Advertisement
Advertisement
  • Chương 843

20843.Cuối tháng hai âm lịch, Đông Bắc bắt đầu ấm dần.
Không chỉ là tháng ba mùa xuân Dương Châu ấm áp, tháng ba Đông Bắc, cũng bắt đầu ấm dần.
Mới đầu Hạ Nhật Ninh nói về nhà mấy ngày rồi sẽ trở lại ngay, nhưng lần này anh về nhà, đã ở lại gần nửa tháng.
Chớp mắt một cái, đã đến ngày mùng ba tháng ba.
Thời nay, mọi người đều biết ngày 14 tháng 2 dương lịch là ngày lễ tình nhân, sau đó các đôi yêu nhau lớn nhỏ thể hiện tình cảm khắp phố phường, làm đỏ mặt những người còn độc thân.
Ngưu Lang Chức Nữ hiếm lắm mới có dịp gặp nhau một lần, ngày này cũng được gọi là ngày lễ tình nhân.
Nhưng đa số thanh niên đều không biết, lễ tình nhân của thời xưa, khác hoàn toàn so với lễ tình nhân của thời nay.
Ngoài ngày lễ tết Nguyên Tiêu là ngày lễ quy định cho phép các đôi thiếu niên thiếu nữ tán tỉnh nhau, còn có một ngày lễ quan trọng khác nữa, gọi là tết Nữ Nhi.
Đúng vậy, tết Nữ Nhi, tại thời nhà Chu, ngày này chính là ngày lễ tình nhân được quy định.
Thời buổi đó, đã có không ít bài thơ được miêu tả về ngày lễ này, dường như mỗi một bài đều được mọi người thuộc lòng vanh vách, những bài thơ đó đều theo hướng tích cực.
Vào đúng ngày quan trọng nay, tại trước cửa chính của Thẩm gia, đã đỗ kín xe từ rất sớm.
Những chiếc xe này không quá phô trương, không có một chiếc xe thể thao đời mới nào, toàn bộ đều là kiểu xe sang trọng lịch sự, thậm chí có mấy chiếc xe, còn là loại xe cổ điển sớm đã được xếp vào bộ sưu tập của bảo tàng.
Đừng nhìn những chiếc xe này tuy đã có hơn trăm năm lịch sử, nhưng nếu mang ra ngoài thị trường, thì đúng là vô giá đấy.
Vì giá trị sưu tầm là đáng giá nhất đó.
Cửa chính Thẩm gia cũng sớm đã mở sẵn, dưới đất trải kín thảm đỏ, đã sẵn sàng tư thế nghênh đón khách.
Trước cửa một chiếc xe BMV cổ điển năm 1934, và chiếc xe Delfingen mui trần 500K, Hạ lão phu nhân từ từ bước xuống ra từ trong xe, Hạ Nhật Ninh và Hạ Nhật Kỳ dìu cụ đi lên phía trước.
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đi theo sau, trên khuôn mặt hai người không giấu nổi sự xúc động.
Phía sau có một hàng người, trên tay mỗi người đều cầm một cái hộp điêu khắc bàng gỗ Cẩm lai rất tinh xảo, mở những chiếc hộp ra, trong đó xếp gọn gàng các bức tự họa quý hiếm, đồ trang sức bằng ngọc và trân châu, sổ đỏ nhà đất, cổ phiếu trái phiếu vân vân. Cùng các đồ vật và giấy chứng nhận tượng trưng cho sự giàu sang khiến người nhìn không khỏi hoa mắt.
Hạ lão phu nhân mặc một bộ áo dài truyền thống, cụ phối với chiếc quần dài màu đen bên trong, lưng cụ thẳng tắp, mái tóc bạch kim chải rất gọn gàng.
Hạ Nhật Ninh mặc một bộ áo dài nam truyền thống, đúng là lịch sự tới mức có thể nhất.
Hạ Quốc Tường mặc bộ áo dài nam truyền thống màu xanh tím than, Vưu Tâm Nguyệt búi tóc lên cao, bộ áo dài thêu hoa màu đỏ đun, phối với chiếc khăn choàng màu trắng tinh, từ từ bước tới.
Năm người họ vừa xuất hiện ở trước cửa chính Thẩm gia, Thẩm gia bắt đầu đốt pháo, hoan nghênh sự có mặt của Hạ gia.
Hạ lão phu nhân đứng ở trước cửa, cụ cười rất tươi nói: “chào bà chị già, em đến thăm chị rồi đây!”
Thẩm lão phu nhân ngồi trong xe lăn được người nhà đẩy ra, Thẩm lão phu nhân cũng mặc một bộ đồ màu đỏ rực rỡ rất hợp với ngày vui này, khi nhìn thấy Hạ lão phu nhân, cụ lập tức cười rất tươi chào hỏi: “thông gia đấy à, cuối cùng chúng ta cũng được gặp nhau rồi! Nào nào nào, mời vào nhà ngồi!”
Hạ lão phu nhân từ từ bước tới, cụ bắt tay với Thẩm lão phu nhân, nói: “hôm nay là ngày quan trọng như vậy, em không thể mất công đến được! Hôm nay là em vác cái mặt già này đến, xin bà chị đồng ý cho hôn sự của hai cháu, trẻ con cũng đã lớn thế rồi, hôm nay chị hãy đồng ý cho hai đứa đến với nhau!”
Hạ lão phu nhân chỉ vào Hạ Nhật Ninh nói: “tên tiểu tử này về nhà cầu xin em nhiều ngày, người làm bà nội như em, cũng phải làm việc gì đó cho đứa cháu trai thôi! Đứa con trai bất hiếu và con dâu em hôm nay cũng đến, họ đến tạ tội với nhà mình đây!”
Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt tiến lên trên một bước, chỉnh gọn gàng quần áo, quỳ ngay xuống trước mặt Thẩm lão phu nhân.
Người phụ trách đẩy xe lăn, lập tức né sang một bên, không dám nhận lễ lớn này của Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Cả Thẩm gia, cũng chỉ có Thẩm lão phu nhân mới có tư cách, nhận lễ này thôi.
Thẩm lão phu nhân đưa tay ra đỡ lấy Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt, cụ nhìn hai người với ánh mắt rất hiền hậu nói: “chuyện đã qua rồi, không nhắc lại nữa. Hai cháu đã cứu Tiểu Hà trở về, tức là đã cứu mạng bà già này. Tiểu Hà là mạng sống của tôi, Tiểu Hà mà có mệnh hệ gì, cái mạng già này chắc cũng không còn nữa, vì vậy, lễ quỳ này, coi như là các cháu hiếu kính cụ. Chứ không phải nhận lễ xin lỗi của hai cháu! Tử Dao, con qua đây, gặp thông gia nào!”
Thẩm Tử Dao bước lên phía trước, bà mặc chiếc váy dài hoa màu xanh ngọc, càng tôn lên vẻ đẹp cực kỳ cao quý thanh tao của bà.
Hai bên thông gia, cuối cùng cũng gặp mặt nhau.
“Chào anh chị, anh chị vất vả rồi. Các con các cháu, đã làm phiền anh chị rồi!” Thẩm Tử Dao nói rất nhẹ nhàng.
“Em gái, em đang nói gì vậy.” Mắt Vưu Tâm Nguyệt đỏ lên: “em không trách chị , riêng tình nghĩa này, suốt cuộc đời này chị sẽ luôn ghi nhớ!”
Thẩm Tử Dao chưa kịp hành lễ với Hạ lão phu nhân, Hạ lão phu nhân đã một tay đỡ lấy Thẩm Tử Dao: “tốt tốt tốt, con cháu trong nhà, không cần hành lễ lớn đến thế. Cháu sinh được đứa con gái ưu tú như vậy, gả cho Hạ gia nhà bà, chính là lễ lớn nhất rồi.”
Thẩm Thất đứng ở cuối đám đông, thấy những cảnh này tự nhiên nước mắt tuôn trào.
Ước mơ cô luôn tâm niệm, cuối cùng cũng trở thành hiện thực rồi.
Cô được cầu hôn thật sao?
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất nhìn nhau từ xa.
Hai người đều rơm rớm nước mắt.
Hai người chờ ngày này, đã chờ rất lâu rất lâu rồi.
Hạ Nhật Ninh tiến lên một bước, anh quỳ hai gối xuống đất: “con chào bà, chào mẹ, xin hãy tha thứ cho Nhật Ninh tuổi trẻ ngông cuồng suy nghĩ không được chu đáo. Xin hãy cho Nhật Ninh một cơ hội được chăm sóc Tiểu Thất suốt đời suốt kiếp. Xin mọi người hãy tin con, suốt đời suốt kiếp, quyết không từ bỏ, sống chết có nhau. Con xin thề với trời đất, kiếp này bất luận bệnh tật hay gian nan, giàu có hay nghèo khổ, cuộc đời có đổi thay, năm tháng trôi đi, con xin nguyện suốt đời bên cạnh Tiểu Thất, thậm chí đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Xin hãy gả Tiểu Thất cho con!”
Thẩm Thất lấy tay bịt mồm, cố không để mình khóc ra tiếng.
Người nhà Thẩm gia cũng nước mắt tuôn trào, khóc nức nở.
Trần Trân vừa lau nước mắt vừa nắm lấy tay Thẩm Thất, cổ vũ và ủng hộ cho cô.
Thẩm Hà và Thẩm Duệ cũng ăn mặc chỉnh tề đứng ở đó, hai mắt đỏ au.
Thấy Daddy đến nhà cầu hôn long trọng như vậy, Thẩm Hà và Thẩm Duệ đột nhiên cảm thấy rất tự hào và hãnh diện!
Daddy quả nhiên là rất siêu!
Daddy quả nhiên đã thực hiện lời hứa của mình, cho Mami một lễ cầu hôn long trọng và đạt tiêu chuẩn cao nhất.
Đến cụ nội cũng đi xa ngàn dặm đến đây, đích thân đến đây xin dâu đấy!
Đây chính là lễ cầu hôn đạt tiêu chuẩn cao nhất nhất nhất nhất của Hạ gia rồi đó!
Hạ lão phu nhân cười nói: “Thẩm gia và Hạ gia, tuy trước đây cơ duyên chưa sâu, nhưng cũng là nhất mạch tương truyền của các bậc yêu nước. Trước thời kiến quốc, đã quyết trí bảo vệ tổ quốc, chiến đấu chống lại giặc ngoại xâm, hai gia đình đều có những đóng góp to lớn, trong việc xây dựng đất nước. Hai gia đình chúng ta đúng là môn đăng hộ đối. Tôi biết Thẩm gia huyết thống tôn quý, không hề để tâm đến những thứ phù phiếm. Nhưng đây là một chút tấm lòng các cháu đã chuẩn bị, bất luận tiền bạc ít nhiều, đây cũng là tấm lòng chân thành nhất của Hạ gia chúng tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom