Advertisement
Advertisement
  • Chương 547

20547.Triệu Văn Văn liền phối hợp nói: “Được đó, được đó.”
Nếu hai người họ đã nói thế, những người khác tất nhiên không lý gì mà phản đồi.
Thế là mọi người lần nữa lái xe rời khỏi Phùng gia, chạy đến nhà hàng xoay dùng bữa nhà hàng này nằm ở tòa cao ốc nổi tiếng cao nhất được dùng làm điểm mốc của thành phố Vinh.
Mấy vị thiếu gia này đều là nhân vật nổi tiếng ở đây, họ vừa nói muốn đi dùng bữa, trên cơ bản đều là có ý định bao cả khu.
Nhưng họ còn chưa kịp đến nhà hàng xoay nữa, thì Thẩm Thất nghe thấy có người bên cạnh kêu la ồn ào: “Các cậu mau nhìn, bên kia có người muốn nhảy lầu!”
Xẹt xẹt xẹt, vô số ánh mắt nhìn về phía ngón tay lộ tin nóng này mà nhìn sang.
Hiện trường có rất nhiều người thị lực khá tốt, vừa nhìn, quả nhiên có người nghĩ không thông, đứng trên mái của tòa nhà chuẩn bị nhảy lầu tự tử.
Vốn dĩ họ không không tính xem náo nhiệt, chính vào lúc này, điện thoại Lưu Nghĩa reo lên, Lưu Nghĩa vừa nhìn, là sư phụ của cô ấy gọi qua.
Lưu Nghĩa không chút do dự, trực tiếp bắt máy: “Sư phụ? Chuyện gì thế?”
“Con giờ đang nơi nào? Con mau qua đây! Đường Trần Hưng đạo đối diện điểm mốc! sư huynh của con muốn nhảy lầu!” sư phụ của Lưu Nghĩa nói một tràng dữ dội: “Con có phải nói gì với nó? sao tự nhiên nó đột nhiên nghĩ quẩn thế này?”
Lưu Nghĩa như bị sét đánh vậy ngoài khét trong sống!
Cái gì?
Người nhảy lầu kia chính là Trần Chí Khuê?
Chết tiệt! Não anh ta có vấn đề à?
Lưu Nghĩa vội hỏi: “Sư phụ, con không nói gì cả! Anh ấy sao lại muốn nhảy lầu!”
“Đừng nói nữa, mau qua đi!” sư phụ nói xong câu này liền cúp máy.
Lưu Nghĩa vừa cúp máy, liền nói với những người khác: “Xin lỗi, bữa cơm này tớ không ăn được rồi, sư huynh tớ muốn nhảy lầu!”
Thẩm Thất vừa nghe, liền nói: “Tớ đi cùng cậu!”
Văn Nhất Phi cũng nói: “Tôi cũng đi!”
Hạ Nhật Ninh gật đầu nói: “Chúng ta lái xe qua đó!”
Được, bữa cơm này ai cũng không ăn, đều qua đó đi!
Thê là, cả đám người liền đổi phương hướng, vội hướng về vị trí Trần Chí Khuê nhảy lầu chạy sang.
Chờ tất cả người Thẩm Thất đều đến dưới lầu, phía dưới đã kéo xong dây phong tỏa.
113 đã đem đệm hơi vác sang để đó rồi.
Sư phụ của Lưu Nghĩa vừa nhìn thấy cô ấy, trực tiếp chen qua, liền nắm lấy tay Lưu Nghĩa hỏi: “Đây rốt cuộc là chuyện gì?’
“Con cũng không biết! Con cũng đang phát rầu đây!” Lưu Nghĩa nóng vội: “Sư phụ, đầu óc của sư huynh khi nào thì thông suốt một lần? Ngày ngày đánh quyền đều đánh vào đầu hết sao?”
“Nha đầu thuối, sao nói sư huynh con như vậy!” sư phụ Lưu Nghĩa đánh sau gáy của cô ấy.
Sư phụ cô ấy tuổi tác năm nay cùng Mạc ca gần bằng nhau, hơn 40 tuổi, không đến 50, đã nghỉ hưu, giờ chỉ dẫn dắt học trò.
Đối với Lưu Nghĩa cũng xem như là vừa là thầy vừa là bạn.
Thấy Lưu Nghĩa bị sư phụ đánh, Văn Nhất Phi có lòng muốn giúp người mình thích, sau khi cân đo cánh tay của đối phương, âm thầm từ bỏ!
Đánh không lại!
“Hì hì hì.” Lưu Nghĩa sờ lấy sau gáy, nói: “Sư phụ, người mau kêu sư huynh xuống đi! Đêm khuya trên đó gió lớn, không sợ cảm sao?”
“Nếu ta có thể kêu nó xuống thì tốt rồi! Con mau đi đem nó xuống cho ta! Đừng để mất mặt mũi quá!” sư phụ Lưu Nghĩa nhìn Trần Chí Khuê ở trên đó đòi sống đòi chết với vẻ tiếc nuối thất vọng: “Ta sao lại nhận mấy người khiến người khác nhọc lòng làm đồ đệ chứ!”
Nói xong câu này, sư phụ Lưu Nghĩa mới nhìn lấy Thẩm Thất và những người khác.
Ông ấy nhìn lướt qua, liền bị Hạ Nhật Ninh làm cho bất ngờ.
Nhưng, ông ấy ít nhiều trải qua thế sự, không làm ra những chuyện mất thể diện thế kia, bình tĩnh hỏi: “Bạn bè của con?”
“Ừm.” Lưu Nghĩa gật đầu, không có tâm trạng giới thiệu, trực tiếp nói: “Sư phụ con đi hỏi xem anh ấy rốt cuộc có chuyện gì?”
Nói xong, Lưu Nghĩa liền nhanh chân muốn chạy.
Cô ấy chưa chạy ra được hai bước, thì bị sư phụ cô ấy kéo lại!
“Con về đây! Con lên trên đó, nó bị kích động, trực tiếp nhảy xuống thì làm sao?” sư phụ Lưu Nghĩa đúng là lo nhói cả lòng: “Con ở dưới đây gọi điện cho nó, an ủi tâm trạng nó, để người khác cứu người!”
Thẩm Thất âm thầm đưa ngón tay cái lên: sư phụ chính là sư phụ, gặp chuyện bình tĩnh không hoảng hốt!
Lưu Nghĩa giờ mới phản ứng lại.
Hạ Nhật Ninh và những người đều đứng ở bên ngoài, không có vào trong.
Loại chuyện này, họ không thích hợp vào xem náo nhiệt.
Sư phụ Lưu Nghĩa nói rất đúng, chuyện cứu hộ này, thích hợp cho người chuyên nghiệp.
Thẩm Thất cùng Lưu Nghĩa đứng bên ngoài, cùng với cảnh sát cứu hộ trao đổi một chút, bắt đầu gọi điện thoại, chuyển dời sự chú ý của Trần Chí Khuê, thuận tiện cho người đi cứu hộ.
Khi cảnh sát cứu hộ biết người muốn nhảy lầu là một võ sĩ, liền bày tỏ áp lực có phần lớn đây.
Cho nên, nhiệm vụ thuyết phục đối phương tự mình đi xuống hay không giao cho Lưu Nghĩa.
Khi cảnh sát cứu hộ biết được chàng thanh niên bảnh trai với vẻ đầy chính nghĩa, chính là người trong lòng của người chuẩn bị nhảy lầu trên kia, người cảnh sát cứu hộ trẻ thiếu chút muốn lạy luôn!
Được cái chờ khi Lưu Nghĩa mở miệng nói chuyện. Vị cảnh sat cứu hộ đáng thương bị đả kích này, cuối cùng xem như lấy lại được một nửa máu.
Là đứa con gái thì tốt, thì tốt, thì tốt.
Cảnh sát cứu hộ lau lấy mồ hôi rời khỏi, trong lòng anh ấy một tràn than thở.
Người nhảy lầu này, phẩm vị thật đặc biệt.
Nhưng, cô gái này đúng là bảnh trai thật, đều cao hơn cả anh ấy huhuhuhu.
Lưu Nghĩa gọi vào điện thoại của Trần Chí Khuê, điện thoại mở loa ngoài, thế là mọi người đều nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Trần Chí Khuê.
“Tiểu Nghĩa, Tiểu Nghĩa! Sao em có thể ở bên tên lăng nhăng đó chứ?” Trần Chí Khuê khóc đến nổi thở không muốn ra hơi: “Em có biết không, người đàn ông đó không đáng tin đến chừng nào? Hôm nay anh mới biết khi xưa bên cạnh hắn ta có vô số người nổi tiếng trên mạng! Với người đàn ông như thế, thực sự xứng đáng bên em sao?”
Lưu Nghĩa bình tĩnh hỏi: “Trần Chí Khuê, anh rốt cuộc uống hết bao nhiêu?’
“Em không cần quan tâm anh!” Trần Chí Khuê nói lớn: “Trong lòng anh rất khó chịu đấy!”
Sư phụ Lưu Nghĩa than nhẹ một tiếng.
Oan nghiệt mà!
Trần Chí Khuê và Lưu Nghĩa đều chính tay ông ấy dẫn dắt nên, tâm tư của đứa đồ đệ ngốc này, thực ra ông ấy đều biết cả.
Nhưng Lưu Nghĩa rõ ràng không có ý gì với Trần Chí Khuê cả, sư phụ này không thể nào miễn cưỡng đồ đệ nhỏ của mình không phải sao?
Cho nên, ông ấy cũng chỉ có thể chọn cách giả ngu.
Không ngờ, hai đứa nhỏ này lại đi đến ngày hôm nay.
“Anh khó chịu cái nổi gì! Khó chịu thì xuống đây, em uống cùng anh!” Lưu Nghĩa bình tĩnh nói: “Đứng trên lầu cao hóng gió, tính là đàn ông gì chứ?’
“Tiểu Nghĩa anh nói với em, em đừng khích anh! Nếu không anh sẽ nhảy cho em xem! Em có biết không, em bên cạnh người đàn ông đó, chính là đâm một nhát trên trái tim anh? Tiểu Nghĩa, em nói xem, bao nhiêu năm nay, hai chúng ta thanh mai trúc mã cùng lớn lên, anh đối với em có tốt không?” Trần Chí Khuê mượn lấy sự say rượu, hôm nay xem như đem tâm sự trong lòng nói ra hết: “Em không thích anh, không sao! Anh thích em là được! Nhưng em không được ở bên cạnh người đàn ông đó! Hắn ta có tiền lại đẹp trai, nhưng bên cạnh hắn ta lại nhiều con gái thế kia, ai cũng nữ tính hơn em cả. Em không đánh lại họ! Sau này người đàn ông đó sẽ kiếm thêm một đống người tình, em làm sao mà sống!”
Những người xung quanh đứng nhìn gật đầu đánh giá: “Đúng là một chàng trai tốt!”
“Đúng thế, đúng thế, đến giờ phút này còn lo cho sư muội mình bị lừa, đúng là người đàn ông tốt!”
“Chính là thẳng thắn quá, nói trắng ra, đầu óc thiếu thông minh một chút! Mấy lời này sớm nói ra không phải tốt hơn sao? cần gì chờ tới bây giờ?”
Mặt Lưu Nghĩa nóng rang.
Mặt Văn Nhất Phi càng nóng hơn!
ấy chà, sớm biết sẽ yêu người con gái này, đánh chết anh ta cũng không hẹn hò với người nổi tiếng trên mạng!
Trần Chí Khuê tiếp tục khóc: “Tiểu Nghĩa à! Em có biết không, anh nói với người nhà là anh đã tìm được đối tượng! Người nhà đều rất vui! Nói gì cũng muốn anh dắt về ra mắt! Mẹ anh đã chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn, còn đem cả của hồi môn khóa trường thọ năm đó của bà ấy cũng chuẩn bị rồi, nói là muốn giao cho em. Em và người đàn ông đó tối qua công khai quan hệ trên truyền hình, em muốn anh nói sao với gia đình anh!”
Mọi người xung quanh liền ồ một tiếng, thì ra là vì chuyện này mà nghỉ quẩn muốn nhảy lầu!
Lưu Nghĩa bình tĩnh nói: “Em đã nói với anh ngay từ trước, chúng ta không thích hợp. Anh tại sao cứ muốn nói với gia đình anh, anh đã có đối tượng chứ?”
“Nói không chừng em thích anh thì sao? Nhiều năm như vậy, em chưa yêu bao giờ. Bên cạnh em ngoài anh ra, chính là những sư huynh đệ và sư phụ, họ đều đã có gia đình, em không thể nào làm người thứ ba chứ?” Trần Chí Khuê trả lời một cách đường hoàng: “Lỡ như có ý với anh thì sao? Anh phải chuẩn bị sẵn sàng, để em thích anh!”
Nghe lời của Trần Chí Khuê, mọi người xung quanh không nhịn được, đều bật cười.
Kể cả anh đẹp trai cảnh sát cứu hộ cũng phải nhịn cười nhịn đến đỏ cả mặt.
Thấy qua nhảy lầu, chưa thấy qua nhảy lầu mà còn nhảy tinh tế như thế.
Lưu Nghĩa với vẻ bất lực, chỉ có thể nói: “Anh xuống đây trước! Em theo anh về giải thích rõ ràng!”
“Anh không xuống!” Trần Chí Khuê vẫn cứ khóc: “Về giải thích thì có tác dụng gì? Em vẫn không bên anh đó thôi?”
Lưu Nghĩa và sư phụ của Trần Chí Khuê bên cạnh nghe thấy đều dựng cả gân xanh lên, liền giành lấy điện thoại, gào thét nói lớn: “Tên tiểu tử đáng chết kia mau cút xuống đây cho tôi!”
Đầu dây bên kia Trần Chí Khuê vừa nghe thấy giọng của sư phụ, liền khóc càng đau lòng hơn: “Sư phụ à! Người thương sót thương sót đồ đệ với!”
“Một người đàn ông, khóc gì mà khóc? Chưa đủ mất mặt sao?”mặt sư phụ Lưu Nghĩa đen xịt khiển trách nói: “Mau cút xuống ngay cho tôi!”
Anh cảnh sát cứu hộ đẹp trai chịu trách nhiệm chỉ huy vội nói: “Vị tiên sinh đây đừng như thế, mọi người đây cần an ủi anh ta, đừng để anh ta quá kích động! Như thế người của chúng tôi không tiện cứu người!”
Văn Nhất Phi nhỏ giọng nói với Hạ Nhật Ninh: “Xem đi, tớ nói họ là giả mà! Lúc đó, khi Tiểu Nghĩa dẫn tên Trần Chí Khuê xuất hiện trước mặt tớ, tớ biết ngay họ là diễn trò!”
Phạm Thành Phạm Ly không khách sao mà vạch trần: “Đúng thế, cậu biết họ diễn trò, kết quả có người buồn hết cả một ngày là ai không biết?”
Văn Nhất Phi trừng mắt!
Anh ấy tại sao lại kết bạn không cẩn thận thế này!
Tuyệt giao!
Hạ Nhật Ninh chỉ cười không nói, tiếp tục xem phát triển của sự việc.
Phùng Mạn Luân và Triệu Văn Văn đơn giản chỉ xem náo nhiệt, chuyện gì cũng không quan tâm.
Thẩm Thất thấy chuyện này trở nên gây go, nói: “Điện thoại đưa cho tớ, tớ nói mấy câu với anh ấy.’
Lưu Nghĩa và sư phụ đều là người không giỏi ăn nói, nghe Thẩm Thất nói thế, liền đưa điện thoại cho Thẩm Thất.
Thẩm Thất nhận lấy điện thoại, nhẹ giọng nói: “Trần sư huynh, chào anh, tôi là Thẩm Thất, anh còn nhớ tôi không?”
Giọng Thẩm Thất rất dịu dàng, đám đông ở xung quanh, đều bày tỏ, ây chà, giọng nữ thần thật hay!
Trên mái tòa nhà kia Trần Chí Khuê cũng phản ứng lại: “Cô là Tiểu Thất? Tôi nhớ! Cô không phải là chị em nuôi với Tiểu Nghĩa sao? Người con gái dịu dàng với vẻ ngoài rất tinh tế, mỏng manh yếu đuối, cứ hay cười híp mắt?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom