Advertisement
Advertisement
  • Chương 810

20810.
Ông không thể tin tất cả điều này.

Cho dù sự kết hợp của ông và vợ không hề dựa trên cơ sở tình cảm nhưng cũng không đến mức đôi bên hận nhau nhanh như vậy.

Thì ra là vì cô ta.

Văn tiên sinh vươn tay muốn bắt người phụ nữ này nhưng lại bị bà ta đẩy ra.

“Cũng không xem xem bộ dạng của anh bây giờ, con trai anh vừa mới nói rồi, tiền tiêu vặt của anh hết rồi, tôi làm sao có thể tiếp tục ở lãng phí thời gian trên người anh? Được rồi, tôi đi đây. Những năm nay tiền lấy được từ chỗ anh cũng đủ để tôi thoải mái sống hết quãng đời còn lại rồi.” Người phụ nữ trao cho ông một nụ hôn gió rồi quay người rời đi.

Văn tiên sinh ngồi trên mặt đất rất lâu không thở được hơi nào.
Ông hi vọng người phụ nữ này có thể quay đầu nhìn ông một cái nhưng bà ta không làm như vậy.

Văn tiên sinh cười lớn với vẻ mặt cô liêu.

Vì người phụ nữ này mà ông từ bỏ gia đình sản nghiệp, đắc tội với con trai.
Để cuối cùng đổi lấy cảnh ngộ thế này!

Cảnh ngộ này đây!

Văn tiên sinh dường như không thở được, cả người co quắp lại nằm trên nền đất giống như một con chó.

Đáng tiếc không có ai nhìn thấy bộ dạng này của ông.

Không ai muốn ôm rắc rối vào mình cả.

Huống chi cậu cả đã cắt nguồn kinh tế của nơi này nên người ở đây phần lớn đều sắp phải rời đi rồi.

Đi đâu về đâu trở thành việc họ quan tâm nhất, ai còn có tâm trạng lo Văn tiên sinh này thế nào?

Trên đường lái xe trở về Văn Nhất Phi và Hạ Nhật Ninh đều im lặng rất lâu.
Nhìn thấy bầu trời dần mang màu trắng bụng cá nhưng Văn Nhất Phi lại đạp phanh dừng xe lại.

“Tôi hút điếu thuốc.” Văn Nhất Phi hạ cửa xe xuống, châm một điếu thuốc đưa cho Hạ Nhật Ninh, Hạ Nhật xua tay tỏ ý không hút.

Văn Nhất Phi đặt bao thuốc và bật lửa về chỗ cũ, anh nhả ra một hơi khói : “Chuyện xấu hổ của nhà tôi hôm nay coi như đã lộ hết ra rồi. Cậu không giận người phụ nữ của ba tôi toan tính với cậu, tôi biết là cậu nể mặt tôi.”

Hạ Nhật Ninh không nói gì chỉ quay đầu nhìn Văn Nhất Phi.

“Tính cậu thế nào tôi đều biết. Cậu có thể nhịn đều là vì tôi.” Văn Nhất Phi hung tợn hút một hơi thuốc, trong xe toàn là mùi thơm của thuốc lá. Thấy Văn Nhất Phi hút thuốc quá hung tợn, Hạ Nhật Ninh không nhịn được vỗ vai anh.
“Nhật Ninh, tôi phải làm sao đây?” Văn Nhất Phi nói vẻ thất vọng: “Tôi thành công ở bên ngoài nhưng nhà tôi lại là một mớ hỗn độn, vậy nên tôi không thích về nhà. Đây không phải nhà, đây là địa ngục.”

“Tôi hiểu.” Hạ Nhật Ninh thấp giọng nói: “Hút thuốc ít thôi, có phải cậu với Tiểu Nghĩa không tránh thai không?”

Văn Nhất Phi gật đầu, lập tức dập thuốc.

“Hôm nay tôi làm như vậy có phải hơi quá đáng không?” Văn Nhất Phi buồn bã hỏi.

Hạ Nhật Ninh lắc đầu: “Việc nhà cậu tôi không đánh giá, mỗi người đều có cách sống của mình. Cậu làm như vậy cũng là bất đắc gì phải không?”

“Cậu đoán xem trong tay ba tôi không còn tiền nữa, người phụ nữ sẽ vẫn ở lại chứ?” Văn Nhất Phi cười châm biếm: “Đúng là thương tâm! Nhật Ninh, giúp tôi việc này đi.”

“Cậu nói đi.” Hạ Nhật Ninh dứt khoát nói.

“Giúp tôi giải quyết mấy việc khó hoàn thành trong gia tộc kia đi, các cậu đã nói đúng. Nếu ba mẹ tôi đã không còn tình cảm nữa vậy thì tiếp tục kiên trì cũng không có gì tốt cả. Tôi không thể trơ mắt nhìn mẹ tôi cũng đau khổ như vậy được, để họ ly hôn trong hòa bình đi.” Văn Nhất Phi nói: “Tôi không ra tay với những người khác được vì dù sao thì đó cũng là những người cùng huyết thống với tôi.”

“Được.” Hạ Nhật Ninh đồng ý ngay lập tức. “Hơn nữa, tôi cũng sẽ khiến cho ba mẹ cậu xóa bỏ thỏa thuận trước khi kết hôn, để loại trừ nỗi lo sau này của dì.”
“Thỏa thuận trước khi kết hôn?” Văn Nhất Phi ngạc nhiên nhìn Hạ Nhật Ninh.
Hạ Nhật Ninh lập tức nói với Văn Nhất Phi chuyện hôm qua anh nghe được.
Sau khi Văn Nhất Phi nghe xong liền im lặng rất lâu.

Thì ra bao nhiêu năm nay người thật sự có thể nhẫn nhịn không phải là anh mà là mẹ anh!

Văn Nhất Phi cười khổ: “Quả nhiên tôi là thắng khốn mà! Đến bây giờ tôi mới biết. Nhật Ninh tất cả nhờ vào cậu!”
Hạ Nhật Ninh vỗ vai Văn Nhất Phi: “Được rồi, ổn định lại tâm trạng rồi chúng ta về nhà đi! Vợ của chúng ta đang đợi chúng ta về nhà đấy.”

“Ừ, về nhà.” Cứ nghĩ đến nụ cười của Lưu Nghĩa Văn Nhất Phi lại thấy hình như sức mạnh trên người anh đã được hồi phục.

Quả nhiên, sức mạnh của tình yêu là vô bờ bến.

Trở về trụ sở của Văn Phu nhân, từ xa đã nhìn thấy Lưu Nghĩa và Thẩm Thất đang chạy bộ trên con đường nhỏ với Văn phu nhân.

Ba người phụ nữ vừa chầm chậm chạy bộ vừa nói chuyện, cùng nhau hít thở không khí trong lành, thưởng thức cảnh đẹp của mùa xuân.

Lưu Nghĩa là người có thể lực tốt nhất, cô cũng sẽ chọn lúc thích hợp dạy cho Thẩm Thất và Văn phu nhân một vài động tác thể thao để rèn luyện cơ thể.

Rõ ràng ba người phụ nữ mới chỉ quen nhau hai ngày mà sống với nhau cứ như người một nhà vậy.

Văn Nhất Phi và Hạ Nhật Ninh đều đứng cười ở chỗ cũ.

Nhìn thấy họ thân thiết với nhau còn vui hơn bản thân kiếm được 100 tỷ.

Đặc biệt là Văn Nhất Phi,anh thật sự thấy vui mừng khôn xiết.

Nhìn thấy mẹ và vợ mình chung sống tốt như vậy, quả thật là vui đến muốn hoan hô.

Mấy người Thẩm Thất cũng phát hiện ra Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi liền vẫy tay với hai người họ.

Văn Nhất Phi và Hạ Nhật Ninh vẫy tay tỏ ý đáp lại.

Ba người chầm chậm chạy lại, Thẩm Thất hoạt bát đến bên cạnh Hạ Nhật để anh lau mồ cho cô.

“Có mệt không?” Hạ Nhật Ninh âu yếm lau mồ hôi trên mặt cho Thẩm Thất.

“Cũng được.” Thẩm Thất lại làm mấy động tác thể dục, cô nói: “Môi trường ở nơi này rất tốt, rất yên tĩnh cũng rất an toàn. Chạy bộ thế này vào buổi sáng thì cả ngày đều sẽ có tâm trạng tốt.”

Văn phu nhân nghe thấy câu nói này lập tức mỉm cười: “Đúng vậy, dì cũng thấy như vậy, cho nên dì mới xây nhà của dì ở đây.”

“Cho nên dì mới trẻ như vậy!” Lưu Nghĩa cũng cười nói.

Văn phu nhân cười lớn nói: “Đi thôi, chúng ta đi về. Hai đứa nhỏ Phạm Thành Phạm Ly còn chưa dậy thì sẽ tung chăn màn của chúng nó ra.”

Hạ Nhật Ninh và Văn Nhất Phi vui vẻ đồng ý, mấy người họ từ từ đi về.

Bọn họ về nhà thì Phạm Thành Phạm Ly đã mặc áo ngủ ngái ngủ đi xuống: “Hả? Mọi người cùng đi chạy bộ ạ?”

Văn phu nhân nói: “Xem ra việc tung chăn màn không thành rồi! Dì đi tắm đã lát nữa ăn sáng.”

Thẩm Thất và Lưu Nghĩa cũng nói: “Bọn con cũng đi tắm.”

Văn Nhất Phi và Hạ Nhật Ninh cũng nói: “Bọn con cũng đi tắm nữa.”

Thế là người trong phòng này trong chớp mắt chỉ còn lại Phạm Thành Phạm Ly.

Hai anh em còn đang ngái ngủ, anh nhìn em, em nhìn anh sau đó cùng lúc ngửi mùi trên người đối phương.

Tại sao mọi người đều đi tắm hết nhỉ?

Mịt mù quá.

“Bỏ đi, chúng ta cũng đi tắm đi!” Phạm Thành nói với Phạm Ly: “Mọi người đều đi tắm rồi, nhất định là vì tối qua chúng ta không tắm sạch sẽ!”

Phạm Ly gật đầu đồng ý: “Được, bây giờ chúng ta đi.”

Phạm Thành Phạm Ly quay người đi về trong phòng.

Đầu bếp hào hứng bày bàn ăn sáng ra, ông quay đầu nhìn? Hả? Người đâu rồi? Sao lại không có ai thế này?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom