Advertisement
Advertisement
  • Chương 334

20334.

Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Đúng đó, sao có thể chứ? Nhưng trùng hợp như vậy. Em còn nhớ mấy hôm Thôi Nguyệt Lam đột nhiên biến mất không? Đúng lúc đó, anh cả cũng bí mật quay về. Hơn nữa hành tung của anh ấy thoắt ẩn thoắt hiện, luôn ma không biết quỷ không hay. Anh cũng không để ý đến hành tung của anh cả nên Thôi Nguyệt Lam đã lợi dụng anh cả. Anh cũng tin đứa bé đó là con của anh cả. Đứa bé đó không thể tồn tại được, cho nên anh mới đưa Thôi Nguyệt Lam đến bệnh viện. Anh đến đó không phải đưa cô ta đi khám thai mà là đi giám sát cuộc phẫu thuật.” Hạ Nhật Ninh nói đến đây, giọng nói có chút lạnh lùng.

Hắn chưa từng nghĩ rằng Thôi Nguyệt Lam lợi dụng hắn!


Hắn có đề phòng ai thì cũng không đề phòng người nhà.


Không ngờ Thôi Nguyệt Lam lại nắm được điểm yếu của hắn, làm ra chuyện này.


Thẩm Thất kinh ngạc đến ngẩn người: “Không thể nào. Anh cả không thể như vậy.”


Hôm đó, lúc thấy Thôi Nguyệt Lam và Hạ Nhật Kỳ, đúng là hai người có gì đó là lạ.


Bảo sao Hạ Nhật Ninh tin lời Thôi Nguyệt Lam.


Dù sao khi đó Hạ Nhật Kỳ không hề đẩy Thôi Nguyệt Lam ra.


Lẽ nào đứa bé là con của anh cả thật sao?


Thẩm Thất không dám tin chuyện này.


Hạ Nhật Ninh nói tiếp: “Mãi đến đêm giao thừa, anh mới biết anh cả và Thôi Nguyệt Lam không hề có quan hệ gì! Lúc anh cả đến thành phố Vinh đúng là sớm mấy ngày, nhưng mấy ngày đó anh ấy đều ở ngoại thành, không vào thành phố. Sao anh ấy gặp Thôi Nguyệt Lam được?”


Thẩm Thất bị chuyện này làm cho trấn động nên quên luôn chuyện của mình, không nhịn được nói: “Vậy Thôi Nguyệt Lam có con với ai chứ?”


“Nói đến chuyện này, đúng là rất vui đó.” Hạ Nhật Ninh thấy chuyện đã thu hút được sự chú ý của Thẩm Thất, hắn liền ôm lấy Thẩm Thất, ghé vào tai cô mà nói tiếp: “Lúc anh biết chuyện này không liên quan đến anh cả, anh đã biết Thôi Nguyệt Lam cố giấu điều gì đó. Thành phố Vinh là địa bàn của anh, muốn tra chuyện này đương nhiên có hơi khó, nhưng không có gì không có sai sót. Cho nên anh đã cho người điều tra toàn bộ ghi chép của camera.”


“Em biết mà, trong tay anh có một hạng mục kỹ thuật có thể kiểm tra mọi ngóc ngách, tất cả các thiết bị giám sát ngay lập tức. Sau đó Tiểu Đông đã dùng một ngày để điều tra tất cả camera và tìm được một thứ rất thú vị. Hôm đó, Thôi Nguyệt Lam đến quán bar rồi say rượu, có hai người đàn ông bám theo Thôi Nguyệt Lam! Trong đó có một người chính là vết dơ của Thôi Nguyệt Lam, hắn hạ thuốc vào rượu của cô ta. Hai người đàn ông đó mang Thôi Nguyệt Lam đi, đến một khách sạn gần đó. Một người trong đó đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, cũng âm thầm quay video lại. Anh đã lấy được đoạn phim đó. Xem ra Thôi Nguyệt Lam đắc tội không ít người, có những hai người muốn ra tay với cô ta.” Hạ Nhật Ninh nói đến đây liền dừng lại.

Thẩm Thất kinh hãi nói không lên lời.

Sao lại vậy chứ!

Lẽ nào đứa con của Thôi Nguyệt Lam…

Thẩm Thất bụm miệng không dám nghĩ tiếp.

“Thôi Nguyệt Lam đắc tội với ai mà lại bị hại như vậy chứ?” Thẩm Thất không nhịn được hỏi.

“Đúng đó, cả thành phố Vinh này có mấy ai dám hãm hại con gái nuôi nhà họ Hạ chứ.” Hạ Nhật Ninh bật cười: “Có điều, lần này cũng coi như ma xui quỷ khiến giúp em được hả giận.”

“Hả?” Thẩm Thất ngạc nhiên.

“Là Phùng Khả Hân.” Hạ Nhật Ninh không cần điều tra đã nói ra người đứng sau: “Trước khi về nước, cô ta đã âm mưu chuyện này rồi.”

Thẩm Thất đúng là không nói lên lời.

Cô thật không hiểu.

Hạ Nhật Ninh thì hiểu được động cơ của chuyện này.

Phùng Khả Hân thích Hạ Nhật Ninh, thiên hạ đều rõ.

Nhưng đáng tiếc lại thua trong tay Thẩm Thất, bị Phùng Mạn Luân đưa đến Mỹ tránh họa.

Nhưng cô ta không cam tâm bị tống đến Mỹ, luôn âm mưu để Thôi Nguyệt Lam đối phó với Thẩm Thất, cô ta sẽ làm ngư ông đắc lợi.

Cho nên, cô ta đã hại Thôi Nguyệt Lam, hủy hoại Thôi Nguyệt Lam trước.

Với tính cách nhỏ mọn của Thôi Nguyệt Lam, nhất định sẽ đổ lên đầu Thẩm Thất mà tính sổ.

Chỉ cần khiến Thôi Nguyệt Lam giận thì cô ta sẽ hại Thẩm Thất.

Hai người đánh nhau đôi bên đều bị thương.

Như vậy, hủy hoại Thôi Nguyệt Lam cũng chính là hủy hoại Thẩm Thất, vậy thì chẳng phải vị trí nhị thiếu phu nhân Hạ gia sẽ trống không sao?

Cho nên, Phùng Khả Hân mới làm vậy.

Thực tế Thôi Nguyệt Lam cũng không khiến Phùng Khả Hân thất vọng, quả nhiên đổ mọi chuyện lên Thẩm Thất, đem tức giận phát tiết lên người Thẩm Thất, cùng Vưu Tâm Nguyệt bày trò thuê côn đồ làm nhục Thẩm Thất.

Chỉ là người tính không bằng trời tính.

Thẩm Thất măn mắn thoát được, Thôi Nguyệt Lam muốn qua đó xem náo nhiệt lại bị làm con cừu thế thân. Bị làm nhục không nói làm gì nhưng cuối cùng lại đen đủi đến nỗi gặp phải Sùng Minh, bị hắn mở chứng cứ ở lễ mừng thọ tám mươi của Hạ lão phu nhân.

Người ta nói vỏ quýt dày có móng tay nhọn quả không sai.

Thôi Nguyệt Lam bị hại rồi.

Cho nên, Phùng Khả Hân là người đầu tiên lấy ảnh Thôi Nguyệt Lam bị làm nhục, bởi vì con cờ Thôi Nguyệt Lam đã nổ rồi nên không cần phải kích thích thêm nữa.

Quả nhiên, Thôi Nguyệt Lam lại không khiến Phùng Khả Hân thất vọng, cô ta lợi dụng cái thai kéo Thẩm Thất xuống nước cùng.

Cho nên, trước mắt mà nói, Thôi Nguyệt Lam lôi Thẩm Thất xuống nước, một người bị hủy thanh danh, một người vì yêu mà sinh hận.

Chỉ có Phùng Khả Hân là không liên quan, vẫn trong sạch vô tội.

Không thể không nói, chiêu này của Phùng Khả Hân đúng là rất lợi hại.

Nghe thấy lời giải thích này, Thẩm Thất ngẩn người đứng đó, không biết nói gì cho phải.

Những điều này khiến người khác không thể tiếp nhận.

“Trên người Thôi Nguyệt Lam có vết dơ, chắc chắn cô ta sẽ đi tìm người đổ vỏ. Lúc đó cô ta định giá họa cho anh. Vừa hay, anh cả gọi điện đến, anh kêu anh ấy đến đón Thôi Nguyệt Lam, cho nên Thôi Nguyệt Lam mới đành đổ mọi chuyện lên anh cả, giá họa cho anh ấy. Anh cả cũng từng rất thương Thôi Nguyệt Lam, cho nên không nghĩ gì, đưa Thôi Nguyệt Lam đến bệnh viện. Chuyện này đều do trên người Thôi Nguyệt Lam có vết dơ nên có rất nhiều cách giải thích. Cả thế giới đều tin anh cả đã động đến Thôi Nguyệt Lam.”

“Lúc đó anh đã tin như vậy. Bởi vì hai người rất thân thiết, anh cả cũng không có đẩy Thôi Nguyệt Lam ra. Điều này, Tiểu Thất em còn nhớ lúc thi thiết kế đã xảy ra chuyện gì không? Lúc đó em đã rất giận khi nhìn thấy mấy bức ảnh. Anh thừa nhận, lúc đó anh không có nghĩ nhiều. Bởi vì từ nhỏ đến lớn đều quen thân thiết với em gái nên đã quên mất sự thật rằng mọi người đều đã là người trưởng thành cả rồi.”

“Anh nghĩ, anh cả cũng sai y như anh. Anh ấy luôn coi Thôi Nguyệt Lam là em gái, cho nên mới làm ra mấy cử chỉ thân mật như vậy với Thôi Nguyệt Lam, coi là sự thân thiết lúc nhỏ. Điều này sau này anh mới hiểu ra, lúc đó, anh cũng quá sơ suất rồi. Do đó mới khiến Thôi Nguyệt Lam nói như vậy với em, lúc nghe chuyện đứa bé là con của anh cả thì anh mới ngộ ra chuyện này.”

“Hơn nữa đoạn video Thôi Nguyệt Lam và mấy người đàn ông kia bị công khai trên bữa tiệc mừng thọ của bà nội đã nói nên thân phận này cũng không ổn. Dù Thôi Nguyệt Lam không mang họ Hạ, nhưng dù gì thân phận trước kia cũng là con nuôi nhà họ Hạ. Con trai và con gái nhà họ Hạ ở bên nhau là trái luân thường đạo lý. Hạ gia không thể chấp nhận chuyện này! Cho nên đứa trẻ này không thể tồn tại được! Thôi Nguyệt Lam muốn gặp riêng anh, điều kiện là phá bỏ cái thai đi.”

“Vì Hạ gia, vì anh cả, anh không thể cho qua mọi chuyện. Anh định giải thích với em nhưng lúc đó anh đã đến đó rồi, cho nên định về nhà mới giải thích sau cho em rõ. Ai ngờ lúc anh giám sát cô ta làm phẫu thuật, cô ta lại lén chụp ảnh anh và cô ta cùng đi bệnh viện, lại còn gửi cho em, khiến em hiểu nhầm.” Nói đến đây, mắt Hạ Nhật Ninh ẩn hiện tia chết chóc.

Thẩm Thất mới tỉnh ngộ.

Thôi Nguyệt Lam đúng là mưu sâu kế bẩn thật!

“Thôi Nguyệt Lam dùng đứa bé để xin anh không dẫn theo trợ lý, tự mình đưa cô ta đi phẫu thuật, chính là như vậy. Anh thừa nhận, do anh sơ suất, khiến cô ta có cơ hội làm vậy. Lúc đó anh chỉ nghĩ đến bảo vệ danh dự của Hạ gia và anh trai, không ngờ từ đầu Thôi Nguyệt Lam đã gài bẫy anh như vậy. Đợi đến khi hoàn hồn, anh muốn tìm cô ta nhưng mẹ anh lại…” Hạ Nhật Ninh thở dài: “Xin lỗi em, Tiểu Thất.”

Thẩm Thất đã đoán được rồi.

Hạ Nhật Ninh nhất định sẽ tìm Thôi Nguyệt Lam tính sổ, nhưng bị Vưu Tâm Nguyệt cản lại.

Không có cách nào khác, ai nói bà ta thích Thôi Nguyệt Lam đến vậy chứ?

Hạ Nhật Ninh có muốn trút giận thì cũng không thể ra tay vì còn có mẹ hắn ngăn cản.

Thẩm Thất lắc đầu, biểu thị bản thân không để ý.

Hạ Nhật Ninh tiếp tục nói: “Cho nên, những gì nên giải thích đều đã được giải thích rồi. Tiểu Thất, em còn giận không?”

Hạ Nhật Ninh nắm tay Thẩm Thất, đặt lên tim hắn, nhẹ nhàng nói: “Xem này, nơi đây có bao uất ức? Sao em lại không tin anh chứ?”

“Em.” Thẩm Thất nghẹn lời.

“Anh đã từng nói rồi, đây chính là ván đã đóng thuyền. Anh sẽ không phụ em, dù chuyện gì xảy ra thì anh cũng sẽ không gây ra chuyện ngoài ý muốn đó với người đàn bà khác. Tiểu Thất, anh không có ngốc đến nỗi bị người ta hại đến nỗi có con. Con của anh chỉ có thể do em sinh ra.” Hạ Nhật Ninh chân thành nhìn Thẩm Thất nói: “Bây giờ chúng ta có con rồi, Tiểu Thất, về nhà nhé, chúng ta ở bên nhau mới thực sự trọn vẹn.”

Thẩm Thất cố giằng tay mình ra, quay lưng về phía Hạ Nhật Ninh, nhẹ nhàng nói: “Dù anh có giải thích rõ chuyện của Thôi Nguyệt Lam, nhưng chuyện mười tám năm trước thì sao? Hạ Nhật Ninh, anh cho rằng thật sự có thể coi như truyện này chưa hề xảy ra sao?”

Hạ Nhật Ninh tiến lên một bước, ôm lấy Thẩm Thất.

Thẩm Thất lại tránh đi, ánh mắt kiên cường nhìn Hạ Nhật Ninh: “Nhật Ninh, thà hôm nay anh không giải thích thì em còn vui vẻ rời đi. Anh giải thích rồi, lại khiến cả hai chúng ta khó xử. Đây là dồn nhau vào đường cùng, không phải sao?

Hạ Nhật Ninh cúi đầu nói: “Tiểu Thất, em chưa từng nghĩ đến khả năng người giết ba em năm đó vốn không phải mẹ anh ư?”

Thẩm Thất cứng họng: “Hạ Nhật Ninh, anh muốn gì đây? Chính miệng em hỏi bà ấy đó! Bà ấy chính miệng thừa nhận là hung thủ đó!”

“Tiểu Thất! Nghe này! Nếu anh chứng minh được hoặc tìm được hung thủ thật sự thì em có tha thứ cho anh không? Em có về không?” Hạ Nhật Ninh hỏi thẳng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom