• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hôm Nay Tần Tiên Sinh Lại Ghen (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 60: Ngoại truyện 5

[Góc Khuất của Tần Minh]



Cánh cửa phòng giam được mở ra.



Ngay khi Tần Minh được bị bắt 2 ngày thì Tần Tư Lăng đã đến gặp mặt hắn.



Tần Minh không những phải chịu tội giết người mà còn phải chịu thêm tội danh bắt cóc Trình Nhiễm.



Có vẻ như anh ta phải ở tù dài dài.



Tâm lí của Tần Minh rất bất ổn. Chính vì vậy mà hắn đã được cấp cho một phòng giam riêng.



Tần Tư Lăng mặc dù vừa mới tỉnh lại trong cơn hôn mê chưa được bao lâu nhưng hắn vẫn cố gắng chống lạng đến trại giam. Một phần vì hắn muốn truyền đạt lời của bà nội cho Tần Minh. Sau khi biết tất cả những việc là của Tần Minh gây ra thì bà nội quả thực rất không muốn gặp anh ta. Tuy vậy, Tần Tư Lăng biết nội tâm của bà vẫn có chút dao động vì bà luôn cảm thấy vẫn chưa là tròn trách nhiệm với người mẹ đã mất của Tần Minh.



Qua một tấm kính lớn, Tần Tư Lăng được quản gia từ từ ngồi xuống ghế.






Vài phút sau, Tần Minh được hai cảnh sát dẫn đến. Chỉ có đúng 2 ngày sau khi bị bắt mà sắc mặt của Tần Minh tiều tụy hơn hẳn. Anh ta đờ đẫn ngồi xuống ghế, còn không thèm ngẩng mặt lên nhìn Tần Tư Lăng.



Câu đầu tiên mà anh ta nói, chính là:



"Trình Nhiễm đang ở trên sân thượng bệnh viện. Nếu không tìm nhanh... Cô ấy sẽ chết..."



Không biết mấy ngày qua Tần Minh ở trong tù đã suy nghĩ được những gì. Tần Tư Lăng vốn không tin cái tên này có thể cải tà hoàn lương. Nhưng, khi tên này lại chỉ chỗ cho hắn biết Trình Nhiễm đang ở đâu thì Tần Tư Lăng lại có suy nghĩ khác.



"Tôi đã tìm được cô ấy rồi."



Nghe đến đây, Tần Minh chợt cười nhạt. Anh ta vẫn chăm chú cúi xuống nhìn chiếc còng tay lạnh lẽo đang bó buộc hai tay của anh ta lại.



Hôm ấy, sau khi chụp thuốc mê cho Trình Nhiễm, Tần Minh rất muốn đưa cô đi. Tuy nhiên, Tần lão gia lại cho người bao vây cả bệnh viện quá chặt chẽ nên Tần Minh chỉ còn cách đưa cô lên sân thượng, đợi khi nào có cơ hội rồi đưa cô đi sau.



Không ai có thể nhìn thấy khung cảnh hôm đó. Chỉ có Tần Minh biết được... Anh ta đã thực sự đã yêu Trình Nhiễm.



Hôm anh ta thuê sát thủ truy giết bám theo xe của Tần Tư Lăng thì chính anh ta cũng có mặt tại đó.



Trong cơn nóng vội, anh ta đã sai bọn chúng giết hết cả hai người. Nhưng, trong lúc Tần Tư Lăng đi xử lí đám sát thủ kia thì Tần Minh đã tìm thấy được chỗ của Trình Nhiễm.



Anh ta chỉ có thể đứng ở gần đó, lặng lẽ nhìn cô đau đớn như chết đi sống lại. Rồi không biết qua bao lâu, Tần Minh thấy Trình Nhiễm như sắp ngất đi. Anh ta thật sự không thể chịu đựng muốn tiến lên, nhưng Tần Tư Lăng đã trở lại cản ngay ý định của Tần Minh.



Ở trong hoàn cảnh đó, Tần Minh đã có một suy nghĩ là muốn giết chết Tần Tư Lăng ngay. Tuy nhiên, anh ta lại dừng tay lại khi thấy hắn đang cố gắng giúp Trình Nhiễm đỡ đẻ.



Ma xui quỷ khiến thế nào là Tần Minh quyết định quay người đi. Anh ta cũng không muốn Trình Nhiễm phải chết. Trong thâm tâm của anh ta muốn cô sống, thật sự muốn cô sống...



Hôm đưa Trình Nhiễm lên sân thượng của bệnh viện, Tần Minh ở trên đó với cô cả ngày. Một mặt anh ta sợ cô xảy ra chuyện gì trong lúc hôn mê, mặt khác... Anh ta biết rằng đây chính là lần cuối cùng gặp mặt Trình Nhiễm...



Ý định giết chết Tần Tư Lăng thì Tần Minh cũng đã lường trước được sẽ không thể nào thành công. Anh ta cũng biết tâm lí của anh ta rất méo mó, lại có tình trạng rối loạn nhân cách.



Tần Minh chỉ ngồi lẳng lặng bên cạnh Trình Nhiễm, thỉnh thoảng, anh ta lại giơ tay ra nắm lấy tay của cô.



Đến bản thân anh ta cũng chẳng hiểu nổi vì sao lại có thể thích Trình Nhiễm nữa. Chắc vì cô chính là người phụ nữ mà Tần Tư Lăng yêu. Hoặc là... Anh ta lừa dối bản thân bởi vì anh ta đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên đi...



"Tần Tư Lăng, mặc dù bị bắt... Nhưng tôi vẫn không muốn từ bỏ. Trong khi tôi đang còn tỉnh táo nhất, tôi muốn nói với anh... Đó chính là tôi yêu Trình Nhiễm..."



Sắc mặt của Tần Tư Lăng sau khi nghe được câu nói này thì lập tức trở lên cau có. Vẫn may là hắn vẫn có thể kiềm chế lại được.



Tần Minh nói tiếp.



"Có biết vì sao tôi không nỡ mang Trình Nhiễm đi trong khi tôi đã tìm thấy cơ hội để ra khỏi bệnh viện không? Vì trong lúc mê man, cô ấy có gọi tên của anh. Anh biết lúc đó tôi điên thế nào không? Thậm chí... Tôi còn suýt nữa bóp cổ của cô ấy đến chết. Mà cô ấy chết rồi thì cũng tốt, tôi sẽ tự tử theo cô ấy và chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau..."



Càng nói, Tần Minh càng kích động như muốn hét lớn lên để cho Tần Tư Lăng biết vậy.



Dù cho là như thế nhưng Tần Tư Lăng vẫn bình tĩnh. Hắn biết tâm lí của Tần Minh không ổn nên hắn cũng chẳng có ý định ở lại đây lâu.



"Bà có chuyển lời đến cậu một câu. Bà nói rằng dù cho cậu có ra sao thì cũng là con gái của bà sinh ra, là cháu ngoại duy nhất của bà. Vậy nên, cố gắng ở trong tù mà suy nghĩ lại đi."



Hôm nay Tần Tư Lăng đã từ bệnh viện để đến tận đây chỉ để nói câu này cho Tần Minh biết.



Đến khi hắn được quản gia đỡ dậy, rời đi rồi mà Tần Minh vẫn ngồi bất động ở đó.



Có vẻ như anh ta đang thấy có lỗi.



Hoặc là... Đau lòng...



Anh ta, cũng rất cảm kích bà ngoại.



Những câu nói của Tần Minh vừa nói với Tần Tư Lăng chính là sự thật. Chỉ có điều, anh ta không phải ra tay bóp cổ của Trình Nhiễm. Nhớ lại lúc ấy nghe cô nói, anh ta chỉ thấy đau lòng và thất vọng.



Vẫn là... Anh ta không thể nào ra tay được. Trình Nhiễm không đáng chết... Người đáng hận nhất sau tất cả... Chỉ có anh ta mà thôi.



Rất nhanh Tần Minh được cảnh sát dẫn trở về trại giam, nơi có 4 bức tường lạnh lẽo, hiu quạnh hệt như cuộc sống tối tăm của anh ta vậy.



.........



Tg: ĐẾN ĐÂY COI NHƯ ĐÃ HOÀN NGOẠI TRUYỆN?ĐÂY LÀ 3 CHAO CUỐI CÙNG SẼ FULL NÊN MỌI NGƯỜI TƯƠNG TÁC MẠNH CHO TUI VỚI NHA???
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom