Advertisement
Advertisement
  • Chương 36

2036.
Ánh mắt cầu cứu của Thẩm Thất, Hạ Nhật Ninh đã nhận được rồi, nhưng lại không hề có chút ý muốn giải cứu nào.

Thẩm Thất chỉ có thể cắn chặt răng nói: “Xin thứ lỗi, tôi không biết gì cả.”

“Phụt…” Văn Nhất Phi đột nhiên cười lên: “Thật thú vị, tôi chỉ hỏi cô biết gì thôi, cô lại trả lời tôi không biết ư?”

Thẩm Thất mở miệng ra, mặt đỏ ửng lại, gượng gạo nói: “Tôi chỉ là một nhà tạo mẫu nhỏ nhoi, chuyên ngành đại học là mỹ thuật, cho nên về vấn đề tài chính tôi thật sự không biết rõ. Những việc tôi không biết, thì tôi cũng sẽ không nói leo bậy bạ, đây là phép lịch sự cơ bản nhất. Thật xin lỗi, câu hỏi của anh tôi thật sự không thể trả lời được.”

“Nhà tạo mẫu?” Văn Nhất Phi kinh ngạc, nhìn Hạ Nhật Ninh với một ánh mắt chứa đầy hàm ý.

“Vâng. Rất xin lỗi. tôi biết trong trường hợp này tôi không nên…” Lời nói của Thẩm Thất còn chưa nói xong, nhưng cô đã đứng dậy, dự định rời khỏi.

Nhưng cô vừa mới đứng thẳng người thì Hạ Nhật Ninh đột nhiên thò tay ra ấn vai của Thẩm Thất xuống: “Không sao, chúng ta chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi, cô ngồi xuống nghe cũng không sao cả. Dù sao thì ba người họ cũng sẽ không ngại đâu.”

Câu nói của Hạ Nhật Ninh, khiến Văn Nhất Phi, Phạm Thành, Phạm Ly mở to mắt ra cùng một lúc.

Thật là hiếm có!

Phạm Thành, Phạm Ly đồng thời cười híp mắt nói: “Ừ ừ, chúng tôi sẽ không ngại đâu.”

Thẩm Thất băn khoăn lo sợ ngồi xuống lại.

Ánh mắt của Phạm Ly nhìn chằm chằm vào Thẩm Thất: “Chuyên ngành đại học của cô là Mỹ Thuật ư? Mỹ thuật phương Đông hay mỹ thuật phương Tây?”

“Ơ, cũng tàm tạm.” Thẩm Thất có chút ngại ngùng nói: “Thật ra đại học năm hai tôi đã chọn theo ngành khác, sau đó tôi lại đặt sự chú ý về mặt trang điểm và tạo hình. Không còn cách nào khác, vì nếu chỉ học mỹ thuật một cách đơn thuần, thì rất khó tìm được việc làm.”

Phạm Ly bình tĩnh nhìn vào Thẩm Thất nói: “Thật ra tôi cũng theo học qua ngành mỹ thuật. Tôi thích nhất là của Tomonobu Imamichi.

Thẩm Thất vô cùng ngạc nhiên, dường như tìm được tri kỷ của mình vậy, gật đầu mỉm cười nói: “Tôi cũng vậy. Lúc đọc tôi đã lĩnh ngộ ra được rất nhiều. Tuy rằng những người trong nước bây giờ thiên về lối thẩm mỹ phương Tây hơn. Nhưng tôi vẫn rất yêu thích phong độ của mỹ thuật phương Đông. khắc họa từng li từng tí, mỗi một chi tiết đều khiến người khác phải nể phục.”

Hạ Nhật Ninh ngồi kế bên, nhưng đôi mắt của hắn cứ nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Thất.

Đây là lần đầu tiên Hạ Nhật Ninh nhìn thấy Thẩm Thất tràn đầy hứng khởi.

Đó là ánh sáng tràn đầy sự tự tin và kiêu ngạo.

Đó là một Thẩm Thất khác với thường ngày.

Phạm Ly và Thẩm Thất hai người họ càng nói càng tâm đầu ý hợp, sự gượng gạo trên mặt Thẩm Thất dần dần biến mất, khoảng khắc lúc cô cười nói cứ như những đóa hoa nở rộ trong mùa xuân, rực rỡ và sáng chói.

Nụ cười của một người đeo mặt nạ ngụy trang và của một người cười thật lòng, cảm giác đó là hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Thất vốn dĩ có khuôn mặt rất tinh tế, như được khắc họa vậy, cứ như bức họa Sĩ Nữ Đồ thời xưa.

Khi cô cười liền có một cảm giác thân thiện ấm áp như gió mùa xuân.

Có thể nói đó là một cô gái phương Đông điển hình.

Nhìn thấy Thẩm Thất chưa bao giờ cười với hắn như thế bao giờ, nhưng lại cười rực rỡ như vậy với Phạm Ly vừa mới gặp mặt, khiến trong lòng Hạ Nhật Ninh vô cùng khó chịu.

“Này, hôm nay hai người nói chuyện vui vẻ quá nhỉ.” Hạ Nhật Ninh lạnh lùng ngắt ngang câu chuyện của hai người đó, học mỹ thuật thì giỏi giang lắm sao?” Chuyên ngành của hắn là tài chính và quản trị, đối với mỹ thuật hắn thật sự không biết gì nhiều.

Thẩm Thất nghe thấy câu nói này, đột nhiên lè lưỡi về phía Phạm Ly một cách vô thức, trông vừa nghịch ngợm vừa dễ thương.

Ngay đến cao thủ tán gái như Văn Nhất Phi cũng bị Thẩm Thất thu hút theo.

“Đột nhiên ta có chút khát nước, Tiểu Thất, cô đi lấy ly nước cho ta.” Hạ Nhật Ninh tùy tiện tìm một cái cớ, ngoài ra cách xưng hô cũng được thay đổi.

Thẩm Thất nhìn cái ly trước mặt của Hạ Nhật Ninh, ly cà phê đó còn chưa được động đến giọt nào cả.

Thẩm Thất biết Hạ Nhật Ninh cố tình sai cô ra ngoài, nên lập tức đứng dậy, ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”

Nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thất vừa rời khỏi, Văn Nhất Phi chợt ngồi qua bên cạnh Hạ Nhật Ninh, nụ cười của hắn càng gian xảo hơn nữa: “Thật lòng à?”

Hạ Nhật Ninh thản nhiên liếc hắn một cái: “Thật giả cái gì chứ?’

Văn Nhất Phi nói với một bộ dạng suy tư: “Cô ấy có phải là người con gái mà anh vẫn luôn tìm kiếm không? Chẳng lẽ, chính là cô ấy?”

Hạ Nhật Ninh phủ nhận ngay lập tức: “Không phải.”

“Không phải ư…” Văn Nhất Phi nhìn Hạ Nhật Ninh một cách kỳ quặc: “Vậy Phùng Khả Hân thì sao?”

Hạ Nhật Ninh nhíu mày lên, đôi mắt phượng của hắn liếc xéo về phía Văn Nhất Phi: “Liên quan gì đến cô ta?”

Văn Nhất Phi lắc đầu nói: “Toàn thế giới đều biết Phùng Khả Hân đang theo đuổi anh. Bây giờ anh có mỹ nhân này bên cạnh, anh không sợ Phùng Khả Hân tức giận sao?”

“Không phải như các anh nghĩ đâu.” Hạ Nhật Ninh đột nhiên không muốn người khác biết được quan hệ thật sự giữa họ.

Đúng lúc này, có người bên ngoài vào bẩm báo: “Thiếu gia, Phùng tiểu thư đến rồi.”

Văn Nhất Phi lập tức đứng thẳng người lên nói: “Nè nè nè, đúng là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến mà! Để xem một lát anh sẽ ứng phó như thế nào.”

Sắc mặt Hạ Nhật Ninh vẫn không hề thay đổi, dường như không có chuyện gì có thể khiến hắn lung lay cả.

Phạm Thành, Phạm Ly đều gật đầu thể hiện sự đồng ý
Không lâu sau, Phùng Khả Hân đã mang theo một đôi giày cao gót 12 centi, thướt tha đi tới.

“Văn Nhất Phi, sao anh trở về từ nước Anh cũng không thăm hỏi tôi một tiếng vậy? Phạm Thành, Phạm Ly các anh cũng thật là, nếu không phải tôi gọi điện đến, thì các anh có phải cũng sẽ không dự định nói cho tôi biết có buổi tiệc này không?” Phùng Khả Hân vừa cười nói vừa đi về phía họ.

Hôm nay Phùng Khả Hân mặc một cái đầm màu đỏ thon dài, khiến thân hình của cô nóng bỏng vô cùng.

Cộng với khuôn mặt được trang điểm cực kỳ tinh tế của cô, trông thật nao núng lòng người.

Văn Nhất Phi huýtt sáo một cái về phía Phùng Khả Hân, Phạm Thành và Phạm Ly đều mỉm cười thể hiện sự hoan nghênh, chỉ có Hạ Nhật Ninh vẫn ngồi nghiêng về một phía trên ghế sô-pha, bịt tai lại không muốn nghe thấy gì nữa.

Phùng Khả Hân nhìn Hạ Nhật Ninh, trong ánh mắt của cô lướt qua một chút không cam tâm.

Từ lần đầu tiên khi cô nhìn thấy người đàn ông này, thì đã yêu hắn sâu đậm.

Bao nhiêu năm nay, cô chờ đợi cũng đã đủ lâu rồi!

“Nhật Ninh, anh không hoan nghênh em sao?” Phùng Khả Hân chủ động ngồi vào vị trí mà lúc nãy Thẩm Thất đã ngồi, cơ thể cô hơi hướng về phía hắn, lộ ra tất cả ưu điểm trên cơ thể nóng bỏng của mình.

Văn Nhất Phi nhìn về phía cặp sinh đôi kia, đồng thời cặp sinh đôi cũng đưa ra một nét mặt không biết nên làm thế nào.

Ý của Văn Nhất Phi là, tại sao hai người lại kêu Phùng Khả Hân qua đây?

Ý của cặp song sinh là, cô ấy gọi điện cho chúng tôi, chúng tôi cũng không thể nói dối được!

Đôi mắt thon dài của Hạ Nhật Ninh hơi ngước lên, lạnh lùng lướt qua Phùng Khả Hân, nói: “Sao lại không chứ? Đây là nhà của Phạm Thành và Phạm Ly mà, sao tôi lại có quyền không hoan nghênh chứ?”

Phùng Khả Hân cố tình ngả người về phía trước một chút, khoảng cách của hai người ngày càng gần nhau hơn: “Vậy, ý của anh là anh cũng hy vọng em đến đây đúng không?”

Đúng lúc này, Thẩm Thất cúi đầu bưng ly nước qua: “Hạ tổng, nước của anh…”

Thẩm Thất ngước đầu lên, liền nhìn thấy Phùng Khả Hân gần như sắp ngã hết nguyên người lên Hạ Nhật Ninh.

Phùng Khả Hân nghe thấy tiếng người liền ngước đầu lên, tầm nhìn của cô nhanh chóng tập trung vào khuôn mặt của Thẩm Thất, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh băng, giọng điệu hung dữ nói: “Là cô ư? Sao cô lại ở đây?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom