Hot Lâm Thiếu Báo Thù (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1-5

Chương 1: Trở về Kim Châu

Ga Kim Châu.

Một người đàn ông trẻ mặc chiếc áo sơ mi cũ màu xám với đôi mắt sáng như đuốc mạnh mẽ bước ra khỏi nhà ga.

Tên anh là Lâm Mộc.

“Kim Châu sau 5 năm thay đổi nhiều quá...” Lâm Mộc ngước nhìn những tòa nhà chọc trời san sát nhau ở Kim Châu.

5 năm trước, nhà họ Lâm là trùm kinh doanh có tiếng ở Kim Châu, nhưng bị người ta hãm hại thành trắng tay chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Vốn dĩ, Lâm Mộc sống cuộc đời xa hoa lại không có tinh thần cầu tiến, cho nên sau lưng người ta đều thầm gọi anh là tên công tử bỏ đi.

Khi nhà họ Lâm sụp đổ tan tành, vị công tử bỏ đi là anh mới như tỉnh cơn mê.

Anh muốn thay đổi, lại phát hiện mình chỉ là thứ bỏ đi lực bất tòng tâm, chẳng thể đổi thay thứ gì.

Sau khi chịu đựng đủ mọi sự sỉ nhục, Lâm Mộc tuyệt vọng đến cùng cực, đành ôm hận rời khỏi Kim Châu, đến vách núi Ngọa Long kết liễu cuộc đời, vừa hay được vị sư phụ hiện giờ của anh cứu sống.

Sư phụ nói Lâm Mộc sở hữu Chí Tôn Tích, là kỳ tài tu hành.

Được sư phụ giảng giải khuyên răn, Lâm Mộc lại khấp khởi hy vọng được sống, tinh thần hoàn toàn phấn chấn, đồng thời ở lại miếu đạo quán trong núi để tu hành, nửa bước cũng không rời nơi này.

Mấy năm qua, có thể coi Lâm Mộc như Niết Bàn tái sinh. [1]

[1]: Cách nói của nhà Phật.

Mãi đến mấy ngày trước, sư phụ nói thời cơ đã chín muồi, kêu Lâm Mộc hãy xuống núi.

“Lần này Lâm Mộc ta trở lại, cục diện Kim Châu cũng nên thay đổi rồi, ta sẽ giành lại hết tất thảy những gì đã đánh mất 5 năm trước! Phải khiến những kẻ hại nhà họ Lâm bị hủy diệt phải run sợ! ” Ánh mắt Lâm Mộc thoáng hiện tia lạnh lùng sắc bén.

Dù hiện giờ Lâm Mộc đã chín chắn hơn nhiều, nhưng hễ nghĩ tới chuyện xảy ra 5 năm trước, anh lại không sao khống chế được cảm xúc của mình.

Trước cổng nhà ga đỗ một chiếc Panamera, một cô gái mặt hoa da phấn dựa vào xe, cô nàng vận chiếc váy ngắn thời thượng, đừng nói ở Kim Châu, dù cô xuất hiện ở thành phố cấp 1 cũng là giai nhân hạng nhất.

Xe hiệu gái xinh cứ vậy mà thu hút bao ánh mắt người qua đường.

Cô gái liếc thấy Lâm Mộc thì lập tức bước tới.

“Anh là Lâm Mộc nhỉ?” Cô gái đánh giá cách ăn mặc của anh.

“Là tôi, không biết cô là?” Lâm Mộc nhìn về phía giai nhân hạng nhất kia.

“Tôi là Trần Uyển Nhi, ông nội kêu tôi tới đón anh.” Trần Uyển Nhi nhún vai.

“Trần Uyển Nhi.” Lâm Mộc nghe tới cái tên này, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Trước khi xuống núi, sư phụ anh quả thực từng nói sẽ có người đón anh, nhưng Lâm Mộc ngàn vạn lần không ngờ tới, người đến lại là Trần Uyển Nhi!

Lâm Mộc từng lăn lộn bao năm ở Kim Châu, đương nhiên biết tới cái tên Trần Uyển Nhi này.

Cô nàng là giai nhân nức tiếng của Kim Châu, ông nội lão Trần càng là nhân vật lớn được mọi người kính trọng.

Lão Trần đã sớm về ở ẩn và dưỡng lão tại Kim Châu, gần như không còn tiếp xúc với giới kinh doanh và chính trị.

khi còn lớn mạnh, nhà họ Lâm cũng có sức ảnh hưởng ở Kim Châu, ngày ấy ba của Lâm Mộc cũng từng muốn đến chào hỏi lão Trần, nhưng luôn bị khước từ ở ngoài cửa, đến tư cách gặp mặt cũng chẳng có.

Giờ đây, lão Trần lại sai cháu gái của cụ đích thân tới nhà ga đón anh ư?

Lâm Mộc không khỏi than thầm, chẳng ngờ sư phụ của anh lại có mối quan hệ lợi hại nhường này. Anh vẫn luôn cho rằng, sư phụ chỉ là vị tu sĩ tới ở ẩn trong núi để tu hành, hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ với thế giới bên ngoài.

“Giờ anh muốn đi đâu?” Cả người Trần Uyển Nhi toát lên khí chất cao ngạo.

Ánh mắt Lâm Mộc như đóng băng: “Khách sạn lớn ở Kim Châu.”

Trước khi quay lại Kim Châu, Lâm Mộc nhận được tin, Chu Khôn - kẻ đầu sỏ hại nhà họ Lâm sụp đổ, sẽ tổ chức hôn lễ ở khách sạn lớn Kim Châu ngày hôm nay.‘’

“Lên xe đi, thật không hiểu nổi, sao ông nội lại kêu tôi tới đón người trong núi như anh chứ.” Trần Uyển Nhi lầm bầm lầu bầu, quay người đi về phía xe.

Lâm Mộc sửng sốt, xem ra Trần Uyển Nhi không nguyện ý tới đón anh rồi....

Cổng khách sạn lớn Kim Thành.

Từng chiếc xe hiệu đắt đỏ đỗ kín bãi đỗ xe.

Hôm nay là ngày thành hôn của Chu Khôn, từ sau khi chiếm đoạt nhà họ Lâm, sự nghiệp của anh ta trong giới kinh doanh Kim Châu có thể gọi là ‘phất lên như diều gặp gió’, đám bợ đỡ nịnh hót đương nhiên nhiều không đếm xuể.

Lầu hai khách sạn, khách đến chật chỗ.

“5 năm nay, Chu Khôn nổi lên nhanh chóng, trở thành nhân tài kiệt xuất trong giới kinh doanh của Kim Châu! ”

“Nếu anh ta không chiếm đoạt nhà họ Lâm, sao có thể phất lên nhanh đến vậy? Nói ra thì nhà họ Lâm thật đáng thương, bị người mà mình tin tưởng nhất gài bẫy, đến nàng dâu nhà họ Lâm cũng bị anh ta cướp mất.”

Trong hàng ghế khách mời, vài ông chủ có mối quan hệ thân thiết đang rỉ tai bàn tán.

“Xuỵt, đừng nói xằng, nếu để Chu Khôn nghe thấy những lời này thì chúng ta tự chuốc phiền phức đấy!”

Mấy ông chủ ra hiệu cho nhau.

Hiện giờ Chu Khôn phất lên như diều gặp gió, ai lại muốn đắc tội với anh ta?

Trên sân khấu, chú rể Chu Khôn đeo gọng kính, mặc lễ phục, nom rất nho nhã lễ độ. Cô dâu Hàn Mông lan cũng xinh đẹp rạng ngời.

“Xin hỏi cô dâu Hàn Mông lan, cô nguyện ý gả cho chú rể Chu Khôn không?”

MC tiệc cưới cất giọng nói đầy sức truyền cảm, cả hội trường im phăng phắc, mọi ánh nhìn đều đổ về phía sân khấu để làm chứng cho khoảnh khắc này.

“Một đôi cẩu nam nữ kết hợp cũng thật xứng đôi vừa lứa mà.”

Vào giây phút quan trọng, một giọng nói không chút ăn nhập bỗng truyền tới từ ngoài sảnh lớn.

“Ai mà to gan thế? Dám ầm ĩ vào thời khắc quan trọng như này? Không muốn lăn lộn ở Kim Châu nữa sao?”

Người người trong hội trường vừa kinh ngạc lại hồ nghi quay đầu nhìn.

Đập vào mắt mọi người là một người đàn ông trẻ mặc đồ cũ kĩ đang chậm rãi bước vào hội trường.

“Đó... chẳng phải công tử nhà họ Lâm ư? Sao anh ta lại xuất hiện ở đây?”

Khi mọi người nhận ra người tới, cả hội trường xôn xao tiếng kinh hô.

“Sao thứ bỏ đi này lại chui từ xó xỉnh nào ra thế này?” Chú rể Chu Khôn sa sầm mặt.

“Anh yêu, đừng lo lắng, ai chẳng biết Lâm Mộc là thứ bỏ đi, dù anh ta đến đây cũng chỉ tự chuốc nhục vào người thôi.” Cô dâu Hàn Mông lan cười khinh bỉ.

Lâm Mộc sải bước đến gần sân khấu, ngẩng mặt lên nhìn.

Khi anh trông thấy Chu Khôn và Hàn Mông lan trên sân khấu, lửa giận cố dằn xuống 5 năm trời bỗng chốc bùng phát từ sâu thẳm nội tâm, hai mắt anh cũng thoáng đỏ.

Chu Khôn vốn là con nuôi của ba Lâm Mộc, là anh nuôi của Lâm Mộc. Anh ta được ba Lâm Mộc tin tưởng và nhận nuôi.

5 năm trước, chính Chu Khôn dựa vào sự tin tưởng của ba Lâm Mộc, giăng bẫy rồi chiếm đoạt nhà họ Lâm!

Còn cô dâu Hàn Mông lan vốn là bạn gái của Lâm Mộc anh!

Sau khi Lâm Mộc gặp nạn, cô ta bèn theo Chu Khôn.

Nhìn thấy kẻ đầu sỏ hại nhà họ Lâm sụp đổ, Lâm Mộc sao có thể không hận, sao có thể không giận?

“Hàn Mông lan, thật không ngờ cô lại kết hôn với Chu Khôn, tôi còn nhớ rõ, ngày đó cô thề nguyền hứa hẹn đời này không phải tôi thì không gả đi đấy.” Lâm Mộc cười lạnh.

Hàn Mông lan cười mỉa mai: “Lâm Mộc, anh thật sự cho rằng ngày ấy tôi một lòng một dạ muốn ở bên anh hả? Anh không có chí lớn, chẳng bằng một ngón tay của Chu Khôn! Ngay cả phương diện kia, năng lực của anh cũng chẳng bằng một phần mười Chu Khôn!”

Lời này thốt ra trước mặt tất cả mọi người chính là sự sỉ nhục khủng khiếp với Lâm Mộc.

Chu Khôn trên sân khấu hắng giọng, nói to: “Lâm Mộc, 5 năm trước khi nhà họ Lâm sụp đổ, anh từng khổ sở quỳ trước mặt tôi để cầu xin tôi trả lại mọi thứ cho nhà họ Lâm, lần này anh tới, không lẽ lại muốn xin tôi tiếp hả?”
Chương 2: Giải tán

Chu Khôn vừa thốt ra lời này, những người ngồi dưới cũng chụm đầu ghé tai bàn tán.

Ai ai cũng tò mò, Lâm Mộc tới đây làm cái gì? Tự chuốc nhục vào thân ư?

Cô dâu Hàn Mông lan chanh chua nói: “Chồng ơi, em thấy anh ta ăn mặc rách nát nhường này, e là mấy năm nay không lăn lộn được ở bên ngoài, trở thành ăn mày, muốn tới cầu xin anh, cũng đúng, đồ bỏ đi như anh ta chẳng biết cái gì, rời khỏi vòng tay che chở của ba mình, anh ta lấy cái gì mà sống tiếp?”

Chu Khôn châm biếm: “Hóa ra là vậy à, Lâm Mộc, chúng ta là anh em một nhà, hôm nay tâm tình tôi khá tốt, giờ chỉ cần anh quỳ xuống cầu xin, tôi có thể bố thí cho anh mấy vạn để sống tạm bợ qua ngày, thế nào? ”

Lâm Mộc chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như đóng băng.

“Xin lỗi Chu Khôn, anh đoán sai rồi, lần này Lâm Mộc tôi trở về là muốn giành lại hết tất thảy những gì thuộc về nhà họ Lâm, chấn chỉnh nhà họ Lâm.”

“Anh ta nói cái gì?”

“Anh ta muốn chấn chỉnh nhà họ Lâm?”

“Ha ha.”

Lâm Mộc vừa dứt lời thì cả hội trường đã cười phá lên.

Lâm Mộc là một vị công tử nhà giàu bỏ đi chỉ biết ném tiền qua cửa sổ.

Ai lại không biết điều này?

Lời này thốt ra từ miệng của Lâm Mộc, há chẳng phải trò cười hay sao?

Chu Khôn cười phá lên: “Haha, thú vị quá đi! Lâm Mộc, anh nghe rõ đây, bao người đang cười nhạo anh đó, bản thân anh đáng giá mấy xu lẽ nào không tự biết sao? ”

Hàn Mông lan cũng cười mỉa mai: “Lâm Mộc, nể tình chúng ta từng ở bên nhau, Hàn Mông lan tôi khuyên anh một câu, tranh thủ cút nhanh khỏi đây còn giữ lại chút mặt mũi cho anh đó.”

Lâm Mộc không đáp, chỉ từng bước đến gần sân khấu trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.

Chớp mắt, anh đã đến trước mặt Chu Khôn và Hàn Mông lan.

Chu Khôn cảm nhận rõ cơn nóng giận như toát lên từ người Lâm Mộc.

Điều khiến anh ta kinh ngạc nhất là, khí thế của Lâm Mộc bây giờ dường như đã hoàn toàn thay đổi.

Lâm Mộc chỉ lặng yên đứng trước mặt Chu Khôn cũng khiến anh ta cảm thấy sự áp bức vô hình, tựa như một ngọn núi lớn đang đè xuống.

Chu Khôn quá đỗi ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn vờ phẳng lặng như nước: “Lâm Mộc, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nể tình mối quan hệ trước kia của chúng ta nên 5 năm trước tôi mới cho anh một con đường sống, hôm nay là ngày vui của tôi, nếu anh dám phá rối, tôi nhất định sẽ khiến anh vạn kiếp bất phục.”

“Chu Khôn, 5 năm trước tôi đã nói rồi, tôi chắc chắn sẽ báo thù này!” Giọng điệu của Lâm Mộc lạnh như băng.

Chu Khôn cười khinh bỉ: “Lâm Mộc, anh thật sự muốn tới đây làm loạn đúng không? Chu Khôn tôi muốn chống mắt lên xem, anh dựa vào cái gì để báo thù, dựa vào cái gì để đấu với tôi.”

“Bảo vệ.” Chu Khôn quát to.

Giám đốc khách sạn dẫn theo một đám bảo vệ chạy vội từ bên ngoài vào.

“Giám đốc Trương, ông đang làm cái gì thế hả? Ai cho ông để anh ta vào đây phá rối! Lôi anh ta xuống cho tôi! Đánh gãy hai chân của anh ta rồi vứt ra ngoài!” Chu Khôn lạnh lùng giáo huấn.

“Xin lỗi Chu tổng, đây là sơ suất của tôi! Tôi xử lý ngay đây!”

Giám đốc Trương quệt mồ hôi trên trán, ông ta biết rõ Chu Khôn là cổ đông của khách sạn, nếu Chu Khôn trách tội, e là ông ta sẽ mất việc.

“Còn ngây ra đó làm gì! Lên bắt người cho tôi!” Giám đốc khách sạn phất tay ra hiệu đám bảo vệ sau lưng ra tay.

Hơn chục tay bảo vệ xông về phía Lâm Mộc.

“Tiểu thư Trần Uyển Nhi đến!”

Ngay lúc hai bên sắp động thủ, một giọng nói lớn truyền từ bên ngoài vào.

“Trần Uyển Nhi?”

Tất cả những người có mặt ở đây vừa nghe thấy cái tên này đều hết sức kinh ngạc.

Trần Uyển Nhi, chính là cô cháu gái được lão Trần yêu chiều nhất đó sao?

Mà địa vị của lão Trần ở Kim Châu thì không nói cũng rõ rồi đấy!

“Không phải chứ, Chu Khôn có mặt mũi đến mức Tiểu thư Trần Uyển Nhi cũng đích thân tới tham gia hôn lễ ư?”

Cháu gái của lão Trần đích thân tới đây, không tầm thường đâu nhé!

Mọi người tò mò dồn ánh mắt về phía cửa.

Chỉ thấy Trần Uyển Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực đầy cao ngạo chậm rãi bước vào hội trường, tràn đầy khí thế của nữ cường nhân.

Cô nàng vừa đặt chân tới nơi này, những nhân vật tai to mặt lớn trong giới kinh doanh đang ngồi đây bỗng chốc trở nên lu mờ.

“Không ngờ lại là Tiểu thư Trần Uyển Nhi thật, trước đây tôi nhìn thấy cô ấy vài lần từ xa.”

“Nhà họ Chu có bản lĩnh thế sao? Có thể mời Tiểu thư Trần Uyển Nhi đến dự hôn lễ ư?”

“Lần trước hôn lễ của chủ tịch Lưu, lão Trần cũng chỉ sai cấp dưới đến gửi quà mừng nhỉ?”

“Trần Uyển Nhi có thể coi như người đại diện của lão Trần, cô ấy tới đồng nghĩa với việc lão Trần tới mừng ngày vui với Chu Khôn rồi!”

Khách quý không khỏi kinh ngạc thở than!

“Trần Uyển Nhi..”

Ngay cả Chu Khôn cũng ù ù cạc cạc trước sự xuất hiện của cô nàng.

Anh ta hiểu rõ, bản thân mình không có tư cách bám lấy cành cao là lão Trần, đừng nói đến việc để cháu gái lão Trần đích thân tới tiệc cưới.

“Anh yêu, anh thật có bản lĩnh nha, có thể mời Tiểu thư Trần Uyển Nhi đến đây, đúng là bất ngờ lớn nhất đó!” Cô dâu Hàn Mông lan vui mừng khôn xiết.

Đối với cô ta, đây chính là vinh dự quá đỗi to lớn.

Chu Khôn thất thần vài giây rồi nhanh chóng hoàn hồn: “Tiểu thư Trần Uyển Nhi, cô hạ cố tới dự tiệc cưới thật là vinh hạnh to lớn của chúng tôi!”

Chu Khôn nở nụ cười xu nịnh, vội bước xuống sân khấu kính cẩn nghênh đón Trần Uyển Nhi.

Tuy anh ta không hiểu tại sao Trần Uyển Nhi lại tới đây, nhưng nếu cô nàng đã xuất hiện, đương nhiên anh ta sẽ đích thân tiếp đón nồng hậu.

Trần Uyển Nhi liếc Chu Khôn một cái, đôi mày thanh tú của cô nàng khẽ nhíu lại, không đồng tình nói: “Anh là ai, tôi quen anh hả? Đừng đến làm thân với tôi!”

“Cái này..” Chu Khôn nghe vậy thì đứng sững như trời trồng, mặt mày bối rối.

Khách quý ở hội trường cũng hồ nghi không thôi, chẳng ngờ Trần Uyển Nhi lại không quen Chu Khôn? Tức là cô nàng không đến tham dự hôn lễ?

Vậy.. Trần Uyển Nhi tới đây làm gì?

Tất cả mọi người đều lơ mơ và tò mò.

Chỉ thấy vệ sĩ sau lưng Trần Uyển Nhi bước lên trước nói lớn: “Đề nghị tất cả khách khứa rời khỏi đây trong vòng 3 phút, tiểu thư nhà chúng tôi có chuyện riêng cần giải quyết!”

“Đi đi đi, mau đi thôi!”

Khách khứa nghe vậy thì vội vàng rời khỏi hội trường, không ai dám chậm trễ.

Đám thương nhân ở Kim Châu đương nhiên không dám đắc tội với lão Trần và Trần Uyển Nhi.

Chu Khôn thấy tình hình này càng thêm hồ nghi.

Hôm nay là đám cưới của anh ta mà, khách khứa giải tán thì còn tổ chức cái nỗi gì?

Nhưng anh ta không dám hỏi, rốt cuộc hồ lô của Trần Uyển Nhi giấu thứ thuốc gì?

Chẳng mấy chốc hội trường đã giải tán, vệ sĩ lại lên tiếng: “Bảo vệ cũng rút đi thôi.”

Giám đốc khách sạn nghe vậy nào dám nán lại, nhanh chóng kéo người rời đi.

Chớp mắt, cả hội trường chỉ còn Lâm Mộc, Chu Khôn, Hàn Mông lan, Trần Uyển Nhi và vệ sĩ.

Trần Uyển Nhi khoanh hai tay trước ngực, nói: “Lâm Mộc, tôi dẹp đường giúp anh rồi đấy, tiếp theo anh tự xử lý chuyện của mình nhé!”

“Trần tiểu thư, cảm ơn cô!” Lâm Mộc chắp tay cảm ơn Trần Uyển Nhi.

Hai người Chu Khôn và Hàn Mông lan nghe thấy đoạn trò chuyện trên, cả người như bị sét đánh!

Có nhầm không vậy! Trần Uyển Nhi... cô nàng đến vì Lâm Mộc ư?

Còn giúp anh ta giải tán khách khứa?
Chương 3: Người đứng phía sau

Bây giờ, Chu Khôn cuối cùng cũng hiểu vì sao Lâm Mộc có gan chạy đến lễ cưới của anh ta, còn dám tuyên bố sẽ lấy lại những gì đã mất…

Lâm Mộc xoay người nhìn Chu Khôn, ánh mắt anh rét lạnh, lộ ra sát khí: “Chu Khôn, hiện tại, hai chúng ta nên tính sổ rõ ràng những chuyện đã xảy ra trước đây, giải quyết dứt điểm một lần đúng không nhỉ?”

Dù nội tâm Chu Khôn hết sức hoảng loạn nhưng vẫn mạnh miệng, giả bộ bình tĩnh đáp lại: “Lâm Mộc, anh nói vậy là có ý gì?”

Lâm Mộc tiến lên một bước, lạnh lùng chất vấn: “Chu Khôn, ngày xưa chính ba tôi đã cưu mang anh, nhận anh làm con nuôi! Ba tôi không chỉ cho anh cơm ăn áo mặc mà còn dụng tâm bồi dưỡng anh, vậy mà anh lại lấy oán báo ơn, chiếm đoạt Lâm gia! Anh xem, bản thân có đáng chết không! ?”

Nói đến đây, một luồng sát ý nguy hiểm toát ra từ cơ thể của Lâm Mộc.

Hàn Mộng Lan đứng kế bên Chu Khôn bị khí thế của Lâm Mộc dọa sợ, cả người cô ta run rẩy, con người nguy hiểm trước mặt này thật sự là tên Lâm Mộc phế vật ngày trước sao?

Lâm Mộc nói xong liền trực tiếp lấy tay bóp cổ Chu Khôn, từ từ nâng cánh tay lên khiến anh ta lơ lửng trên không, thao tác nhẹ nhàng cứ như xách một con gà vậy.

“Lâm Mộc, anh…Anh muốn làm gì? Chu Khôn tôi bây giờ không phải người anh có thể đụng đến đâu!” – Chu Khôn cắn răng nghiến lợi thốt lên, sắc mặt anh ta đã tái mét.

“Xem ra, anh vẫn chưa hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ của mình.” Ánh mắt Lâm Mộc trở nên vặn vẹo, lực ở tay ngày càng mạnh.

Chu Khôn kinh hãi trợn to mắt, không thở nổi.

Tay của Lâm Mộc có sức mạnh thật khủng khiếp, anh ta không thể thoát ra nổi, giờ khắc này Chu Khôn mới ý thức được mình đang đứng trước bờ vực của cái chết!

“Lâm Mộc…Đừng…Cầu xin anh…” Đối mặt với cái chết, hàng rào tâm lý của Chu Khôn rốt cuộc cũng tan vỡ.

“Cầu xin tôi? Trước đây, khi anh hại tôi mất hết tất cả phải ra đi tay trắng, sao lúc đó không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay? Anh hãy trả giá cho những gì anh đã làm đi!” Vẻ mặt của Lâm Mộc tràn đầy sự ghê tởm.

“Lâm Mộc, tôi…Tôi cũng chỉ là bị người ta sai khiến thôi, nếu…Nếu chỉ dựa vào một mình tôi thì làm sao…làm sao có thể khiến Lâm gia hoàn toàn bị đánh sập được…” Chu Khôn cầu xin tha thứ.

Lâm Mộc nghe vậy chợt nhướng mày.

“Nói, còn có ai nữa!”

Lâm Mộc ném Chu Khôn xuống đất, sắc bén hỏi.

Năm năm trước, Lâm Mộc đã cảm nhận được chuyện này có vài chỗ kỳ lạ.

Mặc dù Chu Khôn quen thuộc Lâm gia và cũng nắm trong tay một số quyền lực nhất định trong tập đoàn Lâm thị. Tuy nhiên, nếu không có sự hỗ trợ từ bên ngoài thì chỉ mình anh ta không có cửa một phát đã nuốt trọn được Lâm gia, rõ ràng có kẻ đã trong ứng ngoại hợp với Chu Khôn.

“Lâm Mộc, chỉ cần anh để cho tôi an toàn rời khỏi đây thì sau đó, tôi…Tôi sẽ lập tức gọi điện nói rõ mọi chuyện với anh.” Chu Khôn cắn răng bàn điều kiện.

“Vớ vẩn!”

Lâm Mộc nói xong liền đạp Chu Khôn một cước.

“Á!” cùng với tiếng hét thảm thiết ấy, miệng Chu Khôn trào ra máu tươi, mặt mũi anh ta trắng bệch.

Lâm Mộc khống chế lực rất tốt, một cước này không lấy được mạng của Chu Khôn mà chỉ khiến cho anh ta trở nên tê liệt.

Trên đường tới đây, Trần Uyển Nhi và Lâm Mộc đã trao đổi và thống nhất với nhau, cho dù thế nào thì ranh giới cuối cùng là không được để xảy ra án mạng.

“Chu Khôn, đây chính là quả báo mà anh phải nhận. Năm năm trước, Lâm gia đã mất đi những gì thì bây giờ, tôi sẽ đoạt lại từng cái một! Anh cứ chờ xem! Còn sự việc năm đó, những ai đã tham gia, chính tôi sẽ tự đi điều tra.

Những kẻ đã hại Lâm gia, tôi sẽ lôi từng tên từng tên ra để tính số, tất cả bọn chúng đều phải trả giá cho hành động của mình!”

Giọng nói của Chu Lâm cực kì quyết liệt, ánh mắt anh đầy rét lạnh.

“Lâm Mộc, anh…Anh thật ác độc, anh cho rằng người đứng phía sau tôi dễ trêu chọc lắm sao? Nói cho anh biết, anh dù có đập tôi thân tàn ma dại thì cũng không thể lấy lại được tập đoàn Lâm thị, người ở phía sau là ai?

Những chuyện này không đơn giản như những gì anh nghĩ đâu!” Chu Khôn nằm trên đất vẻ mặt đầy sự dữ tợn.

“Ồn ào quá!”

Bịch!

Lâm Mộc bồi thêm một cước, Chu Khôn lập tức bất tỉnh nhân sự.

Hàn Mộng Lan thấy Chu Khôn ngất đi, cô ta liền bị dọa sợ ngã phịch xuống đất, khí thế của Lâm Mộc quá đáng sợ đi.

“Lâm Mộc, cầu xin anh…cầu xin anh đừng đánh tôi.” Cả người Hàn Mông Lan cứng đờ chỉ biết cầu xin tha thứ.

“Cô còn chưa đủ tư cách để tôi phải tự ra tay!”

Lâm Mộc chẳng thèm nhìn cô ta, trực tiếp xoay người rời đi.

Tại bãi đỗ xe của khách sạn.

Trên đường đi xuống, Lâm Mộc không ngừng suy nghĩ về người đứng sau Chu Khôn, kẻ đó là ai? Vì sao hắn lại hợp tác với Chu Khôn để thôn tính Lâm gia?

Anh nhất định phải điều tra tới cùng.

Lâm Mộc, sau khi giúp anh lần này thì ân tình mà ông nội tôi nợ sư phụ anh coi như đã được đền đáp.” Trần Uyển Nhi nói xong liền xoay người bước lên xe.

Lâm Mộc đi tới cạnh chiếc xe: “Trần tiểu thư, dù thế nào thì tôi hy vọng cô chuyển lời cảm ơn của tôi đến lão Trần vì đã trợ giúp.”

Trần Uyển Nhi không trả lời, trực tiếp khởi động xe rời đi.

“Thật là lạnh lùng!” Lâm Mộc nhìn theo chiếc xe Panamera đang đi về phía trước.

Đến khi chiếc xe biến mất, Lâm Mộc mới thôi không nhìn nữa.

“Tiếp theo, mình nên về thăm gia đình một chuyến. Năm năm qua, cuộc sống của ba mẹ không biết có tốt không, còn cả em gái nữa…”

Lâm Mộc vừa mong chờ vừa có chút khẩn trương. Năm năm trước, khi Lâm gia sụp đổ, ba mẹ của Lâm Mộc bị đuổi ra khỏi biệt thự, phải lưu lạc đến một khu ổ chuột, điều kiện sống ở đây cực kì tệ.

Lâm Mộc vẫn luôn rất lo lắng cho họ.

Còn về người đứng sau Chu Khôn, Lâm Mộc cảm thấy ba anh có thể sẽ biết một ít manh mối, chuyện này anh nên thăm dò từ phía ba thì hơn.



Phía bắc thành phố Kim Châu có một thị trấn cực kì tồi tàn, gần đây chỗ này chuẩn bị thực hiện dự án để cải tạo các khu ổ chuột.

Đến thị trấn, chiếc taxi ngừng lại.

Lâm Mộc thanh toán tiền xe rồi bước xuống taxi.

Lần xuống núi này, sư phụ cho Lâm Mộc hai trăm tệ để đi lại, tính cả tiền xe đi Kim Châu lúc nãy, bây giờ trong túi anh chỉ còn hơn 80 tệ.

Sau khi xuống xe, Lâm Mộc men theo một con hẻm bẩn thỉu, rẽ vào một góc, đi đến một gian phòng.

Nơi này là chỗ ba mẹ anh đang ở. Xa nhà đã năm năm, giờ đây được gặp lại những người thân yêu, tâm trạng của Lâm Mộc chợt có chút lo lắng.

“Hít.”

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Lâm Mộc đi đến trước cửa, gõ mấy tiếng.

Một lát sau, một người đàn bà trung niên mở cửa, trong tay bà còn đang cầm bọt biển rửa chén.

“Con trai…con trai!”

Người phụ nữ sau khi thấy Lâm Mộc, miếng bọt biển trong tay bà liền rơi xuống đất.

“Mẹ!”

Lâm Mộc nhìn mẹ đang đứng trước mặt anh, khóe mắt đầy đau xót.

Mẹ của anh, người phụ nữ trước đây mười ngón tay chưa bao giờ phải dính nước, đôi tay được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ, vậy mà…

Năm năm không được gặp, bây giờ đầu mẹ anh đã bạc đi rất nhiều, gương mặt, bàn tay tràn đầy dấu vết bị cuộc sống túng quẫn hành hạ!

Lâm Mộc nhìn thấy mà lòng đau nhói.

“Con trai, con…Cuối cùng, con cũng quay về! Con có biết mẹ nhớ con lắm không hả?”

Mắt bà ửng đỏ, chạy đến ôm con trai rồi bật khóc nức nở.

“Mẹ, những năm qua gia đình mình sống như thế nào…” Giọng Lâm Mộc trở nên nghẹn ngào.

“Tạm ổn! Không sao đâu con, mau vào nhà trước nào!”

Mẹ Lâm Mộc lau nước mắt, vui vẻ kéo anh vào nhà.

Diện tích căn phòng này rất nhỏ, phòng khách vừa làm phòng bếp vừa là phòng ngủ, thậm chí toilet cũng không có phải đi toilet công cộng ở bên ngoài, khác biệt một trời một vực với căn biệt thự mà gia đình anh đã từng

sống.

Lâm Mộc vừa bước vào đã thấy ba anh, Lâm Đại Sơn, đang nằm trên chiếc giường được đặt ở phòng khách.

“Lâm…Lâm Mộc!”

Lâm Đại Sơn thấy người đến là Lâm Mộc, ông trở nên sửng sốt.

“Ba, sao ba lại nằm trên giường!”

Lâm Mộc vội vàng chạy đến, lòng anh lo lắng như lửa đốt.

Lâm Đại Sơn không trả lời câu hỏi của anh, ngược lại ông còn trở nên rất tức giận.

“Lâm Mộc, cái thằng phế vật này, anh quay về để làm gì? Cút ngay cho tôi!”
Chương 4: Bị ba chất vấn

“Đại Sơn, ông bị sao vậy, con chúng ta vất vả lắm mới có thể quay về mà.” Mẹ Lâm Mộc đứng bên cạnh vội vàng cất tiếng khuyên cha anh.

“Trước kia, khi gia đình ta còn khá giả, nó chỉ biết ăn chơi không chịu làm việc, chuyện này đã không thể chấp nhận được. Đến khi nhà mình gặp chuyện, cả nhà cần đồng lòng để vượt qua cửa ải khó khăn thì nó đột nhiên biến mất, bây giờ nó còn mặt mũi mà quay lại?”

Lâm Đại Sơn lớn tiếng mắng chửi, trút ra hết những tức giận mà ông đã tích tụ những năm qua.

“Ba, ba mắng con rất đúng, là con vô dụng.” Lâm Mộc cúi đầu, hai tay khẽ run.

Lâm Mộc biết, trước kia mình không chí thú làm ăn, thua kém người ta. Anh đã làm nhiều chuyện làm cha anh thất vọng.

“Tôi không muốn gặp lại anh nữa, mau cút cho tôi! Tôi Lâm Đại Sơn không có đứa con trai phế vật như anh!”

Lâm Đại Sơn thét lên, gào lên những lời này.

Bỗng “Bịch”, Lâm Mộc quỳ mạnh xuống đất.

“Ba, con biết ba và mẹ đã chịu rất nhiều khổ sở, trước kia, con không có ý chí chỉ biết lo hưởng thụ, con biết sai rồi, con xin ba mẹ cho con thêm một cơ hội nữa. Lần này, con quay lại Kim Châu là để báo thù, gầy dựng lại

Lâm gia!” – Lâm Mộc mạnh mẽ tuyên bố.

“Báo thù, ha ha ha, chỉ dựa vào anh mà đòi báo thù sao Lâm Mộc?” Lâm Đại Sơn cười nhạt.

Từ lâu, ông đã biết đứa con trai Lâm Mộc nay lười biếng không chịu nổi, không có ý chí phấn đấu, ông từng rất thất vọng. Chính vì vậy, cho nên ông mới dụng tâm đào tạo đứa con nuôi Chu Khôn kia?

Lâm Mộc báo thù, làm sao ông có thể tin tưởng vào nó được.

Mẹ của Lâm Mộc, Hồng Tuyết Lệ, vội vàng nói: “Con ơi, con quay về nhà là tốt rồi, bỏ qua chuyện báo thù đi con, ba của con bản lĩnh như vậy còn không đấu lại. Trải qua năm năm, thế lực của Chu Khôn còn vững chắc hơn trước, bây giờ nó khó đối phó hơn xưa rất nhiều, nếu con báo thù thì chỉ rước vào người thêm nhiều phiền toái thôi.”

Lâm Mộc nhìn ba mẹ rồi nói: “Ba, mẹ, trước khi về nhà con đã tới gặp Chu Khôn, hiện tại anh ta đã trở thành người tàn phế, bị liệt nửa người.”

“Nói láo!”

“Lâm Mộc, bản lĩnh của anh như thế nào, chẳng lẽ tôi không biết sao? Anh làm sao có thể đối phó lại Chu Khôn?

Đừng nói anh chỉ mới vừa quay trở lại! Trước kia, mặc dù anh chẳng có bản lĩnh gì nhưng ít nhất sẽ không khoác lác. Vậy mà mới năm năm không gặp sao anh lại học được thói ba hoa rồi?” Lâm Đại Sơn tức giận mắng to.

Trong phòng khách, kênh tin tức của thành phố Kim Châu đang phát trên TV.

“Bản tin mới nhất, tin tức vừa cập nhật: Chu Khôn, một doanh nhân quản lý xí nghiệp lớn tại Kim Châu, tại hôn lễ của mình đã bất cẩn té ngã dẫn đến chấn thương tủy sống. Phóng viên của đài đang xác nhận thông tin từ bệnh viện, khả năng cao Chu Khôn có thể bị liệt.”

Ba mẹ Lâm Mộc nghe tin tức từ TV, liền sửng sốt cả người. Họ không tin được những gì Lâm Mộc nói là sự thật.

Chu Khôn thật sự bị liệt?

“Lâm Mộc, chuyện này…Đây là do anh làm sao?” Lâm Đại Sơn kinh hãi nhìn Lâm Mộc.

“Không sai là con, cha nghĩ chỉ té mà đã khiến anh ta bị liệt là thật sao?”

“Nhưng…làm sao anh có thể làm được?” Lâm Đại Sơn thật sự không thể tin nổi.

Dẫu sao bây giờ, Chu Khôn trong giới thương nhân ở Kim Châu cũng đã đạt được rất nhiều thành tựu, muốn đối phó với Chu Khôn đã không dễ dàng vậy mà Lâm Mộc lại có thể khiến cho anh ta trở nên què quặt như vậy.

Quan trọng nhất, anh ta lại không dám tiết lộ nguyên nhân thật sự mà lại phải bịa đặt với truyền thông, vì sao Chu Khôn phải nhún nhường? Điều này mới làm cho mọi người khiếp sợ.

Trong lòng Lâm Đại Sơn lần đầu tiên bị đứa con trai phế vật của mình làm cho giật mình.

“Ba, con có thể báo thù theo cách của mình. Trước mắt, con có chuyện muốn hỏi cha, lúc trước Chu Khôn thâu tóm Lâm gia, anh ta đã hợp tác với ai, cha có biết không?” – Lâm Mộc hỏi.

Năm năm trước, khi chuyện xảy ra, Lâm Mộc vì ngày ngày chỉ biết vui chơi, không hề quan tâm đến chuyện làm ăn của gia đình nên đối với tình hình nội bộ tập đoàn Lâm thị, anh không biết một chút gì cả nhưng ba anh là người trực tiếp, có lẽ sẽ biết được một ít nội tình.

Lâm Đại Sơn nghe con trai nói đến đây, đột nhiên nhắm mắt lại.

“Lâm Mộc, Chu Khôn đã bị liệt cho nên chuyện báo thù đến đây là chấm dứt. Nếu anh đã thay đổi thì chuyên tâm tìm một công việc để làm. Những thứ khác, anh không cần đào sâu nữa nếu không sẽ mang họa vào người.” Lâm Đại Sơn không ngừng lắc đầu khuyên con trai.

Lâm Mộc nghe cha nói vậy, có thể xác định cha chắc chắn biết được điều gì đó.

Ông không chịu nói ra, nhất định là vì lo lắng cho anh, cho gia đình.

“Cha, xin cha cho con biết sự thật. ” – Lâm Mộc truy hỏi.

“Anh lo mà đi tìm việc làm đi, chuyên tâm ổn định cuộc sống! Tìm được việc thì hãy quay lại gặp tôi! Những chuyện trước kia đừng hỏi đến nữa, cấm anh không được xen vào nữa!” – Lâm Đại Sơn trực tiếp quát lớn.

“Chuyện này…, dạ được rồi.”

“Ba, vậy buổi tối, con sẽ quay lại.”

Lâm Mộc dứt lời, liền đứng dậy.

Ba anh không muốn nói, Lâm Mộc có cố truy hỏi cũng vô dụng.

Chuyện ai sai khiến Chu Khôn, kẻ đứng đằng sau mọi chuyện là ai dù cho ba anh không nói thì Lâm Mộc nhất định cũng sẽ tự điều tra rõ.

“Con trai, mẹ tiễn con.”

Mẹ anh, Hồng Tuyết Lệ, đưa Lâm Mộc tới tận cửa.

“Mẹ, vì sao ba lại nằm liệt giường như vậy? Là do bị bệnh sao?” Lâm Mộc mặt đầy quan tâm hỏi.

“Hơi…, chân của ba con là bị người ta đánh cho tàn phế, bây giờ chỉ có thể nằm một chỗ, không thể ra ngoài làm việc được.” – Mẹ anh than thở.

“Ai làm? Là tên khốn Chu Khôn làm?” Ánh mắt Lâm Mộc thoát chốc tràn đầy sát khí.

“Con trai, con đừng hỏi nữa, ba con không cho mẹ nói.” Mẹ anh mặt mũi tiều tụy liên tục lắc đầu.

Bà tiếp tục nói: “Con trai, mấy năm nay ba con đã chịu nhiều đả kích, tính tình quả thật kém đi, con đừng chọc giận ba con nữa, lát nữa mẹ sẽ khuyên nhủ ba con.”

“Con biết rồi ạ.”

Ba mẹ đã không muốn nói, Lâm Mộc cũng không thể hỏi nữa.

“À đúng rồi mẹ, bây giờ đang là nghỉ hè, sao con lại không thấy em gái ở nhà?” – Lâm Mộc hỏi.

“Bây giờ, nhà ta rất khó khăn, em gái con tranh thủ nghỉ hè đi làm thêm để giúp đỡ gia đình.” Trên mặt mẹ anh lộ ra mấy phần khổ sở.

Lâm Mộc nghe đến đây, rốt cuộc cũng hiểu vì sao ba lại tức giận với mình, anh vốn là con trai lớn, phải là trụ cốt kiếm tiền nuôi gia đình nhưng anh lại mất tích năm năm, để cho em gái đang đi học phải đứng ra gánh vác, Lâm Mộc cảm thấy lòng rất khó chịu tràn đầy tội lỗi.

“Em con làm thêm ở đâu để con đến đón em tan làm?”

“Em con làm nhân viên phục vụ quán ăn ở quảng trường Khải Hoàn, con đến đón em tan làm đi, anh em các con đã lâu không gặp, em gái luôn nhắc đến con nếu nó biết con đã quay về nhất định sẽ rất vui.” – Mẹ anh cười nói.

“Được ạ!” Lâm Mộc hướng về phía mẹ anh mỉm cười rồi nhanh chóng rời đi.

“Mộc à, buổi tối quay về sớm một chút!”



Sau khi rời khỏi nhà, anh quyết tìm những người bạn trước kia nhờ họ giúp anh điều tra người đứng sau Chu Khôn, dù sao anh rời Kim Châu đã lâu nên cũng không rõ tình hình bây giờ ở đây cụ thể thế nào.

Trước kia, Lâm Mộc là một rich kid chính hiệu, có vô số người bạn, phần lớn là muốn cậy thế, nịnh bợ nhưng vẫn có được một vài người bạn chân thành.

Sau khí cân nhắc, Lâm Mộc gọi điện thoại.

Điện thoại kết nối.

“A Bính, Lâm Mộc đây, anh đã trở lại.” – Lâm Mộc chủ động nói.

“Anh Mộc? Là anh sao thật sao? Anh trở về Kim Châu khi nào? Bây giờ, anh đang ở đâu?” Trong điện thoại, giọng nói của một người đàn ông truyền đến.
Chương 5: Em gái

"Tôi đang ở chỗ khu ổ chuột, cậu đang ở đâu vậy?" Lâm Mộc hỏi.

"Anh Mộc, anh cứ ở đó chờ em, em sẽ lái xe qua đón anh ngay!"

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Mộc đứng ở đó đợi.

Nửa tiếng sau.

Một chiếc xe Audi màu đen dừng trước mặt Lâm Mộc.

"Anh Mộc!"

Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước xuống xe, kèm theo một nụ cười tươi chào hỏi Lâm Mộc.

"A Bính, năm năm không gặp, nhìn cậu có vẻ trưởng thành hơn rồi đấy." Lâm Mộc mỉm cười nói.

"Anh Mộc, anh cũng thay đổi nhiều rồi đấy." A Bính chỉ vừa mới gặp Lâm Mộc, nhưng anh ta cảm giác Lâm Mộc như đã biến thành người khác, mang đến cho người khác một cảm giác anh rất bình tĩnh, trưởng thành hơn nhiều, khác biệt một trời một vực so với lúc trước.

"Năm năm nay, tôi thực sự cũng đã thay đổi nhiều." Lâm Mộc cũng gật đầu nói.

"Anh Mộc, bên ngoài nóng quá, lên xe trước đi, chúng ta lên xe rồi trò chuyện sau." A Bính tươi cười, làm động tác mời anh lên xe.

"Được." Lâm Mộc gật gật đầu, sau đó bước lên xe A Bính.

Trong xe.

"Anh Mộc, em... A Bỉnh em xin lỗi anh!"

A Bính vừa mới lên xe, đã quỳ xuống trước mặt Lâm Mộc.

"A Bính, cậu đang làm gì vậy chứ?" Lâm Mộc bị hành động này của A Bính làm cho giật mình.

"Anh Mộc, mấy năm nay anh rời khỏi Kim Châu, em.....em vốn phải giúp anh báo thù, nhưng em không đối phó được Chu Khôn." A Bính cúi đầu, dáng vẻ rất tự trách.

"A Bính, cậu không làm như thế là đúng, thực lực của cậu còn yếu, sao có thể so được với Chu Khôn chứ?" Lâm Mộc vỗ vai A Bính.

"Đúng rồi anh Mộc, anh vừa trở về, chắc trong người cũng không có đủ tiền dùng, trong thẻ này có mười vạn, anh Mộc cứ cầm lấy dùng tạm, mật khẩu là sáu số ba." A Bính lấy mộ cái thẻ ngân hàng ra, đưa cho Lâm Mộc.

Thấy A Bính vẫn đối tốt với mình như trước kia, trong lòng Lâm Mộc vô cùng vui mừng, đúng là anh không nhìn lầm người bạn này.

"A Bính, không cần tốn kém của cậu đâu." Lâm Mộc đẩy chiếc thẻ lại.

"Anh Mộc, lúc trước anh giúp em nhiều như vậy rồi, mười vạn này có là gì đâu? Nếu anh Mộc anh cảm thấy chưa đủ, em lại chuyển thêm tiền vào trong thẻ, Nếu anh không nhận, A Bính em lại quỳ xuống tiếp đấy." A Bính chân thành nói.

A Bính từng là bạn thời đại học của Lâm Mộc, nhà của A Bính cũng không quá giàu có, nhưng thành tích của tên nhóc này khá tốt, đầu óc lại thông minh, lại rất hiểu chuyện, tình nguyện làm đàn em trong lớp của Lâm Mộc, làm bài tập giúp Lâm Mộc, lúc cậu ta còn chưa tốt nghiệp đại học, Lâm Mộc đã giúp cậu ta mở một công ty nhỏ.

Hơn nữa trước kia Lâm Mộc cũng thường dẫn cậu ta đến tham gia các buổi tiệc rượu cùng, giúp cậu ta gia nhập vào giới, để công ty nhỏ kia của cậu ta phát triển thuận lợi hơn.

"A Bính, nếu cậu đã nói như vậy, tôi cũng không khách khí nữa." Lâm Mộc nhận lấy chiếc thẻ.

Đúng thật là hiện tại trên người Lâm Mộc cũng không có một đồng tiền nào cả.

A Bính nhếch miệng cười một tiếng: "Anh Mộc, trước kia đều là anh giúp em, hỗ trợ em, bây giờ em mới có cơ hội báo đáp cho anh, em thật sự rất vui mừng."

"A Bính, có vẻ năm năm nay cậu làm ăn cũng không tệ nha, bây giờ còn lái cả Audi A6 rồi." Lâm Mộc cười nói đùa với cậu ta.

"Anh Mộc, năm năm nay, việc kinh doanh của em đúng là lớn hơn trước rất nhiều, những so với nhà họ Lâm trước kia, một chút đó của em cũng không đáng nói tới, em chỉ là trai quê, có thể có ngày hôm nay, cũng đều là nhờ anh Mộc giúp đỡ ." A Bính cảm kích nói.

A Bính tiếp tục nói: "Đúng rồi anh Mộc, bây giờ anh đã trở lại Kim Châu rồi, vậy anh có dự định gì tiếp không?" Hai mắt Lâm Mộc vô cùng nghiêm túc: "Báo thù!"

"Anh Mộc, nói đến chuyện báo thù này em mới nhớ, trước đó em vừa mới thấy tin tức, Chu Khôn đã bị ngã trong hôn lễ của mình, giờ đã bị tê liệt, nửa đời này của anh ta có lẽ sẽ phải nằm liệt trên giường, đây đúng là báo ứng mà, không cần anh Mộc tự mình báo thù đâu." Trên mặt A Bính tràn đầy vui mừng.

A Bính chỉ biết báo cáo những gì anh ta biết, cũng không biết đây chính là do Lâm Mộc làm.

"Mặc dù Chu Khôn đã bị tê liệt, nhưng chuyện của năm năm trước, vẫn còn có người nữa đứng đằng sau sai khiến anh ta." Lâm Mộc nghiêm túc nói.

"Cái gì?" A Bính giật mình.

Đúng là anh ta không biết chuyện này.

Lâm Mộc ngẩng đầu tiếp tục nói: "A Bính, mấy năm nay cậu kinh doanh ở Kim Châu, cũng có một chút căn cơ, mà cậu lại là người thông minh, làm việc cẩn thận, tôi muốn nhờ cậu giúp tôi điều tra một chút về người phía sau Chu Khôn."

"Không vấn đề, anh Mộc cứ đợi tin tức của em là được, em sẽ nghĩ cách thăm dò, nếu có tin tức, em sẽ thông báo cho anh ngay." A Bính nhận nhiệm vụ này ngay.

A Bính tiếp tục nói: "Đúng rồi anh Mộc, bây giờ em đưa anh đi ăn cơm đã, đón gió tẩy trần cho anh!"

Lâm Mộc nhìn đồng hồ: "A Bính, đến quảng trường Khải Hoàn Môn đón em gái tôi trước đã."

"Đón Lâm Lê sao? Được! Cũng lâu rồi em cùng chưa gặp Lâm Lê." A Bính lập tức đồng ý.

Quảng trường Khải Hoàn Môn, quầy lễ tân.

Lâm Mộc với A Bính bước nhanh tới.

"Xin chào, tôi tìm Lâm Lê." Lâm Mộc lịch sự mỉm cười.

"Lâm Lê sao? Mấy ngày trước cô ấy đã nghỉ việc ở chỗ chúng tôi rồi, cô ấy đã đến KTV ngầm ở đối diện làm phục vụ rồi." Nhân viên lễ tân nói.

"KTV ngầm sao?" Lâm Mộc nhướng mày.

"Cảm ơn."

Lâm Mộc chỉ để lại hai chữ này, sau đó đi đến KTV ở đối diện, A Bính cũng vội vàng đuổi theo.

Trước kia Lâm Mộc chính là phú nhị đại chính hiệu, anh rất rõ KTV phân ra thành ăn chay ăn thịt, nếu bình thường thì KTV chỉ là nơi hát karaoke giả trí thôi, những KTV ngầm thì phần lớn đều là ăn mặn, ngoại trừ hát, còn có việc khác nữa...

Quán KTV ngầm này, Lâm Mộc cũng biết, chính là một nơi chuyên ăn mặn.

Em gái anh làm việc ở đó sao? Trong lòng Lâm Mộc lập tức cảm thấy không yên tâm.

Trong KTV ngầm.

"Lâm Lê, cô mau đưa rượu đến phòng 888 đi." Quản lý cầm một bình rượu tây đưa cho Lâm lê.

"Được." Lâm Lê cầm lấy bình rượu, cũng không nghĩ nhiều, đi đi phòng bao 888.

Sau khi Lâm Lê đi.

Quản lý nháy mắt ra hiệu với tên đàn em sau lưng: "Tiểu Trương, các cậu đi theo qua đó đi, một lúc nữa phải canh giữ ở cửa phòng đó, dù trong phòng đó xảy ra chuyện gì, chúng mày cũng không được cho bất cứ ai vào đấy."

"Vâng." Tên đàn em cũng ngầm hiểu.

Bọn họ biết rất rõ ràng, khách trong phòng bao 888 đó là Cường Thiếu, đó chính là con trai của nhà họ Bằng, bọn họ cũng biết rất rõ tên Cường Thiếu này là người thế nào...

Trong phòng bao số 888, có bảy, tám người cả nam cả nữ đang ngồi.

Người cầm đầu trong nhóm người đó chính là Cường Thiếu, anh ta mặc áo sơmi ca rô, trên cánh tay đều là hình xăm.

"Anh Cường, dáng dấp của Lâm Lê kia đúng là rất đẹp, nghe nói là nghỉ hè nên cô ta đến làm thêm, cô ta đúng là ngây thơ, dám đến chỗ này làm thêm nữa chứ, hôm nay anh Cường đúng là có phúc." Thanh niên tóc đỏ ngồi bên cạnh anh ta, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Lê đi vào.

"Tiên sinh, đây là rượu của các anh ạ." Lâm Lê mỉm cười,để rượu lên bàn rồi chuẩn bị rời đi.

Lúc này tên tóc đỏ đứng dậy ngăn Lâm Lê lại, cười xấu xa: "Em gái Lâm Lê, đừng vội đi chứ, uống vài ly với anh Cường của bọn anh đã, yên tâm, sẽ bo tiền cho em mà."

"Xin lỗi, tôi...tôi không biết uống rượu." Lâm Lê rụt rè trả lời, rồi muốn vòng qua tên kia để đi ra.

"Đã đến rồi còn muốn đi sao?" Tóc đỏ kéo Lâm Lê lại, cưỡng ép lôi cô đến trước mặt Cường Thiếu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom