Full HOA TIỂU CÚC (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 3

Mặt tôi đỏ như quả cà chua chín, nhất thời không biết phải nói gì. Đang ngay lúc ngượng ngùng thì mẹ tôi gọi điện thoại đến.

Tôi vội vội vàng vàng nghe điện thoại, lại nghe thấy tiếng mẹ từ bên kia cửa: “Nhiễm Nhiễm, sao con còn chưa về?”

Mẹ tôi đến nhà tôi??!

Tôi một bên ngập ngập ngừng ngừng nói mình sắp về đến nhà rồi, một bên đẩy Trần Chỉ vào thang máy.

Đáng tiếc, khu tôi ở không cách âm. Mẹ tôi nghe thấy tiếng tôi, liền mở cửa ra.

Lúc cửa vừa mở ra, cũng chính là lúc tôi đang đẩy Trần Chỉ vào thang máy.
1f642.png


Mẹ tôi nhìn Trần Chỉ, mắt mở to, ngạc nhiên hỏi: “Con trai nuôi?”

????

Tôi vẫn còn chưa kịp hỏi rõ, đây rốt cuộc là chuyện gì, mẹ tôi đã vui vui vẻ vẻ chào hỏi, rồi mời Trần Chỉ vào nhà ngồi.
1f642.png


Vào nhà, mẹ tôi hết gọt hoa quả lại rót trà tiếp khách, hoàn toàn quên mất sự xuất hiện của cô con gái ruột là tôi.

“Chuyện gì thế?” Nhân lúc mẹ vào phòng ăn, tôi liền hỏi Trần Chỉ.

“Không phải dì mở một tiệm mì sao. Mỗi lần mình tới Thượng Hải đều đến đó ăn.” Cậu ấy ngại ngùng đáp

Tôi nhớ lại, mẹ tôi hình như quả thực từng nhắc đến chuyện có một chàng trai luôn cổ vũ bà ấy, mỗi lần đến ăn mì là y như rằng sẽ tặng bà một bó hoa.

Hóa ra người này là Trần Chỉ!

Lòng tôi tự nhiên cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn cậu nhé, đã luôn ủng hộ nhà mình làm ăn.”

Cậu ấy xua xua tay: “Nào có, là do mì dì nấu rất ngon.”

Mẹ tôi dọn dẹp xong liền ra ngoài phòng khách ngồi xuống, nhìn thấy tôi và Trần Chỉ nói chuyện, liền lộ ra nụ cười hiền từ: “Hóa ra con và Nhiễm Nhiễm là bạn cấp ba, trùng hợp quá!”

“Nhà con không phải ở Thượng Hải nhỉ? Vậy lần này đến đây con ở đâu?

Trần Chỉ lễ phép đáp lại rằng cậu ở khách sạn.

Mẹ tôi vừa nghe xong, liền gấp gáp: “Muộn như vậy rồi, con lái xe đến khách sạn nguy hiểm lắm. Thôi thì ở lại một đêm đi, mẹ với Nhiễm Nhiễm ngủ chung, con có thể ngủ tại phòng cho khách.”

Tôi ngạc nhiên, thái độ này của mẹ tôi, không phải quá giống thái độ dành cho con rể sao.
1f642.png

Tôi bị kẹp giữa hai người, người thì muốn đi, người lại muốn giữ, không dễ xen vào.

Cuối cùng, mẹ tôi giành được thắng lợi.
1f642.png


Trần Chỉ ở lại nhà tôi một đêm, mà tôi cũng “không yên” một đêm. Mẹ tôi nằm cùng tôi trên một chiếc giường, kích động đến mức hỏi đông hỏi tây.

“Nhiễm Nhiễm, lần này mắt của con quả thật không tồi nha! Chuyện bắt đầu từ khi nào?”
Tôi bất lực đáp: “Mẹ, bọn con còn chưa ở bên nhau nữa!”

“A? Hiệu suất của con cũng tệ quá rồi đấy! Chàng trai tốt như vậy mà con không nhanh chóng giữ lấy, cẩn thận chậm tay bị người khác cướp mất.”

Tôi quay người kéo chăn lên, tim đập thình thịch.

Cậu ấy đối với tôi, thực sự rất tốt, nếu như cậu ấy chính thức tỏ tình với tôi, chắc tôi sẽ đồng ý ha.

Tôi trằn trọc mãi, không thể ngủ được, thế là vớ lấy điện thoại vào vòng bạn bè của cậu ấy xem.

Tôi vừa mở phần hộp thoại, tự dưng cái trượt tay ấn vào phần micro…
1f642.png


4

“Không ngủ được à?” Trần Chỉ dường như trả lời ngay lập tức.

Tôi vùi mình trong chăn, ngăn cho trái tim thôi đập loạn, gõ mấy chữ hỏi lại cậu: “Sao cậu chưa ngủ?”

“Ở nhà cậu, mình căng thẳng.”

Cậu ấy tự nhiên nói vậy, làm tôi căng thẳng theo, tôi lập tức đổi chủ đề: “Cậu đến Thượng Hải đến thăm họ hàng gì thế?”

“Mẹ nuôi mình.”

…..

Lẽ ra tôi không nên hỏi!
1f642.png


“Ngày mai mình phải về Bắc Kinh rồi.”

Không biết làm sao, lúc nhìn thấy câu này, tim tôi hình như có chút cảm giác thất tình.
Tôi chậm chạp đáp lại: “Mấy giờ bay thế?”

“Trưa mai, lúc 12h01.”

“Cậu, có thể tiễn mình không?”

Tên ngốc này…

Tôi đáp: “Đương nhiên là mình sẽ tiễn cậu.”

Rõ ràng đã được mắng tên tra nam Hà Mặc, song giờ đây lòng tôi nặng trĩu như tảng đá dưới đáy biển.

Trần Chỉ phải đi rồi, cậu ấy liệu có quay lại tìm tôi không?

Chúng tôi rơi vào trầm mặc, hồi lâu, Trần Chỉ mới nhắn lại.

“Lần này mình phải quay lại chuyện công việc, khả năng một thời gian sẽ không đến đây.”

Tôi nhìn chằm chằm dòng tin nhắn ấy, bất tri bất giác, tôi nhấn vào xem vòng bạn bè của Trần Chỉ, lướt đến bức ảnh cặp nhẫn đôi, nhìn thấy dòng caption.

“Hoa tiểu cúc giấu được tình yêu của nó, tôi không giấu được tình yêu của tôi.”

Tôi phóng to bức ảnh ra, từ bên trong chiếc nhẫn nam nằm nghiêng ấy, tôi nhìn thấy một chữ “Nhiễm”.

Hốc mắt tôi nóng lên, tôi hạ quyết tâm, thoát ra khỏi vòng bạn bè của cậu, đặt vé máy bay.

Có lẽ là ý trời, vé máy bay từ Thượng Hải đến Bắc Kinh lúc 12h01 trưa mai, vừa hay còn thừa một chiếc.

Lúc đặt vé, tôi còn cảm thấy căng thẳng hơn cả giải câu cuối cùng trong đề thi đại học.

Nhìn thấy thông báo đặt vé thành công, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Tôi trả lời Trần Chỉ: “Được.”

Tình yêu đến từ hai phía, không hẹn mà gặp mới là niềm kinh hỉ.

Mặt đỏ, tim đập loạn, tôi giống như ngủ trên một làn mây vậy. Cả người như nhẹ nhõm, trái tim cũng như bay bổng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom