìn cô ta chằm chằm như vậy.

Nhưng bây giờ cuối cùng cũng có rồi đây.

Vưu Mẫn Giai cau mày không vui nói.

“Cậu là ai?”

Tả Long đứng lên nở nụ cười thật tươi để mình trông có vẻ không già dặn quá, đồng thời giơ tay phải ra.

“Xin chào, chắc cô là phó hiệu trưởng Vưu nhỉ, tôi tên là Tả Long, hôm nay vừa đến báo danh”.

Tả Long?

Hình như hiệu trưởng mới nói với cô ta cái tên này trước đó thì phải.

Nhìn bàn tay giơ đến trước mặt mình, Vưu Mẫn Giai cũng có ý từ chối bắt tay, nhưng ngại thể diện của hiệu trưởng và phép lịch sử, cô ta chỉ đành bắt một cái tượng trưng.

“Chào cậu”.

Có thể nói bàn tay này là bàn tay có thể xếp trong top mười bàn tay phụ nữ mà Tả Long từng chạm qua.

Không, xoa nhẹ thêm hai cái nữa thì… chắc có thể xếp trong top năm đấy.

“Thoải mái không?”

“Ừ”.

Vô thức đáp lại câu hỏi, sau đó anh nhìn thấy gương mặt lạnh băng của Vưu Mẫn Giai.

Tả Long vội vàng buông ra.

“Ha ha, không nhịn được”.

Vừa nói câu đó xong, Tả Long cảm thấy hối hận.

Mẹ kiếp, bây giờ mình không phải là Long Vương, sao cứ cảm thấy như đang đùa cợt giáo viên thế chứ.

Vưu Mẫn Giai lạnh lùng hừ một tiếng cũng không nói gì thêm.

Cái tên “đi cửa sau” này là kiểu người cô ta ghét nhất, nhất là mấy tên háo sắc.

Đứng tựa vào bàn làm việc, Vưu Mẫn Giai nói.

“Tả Long, tôi không ngăn cản cậu đến đây nhưng sau khi trở thành giáo viên, tôi mong là dù cậu dạy học sinh không tốt nhưng cũng đừng truyền bá mấy tư tưởng xấu cho bọn nhỏ, nếu không, ngay cả hiệu trưởng ở đây, tôi cũng sẽ đuổi cậu ra khỏi Thự Quang”.

Tả Long gật đầu lia lịa.

“Ừ, phó hiệu trưởng Vưu yên tâm, tôi nhất định sẽ…”

Khoan đã!

Hình như không đúng.

“Phó hiệu trưởng Vưu, cô vừa nói tôi là giáo viên?”

Vưu Mẫn Giai nghĩ Tả Long lại đang giở trò gì nữa, dứt khoát xem như không nghe thấy mà nói tiếp.

“Cậu không có bằng cấp nên tôi không yên tâm giao các vị trí khác cho cậu, vừa lúc giáo viên âm nhạc lớp 12 đã từ chức, sau này công việc đó sẽ do cậu đảm nhận ”.

Tả Long cảm giác mình sắp điên mất thôi, nghĩ mình là giáo viên thật rồi.

Cái tên Lãnh Diệc Hàn này tự ý sắp xếp gì thế này.

Dự tính ban đầu là trở thành học sinh, lẽ nào mình trông già thế sao?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh thấy làm giáo viên cũng được, chỉ cần có cơ hội có thể tiếp cận được với Ngụy Tuyết Phi là được.

Nghĩ đến đây, cả người Tả Long cảm thấy nhẹ nhõm.

Một cực phẩm như Vưu Mẫn Giai thế này, nếu làm giáo viên thì chắc có cơ hội theo đuổi phó hiệu trưởng là cô ta nhỉ!

“Chị Vưu yên tâm, tế bào âm nhạc trời cho của tôi phát triển rất tốt: Piano, ghi-ta, trống, kèn xô na, đàn tranh, đàn nhị, tôi…”

“Dừng lại!”

Vưu Mẫn Giai có cảm thấy mình điên luôn rồi, thế giới này sao lại có người mặt dày như thế chứ.

“Ai là chị Vưu của anh? Thầy Tả, xin hãy chú ý lời nói, gọi tôi là phó hiệu trưởng Vưu”.

Nói rồi, cô ta cũng không quan tâm Tả Long có phản ứng gì mà ném cho anh một phần tài liệu.

“Đây là bản hợp đồng, cậu đọc xem, không có vấn đề gì thì ký vào, ba tháng thử việc, tiền lương là ba ngàn, chuyển sang chính thức thì mỗi tháng mười ngàn”.

Mặt Tả Long lập tức trở nên ủ rũ.

“Phó hiệu trưởng Vưu, tiền… lương này có thể tạm ứng trước không? Đến giờ tôi vẫn chưa có nơi ở, tốt xấu gì cũng cho tôi trả tiền thuê một căn phòng chứ”.

Vưu Mẫn Giai sửng sốt, đây là người hiệu trưởng giới thiệu đến sao?

Nhưng nhìn vẻ khó khăn của Tả Long, Vưu Mẫn Giai cũng hiếm thấy nở nụ cười.

Dĩ nhiên Tả Long phải khen ngợi hết lời vẻ đẹp này.

“Phó hiệu trưởng Vưu, cô cười trông rất đẹp, cười nhiều hơn nhé”.

Nụ cười của Vưu Mẫn Giai lập tức vụt tắt.
Chương 8: Chữ viết

“Tiền lương không thể ứng trước, tất cả đều phải được ghi chép vào hồ sơ tài vụ của trường. Nhà trường có sắp xếp nhà ở giáo viên, lát nữa cậu đi thẳng đến phòng quản lý tìm trưởng ban Lưu, ông ấy sẽ sắp xếp cho cậu”.

Đi ra khỏi văn phòng, Tả Long chẳng vui nổi.

Phải phiền phức đến vậy sao? Nói chuyện cả buổi cũng không được, còn vội vã đuổi anh đến thế.

Phòng quản lý? Ở đâu?

Đúng lúc một học sinh đi về phía này, Tả Long vội kéo lại.

“Bạn học, xin hỏi phòng quản lý nằm ở đâu vậy?”

“Tòa nhà đối diện kia”.

Đi một đường, xem như Tả Long cũng đã quan sát rõ ràng.

Nơi này không hổ là trường tư thục.

Nam sinh đều mặc sơ mi trắng, áo khoác xanh lam, quần cũng màu xanh phối với giày thể thao trắng.

Trông chất vải không tệ chút nào.

Nữ sinh lại càng dễ thương hơn.

Phần áo thì không khác gì nhiều nhưng bên dưới thì mặc váy xanh lam dài đến đầu gối.

Tả Long đang đi băng qua một khu vườn nhỏ trong trường thì chợt dừng bước.

Bên dòng suối đang chảy, có ba người đang vây lấy một nam sinh thấp bé đeo kính ở giữa, xô đẩy qua lại.

Đầu gấu!

Đây là từ xuất hiện trong đầu Tả Long ngay tức khắc.

Thân là một giáo viên, sao có thể bỏ qua tình huống này được.

Khẽ hắng giọng, Tả Long lớn tiếng quát.

“Dừng tay!”

Trên miệng Phó Đào ngậm điếu thuốc, tiếng quát lớn đột nhiên vang lên khiến hắn còn nghĩ là giáo viên nào kìa.

Đang chuẩn bị dập điếu thuốc, kết quả sau khi nhìn thấy kẻ la hét kia thì lại khó chịu.

“Liên quan gì đến anh?”

Tả Long đã đi qua, chỉ tay nói với vẻ mặt trang nghiêm.

“Thân là một giáo viên, thấy mấy cậu bắt nạt bạn bè thế này, chẳng lẽ tôi còn không thể quản sao?”

Phó Đào và hai tên đàn em bật cười lớn tiếng.

“Anh là giáo viên? Ha ha, ông đây còn là hiệu trưởng nữa kìa, mau cút sang một bên, nếu không sẽ xử lý luôn cả anh đấy”.

Nam sinh vóc dáng thấp bé kia rất biết ơn việc Tả Long ra mặt khi gặp chuyện bất bình nên vội nói.

“Cảm ơn anh, chuyện này thì anh đừng xen vào, tôi làm thêm chút bài tập cho bọn họ là không sao rồi”.

Nhìn ba người vẫn còn đang ôm bụng cười, sắc mặt Tả Long lập tức u ám.

Chân phải lập tức đá ra.

Khi sắp chạm đến má Phó Đào thì đột nhiên dừng lại.

Tả Long nhún vai.

Bản thân bây giờ là giáo viên, anh không thể dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, phải cảm hóa bọn họ mới được.

Phó Đào trợn tròn mắt, điếu thuốc bên tay phải rơi xuống đất mà không có phản ứng gì.

Với một cước vừa rồi, tóc mái trên trán hắn cũng bay lên, cũng đủ thấy được uy lực cú đá này ra sao.

Tuy không biết tại sao lại dừng “chân” vào giây phút cuối nhưng có một điểm không thể phủ nhận là:

Người này chắc chắn có thể xử được ba người họ.

Tả Long cố gắng để gương mặt tươi cười của mình trông hiền lành đôi chút.

“Ba bạn học, các cậu phải hiểu là bạn học với nhau thì phải giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau…”

“Chúng ta đi!”

Phó Đào vung tay dẫn theo hai đàn em rời đi, để lại Tả Long ngơ ngác tại chỗ.

Mẹ nó, tài ăn nói ông đây hay đến vậy sao? Chưa nói được mấy câu là đã cảm hóa được bọn họ rồi?

“Bạn học này, cậu mau quay về lớp đi, sau này nếu bọn họ còn bắt nạt cậu nữa thì cứ đến tìm người làm thầy này”.

Cậu bạn thấp bé kia không biết phải nói cái chi nữa rồi, gì mà thầy với chả cô chứ…

“Tự anh cũng cẩn thận đi, người dẫn đầu kia là Phó Đào, là trùm lớp năm khối mười hai, không có mấy ai dám chọc giận cậu ta cả, hôm nay anh làm mất mặt cậu ta, chắc chắn tên đó sẽ quay lại trả thù”.

Thấy nam sinh thấp bé rời đi, Tả Long khẽ cười.

Anh là giáo viên, anh còn sợ ai chứ!

Mười phút sau, bên dưới tòa nhà phòng quản lý.

Một đàn em chạy đến trước mặt Phó Đào, có chút sợ hãi nói.

“Anh Đào, tên kia đúng là giáo viên, anh ta đi tìm trưởng ban Lưu, muốn ở trong khu nhà dành cho giáo viên”.

Phó Đào cũng kinh ngạc, nhưng sau đó lại chợt cười lạnh.

“Giáo viên thì sao? Dám đắc tội ông đây, tao khiến thằng đó không có chỗ ở!”

Hắn cũng chẳng phải kẻ ngốc, kiểu giáo viên cần ở khu ký túc xá cho giáo viên thì chắc chắn không có quan hệ gì đâu, bằng không cũng chẳng để hắn bỏ đi như vậy.

Trong phòng làm việc trên lầu, Tả Long bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sô pha.

Bà nó, hiệu trưởng cũng chẳng biết nể mặt mình gì cả, một trưởng ban cỏn con mà anh còn chẳng gặp mặt nổi.

Nhưng anh cũng không phải đợi quá lâu, trưởng ban Lưu đã đi vào rồi.

“Tiểu Tả à, ngại quá, hai căn phòng còn lại không thể vào ở được vì đang tiến hành sửa chữa hệ thống nước ấm”.

Nói trắng ra là không có phòng.

Tả Long không biết phải nói gì, thật sự là xui tận mạng.

“Vậy làm phiền trưởng ban Lưu rồi, có phòng thì báo với tôi một tiếng”.

“Được thôi, chuyện nhỏ mà”.

Sau khi Tả Long rời đi, trưởng ban Lưu lại rơi vào trầm tư.

Tên nhóc này còn trẻ như vậy đã được vào kho hồ sơ giáo viên rồi, tám phần là có quan hệ mà.

Đáng tiếc, nếu không phải vì cú điện thoại của Phó Đào, chia cho cậu một phòng cũng không phải chuyện gì lớn.

Vưu Mẫn Giai đang ngồi trên ghế mát xa, ánh mắt nhìn chằm chằm hàng chữ trên trang giấy.

Nhân chi sơ, tính bổn thiện, khi nhỏ học để làm người, lúc lớn học để có cuộc sống tốt đẹp.

Câu bên trên cũng không xem như là câu hỏi, nó vốn là do cô ta viết.

Nhưng nhìn thấy câu này, cô ta cảm thấy hình như cũng có chút đạo lý.

Dần dần, cô ta khẽ nhếch môi.

“Tả Long, ha ha, thú vị!”

Hắt xì!

Tả Long hắt hơi một cái, suy tư liệu có phải ông trời cũng không nhìn nổi bộ dạng nghèo khổ của anh rồi không.

Lang thang trên con đường ẩm thực cách trường trung học Thự Quang, Tả Long cũng trở nên nghiêm túc.

Hết cách rồi, anh buộc phải kiếm việc làm thêm thôi…

Hơn nữa còn phải là việc có thể nhận tiền lương theo ngày, ngoài ra phải xem xem có thể giải quyết chuyện ngủ nghỉ tối nay bằng cách ở lại trong tiệm hay không.

Mấy kiểu như quán ăn, quán quà vặt có thể trực tiếp loại trừ, dù sao ban ngày anh còn phải làm giáo viên nữa.

Cuối cùng, một quán bar tên CV đã lọt vào tầm mắt.

Hơn nữa, trước cửa vừa hay đang dán thông báo tuyển người.
Chương 9: Diễn trò

Đáng tiếc, lúc này đang là giữa trưa, sao quán bar lại có thể mở cửa được chứ.

“Anh Long!”

Chớt có tiếng gọi vang lên sau lưng, một bóng người vọt lên.

Tả Long ngây người, không ngờ ở đây lại gặp được tên nhóc Kiều Mãnh trên xe lửa kia.

Có vẻ như cơm trưa của mình có nơi có chốn rồi.

Kiều Mãnh rất vui mừng.

Đang nhắc đến Tả Long mà lại gặp được ngay, chẳng lẽ là do ông trời sắp đặt sao?

Chỉ cần Tả Long chịu dạy mình chút thôi, anh ta tin đợi đến khi anh trai mình quay về từ bộ đội, bản thân chắc chắn có thể đánh bại được anh trai luôn độc ác chà đạp mình khi trở về.

“Anh Long, anh nói rồi đấy, chỉ cần chúng ta có thể gặp lại nhau, anh sẽ xem em là đối tượng khảo sát đầu tiên”.

Tả Long chẳng biết nên nói gì, tên nhóc này vẫn nhớ mãi không quên.

“Bụng tôi hơi đói, người mà đói là chẳng nhớ được gì cả”.

Kiều Mãnh lập tức hiểu rõ.

“Anh Long, trên đường này có một tiệm sủi cảo, đảm bảo vừa ý anh”.

Nửa tiếng sau, Kiều Mãnh há hốc mồm.

Nhìn thấy Tả Long ăn hết năm lồng sủi cảo xong mới thỏa mãn lau miệng, lúc này anh ta mới thở phào.

“Được lắm! Ừ, tên nhóc cậu cũng thuận mắt, thực tập ba tháng, nếu thông qua thì sẽ chính thức nhận cậu là đồ đệ”.

Ầm!

Kiều Mãnh đập mạnh xuống bàn một cái.

Một bàn sủi cảo này cũng đáng giá đó chứ.

Hai ngày nay anh ta không thể quên được cảnh tượng cái nĩa nhựa bay vèo vèo kia.

Tả Long nhấp ngụm nước, cười nhìn Kiều Mãnh đang chìm đắm trong suy nghĩ.

“Tiểu Mãnh, tôi đây huấn luyện theo hình thức địa ngục, người bình thường căn bản không chịu nổi, vì vậy cậu phải chuẩn bị tâm lý trước đấy, mà… cậu là học sinh trường Thự Quang sao?”

Kiều Mãnh gật đầu, có cực khổ nữa anh ta cũng không sợ.

“Phải rồi, anh Long đến đây làm gì?”

Bốp!

Tả Long gõ đầu Kiều Mãnh một cái.

“Không biết lớn nhỏ gì cả, sau này phải gọi tôi là thầy Tả, hiểu chứ?”

Thầy?

Kiều Mãnh kinh ngạc.

Nhưng anh ta cũng biết hỏi nhiều quá cũng không tốt, may mà không nghĩ về vấn đề này thêm nữa, mà lấy điện thoại ra.

“Anh… Thầy Tả, giờ thầy có thể nói cho em số điện thoại rồi chứ”.

“Không có điện thoại”.

Tả Long nói xong lập tức đứng dậy.

“Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi thật sự không có điện thoại, đợi kiếm tiền rồi mua một cái, tôi làm giáo viên của trường, cậu còn sợ tôi chạy hay sao?”

Sau khi chia tay với Kiều Mãnh, Tả Long ngồi xổm trước cửa quán bar CV.

Theo như Kiều Mãnh nói, hai giờ là quán bar CV đã mở rồi, xem như là quán bar cũng kinh doanh buổi chiều.

Bây giờ tới đó còn nửa tiếng, Tả Long đương nhiên phải đứng đợi thôi.

Chuyện đợi chờ này thật sự chẳng to tát gì.

Trước đây Tả Long từng bị lão ăn xin ném xuống vũng lầy, ở đó cả một ngày trời.

Đủ các sâu độc bò loạn xạ, mùi hương gay mũi.

So ra thì nơi này đúng thực là thiên đường.

Vừa đúng hai giờ, một chiếc BYD F0 đã dừng trước cửa.

Sau khi tài xế xuống xe, cả xe cũng run lên vài lần.

Nhìn người phụ nữ trông có vẻ nặng một trăm ký này, Tả Long chậm rãi đứng dậy.

Bất giác, anh có chút đồng cảm với chiếc xe nhỏ này.

“Anh làm gì?”

Hung hãn, cũng như cân nặng vậy đó.

Tả Long lập tức thể hiện bộ dạng ngại ngùng.

“Chào chị, tôi đến ứng tuyển nhân viên phục vụ ca đêm”.

Chị béo tùy ý liếc nhìn đánh giá.

“Tên gì?”

“Tả Long”.

Sau đó chị béo vừa mở cửa vừa nói chẳng buồn quay đầu lại.

“Thời gian làm việc là bảy giờ đến mười hai giờ tối, tiền lương theo ngày, một ngày một trăm rưỡi, đến trễ một lần trừ năm mươi, cậu có thể đi được rồi”.

Tả Long điên rồi, chẳng lẽ không cần phỏng vấn hay gì đó sao?

“Chị à, tôi thành công thông qua rồi?”

Ánh mắt đầy tính sát thương của chị béo quét tới.

“Nói nhảm, cũng đâu phải ứng tuyển tổng thống, buổi tối nhớ đến làm”.

Thoải mái!

Có công việc rồi, sau tối nay, Tả Long sẽ có một trăm năm mươi đồng thuộc về mình.

Bị lão ăn xin trói buộc lâu như vậy, cuối cùng Tả Long cũng cảm nhận được gian khổ khi kiếm tiền.

Nhớ lại năm đó, không có cái giá ít nhất là chục triệu thì có thể mời được Long Vương anh đây xuất mã sao?

Kiên trì sẽ thắng lợi.

Đợi cua được Ngụy Tuyết Phi, chẳng phải anh sẽ là chim bay trời cao biển rộng sao.

Khi Tả Long chuẩn bị rẽ vào con hẻm đi đến trường, một bóng người bí mật theo dõi đã lâu vội vàng chạy đi.

“Anh Đào, tên kia đến rồi”.

Phó Đào nghe thấy, nhìn tên đầu trọc trước mặt cùng với mấy tên đàn em đầu nhuộm tùm lum màu xung quanh.

“A Quang, chuyện này làm rất tốt, hai ngàn tệ chuyển thẳng vào Wechat cậu”.

A Quang khẽ xoa cái đầu trọc của mình.

“Em nói này cậu Phó, với loại này mà còn cần phải diễn trò sao? Trực tiếp xông lên đánh một trận tơi bời chẳng phải được rồi sao?”

Phó Đào lắc đầu.

“Mẹ nó, vậy chẳng phải hời cho thằng đó quá à, ông đây muốn cho thằng đó biết hậu quả lo chuyện bao đồng, sau này bớt lấy cái danh giáo viên hão đi rêu rao trong trường, đi thôi”.

Một học sinh mới bên cạnh Phó Đào lập tức đi theo tên trọc đầu đi vào con hẻm.

Lúc này, Tả Long cũng vừa cua vào.

Chỉ thấy một tên đầu trọc đang đẩy một học sinh mặc đồng phục trường Thự Quang lên tường.

“Mẹ nó, hôm nay lại không đem phí bảo kê?”

Học sinh kia vô cùng sợ hãi, không ngừng cầu xin.

“Anh Quang, xin anh thư thả hai ngày, ngày mai... Ngày mai, nhất định sẽ đem qua cho anh”.

“Thư thả?”

A Quang cười lạnh, khóe mắt định quan sát vị trí Tả Long một chút, bằng không mình thật sự dùng một đấm hại đàn em thì đúng là sa mạc lời.

Kết quả lại dọa hắn ta nhảy dựng lên.

Không biết Tả Long đã xuất hiện ngay bên cạnh hắn ta từ lúc nào.
Chương 10: Tới giờ lên dạy

“Thằng ranh, làm gì thế?”

Vừa giật mình nên lời nói A Quang có chút mơ hồ.

Đầu tiên, Tả Long kéo học sinh kia ra sau lưng mình, sau đó mới nói với A Quang.

“Tôi là thầy giáo của cậu ta, muốn gì cứ nói đi?”

Phó Đào ở cách đó không xa âm thầm siết chặt nắm tay, quả nhiên cắn câu rồi.

Đám người A Quang này không giống như bọn họ, những kẻ này thường xuyên đánh lộn, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của họ, nắm đấm kia đã được luyện cứng rắn lắm rồi.

Hắn tin rằng cho dù Tả Long giỏi đánh nhau đến mức nào đi nữa thì cũng không thể nào đánh thắng được sáu, bảy người phe A Quang này.

A Quang bên kia cười.

“Hóa ra là thầy giáo à! Được, tôi nể mặt anh, nộp phí bảo kê thay học sinh này đi, vậy tôi sẽ bỏ qua cho các người, bằng không… có lẽ hôm nay anh phải bầm dập ra về, ừm, tôi tính rồi, tổng cộng mười ngàn!”

Tả Long lại đẩy học sinh ở sau lưng ra xa chút, sau đó khởi động cổ.

Đúng lúc anh đang kìm nén một bụng tức đây.

Ở trường học phải làm tấm gương sáng cho học sinh thì không nói, ra ngoài gặp mấy tên côn đồ này, coi như mấy người xui xẻo rồi.

“Tao nộp con mẹ mày này, mày có muốn không?”

Sắc mặt A Quang lập tức tối sầm lại.

“Đánh chết hắn!”

Đánh đấm vừa mới bắt đầu, thật ra cũng đã là lúc kết thúc.

Sáu, bảy tên côn đồ thế này đúng là không hề có tính khiêu chiến chút nào.

Mà đây còn là trạng thái Tả Long nhân từ, anh cũng chỉ vặn gãy tay mấy người.

Nhìn đám người rên la trên mặt đất, Tả Long đang muốn tạo dựng một chút hình tượng thì đột nhiên phát hiện đã không thấy học sinh kia đâu rồi.

Phó Đào ở cách đó không xa trợn tròn mắt.

Thế này… tên này đúng là đánh nhau đỉnh của chóp luôn!

Xử lý sáu, bảy người mà chỉ mất có mười mấy giây.

Hắn có hơi sợ hãi rồi.

Lúc này, đàn em kia lượn một vòng chạy đến, trên mặt đều là mồ hôi, cơ thể cũng đang run rẩy.

“Anh Đào, thầy Tả này kinh khủng quá, về sau chúng ta đừng nên trêu chọc thì hơn”.

Vốn dĩ Phó Đào đang chuẩn bị từ bỏ, dù sao cũng không có thù sâu hận lớn gì.

Nhưng nghe thấy lời này của đàn em, trong lòng Phó Đào lại nảy sinh vấn đề thể diện.

Bốp!

Một bàn tay vung đến, Phó Đào hung dữ nói.

“Mẹ nó, sợ thì cút ngay cho tao, có khi nào Phó Đào tao phải chịu thua thiệt thế này, hắn chết chắc rồi”.

Bây giờ Tả Long rất khó chịu, mình đều đã bày ra phong cách và trạng thái thế này, vậy mà không có ai thưởng thức.

Thế là chỉ có thể dời mắt tìm đến A Quang lần nữa.

Dưới cái nhìn của A Quang, ánh mắt thản nhiên bình thường này lại giống như ánh nhìn chết chóc, bất chấp đau đớn kịch liệt nơi cánh tay, vội vàng cầu xin.

“Anh… không, ông nội, chúng tôi sai rồi, tôi không bao giờ thu phí bảo kê nữa, xin anh tha cho chúng tôi, còn đánh nữa là xảy ra án mạng đấy, trên tôi có mẹ già dưới…”

“Im miệng! Nhớ kỹ, về sau cách trường cấp ba Thự Quang xa chút, cút đi”.

Tả Long rất hài lòng về câu nói cuối cùng, cảm giác mình giống như thần bảo vệ của Thự Quang, đây mới là kết cục nên có trong phim điện ảnh bình thường.

Nhìn mấy người A Quang đỡ nhau rời đi, Tả Long không có hành động gì, mà phủi phủi tay, trên mặt lộ vẻ trêu đùa.

“Xuống đây đi, tôi nói cô này, rõ ràng là một cô gái mà lại trèo lên đầu tường như vậy, thật sự rất khó coi”.

Dứt lời, ở không xa trước mặt Tả Long đột nhiên xuất hiện một cô gái.

Cô ta đội một chiếc mũ nồi màu đỏ, có thể nói là hiên ngang oai hùng.

Nhất là cặp đùi đẹp được bao bên dưới quần da kia, cũng khiến Tả Long nhìn nhiều thêm mấy lần.

“Không hổ là Long Vương tiếng tăm lẫy lừng, thế mà lại có thể phát hiện ra tung tích của tôi”.

Tả Long cực kỳ nghiêm túc mà quan sát thêm vài lần, sau đó di chuyển bước chân.

“Người đẹp, cô là người của bộ an ninh đặc biệt Hoa Hạ nhỉ, hiện tại tôi chính là công dân tốt kiêm thầy giáo âm nhạc, không phạm tội gì, tạm biệt”.

Vù!

Cô gái xinh đẹp đột nhiên duỗi một cánh tay ra ngăn cản đường đi của Tả Long, trong ánh mắt lấp lóe ánh sáng không rõ tên.

“Biệt danh của tôi là Mai Quế, Long Vương Tả Long, anh coi chừng tôi đấy, nếu xảy ra bất kỳ chuyện gì, tôi lập tức bắt anh”.

Tả Long bất đắc dĩ, lão già từng nói đến bộ an ninh đặc biệt Hoa Hạ với anh.

Có vẻ như ngoài tổ trưởng Long Tổ thật sự có tài ra thì những người khác cũng không khiến Tả Long coi trọng.

Lại nói, nhiệm vụ của anh là tán gái, cũng không phải giết người.

Mai Quế nhìn nụ cười sâu xa khó lường trên mặt Tả Long, chỉ hận không thể tung cước đá một cú.

Nhưng cô ta không được phép làm thế, không thể nào bắt người ta vì đánh mấy tên lưu manh.

Nhìn bóng lưng của Tả Long, Mai Quế khẽ cắn môi.

“Long Vương, anh chờ đó cho tôi”.

Đi trong khuôn viên trường, Tả Long thầm than.

Xem ra, trong nhiệm vụ lần này của mình đúng là có số đào hoa, chỉ mới mấy ngày mà đã gặp liên tiếp hai cực phẩm rồi.

Nói đến cực phẩm, bây giờ anh cũng định đi tìm phó hiệu trưởng để trao đổi về công việc thầy giáo.

Đáng tiếc là, Vưu Mẫn Giai không ở trong văn phòng.

Trường cấp ba Thự Quang không thiếu nhất là gì, đó là không thiếu tiền.

Nơi này đặc biệt xây dựng một tòa nhà văn phòng cho giáo viên, mỗi một giáo viên đều có một văn phòng độc lập.

Tả Long ngồi trong văn phòng của mình, lơ đễnh xem một số giới thiệu về trường học, ngẫm nghĩ nếu như được cho phép, buổi tối cũng có thể qua đêm trong văn phòng này.

Anh cũng coi như hiểu rõ chức vụ giáo viên âm nhạc này rồi.

Nơi này không giống những trường học khác.

Tiết học cuối cùng của buổi chiều hai bốn sáu mỗi tuần là tiết học tự chọn.

Có những môn học như âm nhạc, mỹ thuật, taekwondo, yoga… Tả Long chính là thầy giáo âm nhạc của các lớp mười hai.

Mỗi nửa học kỳ, bộ môn tự chọn sẽ tiến hành một lần kiểm tra, sau đó mỗi bạn học đều có thể chọn lại môn học hoặc tiếp tục học tập môn này.

“Thú vị, vô cùng cởi mở, hạnh phúc quá còn gì!”

Anh nghi ngờ đây là do Vưu Mẫn Giai đang cố ý chỉnh mình, nếu như không phải đến văn phòng, nhìn thấy lịch sắp xếp chương trình học và giới thiệu này thì chắc Tả Long sẽ bỏ lỡ tiết học đầu tiên trong cuộc đời vào hai tiếng sau.

Bởi vì hôm nay chính là thứ hai.

Khi tiếng chuông nghỉ giữa giờ vang lên, tất cả các bạn học đều rất hưng phấn.

Tiết học tự chọn đến rồi.

Lớp 12A1, hai bóng người tay cầm tay đi ra.

Cùng với bước chân tung tăng, tóc đuôi ngựa xinh xắn lắc lư qua lại trong không trung, khuôn mặt xinh đẹp hấp dẫn đông đảo ánh mắt của học sinh nam trong hành lang.

Thậm chí còn có người trốn ở trong lớp học lén nhìn ra ngoài.

“Hoàn mỹ!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Cực Phẩm Chiến Long
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Chương 6-9
Cuồng Long Cái Thế
Thiên Long Ẩn Mình
  • Mèo con màu xám
Tuyệt Thế Long Soái
  • Ma Mị Hồng Trần
Long đô binh vương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom