Advertisement
Advertisement
  • Chương 155

20155.
El lạnh nhạt mà nói: "Con đã có cuộc sống của mình, cũng không cần câu nệ tại quá khứ nữa. Dù sao, tôi với con đã không phải là cùng một giới rồi."

El nhìn rất thấu rõ.

Hạ Nhật Ninh cho dù không có giải thích thân phận của hắn, thế nhưng bà gặp quá nhiều người, liếc một cái là đã nhìn ra được sự bất phàm và cao quý ở trên người của Hạ Nhật Ninh.

Người đàn ông như vậy, chỉ sợ là gia thế hiển hách, địa vị kính trọng.

Loại gia tộc này, chỉ sợ là sẽ không tiếp nhận một con dâu có vết nhơ chăng?

Làm cô không thể cho cô ấy cái gì, vậy thì vì cô ấy làm chút chuyện mà khả năng mình cho phép.

Thẩm Thất rất đau lòng nhìn bà: "Cô là đang trách con không có chăm sóc tốt cha sao?"

El im lặng nhìn Thẩm Thất, không biết nên nói cái gì cho phải.

Bà cả đời chưa lập gia đình, cũng không có con, cũng không biết phải giao tiếp với hậu bối như thế nào.

Bà cả đời đều giao thiệp với khảo cổ.

Những xương cốt người chết kia chắc là sẽ không thút thít nỉ non đấy.

Hạ Nhật Ninh lại hiểu ý của el, khẽ cười mà nói: "Cô quá lo lắng rồi, Hạ gia không có quy tắc này."

"Hạ gia?" Ánh mắt của el trong nháy mắt rơi vào trên người của Hạ Nhật Ninh.

"Đúng, con là Hạ Nhật Ninh." Mắt phượng của Hạ Nhật Ninh nhìn thẳng vào el.

"Thì ra là cậu!" El rõ ràng là khẽ giật mình: "Thật không ngờ rằng, cậu lại cùng cháu gái của tôi với nhau."

Hạ Nhật Ninh khẽ vuốt càm: "Cô xin yên tâm, con sẽ đối xử tử tế với tiểu Thất."

El ung dung mà cười: "Vậy là tốt rồi. Nhưng mà, các người vẫn là sớm rời khỏi đi. Nơi đây không chừng bao lâu sẽ loạn đứng lên. Vì tranh đoạt đồ vật dưới nền đất, đã có người làm thông nhiều động trộm. Mở bậy như vậy là sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề đấy, chỉ sợ phía dưới cũng đã không yên ổn rồi. Thực khó mà nói, xảy ra cái chuyện gì."

Thẩm Thất lo lắng nhìn bà: "Vậy cô thì sao?"

"Đây là công việc của tôi." El giải thích: "Huống chi cũng là tâm nguyện của tôi, tôi muốn làm trở lại nguyên thể của triều đại mà lúc ấy đã từng hiển hách một thời kia, tôi muốn phục hồi văn hóa của triều đại kia. Tôi không thể đi."

"Thế nhưng..." Thẩm Thất còn muốn khuyên el.

Lúc này, bên ngoài có người tới chào hỏi: "El, nghe nói có khách quý lâm môn?"

El nghe thấy giọng nói này, sắc mặt lập tức trong nháy mắt thay đổi, một lần nữa đeo lại mặt nạ.

Thẩm Thất cùng Hạ Nhật Ninh giờ mới hiểu được, mình lúc vừa đi vào, bà ấy đeo mặt nạ, không phải là vì cố ý phòng bị bọn họ, mà là vì phòng bị những người ở bên ngoài kia đấy!

Lều vải rất nhanh bị vén lên, từ bên ngoài đi vào một người đàn ông người da trắng có thân hình cao to.

Ánh mắt thẩm thị của người đàn ông sau khi quét qua người ở trong phòng, rất nhanh định hình ở trên người Hạ Nhật Ninh.

Anh ấy rõ ràng cũng thật bất ngờ: "Ngài Hạ?"

Hạ Nhật Ninh khẽ vuốt càm: "Không biết ngài xưng hô như thế nào?"

Đối phương khẽ cười: "Tuy rằng ngài Hạ không biết tôi, tôi lại ngưỡng mộ ngài Hạ đã lâu. Các người cùng el tiểu thư quen biết?"

Hạ Nhật Ninh vẫn không trả lời, el lập tức trả lời: "Không hẳn là quen thuộc, trước kia từng có gặp mặt một lần."

Thẩm Thất hơi kinh ngạc, nhưng mà lập tức phản ứng lại.

Cô ở trước mặt những người này luôn duy trì sự thần bí và bí mật, hiển nhiên là có suy nghĩ của mình đấy.

Vì vậy, Thẩm Thất lập tức giải thích: "Tôi trước kia đã từng có sự giúp đỡ của bà el, nghe nói bà ấy cũng tới nơi đây, vì vậy tới đây chào hỏi."

El đối với phản ứng của Thẩm Thất rất hài lòng.

Người cô gái rất thông minh.

"Ồ, là như thế này a. Thỉnh cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi là Thomas, người Mỹ, chức nghiệp nhà thám hiểm và nhà người sưu tầm." Người đàn ông da trắng hướng về phía Hạ Nhật Ninh gật đầu nói: "Tôi luôn rất ngưỡng mộ ngài Hạ, thật không ngờ lại ở chỗ này nhìn thấy ngài Hạ. Ngài Hạ cũng đối với những thứ kia cảm thấy hứng thú?"


"Hoàn toàn không có hứng thú." Hạ Nhật Ninh lười biếng mà trả lời: "Tôi đối với đồ cổ không có vô cùng chấp niệm."


"Vậy thì thật là vinh hạnh. Tôi cho là tôi lần này phải cùng bảo bối lỡ mất dịp tốt rồi!" Thomas nghe được Hạ Nhật Ninh nói như vậy, hình như đúng là một vẻ thở phào một hơi.


Nhưng mà, câu tiếp theo của Thomas lại nói là: "Nhưng mà tôi vẫn là muốn mời ngài Hạ tham dự hành động đào báu vật lần này của chúng tôi, vốn là chúng tôi còn không có cơ hội hay hy vọng gì, thế nhưng là nếu có sự gia nhập liên minh của ngài Hạ, như vậy phần thắng sẽ lớn thêm."


Hạ Nhật Ninh lập tức cự tuyệt: "Thật có lỗi, tôi đối với trộm mộ không có hứng thú gì."

Thân là tổng tài của tập đoàn, làm sao có thể đối với chuyện này có hứng thú?

Hắn muốn cái gì, chỉ cần dùng tiền mua thì được rồi!

Đương nhiên còn nhiều người đi làm chuyện này!

Vẻ mặt của Thomas tiếc nuối, nói: "Vậy thì thật quá đáng tiếc. Đây thật ra là một hoạt động thám hiểm rất hay đấy."

Thẩm Thất nhìn tình hình này, lập tức nói: "Bà el, hôm nay đã quấy rầy bà nhiều thời gian như vậy, thực là vô cùng có lỗi. Chúng tôi cáo từ trước."

El cũng đứng lên: "Được, tôi tiễn các người rơi khỏi."

Hạ Nhật Ninh cùng Thẩm Ngũ cũng hướng về phía Thomas gật đầu, quay người cùng rời khỏi.

Mọi người rất nhanh trở về lại phía bên ngoài của nơi đóng quân , el hạ giọng nói: "Thomas là một nhà thám hiểm điên cuồng, các người tốt nhất cùng hắn giữ một chút khoảng cách. Nơi đây thật là không an toàn, mau rời khỏi."

"Cô..." Thẩm Thất đỏ cả hốc mắt: "Cho con một phương thức liên lạc của cô được không nào? Cho dù là lúc cô thuận tiện thì xem cũng tốt."

El suy nghĩ một hồi, đem email cá nhân của mình nói cho Thẩm Thất.

Hạ Nhật Ninh rất nhanh mang theo những người khác ra khỏi nơi đóng quân.

Thẩm Ngũ hỏi Hạ Nhật Ninh: "Anh có phải cũng cảm thấy là lạ ở chỗ nào rồi phải không?"

"Đâu chỉ là là lạ." Hạ Nhật Ninh ngẩng đầu nhìn sắc trời nói: "Xem ra nơi này thật sự sắp xảy ra chuyện rồi. Chúng ta đi tìm Phùng Mạn Luân gặp mặt trước."

Mọi người rất nhanh trở lại nơi đóng quân của mình, vừa mới trở về, liền nhìn thấy Phùng Mạn Luân cử chỉ vội vã từ bên ngoài trở về.


Xem ra, anh ấy cũng thăm dò được vừa đủ tin tức rồi.


"Xem ra, nơi này của chúng ta không thể ở lâu rồi." Câu nói đầu tiên của Phùng Mạn Luân chính là câu này.


"Anh thăm dò được tin tức gì?" Hạ Nhật Ninh hỏi thẳng vào vấn đề.


"Trước mắt có người không quan tâm phép tắc của trộm mộ, ở nơi không nên đục động trộm thì đục mấy cái động, hình như chết người rồi. Nhưng mà cụ thể số lượng người tử vng thì không rõ." Phùng Mạn Luân trả lời: "Tôi vốn còn muốn cùng vô giúp vui đấy, nhưng mà bây giờ xem ra, còn là mạng quan trọng hơn."

Thẩm Thất không hiểu mà hỏi: "Nghiêm trọng như vậy?"

Phùng Mạn Luân gật gật đầu, nói: "Biệt hiệu hành động của lần này là đào báu vật. Nghe nói có người từ hang mộ ở nơi này đã mang đi một đồ đồng điếu của thời kỳ Thương Chu, ở bên ngoài bán đi được giá tiền rất lớn. Sau đó vô số người, huy động toàn bộ lực lượng bắt tay hành động, đều cắt ngang tới nơi này chia nhau hưởng lợi. Nhưng mà sự thật là, đồ đồng điếu của thời kỳ Thương Chu kia, là từ nơi này truyền ra, nhưng tuyệt đối không phải là thời kỷ Thương Chu, mà là từ triều đại huyền bí kia, dùng công lịch suy tính, hẳn là vào trước công nguyên, thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc."


"Đáng sợ nhất không phải ở đây, mà là có người phát hiện trong hang mộ xuất hiện một máy móc trang bị hoàn toàn không nên thuộc về nền văn minh này." Phùng Mạn Luân hạ giọng nói: "Hiển nhiên, đây là người ở phía sau đi vào hang mộ, nhưng hang mộ ở trước lúc bị trộm, là một mộ địa nguyên vẹn không một tỳ vết nào. Người mang vào văn minh kia, biến mất rồi."


Nghe Phùng Mạn Luân nói như vậy, Thẩm Thất bỗng lạnh cả người.


Hèn chi cô nói cái gì cũng phải cho mình rời đi.


Thế nhưng, cô đang ở chỗ này, có phải cũng sẽ rất nguy hiểm không?

"Mộ địa này lộ ra tà khí, chúng ta vẫn là xem thế nào thì tốt hơn." Phùng Mạn Luân làm một phát biểu tổng kết.

Hạ Nhật Ninh nhìn thoáng qua Thẩm Thất: "Em muốn đi?"

Thẩm Thất lắc đầu: "Em cũng không phải là đạo mộ, đi xem náo nhiệt gì? Cũng không thể bởi vì từng coi mấy bộ đạo mộ đấy, thì cảm thấy mình là người trong nghề rồi chứ? Nam Phái Tam thúc tuy là đã viết Đạo Mộ Bút Ký, thế nhưng là ông ấy cũng không có đi đạo mộ a! Nếu như nơi này rất nguy hiểm, vậy chúng ta vẫn là né tránh đi thì tốt hơn."

Những người khác đầu gật đầu.

Phùng Mạn Luân trầm ngâm một hồi nói: "Thật ra nếu chúng ta muốn vây xem, cũng không phải là không được. Nơi mà buổi sáng hôm nay chúng ta đi tảo mộ, vừa đúng là một địa điểm quan sát rất tốt. Cách cổ mộ gần một nghìn mét, hơn nữa đứng ở địa điểm cao, nếu có thiết bị phụ ống nhòm, có lẽ là không có vấn đề."

Lời đề nghị của Phùng Mạn Luân, khiến mọi người động lòng.

Nói không tò mò là giả đấy.

Xem là một chuyện, quan sát ở hiện trường là một chuyện khác.

Hạ Nhật Ninh nhìn thấy biểu cảm băng khoăn ngọ ngoạy trên mặt của Thẩm Thất, lập tức nói: "Cũng được, chúng ta vậy đi lên núi xem xem náo nhiệt. Đúng rồi, bọn họ chừng nào sẽ chính thức khởi hành?"

"Nghe nói là đã tế bái rồi, ngày mai giữa trưa sẽ xuất phát." Phùng Mạn Luân giải thích.

Tất cả mọi người trong nháy mắt đều lặng im.

Đây thật đúng là một yêu thích vừa hiếm có vừa mới lạ a.

Vây xem người khác đạo mộ!

Đoán chừng, chuyện này cũng chỉ có bọn họ có thể làm được rồi.

Ngay vào đem đó, bọn họ thì cùng những người kia núp ở xa xa, cho thấy rõ thái độ của mình: Chỉ vây xem, không tham dự.

Những người đạo mô khác thấy được, cũng không đi quản bọn họ làm cái khỉ gió gì, chỉ lo làm lấy chuẩn bị của mình.

Thẩm Thất nhịn không được nói: "Đợi khi em chết, em kiên quyết không cho mình làm tùy táng nhiều như vậy, đây không phải chờ người khác tới đào phần mộ sao? Ưmmm......" Câu nói còn lại, bị Hạ Nhật Ninh một phát bưng kín miệng.

Sắc mặt của Hạ Nhật Ninh có vẻ không tốt: "Không được nói bậy."

Thẩm Thất đẩy tay của hắn ra: "Chỉ là nói giỡn."

"Nói giỡn cũng không được!" Sắc mặt của Hạ Nhật Ninh đen như chảo sắt.

Nếu mà vào lúc thường, cũng chỉ là cười cười cho qua.

Thế nhưng là nơi này lộ ra một luồng tà tính.

Hạ Nhật Ninh luôn cảm thấy chuyện ở trong này không phải bình thường như thế.

Nhìn thấy Hạ Nhật Ninh nghiêm túc như vậy, Thẩm Thất cũng liền không nói tiếp.

Ngay vào đêm đó, tất cả mọi người cũng không hay nói lời nào.

Vì lý do an toàn, mọi người cũng không có ở bên ngoài cắm trại, mà là tập thể quay về trong xe nghỉ ngơi.

Dù sao trên xe cũng rất thoải mái, muốn cái gì có cái đó.

Thẩm Thất tắm rửa xong chui vào chăn, nhịn không được mà hỏi: "Anh nói xem, cô có sẽ xảy ra chuyện gì chứ?"

"Bà ấy là nhà khảo cổ, chắc có lẽ không có ở tiền tuyến." Hạ Nhật Ninh an ủi cô mà nói: "Hơn nữa, bà ấy đã biết rõ sự kỳ lạ ở trong này, bà ấy lại không phải ngu, làm sao còn có thể ở tiền tuyến. Còn có một người, hôm nay em cũng thấy đấy, cô thật ra đối với Thomas mấy người vẫn là rất phòng bị đấy. Nói rõ cô là có năng lực tự bảo vệ mình đấy."

Đáy lòng của Thẩm Thất lúc này mới yên lòng một chút.

Thẩm Thất thấu qua cửa sổ nhìn ra ngoài.

Vẫn có rất nhiều người lúc này còn chưa ngủ, còn chè chén say sưa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom