• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full HOA TIỂU CÚC (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 4 END

Tôi và Hà Mặc vào quán cà phê trong sân bay, còn chưa kịp ngồi xuống, Hà Mặc liền mở miệng: “Mình và cô ấy chia tay rồi.”

Tôi không ngạc nhiên lắm: “Video cũng đã gửi rồi, bất kể là cô gái nào cũng sẽ chia tay với cậu.”

“Nhiễm Nhiễm, bên cạnh mình không có bất kì cô gái khác nữa, cậu có thể quay lại không? Chúng ta không phải đã hứa tốt nghiệp đại học xong sẽ vẫn ở bên nhau sao?”

Tôi cảm thấy nực cười: “Hà Mặc, cậu quên mất tại sao chúng ta chia tay sao?”

“Ngày nhận giấy báo nhập học, mẹ cậu cùng cậu tới tìm tôi, nói tôi hại cậu không thi đỗ 985*, nói tôi là tiểu ly tinh hại người, nói tôi cách xa cậu ra. Lúc đó, cậu có vì tôi mà nói một câu hay không?”

*985: dự án những trường đại trọng điểm nhất Trung Quốc

Mắt Hà Mặc hơi đỏ: “Nhưng không phải sau đó mình vẫn tìm cậu xin lỗi hay sao, chúng ta không phải đã hứa với nhau, cậu đợi mình bốn năm, mình nhất định sẽ xứng với cậu, cũng sẽ thuyết phục mẹ mình.”

Tôi hạn hán lời: “Hà Mặc, tôi từng cho cậu cơ hội, nhưng sau bốn năm thứ tôi đợi được lại là lời thất hứa của cậu. Cậu đã hoài phí bốn năm của tôi rồi, lẽ nào cậu còn muốn hoài phí thêm nữa hay sao?”

“Tôi gặp được Trần Chỉ, tôi mới hiểu, trước kia chúng ta căn bản không phải yêu đương. Là tôi đơn phương làm bảo mẫu của cậu!”

“Hà Mặc, tôi đã nhìn rõ con người cậu. Cậu ấy mà, không hợp để yêu đương đâu. Cậu không hiểu cách chăm sóc bạn gái, không hiểu người yêu và bạn khác giới khác nhau ở đâu, ngay cả trách nhiệm và sự tin cậy cũng không có, tôi thật sự không có cách nào ở bên cạnh cậu nữa!”

Cậu ta ngây ra nhìn tôi, cổ họng nghẹn lại y như hóc xương, không nói nên lời.

Tôi thoải mái thở ra một hơi, chỉ chỉ vào điện thoại cậu ta, nói: “Cậu mở mã QR ra tôi gửi cậu tiền, cám ơn cậu khoảng thời gian học đại học đã mua quà gửi cho tôi. Sau này chúng ta không ai nợ ai, cũng đừng liên lạc với nhau nữa.”

Hà Mặc đơ ra: “Quà gì vậy? Mình… mình chưa từng gửi cho cậu món quà nào cả?”

Tôi cũng ngơ luôn rồi, tôi cố gắng nhớ lại ngày hôm rời trường đại học, lúc đó tôi đã chia tay với Hà Mặc rồi. Người đến đưa tôi chỉ có bạn thân.

Bạn thân mang cho tôi một túi đồ ăn vặt rất to, nói là Hà Mặc nhờ Trần Chỉ mang tới cho tôi.
Trừ lần đó ra, hồi học đại học cũng có rất nhiều lần tôi nhận được quà, mà người gửi đều đề tên Hà Mặc.

Tôi còn vì chuyện đó mà cảm động rất lâu, cả bốn năm đại học luôn giữ mình vì Hà Mặc.

Bây giờ nghĩ lại, mấy món đồ đó, toàn bộ có lẽ đều là do Trần Chỉ mua cho tôi.

Tôi đứng dậy, ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, lập tức chạy ra khỏi quán cà phê. Trong biển người qua lại, tôi nhìn thấy Trần Chỉ đang ngồi ngoan ngoãn trên hành lý, đợi tôi.

Tôi vừa tức giận lại vừa buồn cười, bất bình tiến tới vỗ một cái lên lưng cậu:

“Trần Chỉ, tại sao cậu lại lấy danh nghĩa Hà Mặc tặng quà cho mình?”

Cậu ấy hơi đơ ra, xấu hổ cười: “Mình sợ nếu mình để tên mình, cậu sẽ không nhận.”

“Cậu ngốc hả, cậu như này, làm mình ngốc nghếch đợi Hà Mặc bốn năm, còn bị tên tra nam đó lợi dụng nữa.”

Cậu ấy vẫn đơ ra ngồi trên hành lý, hai tay gượng gạo không biết phải làm gì, lập lờ giải thích không rõ.

Cuối cùng, cậu khó khăn nói được một câu: “Cái đó…Mình sắp phải lên máy bay rồi…”

Tôi để lộ ra chiếc vé máy bay, hừ một tiếng: “Muốn đuổi mình đi?”

Cậu ấy ngạc nhiên nhìn màn hình điện thoại của tôi, mắt mở to. Cậu ấy kinh ngạc, và cũng vui mừng.

“Cậu, sao cậu lại… Cậu muốn đi cùng mình? Nhưng mà cậu có mang theo hành lý đâu…?”

Tôi gõ một cái vào đầu cậu: “Đồ ngốc, đây là bất ngờ cậu hiểu không. Hành lý mình nhờ mẹ gửi đi Bắc Kinh rồi.”

Trần Chỉ há mồm ngạc nhiên, kích động không nói nên lời, hô hấp có chút nhanh.

“Cậu… thế này là đồng ý để mình theo đuổi?”

Tôi thật sự là cạn lời với tên ngốc này: “Mình đây không chỉ đồng ý để cậu theo đuổi, còn đồng ý cho cậu làm bạn trai mình.”

Tôi nói xong, Trần Chỉ loạng choạng đứng lên, cho tôi một cái ôm đầy hương hoa tiểu cúc.

Cậu ấy ôm tôi, thẹn thùng nói: “Có phải bọn mình nhanh quá rồi không.”

Tôi trêu lại cậu ấy: “Hối hận rồi?”

“Không, không có mà! Mình vui quá đi mất!”

Tôi cười nhẹ, bất lực vuốt ve lưng cậu: “Bọn mình không nhanh. Giữa chúng mình, đã có khoảng thời gian mơ hồ thuở niên thiếu rồi.”

m thanh của nhân viên truyền tới, nhắc nhở chúng tôi lên máy bay.
Trần Chỉ buông tôi ra, mặt ửng đỏ. Cậu nắm lấy tay tôi, tay còn lại kéo hành lý.

Chiếc nhẫn trong tay cậu chạm vào, tôi cảm thấy lành lạnh, bèn cười: “Bạn trai, tay mình hình như thiếu cái gì đó.”


Cậu nghe xong, lập tức lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ xuống.

Chiếc nhẫn tôi từng bỏ lỡ, vậy mà lại luôn nằm trên sợi dây chuyền của cậu, lưu lại nơi trái tim cậu.

Tôi từ từ lấy chiếc nhẫn hoa tiểu cúc, đeo lên ngón giữa của tay phải.

Có lẽ, việc bỏ lỡ chiếc nhẫn bốn năm trước, là để gặp một người xứng đáng như cậu.

Tôi lấy điện thoại ra, chụp một bức ảnh hai chúng tôi đeo nhẫn đôi, kèm một dòng caption:

“Tình cảm nhiều năm, ngay cả hoa tiểu cúc cũng không giấu được nữa.”

Tôi vui vẻ đăng lên vòng bạn bè, lại phát hiện Trần Chỉ còn nhanh hơn tôi một bước.

Cậu ấy đăng thêm một bức ảnh chụp món mỳ mẹ tôi nấu.

Bên cạnh một chiếc icon cười nghịch ngợm là dòng caption:

“Không làm con trai nuôi nữa, làm con rể của mẹ vậy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom