Full Hot Hẹn kiếp sau gặp lại chàng Full dịch (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-138

Chương 138: Con gái đều thích loại này sao




Trước khi tôi kịp bình tĩnh lại, Tạ Phong Tiêu đã cần một cái vào đầu còn lại chiếc bánh quẩy của tôi.



Hai chúng tôi môi người cắn một đầu chiếc bánh quấy, khoảng cách giữa hai gương mặt lập tức được thu hẹp lại rất gần, không khí trong buồng xe nhất thời trở nên mờ ám. Tôi hoảng sợ vội vàng cần đứt chiếc bánh quẩy, dịch sát sang bên cạnh.



Đối với việc né tránh của tôi, Tạ Phong Tiêu vẫn rất bình tĩnh như trước, chỉ thuận tay cầm tào phớ trong tay, dùng ống hút hút một hơi.



"Thật sự rất ngon.” Anh ta bình tĩnh đánh giá một câu, rồi lại nhét tào phớ và bánh quẩy vào trong tay tôi, xoay người tiếp tục lái xe.



Tôi hoàn toàn ngây ra.



Tôi nhớ rõ lúc trước khi còn làm phụ tá cho anh ta, chị Mai đã từng đặc biệt dặn dò tôi, Tạ Phong Tiêu có bệnh thích sạch sẽ, tuyệt đối không động vào những thứ mà người khác đã từng ăn.



Nhưng bây giờ đang xáy ra chuyện gì vậy?



Tôi nhìn bánh quẩy và tào phớ trong tay, nhất thời không biết có nên ăn tiếp nữa hay không.



"Sao vậy?" Tạ Phong Tiêu mở miệng: "Tại sao không ăn?”



"Ai bảo anh xông lên ăn của tôi.. °



Tạ Phong Tiêu cười rất vô tội: "Tôi chỉ muốn nếm thử thôi mà” Tôi cũng không biết phải nói gì nữa.



Nếu như nói khi ở Úc, Tạ Phong Tiêu còn có mấy phần che giấu với tôi, thì từ sau chuyện Tuyết Nữ anh ta hoàn toàn thắng thắn luôn rồi.





Nhưng tôi không hiểu, đối với những nhân viên công tác đã quen biết nhiều năm như chị Mai, anh Nam, anh ta đều có thái độ rất lạnh nhạt, tại sao lại chỉ đối xử đặc biệt với duy nhất một mình tôi như vậy?



Dù thể nào cũng không phải anh ta thích tôi rồi đấy chứ? Tôi vội vàng lắc đầu một cái.



Đang nghĩ cái gì vậy? An Tố, với điều kiện như Tạ Phong Tiêu, loại phụ nữ nào mà không có làm sao có thể vừa mắt mày được chứ?



Tôi suy nghĩ miên man, xe đã dừng dưới tòa nhà tập đoàn nhà họ Tiết. "Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi đi làm" Tôi lịch sự nói với Tạ Phong Tiêu.



"Không cần vội vàng cảm ơn tôi, ngày mai tôi cũng sẽ đưa cô đi” Tạ Phong Tiêu cười nói một câu, chủ động đi xuống, giúp tôi mở cửa xe.



"Hả?" Tôi vội vàng nói: "Thật sự không cần phiền anh đâu"



Nhưng Tạ Phong Tiêu lại không để ý đến tôi, chi chống tay lên cửa xe, nhìn sang bên cạnh. Tôi nhìn theo ánh mát anh ta, thấy một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi dừng lại đăng sau chúng tôi.



Cửa xe mở ra, một bóng người cao ráo bước ra đi về phía chúng tôi.



Trên người mặc chiếc áo sơ mi được cắt may vừa vận và quần dài màu nâu sẫm, dáng vẻ ung dung quý phái, thoáng lộ ra vẻ gian tà và ngạo nghễ.



Tiết Xán đứng trước mặt chúng tôi, tôi cũng có thể cảm giác được dường như không khí trở nên căng thẳng hơn rồi, một lung áp lực vô hình đập vào mặt.



Nhưng Tạ Phong Tiêu vẫn giữ vẻ mặt binh tĩnh như trước, chỉ nói: "Chủ tịch Tiết" Tiểu Xán nhìn Tạ Phong Tiêu, mất đen lạnh lẽo. "Đúng là màu mè” Một lát sau, hắn liếc mắt nhìn chiếc xe đua bên cạnh, chậm rãi mở miệng: “Nếu xảy ra scandal, hình ảnh đại diện cũng sẽ bị ảnh hưởng”



Tạ Phong Tiêu thờ ở cười: "Không sao đâu, con gái thích loại như thế này"



Tôi thấy ánh mắt Tiết Xán càng trở nên lạnh hơn. Bây giờ đang là giờ cao điểm đi làm, vô số người trong công ty đi qua đi lại, nhìn thấy ba người chúng tôi đứng ngoài cửa, sôi nổi liếc trộm sang với ánh mắt kỳ quái, có người nhận ra Tạ Phong Tiêu, thậm chí còn khoa trương hét ầm lên.



Tôi che mặt, trong lòng rất phiền muộn. Trời cao làm chứng, tôi thật sự muốn làm một thực tập sinh



khiêm tốn có được không? *À... Tôi đi làm trước nhé.” Chân tôi như bôi dầu, chuẩn bị chuồn đi.



Nhưng Tiết Xán đã chụp lấy tôi.



"Cùng đi"



Nói xong, hắn không thèm liếc Tạ Phong Tiêu thêm một cái, kéo tôi đi vào công ty. Tôi cổ lăm mới quay đầu lại được, vẫy vẫy tay tạm biệt Tạ Phong Tiêu, nhưng lại nhìn thấy anh ta đứng tại chỗ, trong mắt hình như bùng lên lửa giận.



Tôi sửng sốt.










Anh ta đang tức giận cái gì chứ?



Tôi bị Tiết Xán kéo thẳng vào thang máy chuyên dùng cho chủ tịch, vào rồi hắn mới buông tôi ra.



Thang máy từ từ đi lên.



Tôi dè dặt nhìn thoáng qua gương mật âm trầm của Tiết Xán, không dám trêu chọc hẳn.



Nhưng đúng lúc này, Tiết Xán đột ngột mở miệng: "Con gái các em thật sự thích loại như vậy sao?"



"Hả? Loại nào cơ?" Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Sắc mặt Tiết Xán càng khó coi hơn, từ trong kẽ răng rít ra một câu: "Là như Tạ Phong Tiêu nói, con gái các em đều thích màu mè như vậy"



*À, hån là vậy" Tôi không ngờ Tiết Xán lại hỏi chuyện này, thờ ơ thuận miệng đáp: "Xe đua đưa đón gì đó, là con gái đều sẽ thích mà”



Lúc này, thang máy đã đi đến tầng cao nhất, tôi nhanh chóng đi ra ngoài. Tuy bây giờ tôi đã từ lý của Tiết Xán, chuyển sang làm trợ lý của Farl rồi, nhưng bàn làm việc của tôi vẫn ở trong văn phòng của Tiết Xản như trước.



Farley còn chưa bắt đầu quay lại làm việc, tôi đành ngồi ở vị trí của mình nhìn tài liệu về hạng mục tiếp theo của anh ta, trong lúc không để ý, nửa ngày cứ trôi qua như vậy. Giữa trưa, tôi gọi điện thoại cho đàn em đại học S, cầu xin cô ấy giúp tôi tìm ký túc xá.



Tôi vốn cho rằng một buổi chiều là có thể hoàn thành, buổi tối có thể chuyển đến được, không ngờ răng đàn em này nói cho tôi biết, gần đây trong trường học đang ầm ĩ vì chuyện cảm cúm, ký túc xá không cho phép học sinh mới vào ở.



Tôi ngẩn ra.



Tôi học đại học ba năm, đây là lần đầu tiên nghe thấy có tình huống như vậy.



Tôi lại gọi điện cho bác gái trông coi ký túc xá, cũng nhận được kết quả y như vậy.



Tôi thật sự hết cách rồi, chỉ có thể chán chường chạy đến bên cạnh bàn của Tiết Xán, úp úp mở mở nói: "Cái kia... Tiết



Xán... Tôi có chuyện này muốn nói cho anh.. *



"Em nói đi” Tiết Xán cũng không ngẩng đầu lên.



"Tôi không thể quay về ký túc xá được... Có thể phiền anh lại chứa chấp tôi mấy ngày được không?" Tôi dè dặt hỏi: “Tôi cam đoan, tôi không có ý đồ xấu xa gì trong lòng đâu, chỉ ở trong phòng cho khách bây giờ đang để trống thôi"



Từ sau khi tôi và Tiết Xán tự nhiên thổ lộ, quan hệ giữa hai chúng tôi nói không xấu hổ nhất định là nói dối, nói thật tôi không thích chuyện vương vấn không dứt, nhưng tôi thật sự không có chỗ ở.



"Không thành vấn đề” Tiết Xán cũng đồng ý rất dứt khoát. Tôi thở phào nhẹ nhõm.



"Còn nữa, về chuyện đám cưới ma” Vì để chứng minh quyết tâm bản thân mình không dây dưa nữa, tôi chủ động mở miệng: “Khi nào chúng ta mới có thể giải trừ được?" Tiết Xán đột nhiên ngừng viết, ngẩng đầu lên, ánh mắt u ám nhìn về phía tôi.



Tôi run lên một cái.



"Em nôn nóng muốn giải trừ đám cưới ma với tôi như vậy sao?” Giọng nói của Tiết Xán lạnh lẽo đến dọa người. Tôi rất vô tội mà.



Không phải là chính anh nói giải trừ đám cưới sao? Tại sao lại giống như chính tôi muốn giải đám cưới ma vậy.



Lúc này, Tiết Xán đã cúi đầu, mặt không thay đổi mở miệng: "Gần đây có quá nhiều chuyện, đợi sau khi xong đợt này, sẽ nói sau” Tôi ngoan ngoãn quay lại bàn làm việc của mình.



Một ngày bình yên không có chuyện gì trôi qua. Sáng ngày hôm sau, tôi lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.



"Alo.." Tôi nhằm måt nhận điện thoại, quả nhiên lại nghe thấy giọng nói quyển rũ của Tạ Phong Tiêu.



"Rời giường, mặt trời chiếu đến mông rồi kìa"



Giọng nói của Tạ Phong Tiêu rất êm tai, có phần mềm mại, nhưng vẫn có sự quyến rũ của đàn ông, nhớ năm đó khi tôi còn là fan hâm mộ, còn cài giọng nói của anh ta làm tiếng chuông đồng hồ báo thức.



Thật sự không ngờ, bây giờ cuối cùng cũng biển thành đồng hồ báo thức sống thật rồi.



"Được, tôi xuống đây”



Tuy tôi mới quen biết Tạ Phong Tiêu một thời gian rất ngắn, nhưng tôi nhận ra được về một mật nào đó, anh ta cũng giống như Tiết Xán, đều có tính cách bản thân mình là nhất, anh ta nói muốn đến đón tôi, tôi từ chối thế nào chăng nữa, anh ta cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.



Tôi rửa mặt xong, đi ra phòng khách, phát hiện phòng khách đã trống rồng rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom