• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Khí Phi Đương Gả: Bắt Cóc Con Cưng Ngao Du Thiên Hạ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 220

49220.
Văn Nhược Nhược muốn âm thầm, không kinh động bất kỳ ai liền có thể giải quyết cục thịt trong bụng mình, nhưng cây muốn lặng mà gió không ngừng, Tuyết Diên đã đem chuyện này rêu rao khắp nơi rồi.

Liễu Tâm Mi biết được tin này, chỉ cười nhạt, đây cũng xem như một chuyện tốt, Mộ Dung Dật Phi mấy ngày nay sẽ ở Quần Phương Viện chăm sóc cho Văn Nhược Nhược rồi. Như Yên các của nàng cho dù ban đêm không cần đóng cửa, cũng rất an toàn.

“Tâm Mi tỷ tỷ, An vương không thích trẻ con sao?” Tuyết Diên hỏi.

“Có lễ vậy.” Liễu Tâm Mi mơ hồ nói, dù sao thì y đối với Siêu Phàm quả thật không có phụ tử tình thâm, quan hệ của hai người không khác người dưng là bao. Nhưng đây có lẽ là đều do nàng liên lụy nó, dù gì thì mẫu thân ruột của nó cũng không được sủng hạnh mà.

“Nhưng khi ngài nghe được tin này không vui chút nào, ngược lại còn vô cùng phẫn nộ. Thật là kỳ lạ, trong phủ chỉ có một đứa trẻ là Siêu Phàm, thêm vài người không phải càng náo nhiệt hơn sao, lại không phải không nuôi nổi.” Tuyết Diên cảm thấy mang thai là một chuyện rất cực khổ và rất vĩ đại, mỗi một mẫu thân đều đáng được tôn kình. Tuy rằng cô không thích Văn Nhược Nhược, nhưng cùng là nữ nhân với nhau, cô rất đồng cảm với ả. Ôi, hy sinh sắc đẹp dung nhan và thân hình, nhưng tên nam nhân thối đó lại không thèm để tâm, thật sự là quá đáng sợ mà.

Liễu Tâm Mi cũng sững sờ, y có mấy người thê thiếp, nhưng chỉ có một đứa con, nghe tin như vậy, tại sao lại không mừng chứ? Nên mở tiệc chúc mừng mới đúng chứ.

“Còn nữa, Văn Nhược Nhược đó đánh chết cũng không thừa nhận mình mang thai, cứ khăng khăng nói là mình bị bệnh. Ta không phải chưa từng nhìn thấy qua, khí sắc của người bệnh và thai phụ hoàn toàn khác nhau mà!” Tuyết Diên thì thào.

“Ngươi đâu phải là bác sĩ phụ khoa, làm gì có kinh nghiệm chứ, nói không chừng nhìn lầm thì sao?” Liễu Tâm Mi nhún nhún vai, cảm thấy không tin tưởng Tuyết Diên cho lắm. Mộ Dung Dật Phi không thích trẻ con thì cũng thôi đi, Văn Nhược Nhược không thể không thích được, trong hôn nhân của cổ đại, nối dõi tông đường là mục đích quan trọng nhất, tình cảm ư, ngược lại trở thành thứ yếu. Nếu trong bụng ả thật sự có động tĩnh gì, đây chính là con cờ lớn nhất để ả củng cố địa vị a.

“Tâm Mi tỷ tỷ, thần sắc ả rất kém, còn bị nôn nữa, chỉ nói vài câu với ta, ngay cả đôi mắt cũng không mở được nữa, những dấu hiệu này còn chưa đủ rõ ràng sao?” Tuyết Diên phân tích từng chuyện một. Tại sao không ai tin cô thế, tốt xấu gì cô cũng là người theo bên cạnh Mạc Li mà! Cho dù không biết chữa, nhưng sẽ không nhìn lầm đâu.

“Nha đầu ngốc, Mộ Dung Dật Phi không thích thì cũng thôi đi, Văn Nhược Nhược đó đã mang thai, có thể nhờ vào con có được phú quý rồi, tại sao còn cố gắng phủ nhận chứ?” Liễu Tâm Mi hỏi.

“Ừ....” Tuyết Diên chìm vào trầm tư, đúng đó, điều này không khoa học a! Nữ nhân ở hậu viện, điều khoe khoang thứ nhất là được sự ân sủng của trượng phu, thứ hai, là có thể nối dõi hương hỏa cho cái nhà đó, chỉ cần bụng ngày một to ra, trèo lên cao là chuyện không hề khó.

“Tâm Mi tỷ tỷ, vậy là chỉ có một khả năng khôi.” Tuyết Diên chắc chắn nói.

Liễu Tâm Mi nhìn qua bốn phía một lượt, nha đầu này luôn thích suy nghĩ viển vông, ai biết được cô lại bịa ra lý do lạ lùng gì chứ?

“Còn có lý do gì?” Liễu Tâm Mi phối hợp cùng cô, nhàn nhạ hỏi. Thiên hạ này vốn dĩ rất bình yên, chỉ là người hại người mà thôi, việc này không có chút quan hệ gì với nàng và Tuyết Diên.

“Có khi nào ả mượn gà đẻ trứng không?” Tuyết Diên thần bí hỏi.

“Phụt phụt!” Liễu Tâm Mi phun ra một ngụm trà, nha đầu này còn có thể thô thiển hơn nữa không? Nhưng nàng nhìn qua nhìn lại, cơ thể của Mộ Dung Dật Phi rất cường tráng, chuyện này không thể xảy ra trên người y được, nếu không y cưới những nữ nhân đó để làm gì, để xông đất hay sao?

“Ngươi đừng nói lung tung. Mộ Dung Dật Phi là bạn tốt của Mạc Li, cứ coi như y có bệnh khó nói như vậy, thần y như Mạc Li cũng sẽ chữa khỏi. Còn nữa, ngươi đừng quên, con trai của y đã cao từng này rồi, đứa trẻ này tuyệt đối là con ruột.” Liễu Tâm Mi vừa nói vừa khoa chân múa tay, sự tồn tại của Siêu Phàm, tuyệt đối không thể xóa đi được. Nếu như Mộ Dung Dật Phi biết năng lực trên phương diện nào đó của mình, phải dựa vào con trai để chứng minh, có lẽ sẽ không tức chết chứ?

“Hư, tỷ tìm nhiều lý do như vậy để làm gì? Dù sao thì ta cũng không nhìn lầm.” Tuyết Diên kiên trì nói.

“Được được được, có lẽ ngươi nói đúng.” Liễu Tâm Mi giơ tay đầu hàng, không muốn tiếp tục cãi với cô ta.

“Tâm Mi tỷ tỷ, nếu như tỷ không tin ta, chúng ta sẽ âm thầm làm một việc.” Tuyết Diên hưng phấn nói.

“Việc gì?” Liễu Tâm Mi vẫn là không vực dậy được tinh thần, không biết đến lượt người nào xui xẻo đây.

“Ban đêm chúng ta đi bắt gian được không?” Tuyết Diên nói.

Ây, Liễu Tâm Mi thật sự phục cô ta rồi, lãng phí một đống thời gian tươi đẹp, đi làm những chuyện tẻ nhạt này, sau này ai mà cưới cô ta, cũng điên điên khùng khùng như cô ta sao?

“Ta không đi, không có chút hứng thú nào. Nếu như ngươi thích ra ngoài chơi, thì cứ gọi Tiêu Ẩn.” Liễu Tâm Mi không hứng thú nói.

“Hừ, ta mới không thèm gọi hắn, người đó rất phiền, từ sáng đến tối cứ theo đuôi ta.” Tuyết Diên chau mày bất mãn nói.

“Nhưng nếu như chuyện này là thật, hai người này có phải sẽ mất mạng không?” Liễu Tâm Mi nhấn nhấn trán, lén lút qua lại ở An vương phủ, lá gan cũng lớn thật đấy!

“Nhất định là vậy, nam nhân đó rất thích mùa xuân ngập đầu, đội một dải cỏ xanh mà?” Tuyết Diên cười tít mắt, Liễu Tâm Mi sao lại không mượn cơ hội này lật đổ Văn Nhược Nhược, giẫm ngàn vạn dấu chân lên chứ, khiến ả mãi mãi củng không thể trở mình.

“Hay là thôi đi, việc này cứ để cho đương sự tự mình giải quyết sẽ tốt hơn.” Liễu Tâm Mi không có thời gian cùng cô làm loạn.

Tuyết Diên chạy “Vèo vèo” Ra ngoài, cô phải đi tìm Mạc Li chứng thực một chuyện, Mộ Dung Dật Phi quả thật là không có bệnh khó nói chứ?

Liễu Tâm Mi nhìn theo bóng ảnh Tuyết Diên không ngừng lắc đầu than thở, nha đầu này không có phút nào yên tĩnh, Tiêu Ẩn cũng đúng là có sức nhẫn nại, từ trước đến nay không hề chê bai cô ta ồn ào.

Nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy có thêm vài phần hứng thú đối với Văn Nhược Nhược, nữ nhân này trước nay tâm cơ thâm trầm, bây giờ theo như lời Tuyết Diên nói, chuyện lén lút qua lại với người khác chẳng lẽ đúng thật là ả bày ra? Chỉ là tại sao ả lại sơ ý như vậy, lại bị người khác phát hiện rồi? Người cổ đại lại không có máy móc hiện đại như vậy, tại sao Mộ Dung Dật Phi lại biết trong bụng của ả không phải là con của mình chứ? Trừ khi y tận mắt nhìn thấy, hoặc là giữa bọn họ đều giống như nàng, đều có một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.

Nếu thật sự là như vậy, Văn Nhược Nhược đó cũng thật có bản lĩnh, dưới con mắt của Mộ Dung Dật Phi có thể làm ra chuyện đó, việc này cần bao nhiêu dũng khí a!

Nàng không biết, Văn Nhược Nhược hối hận muốn chết, ả ta một lần thất thủ thành thiên cổ hận, khi muốn quay đầu đã qua trăm năm, tất cả đều thay đổi rồi a! Ngàn lần sai vạn lần sai, đêm đó tại sao ả lại hồ đồ giao bản thân cho Văn Bân chứ? Chẳng lẽ ả làm nhiều việc xấu, bây giờ gặp phải báo ứng rồi sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom