• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hứa với em một đời hoa nở (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 91-94

hua-voi-em-mot-doi-hoa-no-91-0
Người phụ nữ giống như ánh mặt trời này về sau sẽ ở trong bóng tối cùng anh, mãi mãi ở đây.

Lục Ly cắn khóe môi nhưng vẫn nở một nụ cười, vịn chặt lưng của Hà Mạn Mạn, hôn lên môi cô.

Nụ hôn này chứa đựng tình yêu thương và sự giải thoát khỏi nỗi sợ, môi và lưỡi quấn lấy nhau

Dưới ánh trăng, nụ hôn càng sâu hơn, Lục Ly ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hà Mạn Mạn, khẽ cắn môi cô, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Hà Mạn Mạn vì anh mà dần tăng cao.

Môi của Lục Ly rất mỏng, nhưng lại rất mềm mại ngọt ngào, đối với Hà Mạn Mạn cứ như kẹo bông gòn

Cô khẽ hé mắt, thấy Lục Ly đang nhìn3mình, trong mắt chứa đầy tình cảm nồng nàn

Lần đầu tiên cô thấy ánh mắt này của Lục Ly, chỉ khi người đàn ông yêu một người phụ nữ sâu sắc mới có vẻ mặt dịu dàng dường này

Hà Mạn Mạn cảm nhận tình yêu sâu sắc của Lục Ly, con tim tràn ngập vui mừng.

Bàn tay của Lục Ly lần theo đường cong hoàn hảo của Hà Mạn Mạn, len lỏi qua dưới lớp vải, Hà Mạn Mạn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay của Lục Ly

Hơn nữa, Hà Mạn Mạn cũng đã nhận thấy được sự biến đổi trên cơ thể của anh, mặt cô đỏ ửng.

Hai đôi môi rời nhau, hai người trán kề trán, mũi kề mũi, hơi thở có phần gấp1gáp, cho dù môi của họ chỉ cách nhau hai milimet.

Giọng nói của Lục Ly khản đặc, anh ngước mắt nhìn Hà Mạn Mạn

Dù ở dưới ánh trăng, đôi mắt ấy vẫn đẹp khó ngờ

Anh nói:

“Mạn Mạn, anh không nhịn được nữa.” Hà Mạn Mạn nuốt một ngụm nước bọt

Không biết vì sao, tuy chỉ có bảy chữ, nhưng thốt ra từ miệng của Lục Ly lại gợi cảm và quyến rũ đến như thế

Khuôn mặt Hà Mạn Mạn đỏ như hơ lửa, cô dựa vào vai Lục Ly, khẽ nói: “Em..

tin anh.” Giọng nói mềm nhũn

Một giây sau, Lục Ly đứng phắt dậy, bể Hà Mạn Mạn đi về phía phòng ngủ

Rèm cửa sổ trong phòng ngủ hờ hững, ánh trăng yếu ớt thừa cơ len vào

Không biết từ khi nào,3cả người Lục Ly đã đổ lên người Hà Mạn Mạn, nhưng anh vẫn chu đáo dùng cánh tay săn chắc của mình để chống đỡ một phần sức nặng, anh sợ đè phải cô

Nụ hôn của anh như có ma lực, dấy lên từng ngọn lửa trong người của Hà Mạn Mạn, như muốn thiêu đốt toàn thân cô.

Nụ hôn của anh rất dịu dàng, chóp mũi của Hà Mạn Mạn đều là mùi hương của Lục Ly, cô dần đánh mất lý trí

Nụ hôn của Lục Ly mang theo sự ham muốn chiếm hữu, môi anh lướt qua xương cạnh hàm và chiếc cổ xinh xắn của cô, rồi từ từ đi xuống...

Quần áo trên người cô dần bị cởi bỏ, cô nhắm nghiền mắt, khẽ hé môi, cảm nhận3từng nụ hôn của Lục Ly trên cơ thể mình

Lúc này, cô cảm thấy mạch máu trong người sôi sục lên, mãnh liệt như những cơn sóng dữ dội đập vào bờ

Ngoài cảm giác khoan khoái, đối với sự dịu dàng này cô có chút chống cự, cô khẽ rên như một chú mèo.

Hà Mạn Mạn cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng không nghe lời, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, cô ôm chặt Lục Ly như đang sợ hãi

Lục Ly ngừng lại, hai người nhìn nhau, dưới ánh trăng, cơ thể Lục Ly gợi cảm vô cùng, mặt Hà Mạn Mạn càng lúc càng đỏ, cô xấu hổ nhắm nghiền mắt, không dám nhìn.

“Mạn Mạn, em sẵn sàng chưa?” Trong cơn mơ màng, giọng nói của Lục9Ly cực kỳ khêu gợi

Anh cúi đầu, nhìn Hà Mạn Mạn đang cắn chặt môi căng thẳng, anh mỉm cười, đặt một nụ hôn tha thiết lên trán cô.

Hà Mạn Mạn gật gật đầu, giây tiếp theo, một cơn đau nhói khó tả ập đến, cô cảm thấy cơ thể như bị xé toạc, Hà Mạn Mạn cắn chặt môi, từng âm thanh rên rỉ thốt ra

Nhận ra Hà Mạn Mạn đang đau đớn, Lục Ly không dám tiến sâu hơn nữa

Anh thấy cô đang khóc, không kiềm được, anh lại hôn cô, nhưng lại e dè không dám lấn tiếp, sợ vết thương toác rộng ra, cô lại đau đớn hơn




Tuy hai người đã trưởng thành, đều biết sự đau đớn này là điều hiển nhiên mà mỗi người phụ nữ đều phải trải qua, nhưng Lục Ly luôn lý trí trong giây phút này lại hi vọng Hà Mạn Mạn không cần trải qua sự đau đớn ấy

Lục Ly ngấm ngầm chịu đựng trông rất khổ sở, cơ thể trắng nõn của anh lấm tấm mồ hôi

Mạn Mạn nhìn mồ hôi trên chóp mũi anh, chủ động hôn anh lần nữa.

“Em yêu anh.” “I love you more than life.” (Anh yêu em hơn cả tính mạng)

Nhìn ánh mắt nồng nàn của Lục Ly, Hà Mạn Mạn thỏa mãn nở nụ cười

Dưới ánh trăng, hai người quấn quýt suốt cả đêm.

Sáng hôm sau, Hà Mạn Mạn thức giấc vì đau

Cảm giác rã rời giống như mười mấy chiếc xe tải hạng nặng nghiền nát cơ thể.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, cô gối đầu lên khuỷu tay Lục Ly, nhưng lại bất ngờ phát hiện cô và Lục Ly đều đã mặc quần áo?! Chẳng lẽ tối hôm qua là một giấc mơ?

Không phải chứ, nếu là mơ sao vẫn còn đau như thế, nhất là ở chỗ đó, còn lưng của cô nữa?!

Cả người nhức mỏi, hàng mi Lục Ly khẽ rung, anh dần tỉnh giấc, nhìn thấy Hà Mạn Mạn đang ngây ngốc nhìn mình

Lục Ly mỉm cười, nụ cười vô cùng quyến rũ

Có cảm giác như trong một đêm, Lục Ly đã từ người lột xác thành hồ ly tinh

Khóe mắt anh chếch lên, cộng với nốt ruồi ở đuôi mắt vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Anh nói: “Mạn Mạn, chào buổi sáng.” Giọng nói còn đang ngái ngủ, giống như chất chứa cảm giác mệt lừ sau một đêm buông thả

Một đêm ấy, thật sự là cả một đêm

Lục Ly đã dốc sức khẳng định sức bền và thân hình đẹp nhờ luyện tập điều độ của anh

Hà Mạn Mạn có chút xấu hổ, liếc mắt nhìn nơi khác không nhìn anh nữa nhưng lại nhìn thấy áo sơ mi của Lục Ly trên người mình, cô ngơ ngác.

Lục Ly khẽ cười

“Tối qua em mệt quá rồi, anh bế em vào tắm rửa, lại sợ em đạp chăn bị cảm lạnh nên mặc áo cho em.” Lục Ly dịu dàng giải thích, xoa trán cô một cách yêu thương, nhưng lại thấy khuôn mặt Hà Mạn Mạn đỏ đến tận mang tai, dễ thương vô cùng.

Ánh mắt Lục Ly tối sầm lại, cổ dằn cơn kích động trong lòng xuống

Anh biết Mạn Mạn còn nhỏ, mấy chuyện này không thể gấp gáp được

Anh chỉ khẽ hôn lên trán cô, hỏi: “Có thức dậy không, hay là muốn anh ngủ với em thêm chút nữa?” Mặt trời đã mọc đến đỉnh núi rồi, còn không dây nữa, có phải là quá..

“..

Dậy thôi...” Cuối cùng Hà Mạn Mạn cũng chịu thua, cô thức dậy, liếc nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã mười một giờ hơn

Nào ngờ, Hà Mạn Mạn chưa chui ra khỏi chăn đã bị Lục Ly kéo vào lòng

Anh nhìn cô, nghiêm túc nói:

“Cảm ơn em, Mạn Mạn.”

Cảm ơn em cái gì? Hà Mạn Mạn thì người ra, hơi ngơ ngác nhìn Lục Ly

“Cảm ơn em đã cho anh biết rằng mỗi đêm sau này của anh đều có em.”

Nói rồi, đôi môi anh khẽ chạm vào khóe môi cô

Nhìn Hà Mạn Mạn đứng trên giường cao hơn anh một chút, anh vươn tay vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng ấy, sợ cô cảm lạnh, anh khoác chăn lên vai cô, nói:

“Dậy thôi, anh đi làm bữa sáng.”

Lục Ly rời khỏi phòng ngủ trước một bước, Hà Mạn Mạn bỗng ngã ngồi trên giường, ngây người ra, nhìn vệt đỏ nhàn nhạt trên giường, Nhớ lại buổi tối hôm qua, mặt cô càng đỏ hơn nhưng lại rất vui vẻ và hài lòng.




Thật tốt quá.

***

Có những lúc, Hà Mạn Mạn thật sự cảm thấy có một vị thần đang thiên vị cô

Như quyển tiểu thuyết của cô, Phùng Dực Dương đọc xong, anh ta bảo rằng nó gần gũi với cuộc sống, chân tình thực tế, có thể cân nhắc xuất bản quyền đầu tiên, nếu được sau này có thể viết tiếp quyển thứ hai, sau khi nghe tin này, Hà Mạn Mạn cảm thấy rất vui

Nhưng trong sách đã lược bớt những tình tiết liên quan đến Lục Ly, về điểm này, Hà Mạn Mạn hơi bối rối.

Không có những nội dung ấy, truyện trở nên thiếu thốn, nhưng thêm vào lại sợ Lục Ly không chịu được.

Dù sao đó cũng là chuyện riêng của Lục Ly, không ai mong người khác biết được việc riêng của mình

Hà Mạn Mạn đành nói với Phòng Dực Dương cho cô suy nghĩ thêm ít lâu, cụ thể có xuất bản hay không sẽ nói sau

Hà Mạn Mạn đã nghĩ kĩ, dù không thể xuất bản cũng phải in một bản hoàn chỉnh ra, giữ lại một minh chứng tình yêu cho cô và Lục Ly.

Minh chứng này đến khi cô và Lục Ly có con có thể cho nó xem, cho nó thấy được tình yêu giữa cha và mẹ.

Trong lời bài hát nào đó có câu: Đưa cho em một chiếc CD cũ, nghe câu chuyện tình xưa giữa đôi ta..

Đến lượt cô và Lục Ly thì sẽ là:

Đưa cho con quyển tiểu thuyết mẹ viết, đây là “gian tình” giữa mẹ và cha con..

Nhưng nói đi thì phải nói lại, kể từ buổi tối hôm ấy, Hà Mạn Mạn biết thêm một điều, Lục Ly ngoại trừ khẩu vị kém, còn lại thì cái gì cũng tốt cả...

Cô “hơ hơ” thật rồi, cứ tưởng Lục Ly là con cừu non đáng thương, nào ngờ người ta vốn là sói đội lốt hổ ly

Hà Mạn Mạn nên phát hiện ra từ lần đầu tiên giành bóng đèn ở siêu thị mới phải

Nhưng trong tiểu thuyết, có những cảnh có thể viết, có những cảnh không thể miêu tả quá chi tiết

Thử hỏi những chuyện trên giường giữa cô và Lục Ly phải viết thế nào, viết ra không chừng lại thành tiểu thuyết H trên mạng mất...

Thế nhưng sức hấp dẫn của việc xuất bản thật là không ít

Hà Mạn Mạn đợi Lục Ly về nhà, vừa thấy anh, cô liền nói với anh chuyện cô viết sách

Không ngờ Lục Ly lại mở tủ lấy nước, vừa rót nước vừa kinh ngạc nhìn Hà Mạn Mạn:

“Viết sách? Em viết sách gì, sách vỡ lòng?!”

Hà Mạn Mạn nghe thấy, cô không vui bĩu môi, bực tức nói: “Tiểu thuyết H!”

Lục Ly cười, cầm ly nước đi đến bên cạnh Hà Mạn Mạn, khó tin lặp lại lời cô: “Tiểu thuyết H!” Tiếng Anh của anh cực kì chuẩn, nói rồi ngưng một lát, đứng trước mặt Hà Mạn Mạn nhấp một ngụm nước, yết hầu khẽ rung

Sau đó, đôi môi Lục Ly phủ ướt một lớp nước

Anh cười nhạt, hai tay chống lên ghế sô pha, vây lấy Hà Mạn Mạn, rồi lại kéo kéo cà vạt, anh hài lòng nhìn ánh mắt đang trở nên ngây ngốc của Hà Mạn Mạn, nuốt nuốt nước bọt

Anh nói:

“Vậy thì xem ra anh phải cố gắng hơn nữa, Mạn Mạn bé bỏng của anh đã cảm thấy không thỏa mãn mà viết tiểu thuyết gì đấy rồi...” Nói xong, anh cúi đầu chuẩn bị hôn Hà Mạn Mạn nhưng lại bị cô tránh đi

Hay lắm, Lục Ly lại cám dỗ cô!

Gương mặt điển trai, thân hình nóng bỏng thì làm gì cũng được à?!

Như đã lường trước được Hà Mạn Mạn sẽ tránh đi, Lục Ly không bận tâm đến, anh mỉm cười

Bàn tay thon dài vươn về phía Hà Mạn Mạn, bất lực nói:

“Lấy ra đây.” Người hiểu Mạn Mạn, chỉ có Lục Ly

Hà Mạn Mạn mím môi dùng hai tay dâng máy tính xách tay của mình cho anh.
hua-voi-em-mot-doi-hoa-no-92-0
Hà Mạn Mạn xuýt xoa, quả nhiên là thủ khoa tốt nghiệp trường đại học danh tiếng của Luân Đôn! Vốn tưởng rằng Lục Ly sẽ đắn đo, nhưng anh lại đột nhiên nở nụ cười, nói hai chữ: “Đăng đi.” Hà Mạn Mạn ngẩn người, cắn móng tay nói: “Nhưng mà trong đó có liên quan đến...” “Bây giờ nó đã không còn là điểm yếu của anh nữa, anh đã có em.” Lục Ly thản nhiên cười, vươn tay kéo bàn tay cô đang cắn móng xuống, còn chê bai một câu: “Bẩn.” Đối với Lục Ly, nếu Hà Mạn Mạn đã không thích kinh tế thương mại, ít nhất trong nhà còn có anh biết kiếm tiền, cho dù nuôi Mạn Mạn cả đời, anh cũng cam tâm tình nguyện

Nhưng may mắn là Mạn Mạn đã tìm thấy ước mơ của cô, trong thời khắc quan trọng này3sao anh lại phá vỡ ước mơ của cô chứ

Hơn nữa, tiểu thuyết đều kể sự thật, quá khứ đã qua đi, không nên níu lấy không buông

Thấy Lục Ly thông thoáng như thế, trong lúc vui mừng Hà Mạn Mạn bật cười bổ nhào vào lòng anh, thơm thật mạnh lên má anh

Lục Ly nâng Hà Mạn Mạn đang ngồi trên người anh, nheo mắt cười một cách rạng rỡ gian xảo: “Đây là do em tự nộp mình đấy nhé.”

Hà Mạn Mạn bỗng ý thức kịp thời, muốn lui về nhưng đã không kịp: “Đồ đáng ghét..

thả em ra..

ê ê ê, đồ ngủ em mới mua...”

Cũng không biết vì sao, lúc Lục Ly ở bên cô, anh càng lúc càng trở nên..

gian xảo, hơn nữa Hà Mạn Mạn mới phát hiện ra bộ mặt thật của anh.

Giả tạo! Hư hỏng! Ác độc!..

Vài ngày sau, Lục Ly về nói với1cô, Linda đã nghỉ việc ở công ty con

Ngoài ra, Hà Mạn Mạn còn phát hiện thêm một chuyện, Linda lại lẳng lặng chuyển đi vào một buổi tối nào đấy..

Hà Mạn Mạn không khỏi tiếc nuối

Linda, không phải cô không đủ tốt, là bởi vì Lục Ly quá yêu tôi thôi...

Ư ư ư (Che mặt)

Những ngày tháng tiếp theo, Hà Mạn Mạn vùi đầu trong nhà viết tiểu thuyết

Không còn những hạn chế về câu chuyện của Lục Ly, tiểu thuyết cũng viết khá thuận lợi

Những lúc rảnh rỗi, Hà Mạn Mạn cũng dạo siêu thị cùng với Lục Ly, đến nhà bác thăm bà ngoại, ăn bữa cơm cùng bà cũng xem như về nhà một chuyển, sống những ngày tháng không khác gì đã kết hôn.

Ít nhất, trong mắt những người hàng xóm lạnh lùng của Lục Ly, hai người không khác gì đã kết hôn

Chỉ là Hà3Mạn Mạn biết, muốn kết hôn phải đợi đến khi tốt nghiệp

Dù tình hình hiện tại chẳng khác gì đã tốt nghiệp, chỉ thiếu một tấm giấy chứng nhận thôi

Cũng không phải Hà Mạn Mạn không tin ở Lục Ly, chỉ là trong lòng của phụ nữ luôn cho rằng mình yếu thế hơn, có một tờ giấy chứng nhận kết hôn dường như yên tâm hơn.

Nhưng những điều này, Hà Mạn Mạn không nói ra.

Đến cuối tuần, đúng lúc Lục Ly nghỉ ngơi, Hà Mạn Mạn cùng anh đi siêu thị một chuyển, mua chút quà cáp rồi đi đến nhà bác

Nhưng lại không ngờ, oan gia ngõ hẹp, bác có tăng ca không ở nhà, lại gặp phải Lựu Na Na.

Vừa vào cửa đã nhìn thấy Lưu Na Na nằm tựa trên số pha ra vẻ ông lớn, còn bà ngoại chỉ ngồi nghiêng một góc trên đó xem3tivi

Khắp bàn đều là vỏ và hạt quýt, bà ngoại có thói ưa sạch sẽ, nên lẳng lặng thu dọn cho Lưu Na Na

Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Hà Mạn Mạn chưa kịp cởi áo khoác đã nổi giận.

Nhét hết đồ trong tay cho bác gái, Hà Mạn Mạn bước lên rút phăng phích cắm tivi, tivi liền tắt phụt.




Bà ngoại ngẩn người, vừa định lên tiếng gọi Hà Mạn Mạn lại nhìn thấy Lưu Na Na hung hăng vứt múi quýt đang ăn dở xuống sàn, bà ngoại không khỏi thất vọng hơn với người cháu gái này của mình.

Lục Ly cười đưa áo khoác dệt kim cho bác gái rồi nói một câu cảm ơn

Nhìn dáng vẻ của Hà Mạn Mạn, anh không lên tiếng

Vì anh thấy, cái cô Lựu Na Na này cũng nên dạy dỗ cho một trận

Lần này để Mạn Mạn nhìn thấy cũng tốt,9anh dựa vào vách tường trong phòng khách, nhìn Lưu Na Na trong nháy mắt đã bị Hà Mạn Mạn chọc cho điện tiết.

Lần đầu tiên, Lưu Na Na đứng dậy nhanh như chớp, hét toáng lên như kẻ ăn vạ:

“Mày làm cái gì đấy!”

Hà Mạn Mạn thường ở nhà đấu võ mồm với Lục Ly, đương nhiên là cô thua Lục Ly một cách thảm hại

Lần này đã khơi dậy lòng hiếu thắng của Hà Mạn Mạn, chỉ số độc mồm đương nhiên sẽ tăng cao

Cô cầm phích cắm tivi hất qua hất lại, dùng vẻ mặt nhìn kẻ ngốc để nhìn Lưu Na Na, nói: “Không thấy à? Tôi đang tắt tivi.” Mạn Mạn cười khẩy hai tiếng

Đột nhiên che miệng lại, bộ dạng ấy giống như chợt nhớ ra điều gì đó, chưa đợi Lưu Na Na nổi cơn điên đã tiếp tục giải thích: “Hay nói cách khác, bây giờ tôi đang giáo dục chị.” Vừa nghe xong, Lưu Na Na như tức đến nỗi buồn cười

Cô ta chống nạnh cười ha hả, sau đó liền nhìn Hà Mạn Mạn một cách hung tợn, hỏi: “Mày đang thách tạo đấy à?” Hà Mạn Mạn đứng cách Lưu Na Na vài mét vỗ tay tán thưởng, ánh mắt ấy như đang khen cô ta thông minh vậy

Từng tiếng vỗ tay gay gắt giống như những mũi dao nhọn đâm vào màng nhĩ của Lưu Na Na.

“Rác của mình thì tự mình dọn, Lưu Na Na chị là người tàn tật bị cụt tay hay cụt chân vậy, hay là thiểu năng, hay là bị cả hai? Mà lại để bà ngoại hầu hạ chị, chị không biết nhục à?”

Hà Mạn Mạn càng nói càng gay gắt, Lưu Na Na cũng càng nghe càng tức tối

Cô ta đang định phát cáu với Hà Mạn Mạn, bác gái ở trong bếp nhanh chân bước ra, đứng chắn trước mặt Hà Mạn Mạn, vứt một phong bì xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhưng giọng nói nghiêm nghị, quát lên:

“Cầm tiền rồi xéo ngay, sau này đứng có về nữa, mày đi sống với cái thằng Lý Tín gì đấy đi.”

Lý Tín?!

Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Lục Ly và Hà Mạn Mạn đều ngây ra, hai người nhìn nhau và lắc đầu một cách không chắc chắn.

Chẳng phải là bạn trai cũ của Lâm Khiết sao? Cái tên này đại trà quá, hai người cũng không dám chắc

Nhưng bác gái vốn khúm núm, nay lại nói thế nên hai người gần như đã khẳng định là hắn.

“Tiền nó nợ cũng bắt tao trả

Lưu Na Na, mày đừng có hút máu của tao nữa được không!” Nói rồi, bác gái bất lực ngã quỵ xuống đất khóc nức nở, đôi vai run rẩy

Hà Mạn Mạn nhìn thấy có chút đau lòng, bà ngoại ngồi ở một bên cũng thở dài mãi.

Lúc nãy, hai người còn có cảm giác như mặt trời mọc đằng Tây

Lưu Na Na bỗng dưng về nhà, thì ra là về vòi tiền

Lý Tín hay quỵt nợ, Lý Tín cỡ tuổi với họ, quả nhiên là Lý Tín bạn trai cũ của Lâm Khiết.

Hai người này cũng khá là xứng đôi đấy.

Hà Mạn Mạn cười khẩy nhìn phong bì khá dày trên đất được Lưu Na Na bình thản nhặt lên; nhìn độ dày đó, chắc chắn là hơn năm nghìn tệ, cái tên Lý Tín này càng lừa càng ghê gớm rồi.

Khi cánh cửa nhà bị Lựu Na Na đóng mạnh “rầm” một cái, màn kịch ồn ào này xem như chính thức kết thúc




Hà Mạn Mạn mím môi, đỡ bác gái đứng dậy, bà vẫn nghẹn ngào nước mắt lã chã.

Hà Mạn Mạn rút từ trong túi ra một phong bì giấy giống như phong bì mà bác gái vứt cho Lưu Na Na, nhưng độ dày lại đã thuộc một đẳng cấp khác

Nhìn phong bì trước mặt, bác gái ngẩn người.

“Đây...”

Hà Mạn Mạn kéo tay bác gái, nhét phong bì vào tay bà, cô nói một cách chậm rãi và nhẹ nhàng:

“Chỗ này ba mươi nghìn tệ, bên trong có một ít là tiền nhuận bút của con, còn lại là tiền Lục Ly...”

“Cái này..

bác không thể lấy được.” Chưa đợi Hà Mạn Mạn nói xong, bác gái đã vội vã nhét trả lại, vẻ mặt hốt hoảng

Bà ngoại ngồi trên sô pha cũng chau mày nhìn Hà Mạn Mạn, rồi lại nhìn Lục Ly đang dựa tường, nói: “Tiền cháu kiếm được thì cứ tự giữ lấy, bọn ta có tiền

Còn tiền của Tiểu Ly thì càng không thể lấy, dù sau thì các cháu...” Nói đến đây, bà ngoại ngưng lại, ý nghĩa trong câu nói ấy không thể rõ ràng hơn.

Cháu ở bên Lục Ly vẫn chưa có danh phận, chỉ đơn giản là mối quan hệ người yêu, chẳng phải là vợ chồng, sao có thể..

Lời này vừa nói xong, ánh mắt Hà Mạn Mạn tối sầm lại, bàn tay cũng trở nên lạnh lẽo

Đúng thế, cô và Lục Ly vẫn chưa phải là gì cả

Bầu không khí ngưng động lại, khiến cho bác gái cũng có chút ngờ vực, khẽ gọi:

“Mạn Mạn? Mạn Mạn?” Cô liền hoàn hồn, phong bì trong tay Hà Mạn Mạn cũng rơi vào bế tắc, rút lại cũng không được, biểu cũng không xong, đem biếu thì cứ như là tham tiền của Lục Ly, nhưng rút về lại có chút không hợp tình hợp lý.

Lục Ly nhìn sắc mặt của Hà Mạn Mạn, không cần nghĩ ngợi cũng biết cô đang nghĩ gì

Anh cắn môi, sắc mặt hơi kỳ lạ, bước lên phía trước nhét phong bì trong tay Hà Mạn Mạn cho bác gái lần nữa

Hà Mạn Mạn ngây người, ngẩng đầu nhìn Lục Ly ở bên cạnh, chỉ nghe anh nói: “Trong này có tiền mà Mạn Mạn kiếm được, cũng có tiền mà cháu kiếm được

Bọn cháu đã không còn phân biệt lẫn nhau, số tiền này chỉ là lòng hiếu thảo với bà ngoại, chẳng có gì là không nên cả.”

Không phân biệt lẫn nhau...

Nghe xong câu này, trừ Lục Ly ra, mọi người có mặt ở đó đều ngẩn ngơ.

Chẳng lẽ phụ nữ đều có lòng tham không đáy như thế, rõ ràng đã chiếm hữu Lục Ly nhưng vẫn muốn nhanh chóng kết hôn

Dường như, chỉ có như thế trong lòng mới thoải mái hơn

Trên đường về nhà, Hà Mạn Mạn cứ bức bối ngồi trên ghế lái phụ

Cũng hiếm khi Lục Ly chỉ nhìn cô vài cái, chẳng nói gì thêm cả.

Hôn nhân đối với Hà Man Man trước kia là một từ lạ lẫm biết bao

Quay lại một năm trước, Hà Mạn Mạn đến nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, nhưng vào ngày hôm nay của một năm sau lại khát khao đến thế

Cô muốn kết hôn với Lục Ly, cô không muốn kéo đến khi tốt nghiệp, cô muốn quang minh chính đại dùng thân phận vợ của Lục Ly xuất hiện trước mặt công chúng, cô không muốn bên cạnh anh có nhiều phụ nữ cứ dòm ngó mãi, chăm chăm thân phận vợ của anh.

Nhưng, có như thế nào thì cô cũng là con gái, không muốn bản thân chủ động nhắc đến ý muốn kết hôn này.

Thật là bức bối vô cùng.
hua-voi-em-mot-doi-hoa-no-93-0
“Đôn Nhi..

Đây chẳng phải là biệt danh của Hà Mạn Mạn sao?”

Hai người lần lượt gọi điện thoại cho Hà Mạn Mạn mới biết quyển sách ấy thật sự là do Hà Mạn Mạn viết

Hơn nữa, tình tiết trong truyện giống hệt đời thực, cô và người chồng quốc dân trong mắt toàn thể các cô gái của Đại học A đã đến với nhau

Đúng vậy, Lục Ly! Đúng! Chính là Lục Ly, mỹ nam cực phẩm như một vị thần ấy!

À, đúng rồi! Trong khoảng thời gian này, dựa theo lời tường thuật sinh động của Lâm Khiết, cô biết được một chuyện cảm động lòng người, Hạ Tu Dục đã cầu hôn với Lâm Khiết, còn ở trên bờ biển

Hà Mạn Mạn nghe xong vô cùng ngưỡng mộ

Nhưng dường như mọi chuyện3chẳng hề tốt đẹp như trong tưởng tượng của Hà Mạn Mạn.

Mọi chuyện là như này.

Hạ Tu Dục vốn là một người muôn đời không nghỉ phép năm, lần này bỗng nhiên nghỉ phép liền nửa tháng

Không chỉ tổng giám đốc nghỉ phép, cả thư ký tổng giám đốc cũng nghỉ phép như bốc hơi khỏi nhân gian

Lâm Khiết là người mới nhậm chức, nhiều lắm chỉ có một tuần phép

Dưới sự chứng kiến của toàn nhân viên trong công ty, tổng giám đốc “khoan dung” như một vị thần, nâng ngày phép của cô thư ký lên đến 15 ngày

Ông chủ nghỉ bao lâu thì bạn được nghỉ bấy lâu, đối với tất cả mọi người trong Tập đoàn Viễn Phong, đây là một đặc quyền lớn lao biết bao

Trên thực tế, Hạ1Tu Dục cho Lâm Khiết nghỉ phép đơn giản là vì bản thân

Hôm nghỉ phép, hai người thu dọn hành lý bay thẳng đến Maldives.

Vì không phải là kỳ nghỉ nên người đến Maldives không nhiều, yên tĩnh ngắm phong cảnh cũng khá là nhàn nhã

Lâm Khiết chẳng thường ra nước ngoài, đất nước duy nhất cô từng đi chỉ có Hàn Quốc để mua sắm thôi, chưa từng đi một chuyến du lịch đơn thuần ngắm phong cảnh như thế.

Bầu trời xa xăm lẳng lặng ôm lấy bờ biển lóng lánh như ngọc bích, từng ngọn gió biển thổi nhè nhẹ, có cảm giác như lỗ chân lông toàn thân đều mở ra ngay khoảnh khắc ấy, như đang gột rửa tâm hồn

Cảnh sắc ấy dù ngắm cả đời cũng sẽ không thấy3chán

Lâm Khiết giữ nhẹ chiếc nón rơm trắng của mình, chiếc đầm trắng tinh phấp phới theo gió, chầm chậm hít thở, cảm giác toàn thân được thả lỏng

Hạ Tu Dục mặc chiếc áo sơ mi đay màu trắng kiểu rộng và chiếc quần màu lam nhạt đứng sau lưng Lâm Khiết

Gió thổi qua, góc áo khẽ lay động, dù có quần áo cũng không thể giấu nổi thân hình tuyệt đẹp của anh

Chỉ là đôi mắt vốn nên ngắm cảnh lại hoàn toàn dính chặt lên người Lâm Khiết.

Lâm Khiết trong mắt anh giống như tên của cô vậy, tinh khiết không tì vết, sạch sẽ đến lấp lánh

Toàn bộ cảnh đẹp trên cả thế giới đều không bằng Lâm Khiết, khiến anh đắm chìm, khiến anh rung động cả tâm hồn

Ngón tay3thon dài vén những lọn tóc xoăn dài của Lâm Khiết lên

Anh cúi người, in một nụ hôn lên đằng sau chiếc cổ trắng nõn của cô

Chẳng mang chút cảm xúc dư thừa nào khác, chỉ có yêu thương, tràn ngập tình yêu

Cảm giác thấy đôi môi mềm mại chạm vào sau cổ của mình, Lâm Khiết khẽ run, khuôn mặt bỗng ửng đỏ, bặm môi không biết nên đáp lại Hạ Tu Dục thế nào.

Hôn phía sau cổ mang ý nghĩa chỉ cần một mình em

Lâm Khiết biết rõ điều này




Hơn nữa, hôn cổ là phản ứng bản năng của một người đàn ông đối với người phụ nữ mà anh ta yêu sâu đậm

Trong phút chốc, Lâm Khiết cảm thấy cả bầu trời xanh thẳm đều trở thành màu hồng

“Chúng ta đi9ăn đi, anh đói rồi.”

“Hả?”

Lâm Khiết vẫn đang đợi Hạ Tu Dục nói điều gì đó sến súa, kết quả lại được một câu không đầu không đuôi thế này..

Cái gì?! Đói rồi?! Chẳng lẽ lúc nãy hôn cổ cô có nghĩa là đói ư?

Lẽ nào anh xem cổ cô là thịt nướng, nếu không phải nhờ chút lý trí còn sót lại, cái tên Hạ Tu Dục này có phải là sẽ lập tức bồi tưởng vào cổ cô rồi cắn luôn không?!

Lâm Khiết mang theo bực dọc bị Hạ Tu Dục lôi đến một nhà hàng trên tầng thượng, nơi xa xa là bờ biển xanh ngắt mênh mông, trên trời cũng xanh giống như giọt nước, mây trắng rải rác trông như kẹo bông gòn, phiêu dạt trên bầu trời, đẹp như bức tranh trong sách và màn hình máy tính, gió nhẹ lướt qua, dùng bữa ở đây quả thật là sự hưởng thụ tuyệt vời.

Nhìn thấy cảnh sắc này, cục tức trong bụng của Lâm Khiết cũng vơi đi phân nửa

Chú ý đến xung quanh chẳng có ai khác, Lâm Khiết đoán chắc là Hạ Tu Dục đã bao hết rồi, cô thản nhiên không hỏi gì.

Trên chiếc bàn rộng, có cá viên chiên, cũng có đặc sản Maldives, còn có cả món ăn chính hiệu - hải sản

Đương nhiên không thể thiếu một đĩa thịt nguội và trái cây nhiệt đới trông rất đặc sắc, nhưng lại thiếu rượu vang vốn là món quan trọng nhất

Hạ Tu Dục nhìn vẻ mặt thích thú của Lâm Khiết liền rất hài lòng, anh nhướng mày, hướng về phía không xa búng tay một cái

Sau đó, một nhân viên phục vụ nhanh chóng bước đến

“The Maldive Lady and Souffle (trứng rán phồng).” Hạ Tu Dục dặn dò, nói xong còn dùng mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ

Nhưng điều thu hút Lâm Khiết hơn chính là tiếng Anh của Hạ Tu Dục, trình độ chuẩn xác ấy có thể sánh với thầy Lục của bọn cô

Giây phút ấy khiến cho Lâm Khiết phải nể phục, Hạ Tu Dục nói tiếng Anh quả thật là rất ngầu.

Người bản địa Maldives hoàn toàn không uống rượu

Nhưng nơi đó lại có một loại thức uống vô cùng đặc sắc, chính là “The Maldive Lady” (Cô nàng Maldive) mà Hạ Tu Dục nói

Đây là một loại cocktail mạnh và thơm nồng, nhưng lại không chứa cồn

Vừa hay Lâm Khiết cũng không thích uống rượu, Hạ Tu Dục liền gọi món này.

Nhà hàng lên món nhanh như tốc độ ánh sáng, chẳng mấy phút sau, rượu cocktail và Souffle mà Hạ Tu Dục gọi đã được đặt lên trên bàn

Lâm Khiết nhìn món trứng rán phồng trước mặt mình, rồi lại nhìn Hạ Tu Dục

Trong mắt của anh chàng nam thần trước mặt đầy ắp sự mong đợi, ánh mắt mong chờ ấy khiến cho Lâm Khiết cảm thấy buồn cười.

Tưởng anh muốn ăn, Lâm Khiết đẩy Souffle về phía Hạ Tu Dục, nói: “Cho anh ăn đấy, em ăn trái cây là được rồi.” Ai ngờ, Hạ Tu Dục trừng mắt rồi lại đẩy Souffle về, vẫn cứ là vẻ mặt mong đợi ấy, nói: “Cũng đâu phải là không mua nổi, anh thích nhìn em ăn.”

“Hả?” Lâm Khiết ngẩn người, nghĩ cũng đúng, Hạ Tu Dục giàu như thế, những món ngon ăn từ nhỏ đến lớn còn nhiều hơn số gạo mà cô đã ăn, đâu phải không mua nổi một đĩa trứng rán phồng, chắc không phải là thèm cái món ở trước mặt cô

Lâm Khiết mỉm cười cầm lấy chiếc nĩa nhỏ, nhìn Hạ Tu Dục rồi lại nhìn Soufflé, le lưỡi nói:

“Vậy em ăn nhé.” “Ừm ừm.” Hạ Tu Dục mím môi xoa xoa tay, nhường nhướng mày, không biết anh nhớ đến điều gì, nhìn Lâm Khiết lại không yên tâm dặn dò một câu: “Ăn chậm nhai kĩ, nhớ là ăn chậm nhai kỹ đấy!”

Ăn chậm nhai kỹ? Lâm Khiết nhìn món Souffle vừa đưa vào miệng đã tan ấy liền dấy lên sự ngờ vực

Một món ăn mềm như thế chưa nhai đã nuốt chẳng thành vấn đề gì

Vì tôn trọng Hạ Tu Dục, Lâm Khiết khẽ găm một miếng nhỏ bỏ vào miệng, nhai một cách từ từ.

Vừa vào miệng đã tan, mùi sữa lan khắp khoang miệng, hơn nữa còn nóng hổi, rất ngon.




Thấy Lâm Khiết ăn xong miếng đầu tiên mà chẳng có phản ứng gì, Hạ Tu Dục ngơ ngác “hửm?” một tiếng

Nhìn Souffle bị khuyết mất một miếng rồi lại nhìn Lâm Khiết, chau mày khó tin hỏi:

“Em đã nhai kĩ chưa?”

Lâm Khiết nhìn Hạ Tu Dục như nhìn một tên ngốc, mềm như thế còn phải nhai ư? Hôm nay bị sao thế, lúc nãy ở bãi biển tự dưng phá hỏng bầu không khí, giờ lại bảo cô nhai lần nhai lữa

Nếu bên ngoài không có nhân viên phục vụ thì Lâm Khiết đã nhai luôn Hạ Tu Dục để thử độ chắc của răng rồi.

Chẳng phải là anh bảo em nhai sao, em nhai cho anh xem! Lâm Khiết bực bội xắn một miếng Soufflé to lên, cho vào miệng, ra sức nhai, liều mạng nhai trước mặt Hạ Tu Dục

Chẳng phải anh bảo em nhai sao? Đại thiếu gia, em nhai cho anh xem này, nhai...

“Răng rắc” một tiếng

Lâm Khiết nhướng mày lên, toàn thân phát run, vẻ mặt hung hăng bỗng chốc cứng đờ

Nhìn Lâm Khiết như thế, Hạ Tu Dục gãi đầu, rồi lại cười một cách nhẹ nhõm

Dưới ánh mắt mong chờ của Hạ Tu Dục, Lâm Khiết chầm chậm nhả vật cứng ấy ra.

Một chiếc nhẫn kim cương xấp xỉ hai cara nằm yên trong lòng bàn tay của Lâm Khiết

Dưới ánh nắng của Maldives, chiếc nhẫn kim cương được cắt gọt tinh tế sáng đến lóa mắt, vừa nhìn đã biết khá đắt

Nhưng sau khi nhả chiếc nhẫn ra, Lâm Khiết cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ấy, không nói một lời nào.

Kim cương, được hình thành từ nguyên tố Cacbon, một trong những kim loại cứng, là thứ cứng rắn nhất tồn tại trong tự nhiên được tìm thấy trên trái đất tỉnh đến thời điểm hiện nay.

Ha ha.

Cứ tưởng đâu cô nàng của mình đã bị cảm động, Hạ Tu Dục đan hai tay đặt trên bàn, nhìn đỉnh đầu Lâm Khiết đang cúi gầm, mặt mày hớn hở tự lẩm bẩm: “Vốn muốn mua chiếc to hơn, nhưng tay em gầy quá, chúng ta chỉ cần đẹp là được có đúng không

Nếu em thích to hơn, chúng ta mua dây chuyền là được, đúng không Tiểu Khiết Khiết?”

Bây giờ cảm động lắm chứ gì, không ngờ anh sẽ dùng cách này để cầu hôn chứ gì, có phải là muốn hôn anh một cái không?

Mặt Hạ Tu Dục khẽ ửng đỏ, trong đầu lướt qua vô số suy nghĩ

Đôi mắt hoa đào của anh cong cong, khóe môi mỏng cũng cong lên như vành trăng khuyết, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc

Nhưng lại chẳng chú ý đến bàn tay đang nắm cái nĩa đang đặt trên bàn của Lâm Khiết đã dần siết chặt lại, trên mu bàn tay trắng nõn dường như còn nổi cả gân xanh.

“Hạ Tu Dục.” Lâm Khiết cúi đầu, hơi mơ hồ gọi.

Hạ Tu Dục ngồi đối diện hít thở gió biển, nheo mắt đắc ý nghe âm thanh trầm thấp của Lâm Khiết, tưởng rằng cô đã cảm động đến phát khóc

Hạ Tu Dục đoán rằng một giây sau Lâm Khiết sẽ bổ nhào vào lòng anh và nói rằng em đồng ý

Dưới bầu trời biển xanh mây trắng, hoàn thành nghi thức cầu hôn của anh.

Anh mừng rỡ vuốt ve khóe môi, bưng mặt “xấu hổ” ừm một tiếng, chăm chú nhìn Lâm Khiết dần dần ngẩng đầu lên.

“Hạ Tu Dục, khốn khiếp, răng của bà!”

Tiếng hét bị kìm nén trong thời gian dài giờ vang vọng cả bầu trời.

“bà..

bà..

bà...” đến cả chữ cuối cùng của Lâm Khiết cũng vang vọng khá lâu trên bờ biển mênh mông.
hua-voi-em-mot-doi-hoa-no-94-0
Dù là sự hạnh phúc của Lâm Khiết và Hạ Tu Dục, hay là đến nơi đất khách quê người như Khúc Minh và Vương Dập Hạo, cũng có thể như bà ngoại ôm ấp ký ức những tháng ngày cùng ông mà dũng cảm đối diện với tương lai, hay là Lưu Hà và Lưu Na Na luôn làm theo ý mình, cũng được xem như đã có bến đậu

Chỉ có cô, Hà Mạn Mạn, và anh, Lục Ly, vẫn bên nhau thế này, chẳng có sự tiến triển nào.

Vốn tưởng những ngày tháng sau này vẫn trôi qua như thế, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài tưởng tượng

Chạng vạng tối hôm ấy, sau khi gọi điện cho Lâm3Khiết, Hà Mạn Mạn ngồi trong phòng khách, đang trò chuyện nhóm cùng với bọn Cam Lộ

Hôm nay cũng không biết vì sao, mới sáng sớm Lục Ly đã ra ngoài, đến giờ vẫn chưa về

Gọi điện thì anh bảo đang họp, sau đó cô gọi lần nữa thì điện thoại đã tắt máy

Hà Mạn Mạn không tin Lục Ly ra ngoài vụng trộm, chỉ xem như anh đang rất chăm chỉ làm việc, cùng lắm thì lát nữa anh về sẽ đi cùng ra ngoài dùng bữa.

Hà Mạn Mạn đang trò chuyện thì có cuộc gọi đến, là của Lục Ly

Cả bọn đang chuyện trò rôm rả thì nghe tiếng chuông điện thoại, liền phấn khởi hỏi Hà Mạn Mạn có1phải là thầy Lục không

Hà Mạn Mạn cong khóe môi, xuýt một tiếng, tắt trò chuyện nhóm đi, nghe máy

Cuộc gọi vừa được kết nối liền nghe thấy giọng nói gấp gáp của Lục Ly, khiến Hà Mạn Mạn giật nảy người.

“Mạn Mạn, đem thẻ căn cước của em xuống đây, nhanh!”

Hà Mạn Mạn tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội vã trùm một chiếc áo thun liền chạy xuống

Vừa xuống nhà đã nhìn thấy chiếc BMW không thể quen thuộc hơn của Lục Ly, cô tức tốc nhảy lên xe, nhìn Lục Ly, hỏi:

“Sao thế?”

Lục Ly nhìn cô, xác nhận lại lần nữa: “Có đem theo thẻ căn cước chưa?” Hà Mạn Mạn vừa gật đầu, Lục Ly đã nhấn ga

Hà3Mạn Mạn liền ngã người về phía sau theo quán tính, nhìn Lục Ly lái xe với tốc độ như bay, cô có cảm giác như Lục Ly đang khoe xe..

Đồng thời, cô cũng có cảm giác thấp thỏm bất an, Lục Ly bị sao thế này? Thẻ căn cước? Chẳng lẽ có ai bị đưa đến đồn cảnh sát rồi ư?

Suốt chặng đường là sự yên tĩnh đáng sợ, Hà Mạn Mạn căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt

Bỗng chốc, Hà Mạn Mạn có cảm giác như cô và Lục Ly đã quay lại khoảng thời gian giận dỗi mập mờ ấy.

Cho đến khi chiếc BMW dừng chễm chệ tại Cục Dân chính thành phố A.

Hà Mạn Mạn ngây ngốc

Lục Ly3ngồi trên ghế lái nghiêng người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Mạn Mạn, nở một nụ cười ấm áp, nói:

“Mạn Mạn, chúng ta kết hôn đi.”

Hả?!

Kết hôn?!

Hà Mạn Mạn khó tin há hốc mồm, vừa nãy còn ở nhà ngưỡng mộ Hạ Tu Dục và Lâm Khiết, không ngờ chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau đã đến lượt cô

Niềm vui này quá bất ngờ!

Trong cơn vui mừng, Hà Mạn Mạn bỗng nhớ đến một vấn đề quan trọng

Cô nhìn gương mặt tươi cười của Lục Ly, bất lực thở hắt ra một hơi, nói: “Thầy Lục thân mến, chỉ có thẻ căn cước thôi thì không kết hôn được đâu...” Nói xong, Hà Mạn Mạn không biết là buồn9bã hay là thất vọng, phe phẩy thẻ căn cước trong tay

Lục Ly nhướng nhướng mày, nhếch môi nói: “Anh mang đủ chín tệ rồi!”

Hà Mạn Mạn ha ha hai tiếng, thắt lại dây an toàn lúc nãy vì vui quá mà tháo ra, chỉ chỉ phía trước ra hiệu cho Lục Ly lái xe, nói: “Trong túi em còn mười tệ đây nè, không có sổ hộ khẩu thì không được, sổ hộ khẩu của em...”

Nói rồi ánh mắt Hà Mạn Mạn lóe lên, nhìn sang phía Lục Ly

Đồng thời, lời nói trong miệng bỗng ngưng bặt

Cô mở trừng mắt nhìn Lục Ly móc từ trong túi áo vest ra một quyển sổ màu đỏ như diễn ảo thuật

Anh nhướng mày, cất giọng nhã nhặn, hỏi: “Em Mạn Mạn, em đang nói cái này phải không?” Chẳng thể quan tâm đến những điều khác nữa, Hà Mạn Mạn nhanh tay giật lấy

Đúng thật là quyển sổ hộ khẩu cất trong hộc tủ của bố ở thành phố C xa xôi kia

Hà Mạn Mạn khó tin bụm miệng, hỏi: “Sao lại ở chỗ của anh?” “Em nghĩ rằng cả ngày nay anh làm gì.” Hà Mạn Mạn vừa kinh ngạc vừa hốt hoảng bởi phát hiện này

Hóa ra Lục Ly sáng sớm đã ra ngoài đến bây giờ mới về nhà là để ngồi máy bay hết cả ngày hôm nay, đến thành phố c lấy sổ hộ khẩu cho cô

“Lục Ly..” Hà Mạn Mạn cảm động gọi

Lục Ly xoa xoa mái tóc của Hà Mạn Mạn, thúc giục nói:

“Mau xuống xe, nếu không lát nữa cục dân sự sẽ tan ca mất.”

Sau một loạt quy trình, trước tiên là chụp ảnh, sau đó đóng dấu, hoàn tất những thủ tục này dưới ánh mắt ngưỡng mộ của người khác...

Hà Mạn Mạn khó tin cầm lấy hai quyển sổ đỏ chói

Không ngờ mình đã kết hôn với Lục Ly...

Kết hôn rồi....

Trong khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cô và Lục Ly từ mối quan hệ người yêu thoáng chốc đã trở thành vợ chồng

Cũng nhờ hai quyển sổ đỏ chói này, giữa bọn họ đã được ràng buộc bởi một sợi dây vô hình, sợi dây đỏ kết nối cả hai, bên nhau suốt đời

Hà Mạn Mạn sực nhớ, trên mạng có một người đàn ông, vì lời hứa sau này kiên quyết sẽ không ly hôn nên đốt luôn giấy chứng nhận kết hôn

Hà Mạn Mạn nhìn Lục Ly, cô có cần làm thể không nhỉ

Sau khi thẹn thùng nói với Lục Ly những điều này xong, Lục Ly nhìn Hà Mạn Mạn như nhìn một kẻ ngốc, anh nói:




“Đốt?! Con của chúng ta sau này sao mà nhập hộ khẩu được?!”

“...Ừm, đúng nhỉ.” Cô còn non quá!

Sau khi lãnh giấy chứng nhận, cả hai ở trong xe lên dự định, đợi Hà Mạn Mạn tốt nghiệp rồi hãy tổ chức hôn lễ, nhưng đây không phải là một giấc mơ, cho đến khi về nhà, Hà Mạn Mạn vẫn chưa hiểu rõ, tại sao Lục Ly lại cầu hôn cố trước kế hoạch như thế

Cô hỏi anh, không ngờ anh chỉ đáp lại bảy chữ

“Không muốn để em chịu thiệt thòi.” Những giọt nước mắt kiềm chế lúc nãy, lại một lần nữa trào ra

Đúng lúc này, cha Mạn Mạn gọi điện cho cô

Nếu quyển sổ hộ khẩu này không phải do Lục Ly về thành phố C lén lút lấy mất, thì chuyện cô kết hôn, e rằng cha đã biết cả, cũng đã cho phép.

“A lô, cha.” Hà Mạn Mạn cầm điện thoại, khẽ gọi một tiếng

Đầu dây bên kia, cha cô vui mừng đáp một tiếng, hỏi: “Vui không?” Có được lời khẳng định của Hà Mạn Mạn, cha Mạn Mạn ở thành phố C xa xôi khẽ quẹt đi giọt lệ ở khóe mắt, ông khẽ dặn dò: “Mạn Mạn, sau này không còn là đứa con bé bỏng của cha nữa, con là vợ người ta, không được hành động theo cảm tính nữa.” Cho dù đã cố che giấu, nhưng vẫn nghe rõ giọng nói nghẹn ngào của cha, nghĩ về đứa con mình nuôi từ nhỏ đến lớn đã là vợ người khác

Ông tin tưởng Lục Ly, ông vừa vui vì Mạn Mạn có thể lấy được một người đàn ông như thế, vừa luyến tiếc con gái của mình

Hà Mạn Mạn bụm miệng, cố gắng không khóc thành tiếng để cha nghe thấy

Cô nghẹn ngào, nói đã biết rồi.

“Cha, ở thành phố C phải chăm sóc bản thân cho tốt

Ít lâu nữa con và Lục Ly sẽ về thăm.” Hà Mạn Mạn nói rồi nhìn sang Lục Ly, anh và cô mỉm cười nhìn nhau

Lục Ly giơ tay lên, khẽ quạt đi nước mắt của Hà Mạn Mạn

“Ù Ù Ù...”

Phía sau cây cột cũ kỹ, anh Tiểu Dịch cười nhìn ông Hà gọi điện cho Mạn Mạn, một lát lâu sau anh thở hắt ra một hơi, tựa vào cột, ngẫm nghĩ thật lâu

Hà Mạn Mạn đã phát hiện ra Lục Ly thuộc kiểu người luôn tạo bất ngờ cho cô

Vừa mới kết thúc cuộc gọi với cha, Lục Ly đã bất thình lình nói một câu: “Chuyến bay chín giờ sáng ngày mai, đi Prague.”

Hà Mạn Mạn cầm điện thoại ngẩn người

Nếu không phải cửa sổ xe đang đóng, có lẽ điện thoại của cô đã bay ra ngoài.

“Đi đâu? Prague? Prague Cộng hòa Séc?” Lục Ly gật đầu, cảm nhận được cảm xúc không tự nhiên của Hà Mạn Mạn

Anh liếc nhìn cô, nhưng lại phát hiện cô tựa vào cửa sổ kính xe với vẻ mặt đau buồn.

Biết rằng Hà Mạn Mạn đang nghĩ gì, Lục Ly nói tiếp: “Không phải đi công tác, là tuần trăng mật!”

Tuần trăng mật?!

Tuần! Trăng! Mật!

Vì quyết định gấp rút của Lục Ly, lần nghỉ phép này Hạ Tu Dục không muốn cũng phải duyệt

Hạ Tu Dục vừa nghỉ phép ở Maldives về đã phải tiếp nhận một núi công việc từ Lục Ly

Nhớ lại cuộc gọi của Hạ Tu Dục gọi cho anh lúc sáng: “Lục Ly, cậu cố ý chơi tôi chứ gì?!” “Mười phần trăm, còn lại toàn bộ đều vì Mạn Mạn.” Lục Ly nói.

***

Vì ngày hôm sau đã phải đi Prague, nên có rất nhiều vật dụng cần chuẩn bị

Hơn nữa, hai người cũng trở thành vợ chồng mới cưới, cũng có khá nhiều vật dụng cần phải mua

Cả hai ăn cơm ở bên ngoài, sau đó tranh thủ nửa tiếng trước khi siêu thị đóng cửa cùng nhau mua sắm

Thật ra vật dụng trong nhà đã đầy đủ cả, đi Prague chỉ cần thu xếp là được

Nhưng trong tư tưởng, Hà Mạn Mạn lại cảm thấy kết hôn thì phải đi siêu thị để mua sắm một chuyến, xoong nồi chén bát, rèm cửa ga nệm phải đổi mới tất.

May là thẻ ngân hàng của Lục Ly chịu đựng được sở thích này của Hà Mạn Mạn

Lúc hai người đến siêu thị, chỉ còn nửa tiếng nữa siêu thị đến giờ đóng cửa

Lục Ly và Hà Mạn Mạn định bụng phân công lao động

Mỗi người đẩy một chiếc xe mua sắm, mỗi người phụ trách một hướng

Hà Mạn Mạn chạy về phía vật dụng cho phụ nữ mua hết nửa xe băng vệ sinh và rất nhiều đồ ăn vặt cho chuyến đi

Lục Ly thì ngược lại, anh thản nhiên gọi điện thoại, vừa gọi vừa lấy những vật cần thiết trong gia đình và ra nước ngoài, đến giá cả cũng chẳng thèm xem đã bỏ vào trong xe đẩy

Lục Ly gọi điện cho Hạ Tu Dục, anh chẳng đợi Hạ Tu Dục lên tiếng, ngay câu đầu tiên đã nói: “Tôi và Mạn Mạn kết hôn rồi.”

Không ngờ đầu dây bên kia chẳng một tiếng động

Lục Ly ngơ ngác, nhìn điện thoại phát hiện vẫn chưa cúp máy

Anh nhấc điện thoại lên, alô lại lần nữa, phía bên kia mới truyền đến một giọng nói rụt rè:

“Thầy Lục, có thật không ạ?” Lục Ly ngẩn người, nhận ra chủ nhân của giọng nói này, anh khẽ mỉm cười, đôi mắt nheo như vành trăng, trông rất hạnh phúc

Anh lặp lại lời nói: “Đúng vậy, tôi và Mạn Mạn đã kết hôn rồi.” “Chúc mừng thầy Lục!”

“Cảm ơn em.” Lục Ly dừng lại, đang định hỏi Hạ Tu Dục ở đâu thì nghe thấy Lâm Khiết hét lớn ở đầu dây bên kia: “Tu Dục Tu Dục, thầy Lục và Mạn Mạn kết hôn rồi, kết hôn rồi!” Lục Ly cười cúp máy

Với âm lượng này của Lâm Khiết, chắc đã đủ để Hạ Tu Dục nghe rõ

Cặp đôi tiếp theo lãnh giấy chứng nhận chắc là Hạ Tu Dục và Lâm Khiết, dù sao thì bọn họ chỉ mới cầu hôn thành công, còn anh thì đã kết hôn

Cái tên Hạ Tu Dục ấy ngay từ nhỏ đã không cảm tấm chịu thua anh.

Lục Ly cho điện thoại vào túi, nhìn các món trong xe đẩy, chợt nhận ra dường như vẫn chưa mua bóng đèn cần thiết trong nhà




Nhớ lại lúc nãy Hà Mạn Mạn cũng không dặn anh, có lẽ cô vui đến nỗi đầu óc lơ đãng nên quên mất

Lục Ly khẽ cười, đẩy xe đi đến quầy thiết bị gia đình.

Phía bên kia, Hà Mạn Mạn nhìn chiếc xe đẩy đầy ắp của mình, thậm chí đầy ụ như một ngọn đồi

Đang phân vân lựa chọn, đột nhiên cô nhớ ra vẫn chưa mua bóng đèn

Hơn nữa cô cũng quên bảo Lục Ly, có lẽ anh cũng quên luôn

Dù sắp không đẩy nối nữa nhưng cô vẫn đi đến quầy bóng đèn

Quầy hàng gia dụng đã sắp đóng cửa có rất ít người, gần như chẳng có ai, nhìn qua chỉ thấy trống trơn

Hà Mạn Mạn liếc nhìn đồng hồ, thấy còn 15 phút nữa là phải đóng cửa, cô bước nhanh hơn.

Trong lòng Hà Mạn Mạn đọc nhẩm tên chiếc bóng đèn đã hỏng ở nhà Lục Ly, đối chiếu tên từng cái từng cái.

Ừm, đây rồi!

Trên kệ vẫn còn rất nhiều, Hà Mạn Mạn đang định vươn tay lấy một cái

Một bàn tay từng khớp xương rõ rệt đã cầm lấy chiếc bóng đèn ấy trước

Hà Mạn Mạn nổi nóng lên, Lục Ly giành bóng đèn với cô đã đành, sao lại có thêm một người nữa?!

Không đúng! Bàn tay này sao lại quen thuộc đến thế?

Hà Mạn Mạn nhìn theo bàn tay cầm bóng đèn ấy

Mười ngón tay thon dài trắng nõn và hiện rõ khớp xương

Cổ tay trắng trẻo đẹp đẽ, nhất là khớp xương nhô lên phía cổ tay, trông gợi cảm vô cùng

Bờ vai săn chắc ẩn hiện bên trong chiếc áo sơ mi tím nhạt, cơ bắp săn chắc nhưng đường nét vô cùng đẹp đẽ.

Nhích lên trên chút nữa, đôi mắt Hà Mạn Mạn mọng nước

Người đàn ông cô đang nhìn cũng đang nhìn cô, hơn nữa trên khuôn mặt tuấn tú của anh còn nở nụ cười mà cô thích nhất

Mọi thứ dường như giống hệt với một năm trước, chỉ là thân phận hai người đã thay đổi, mối quan hệ đã thay đổi, cảm xúc cũng thay đổi

Hà Mạn Mạn khịt mũi, nhìn Lục Ly kiêu ngạo nói:

“Anh này, tôi nhìn thấy cái bóng đèn này trước, anh có thể nhường cho tôi không?”

Lục Ly nhìn cô, mím mím môi, nhếch lên một nụ cười:

“Không thể” “Nhưng mà tôi nhìn thấy nó trước.” Sau mỗi câu nói, khóe mắt của cô càng ửng đỏ hơn

Hai người đang cố tái hiện lại sự việc của năm ấy

Lục Ly dịu dàng nhìn Hà Mạn Mạn, khẽ nói: “Nhưng mà bây giờ nó nằm trong tay tôi.”

Hà Mạn Mạn bĩu bĩu môi, vẻ mặt không cam tâm, nói:

“Vẫn chưa trả tiền, bây giờ nó chưa phải của anh là của siêu thị.”

Cô nhìn Lục Ly, anh vẫn giống một năm trước

Trong lòng của Hà Mạn Mạn, cô không những ghét mà..

bây giờ còn yêu đến sống đi chết lại.

Lục Ly nghe thấy lời của Hà Mạn Mạn, cười nhạt không nói gì, móc từ trong túi ra một cây bút

Cây bút ấy là cây bút máy Parker mà cô tặng cho anh

Anh viết vài nét lên hộp giấy của bóng đèn, đưa cho Hà Mạn Mạn.

Hà Mạn Mạn nhận lấy, trên đó là nét chữ rồng bay phượng múa: “Je t"aime, fille de l"ampoule” (Anh yêu em, cô nàng bóng đèn) Hà Mạn Mạn cầm chiếc bóng đèn ấy, cười rất vui vẻ

Nước mắt cô lưng tròng nhìn Lục Ly, ánh mắt anh cũng tràn ngập sự dịu dàng

Anh giơ một bàn tay thon dài về phía Hà Mạn Mạn, nhìn cô nói:

“Em Mạn Mạn, chúng ta về nhà thôi.”

Hà Mạn Mạn gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay Lục Ly

Lòng bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Hà Mạn Mạn, chỉ nghe thấy Hà Mạn Mạn thỏa mãn đáp lại:

“Về nhà thôi, thấy Lục.“.

Hai người tay nắm tay, đẩy hai chiếc xe đầy ắp đồ đạc, cùng nhau đi về nơi xa, tĩnh lặng ngắm hoa nở...

Trong những năm tháng ấy, tuy Hà Mạn Mạn là một cô nàng hung hăng hổ báo mang dép lê, như nhìn thấu hết mọi nỗi khổ của nhân gian, nói rằng không tin tưởng vào tình yêu, không tin vào trọn đời trọn kiếp

Nhưng cô vẫn gặp được một Lục Ly mặc trang phục chỉnh tề, dường như khắp cả người đều tỏa ra ánh sáng chói lóa

Sau đó trải qua những trắc trở, sau đó nữa là rơi vào lưới tình, đến cuối cùng là có được hạnh phúc

Hà Mạn Mạn cảm ơn ông trời đã cho cô gặp được một Lục Ly hoàn hảo trong những năm tháng đẹp đẽ nhất, để cô gặp đúng người vào đúng thời điểm.

Mỗi người đều sẽ đón lấy hạnh phúc của riêng mình, dù sớm hay muộn

Nhưng chúng ta chỉ cần tin vào một điều - hạnh phúc giống như một chuyển máy bay trễ giờ, sớm muộn gì nó cũng đến, đừng gấp gáp, đừng bực bội, và đừng oán trời trách đất

Trong lúc bạn nhã nhặn ôn hòa, có lẽ ngay ngày mai hạnh phúc sẽ đến gõ cửa với bạn, và sau đó sẽ tiến thẳng vào trong tim bạn.

Ít nhất, Hà Mạn Mạn và Lục Ly đã thực hiện được, và ít nhất là tôi nghĩ như thế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hứa Với Em Một Đời Nở Hoa full
Hứa Với Người Vạn Dặm Sông Núi
Lời Hứa
  • Bạch Khuông Lương Thái Tử (白框凉太子)
Phần 7 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom