Full Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11-20

Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu


11

Dục Mạc Sâm vuốt ve nhẹ mái tóc dài có chút rối kia, thốt ra một câu hoàn toàn đến từ trái tim:

- Nếu lỡ sau này có sinh ly tử biệt, ít nhất tôi cũng không hối hận vì ngày hôm nay đã không bỏ lỡ người phụ nữ mà tôi nên trân trọng cả đời!

Trúc Lam ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt hắn, giọt lệ chảy dài bị ngón tay hắn lau khô hết đi.

- Ông...sẽ trân trọng tôi sao?

- Tôi không được chứng kiến tình yêu giữa ba và mẹ, vậy nên tôi không biết tình yêu rốt cuộc nó kì diệu đến mức nào. Chỉ là khi nhìn thấy em, tôi lại sinh ra một loại cảm giác rất lạ lùng. Tôi muốn bảo vệ em, tôi muốn bên cạnh em, tôi muốn ôm lấy em và tôi muốn chiếm đoạt em!

Hắn cúi xuống, mạnh bạo đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy. Cô cũng nhanh chóng hoà quyện vào đôi môi hắn, chìm đắm trong sự mê luyến ngọt ngào khó cưỡng.

Tay hắn lại lần nữa làm càn, rất nhanh đã giựt phắc tấm chăn quấn quanh người cô ra. Cảnh xuân phơi phới bày ra trước mắt, hắn đưa tay chạm vào vết tím xanh ở eo cô, thì thào:

- Đau không?

Cô nhắm tịt mắt, rên rỉ:

- Có!

- Em ngại sao?

Cô gật gật đầu, mặt đỏ ửng lên trông rất đáng yêu. Trúc Lam dựa đầu vào bộ ngực trần như nhộng của hắn, rồi đột nhiên lại la lớn lên:

- Khoan đã! Chúng ta chỉ vừa mới...xong thôi mà?

Hắn đưa tay nhấc cằm cô lên, môi nhếch nhẹ:

- Em còn nói chuyện chứng tỏ em còn sức lực. Mà còn sức lực thì vẫn còn làm được!

- Ông...cái định luật kì quái này ai đặt ra vậy chứ?

- Còn ai ngoài Dục Mạc Sâm này đây?

Cô lại bị đôi môi kia tấn công lần nữa. Chỉ là lần này thì cô không thể thoát ra được!

Hắn như mặt trời vĩ đại, cô như đám mây phiêu bạt. Cô rốt cuộc phải phiêu bạt đến đâu mới thoát được tia sáng ấm áp mà hắn toả ra?

Tan biến vào hư vô sao? Không! Cô không thể nghĩ đến chuyện đó!

Cho dù chỉ là một hạt bụi nhỏ bé, cũng xin được gần gũi bên người như giây phút này!

***

Không biết màn ân ái kia kéo dài bao lâu, chỉ biết khi cô tỉnh dậy thì thật sự đã đi không nổi nữa. Hai chân cô buốt muốn khóc. Nếu ban sáng mấy vết xanh tím có một thì bây giờ phải có mười!

Trúc Lam bất lực nằm trên giường, phát hiện mình đang gối đầu trên cánh tay hắn. Hắn vẫn đang còn ngủ say, cả người không mảnh vải che thân giống như cô.

Cô xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, nhưng lại không nỡ để hắn bị lạnh nên cố gắng kéo chăn lên đắp cho hắn. Đang loay hoay, không may tay cô chạm qua chỗ không nên chạm

Dù chỉ là chạm nhẹ qua nhưng cô vẫn cảm nhận được cái ấm nóng và cứng rắn. Cô giật mình thon thót, vội vàng tung chăn lên đến cả mặt hắn rồi quay sang một góc.

Ôi mẹ ơi! Lạy trời đừng để hắn biết cô vừa làm ra chuyện gì!

Chỉ là...hàng thật chất lượng vẫn cứ thật!

Cô vung tay tát mình một cái, dẹp đi cái ý nghĩ xấu xa vừa loé qua.

Tịnh tâm tịnh tâm! Bổn cô nương không thể bị quyến rũ bởi những thứ đó!

Nhìn ra ngoài trời thấy tối om nên cô quyết định nhắm mắt ngủ tiếp. Suốt một ngày hôm nay cô chỉ có việc ngủ và “làm”!

“Làm” gì ư? Việc này ai có chồng thì biết!

Cứ ngỡ sẽ lại chìm vào cơn mê nhanh chóng nhưng không! Dục Mạc Sâm không biết đã tỉnh từ lúc nào, vươn cánh tay dài quấn lấy eo cô. Cô giật bắn mình, sợ hãi:

- Ông...ông dậy từ khi nào...

- Khi em đánh thức thứ này một lần nữa!

Cô làm sao mà không hiểu “thứ này” là gì. Trúc Lam nhắm tịt mắt, lắp bắp:

- Tôi...tôi không cố ý...tôi...

- Muốn thì nói, tôi cho em thoải mái!

- Không phải như vậy mà! Tôi không...ưm...

Không để cô kịp giải thích, hắn lại say mê hôn cô muốn liệt cả miệng. Cô mỏi đến nỗi cả mở miệng nói chuyện cũng không được, thó thé vài chữ trong cuống họng:

- Đừng...tôi mệt...đừng...dừng lại!

- Ý em là đừng dừng lại?

- Ông...

- Đừng lo! Tôi không phải là kẻ bạo dâm! Tôi chỉ muốn trước khi đi ngủ chúc vợ mình một câu ngủ ngon thôi. Cơ mà em còn nhớ mình từng thề thốt với tôi việc gì không?

Cô cảm thấy an tâm phần nào nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại trợn mắt la lên:

- Không nhớ! Tôi không nhớ!

- Vậy thì để tôi nhắc em nhớ! Em từng nói nếu sau một tuần mà tôi vẫn chưa bình phục thì em sẽ ngoan ngoãn “cưỡi” tôi. Bây giờ đã gần một tháng rồi, em tính thế nào đây?

- Ông...ông bỏ qua cho tôi được không?

Dục Mạc Sâm nhún nhẹ vai, tỏ ý là không thể. Cô đưa tay vỗ nhẹ vào trán, lèm bèm:

- Đồ xấu xa!

- Em mắng tôi? Vậy “cưỡi” hai tiếng đồng hồ!

- Sao ông có thể vô lí...

- Em cãi lời? Vậy thì ba tiếng! Chốt!

#Pann





Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu


12

- Vậy thì ba tiếng! Chốt!

Câu nói của Dục Mạc Sâm ám ảnh cô tới tận vào giấc mơ. Đêm đó cô vừa mệt mỏi vừa lo sợ thiếp đi, thật không dám nghĩ vài ngày nữa bản thân sẽ thành bộ dạng gì.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thì người đã đi mất rồi.

Nhưng không như những lần khác, lần này hắn có để lại cho cô một mảnh giấy nhỏ. Nhìn nét chữ thô cứng của hắn, cô len lén bật cười:

“Nhờ em mà hôm qua tôi trễ việc rồi!”

Trúc Lam bĩu môi cái nhẹ, rồi lại nhẹ nhàng áp tờ giấy đó vào lồng ngực.

Nhớ lại nụ hôn mà mình và hắn cùng say sưa triền miên tối qua, cô thấy...hạnh phúc!

Cô thích cảm giác môi hắn quấn lấy môi mình, vừa dịu dàng vừa ân cần trao cho cô từng chút vị ngọt. Có lúc lại thô bạo như dã thú, nhưng chung quy lại cô vẫn cảm thấy rất thích!

Cô với tới chiếc tủ đầu giường, lấy ra bức ảnh của Dục Uyển Ninh rồi say mê nhìn ngắm.

Cô ấy rất dễ thương!

Đứa em chồng này thật sự rất dễ thương!

Chỉ là nó bạc mệnh quá!

Tiếng chim rả rít ngoài trời. Gió xào xạc qua kẽ lá, xua đi ánh tĩnh mịch của sớm mai trong lành.

Đang chìm trong dòng hồi ức, đột nhiên ngoài cửa có tiếng chuông reo. Cô vội vàng mặc quần áo vào rồi bật dậy, chạy ra ngoài mở cửa.

- Thừa Quân Nghị! Sao anh lại ở đây?

- Tôi đoán là em chưa ăn sáng cho nên có mua cho em chút thức ăn đây!

Thừa Quân Nghị cười tinh nghịch, nhét vào tay cô túi thức ăn còn nóng. Cô miễn cưỡng nắm chặt cái túi, chỉ một khoảnh khắc chạm vào nhau đã đủ làm cô sững sờ.

Nếu là Hồ Trúc Lam của những năm về trước thì chắc sẽ vui mừng đến phát khóc mất!

Nhưng Thừa Quân Nghị của năm đó chưa bao giờ làm thế!

Chưa bao giờ!

- Sao anh lại biết nhà em?

- Nhà em ở khuất quá đi mất! Tôi phải hỏi hết cả phố ngoài kia mới tìm ra!

Cô im lặng không trả lời. Không gian thoáng chút khó xử. Thừa Quân Nghị thở dài cái nhẹ, giả vờ rên la:

- Tôi không ngại đường xa đến đây đưa đồ cho em, vậy mà ngay cả một câu cảm ơn cũng không có. Tôi nên khóc hay không đây?

Cô hời hợt mỉm cười, nhẹ thốt lên hai chữ “cảm ơn”!

Có bao nhiêu phần xa lạ, chính bản thân cô cũng không biết!

Nếu là Hồ Trúc Lam của những năm về trước thì chắc đã nhảy cẫng lên rồi ôm lấy hắn hôn lấy hôn để.

Đáng tiếc là Thừa Quân Nghị năm đó chưa bao giờ quan tâm cô như thế!

Chưa bao giờ!

Quanh quẩn thêm mấy câu thì cô cho hắn vào nhà. Hắn quan sát xung quanh một lượt, lầm bầm:

- Có vẻ chồng em không có điều kiện kinh tế!

Cô đặt cốc nước xuống trước mặt hắn, vẫn im lặng.

Vào được chợ đen để mua cô mà không có điều kiện kinh tế sao?

Nhưng cũng không trách Thừa Quân Nghị được. Căn nhà hai người đang chung sống thật sự rất đơn sơ, chỉ có một phòng khách, phòng ngủ và phòng tắm.

Còn phòng bếp cũng chỉ là một góc rất nhỏ, đủ để nấu ăn.

- Em ốm như vậy, có phải là...

Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã sắc bén nhận ra dấu hôn nơi cổ cô. Trên cổ tay Trúc Lam cũng có dấu xanh tím nữa.

- Có vẻ như chồng em khá bạo lực!

Cô làm sao không hiểu ý hắn muốn nói gì chứ? Cô thu lại cánh tay xuống gầm bàn, nhẹ thốt lên:

- Em thích sự bạo lực đó!

- Em chắc chứ?

- Anh mau uống nước rồi về đi!

Thừa Quân Nghị không chịu nổi sự lạnh nhạt đó nữa, giọng cao lên:

- Sao em cứ đối xử với anh như người xa lạ như vậy?

- Chúng ta ngay từ đầu đã xa lạ rồi không phải sao?

Nụ cười nhạt nhoà của cô làm hắn nổi giận một chút. Hắn cũng vì câu nói kia mà cảm thấy rất hụt hẫng.

- Em vì chuyện năm đó mà trách anh sao?

Cô dừng lại một chút, sau đó thản nhiên trả lời:

- Không! Anh có quyền bỏ em đi! Dẫu sao em cũng không quan trọng với anh!

- Hồ Trúc Lam! Em không chịu lớn dẫu đã bốn năm rồi!

- Đúng vậy! Em là đứa trẻ không bao giờ lớn được nữa!

Giọng cô nhạt dần, lạnh dần và nhỏ dần. Từng chút một trái tim cô đang đóng băng trở lại.

Năm đó anh từng nói với em, em là đứa trẻ không bao giờ chịu lớn.

Em hồ hởi đáp lại rằng em không muốn lớn. Em muốn mãi là đứa trẻ nhào vào lòng anh thôi.

Anh nói không thể.

Em hỏi vì sao?

Anh lắc đầu, đôi mắt hướng về phía xa xăm.

Không thể chính là không thể! Không thích chính là không thích!

Tại sao lúc đó em không hiểu và không chịu hiểu ý anh là gì nhỉ?

Ý của anh là anh không sẵn lòng cho việc đó!

Anh không thể để em ngã nhào vào lòng anh!

Anh không để để em tiếp tục thích anh!

Vì anh không hề thích em!

Quay trở lại với thực tại, cô bắt đầu né tránh đôi mắt của hắn, đứng dậy:

- Em còn có việc, anh về đi!

- Anh nhớ em chưa từng là loại người thế này!

Cô khựng bước lại, ngẩng đầu nhìn trần nhà:

- Thời gian quả thật là liều thuốc rất tốt! Chỉ bốn năm thôi mà em đã mạnh mẽ lên đến nhường nào rồi?!

Thừa Quân Nghị đen mặt, lập tức bỏ đi mất.

Cô sải những bước chân dài đóng sầm cửa nhà lại, từ từ dựa vào cánh cửa rồi gục xuống.

Nếu có thể, cô cũng muốn dùng liều thuốc thời gian để xoá đi kí ức năm 16 tuổi!

Hoặc là xoá đi những gì liên quan đến Thừa Quân Nghị!

Đó là sự bồng bột, đó là những rung động đầu đời, đó là sự đau khổ và cảm giác phản bội đầu tiên mà cô nếm phải. Không ai tự tin mình có thể gạt bỏ đi những thứ đó, vậy nên những gì cô vừa làm không phải rất tốt rồi sao?

Từ trước tới nay, hai người chưa từng thuộc về một bầu trời, có trùng phùng lại âu cũng chỉ là sự sắp đặt muộn màng.

Vậy nên đừng gieo bất cứ hi vọng nào vào lòng nhau nữa! Những thứ đã qua thì tốt nhất vẫn cứ nên để gió cuốn bay.

Ngọn lửa yêu đương tàn rồi, không cháy được nữa!

Trong lúc đó, Thừa Quân Nghị đang ở ngoài nhà cô vẫn chưa chịu đi. Hắn cúi gằm mặt xuống đất, tay chạm nhẹ vào cổ áo.

- Dục Mạc Sâm không có ở nhà! Vào bắt Hồ Trúc Lam đi!

#Pann





Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu


13

- Vào bắt Hồ Trúc Lam đi!

Một tiếng rõ dứt khoát vang lên từ cái bộ đàm rất nhỏ gắn ở cổ áo. Chưa tới một phút sau, một đám người mặc vest đen xuất hiện, lần lượt xông vào nhà cô.

Ban đầu có tiếng la hét, nhưng rất nhanh tiếng hét đó tắt ngấm. Thừa Quân Nghị đưa tay dành lấy cô - lúc này đã bị đánh ngất vào tay mình, sau đó bế cô lên chiếc xe đậu sẵn ngoài cổng.

Ngồi trên xe, Thừa Quân Nghị nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt ẩn chứa một nỗi buồn vô hạn.

Còn nhớ bốn năm trước cô đã vì hắn mà si tình thế nào...

Vậy mà bây giờ cô lại nói hai người chỉ là người dưng, vốn dĩ xa lạ không thân thiết!

Bản thân hắn cảm thấy mất mát, cảm giác mất mát này khiến hắn không cam tâm đến kì lạ!

Từ lúc cô nói cô đã có chồng thì hắn bắt đầu không cam tâm rồi!

Hắn đặt cô nằm gọn trong lòng mình, yêu chiều hít sâu một hơi mùi hương rất nhẹ.

Em biết không? Anh thích mùi hương này!

Anh muốn nó là của riêng anh!

Chiếc xe chở cả hai đi đến nơi rất xa, cách thành phố tận mấy ngọn đồi. Xe dừng lại trước căn nhà nhỏ khá cũ, đợi Thừa Quân Nghị bế cô xuống rồi chạy mất hút.

Hắn bế cô vào trong, đặt cô lên chiếc ghế gỗ rồi trói chặt tay chân cô lại. Xong việc, Thừa Quân Nghị đưa bàn tay to lớn lên vuốt ve mặt cô, thì thào:

- Anh sẽ không tổn thương em! Ít nhất là thể xác!

Rồi hắn bịt miệng cô bằng một cái khăn dày, đi mất.

Thuốc mê quá liều nên đến tận chiều tối hôm đó cô mới tỉnh dậy. Cảm giác đau buốt đại não không thể khiến cô tỉnh táo ngay được. Trúc Lam khôi phục dần ý thức, tá hoả phát hiện bản thân đang ở nơi nào đó rất xa lạ.

Ngoài trời đang mưa rả rích. Cô giãy giụa cố thoát khỏi dây trói, nhưng làm sao có thể đây?

Cô cố ổn định tinh thần, bình tĩnh nhớ lại mọi chuyện đã diễn ra.

Ban sáng Thừa Quân Nghị mang đồ ăn sáng đến cho cô, khi hắn vừa rời đi thì lập tức có đám người khác xông vào.

Không lẽ...

Cô quan sát nơi mình đang bị nhốt một lượt. Ánh đèn leo lắt chiếu sáng. Không có thứ gì có thể giúp cô thoát khỏi đây cả!

Nếu thật sự Thừa Quân Nghị bắt cô thì là vì lí do gì?

Và thân phận của hắn là sao? Có côn đồ đi theo ắt hẳn không phải dạng tầm thường!

Nhưng hắn là người lương thiện...

Cô hời hợt mỉm cười, điệu cười có chút mỉa mai. Chính cô nói thời gian là một liều thuốc có thể thay đổi con người, cô thay đổi thì hắn cũng có thể đổi thay thôi!

Không! Phải thoát khỏi đây! Cô phải chạy thoát khỏi đây!

Bầu trời bên ngoài càng lúc càng tối, mưa càng lúc càng nặng hạt. Đang loay hoay tìm cách cởi trói, đột nhiên tiếng bước chân trên mưa vang lên làm cô sững lại.

Thừa Quân Nghị thu gọn lại cây dù, sau đó khom mình bước vào trong. Cô trợn tròn mắt, có ý xua đuổi khi hắn đến gần. Hắn cảm thấy có chút chua xót, lặng lẽ tháo khăn bịt miệng của cô ra rồi ngồi xuống.

- Thừa Quân Nghị! Quả nhiên là anh bắt tôi!

Cô hung dữ hét lớn lên, hắn ngồi ngay dưới chân cô càng nhận rõ điều đó.

- Anh xin lỗi! Anh không cố ý!

- Tôi khinh anh! Không ngờ có một ngày vị huynh trưởng năm đó lại trở thành kẻ xấu xa như thế này!

- Vậy là em vẫn còn yêu Thừa Quân Nghị của bốn năm về trước đúng không?

Bị hỏi trúng tim đen, cô im bặt lại trong giây lát. Thừa Quân Nghị như tìm thấy được phao cứu sinh giữa dòng nước, mừng rỡ:

- Trúc Lam! Rõ ràng là em còn yêu anh!

Cô nhếch môi cái nhẹ, hững hờ:

- Không! Cho dù là bốn năm trước hay bốn năm sau, tôi đều khinh anh như thế!

Nụ cười tắt ngấm đi, chỉ còn lại chỗ cho hụt hẫng và tuyệt vọng. Thái độ hắn trầm lại dần, giọng cũng trở nên lạnh giá.

- Ra vậy!

Gió lạnh lùa vào phòng, cô không chịu được mà hắt hơi một cái. Hắn định bật dậy cởi áo khoát để cho cô, nhưng một câu nói vừa rồi đã không cho phép hắn làm thế nữa.

- Tại sao anh lại bắt tôi? Tôi không hề có thù oán gì với anh!

- Tôi không bắt em! Người tôi muốn bắt là kẻ khác!

- Ý anh là gì chứ?

Đột nhiên hắn đứng dậy, lạnh lẽo bước tới bịt khăn vào miệng cô. Cô giãy giụa đòi thoát ra, nhưng hắn chỉ lùi lại góc rồi rút ra từ người khẩu súng lục ngắn. Cô trợn mắt sợ hãi, lần đầu tiên cô thấy súng thật ngoài đời!

Hắn...hắn định làm gì?

Thừa Quân Nghị! Hắn điên rồi!

- Xin lỗi! Tôi lại tổn thương em nữa rồi!

Hắn mặc gió mưa quật vào cơ thể, từ từ hoà mình vào trong đêm đen.

Trúc Lam cứa cứa mấy sợi dây thừng đến ứa máu mà vẫn chưa thoát ra được. Bất ngờ một tiếng súng giòn giã vang lên, cô hoảng hốt lại thấy bóng ai đó xuất hiện.

Cả người Dục Mạc Sâm ướt sũng nước mưa, mái tóc rối bù cũng đẫm nước. Dục Mạc Sâm cầm sẵn trên tay một khẩu súng khác, tiến nhanh tới tháo khăn bịt miệng kia ra. Cô vừa vui mừng vừa sợ hãi, đợi hắn tháo dây trói cho mình:

- Ông biết tôi ở đây?

- Tôi là nhân vật chính, không góp mặt thì không thể xong bộ phim này!

Được giải thoát, cô không nói thêm lời hai và kéo tay hắn đi, có ý muốn hắn bỏ chạy cùng mình. Nhưng hắn đứng sững lại, lạnh nhạt hất tay cô ra, lắc đầu:

- Em chạy đi! Tôi không thể đi được!

- Ông...ông sẽ gặp nguy hiểm!

- Đừng lo lắng! Dân xã hội đen như tôi không sợ những thứ này! Em phải đi! Đây là mệnh lệnh!

Cô nghiến răng, cắn môi dưới đến bật máu.

Khốn nạn! Cô ghét sự ra lệnh đó!

Trúc Lam xoay lưng chạy đi, nhưng vừa ra tới cửa đã lập tức dừng lại. Cô lùi về sau mấy bước, lắp bắp:

- Thừa...Quân Nghị!

Dục Mạc Sâm tiến nhanh tới, đẩy cô ra sau lưng mình rồi chĩa súng lên. Thừa Quân Nghị cũng từ từ xuất hiện, nòng súng chĩa thẳng về phía sọ đối phương.

Hai người đàn ông đối diện nhau, có bao nhiêu phần chết chóc không thể kể được!

- Xin chào! Lần đầu gặp mặt, mong được chiếu cố!

- Tao biết mày không phải là Nick nên không cần ra vẻ!

Khác với ban nãy, bây giờ trên mặt Thừa Quân Nghị chỉ còn lại sự ác độc và tàn bạo đến kì lạ. Thừa Quân Nghị mỉm cười, có ý khen ngợi:

- Khá lắm! Không hổ là đại ca khét tiếng!

Dục Mạc Sâm cũng nhếch nhẹ môi, giọng thập phần khinh bỉ:

- Để một thằng nhãi ra đối phó với tao, xem ra Nick khinh tao quá rồi!

Không khí tràn ngập sự căng thẳng. Cô nấp sau lưng Dục Mạc Sâm, hoang mang không hiểu họ nói gì.

- Đây là chuyện giữa hai tổ chức, tao nghĩ mày không hèn hạ tới nỗi sẽ giết người không liên quan!

- Dĩ nhiên!

Hai người đàn ông bắt đầu di chuyển quanh phòng, cô bám theo chồng mình ra đến cửa chính. Tuy vậy, cả hai vẫn chĩa súng về phía đối phương, hăm he đoạt mạng.

- Cửa ở ngay đó, em chạy đi!

- Ông...

- Là mệnh lệnh!

- Không! Tôi không nghe ông nữa!

Hắn lén thở mạnh một hơi, giọng lạnh rã:

- Tôi là chồng em, là nơi đáng để em tin tưởng! Hãy trở về nhà và nghỉ ngơi một giấc, sáng mai tôi sẽ ở bên cạnh em!

Trúc Lam bị ánh mắt của hắn thuyết phục, xoay lưng bỏ chạy. Thật không ngờ vào đúng khoảnh khắc đó Thừa Quân Nghị lại nổ súng, hướng đạn nhắm về phía cô.

Cô nhắm tịt mắt, chờ tử thần đến đoạt mạng.

Chỉ là Dục Mạc Sâm nhanh hơn, lao ra đỡ cho cô một nhát chí mạng. Hắn gục xuống đất, máu chảy thành dòng từ ngực.

Cô hoảng hốt chạy tới ôm lấy hắn, hét lớn lên:

- Dục Mạc Sâm! Dục Mạc Sâm! Ông mở mắt ra nhìn tôi đi!

Bằng chút sức lực và ý thức cuối cùng còn sót lại, Dục Mạc Sâm nhướn nhẹ đôi mi, thì thào:

- Em...phải thoát khỏi đây! Tự cứu...cứu lấy mình đi! Tôi...tôi không thể...bảo vệ em nữa rồi!

#Pann





Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu


14

- Hãy tự...cứu lấy bản thân! Có lẽ tôi...tôi đã không thể...bảo vệ em được nữa...

Cô trợn trừng mắt nhìn người đàn ông trong vòng tay từ từ gục xuống. Máu từ ngực hắn chảy ra đầm đìa, nhuốm đỏ cả một góc phòng đầy tang thương.

Cô hét lên một tiếng, tiếng hét hoà với tiếng mưa tạo thành âm thanh vô cùng bi thảm. Trúc Lam khóc nức nở tì trán mình vào trán hắn, tay cũng nhuộm đầy máu tươi:

- Dục Mạc Sâm! Ông tỉnh lại cho tôi! Ông không được bỏ tôi! Ông không được phép bỏ rơi tôi!

Thừa Quân Nghị nhìn thảm cảnh trước mắt, môi chỉ hờ hững nhếch lên:

- Thì ra em yêu hắn thật!

Giọng nói và nụ cười của Thừa Quân Nghị làm cô giận dữ. Cô bật người dậy, chụp lấy khẩu súng lục của Dục Mạc Sâm rồi nhắm thẳng về phía đối phương:

- Đồ khốn nạn! Anh là kẻ hèn hạ!

Nụ cười kia điên đảo vang lên. Thừa Quân Nghị đột ngột vứt khẩu súng trên tay xuống, dang rộng tay rồi từng chút một tiến đến chỗ cô:

- Bắn đi! Em bắn đi! Trả thù cho người chồng mình yêu đi!

Cô chập choạng muốn lùi về phía sau, nước mắt càng làm mờ nhạt đi mọi thứ:

- Anh đừng qua đây! Nếu không tôi sẽ giết anh!

- Em giết đi! Em có quyền làm điều đó!

- Đừng qua đây! Đừng!

Khoảng cách rút lại càng lúc càng ngắn, cô hoảng loạn nắm chặt khẩu súng, vẫn hướng về phía trước. Thừa Quân Nghị không hề sợ hãi, trái lại còn liên tục lên giọng khiêu khích cô:

- Giết tôi đi! Tôi thách em đấy!

- Một phát đạn thôi và tôi sẽ chết!

- Không ai bắt được em đâu! Vậy nên giết chết tôi đi!

Từng câu nói đó xoáy mạnh vào tâm trí cô. Một nỗi sợ hãi và hận thù dâng lên đến đỉnh điểm, Trúc Lam nhắm tịt mắt, miệng hét lên:

- Tôi bảo anh đừng qua đâyyyyy!!!

Một tiếng súng giòn giã vang vọng trong đêm đen. Ngoài trời mưa vẫn không ngừng rả rích.

Thừa Quân Nghị nhìn xuống khuôn ngực vừa lãnh phát đạn kia, thấy rõ máu đang tuôn ra rất nhiều. Người đàn ông này hướng đôi mắt u sầu đến chỗ cô, một màng sương mỏng bắt đầu ẩn hiện.

Có vẻ như thì...Hồ Trúc Lam của bốn năm về trước đã không còn rồi!

Hoá ra Thừa Quân Nghị năm đó cũng không tồn tại nữa!

Mọi thứ như một cái chớp mắt. Người thay đổi, ta cũng đổi thay.

Sau cùng thì dưới một cơn mưa, tất cả đều bị gột rửa.

Sạch sẽ, đến độ không còn lại gì.

Cả chút tình yêu năm đó, cũng không còn!

***

“Dục Mạc Sâm! Là ông đúng không?”

Cô cau mày, cố nhìn rõ bóng lưng rất quen thuộc đang thoắt ẩn thoắt hiện sau đám mây mờ. Người đó xoay lưng lại, tuy nhiên dù có cố gắng thế nào cô vẫn không thể thấy được khuôn mặt ấy.

Cô định chạy tới chỗ người đó đang đứng, nhưng bỗng nhiên bị chặn lại bởi một thứ rất vô hình. Cô hoang mang tìm cách vượt qua, chỉ muốn đến bên kia nhanh nhất có thể.

“Đừng cố gắng nữa! Em không thể qua được đâu!”

Đúng vậy! Là giọng của Dục Mạc Sâm! Nhưng sao lại lạnh nhạt và mơ hồ quá!

“Ông đợi tôi một chút! Tôi sẽ...”

“Vô ích!”

Cô sững người lại, hai chữ kia làm cô điêu đứng.

“Em không thể vượt qua ranh giới giữa sống và chết được! Cũng tương tự, tôi và em không có ngày trùng phùng nữa.”

“Không...không thể nào đâu! Ông đừng gạt tôi mà!”

Cô ngượng ngạo nở một nụ cười, tự bản thân lừa dối chính bản thân thật sự không vui vẻ tí nào cả!

Trúc Lam trợn tròn mắt, phát hiện thân ảnh trong lớp sương kia càng lúc càng mờ. Cô ra sức hét lên, lại vừa ra sức đập mạnh vào bức tường vô hình nào đó. Đập đến chảy máu tay, rốt cuộc vẫn không thể nào qua được.

Rõ là ở ngay trước mắt, nhưng cớ sao lại xa vời đến tận trời mây?

“Vĩnh biệt!”

“Khoan đã! Ông đừng bỏ rơi tôi! Dục Mạc Sâm, ông đợi đã!”

“Nhớ tự bảo vệ bản thân. Tôi phải đi rồi, vĩnh biệt!”

“Không! Dục Mạc Sâm! Ông đứng lại cho tôi! Dục Mạc Sâm! Dục Mạc Sâmmmmm!!!”

Cô nghẹn ngào hét lên, bất chợt giật mình bởi chính tiếng hét đó.

Trúc Lam bật người dậy, hoảng loạn nhìn những người xa lạ trước mắt, van nài:

- Làm ơn! Hãy cứu chồng tôi! Ông ấy không thể chết! Ông ấy phải tiếp tục sống!

Các y tá ra sức vỗ về, cốt để cô bình tĩnh lại. Sau một thời gian, cuối cùng cô cũng có được ý thức, nhưng vào lúc đó nước mắt cũng trào ngược ra.

- Ông ấy ở trong mơ đã vĩnh biệt tôi! Ông ấy không cho tôi đến gần nữa!

Cô như đứa trẻ mếu máo khóc. Các y tá thở dài, cảm thấy có chút đau lòng.

- Cô cứ tên tâm! Chồng cô vẫn có cơ hội sống, chỉ cần anh ta có ý chí là được rồi!

Đến khi có thể yên tâm hơn một chút, các cô y tá mới rời đi. Một mình cô trong căn phòng bệnh có mùi sát trùng khó ngửi, khóc đến thở không được.

Không được! Mày phải mạnh mẽ lên! Ông ấy dặn mày không được khóc!

Đúng! Khi ông ấy tỉnh dậy, ông ấy sẽ thấy mày xinh đẹp và quật cường thế nào. Vậy là sau này mày không cần phải lo lắng nữa!

Dục Mạc Sâm sẽ tự hào về mày, đúng không?

- Lão Nhị! Đại ca đang ở phòng nào?

- 204.

Hai câu ngắn ngủi kia đột nhiên vang lên từ bên ngoài. Cô mở to mắt nhìn một người khá quen thuộc đang tiến vào, ngưng khóc.

- Xin chào! Chúng ta từng gặp nhau lúc đại ca bị thương! Tôi là Doanh Khanh!

Cô ú ớ không trả lời được. Doanh Khanh khoanh tay dựa vào thành cửa, giọng lạnh rã:

- Chúng tôi đến nơi thì phát hiện lão đại, cô và người nào đó đang nằm trên nền.

- Là Thừa Quân Nghị...

- Không quan trọng! Lúc đưa cả ba đến bệnh viện thì người đàn ông kia đã chết rồi!

Cô sửng sốt, ngạc nhiên, kinh hãi và rồi lại đau đớn đến tột cùng.

- Bây giờ lão đại cũng chỉ đang như đèn treo trước gió. Cô biết vì ai và vì điều gì mà phải không?

Doanh Khanh đưa tay bóp trán, cau mày:

- Người của xã hội đen không thể dính líu đến phụ nữ được! Tôi không có ý xúc phạm phụ nữ, nhưng rõ ràng vì cô mà đại ca mới gặp chuyện!

Cô cúi thấp đầu, im lặng.

Không sai! Vì cô mà hắn gặp chuyện!

- Đại ca có ý chí rất tốt, sớm muộn cũng sẽ tỉnh lại. Hi vọng đến lúc đó cô tự biết nên làm gì!

Doanh Khanh bỏ đi, để lại cho cô một bầu trời đen tối.

Cô còn không hiểu sao? Ý của người này là muốn cô âm thầm bỏ đi, rời khỏi đại ca của bọn họ!

Vì cô chỉ là gánh nặng!

Cô ôm sự mệt mỏi đó thiếp dần vào cơn mơ. Cho đến lần tỉnh dậy tiếp theo thì đã là nửa đêm. Cô bị tiếng vọng ngoài hành lang làm cho giật mình.

- Nhanh lên! Bệnh nhân phòng 204 lên cơn co giật rồi!

Tiếng bước chân của y tá chạy loạn xạ càng làm cô hoảng loạn.

Khoan...khoan đã! 204 không phải là phòng của...

Trúc Lam giựt phắt cái ống truyền nước trên tay, đau đớn chạy ra khỏi phòng rồi hướng về hành lang tối tăm trước mắt.

Dục Mạc Sâm! Ông đợi tôi! Làm ơn! Đợi tôi thêm một chút nữa!

Đợi tôi tìm thấy ông, được không?

#Pann





Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu


15

Trúc Lam chạy hết hành lang tối, rồi lại chạy xuống dưới bằng tất cả sức lực. Cô chạy băng qua rất nhiều cửa phòng, bất chấp cả bóng đêm và nguy hiểm cốt chỉ để tìm thấy một tia sáng lẻ loi.

Do sức khoẻ chưa hồi phục hoàn toàn, cô nhanh chóng lâm vào tình trạng kiệt sức. Tuy vậy, vì mấy con số 204 kia cô vẫn tiếp tục chạy tiếp. Bây giờ cô đang ở tầng bốn, xuống hai tầng nữa thôi là đến rồi.

Đến cầu thang để xuống tầng hai, cô lao lực bám chặt vào thành cầu thang, đầu óc không ngừng quay cuồng. Trúc Lam nghiến răng gắng đi tiếp, không cho phép bản thân gục ngã vào lúc này.

Tiếng dậm chân bình bịch vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn thấy bác sĩ cùng vài cô y tá đang chạy gấp, hớt hải y như cô vậy. Dường như họ không thấy cô thì phải.

Cô vừa định đặt chân xuống bậc thang tiếp theo thì bỗng dưng khựng lại. Một kẻ vô hình nào đó đột nhiên bế thốc cô lên, khiến cô một phen hốt hoảng.

- Đừng sợ! Doanh Khanh đây!

Ánh đèn hành lang chiếu sáng một góc mặt người đàn ông. Cô thở phào nhẹ nhõm, im lặng để hắn ta bế mình đến nơi cần đến.

Đây rồi! Phòng 204!

Cô vội vàng nhảy khỏi vòng tay Doanh Khanh, đến trước cửa mà vô vọng nhìn vào trong dẫu chẳng thấy gì. Cô nghe rõ tiếng rên rỉ đau đớn của Dục Mạc Sâm, tiếng thở mệt mỏi của bác sĩ, tiếng dụng cụ va vào nhau. Mọi âm thanh xáo trộn càng làm bộ não cô kiệt sức. Trúc Lam lắc nhẹ đầu, cố xua đi màn sương mỏng trước mắt, bám chặt vào cánh cửa lạnh lẽo.

- Nhịp tim giảm xuống còn 40 nhịp trên phút, chuẩn bị máy kích điện!

- Kích điện lần một!

- Kích điện lần hai!

- Kích điện lần ba!

- Không được! Nhịp tim giảm chỉ còn 15 nhịp, tiếp tục kích điện!

Thời gian cũng như từng dây thần kinh, đều căng như dây chão.

Mỗi người trong phòng đang nỗ lực cứu sống một sinh mạng yếu ớt như đèn treo trước gió.

Còn bên ngoài, mỗi người chỉ biết cầu nguyện mà thôi!

Vốn dĩ không tin có điều kì diệu tồn tại trên đời, nhưng bây giờ mà có một điều diệu kì xảy ra thì thật tốt!

Trúc Lam quên đi nỗi đau thể xác, bây giờ chỉ nhắm tịt mắt không dám nghĩ tới bất cứ điều gì nữa.

Chỉ cần hắn được sống, cô nguyện đánh đổi tuổi trẻ tuyệt vời của mình!

Chỉ cần hắn được sống, cô nguyện đánh đổi một nửa tuổi thọ của mình!

Chỉ cần hắn được sống, chỉ cần hắn mở mắt ra, cô nguyện đánh đổi mọi thứ mà mình có. Cô cam tâm tình nguyện, cô nguyện vì hắn mà đánh đổi tất cả!

Vậy nên hãy sống đi được không? Làm ơn!

Làm ơn hãy mở mắt ra nhìn em một lần! Làm ơn hãy thì thào rằng anh sẽ bảo vệ em một lần nữa!

Em quá yếu đuối! Em cần anh! Nếu anh chết, em cũng nguyện theo anh lên thiên đàng!

Hoá ra sau tất cả, cái tình yêu đơn thuần thanh khiết năm đó cuối cùng đã trở nên trưởng thành. Một tình yêu giận hờn vu vơ trở thành vì nhau mà bỏ qua tất cả. Một tình yêu mà chỉ cần đối phương hạnh phúc thì bản thân chẳng nề hà. Một tình yêu mà em cần anh anh cần em, vĩnh viễn suốt kiếp cần nhau là như thế!

Vậy nên hãy sống đi được không? Làm ơn!

- Anh cố gắng vì em được không? Em hứa sẽ không khóc nữa! Em hứa sẽ không yếu đuối nữa! Em hứa sẽ không lạnh nhạt với anh nữa! Làm ơn! Làm ơn mở mắt ra đi! Làm ơn mạnh mẽ như những gì anh từng nói đi!

Cô bật khóc nức nở, gục đầu vào cánh cửa lạnh lẽo mà tuôn trào hàng lệ. Doanh Khanh đứng cách đó không xa, trong ánh mắt nhìn cô có chút thay đổi.

Người phụ nữ này...

Doanh Khanh đổi ánh mắt nhìn về hướng khác, đuôi mắt khẽ nheo lại một chút.

Đại ca! Em rốt cuộc đã hiểu vì lí do gì mà đại ca vướng vào hai chữ tình yêu rồi!

Thật ra thì cũng rất đơn giản! Tình yêu khác ở tình đồng đội một chỗ, là cả đời chỉ có thể yêu và rất yêu một người!

Cái chữ trân trọng nó nằm ở khoảnh khắc sinh ly tử biệt. Cái chữ yêu đương nó cũng lộ rõ nhất ở khoảnh khắc đó. Đại ca yêu cô gái này, yêu đến mức mạng sống của chính mình cũng không cần!

Đồng nghĩa với việc đại ca đồng ý bỏ tất cả, chỉ mong cô gái mình yêu có thể sống lâu thêm một chút!

Có đáng không?

Qua hàng tiếng đồng hồ căng thẳng, cuối cùng cánh cửa trước mặt cô cũng mở ra. Cô vội vàng bật dậy, Doanh Khanh cũng vội chạy tới.

Bác sĩ đưa đôi mắt ngập tràn sự mệt mỏi hướng về hai người họ, nhẹ lên tiếng:

- Tôi thật sự khâm phục lưỡi hái dẻo dai của Thần Chết, nhưng...chúng ta thắng rồi!

Ông nở nụ cười nhẹ nhõm, mắt lấp lánh như ngàn vì sao. Sau câu nói đó, khoé môi cô từ từ nhếch nhẹ lên, nụ cười lan rộng trên môi:

- Có...có nghĩa là...

- Chúc mừng! Bệnh nhân qua khỏi cơn nguy kịch rồi!

Doanh Khanh thở phào, trên mặt cũng lộ nét vui mừng hiếm có. Hắn xoay lưng gọi điện cho anh em ở tổ chức, giọng ngập tràn hạnh phúc và vui vẻ.

Trúc Lam đưa tay bịt miệng, một giọt nước mắt lại tràn ra.

Vậy là anh thật sự tỉnh lại rồi!

Có phải ông trời đã nghe thấy lời cầu khẩn của em không?

Không được! Em phải gặp anh! Em phải gặp anh ngay bây giờ!

Cô hướng thẳng vào trong mà đi nhưng bị bác sĩ cản lại. Cô dùng dằng thoát khỏi tay ông, đột nhiên mọi thứ trước mắt mờ đi và cô ngã quỵ xuống.

Cô ngất rồi!

Cho đến khi cô tỉnh lại đã là trưa hôm sau. Câu đầu tiên mà cô mở miệng chính là đòi đi gặp Dục Mạc Sâm.

- Không được! Tôi phải đi gặp chồng mình! Tôi...

- Cô gái trẻ! Cô yêu chồng mình như vậy chắc chắn anh ấy sẽ rất hạnh phúc. Cơ mà cô vẫn nên yêu bản thân một chút đúng không?

Tam tình cô bị cô y tá làm cho dịu lại. Đợi đến khi cô bình tĩnh hơn, cô y tá kia mới nhoẻn miệng:

- Cô nghĩ tại sao mình ngất?

- Tôi kiệt sức quá thôi! Đêm qua tôi đã chạy và khóc rất nhiều!

- Đúng vậy! Đó cũng là một lí do!

Cô ngẩng đầu nhìn cô y tá, có ý không hiểu. Cô y tá đưa tay nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, nụ cười rạng rỡ như nắng mai:

- Sau này phải bắt chồng cô tập luyện thể hình, bởi vì một khi anh ấy muốn cõng cô thì phải cõng thêm một người nữa! Nấu thức ăn cũng nấu nhiều một chút, bởi vì sẽ có thêm một chú sóc nhỏ ăn nữa đó! Nuôi chú sóc cho tốt, chín tháng mười ngày sau gia đình cô lại có thêm một thanh viên rồi!

#Pann





Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu


16

- Chín tháng mười ngày sau gia đình cô có thêm một thành viên rồi!

Trúc Lam trợn tròn mắt nhìn cô y tá rồi ngây người ra, vài phút sau mới có phản ứng:

- Tôi...tôi có thai?!

- Ừ! Cô có thai được hai tuần rồi cơ!

Bàn tay cô siết chặt tấm drap giường, đôi môi khô khốc không thể cất thành câu. Cô y tá cau nhẹ mày, giọng thấp lại:

- Không lẽ cô chưa muốn có con sao?

Cô lắc đầu nguầy nguậy, lập tức dang rộng đôi tay ra ôm chầm lấy cô y tá, hét lên:

- Aaaaaaa! Tôi có con rồi! Tôi thật sự có con rồi!

Cô y tá cũng vui lây, vỗ nhẹ vào vai cô, cười tươi:

- Thôi nào! Cô không muốn đi gặp cha đứa bé sao?

Cô gật gật đầu, lập tức hất chăn ra rồi chạy nhanh ra khỏi phòng. Cô y tá cũng chạy theo, nói với:

- Chạy cẩn thận!

Cô giảm lại tốc độ, tuy nhiên sự hớn hở càng lúc càng tăng. Vẻ mệt mỏi của một ngày trước đó như cây kim giữa đại dương. Cho dù có cố ý tìm cũng không thể tìm ra.

Trúc Lam cười vui tới nỗi đi qua đâu cũng khiến vài người chú ý. Ở bệnh viện này kiếm đâu ra khoảnh khắc vui vẻ như thế kia? Một nơi hàng ngày chỉ có tiếng khóc và chết chóc thì lấy đâu ra nụ cười tươi tắn như thế?

Cô chen chân qua đám đông, mọi ồn ào xung quanh không lấn át nổi hạnh phúc nữa. Cô quá phấn khích, quá hớn hở. Cảm giác như trên đời này không còn điều gì vui bằng.

Đây rồi! Phòng 204!

Cô bám vào cánh cửa phòng, lúc này mới cảm thấy mệt một chút. Cô cúi thấp người, thở hồng hộc để lấy hơi rồi đưa mắt nhìn thẳng về phía trước.

Không chỉ có Doanh Khanh, còn một người nữa cũng đang trân mắt nhìn cô.

Doanh Khanh chào người kia một tiếng, sau đó lẳng lặng bỏ ra ngoài. Doanh Khanh còn hiểu ý đóng cửa phòng lại, không gian lập tức trở nên im ắng hơn.

Dục Mạc Sâm vẫn còn đang dùng ống thở, nhìn thấy cô cũng đang nhìn mình. Nụ cười trên môi dần dần tắt, Trúc Lam mếu máo bỗng dưng rơi lệ:

- Sâm! Anh tỉnh rồi!

Dục Mạc Sâm gật nhẹ đầu, giọng vẫn còn khá yếu ớt:

- Đúng vậy! Tôi về với em rồi!

Cô lập tức chạy đến bên giường bệnh, hợp ý nắm lấy bàn tay to lớn của hắn. Mười ngón tay đan chặt vào nhau, cô mừng mừng tủi tủi rơi lệ:

- Cảm ơn Thượng Đế đã không mang anh về với Ngài!

- Tôi sống là nhờ em, không phải nhờ Thượng Đế!

Cô lại bật cười giữa làn nước mắt.

Tên ngốc! Bây giờ vẫn còn mạnh mồm được!

Ngón tay cái hắn khẽ di chuyển nhẹ trên mu bàn tay cô. Cô cảm nhận rõ nét dịu dàng trong đôi mắt hắn, nhưng không nhìn ra tia yêu thương chân thành và nồng nhiệt cũng trong đôi mắt kia.

Dục Mạc Sâm nhìn cô khóc, không tự chủ được mà siết tay cô mạnh hơn.

Hắn không tin vào may mắn. Nhưng lúc này, chính hắn cảm thấy may mắn vì cô không sao cả!

Cô vẫn là một cô gái yếu đuối, ngồi trước mặt hắn khóc sướt mướt đầy uỷ mị.

- Em gọi tôi là anh?

Cô gật gật đầu, xua đi nước mắt:

- Vậy nên cũng đừng xưng tôi nữa được không?

- Em dám ra lệnh?

Cô im bặt, không hó hé thêm lời nào.

Sao cô có thể quên mất người đàn ông này bá đạo cỡ nào chứ?

Hắn vẫn nắm chặt tay cô không chịu buông. Có lẽ sau một lần, hai lần rồi đến vô vàn lần sinh ly tử biệt, một cái nắm tay thôi cũng thể hiện sự thắt chặt và gắn bó trong tình yêu.

- Tôi không thích sự ra lệnh! Từ trước tới nay ngoài ba ra chưa ai dám ra lệnh cho tôi cả! Nhưng nếu muốn, tôi cũng có thể cho em đặc ân đó. Vậy nên đừng buồn nữa, anh đau!

Cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, một tia hạnh phúc loé qua nơi đáy mắt.

Sự ngọt ngào này khiến cô quên đi tất thảy những chuyện đã diễn ra trước đó.

Nếu ra lệnh cho anh là một đặc ân, vậy thì được yêu anh có phải là một ân huệ không?

Em không biết cũng không muốn biết, chỉ là vào giây phút này em chỉ muốn nói là:

Em yêu anh!

Yêu anh bằng sự trưởng thành, bằng những giọt nước mắt, bằng máu và thịt.

Yêu anh bằng cả tâm can, bằng cả con tim cháy hừng hực những dấu yêu hôm nào.

Yêu anh bằng cả sinh mạng, bằng cả tương lai, bằng cả mọi thứ mà em đang có.

Nếu bắt em chọn giữa thiên đàng và anh thì em sẽ không chọn ai cả!

Vì anh không phải là một sự lựa chọn! Anh là duy nhất trên đời này! Anh cũng chỉ là một con người, nhưng với em thì có lẽ không một người nào có thể bằng anh được!

Không một người nào có thể bằng anh!

- Anh muốn xuất viện!

- Không được! Anh chỉ vừa đấu tay đôi với Thần Chết hôm qua thôi!

Hắn nhếch nhẹ môi, giọng có chút nhạt:

- Anh có bác sĩ riêng.

- Không! Không được! Chẳng phải anh nói em có quyền ra lệnh cho anh sao?

- Em đang lợi dụng chức quyền đấy à?

- Đúng vậy! Em không những là đang lợi dụng quyền làm vợ, mà còn lợi dụng việc làm mẹ nữa!

Hắn dĩ nhiên nhận ra có gì đó không đúng ở đây. Cô mỉm cười tinh nghịch, bàn tay mảnh dẻ nhẹ vuốt ve mặt hắn:

- Anh sớm khoẻ một chút! Mẹ con em cần anh bảo vệ!

Dục Mạc Sâm mở to đôi mắt đen láy, định bật dậy nhưng vết thương trên người không cho phép. Hắn ngẩng cao đầu lên, hai tay nắm chặt lấy tay cô:

- Em có thai rồi sao?

- Đúng vậy! Em có thai rồi!

Cũng giống như cô, không một từ ngữ nào có thể miêu tả được sự sung sướng của hắn lúc này. Cảm giác như lông tơ trên người hắn đều dựng đứng lên. Không làm thêm điều thừa thải, hắn lập tức hét lớn lên, giọng điệu hùng hổ như chưa hề trải qua giây phút sống chết nào:

- Doanh Khanh! Chú mau đi báo cho anh em là tổ chức sắp có “lãnh đạo” mới! À khoan! Nhớ dặn bọn họ chuẩn bị tiền mừng nhiều nhiều một chút, đến lúc đó có mời bao nhiêu rượu tôi cũng uống!

#Pann





Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu


17

- Doanh Khanh! Cậu về thông báo cho anh em chuẩn bị tiền mừng nhiều nhiều một chút! Đến lúc đó có mời bao nhiêu rượu tôi cũng uống!

Hắn hớn hở la lớn lên, lớn đến mức cả một dãy hành lang bên ngoài phải sững lại để lắng nghe. Doanh Khanh ho khù khụ vài tiếng, đột nhiên mặt thoáng chút ửng hồng:

- E hèm! Em đi liền!

Dục Mạc Sâm sau khi la hét mới sực nhớ ra bản thân đang còn bệnh. Lồng ngực hắn có chút thắt lại, nhưng hắn vốn dĩ không quan tâm đến điều đó nữa.

- Tiểu tổ tông nhà em làm anh đau rồi!

Hắn với tay nhéo mũi cô, nụ cười hạnh phúc làm cô có chút bỡ ngỡ. Suốt vài tháng bên nhau, chưa bao giờ cô thấy hắn vui đến độ thế này.

- Anh vừa gọi em là gì cơ?

- Tiểu tổ tông tiểu tổ tông! Em khiến tôi vui đến phát điên rồi!

Hắn đưa hai bàn tay lớn siết chặt tay cô, cô tinh tế nhận ra mấy ngón tay hắn có chút run rẩy. Cô phì cười, vỗ vỗ nhẹ mu bàn tay hắn như an ủi:

- Anh xem! Run đến thế này!

- Người ta cũng là lần đầu làm cha!

- Hình tượng đại ca lạnh lùng bị mất hết sạch rồi.

- Đại ca gì chứ? Lạnh lùng gì chứ? Bây giờ anh cũng chỉ mang tâm trạng của một kẻ lần đầu được làm cha thôi!

Cô mỉm cười nhẹ nhàng, cho đến lúc này mới nhận ra sự chân thành trong mắt hắn. Trúc Lam nhón người lên, yêu chiều hôn lên trán hắn một cái, thì thào:

- Dục Mạc Sâm! Em ra lệnh cho anh phải mau khoẻ lại! Lời em không được cãi!

Cả hai nhìn nhau, trong mắt chỉ còn lại toàn là yêu thương.

Đúng vậy! Anh cũng chỉ là một con người lần đầu làm cha! Cho dù lạnh lùng tới mấy đến khoảnh khắc này cũng đều mang tâm trạng của một người bình thường nhất!

Nói rõ hơn một chút chính là đáng yêu!

Ở lại bệnh viện thêm một tuần hắn mới xuất viện. Chưa bao giờ hắn từ nơi này trở ra mà lại vui đến như vậy.

Biết sao được? Thiên chức làm cha sắp đè lên vai hắn, hắn đương nhiên là phải vui rồi!

Nghe thì có vẻ nghịch lí nhưng sự thật chính là như vậy!

Vết thương cũ ở bụng chưa khỏi hẳn, bây giờ lại tiếp tục có vết thương mới nên lúc này hắn vẫn rất yếu. Bác sĩ riêng của hắn ngày ngày ra vào nhà cô liên tục, một phần chăm sóc cho hắn, một phần còn phải chăm cho bà bầu này.

Dục Mạc Sâm không biết đào đâu ra mấy kiến thức sinh đẻ, bảo là sau khi hắn có thể đi lại thì phải chạy bộ cùng nhau mỗi sáng. Hắn bảo như thế lúc sinh sẽ dễ hơn. Hắn cũng không cho cô đụng vào dao kéo, sợ nhỡ bị đứt tay thì lại đau con. Nói chung là hắn tuy vẫn nằm trên giường dưỡng bệnh nhưng miệng thì cứ như bảo mẫu, dặn dò cô đủ thứ trên trời dưới đất. Cơ mà cô lại thấy khá vui. Một kẻ lúc trước cạy miệng cũng không nói như hắn mà bây giờ lại biến thành bộ dạng thế này, xem ra tiểu quỷ trong bụng rất có “năng lực”!

- Nếu đứa bé trong bụng là gái thì sao?

- Thì vẫn là con anh chứ sao?

- Nhưng em nghĩ anh cần một đứa bé trai hơn...

- Tiểu tổ tông ngốc nghếch! Trai hay gái cũng đều như nhau cả! Chỉ cần ta giáo dục tốt con mình là được rồi!

Hắn đưa tay véo mũi cô một cái. Cô cắn cắn nhẹ môi dưới, lắp bắp:

- Em...em muốn hỏi anh một chuyện!

Hắn im lặng lắng nghe cô nói. Cô hít sâu một hơi, thu hết can đảm:

- Anh có thể từ bỏ tổ chức gì đó của anh để chăm sóc mẹ con em không?

Nụ cười trên môi hắn dần dần tắt đi. Cô nhận ra mình đã đòi hỏi quá đáng, vội vàng xin lỗi:

- Xin lỗi anh! Em rất sợ một ngày nào đó sẽ mất anh! Em...

- Không sao cả! Chẳng phải anh vẫn ở đây sao?

- Nhưng...

- Tổ chức đó là thứ mà ba đã tin tưởng giao lại cho anh. Cuộc sống ấm no của ngư dân vùng biển này cũng đặt hết lên vai anh. Anh không thể nói bỏ là bỏ như vậy được!

Đôi mắt sâu thẳm của hắn khiến cô bị thuyết phục. Cô gật nhẹ đầu, nắm lấy tay hắn:

- Em cũng tin anh! Em cũng muốn gánh vác một phần trách nhiệm nào đó với anh!

- Em muốn sao?

- Đúng vậy! Đã là vợ chồng thì cũng nên san sẻ với nhau một chút đúng không?

Vợ chồng ư?

Hắn nhìn cô chằm chằm, đáy mắt nổi lên tia ấm áp.

Vợ chồng! Hắn và cô vốn là vợ chồng kia mà!

Là người đầu ấp tay gối cả đời, không phải sao?

Một thời gian sau thì hắn đã có thể tự đi lại được. Ngay lúc đó, đột nhiên hắn kéo cô lên chiếc xe lạ. Chiếc xe chở hai người ra cảng biển, rồi lại lên thuyền chạy ra ngoài xa. Thuyền chạy khá lâu và dừng lại bên một hòn đảo nhỏ. Ngay khi phóng mắt ra ngoài, cô đã bị choáng ngợp với mọi thứ trước mắt.

Dục Mạc Sâm không còn dáng dấp bảo mẫu ở nhà nữa. Lúc này hắn đã lại trở thành Dục Mạc Sâm lạnh lùng của trước kia. Chính cô cũng cảm thấy khá run sợ trước vẻ mặt này của hắn. Tuy vậy hắn vẫn rất dịu dàng, cẩn thận bế cô từ trên thuyền xuống. Ngay tức khắc, đám người gần đó xếp thành hai hàng dài dọc hai bên đường đi, cúi thấp đầu:

- Lão đại!

Hắn cau nhẹ mày, đám người hiểu ý lập tức gọi thêm một tiếng:

- Chị dâu!

Cô hoang mang bám chặt cổ áo hắn, hơi hoảng trước cảnh tượng này. Hắn vẫn bế cô trên tay, giọng sắc bén:

- Từ nay về sau cô gái này chính là chủ nhân thứ hai của các chú! Cô ấy nói các chú đi đông, các chú không được rẽ sang hướng tây! Cô ấy nói các chú ngồi, các chú không được quyền đứng! Kẻ nào dám kháng lại cũng chính là đã kháng lệnh tôi! Mà kháng lệnh tôi chỉ có chết!

Đám người vẫn giữ thái độ lạnh lùng không kém, sùng bái hắn như một vị thánh. Dục Mạc Sâm từ từ đặt cô xuống đất, ôm láy vai cô rồi thó thé:

- Đây là giang sơn của anh tức cũng là giang sơn của em! Ở tổ chức này em chính là nhân vật mà có cho tiền họ cũng không dám động! Thế nào? Làm vợ anh có ngầu không?

#Pann





Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu


18

- Thế nào? Làm vợ anh ngầu không?

Mặt cô đỏ ửng lên, vài giây sau mới định thần lại được tinh thần. Dù không ít lần cùng nhau gần gũi, nhưng vào giây phút này, lúc hắn dùng ánh mắt đó nhìn cô thì cô vẫn không thể nào giữ vững bản thân được. Trong đôi mắt và giọng nói của hắn ngập tràn sự bá đạo, khiến cô phải vô thức bật lên vài chữ:

- Ngầu! Rất ngầu!

Hắn hài lòng nhếch nhẹ môi, bàn tay to lớn vuốt ve nhẹ vai cô. Hắn ép cô đến sát người mình, quay lại nhìn hàng người trước mắt:

- Tất cả quay lại vị trí cũ!

- Rõ!

Hàng người đồng thanh một tiếng dậy trời, sau đó toả ra một cách cực kì nhanh lẹ. Thoáng chốc trước mắt cô chỉ còn lại bãi cát trống không. Nếu không phải còn dấu chân chằng chịt trên cát thì chắc không ai tin vừa có hơn vài chục người đứng ở đây mất!

- Em không cần phải ngạc nhiên như vậy! Các anh em khác của anh vẫn còn đang ở ngoài khơi để bảo vệ ngư dân!

Cô dùng ánh mắt trầm trồ nhìn hắn, thầm khen ngợi chồng của mình một cái. Gió biển mát rượi thổi vào đất liền, thổi bay mấy sợi tóc loà xoà trên đầu cô. Dục Mạc Sâm nhẹ nhàng đưa tay lên, ven vén mấy sợi tóc đó rồi kéo cô lại gần mình hơn nữa. Trúc Lam khép nép vào thân thể hắn, hắn bước thì cô bước, hắn dừng thì cô dừng, tuyệt đối nghe theo.

Đi xuyên qua một cánh rừng khá âm u thì cả hai dừng lại. Cô trố mắt nhìn mọi thứ phía trước. Có rất nhiều nhà gỗ nhỏ dựng cách nhau tầm vài mét, cứ thế nối đuôi nhau chạy dài đến tít xa. Hắn đứng thẳng người, mở miệng:

- Đây là nơi tạm trú của các anh em khi ở ngoài đảo. Nếu tập hợp hết tất cả mọi người lại thì tổ chức trên dưới nửa nghìn người.

- Sao cơ?

- Tổ chức này bảo vệ ngư dân suốt dọc vùng biển phía Nam, quy mô hoạt động được cho là rất lớn. Trung bình cứ hai tuần các anh em lại được về nhà trong đất liền, sau đó một tốp người khác lại ra đảo tiếp tục công việc. Khi có kẻ thù càn phá thì tuỳ theo mức độ sẽ có lực lượng tham gia khác nhau. Ác liệt nhất là trận của bốn năm trước, lúc đó hầu như toàn bộ người của hai bên đều có mặt. Và vết sẹo dài trên ngực anh là vết anh bị chém bằng mã tấu.

Cô đưa tay bịt môi, không thể tin vào những gì đang nghe thấy.

Cô trước nay cứ nghĩ mọi chuyện rất đơn thuần.

Thật không ngờ...

Nói huyên thuyên một lát thì hắn đưa cô vào một căn nhà lớn nhất so với những căn còn lại. Có vẻ như đây là trại của chỉ huy.

Người bên trong thấy hắn vào lập tức đứng lên hết. Hắn vẫn giữ tay ôm vai cô, giới thiệu một lượt:

- Đây là ba trợ thủ đắc lực nhất của anh! Doanh Khanh thì chắc em cũng biết, cậu ta là Lão Nhị của tổ chức. Người tiếp theo là Phó Hoành, Lão Tam. Cuối cùng là Ái Hiểu Tâm, anh em trong tổ chức quen gọi cô ấy là Chị Tứ!

Cô đặc biệt chú ý đến cô gái tên Ái Hiểu Tâm kia. Ái Hiểu Tâm cũng nhìn cô, thái độ lạnh lùng đến đáng sợ.

Cô cảm thấy có chút ngượng ngạo và bối rối. Ngoại trừ người tên Phó Hoành, hai người còn lại ai cũng như tảng băng trôi.

- Em đi theo cô ấy tham quan hòn đảo này một vòng, anh còn chuyện riêng cần bàn bạc!

Cô gật gật đầu, Ái Hiểu Tâm không cần ra lệnh cũng biết nên làm gì. Cô ta cúi thấp người chào hắn, sau đó bỏ ra ngoài với khuôn mặt đáng sợ.

Trúc Lam nuốt nước bọt cái ực rồi đuổi theo cô ta. Cô ta bỏ đi trước, từ đầu đến cuối không nói một lời. Không gian cực kì kì cục. Cô đưa tay gãi gãi đầu, lắp bắp:

- À...ừm...cô đi chậm chút được không?

Ái Hiểu Tâm có giảm đôi chút tốc độ, chỉ là vẫn không thèm nhìn cô một cái. Cô ta dẫn cô đi rất xa, xa đến mức hai chân cô mỏi nhừ. Đi đến nơi nào mà có người thì người đó lập tức dừng công việc đang làm, trịnh trọng gọi hai tiếng “Chị Tứ” mới tiếp tục mọi chuyện.

Cô có cảm giác bản thân đang bị khinh rẻ.

Bởi cô gái này! Bởi những người trên đảo nữa!

Họ còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần!

Cô cũng chỉ biết đi theo vậy.

Đến một nơi chỉ toàn cây rừng thì cô ta dừng lại uống nước. Cô vô cùng mệt mỏi ngồi xuống tảng đá gần đó, nhìn cô ta uống nước mà nhỏ dãi:

- Cô...cho tôi uống nước với!

Ái Hiểu Tâm giả vờ không nghe, tiếp tục tu ừng ực bình nước. Đợi đến khi uống đã đời, cô ta mới dùng ánh mắt nhởn nhơ nhìn cô:

- Hết rồi!

Cô nuốt cục tức xuống cổ họng, cố tỏ ra bình thường nhất:

- Vậy phải kiếm nước ở đâu đây?

- Ngồi đây đợi! Tôi đi lấy!

Cô ta đứng dậy, rất nhanh đã bỏ đi mất. Một phần đang mang thai, một phần đi quá xa, cô thật sự đã mệt tới nỗi bước đi cũng bước không nổi.

Đợi rất lâu rất lâu vẫn chưa thấy người quay lại, cô mang cổ họng khát khô bắt đầu tìm đường trở ra. Nhưng nơi này toàn cây và cây, cô nên đi ra ở lối nào?

Và cô lạc rồi!

Trúc Lam loay hoay trong rừng, liên tục bị những côn trùng nhỏ cắn đốt cơ thể. Đi cho đến khi hoàn toàn kiệt sức, cô mới từ từ gục xuống, ngất đi.

Trong lúc đó, sau khi trao đổi những việc cần làm xong thì Dục Mạc Sâm bắt đầu đi tìm cô để trở về. Thế nhưng hắn có gọi cỡ nào cũng không có tiếng trả lời. Hắn cảm thấy có chút lo lắng, vội đi tìm Ái Hiểu Tâm để xem cô ở đâu thì thấy cô ta chỉ đang đứng một mình, không có cô đi theo. Ái Hiểu Tâm từ đầu chí cuối vẫn cô cùng thờ ơ:

- Cô ấy bảo khát nên tôi đi tìm nước cho cô ấy. Đến khi quay lại chỗ cũ thì không thấy nữa. Chắc cô ấy đi đâu đó chơi mất rồi!

Hắn nghiến răng, không suy nghĩ nhiều mà lập tức gọi người đến tìm cô. Hắn tự trách bản thân vô tâm, quên mất cô đang có thai mà còn để cô đi xa xôi thế này.

Và hắn đã mất bình tĩnh!

Hắn không còn tỉnh táo như thường ngày nữa!

Hắn chạy băng băng qua từng ngõ ngách trên hòn đảo, mặc cho cái nắng gay gắt khiến da thịt hắn dần trở nên bỏng rát. Hắn gọi tên cô đến đứt hơi, cuối cùng phát hiện cô nằm sau một gốc cây cổ thụ lớn.

Hắn như tìm được phao cứu sinh giữa dòng nước cuốn, mau lẹ chạy đến bên cô, hốt hoảng:

- Em tỉnh dậy đi! Hồ Trúc Lam! Em mau tỉnh dậy đi!

#Pann





Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu


19

- Hồ Trúc Lam! Em mau tỉnh dậy đi!

Dục Mạc Sâm như quên hết thảy mệt mỏi, lập tức bế cô lên rồi hướng về toà nhà chính mà đi. Do vết thương chưa hoàn toàn hồi phục, mà ban nãy hắn còn vận động mạnh nên bây giờ lại cảm thấy nơi ngực đau nhói. Hắn nghiến răng chịu đựng, mồ hôi chảy ròng rã xuống bên thái dương. Đi được một đoạn thì gặp Doanh Khanh, cậu ta nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của hắn nên có ý muốn bế cô giúp nhưng hắn nhất quyết không chịu. Doanh Khanh đi theo sau lưng hắn, trầm mặc hồi lâu.

Đại ca là người biết tự lượng sức, nhưng bây giờ thì không!

Ánh mắt lạnh lẽo của cậu ta lướt qua chỗ cô gái đang ngất xỉu kia, tia hàn khí càng nổi lên rõ ràng.

Cậu ta thật sự lo lắng về sự tồn tại của cô gái này!

Dục Mạc Sâm dùng tốc độ nhanh nhất có thể để trở về toà nhà. Hắn dịu dàng đặt cô xuống giường, để bác sĩ của mình vào khám cho cô rồi ngồi sang chiếc ghế gần đó thở hồng hộc. La Dĩ Hoặc dừng động tác đang làm, mở miệng:

- Đại ca! Rõ ràng với sức khoẻ hiện tại anh không nên hoạt động mạnh như thế!

Hắn cau nhẹ mày, La Dĩ Hoặc lập tức im lặng mà tiếp tục khám cho cô. Một lát sau thì anh chàng họ La thu dọn mọi thứ, nhẹ giọng:

- Không sao cả! Cô Hồ...chị dâu chỉ là do kiệt sức nên mới ngất thôi! Vả lại chị dâu cũng có thai rồi!

- Tôi biết! Cả mẹ và con đều ổn phải không?

La Dĩ Hoặc gật đầu, xin phép lui ra ngoài. Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta bước ra khỏi phòng thì bắt gặp ba nhân vật khác cũng đang chờ. Doanh Khanh và Phó Hoành thì ngồi trên ghế gỗ, còn Ái Hiểu Tâm thì đứng dựa vào cửa chính, ánh mắt trông về phía xa xăm.

La Dĩ Hoặc thận trọng nhìn cô ta, giọng lạnh lại:

- Cô cố tình dẫn cô Hồ vào khu rừng đó đúng không?

Ái Hiểu Tâm nhún nhẹ vai, hờ hững:

- Không!

- Khu rừng đó là một trong những nơi đầy cạm bẫy trên hòn đảo này, nếu không phải là người của tổ chức thì rất khó để tự tìm lối thoát thân. Mà nơi đó cũng nằm ở vị trí khá độc địa, tôi không tin cô Hồ tự tìm đến nơi đó rồi bị lạc được!

Phó Hoành đưa tay vò nhẹ tóc, giọng sắc sảo:

- Này! Cậu đang nghi ngờ chị Tứ nhà ta đấy à?

- Tôi không nghi ngờ, nhưng rõ ràng...

- Đủ rồi!

Doanh Khanh lạnh nhạt quát một tiếng, cả thảy đều im lặng.

Ái Hiểu Tâm đứng thẳng người dậy, hai tay khoanh lại trước ngực. Dáng vẻ nhàn nhã của cô ta càng làm nỗi nghi trong lòng La Dĩ Hoặc lớn hơn.

- Cô ta không phải cũng là người của tổ chức sao, sao không thể tự thoát khỏi đó? Tôi là phụ nữ, cô ta cũng vậy. Tôi đi được thì tại sao cô ta đi không được? Trưng vẻ yếu đuối đó cho ai xem?

- Nhưng cô Hồ đang có thai, cô hiểu không?

Phó Hoành suýt chút nữa thì sặc nước. Ái Hiểu Tâm bây giờ cũng bắt đầu trưng bộ mặt kinh ngạc, còn Doanh Khanh đã biết trước đó nên vẫn giữ im lặng.

Một lát sau Ái Hiểu Tâm mới định lại được tinh thần. Cô ta dấu nhẹm đi bàn tay đang co lại, lãnh đạm:

- Dù sao thì loại người như “chị dâu” chỉ có đại ca mới bảo bọc nổi thôi!

Cô ta xoay lưng bỏ đi, ba người đàn ông nhìn nhau không nói gì.

Dục Mạc Sâm ở trong phòng dĩ nhiên nghe được cuộc trò chuyện kia, mặt bắt đầu tối sầm lại.

Hắn tiến đến chỗ cô đang nằm, cúi thấp người xuống hôn nhẹ lên trán cô một cái, thì thào:

- Có vẻ tôi nên huấn luyện tiểu tổ tông nhà em cho nên thân rồi!

Đến khi cô tỉnh lại, hắn không tra hỏi bất cứ điều gì mà cho người đưa cô về nhà. Hắn vì còn vài chuyện nên chưa thể về được, tạm thời ở trên đảo thêm một thời gian nữa.

Tiếng súng nổ lên liên hồi, âm thanh nghe chói vô cùng. Ái Hiểu Tâm hạ thấp cơ thể, giọng mang chút sắc thái:

- Đại ca gọi em?

Vài ba phát súng nữa lại được bắn ra. Dục Mạc Sâm mất vẫn đăm đăm về tấm bia phía trước, tay thì liến thoắn thay đạn.

Thay xong thì hắn lập tức ném cho cô ta. Cô ta phản ứng cực kì nhanh nhẹn, chụp lấy khẩu súng và bắt đầu tạo thế.

Tiếng súng vẫn giòn giã vang lên, nhưng lần này lại rất liên tục và nối tiếp nhau. Phó Hoành nghe thấy tiếng súng thì quay sang hỏi Doanh Khanh xem thử đang có chuyện gì. Doanh Khanh chăm chú đọc sách, hờ hững:

- Đại ca đang giáo huấn đàn em thôi!

- Oh! Là ai “vinh dự” thế chứ?

Qua rất lâu rất lâu, tốn không biết bao nhiêu viên đạn hắn vẫn chưa có ý định nghỉ ngơi. Ái Hiểu Tâm có chút mỏi mệt, ngám ngẩm trông tấm bia bị bắn đến nát bét rồi.

- Đại ca! Em mệt!

- Trên chiến trường không có thời giờ cho cô nghỉ ngơi đâu!

- Đại ca! Anh trách em chuyện của chị dâu?

Hắn không vội trả lời mà dời ánh mắt sang tên đàn em đứng cách đó không xa. Tên đàn em hiểu ý vào thay tấm bia mới khác, sau đó ôm tấm bia cũ bỏ đi mất hút.

Hắn lại nhàn nhã thay đạn, lại tiếp tục nhắm và bắn. Ái Hiểu Tâm dĩ nhiên không dám trái ý, tiếp tục nhắm và bắn.

Do mỏi nên lúc nhắm tay cô ta run lên một chút, thế là bắn không trúng hồng tâm. Hắn nhìn kĩ vị trí ngoài hồng tâm một chút kia, lạnh nhạt:

- Cô là phụ nữ! Đáng lẽ tôi không nên đặt quá nhiều niềm tin vào cô như thế!

Nghe đến đây, Ái Hiểu Tâm trợn tròn mắt, lập tức quỳ xuống nhận lỗi:

- Đại ca nhẹ tay! Em đã dặn chị dâu ngồi yên đợi em nhưng chị dâu lại tự ý bỏ đi. Lời em nói chính là sự thật!

- Tôi biết tôi biết! Ranh giới giữa trắng và đen thật ra rất mong manh, như sống và chết cũng chỉ cách nhau một khoảnh khắc!

Hai tay cô ta cuộn lại thành nắm đấm, một giọt mồ hôi dài chảy xuống từ thái dương.

- Bây giờ tôi mới biết chị Tứ lại thích thử thách đồng đội mới như thế. Đi xin nước nhưng lại cố tình sang trại khác xa hơn để xin, trong khi cô không ngu tới nỗi chỉ cần rẽ sang 50 mét nữa thì cũng có loại nước tương tự.

Ái Hiểu Tâm nín bặt, còn tiếng súng thì vang lên thưa thớt dần. Hắn lên nòng sẵn một viên đạn, đột ngột chuyển hướng bắn sang phía đầu cô ta. Cô ta giấu đi vẻ hốt hoảng, tuy nhiên tay đã run cầm cập rồi.

Hắn nhắm thẳng vào vị trí hiểm nhất trên cơ thể, chỉ cần bóp nhẹ một cái thôi là cô ta đi đời.

- Thế nào? Sợ ư?

- Đại ca là đang lấy việc riêng xử lí việc chung!

- Thế nào là riêng và thế nào là chung?

- Vì em làm chị dâu ngất xỉu nên anh sẵn sàng trừng phạt một người bán mạng cho anh gần 8 năm! Anh vốn không xem em là đồng đội! Nếu chuyện này bị lộ ra ngoài thì danh dự của em sẽ mất hết!

- Khá thuyết phục, nhưng nếu tôi cố tình xem đấy là việc chung hết thì sao?

- Chỉ do một cô gái mà anh mất đi hình tượng trong mắt tất cả mọi người!

Hắn nhếch nhẹ môi, nhìn cô gái đang quỳ trước mặt mình, tay vẫn giữ họng súng hướng về đầu cô gái:

- Hình tượng? Nó giúp tôi sinh con thì tôi giữ!

- Đại ca...

- Ở đây không tồn tại việc chung và việc riêng. Cô ấy là đồng đội mới của tổ chức, đáng nhẽ phải được hướng dẫn bằng nhiệt huyết và tận tình. Nhưng cô lại lạm dụng chức quyền mình có để đối xử với đồng đội. Đây chính là vi phạm quy tắc tổ chức. Tôi thân được các cô cậu gọi một tiếng đại ca, há lại không thể xử phạt các cô cậu theo quy tắc sao?

Ái Hiểu Tâm nghiến răng cót két, không thể phảm bác lại lời hắn nói. Dục Mạc Sâm hững hờ thu lại súng, hàn khí toát ra lấn át hơi lạnh gió biển:

- Hôm nay có thể thu lại thì chắc chắn cũng có thể rút ra một lần nữa. Nhớ cho kĩ! Cô là chị Tứ của tổ chức nhưng cô ấy mới là vợ tôi! Địa vị của cô trong mắt tôi vĩnh viễn không bằng cô ấy!

#Pann





Khi Chiếm Đoạt Hóa Thành Tình Yêu


20

- Địa vị của cô trong mắt tôi vĩnh viễn không bằng cô ấy!

Dục Mạc Sâm thu lại súng, vứt nó xuống đất ngay cạnh chỗ Ái Hiểu Tâm đang quỳ. Ái Hiểu Tâm nghiến răng nhìn khẩu súng sắc lạnh, hai bàn tay nắm lại thành quyền nổi rõ cả gân xanh. Hắn bỏ đi được vài bước thì nghe tiếng cô ta ấm ức:

- Em không phục!

Hắn ngó lơ thái độ đó, đi mất dạng.

Buổi chiều cùng ngày thì hắn lên thuyền chuẩn bị vào đất liền. Một số người đứng sẵn trước ngoài bãi cát, nhìn thấy hắn bước ra liền cúi thấp đầu cung kính.

Doanh Khanh nhìn hắn đi về phía mình, sóng áo khoác trên vai hững hờ bị gió tạt. Hắn đến trước mặt Doanh Khanh, giọng tuy nhỏ nhưng đầy hàn khí:

- Chú trông chừng anh em cho tốt!

Doanh Khanh gật nhẹ đầu, sau cùng cũng cúi chào hắn, nhìn chiếc thuyền nhỏ rẽ lối trên mặt nước.

Cậu ta làm sao không hiểu ý của hắn chứ?!

Doanh Khanh xoay lưng, đi nhanh qua vài lối mòn thì bắt gặp Ái Hiểu Tâm đang trở ra. Vẻ mặt ủ rũ kia vô tình bị cậu ta bắt trọn. Ái Hiểu Tâm vội vàng hiện lên nét mặt lạnh lùng, tĩnh lặng lướt qua người cậu ta.

- Đừng để tám năm bán mạng của cô trở thành công cốc!

Cả hai dừng bước, lưng đối diện nhau. Ái Hiểu Tâm hít sâu một hơi gió biển, giọng không chút biểu cảm:

- Dù sao thì sự tín nhiệm của tôi dành cho anh Sâm cũng đã tụt dốc rồi.

- Đại ca không cần sự tín nhiệm! Anh ta cần lòng trung thành!

Cô nàng nhún nhẹ vai không muốn trả lời. Doanh Khanh đưa mắt nhìn lên bầu trời cao vút, lầm bầm:

- Việc làm của cô ngày hôm đó không hề xuất phát từ lí trí!

Ái Hiểu Tâm sải bước chân dài bỏ đi, Doanh Khanh cũng hướng về lối mòn phía trước.

Không xuất phát từ lí trí vậy thì xuất phát từ đâu đây?

Rõ ràng cô ta đã không ưa gì cô gái họ Hồ đó!

Cô ta thật sự không cam tâm! Còn nhớ tám năm về trước, để được vào trong tổ chức này cô ta đã gần như bỏ mạng. Cái tổ chức này chỉ có bạo lực, nên ít ra nó chỉ hợp với đàn ông. Không biết Dục Mạc Sâm nghĩ gì khi biết có cô gái muốn tham gia tổ chức, nhưng mãi tới tận một năm sau cô ta mới biết mặt hắn. Lúc đó hắn chỉ hai mươi mấy tuổi đời, thế nhưng cái khoảnh khắc hắn bình tĩnh chỉ huy anh em trên mặt trận đẫm máu đã khắc sâu vào tâm trí cô ta. Ái Hiểu Tâm mê mệt sự lạnh lùng đến rợn người đó. Từng câu ra lệnh uy nghiêm, từng động tác nhắm bắn thành thạo, từng đợt xuất quân đầy oai hùng...tất cả của Dục Mạc Sâm đều biến thành hình ảnh khiến cô ta cố gắng. Cố gắng một chút để được gần hắn thêm một chút. Hi sinh một chút cũng chỉ để gần hắn thêm một chút. Cố gắng nhiều đến như thế, suýt rơi vào tay tử thần bao nhiêu lần như thế, cuối cùng sau năm năm cô ta cũng có được cái danh “chị Tứ”.

Được cùng hắn bàn bạc bao nhiêu công việc, cùng hắn trải qua bao nỗi hiểm nguy, Ái Hiểu Tâm cảm thấy đó chính là niềm hạnh phúc còn lại duy nhất trong cuộc đời.

Và rồi cô gái họ Hồ đó xuất hiện!

Dễ dàng làm sao! Cô gái đó chỉ trong khoảng thời gian vô cùng ngắn ngủi, không cần khổ sở như cô ta cũng có được vị trí rất tốt, thậm chí còn cao hơn cô ta nữa!

Dục Mạc Sâm còn vì cô gái đó mà uy hiếp Ái Hiểu Tâm này, khẳng định cô ta vĩnh viễn không bằng cô gái đó.

Vậy thì cô ta nên bằng lòng sao? Nghiến răng nhìn tám năm ngập tràn lệ máu hoá thành hư vô sao?

Không! Không đời nào!

Ái Hiểu Tâm không phục! Ái Hiểu Tâm không cam tâm!

Trong lúc đó, khi trời bắt đầu sẩm tối thì Dục Mạc Sâm về đến nhà. Ngay khi nhìn thấy hắn, cô đã quên mất mình đang mang thai mà bổ nhào vào lòng hắn. Hắn yêu chiều ôm cô vào lòng, cúi xuống hôn cô một cái thật sâu rồi thì thào:

- Nhà còn thức ăn không? Anh đói!

- Ban nãy chán quá nên em ngồi ăn vụng hết mất rồi. Để em đi nấu cho anh?

- Không không! Anh không đói nữa!

Hắn mau lẹ kéo cô lại vào lòng, bàn tay to lớn xoa vào vùng bụng chưa nhô lên kia:

- Tiểu tử trong này ham ăn quá!

Cô phì cười đánh vào ngực hắn một cái, hắn lập tức dựng hết da gà vì bị đánh vào vết thương. Trúc Lam hốt hoảng nhìn khuôn mặt tái xanh của hắn, lắp bắp:

- Em...em xin lỗi! Em quên mất chỗ này...

- Em quên mất chồng em mạnh mẽ thế nào sao?

Hắn đột nhiên bế thốc cô lên làm cô phải vội ôm lấy cổ hắn. Dục Mạc Sâm bế cô vào trong phòng ngủ, cẩn thận đặt cô xuống giường rồi nhanh chóng nằm xuống bên cạnh. Cô gối đầu lên cánh tay hắn, khoảng cách thân mật tới nỗi hơi thở hắn phả ra lập tức hoà vào hơi thở của cô. Hắn đưa tay còn lại lên chạm nhẹ mũi cô một cái, ra vẻ suy tư:

- Để xem nào! Em vừa ăn trái cây xong đúng không?

- Anh...ưm...

Hắn cúi xuống hôn chụt vào môi cô một cái, lại ra vẻ:

- Ừm...hình như là dâu tây!

Hắn lại tiếp tục cúi xuống hôn cô cái nữa, suy diễn:

- Không! Là strawberry mới đúng!

Cô đen mặt để hắn hôn mình thêm cái, nghe hắn lầm bầm:

- Cơ mà vẫn ngửi thấy mùi dâu tây nhỉ? Chắc anh phải “khám” kĩ hơn mới được!

- Và rồi dâu tây với strawberry là mấy?

- Với em là một nhưng với anh thì là hai.

- ...

- Vì anh cố tình làm thế để được hôn em!

Hắn cúi xuống hôn cô thêm một lần, nhưng lần này lại hôn rất sâu. Trong lúc đang đắm chìm trong thế giới ngọt ngào, bỗng dưng bàn tay mát lạnh của hắn làm cô tỉnh mộng. Tay hắn đang di chuyển rất thuần thục, thoáng chốc đã vén áo cô lên quá ngực.

Cô xấu hổ úp mặt vào lòng hắn, lắc đầu:

- Em đang mang thai mà!

- No!

Hắn nhẹ thốt lên, đôi mắt dán sát môi nhỏ:

- Anh có tìm hiểu rồi, chỉ cần anh mang “áo mưa” và hạn chế dùng tư thế truyền thống thì chúng ta có thể “hoạt động” như bình thường. Vả lại trong ba tháng đầu của thai kì, nếu “hoạt động” thì sẽ đạt được hưng phấn nhanh hơn đó!

Mặt cô nóng bừng như đun trong nước sôi, cũng có chút thán phục trình độ “uyên bác” của hắn.

Không thấy cô trả lời, Dục Mạc Sâm bắt đầu trưng ra bộ mặt tội nghiệp:

- Vả lại em nỡ lòng nào để ông xã em nhịn “thịt” lâu như vậy sao?

#Pann
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom