• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hẹn kiếp sau gặp lại chàng Full dịch (4 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-64

Chương 64: Phòng tổng thốn







Chương 64: Phòng tổng thống



Lần này, hiệu trưởng cũng trợn tròn mắt: "Nhưng, nhưng tòa nhà này, mới xây được hai năm...”



“Ông yên tâm” Tiết Xán lạnh lùng ngắt lời: "Tập đoàn Tiết Thị sẽ xây ba tòa nhà mới cho ông” .



Khóe miệng hiệu trưởng run lên, có lẽ trong lòng ông ta cũng có cùng suy nghĩ với tôi...



Có tiên thì thích làm gì cũng được! Trong tiếng gào khóc thảm thiết, Tiết Xán bế tôi rời khỏi tòa nhà khoa thiết kế.



Trước cửa, một chiếc xe Bentley màu đen đang đỗ. Mấy vệ sĩ áo đen nhanh chóng chạy tới mở cửa giúp chúng tôi. Bọn họ vừa tới gần thì đã bị mùi hôi thối trên người tôi làm cho nhăn hết mặt mũi. Không chỉ bọn họ, ngay cả tôi cũng thấy thối không chịu được.



Không biết Tiết Xán làm thế nào chịu đựng được mà ôm lấy tôi.



Đám vệ sĩ kia mặc dù chê tôi hôi hám, nhưng vẫn chú động nói: “Chủ tịch Tiết, hãy để chúng tôi”



“Không cần”



Thấy vệ sĩ kia vươn tay định đỡ lấy tôi, Tiết Xán tránh đi và lạnh lùng nói: “Ai cho phép các người chạm vào cô ấy?”



Những vệ sĩ kia há hốc mồm.



Tôi cũng thấy hơi xấu hổ.



Với cái dáng vẻ này của tôi, có lẽ bọn họ cũng chẳng muốn chạm vào đâu?



Tiết Xán không thèm để ý tới đám vệ sĩ kia, bế tôi ngồi lên Bentley.



Lúc cơ thể bẩn thỉu của tôi cọ vào ghế da đắt tiền của chiếc Bentley này, cõi lòng tôi lại đau nhói.



Tiết Xán vẫn không thèm để ý chút nào, chỉ nâng bàn tay bị gãy xương của tôi lên chữa trị.



Thần kinh vẫn luôn căng thẳng của tôi lúc này cuối cùng mới được thả lỏng. Tôi chỉ cảm thấy không còn chút sức lực nào, tựa đầu lên cửa kính xe và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.



Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy đầu của mình bị di chuyển, tựa lên một bờ vai rộng vững chải...



Tới khi tôi tỉnh giấc, chiếc xe cũng đã dừng lại.



Tôi nhìn ra bên ngoài cửa kính xe, bỗng nhiên sững sờ.



Tiết Xán vậy mà lại đưa tôi tới khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố S.



“Tiết Xán, tới khách sạn làm gì? Đưa tôi về ký túc xá là được rồi mà” Tôi hoảng hốt bối rối nói, nhưng Tiết Xán hoàn toàn chẳng để ý tới tôi, chỉ bế tôi xuống khỏi xe.



Ngay khi bước vào sảnh lớn của khách sạn, tôi liền cảm nhận thấy tất cả mọi người đều đang dồn sự chú ý vào mình.



Có lẽ từ trước tới nay họ chưa từng nhìn thấy một cô gái đầu đầy rau cỏ dập nát, cả người bốc mùi bước vào một khách sạn cao cấp đến thế.



Điều hiếm thấy hơn nữa là, cô gái này còn được một anh chàng đẹp trai quá đáng bế.



Tiết Xán phớt lờ ánh mắt của những người này, bế tôi vào thang máy lên “phòng Tổng thống” trên tầng cao nhất.



Sau khi bước vào phòng, hẳn bế thẳng tôi vào phòng tắm, ném tôi vào trong bồn tắm khổng lồ.



Tôi vừa ngồi vững trong bồn tắm, hẳn liền đưa tay tới cởi quần áo của tôi.



“Anh làm cái gì thế!”



Tôi hết hồn, vội vàng bảo vệ bản thân.



Tiết Xán nhíu mày, vẻ mặt đương nhiên: "Giúp em tắm rửa” “Tôi, tôi tự tắm rửa được!”



Tuy tôi và Tiết Xán đã vờn qua không biết bao nhiêu lần, nhưng dưới ánh đèn sáng sủa như vậy của phòng tắm, muốn tôi bộc trực thẳng thắn với hắn...



Xin thứ lỗi, da mặt tôi còn chưa dày tới mức đó.



Tiết Xán càng nhãn nhó mặt mày hơn.



“Trên người em có vết thương không tiện, để tôi giúp em” “Không... Không cần! Chỉ là mấy vết thương nhỏ!” Tôi trượt ra thật xa trong bồn tắm bóng loáng, bày tỏ sự phản kháng mạnh mẽ.







Tôi giằng co cùng Tiết Xán hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đứng dậy bỏ đi.



Tôi thở phào nhẹ nhõm.



Lo sợ Tiết Xán sẽ quay trở lại, tôi kéo rèm bên cạnh bồn tắm lại rồi mới bắt đầu cởi áo.



Cởi bỏ đống quần áo thổi hoảc xong, tôi mới nhìn rõ trên người mình thì ra có rất nhiều chỗ bầm tím và vết thương. Tôi cẩn thận giội nước ấm lên vết thương.



Con mẹ nó, đau thật.



Tôi đang cẩn thận lau rửa vết thương thì đột nhiên...



Lạch cạch.



Bên ngoài phòng tắm vang lên một tiếng động.











Tôi giật mình, vội vàng ngẩng đầu thì nhìn thấy bên ngoài tấm rèm màu trắng ngà nhự có một cái bóng lúc ẩn lúc hiện. “Này, Tiết Xán, không phải tôi đã nói anh không được phép vào à!”



Tôi nhanh chóng đứng bật dậy từ bồn tắm, quấn khăn tắm quanh người và tức giận nói.



May mà tôi đã kéo rèm lại, bằng không lại bị con quỷ háo sắc đó nhìn thấy hết.



Tôi mắng xong, cái bóng bên ngoài kia vân đứng yên ở đó, không nói lời nào.







Nhin cái bóng đó, tôi bỗng nhiên cảm thấy sai sai.. Tiết Xán này cao gần một mét chín, nhưng cái bóng bên ngoài kia dường như nhỏ bé hơn rất nhiều.



Tôi chợt thấy lạnh thấu tận xương. Không phải là Tiết Xán, vậy là ai?



Tôi còn chưa kịp suy nghĩ, phía sau đột nhiên "vèo" một tiếng. Tôi vội vàng quay đầu liền thấy chiếc rèm tầm sau lưng bị xé toạc một lỗ hồng lớn.



Qua khe hở, một con quỷ mập mặt mũi dữ tợn bay vào.



“Cửu..."



Tôi sợ tới mức hét lên, nhưng động tác của con quỷ kia nhanh hơn, nó bóp chặt lấy cổ tôi, khiến câu kêu cứu của tôi nghẹn lại ở cổ họng.



Cùng lúc đó, rầm một tiếng, tấm rèm tấm bên cạnh tôi rơi xuống. Bên ngoài bồn tắm, một nữ sinh mặc váy trắng đang lạnh lùng nhìn tôi.



Hai mắt tôi trợn tròn. Là Chung Tuyết!



Thấy vẻ mặt tôi sợ hãi, Chung Tuyết nhếch khỏe miệng lên cười chế giễu.



"Sao vậy, An Tổ, cô giật minh khi nhìn thấy tôi sao? Cô cho rằng có con quý kia che chở cho cô thì tôi sẽ không dám làm gì cô nữa?"



Tôi nhìn chấm chẩm Chung Tuyết, một câu cũng không nói nổi thành lời.



Xem ra tôi đã quá coi thường Chung Tuyết, không ngờ cô ta lại có thể bước vào đây ngay dưới mắt của Tiết Xán.



Tôi nghe thấy bên ngoài có hơi ồn ào, hình như Tiết Xán đang xem tivi. Chung Tuyết đương nhiên rất kiêng kị Tiết Xán ở ngoài kia, thúc giục con quỷ mập ở bên cạnh tôi: "A Bàn, mau giết chết cô ta đị!"



Con quỷ mập lập tức bóp cổ tôi chặt hơn.



"A..."



Tôi lập tức không thể thở nổi, chỉ vài giây ngắn ngủi, trước mất đã biến thành màu đen, chỉ có thể nghe thấy giọng nói độc ác và phấn khích của Chung Tuyết ở bên cạnh.



"Đi chết đi An Tổ! Dám tới gần Tiết Phong, tôi nhất định phải giết chết cô!"



Ngay lúc tôi bị bóp nghẹt tới nỗi đầu óc thiếu oxi, cảm tưởng như sắp ngất lịm... "Đùng" một tiếng, cửa phòng tắm bị đánh bay.



Một luồng gió lạnh ùa vào mặt, con quỷ mập bên cạnh tôi hét thảm một tiếng rồi lập tức buông lỏng tôi ra.



"Khụ khụ.." Tôi gục trong bồn tâm ho dữ dội, một cảnh tay lạnh như băng nhanh chóng đỡ tôi dậy.



"An Tố, em không sao chứ?"



Nhìn thấy Tiết Xán ở trước mặt, tôi thở phào nhẹ nhôm, yếu ớt nói: "Không có việc gì."



Sắc mặt Tiết Xán lạnh lùng hơn, hẳn nhanh chóng nhìn về phía Chung Tuyết mặt mày tái nhợt ở bên kia.



"Tôi còn chưa kịp tìm cô, tự cô đã đưa tới cửa?" Hắn cười khẩy.



Chung Tuyết sợ đến run cả người, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Con quý kia, tôi khuyên anh tốt nhất đừng có động vào tôi, gia tộc của tôi không phải thứ anh có thể đắc tội được đâu!"



Khỏe miệng Tiết Xán nhếch lên, càng thêm châm chọc.



"Không đắc tội được? Trái lại tôi thật sự muốn xem xem, trên đời này, có kẻ nào tôi không đắc tội nổi?"



Tiết Xán lạnh lùng nói, sau đó túm lấy cố Chung Tuyết.



"Thả chủ nhân ra!" Con quỷ mập kia lo lắng cho chủ, muốn lao lên cứu Chung Tuyết. Nhưng nó vừa tới gần Tiết Xán, đã không chịu được quý khí trên người Tiết Xán mà thét lên một tiếng, hóa thành làn khói tan bien.



"A Bàn!" Chung Tuyết hét lên đau đớn ruột gan, ảnh mát nhin



Tiết Xán đã lóe lên nỗi sợ hãi: "Anh... Anh rốt cuộc là ai... mà quỷ khí mạnh như vậy..." Tiết Xán cười lạnh một tiếng.



"Tôi là ai? Cái gia tộc vẫn luôn khiến cô tự hào đó, chẳng lẽ không nói cho cô biết?"



Chung Tuyết nhìn Tiết Xán, ánh mắt lóe lên, bất chợt hiểu ra điều gì.



“Tiết... Tiết Xản?" Tiếng cô ta kêu lên the thé: "Anh là gia chủ nhà họ Tiết thời Bắc Tổng Tiết Xán?”.



Lần này tới lượt tôi kinh ngạc.



Chung Tuyết biết rõ thân phận của Tiết Xán?



Trước khi tôi hết ngạc nhiên, mắt Chung Tuyết bỗng dưng biến thành màu đỏ tươi, "Tiết Xán... Ha ha.. Hỏa ra anh chính là Tiết Xán! Tôi phải giết anh!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom