• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 26-30

" Nếu thật sự có luân hồi chuyển kiếp, kiếp sau chúng ta lại vẽ tiếp mối tình dang dở của kiếp này được không?"
Tay hắn run tới mức tờ giấy trên tay cũng thả rơi xuống. Dục Mạc Sâm vội vàng xoay người chạy ra ngoài, một mình chạy băng băng trên hành lang vắng với tất cả sức lực. Hắn vừa chạy vừa gọi tên cô, môi dưới bị cắn đến bật máu.
Hàng lang tăm tối phía trước tựa như kéo dài ra. Hắn chạy hết hành lang này rồi đến hành lang khác, xuống cầu thang này rồi lại xuống cầu thang khác. Hắn liên tục hô lớn tên cô, giọng khản đặc như có thứ gì đó mắc nghẹn ở cổ.
Môt góc bệnh viện bỗng trở nên xôn xao, xua nhẹ đi cái tĩnh mịch đầy chết chóc của đêm tối.
- Hồ Trúc Lam! Em đâu rồi?

...
- Hồ Trúc Lam! Sao em dám bỏ anh đi chứ?
...
- Hồ Trúc Lam! Anh đã không quan tâm đến chuyện em sinh con được hay không cơ mà? Em đừng bỏ anh đi được không?
...

Hắn vô vọng và bất lực hét lớn lên, tiếng vọng vang giữa khuôn viên bệnh viện. Đáp lại hắn chỉ có tiếng gió bạt ngàn tựa hồ tiếng than khóc của những vì sao. Hắn cũng không biết mình đã khóc rồi.
Đúng vậy! Những giọt lệ nóng hổi đang chảy dài trên mặt hắn. Dục Mạc Sâm đang khóc! Một kẻ xưa nay chỉ có lạnh nhạt bao quanh cuối cùng cũng biết khóc!
- Hồ Trúc Lam! Cầu xin em đừng bỏ rơi anh! Cầu xin em...cầu xin em...đừng bỏ rơi anh!
Hắn loạng choạng bước thêm vài bước chân, tiếng khóc đầy sắc lạnh khiến người nghe không khỏi thấy thê lương. Hắn đưa tay lau vội nước mắt, nhưng cớ sao càng lau thì nước mắt lại càng đong đầy.
Hắn muốn đứng dậy chạy đi tìm cô tiếp, nhưng bây giờ hắn chỉ biết đứng ở đây mà khóc!
Hắn trở nên yếu đuối và thảm hại tới mức này rồi sao?
Lúc biết tin đứa con đầu tiên của mình mất, hắn không khóc.
Lúc hay tin sau này cô không thể mang thai, hắn chỉ suýt khóc theo cô.
Còn lúc này, lúc mà cô bỏ hắn mà đi, hắn thật sự đã khóc.
Sự tồn tại của cô vốn đã rất quan trọng như thế.


Hắn lại chợt nhớ tới hình ảnh người cha quá cố của mình. Khi mẹ hắn mất, có phải ông ấy cũng đã khóc thảm hại thế này không?
Ông ấy cũng gạt bỏ mọi sự lạnh lùng và thờ ơ với thế giới để cúi đầu trước vong hồn đã mất của người đàn bà mình yêu thương nhất phải không?
Tựa như lúc này vậy. Tựa như khoảnh khắc này vậy. Cô rõ ràng vẫn sống, chỉ là không sống bên hắn nữa.
Cô mang con tim vụn vỡ rời đi mà quên mất ở nơi này cũng còn một trái tim vỡ vụn thoi thóp đập từng ngày.
Vì ai?
Và vì lí do gì?
Sao hắn lại khóc?
Hắn khóc vì điều gì?
Khiến cho một người như hắn khóc, cô có phải cũng quá tài giỏi rồi không?
Gió vẫn bạt ngàn thổi, sao vẫn thi nhau lấp lánh. Mỗi vì sao như một ánh mắt của các nàng tiên, lẳng lặng nhìn nhân loại chìm trong thế sự thường tình.

Rõ ràng chỉ toàn đau khổ, vậy mà nhân loại vẫn không ít kẻ tình nguyện chìm vào biển khổ đau.
Trách tình yêu làm nhân loại ngu ngốc, hay trách nhân loại ngu ngốc trong tình yêu?
***
Mỗi ngày sau đó, hắn luôn cho người đi tìm cô, còn bản thân thì sống thờ ơ lãnh đạm như một cái bóng. Ngoại trừ những lúc cần thiết thì hắn tuyệt đối không nói chuyện. Đôi mắt hắn tràn ngập sự mệt mỏi và sắc lạnh. Hắn hút thuốc nhiều hơn trước. Hắn quay trở lại làm một kẻ ngang tàn như trước khi gặp cô, thậm chí còn hơn lúc trước gấp bội. Dục Mạc Sâm càng lúc càng tiều tuỵ. Anh em trong tổ chức không ai dám hó hé, chỉ biết câm lặng cảm nhận cái nỗi đau của đại ca.
Hoá ra yêu là một loại độc dược thần kì, chỉ cần dính một chút là tâm can tựa hoá thành hư vô.
Không ít anh em trong tổ chức đã có vợ con nên họ rất thấu hiểu cảm giác này. Kẻ ta coi là sinh mệnh lại ôm theo sinh mệnh rời xa ta, có chăng vừa ɡɪếт chết tâm hồn mục rỗng vừa chà sát lên vết sâu đầy những muối mặn.
Tổ chức trở nên thâm trầm và vắng lặng dẫu người vẫn đầy đủ như thế.
Cứ tựa như tổ chức này không tồn tại vậy.
Sau một tháng im hơi lặng tiếng thì anh em đã tự sửa lại được hơn hai mươi căn nhà. Một thân Phó Hoành đứng ra lo mọi việc, còn Doanh Khoanh và Ái Hiểu Tâm thì cũng như bốc hơi khỏi thế gian, không thấy mặt.
Dục Mạc Sâm tựa mình lên ghế êm, đôi mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà. Trong tay hắn là chiếc nhẫn vẫn sáng lấp lánh như hôm nào. Hắn còn định sẽ mang cho cô trong ngày cưới.


Thế nhưng giấc mộng đẹp đẽ đó đã mất rồi.
Tan vỡ như bọt bong bóng, chỉ để lại trong đời chút dư âm khó phai.
Hắn cứng nhắc đưa chiếc nhẫn lên trước mắt mình, mân mê từng góc cạnh trên chiếc nhẫn. Hắn đích thân nhờ thợ làm nên chiếc nhẫn này, sâu trong thân nhẫn có hai chữ cái S và L, tương trưng cho Sâm và Lam. Hai chữ cái khăng khít với nhau bởi một sợi dây, hàm ý vĩnh viễn không thể chia rời.
S và L, Sâm và Lam..
Một tia nắng chói chang hắc lên trên chiếc nhẫn, một góc loé lên tia bạch kim sáng đến kì lạ. Hắn khẽ nheo mắt lại, hai chữ cái trên nhẫn càng hiện rõ hơn.
S và L, Sâm và Lam!
S và L, Sâm và Lam!
S và L, Sâm và Lam!
Đột nhiên tiếng gõ cửa vội vã vang lên, sau đó cánh cửa bật mở, một người hớt hải chạy vào:
- Đại...đại ca! Nick...Nick xuất hiện rồi!


Hắn cau nhẹ mày nhìn tên đàn em trước mắt. Cậu ta thở hồng hộc, nói gấp:
- Người của Nick dẫn quân đến tận đảo để tấn công, bây giờ anh em đang đánh trả lại chúng!
Hắn lập tức bật dậy, nhét vội cái nhẫn vào túi áo rồi cầm theo súng lục chạy ra ngoài. Tên đàn em dẫn lối đi trước, đến giữa khu rừng rậm thì bỗng nhiên ngừng chạy. Hắn cũng ngưng bước, nhận ra đằng sau có tiếng bước chân thì đã quá trễ.
Một ống súng đèn ngòm dí thẳng vào sọ hắn. Tên đàn em sợ sệt đứng sang một bên, lắp bắp:
- Em xin lỗi đại ca!
Dục Mạc Sâm dĩ nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hắn bị lừa rồi!
Ống súng sắc lạnh vẫn chĩa vào đầu hắn. Hắn đứng bất động như trời trồng. Kẻ đang cầm khẩu súng kia khẽ nhếch nhẹ môi, giọng đầy châm biếm:
- Đại ca! À không! Bây giờ phải gọi là kẻ thù!
Hắn ngừng như đã ngưng thử khi nghe thấy giọng nói đó. Đây chẳng phải...
- Vĩnh viễn chắc anh không thể ngờ mình lại gần kẻ thù suốt bao nhiêu năm qua như thế. Anh luôn cho người săn lùng tin tức của Nick, nhưng lại không biết rằng thật ra Nick chính là người bản thân luôn coi là đồng đội. Thế nào? Doanh Khanh là Nick, Nick là Doanh Khanh, mọi chuyện có phải rất vô lí đúng không?

- Anh vĩnh viễn cũng sẽ không ngờ đến Doanh Khanh lại là Nick đúng không?
Ống súng chết chóc vẫn dí thẳng vào sọ hắn. Tựa như chỉ cần nhấn nhẹ một phát thôi là hắn sẽ xong đời.
Dục Mạc Sâm đứng sững như trời trồng, trong đôi mắt ngập tràn sự đau đớn lẫn thất bại. Hắn thì thào, giọng không mang chút cảm xúc:
- Hoá ra tôi và kẻ thù lại là anh em suốt hơn mười năm.
Doanh Khanh - lúc này mang thân phận là Nick khẽ nhếch nhẹ môi:

- Xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Tôi bán mạng cho anh sau từng ấy năm cũng chỉ chờ đến lúc này.
Nick nuốt nước bọt, tiếp câu:
- Khi đứa em gái tội nghiệp của anh bị người của ba tôi ɡɪếт chết thì tôi cũng đã định xử nốt anh rồi. Lúc đó anh cũng suy sụp tinh thần giống như lúc này vậy. Chỉ là tôi vẫn muốn chơi đùa với anh thêm một chút, không ngờ một chút đó lại là mười năm. Anh luôn thận trọng với tất cả mọi người, như Tào Tháo vậy. Đến hôm nay thì anh cũng lại lần nữa gục xuống, cũng là vì đàn bà. Thế nào? Bất ngờ lắm đúng không?
Dục Mạc Sâm không lên tiếng, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Hắn vẫn chưa thể tin Nick lại chính là Doanh Khanh.

- Cùng anh gây dựng tổ chức này thật sự rất vui. Tôi một mặt ra sức phá hoại, một mặt lại cố tình vun đắp. Vừa là người cho tiền vừa là kẻ ăn xin, vai diễn này của tôi thật sự rất khó diễn.
Hắn từ từ hít sâu, rồi lại từ từ phả ra không trung những làn hơi lạnh lẽo.
- Cậu không sợ chết? Tôi nhớ không lầm đã không ít lần cậu suýt bỏ mạng vì tôi rồi.
- Thì sao chứ?
Nick nhún vai cái nhẹ, nụ cười châm biếm:
- Không biết là anh có nhận ra hay không, nhưng mỗi lần tôi bị thương thì anh cũng bị thương. Tôi mà suýt bỏ mạng thì anh cũng đừng hòng bình an. Tôi chết thì anh cũng chết, quá tuyệt vời còn gì?
Từng dây thần kinh căng như dây chão. Mỗi một giây trôi qua cứ tựa như kéo dài thêm thành cả một giờ vậy. Nick đang cười bấn loạn thì đột nhiên nhấn mạnh khẩu súng xuống sát đầu hắn hơn:
- Vứt khẩu súng trên tay xuống!
Dục Mạc Sâm vứt súng xuống, từ từ xoay người lại đối diện với Nick. Bây giờ ống súng nhắm thẳng vào trán hắn, vô cùng nguy hiểm.
Đối diện với người mình từng xem là đồng đội, là anh em, Dục Mạc Sâm vẫn không khỏi có chút nghi ngờ.


Nụ cười quỷ dị thế này là lần đầu tiên hắn thấy trên khuôn mặt đối phương.
Tựa như có một người khác đang đứng đây vậy.
- Đừng nhớ về Doanh Khanh nữa! Hắn ta không tồn tại! Bây giờ chỉ còn mỗi Nick thôi!
- Bắn thì bắn, đừng nhiều lời!
- Wow! Vào lúc này anh vẫn mạnh mồm như vậy, đúng là đại ca của tôi mà!
Nick cười như một kẻ điên, hắn cau mày nhìn ống súng quơ loạn xạ trong không khí.
- Toàn bộ người có trên đảo đều bị người của tôi bắt giữ hết rồi! Sẽ chẳng có ai cứu anh đúng không nhỉ chị Tứ?!
Sau một hàng cây rậm xuất hiện thân ảnh quen thuộc của người phụ nữ được gọi là chị Tứ đó. Ái Hiểu Tâm đến bên cạnh Nick, dùng ánh mắt kì lạ chiếu thẳng vào Dục Mạc Sâm. Hắn lúc này không cảm thấy ngạc nhiên gì nữa, chỉ còn lại một nỗi xót xa và đau đớn vì bị phản bội.
- Sau cùng chỉ có mỗi Phó Hoành mới là đồng đội của tôi!
- Ái Hiểu Tâm! Mau lấy súng ra và dí vào đầu anh ta đi! Không phải tám năm qua cô chịu đựng mọi thứ cũng chỉ vì hôm nay à?

Cô ta gật nhẹ đầu, lạnh lẽo rút từ trong túi áo một khẩu súng lục có nòng giảm thanh. Cô ta thành thạo thay băng đạn và lên nóng, đôi bàn tay giơ khẩu súng cao lên và rồi...
Chỉa súng vào đầu Nick!
- Thả đại ca ra!
Nick trợn tròn mắt nhìn cô gái bên vai:
- Cô gọi ai là đại ca cơ? Đừng quên tôi mới chính là đại...
- Tám năm trước tôi đã trở thành đàn em của Dục Mạc Sâm rồi!
Nick cười hờ hững, gật gật đầu như ngầm công nhận điều đó.
- Tôi bỏ xuống thì cô cũng bỏ xuống?
- Ừ!
Quả nhiên là Nick hạ súng xuống thật. Ái Hiểu Tâm cũng từ từ hạ súng, đôi mắt hướng sang phía Dục Mạc Sâm. Chớp lấy thời cơ này, Nick lại nâng súng lên, nhắm thẳng vào người cô ta mà bắn. Tiếng súng nổ vang cả một góc rừng. Ái Hiểu Tâm bị ném qua một bên, còn Dục Mạc Sâm thì đã thay cô ta lãnh một phát đạn sượt qua cánh tay. Máu chảy ra ròng rã, thấm đẫm tấm sơmi đen. Dục Mạc Sâm vung chân lên đá thẳng vào mặt Nick, cậu ta loạng choạng ngã về phía sau. Nhanh như cắt, hắn lại đá tung khẩu súng trên tay cậu ta, đồng thời chụp lấy khẩu súng của Ái Hiểu Tâm. Nick thất thế, bị chính hắn dí súng vào đầu.


Tất cả diễn ra rất nhanh và dứt khoát!
Nick đưa tay quẹt đi máu chảy ở khoé miệng, thẳng thừng đối diện với sự lạnh lẽo bằng một nụ cười sảng khoái:
- Tôi thua nhanh vậy à?
Dục Mạc Sâm mặc kệ máu đang chảy vẫn tiếp tục trầm ngâm nhìn kẻ dưới đất. Một mùi tanh bốc lên nồng nặc. Là mùi máu!
- Tôi bị đá một cái anh cũng bị bắn một cái, thế giới này thật là công bằng!
- Doanh...à không! Nick! Tôi nghi ngờ việc thần kinh của cậu có vấn đề!
- Vấn đề? Không không! Tôi rất khoẻ mạnh! Tôi vô cùng khoẻ mạnh! Hahaha...tôi rất là khoẻ mạnh...
Dục Mạc Sâm cau nhẹ mày.
Không còn nghi ngờ gì nữa! Cậu ta thật sự mắc bệnh rồi!
Có thể là rối loạn nhân cách, ám ảnh cưỡng chế, hoặc là một cái gì đó về tâm lí.


Đang trong lúc căng thẳng, đột nhiên có rất nhiều tiếng chân người vang lên. Một màu áo xanh ẩn khuất trong rừng cây. Tiếng loa vọng lên rõ ràng:
"Chúng tôi là cảnh sát, tất cả đã bị bao vây!"
Nick nghiêng người, đưa tay chỉ về phía Ái Hiểu Tâm cách đó không xa:
- Cô báo cảnh sát?
Ái Hiểu Tâm không trả lời, ngầm thừa nhận. Nick vung tay đánh mạnh xuống đất, chửi thề:
- Khốn kһɪếρ! Cô dám phản bội tôi!
Cảnh sát rất nhanh đã áp sát đến tận nơi, tự tay đeo còng vào cổ tay Nick. Dục Mạc Sâm hạ súng xuống, quay lưng không nhìn cảnh hắn ta bị cảnh sát bắt. Ái Hiểu Tâm vội tới bên cạnh hắn, ánh mắt lo lắng nhìn cánh tay đẫm máu tươi. Nick ngoan ngoãn để cảnh sát giải đi, nhưng khi thấy Ái Hiểu Tâm thì lập tức đổi thái độ. Hắn vùng vẫy khỏi tay cảnh sát, lợi dụng sơ hở mà ᴄướρ lấy khẩu súng của một người rồi lên nòng nổ súng.
Tiếng súng lần này không giòn giã, chỉ là nó thật sự ᴄướρ đi một người!
Ái Hiểu Tâm cúi xuống bụng mình, nhìn máu đang chảy ra rất nhanh từ chỗ vết đạn xuyên qua. Cô ta bất lực ngã xuống, ngã vào trong vòng tay của kẻ đối diện. Nick bật cười như một tên khốn, miệng liên tục chửi rủa:
- Chết đi đồ phản bội!
Dục Mạc Sâm ôm lấy cơ thể cô ta, đôi mắt hãi hùng nhìn cô gái đang hấp hối trong lòng mình. Ái Hiểu Tâm mỉm cười chua chát, run rẩy đưa tay đầy máu chạm nhẹ lên mặt hắn:
- Sau cùng thì...tới lúc chết...em cũng được anh ôm vào lòng!



- Cuối cùng thì...cho tới lúc chết...em cũng được anh ôm vào lòng!
- Câm mồm! Tôi ra lệnh cho cô phải sống tiếp!
Hắn cáu gắt lên, đôi mắt ngập tràn giận dữ. Đối diện với ánh mắt đó, Ái Hiểu Tâm chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, lắc đầu:
- Xin...xin lỗi anh! Lần này...em phải kháng lệnh rồi!
Bằng những sức lực cuối cùng, cô ta cố gắng chạm vào da thịt trên mặt hắn. Hắn để yên cho cô ta sờ nắn khuôn mặt mình, mồ hôi chảy ra đẫm cả lưng áo. Ái Hiểu Tâm dẫu cười nhưng cứ như khóc, thì thào:

- Nhà trên đảo...là do em đốt!
Hắn mở to đôi mắt, lắng nghe những câu từ khó nuốt:
- Em chỉ muốn...chỉ muốn níu chân anh ở lại đảo. Em muốn gần...anh.
- Cô là người của Nick, tại sao ban nãy lại lựa chọn cứu tôi?
- Em nói rồi...còn gì? Tám năm trước em đã...đã là người của anh rồi!

Dục Mạc Sâm không hỏi thêm câu nào, chuẩn bị bế thốc cô ta lên thì bị cô ta níu lại không cho bế. Ái Hiểu Tâm lắc đầu, nụ cười thê lương làm xót xa những kẻ gần đó:
- Đừng! Em...không cứu được nữa rồi!
Máu thấm đẫm trên cơ thể cô ta, lan sang cả vạt áo của hắn. Nhận ra bản thân không thể trụ lâu thêm nữa, Ái Hiểu Tâm rướn nhẹ đôi mắt đầy mệt mỏi, hỏi chậm:
- Em...kiếp này em...không thể có anh! Vậy thì kiếp sau...kiếp sau chúng ta...ta nên duyên được không?
Dục Mạc Sâm nhìn thẳng vào cô gái trong lòng, giọng chắc nịch:
- Không! Tôi vốn không tin có kiếp sau! Tôi chỉ biết kiếp này tôi vĩnh viễn chỉ yêu và được yêu một người!
Một giọt lệ nóng làm nhoà đi hình ảnh của người trước mắt. Ái Hiểu Tâm gật nhẹ đầu, sau cùng thì đôi bàn tay run rẩy kia cũng bật lực buông thõng xuống.
Hết rồi! Một đời hồng nhan đến đây là hết!
Tựa như một cánh hoa mỏng. Sớm nở tối tàn, dẫu đẹp rực rỡ nhưng tiếc là chỉ đẹp trong một khoảnh khắc.
Sau đó, trùng trùng vô tận chìm đắm trong bóng đêm mịt mù. Không ánh sáng, không nụ cười, không còn lại gì khiến cánh hoa đó có thể nở một lần nữa.


Không còn lại gì nữa...
Cha của Ái Hiểu Tâm ép con gái tham gia tổ chức của Nick. Sau hai năm âm thầm hoạt động, Nick cho người bắt cô ta phải tham gia vào tổ chức của Dục Mạc Sâm. Để làm gì? Để chứng minh thực lực của bản thân! Chỉ cần cô ta giúp Nick ɡɪếт được Dục Mạc Sâm, địa vị của cô ta sẽ một bước lên mây. Cha của cô ta cũng sẽ có được rất nhiều tiền tài và quyền lực. Vậy là bắt đầu những chuỗi ngày kì lạ. Vừa tối tăm vừa ngập tràn màu sắc, Ái Hiểu Tâm thật không biết bản thân đang nghĩ gì.
Để vào được tổ chức của Dục Mạc Sâm, cô ta đã phải trải qua rất nhiều bài kiểm tra gian khổ. Thế nhưng kẻ đứng đầu mặt mũi trông như thế nào cô ta không biết. Trong một đêm mưa ngập tràn mùi máu, cô ta trông thấy một thiếu niên mang gương mặt lạnh lẽo đang tự mình bắn chết vài kẻ ngán đường. Do quá chăm chú nên cô ta không biết có kẻ đang muốn đâm mình. Thật may mắn là chính thiếu niên kia đã cứu được cô ta. Anh chàng thiếu niên đó dùng đôi mắt đầy băng giá nhìn cô ta một cái, giọng tựa như một mãnh thú đang gào rú trong đêm:
- Đây là chiến trường, không phải nơi cho cô ngắm cảnh!
Sau cuộc chiến đẫm máu, Ái Hiểu Tâm mang cơ thể đầy vết thương đi tìm chàng thiếu niên kia. Cô ta bắt gặp chàng thiếu niên bị thương cũng rất nặng, đang được cấp cứu tại chỗ. Thế nhưng trên mặt chàng thiếu niên không có lấy một tia đau đớn. Hàn khí lạnh lùng vẫn luôn bao phủ lấy anh chàng, khiến người khác sợ hãi không dám đến gần. Không ngờ cô ta bị chính anh chàng phát hiện. Chàng thiếu niên gọi cô ta đến gần, hỏi khẽ:
- Sợ không?
Ái Hiểu Tâm bị cuốn hút bởi đôi mắt thâm sâu đó, lắc đầu:
- Không! Không sợ!
Một góc đèn điện chiếu sáng khuôn mặt tuấn tú, cô ta nhìn thấy rõ hơn dung mạo của người trước mặt. Không biết đứng đó bao lâu thì bên ngoài có kẻ bước vào:
- Đại ca! Bắt được vài tên còn sống, hiện đang nhốt ngoài kia!

Một tiếng đại ca làm cô ta giật mình. Hoá ra đây chính là người cầm đầu?
Sau đêm đó, cô ta cũng biết được tên của chàng thiếu niên này là Dục Mạc Sâm.
Trong ba năm tiếp theo, số lần được gặp lại hắn có chút tăng lên. Ít nhất là một tháng một lần. Mỗi lần gặp, hắn vẫn giữ cho mình khuôn mặt lạnh lùng và cách xa đến kì lạ. Thế nhưng Ái Hiểu Tâm lại thích điều đó. Ái Hiểu Tâm muốn cố gắng, cố gắng thêm một chút để có thể gần hắn thêm một chút. Hắn bấy giờ tựa như một vị vua vậy, bất kì kẻ nào cũng mong muốn được chạm vào hắn dù chỉ một lần.
Thật không ngờ Doanh Khanh lại lệnh cho cô ta phải trở thành một trong những cánh tay đắc lực của hắn. Và thế là cũng trong khoảng thời gian ba năm đó, cô ta từ một cô gái duy nhất trong tổ chức trở thành cô gái có quyền lực bậc nhất tổ chức.
Đúng vậy! Dĩ nhiên cô ta sẽ được gặp hắn nhiều hơn!
Chỉ là khoảng cách lại rất xa. Rõ ràng chỉ cần ngẩng đầu là thấy một trời sao, nhưng để có thể vươn tay chạm vào chúng lại là chuyện không thể nào.
Sau bao nhiêu lần vào sinh ra tử, mối quan hệ của hai người cũng chỉ dừng ở chữ đồng đội.
Không! Không sao cả! Miễn có thể ở gần hắn!
Thật không ngờ người đàn ông cô ta vẫn luôn tôn thờ lại đi tôn thờ một người phụ nữ khác. Cái khoảnh khắc hắn yêu chiều bế cô gái kia từ thuyền xuống cũng là khoảnh khắc cô ta gần như chết lặng.
Từng cử chỉ thân mật giữa hai người họ bỗng hoá thành từng con dao, từ từ cắm sâu vào trái tim sắt đá.


Suốt tám năm quen biết, Dục Mạc Sâm cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt đó để nhìn cô ta cả.
Cô ta ghen tị!
Cô ta chán ghét cô gái tên Hồ Trúc Lam kia!
Vì thế cô ta đã bỏ rơi Hồ Trúc Lam ở trong rừng.
Nhìn xem! Ngay cả việc tự thoát khỏi rừng cũng không được, Hồ Trúc Lam lấy tư cách gì để được hắn yêu thương như vậy?
Hay chỉ đơn giản là do hắn yêu Hồ Trúc Lam?
Hắn còn vì cô gái đó mà trừng phạt Ái Hiểu Tâm này, khẳng định cô ta vĩnh viễn không bằng vợ hắn.
Cô ta không phục, một chút cũng không.
Và thế là cô ta âm thầm tưới xăng lên một khu vực trên đảo, đợi thời cơ thích hợp để xuống tay châm lửa. Nhìn hắn hớt hải quay trở lại đảo, cô ta thấy rất vui.
Lại được ở gần hắn rồi!


Lại được nhìn hắn lạnh lùng ra lệnh, lạnh lùng làm việc.
Ái Hiểu Tâm rất vui, rất thích!
Rồi có tin Hồ Trúc Lam bị tấn công, hắn bỏ dở công việc chạy vào đất liền. Hai ngày sau hắn trở ra lại, trong đôi mắt ngập tràn sự thống khổ.
Rõ ràng là hắn vẫn lạnh lùng và bá đạo, thế nhưng cứ tựa như có một linh hồn khác đang sở hữu thân xác hắn vậy.
Ái Hiểu Tâm không thích, không thích nữa.
Không thích hắn biến thành dạng người này. Hắn không còn vẻ rực rỡ, chói loá của một vầng dương nữa. Lúc này hắn như đống lửa sắp lụi tàn.
Sự nhiệt huyết và rạo rực bỗng mất hết.
Nhận ra thời cơ đã đến, Doanh Khoanh âm thầm triệu tập đàn em lại để chuẩn bị cho một cuộc đảo chính lớn nhất trong đời. Sau khi dễ dàng tóm gọn Phó Hoành và toàn bộ anh em trên đảo, Doanh Khanh - Nick buộc một tên đàn em khác dụ hắn ra ngoài, muốn tự tay bắn chết hắn.
Vậy là tất cả sắp kết thúc. Ái Hiểu Tâm sắp có quyền lực và tiền tài như tám năm trước bản thân từng muốn.
Nhưng cô ta không thể!
Thay vì áp súng vào đầu hắn thì cô ta lại chuyển sang uy һɪếρ Nick!
Thế nào? Cô ta thật vô lí và khó hiểu, đúng không?
Cô ta phản bội lại Nick, và bây giờ cái giá phải trả chính là mạng sống.
Không! Không sao cả! Miễn người đàn ông mà cô ta ngày đêm hướng tới vẫn có thể sống tốt!
Cô ta thật sự rất muốn ích kỉ, rất muốn dùng toàn bộ hơi sức để ôm lấy người đàn ông này.
Nhưng cô ta chợt nhận ra rằng hắn chính là một vì sao, bản thân vĩnh viễn không thể với tới.
Dẫu được hắn ôm trong lòng thì sao chứ? Trái tim của hắn đã mãi mãi thuộc về một cô gái khác rồi.
Ái Hiểu Tâm đã thua cuộc. Về tình yêu lẫn tình đồng đội, tất cả Ái Hiểu Tâm đều thua.
Một kiếp hồng nhan cuối cùng cũng đến ngày khép lại.
Tựa như một cánh hoa mỏng. Lặng lẽ dâng hiến bao nhiêu ngọt ngào cùng với rực rỡ cho đời, đến khi tàn lụi cũng chỉ có một mình ôm lấy đau khổ.
Sống một mình chết một thân, đời này kiếp này cũng chỉ có chữ cô độc.
Dục Mạc Sâm đặt cái xác đang lạnh dần xuống nền đất, lặng lẽ nhìn cô gái suốt tám năm qua đã luôn bên cạnh mình.
Cảm ơn em vì đã là một đồng đội tốt của tôi!
Xin lỗi em vì đã khiến em đau khổ!
Một lời cảm ơn và một lời xin lỗi này tôi chân thành gửi đến em. Bây giờ thì hãy nhắm mắt và ngủ thật sâu đi!
Sau này ngay cả tôi cũng không thể ra lệnh cho em được nữa!
- Tôi ra lệnh cho em phải sống! Đây là mệnh lệnh, mà lệnh của tôi thì không được cãi!
- Xin lỗi anh! Em không thể làm theo mệnh lệnh này nữa rồi!
Vĩnh viễn không thể nghe, không thể làm nữa.
Vĩnh viễn không thể...không thể...

Cái kết của cuộc hành trình: Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi!
Nick bị bắt, toàn bộ đàn em của cậu ta sau đó cũng lần lượt rơi vào vòng vây của cảnh sát. Dục Mạc Sâm cùng với Phó Hoành tổ chức tang lễ cho Ái Hiểu Tâm, cuối cùng chôn cất cô ta ngay trên hòn đảo. Mọi thứ lại đi vào quy củ. Chỉ là sau một ngày, tổ chức trở nên có chút vắng lặng. Lão Nhị thì hoá thành kẻ thù, chị Tứ thì bị lão Nhị bắn chết. Có lẽ đến giờ này vẫn còn người chưa tiếp nhận hết được mọi việc đang diễn ra.
- Đại ca! Anh thật sự đi sao?
Dục Mạc Sâm đưa đôi mắt hướng về biển lớn, gật đầu:
- Tất cả đã qua rồi! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ là bảo vệ cuộc sống cho ngư dân vùng biển theo như những gì ba tôi dặn dò. Bây giờ thì tôi cũng nên bảo vệ cuộc sống của chính mình, đúng chứ?

Phó Hoành quỳ xuống, ngay lập tức những anh em khác phía sau cũng đồng loạt quỳ xuống. Hắn bước lên thuyền, quay lại nhìn mọi người một lượt rồi cất giọng hùng hổ:
- Nghe cho kĩ đây! Sau này người các chú cần nghe lời là Phó Hoành! Người các chú gọi là đại ca cũng là Phó Hoành! Cùng nhau xây dựng một tổ chức tốt, đây là mệnh lệnh cuối cùng mà tôi muốn các chú phải nghe và làm theo!
- Rõ!!!
Một tiếng đồng thanh và dứt khoát vang lên, trong không khí đượm màu rạo rực của lòng người. Có cả chút tiếc nuối nữa.
Hắn quyết định sẽ rời tổ chức!

Qua nhiều cam go, sóng gió, sau cùng thì hắn nhận ra một điều.
Con thuyền rẽ lối trên mặt biển. Anh em trên đảo đều đứng bật dậy vẫy tay chào hắn, không biết lúc nào sẽ có ngày tái ngộ. Hắn ngồi trong boong tàu khẽ nhếch nhẹ môi mỉm cười, rồi ưu tư nhìn biển xanh rộng lớn phía trước.
Hắn dùng tuổi trẻ để rong ruổi thứ gọi là yên bình, hạnh phúc của ngư dân. Cho tới cuối cùng, khi đã để qua mất tuổi trẻ, hắn lại đi rong ruổi cái gọi là yên bình, hạnh phúc của chính bản thân.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ rời bỏ tổ chức. Hơn nữa, hắn cũng không thể ngờ rằng mình làm như vậy là vì một cô gái.
Năm hắn thay ba mình lên cầm quyền ở tổ chức, hắn chỉ nghĩ cuộc sống sẽ rất đơn giản. Lãnh đạo tổ chức thật tốt, tới cuối đời sẽ chết đi trong thầm lặng. Hắn sẽ được anh em gọi một tiếng đại ca trịnh trọng trước khi về làm cát bụi. Hắn không nghĩ tới chuyện tìm cho mình một cô gái để yêu đương hạnh phúc. Vì thiết nghĩ hắn không hợp với điều đó.
Ít nhất là cô gái nào chịu nổi hắn chứ?
Nhưng cuộc sống mà, có rất nhiều cuộc gặp gỡ xảy ra. Và không biết là do gió, do mưa hay do định mệnh mà hắn và cô gái đó lại gặp nhau nữa.
Rồi hai người đến bên nhau trong hoàn cảnh hết sức kì lạ. Vừa có chút bắt buộc, vừa có chút tự nhiên, chính hắn cũng không hiểu rốt cuộc thì cuộc gặp gỡ này kì lạ đến như thế nào.
Tựa như một giấc mơ vậy. Đến một cách mơ hồ, không tự chủ được.
Vài cánh hải âu chao liện trên bầu trời. Rốt cuộc thì đâu là nhà của chúng?


Và đâu là nhà của hắn đây?
Căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố đó sao?
Chẳng phải nhà là nơi làm ta vứt bỏ được bao nhiêu phiền muộn bên ngoài như trên sách vở đã nói? Thế sao vào giờ phút này, lúc hắn chuẩn bị được về nhà thì hắn lại không có cảm giác như thế?
Hắn, đã và đang trở thành một kẻ mang nhiều ưu tư.
Hắn nghĩ nhiều hơn là một cuộc sống đơn độc.
Hắn muốn nhiều hơn là một cuộc sống thăng hoa.
Giờ đây, vào khoảnh khắc này, tâm hồn hắn có chút nhẹ nhàng như cánh chim, nhưng cũng có chút nặng nề tựa như sỏi đá. Hắn ᴍôпɡ lung suy nghĩ về sau này, về chuyện tương lai.
Dục Mạc Sâm là một con thuyền, ngày ngày lướt trên mặt biển, đêm về mang một giấc mộng nồng mùi muốn chát.
Dục Mạc Sâm là một cánh diều, chiều chiều thướt tha trên mây, tối đến ôm trọn hơi thở của mặt trời chói chang.
Nhưng giờ thuyền không có chủ, diều bị đứt dây. Hắn nên rẽ lối nào, bay đến phương nao?

Hắn luôn dứt khoát trong mọi chuyện, chỉ là lần này không như thế nữa.
Rốt cuộc thì những năm tháng còn lại của cuộc đời, hắn sẽ làm gì?
Bên ai?
Và cố gắng vì một điều gì nữa đây?
Từng con sóng thi nhau đập vào mạn thuyền, rồi lại nối đuối nhau tan biến giữa dòng nước mênh ᴍôпɡ.
Rõ ràng bọt biển trắng xoá nằm ở đó, nhưng đưa tay chạm vào thì tất cả chỉ tựa hư không. Đây, là một điều vừa vô lí vừa hợp tình mà tạo hoá cố ý tạo ra sao?
Dục Mạc Sâm hít sâu một hơi gió biển, đôi mắt sâu thẳm hờ hững khép lại.
Hắn không biết, cũng không muốn biết nữa.
Vài tháng sau...
"Tóm gọn được nhóm đối tượng đang sử dụng ma tuý tại khách sạn X vào 23 giờ đêm qua. Nhóm đối tượng năm người gồm A 32 tuổi, B 35 tuổi, C 38 tuổi, D 45 tuổi và Hồ Minh 56 tuổi. Hiện cơ quan công an đang tạm giam nhóm đối tượng chờ ngày xét xử."


- Bị bắt rồi à? Hoá ra là nghiện ma tuý!
Hắn nghe được tin tức trên trong tiệm tạp hoá nhỏ bên đường liền lầm bầm. Người phụ nữ trung niên là chủ của cửa hàng khẽ huýt vai hắn:
- Người quen à?
Hắn lắc nhẹ đầu, lấy ra mấy tệ trả tiền chai nước mình vừa lấy.
Hồ Minh...ba vợ hắn đó!
Ông ta không những nghiện ma tuý, mà còn nhẫn tâm bán con gái mình biết bao nhiêu lần cơ.
Như sực nhớ ra điều gì, hắn vội vàng lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh, hỏi bà chủ kia:
- Bà từng gặp cô gái này bao giờ chưa?
- Ây da! Cô gái này đẹp thật, tiếc là tôi chưa gặp bao giờ. Sao thế? Vợ cậu à?
Dục Mạc Sâm ừ lạnh, cảm ơn một tiếng rồi quay lưng bỏ đi. Mân mê tấm ảnh trên tay, hắn đưa đôi mắt mệt mỏi phóng ra xa, một vùng trời thu lại nơi đáy mắt.


Em thấy không? Những người cần trả giá cuối cùng cũng trả giá rồi!
Vậy những người cần hạnh phúc thì đến bao giờ mới có đây hả em?
Hắn một hơi uống gần hết chai nước suối, sau đó vặn chặt nắp chai rồi một cước đá thẳng nó vào sọt rác. Vài người đi đường khẽ nuốt nước bọt cái ực. Hắn không thèm để ý đến những ánh mắt đó, chỉ tiếp tục tiến về phía trước rồi bắt đầu công việc của mọi ngày.
- Xin hỏi cô từng thấy người này chưa?
- Xin lỗi anh nhưng tôi chưa thấy qua.
- Cảm ơn cô.
...
- Cậu cho tôi hỏi một chút! Cậu thấy qua cô gái này chưa?
- Chưa.
- Cảm ơn cậu.
...
- Các cô ở đây có ai thấy qua cô gái này chưa?
- Chúng tôi chưa thấy bao giờ.
- Cảm ơn nhiều.
...
Hôm nay trời nắng khá gắt, mồ hôi trên người hắn chảy ra đẫm cả lưng áo. Làn da đen sạm dưới nắng kia trông càng bóng bẩy. Hắn quẹt đi dòng nước sắp chảy ra từ thái dương, hỏi tiếp một bà cụ đang ngồi bên bờ hồ:
- Cho cháu hỏi là bà từng thấy người này chưa?
Bà cụ run rẩy cầm lấy tấm ảnh đã hơi ngả màu, ngắm nghía hồi lâu. Những tưởng là có chút manh mối nên hắn mừng rỡ. Không ngờ bà cụ lắc đầu rồi mỉm cười hiền hậu:
- Con bé dễ thương quá!
Hắn hụt hẫng đón lấy tấm ảnh, nhẹ cảm ơn bà cụ rồi xoay lưng bỏ đi. Bà cụ nhìn theo bóng lưng hắn, tinh tế nhận ra một nỗi cô độc đang bao trùm lên chàng trai kia.
Bà chuyển ánh mắt sang mặt hồ, lòng bồi hồi nhớ lại những năm tháng đã qua.
Bà cũng từng tìm kiếm một người một cách vô vọng như thế.
Tốn bao nhiêu nước mắt và hơi sức, rốt cuộc thì cho đến giờ này bà vẫn cô độc một mình.
Chỉ mong chàng trai kia có thể tìm thấy người mình đang muốn tìm. Đừng để một người nào phải dành cả đời để dâng hiến cho hai chữ mong mỏi nữa.
Có bao nhiêu khổ đau và bất hạnh, chỉ có kẻ trong cuộc mới hiểu mà thôi.
Sau vài giờ đồng hồ liên tục hỏi han, hắn mệt mỏi đi mua cho mình một cốc mì ăn vội. Suốt mấy tháng qua hắn luôn chỉ ăn mỗi mì tôm, đâm ra cơ thể sụt cân không kiểm soát.
Nhìn hắn bây giờ tàn tạ hơn rất nhiều.
Khói nóng bốc lên nghi ngút, một mùi thơm lan toả trong không gian. Tiếng xe cô ồn ào, tiếng cười nói trộn lẫn...tất cả vẫn rạo rực và đầy sức sống như thuở ban đầu.
Trong một góc nhỏ nào đó, có một đốm lửa nhỏ vẫn le lói sáng. Cố sáng thêm một chút để sưởi ấm trái tim thêm một chút. Sưởi ấm trái tim thêm một chút để có động lực thêm một chút. Từng chút từng chút một như thế, lâu dần cũng hoá thành thứ gì đó to lớn và vĩ mô.
Hắn cúi thấp đầu, ăn vội những gắp mì to. Buổi trưa ở con phố này khá đông người qua lại, hắn có thể tận dụng thời điểm này để kiếm thêm chút tin tức về cô gái đó.
Vị chua của mì làm dạ dày hắn sôi lên. Dục Mạc Sâm mặc kệ cảm giác đó, cũng chẳng hay biết có một người đang nhìn mình chăm chú.
Đợi hắn ăn xong, người kia mới tiến lại gần rồi chìa ra một chai nước mát lạnh, thì thào:
- Của anh đây!
Hắn ngẩng đầu nhìn kẻ kia, đôi mắt mở to lên vì có chút bất ngờ.
- Đại ca! Dạo này anh ốm quá!
- Phó Hoành! Sao chú ở đây?
Phó Hoành ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, cười nhẹ:
- Em biết đại ca là người rất cứng đầu, nhất định sẽ không vứt bỏ cô gái đó. Vậy nên suốt thời gian qua em luôn âm thầm tìm cô gái đó phụ anh.
Dục Mạc Sâm đưa đôi mắt ngắm nhìn người đồng đội lúc trước của mình một lát, gật đầu:
- Cảm ơn chú!
- Anh khổ đến mức này sao?
Hắn đưa tay với lấy chai nước, tu ừng ực những giọt nước mát mẻ. Hắn nhún nhẹ vai, giọng đầy sự tự nhiên:
- Không khổ! Đối với tôi chừng này chẳng là gì cả!
- Cho dù không tìm được đại ca vẫn nhất định đi tìm chị dâu sao?
- Đúng vậy! Cho đến lúc chết!
Phó Hoành bị niềm tin của hắn thuyết phục, bật cười khanh khách:
- Anh không chết đâu! Anh nhất định sẽ sống rất thọ!
Cậu ta lấy ra từ trong túi áo một tấm ảnh mới, nghiêng đầu:
- Đi khoảng hai trăm cây số về vùng thảo nguyên phía Bắc sẽ thấy. Đi! Em đưa đại ca đi!
Hắn run rẩy nắm lấy tấm ảnh. Rõ ràng đây chính là cô gái đó...
Không thể chờ thêm được nữa, hắn cùng người anh em của mình cấp tốc lên đường. Ngồi trên xe, hắn liên tục ngắm nghía tấm ảnh mà cậu ta đưa, một nỗi chua xót vô hạn ngập tràn trong trái tim.
Dù là ảnh chụp lén, thế nhưng hắn vẫn có thể nhận ra sự buồn bã u ám bao lấy cô. Sự u ám chết chóc đó khiến cô đã cô độc nay càng cô độc.
Suốt quãng đường, hắn chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để được gặp cô nhanh nhất có thể. Trái tim hắn như muốn nhảy ra khỏi lồng пɡựᴄ.
Cuối cùng thì cũng đến nơi.
Chiếc xe và Phó Hoành ở lại dưới chân đồi, còn Dục Mạc Sâm thì tự mình băng qua con đường mòn để đến một nơi rất xa. Xung quanh hắn toàn là hoa và cỏ. Những cánh hoa vàng đẹp đến chói mắt nối đuôi nhau chạy dài đến vô tận. Trước mắt hắn hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ. Đoán chắc đó là nơi có cô gái mình bấy lâu nay tìm kiếm, hắn run run đi rất chậm đến trước căn nhà. Dục Mạc Sâm hít sâu một hơi đầy những can đảm, khẽ gõ lên cửa ba tiếng. Vài giây sau thì có người ra mở cửa.
Cuộc đời là những chuỗi dài của nhiều sự gặp gỡ. Nhưng cho đến cuối cùng, người mà anh muốn gặp nhất chính là em!
Trúc Lam nhìn thấy hắn, đôi mắt mở to vì quá ngạc nhiên và đột ngột. Cô bám chắc lấy cánh cửa, khẽ khàng gọi hai chữ:
- Mạc Sâm!
Dục Mạc Sâm cố nhìn một lần hình ảnh mình tìm kiếm suốt bao lâu nay, thế nhưng tất cả đã bị nhoè đi bởi làn nước mắt. Hắn mỉm cười ngọt ngào - một nụ cười mà cả quãng đời sau này hắn tưởng chừng như đã không bao giờ xuất hiện nữa.
Mặc cho sóng gió ngoài kia có vùi dập cây cỏ.
Mặc cho bão bùng ngoài kia có cuốn theo chim muông.
Tất cả...tất cả mọi thứ không còn quan trọng nữa rồi.
Bởi vì bây giờ, trước mắt anh đây chính là tất cả.
Cuối cùng thì anh...cũng tìm thấy em rồi!
- Cuối cùng thì anh...cũng tìm thấy em!
HẾT

Ngoại truyện.
- Phó Hoành! Trúc Lam đau bụng sắp sinh rồi! Chú mau gọi bệnh viện giúp tôi, nhanh!
Dục Mạc Sâm hét ầm qua điện thoại, điệu bộ hớt hải vô cùng. Phó Hoành vỗ trán một cái, ngán ngẩm thở dài.
Lần đầu làm cha ai cũng trở nên ngốc thế này hả trời? Thay vì gọi cho cậu ta sao Dục Mạc Sâm không tự mình gọi thẳng cho bệnh viện đi?
Sau khi báo bệnh viện địa chỉ, cậu ta cũng vội bật dậy chuẩn bị ra ngoài. Cái cô Trúc Lam đó cũng lựa giờ sinh khéo quá. Bây giờ là hai giờ sáng rồi.

Đến khi cậu ta chạy đến nhà hắn thì cũng là lúc xe bệnh viện vừa chở người đi. Cậu ta bực mình đấm lên vô - lăng một cái, rồi lại bật khoá lên chạy theo chiếc xe phía trước.
"Alo! Chú biết lúc sinh thì cần những gì không?"
- Hỡi ôi đại ca! Em có sinh con đâu mà em biết!
Phó Hoành chỉ hận không thể khóc lớn một trận. Sự bi thương này ai gánh dùm cậu ta đây?
Trúc Lam nhanh chóng được chuyển vào phòng sinh. Ở ngoài hành lang, có hai tên đàn ông đang đứng chờ. Một tên thì đi đi lại lại vô cùng lo lắng, còn một tên thì vắt chân này lên chân kia mà ngáp ngắn ngáp dài.

- Đại ca! Không phải anh bảo anh chuẩn bị mọi thứ chu đáo lắm rồi sao?
Dục Mạc Sâm vỗ đùi một cái, tiến lại ngồi xuống gần cậu ta:
- Rõ ràng mới 9 tháng 5 ngày thôi! Vả lại tôi là lần đầu làm cha mà!
Nhìn bộ dáng hớt hải của hắn, cậu ta không khỏi cười thầm trong lòng.
Tên nhóc đó chưa chào đời đã khiến cho một kẻ như hắn biến thành thế này. Thật không dám nghĩ về sau...
Nghĩ tới cái cảnh một kẻ từng là đại ca giang hồ đi thay tã cho con...
Đừng nói nữa! Ông đây cười chết mất!
- Sau đứa này anh có cho chị dâu đi thụ tinh nhân tạo nữa không?
- Cái này thì chú không hiểu đâu! Mang thai thật sự rất khổ! Làm chồng thì phải nên hỏi và chiều theo ý vợ!
Phó Hoành suýt chút nữa cắn lưỡi, mặt đen lại dần dần. Ý của hắn là cậu ta độc thân nên không hiểu mấy cái chuyện này sao?


Tiếng rên la của cô chợt vọng ra ngoài khiến Dục Mạc Sâm lập tức bật người dậy. Hắn lúc này chỉ muốn xông vào trong đó thôi. Hắn muốn nắm tay cô để truyền cho cô năng lượng!
Suốt thời gian ngồi chờ, Phó Hoành luôn không hiểu rốt cuộc ai mới là người sinh con. Nhìn xem! Khuôn mặt cau có của người đàn ông kia, cả mồ hôi chảy đẫm cả áo nữa. Ái chà! Trông cũng khổ gớm!
Phó Hoành đưa tay Ьóρ nhẹ mi tâm, ánh mắt vô tình bắt gặp bóng dáng mờ nhạt ở đầu hành lang xa. Thân ảnh đó càng ngày càng đến gần hơn. Là một cô y tá!
Cô y tá kia lướt nhanh qua chỗ này, thấy Phó Hoành nhìn mình chăm chăm nên khẽ mỉm cười, cúi nhẹ đầu chào. Cậu ta ngẩn ngơ nhìn theo cô y tá, cho đến khi bị tiếng em bé khóc làm cho giật mình mới thôi mơ mộng.
- Chúc mừng anh! Mẹ và bé đều an toàn! Bé nặng 2,8 kg, chốc lát anh có thể gặp bé rồi!
Dục Mạc Sâm mừng rỡ cả lên, do quá vui vẻ nên ôm lấy luôn bác sĩ rồi nhảy nhót trông rất buồn cười. Một lát sau thì có thể vào gặp Trúc Lam, hắn lập tức "phi" vào trong với vợ. Cảm thấy nên cho hai người chút không gian, Phó Hoành âm thầm bỏ xuống canteen, tìm thứ gì đó lót bụng.
Cậu ta cầm hộp mì nóng trên tay, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế gần nhất rồi húp vội. Đang nhồm nhoàm nhai, đột nhiên có giọng nữ thó thé vang lên:
- Đừng ăn vội thế, bỏng!
Ngậm một miệng mì, hắn ngẩng đầu lên thì bắt gặp ai đó có chút quen thuộc. Không phải là cô y tá ban nãy sao?
Cô y tá kia ngồi xuống chiếc ghế đối diện, tên tay cầm một ly cafe.

- Xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi ngồi ở đây không sao chứ?
Cậu ta gật gật đầu, khó khăn nuốt hết thứ trong miệng.
- Tôi chỉ ngồi đây một lát thôi, anh đừng nhìn tôi như thế!
Nhận ra mình có chút thô lỗ, cậu ta vội vàng đưa mắt nhìn chỗ khác. Đợi Phó Hoành ăn xong, cô y tá mới từ từ mở miệng:
- Tôi là Yến Ly, là y tá khoa phụ sản này. Ban nãy tôi thấy anh nhìn tôi rất lâu, có vẻ như trên mặt tôi dính gì rồi.
Cậu ta lắc đầu liên tục như sợ cô không thấy:
- Không có không có!
Rồi cậu ta lại âm thầm cắn lên lưỡi mình một cái. Sao cậu ta phải vội giải thích chứ?
- Thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện, nhưng anh là người nhà của cô gái đang sinh trong kia sao?
- Tôi là bố đỡ đầu của đứa trẻ đó!


- Bố đỡ đầu?
- Đúng đúng! Tôi muốn thử cảm giác làm cha!
Yến Ly nhếch nhẹ môi mỉm cười, nụ cười có chút ma mãnh:
- Làm cha khó lắm, đâu phải chuyện đùa!
Phó Hoành cười ngượng ngạo, lắp bắp:
- Thì...chỉ là con nuôi thôi. Không phải con ruột là được rồi!
- Oh! Anh đẹp trai như vậy, không truyền lại cho thế gian một ít thì đúng là ích kỉ!
Cậu ta có chút ngạc nhiên về sự táo bạo và độ dễ gần của cô gái này. Cô ấy rất thoải mái!
Và...cô ấy cười rất đẹp!
- Đến ca của tôi rồi, tôi đi đây!


Yến Ly vội bỏ chạy, Phó Hoành bật dậy với theo:
- Số điện thoại!
Yến Ly vẫn không dừng bước, đọc nhanh số mình rồi đi mất. Cậu ta chỉ kịp nghe mấy số đầu, còn hai số cuối thì không nghe được.
Ngồi thẫn thờ một lúc lâu, cậu ta đưa tay vỗ mặt mình một cái.
Ơ? Xin số điện thoại làm gì thế này?
Vài tuần sau đó, khi cầm tờ giấy có dòng số chưa rõ ràng trên tay, cậu ta vẫn không hiểu tại sao mình lại xin số điện thoại của một người xa lạ như thế.
Chỉ là vẫn chưa có hai số cuối, cậu ta liên lạc kiểu gì đây?
Phó Hoành lấy một tờ giấy, lần lượt viết số từ 01 đến 99. Nguyên đêm đó cậu ta ngồi mò số!
Thì thay từng cặp số vào rồi gọi hỏi xem đầu dây có phải là Yến Ly không!
Đến con số 55, lúc cậu ta sắp bỏ cuộc vì đứt giọng thì quả nhiên tìm được. Lúc đó cậu ta chỉ muốn hét lên một câu rằng quả nhiên ông trời không phụ lòng người!
Yến Ly rất thông minh, chỉ qua chất giọng khàn khàn kia cũng biết được người đàn ông này đã khổ thế nào. Để xin lỗi, hoặc là để làm gì đó, Yến Ly mời cậu ta một bữa cơm vào cuối tuần.
Cuối tuần đó cậu ta ăn mặc thật lịch thiệp, còn hỏi Trúc Lam làm thế nào để ghi điểm trong mắt phụ nữ. Trúc Lam trêu cậu ta một hồi, nói rằng cậu ta hình như biết yêu rồi. Phó Hoành chối không chịu nhận, sau đó mua một bó hoa tươi để làm quà.
Yến Ly ăn mặc cũng rất xinh xắn, vui vẻ nhận lấy bó hoa rồi cùng cậu ta vào nhà hàng. Suốt bữa ăn, Yến Ly trò chuyện rất cởi mở, tựa như đã quen nhau rất lâu vậy. Phó Hoành tính tình cũng thích ồn ào, được dịp nói chuyện một cách thoải mái. Ăn xong, cô còn rủ cậu ta đi kara hát hò.
- Sống được bao lâu chứ? Chơi được giờ nào thì chơi giờ đó!
Cô đã trả lời như thế khi Phó Hoành không muốn đi. Hôm đó cả hai chơi rất vui, Yến Ly hát cũng rất hay nữa. Chỉ là...
Cậu ta hát cứ như vịt kêu vậy!
Cậu ta thề sẽ không bao giờ hát nữa! Không bao giờ!
Sau hôm ấy, cả hai vô tình trở thành bạn, rất thân thiết.
Còn rất hợp nhau nữa.
Chính cậu ta cũng không nhận ra có một thứ gọi là tình yêu bắt đầu chớm nở trong tim mình rồi.
Hôm nay do có việc nên Phó Hoành phải trông con giúp Mạc Sâm và Trúc Lam. Thật không ngờ tên nhóc này lại làm một "bãi". Cậu ta loay hoay với "bãi" trước mặt, chỉ muốn khóc vì mùi thối và có chút bẩn. Sau cùng, cậu ta phải gọi cho Yến Ly cầu cứu.
Nhìn cô thuần thục xử lí mọi chuyện, cậu ta có chút ngưỡng mộ.
- Cô giỏi quá! Sau này con cô chắc sẽ rất tự hào khi có một người mẹ như vậy!
- Vậy anh có muốn tự hào khi có một người vợ như tôi không?
Phó Hoành đỏ ửng cả mặt, lắp bắp không trả lời được. Yến Ly bật cười khúc khích, xua tay:
- Anh là đàn ông mà dễ bị trêu thế!
Cậu ta đưa tay gãi đầu, muốn độn thổ vì quá xấu hổ.
Sau đó thì đột nhiên số của cô không gọi được nữa. Đến bệnh viện cũng không tìm được người luôn. Phó Hoành lo lắng đến cực độ, còn tính đến chuyện sai đàn em đi tìm người mất tích. Rồi trong một chiều nọ thì có người tìm đến nhà. Lúc cậu ta buồn bã ra mở cửa thì bất ngờ nhìn thấy Yến Ly. Cậu ta vui tới nỗi ôm chầm lấy cô, la hét:
- Em đi đâu suốt thời gian qua thế hả?
Yến Ly vỗ vỗ vào lưng hắn như âu yếm trẻ con:
- Thôi nào thôi nào! Em đi tỉnh khác thực tập, đúng lúc điện thoại rơi nước nên không liên lạc được. Này này! Anh khóc sao?
Phó Hoành dụi dụi mặt vào hõm cổ cô, thì thào:
- Em có biết là tôi lo cho em lắm không?
Yến Ly mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tay bẹo má cậu ta một cái. Vì còn việc gấp nên cô rất nhanh phải tạm biệt cậu ta. Nhìn bộ dạng không nỡ đó, cô quả thật cũng có chút không nỡ. Cô đi một quãng xa rồi mà quay lại vẫn thấy cậu ta đứng đó. Chần chừ thêm một lúc, cuối cùng Yến Ly lại chạy ngược về phía Phó Hoành, nhét vội vào tay cậu ta một tờ giấy mỏng. Cô mỉm cười rạng rỡ, nháy mắt một cái:
- Số của em đây! Khi nào cần vợ thì cứ gọi cho em! Em sẵn sàng để gả rồi!
Cách đó không xa, Trúc Lam và Mạc Sâm đang bế con trên tay, khẽ nhìn nhau cười nhỏ:
- Anh! Có phải chúng ta sắp tốn tiền để hồng bao rồi không?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom