Full LÀM NỮ PHỤ TRONG SỦNG VĂN THÌ PHẢI LÀM SAO? (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 8 HOÀN

Kể từ sau khi ra mắt, Giang Nhiên vẫn luôn giấu kín thông tin về mình, anh là người nổi tiếng nhưng đồng thời rất kín tiếng, cũng không tham gia các chương trình tạp kĩ, nhưng lại đột nhiên tung ra video.

Đó là một đoạn video trong lễ kỷ niệm đại học của tôi. Anh đứng trong góc của đám đông, ống kính quét qua phía anh, Pixel* không cao lắm. Anh nhìn chằm chằm sân khấu, vẻ mặt hiếm khi thoải mái như vậy, tuy có chút mệt mỏi lại thâm tình vô cùng. Video chỉ có vài giây, nhưng lại thu hút lượng hưởng ứng đông đảo. Fans đều đang cùng nhau “ăn dưa” và thảo luận về video đó.

* Pixel: Pixel hay gọi là Pel là viết tắt của từ “Picture Element” có nghĩa là điểm ảnh.

Tài khoản Weibo của Giang Nhiên hàng trăm năm không cập nhật, nay cuối cùng cũng đăng một dòng: “Suỵt.”

Suỵt, đừng bàn tán nữa nha. Các fans dường như hiểu được điều gì đó, thống nhất im lặng, giống như cả thế giới đều đang phối hợp với anh.

Một số video cũ của Giang Nhiên cũng được lật lại, anh bị ép đóng vai phụ, đầu nhễ nhại mồ hôi đi sửa xe. Mọi người bàng hoàng, hóa ra chàng trai này cũng từng có lúc đôi mắt thâm quầng, cũng từng mất đi hy vọng trong mắt.

Ai sẽ vì anh phủi đi bụi đất? Anh liều mạng nhiều năm như vậy, còn không phải vì một ngày có thể đứng thẳng hiên ngang, nhưng thật sự đến ngày đó thì lại giống như Tống Nhiên, bước đi khó khăn cùng muôn vàn trở ngại.

Concert của Giang Nhiên công diễn, tôi mua vé, tới xem cùng với những người yêu mến anh.
Toàn trường đều là lightsticks, tôi lẫn trong đám đông, nghe thấy họ hát bài yêu thích của anh, yêu thích anh, lòng tôi yên bình đến lạ. Sân khấu tối om, chỉ mình anh được bao chùm bởi ánh sáng rực rỡ.

Đây là lần đầu tiên tôi nghe hát trọn vẹn bài “Cực Quang”

Từ “Cực Quang len lỏi Đêm Bắc Cực / Ôm lấy anh ấy của năm 18” tới lúc “Thời kì hoàng kim anh sẽ trao cho em chiếc vương miện”, khán giả đều yên tĩnh lắng nghe.

Anh giống như một bức tranh nổi bật, ánh sáng chiếu lên nửa khuôn mặt anh, nửa còn lại chìm trong bóng tối. Anh vốn giống một vị thần lạnh nhạt bất động thanh sắc, nhưng lúc đánh đàn ánh mắt lại mềm mại ôn hòa.

Một nửa diễm lệ, một nửa trầm lặng, anh là tâm điểm của mọi ánh nhìn, xa xôi mà lại chấn động, nhưng anh đang hát Cực quang thuộc về anh.

Sau khi bài “Cực Quang” kết thúc, khán giả lặng đi một lúc lâu, tình cảm là thứ dễ lây lan, ai cũng bị anh làm cho cảm động.

Giang Nhiên đột nhiên bật cười xua tan không gian trầm lắng này, anh nói: “Thật ngại quá, đoạn thời gian trước trong buổi họp báo “Ngô Hoàng Lệnh” tôi đã nói dối mọi người. Lời thoại tôi thích nhất không phải là đoạn dài đó.”

Anh nhướng mày cười: “Tôi chỉ nói đúng một câu, tôi hi vọng tên tôi và cô ấy có thể mãi mãi đặt cạnh nhau.”

Hai câu này lượng thông tin quá lớn. Thứ nhất là phủ nhận khả năng anh có tình ý với Ôn Quyết, thứ hai là xác định anh có người trong lòng. Toàn trường giống như bọt sủi trong nồi nước sôi.

Giang Nhiên quan sát rồi nhìn về phía tôi. Rõ ràng biết rằng nhiều người như vậy anh sẽ không thể nào nhận ra nhưng tôi lại vô thức nín thở.

“Cô ấy là Cực quang của tôi. Cô ấy từng hỏi tôi, có phải tôi sẽ yêu người dựa gần tôi trong lúc khó khăn nhất?”

Anh đáp lại dứt khoát, cách biển người nhẹ cúi đầu, ánh sao trào dâng trong mắt, giống như nước mắt còn chưa rơi, vừa đúng đối diện ánh nhìn của tôi: “Không phải. Ngoài em ra ai cũng không thể tới gần anh. Chỉ có thể là em, nhất định là em.”

“Cảm ơn em đã tới, Cực quang của anh. Từ 18 tuổi tới 25 tuổi, người anh thích nhất vẫn là em.”

Anh chia sẻ với tôi dưới ánh sáng rực rỡ

Giang Nhien dừng lại một lúc lâu.

Khi khán giả gần như nghĩ cô gái mà Giang Nhiên nói đang ở đây, quả nhiên anh quay người lại: “Cảm ơn vì sự có mặt của các bạn ngày hôm nay, nhưng không cần thiết phải biết đối phương là ai. Thời hoàng kim tôi có thể tặng cô ấy vương miện, nhưng không thể mang tới cho cô ấy nửa phần gánh nặng.”

“Cuối cùng, Quan quan thư cưu, quân tử hảo cầu.”

Toàn trường im lặng trong giây lát rồi lập tức hét lên.

# Giang Nhiên tỏ tình # trực tiếp leo lên Top 1 hotsearch.

-----
Tiệm hoành thánh buổi tối vẫn mở cửa, tôi vừa bước vào liền thấy trên bàn có hai bông hoa chuông. Ông chủ nhìn thấy tôi liền cười nói: “Cô bé, bạn trai con vừa đi khỏi, hoa này là cậu ta mang tới.”

Tôi kinh ngạc nhướng mày, nhưng vẫn kìm lại không ra ngoài tìm Giang Nhiên, chậm rãi ăn xong một bát hoành thánh. Sau khi thanh toán liền tiện tay cầm đi một bông hoa chuông.

Trời dần rối, Hải Thành gần biển, đêm hơi lạnh, bên đường đã không có người. Gió biển thổi tung mái tóc tôi, nhưng lòng tôi lại rất bình yên.

Tôi nghĩ, bước chậm thôi, rồi sẽ gặp được anh.

Nhiều năm như vậy, chậm một chút nữa thôi cũng không sao. Tôi đi bộ đến tận bãi biển, gió đêm có chút lạnh, không biết làm sao đành quay người, Giang Nhiên tay cầm hai lon bia bước về phía tôi. Anh mặc chiếc áo hoodie màu đen, vì không có ai ở đây nên anh đã bỏ hết những thứ che mặt. Anh chân dài bước rất nhanh, sau lưng là vầng trăng Hải Thành trắng sáng treo trên mái nhà.

Trái tim tôi nhảy nhót, lại bình lặng như mặt biển, giống như tôi đợi khoảnh khắc này đã rất nhiều năm rồi.

Anh cúi đầu, tôi đã không còn biết phải nói gì nữa rồi. Anh thắp sáng chiếc pháo bông cầm trong tay, ánh mắt tràn đầy dịu dàng nhét pháo bông vào tay đôi: “Tặng em.”

Anh thu lại sự kiêu ngạo của mình, nghiêm túc cúi đầu nhìn tôi, vành tai có chút đỏ, giống như quay ngược thời gian về lại lúc anh 18 tuổi, thận trọng mà vui vẻ: “Anh thích em.”

Tôi nói tôi biết rồi.

Tôi nói tôi cũng vậy.

Tôi xuyên qua thời không, chỉ để gặp được anh.

Tay anh đan lấy ngón tay tôi, ấm áp khô ráo.

Tôi ngẩng đầu, anh buông xuống một nụ hôn, như ánh trăng dịu mát.

Thích anh nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được như ý nguyện.

Tôi từng nghĩ bản thân là nữ phụ trong sách, nhưng lại không biết có người đã lặng lẽ đặt tôi vào trái tim, năm này qua năm khác.

Và bạn nhất định cũng là Cực quang của một ai đó.

__HOÀN__
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom