Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (6 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 192-195

Chương 192: Xem thường ta phải không?

Diệp Quân xuất hiện trên đài tỉ võ trong ánh nhìn của mọi người.

Một mình!

Diệp Quân hôm nay chỉ mặc một bộ đường bào màu mây trắng đơn giản, rất sạch sẽ, cũng rất mộc mạc, bước đi của hắn cũng cực kỳ ung dung, vẻ mặt thản nhiên.

Tất cả mọi người đều đang nhìn Diệp Quân!

Diệp Quân!

Kiếm tu yêu nghiệt nhất Trung Thổ Thần Châu bây giờ, cũng là Đại Kiếm Tiên trẻ tuổi nhất của Trung Thổ Thần Châu!

Phải công nhận rằng thân phận kiếm tu này ở vũ trụ Quan Huyên vẫn mang lại cảm giác vô cùng thần bí, vì đến hôm nay, số lượng kiếm tu thật sự quá ít ỏi!

Đại Kiếm Tiên thì lại càng ít!

Nhưng bây giờ, ở Trung Thổ Thần Châu lại xuất hiện một vị!

Diệp Quân vừa xuất hiện, vẫn có người hoan hô cho hắn!

Bọn họ không thèm quan tâm ân oán giữa Diệp Quân và nhà họ An, bọn họ chỉ biết Diệp Quân là một Đại Kiếm Tiên, hơn nữa còn rất đẹp trai!

Chỉ có một điều đáng tiếc, đó là gia thế và bối cảnh quá tệ!

Ở thế đạo thực tế như bây giờ, nhiều khi gia thế và bối cảnh là thứ quyết định một người có thể đi được bao xa!

Thế nên, sau khi so sánh thì An Đạo Tân và Đông Lý Mạch càng thu hút hơn một chút.

Hết cách rồi!

Người ta có gia thế và bối cảnh vô địch mà!

Là con nhà giàu thực thụ!

Cùng với sự xuất hiện của Diệp Quân, ánh mắt của An Nhã đứng trên đỉnh núi kia lập tức trở nên lạnh lùng.

Nhà họ An bị Diệp Quân Chỉ sỉ nhục, tất cả đều là vì kẻ này!

Mấy nghìn vạn năm trở lại đây, nhà họ An chưa từng nhực nhã như thế!

Nhà họ An không thể động vào Diệp Quân Chỉ nhưng bọn họ dám ra tay với Diệp Quân!

Nói thẳng ra thì chính là ức hiếp ngươi không có ai chống lưng đấy!

Trên núi Quan Huyên, Cố Triều Nguyên nhìn Diệp Quân bên dưới với ánh mắt phức tạp.

Đại Kiếm Tiên trẻ tuổi thế này cơ mà!

Đã bao lâu Trung Thổ Thần Châu không xuất hiện Đại Kiếm Tiên rồi?

Ông ta tiếc nhân tài!

Nhưng lại bất lực!

Đối diện với nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ, thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu không thể nào bảo vệ được Diệp Quân!

Liên lạc với tổng viện sao?

Đến cả Diệp Quân Chỉ cũng đã bị những thế gia này sắp xếp đâu ra đấy, ông ta làm sao đấu lại những thế gia này được?

Có thể nói, ở cả Trung Thổ Thần Châu này, ai dám đứng ra nói đỡ cho Diệp Quân thì sẽ bị giết chết ngay lập tức!

Quan Huyên Pháp?

Không phải là không có uy lực, chỉ là người đến thực thi phải vô cùng đỉnh mới được!

Giống như Diệp Quân Chỉ!

Nếu không, ngươi còn chưa mở miệng, người ta đã nghiền chết ngươi rồi!

Đây chính là hiện thực!

Cố Triều Nguyên thầm than, ông ta nhìn Diệp Quân bên dưới, khẽ nói: "Hôm nay, một vị Đại Kiếm Tiên sắp biến mất rồi!"

Trước ánh nhìn của tất cả mọi người, Diệp Quân chậm rãi bước tới trước mặt ba người An Đạo Tân!

Chàng trai của tộc Thiên Long nhìn Diệp Quân, trên mặt hiện rõ vẻ khiêu khích.

Đông Lý Mạch nhìn Diệp Quân, gương mặt mang theo nụ cười cợt nhả!

Gã chắc chắn sẽ đứng về phe An Đạo Tân!

Thế gia, đương nhiên phải làm bạn với thế gia rồi!

An Đạo Tân nhìn chằm chằm Diệp Quân, mỉa mai: "Một mình thôi à?"

Diệp Quân nhìn An Đạo Tân: "Đánh hội đồng hay đánh tay đôi?"

Đánh hội đồng hay đánh tay đôi?

Lời này vừa dứt, cả hiện trường đều im phăng phắc!

Mới tới đã vào luôn vấn đề sao?

Vì trên đài tỉ võ có trận pháp nên đối thoại của mấy người bọn họ sẽ được trận pháp truyền ra, dù có xa hơn nữa thì đối thoại của bọn họ vẫn được truyền tới tai của mọi người một cách cực kỳ rõ ràng.

An Đạo Tân bỗng cười: "Ngươi chọn đi!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ba người các ngươi cùng lên đi!"

Ầm!

Bỗng chốc, một luồng kiếm thế khủng bố phóng ra như một trận đại hồng thuỷ!

Rầm!

Ba người An Đạo Tân không kịp đề phòng, bị luồng kiếm thế này đẩy ra xa mười mấy trượng!

Thấy cảnh này, mọi người đứng xem đều kinh hãi!

Nhưng chẳng mấy chốc, mọi người đã ồn ào hẳn lên!

Kiếm Tiên!

Đây chính là Đại Kiếm Tiên, kiếm thế Đại Kiếm Tiên vô địch!

Một đánh ba!

Mẹ nó chứ, kích thích quá!

Đối với những người hóng hớt thì chuyện càng lớn, bọn họ càng thấy ghiền!

Sắc mặt của đám người An Đạo Tân thì bỗng trở nên cực kỳ khó coi, bọn họ không ngờ kiếm thế của Diệp Quân lại khủng bố tới mức này!

Trong tình huống không kịp đề phòng đã chịu thiệt một chút!

Ánh mắt An Đạo Tân loé lên tia hung hãn, cô ta sải bước về phía trước, định ra tay thì chợt có một tia sấm sét xé ngang bầu trời!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đạo lôi quang đánh thẳng xuống.

Ầm!

Những nơi lôi quang đi qua, không gian đều bị xé toạc!

Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, đạo lôi quang đó đáp xuống ở một nơi khá gần phía sau lưng Diệp Quân. Một chàng trai mặc trường bào màu đen chậm rãi bước tới, giữa trán chàng trai này có một đạo lôi quang.

Diệp Khải!

Diệp Khải chậm rãi bước tới bên cạnh Diệp Quân: "Diệp Quân ca, tính cả ta nữa".

Diệp Quân nhìn Diệp Khải, hơi kinh ngạc: "Đệ..."

Diệp Khải khẽ cười, không nói gì.

Diệp Quân suy nghĩ rồi cười nói: "Được!"

Thấy Diệp Khải, An Đạo Tân nhíu mày!

Mà lúc này, phía xa bỗng xuất hiện một cô gái.

Tóc bạch kim, phi đao!

Tịch Huyền!

Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ đồn về phía Tịch Huyền!

"Tịch Huyền!"

Có người nhận ra thân phận của Tịch Huyền!

Vị này là nhân vật đã làm mưa làm gió năm xưa đấy!

Tịch Huyền đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ấy khẽ cười: "Tính cả ta nữa!"

Diệp Quân lắc đầu cười: "Không cần phải vậy!"

Tịch Huyền trợn Diệp Quân một cái: "Xem thường ta phải không?"
Chương 193: Thương Võ Thần

Diệp Quân cuống quýt lắc đầu: "Ý ta không phải vậy, chỉ là ta không muốn liên luỵ cô!"

Tịch Huyền cười nói: "Không có gì là liên luỵ hay không liên luỵ cả! Chúng ta có phải là bạn bè không?"

Bạn bè!

Diệp Quân im lặng.

Tịch Huyền khẽ cười: "Đừng đắn đo nữa! Ta đã đến đây thì đã biết hậu quả là gì rồi, ta còn không sợ, ngươi đừng sợ thay cho ta làm gì!"

Sau một thoáng im lặng, Diệp Quân khẽ cười nói: "Được!"

Nói xong hắn quay người nhìn An Đạo Tân, cười nói: "Nếu nhà họ An đã gấp gáp giết ta đến vậy thì còn đợi gì nữa? Diệp Quân ta ở đây, còn không mau tới giết?"

An Đạo Tân sải bước tới trước, ca nhìn Diệp Quân: "Giết ngươi, không cần tới ba người, chỉ cần mình ta là đủ!"

Ầm!

Một luồng khí tức khủng bố từ cơ thể cô ta phóng ra, chớp mắt, không gian xung quanh đã xuất hiện vô số dòng chảy sấm sét khủng bố!

Dòng chảy sấm sét mạnh mẽ đã vỡ không gian xung quanh, vô cùng khiếp người!

"Cảnh giới Pháp Kiếp!"

Có người kinh ngạc hô lên!

Cảnh giới Pháp Kiếp trẻ thế này sao?

Ai ai cũng kinh hãi!

Trẻ thế này, đừng nói là ở Trung Thổ Thần Châu, cho dù là ở tổng viện vũ trụ Quan Huyên thì cũng là thiên tài hiếm thấy!

An Đạo Tân nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ta đánh tay đôi với ngươi!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Dứt lời, hắn bỗng biến mất!

Một nhát kiếm!

Nhát kiếm này như sấm sét, mọi người còn chưa kịp quan sát đã đâm vào cổ An Đạo Tân rồi!

Một kiếm đâm vào ngay cổ!

Trong tích tắc, bầu không khí bỗng im phăng phắc!

Kiếm của Diệp Quân đâm vào cổ của An Đạo Tân, nhưng lại bị một nhuyễn giáp mỏng màu vàng cản lại!

"Thần giáp!"

Trên núi Quan Huyên, Cố Triều Nguyên nheo mắt lại!

Nền tảng của nhà họ An này không phải thâm sâu bình thường thôi đâu!

Có đến cả giáp cấp Thần, hơn nữa chuẩn bị những thứ này rõ ràng là để chống lại tốc độ của Diệp Quân!

Bên dưới, Diệp Quân đâm một kiếm không thành công thì lập tức lui lại, nhưng đúng lúc này, một luồng lôi quang khủng bố đánh về phía hắn!

Diệp Quân nheo mắt lại, nhoáng người né tránh đạo lôi quang kia một cách chuẩn xác. Một giây sau, hắn lại xuất hiện sau lưng An Đạo Tân như một hồn ma, mà dường như An Đạo Tân đã đoán được nên hắn vừa xuất hiện sau lưng cô ta thì cô ta đã đánh một quyền tới!

Trên nắm đấm này có vô số lôi quang phun trào.

Ầm!

Tiếng nổ vang lên, một đạo tàn ảnh lùi ra sau mười mấy trượng!

Người lùi lại chính là Diệp Quân!

Sau khi dừng lại, Diệp Quân không hề bị thương, thật ra không phải hắn bị đánh lùi mà là hắn chủ động lùi ra!

Diệp Quân nhìn An Đạo Tân phía xa, trong lòng thấy kỳ lạ!

Tốc độ của cô gái này không nhanh, nhưng xuất chiêu vừa đúng lúc, khiến hắn có cảm giác bị kiềm chế!

An Đạo Tân nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nhạo: "Ngơ rồi à? Biết đấu pháp của ta gọi là gì không? Đấu pháp này gọi là đấu pháp dòng chảy ý thức!"

Dòng chảy ý thức!

Diệp Quân im lặng, hắn chưa từng nghe đến!

An Đạo Tân tiếp tục nói: "Xem dáng vẻ của ngươi, chắc là chưa nghe đến rồi! Nhưng cũng đúng thôi, loại người như ngươi sao có thể tiếp xúc được đến cấp bậc này? Từ nhỏ ta đã luyện võ, học tập ở thư viện Quan Huyên, người dạy võ đạo cho ta là cường giả đỉnh cấp của thư viện Quan Huyên, còn ngươi thì sao?"

Nói rồi, cô ta khẽ cười: "Theo ta được biết thì ngươi có một vị Tháp gia, nhưng đến dòng chảy ý thức ngươi còn chưa nghe đến, xem ra Tháp gia của ngươi chỉ là hạng rác rưởi tầm thường mà thôi!"

Diệp Quân: "..."

"Mẹ kiếp!"

Trong tháp, Tiểu Tháp nổi điên: "Mẹ kiếp! Hậu nhân của nhà họ An bây giờ đều giỏi đến vậy à? Hả? Mẹ nó chứ, ta chọc gì đến cô ta à? Hay sao?"

Giọng nói bí ẩn: "..."

An Đạo Tân bỗng bước tới trước một bước, một đạo tàn ảnh lướt qua!

Lôi quang lập loè!

Diệp Quân nheo mắt lại, hắn bỗng loé người, biến mất tại chỗ!

An Đạo Tân ở phía xa chợt xoay người rồi đấm một quyền ra, nhưng Diệp Quân không hề xuất kiếm. Mà lúc này, đồng tử An Đạo Tân bỗng rút lại!

Giây phút này cô ta mới phát hiện Ngô Bình đã ở sau lưng mình rồi!

Nhưng trong tay Diệp Quân lại không có kiếm!

An Đạo Tân vừa quay người, một thanh kiếm đã đâm vào cổ của cô ta!

Ầm!

An Đạo Tân liên tiếp lùi sau!

Thấy cảnh này, trên núi Quan Huyên, đồng tử Cố Triều Nguyên rút lại: "Người... kiếm chia đôi! Đấu pháp phản ý thức!"

Chỉ có một số ít người nhìn thấy vừa nãy lúc Diệp Quân biến mất, người đã biến mất, nhưng kiếm vẫn còn đứng nguyên!

Còn lúc Diệp Quân xuất hiện sau lưng An Đạo Tân, An Đạo Tân quay người đánh ra một quyền nhưng Diệp Quân thi triển thuật ngự kiếm, thanh kiếm vốn dĩ đứng yên đã đâm thẳng từ phía sau lưng cô ta.

Nhát kiếm này vẫn không thể giết được An Đạo Tân, vì bộ nhuyễn giáp kia đã đỡ được!

Nhưng sức mạnh ghê gớm đã khiến An Đạo Tân liên tiếp lùi sau mấy chục trượng. An Đạo Tân vừa dừng lại, Diệp Quân đã như một hồn ma xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta hoảng hốt đánh mạnh một quyền, vô số lôi quang toé ra!

Nhưng Diệp Quân vẫn không ra tay mà liên tục lùi về sau.

An Đạo Tân ngẩng người, một giây sau, đồng tử cô ta rút lại, quay phắt người nhưng lại một thanh kiếm nữa đâm vào cổ của cô ta!

Rầm!

An Đạo Tân liên tiếp lùi sau, cùng lúc đó, Thần Giáp chỗ cổ cô ta đã có dấu rạn!

Trong lúc An Đạo Tân lùi sau, Diệp Quân lại xuất hiện trước mặt cô ta như ma quỷ, đồng tử cô ta rút lại, lần này cô ta thông minh hơn rồi! Cô ta để mặc Diệp Quân, quay người đánh một quyền ra!

Ầm!

Quyền này đấm ra, lôi quang mạnh mẽ đánh nát không gian trước mặt cô ta!

Nhưng quyền này lại đánh hụt!

Hơn nữa còn không có kiếm!

An Đạo Tân khiếp sợ, vừa quay người thì một thanh kiếm đã đâm vào cổ họng cô ta!

Ầm!

Bỗng chốc, An Đạo Tân bay xa ra mấy chục trượng, lúc cô ta vẫn chưa dừng lại, một đạo kiếm quang nhanh như chớp đã chĩa tới trước mặt cô ta. Cô ta chưa kịp phản ứng, nhát kiếm này đã lại đâm vào cổ họng cô ta!

Ầm!

An Đạo Tân lại tiếp tục bay ra, khoảnh khắc cô ta bay ra, nhuyễn giáp chỗ cổ cô ta đã vỡ nát!

Lúc nhuyễn giáp vỡ ra, lại một thanh phi kiếm nữa đâm tới!

Đồng tử của An Đạo Tân rút lại, giây phút này, cô ta cảm nhận được hơi thở của cái chết!

Không dám che giấu gì nữa, hai tay cô ta siết chặt!

Ầm!

Một thanh trường thương rực lửa phóng từ người cô ta lên trời!

Ầm!

Tích tắc, không gian trong phạm vi mấy chục trượng vỡ vụn, khí tức mạnh mẽ trực tiếp đẩy lui nhát kiếm của Diệp Quân!

Trong cây thương này ẩn chứa khí tức mạnh mẽ khủng bố, khí tức này vừa xuất hiện đã khiến không gian ở đây vặn vẹo, sau đó bắt đầu tan biến!

Trên núi Quan Huyên, Cố Triều Nguyên khó tin nhìn thanh trường thương kia, run giọng nói: "Đây... là khí tức của Võ Thần, đây là thanh trường thương mà vị nữ Võ Thần kia của nhà họ An từng dùng..."

Thương Võ Thần!
Chương 194: Trở thành Kiếm Đế

Trên không trung.

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm thanh trường thương, thân của cây thương đó được đúc từ nham thạch, toàn thân đỏ sậm, bên trong thân cây thương có nham thạch cuồn cuộn, toả ra sức nóng đáng sợ, sức mạnh đó vừa toả ra ngoài đã khiến không gian bị ăn mòn hoà tan!

Mũi thương phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ, khiến người ta không rét mà run!

Thanh trường thương đứng đó hệt như một vị cường giả tuyệt thế, khiến người ta nhìn vào mà run sợ!

Vì trong nó có có một tia khí tức Võ Thần!

Võ Thần!

Đó là sự tồn tại khủng bố năm xưa đã kề vai sát cánh với người mang thiên mệnh.

Tất cả mọi người đều không ngờ, An Đạo Tân này lại có thanh trường thương mà Võ Thần năm xưa đã dùng!

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng thôi!

Dù sao nhà họ An cũng là gia tộc Võ Thần, chắc chắn hai vị Võ Thần đều sẽ để lại con át chủ bài nào đó cho nhà họ An!

Phía xa, Diệp Quân nhìn thanh trường thương đó, im lặng!

Thương Võ Thần!

Hắn có thể cảm nhận được, cây thương này rất mạnh, đặc biệt là khí tức Võ Thần trong nó, khiến người ta có cảm giác bị một ngọn núi lớn đè lên người, cực mạnh.

Nhưng, trong mắt Diệp Quân không hề có sự sợ hãi nào!

Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh trường thương Võ Thần kia, không biết đang nghĩ gì!

Lúc này, Tháp gia bỗng nói: "Dùng kiếm Hành Đạo!"

Diệp Quân lại lắc đầu.

Tháp gia khó hiểu: "Vì sao?"

Diệp Quân cười: "Cô ta không xứng!"

Tháp gia: "..."

Đúng lúc này, An Đạo Tân bỗng nắm lấy thương Võ Thần.

Ầm!

Một luồng khí tức khủng bố toát ra từ người cô ta, không gian xung quanh bỗng như thuỷ triều cuộn trào, uy lực mạnh mẽ tản ra xung quanh, cả đài đấu võ như đang sôi trào!

Khí tức của An Đạo Tân ở giây phút này đã đạt đến một trình độ cực kỳ khủng bố!

Chỉ khí tức thôi mà đã mạnh đến độ này!

Trên đỉnh núi, gia chủ An Nhã của nhà họ An nở nụ cười, bà ta chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó nói: "Đại cục đã định!"

Đại cục đã định!

Không chỉ mình An Nhã nghĩ vậy mà tất cả mọi người ở đây cũng nghĩ vậy!

Thương Võ Thần!

Cái này đã nằm ngoài phạm trù cấp Thần, không phải là thứ người thường có thể chống đỡ được!

Có thể nói, trừ kiếm Thanh Huyên của đế tộc Bất Tử, cả Trung Thổ Thần Châu này không có thần vật nào có thể so bì với thanh trường thương này!

Cây thương này xuất hiện ở đây cũng được xem như là giảm duy độ để tấn công rồi!

Lúc này, An Đạo Tân kia bỗng cầm thương tức giận chỉ về phía Diệp Quân, dữ dằn nói: "Thứ thấp hèn nhà ngươi, hôm nay ta phải giết ngươi bằng một nhát thương!"

Đương nhiên bây giờ cô ta đang rất phẫn nộ!

Thế mà vừa rồi cô ta lại bị tên thấp hèn này áp chế!

Hơn nữa còn có nhiều người chứng kiến như thế này!

Đối với cô ta, đây đã là một sự sỉ nhục ghê gớm!

Nói xong, An Đạo Tân cầm trường thương bỗng phóng về phía Diệp Quân!

Vù!

Trong sự quan sát của tất cả mọi người, thanh trường thương mang theo ánh lửa kia phóng về phía Diệp Quân!

Rắc!

Trong tích tắc, không gian trong phạm vi một trăm trượng đều vỡ nát!

Diệp Quân nhìn chằm chằm cây thương đang lao tới mình đó, mặt không cảm xúc.

Tiểu Tháp hơi sốt ruột: "Trong cây thương này có ý chí Võ Thần, thằng nhóc, đừng sơ suất, dùng kiếm Hành Đạo đi!"

An Đạo Tân không đáng sợ, thương không đáng sợ, thứ đáng sợ là ý chí Võ Thần trong đó.

Ý chí Võ Thần xuất hiện ở đây được xem như là giảm duy độ công kích!

Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh trường thương đó, hắn cứ nhìn chòng chọc vậy thôi!

Hắn đã cảm nhận được ý chí Võ Thần kia rồi!

Rất mạnh!

Thậm chí còn khiến hắn có suy nghĩ không thể phản kháng được!

Giây phút này, hắn lại suy nghĩ đến rất rất nhiều việc!

Phản kháng!

Áp bức!

Từ Nam Châu đến đây, hắn đã gặp rất rất nhiều chuyện bất công.

Đạo lý?

Công bằng?

Thế gian này có mấy ai bằng lòng đứng ra vì tự do của kẻ yếu?

Không phải không có, mà là rất hiếm hoi.

Đa phần đều là ỷ mạnh hiếp yếu, ai mạnh hơn người ấy có đạo lý, ai có gia thế hơn thì người đó có quyền ức hiếp kẻ khác!

Giống như lúc này.

Nhà họ An có nói đạo lý với mình không?

Nhà họ An có nói công bằng với mình không?

Tất cả mọi người có quan tâm đến chuyện đúng sai hay không?

Ý chí chí Võ Thần này có quan tâm những thứ này không?

Không!

Diệp Quân bỗng cười!

Trước nay anh đều chỉ nhìn thấy Quan Huyên Pháp, mà không nhìn thấy trong thư viện Quan Huyên, ngoài Quan Huyên Pháp còn có Quan Huyên Vệ hùng mạnh!

Nếu ai ai cũng tuân thủ Quan Huyên Pháp thì hà cớ gì Kiếm Chủ Nhân Gian phải lập ra Quan Huyên Vệ?

Pháp luật là giới hạn cuối cùng của đạo đức!

Còn thực lực chính là giới hạn cuối cùng của pháp luật!

Ngươi không làm đúng đạo đức thì pháp luật sẽ chế tài ngươi!

Ngươi không làm theo pháp luật thì nắm đấm sẽ chế tài ngươi!

Thế nên đạo lý và công bằng không nằm trong Quan Huyên Pháp mà là nằm trong tim mình, nằm trong kiếm của mình!

Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Diệp Quân càng tươi hơn!

Giây phút này, hắn ngộ ra chân lý trong tim mình.

Hiểu mình, biết mình, ngộ thế đạo.

Muốn thay đổi thất cả bất công thì chỉ có thể thay đổi mình trước!

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Quân bỗng đâm ra một nhát kiếm. Nhát kiếm này rất tuỳ ý, nhưng nhát kiếm này vừa xuất ra, một luồng kiếm thế khủng bố bỗng cuộn trào từ trong cơ thể hắn ra!

Giây phút nhát kiếm này tung ra, trên đỉnh núi, đồng tử của ông lão mặc áo bào đen đứng bên cạnh An Nhã bỗng co rút lại, run giọng nói: "Kiếm... Đế!"

Kiếm Đế!

Lời này vừa dứt, cả người An Nhã bỗng như bị sét đánh!

Lúc Cố Triều Nguyên nhìn thấy Diệp Quân tung nhát kiếm kia ra, đồng tử ông ta rút lại, sau đó cả người liên tiếp lùi về sau mấy bước. Ông ta khó tin nhìn Diệp Quân ở dưới: "Kiếm... Đế..."

Ầm!

Trên đài tỉ võ, nhát kiếm của Diệp Quân lại chặn đứng được thanh trường thương kia!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ!

An Đạo Tân kia thì tỏ vẻ khó tin: "Sao... sao có thể! Sao như vậy được!"

Đứng cách Diệp Quân không xa, trong người Diệp Khải, một giọng nói thần bí bỗng vang lên: "Kiếm Đế... nhìn rõ bản thân, nhìn rõ thế đạo, hơn nữa niềm tin kiếm đạo kiên định... Thằng nhóc này lại thành Đế vào lúc này! Hơi biến thái rồi đấy nhé!"

Kiếm Đế!

Diệp Khải ngẩn ngơ, sau đó bỗng nở nụ cười!

Thấy Diệp Quân trở thành Kiếm Đế, đương nhiên y rất vui mừng!

Giây phút này Tịch Huyền cũng thấy vô cùng chấn động.

Cô ấy có thể cảm nhận được khí tức của Diệp Quân lúc này đã có sự biến hoá nghiêng trời lệch đất!

Đây không phải kiếm thế mà một Đại Kiếm Tiên nên có!

Đây là... Kiếm Đế!

Lúc trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, cô ấy giật cả mình!

Tên này đã thành Kiếm Đế rồi!

Ngầu!

Tịch Huyền vui đến nỗi suýt nhảy cẫng lên!
Chương 195: Váy đỏ như máu

Trong tháp, Tiểu Tháp bỗng bật cười ha hả: "Ha ha... Kiếm Đế! Thằng nhóc này lại nhờ đạo ý chí Võ Thần Kia mà thành Kiếm Đế, ngầu quá, ngầu thật đấy! Không thể không tự khen mình được, mình dạy giỏi quá đi mất! Ha ha..."

Giọng nói bí ẩn: "..."

Trên đài tỉ võ, Diệp Quân nhìn chằm chằm thanh trường thương trước mặt, đạo ý chí Võ Thần kia vẫn còn đó, nhưng bây giờ, hắn đã không còn cảm thấy bị chèn ép như lúc này nữa rồi!

Dù bây giờ hắn đã đột phá, trở thành Kiếm Đế!

Nhưng đạo ý chí Võ Thần này vẫn rất mạnh!

Trong lòng Diệp Quân sinh ra ý kính nể, nhưng một giây sau, hắn bỗng chém ra một kiếm!

Rầm!

Tất cả mọi người nhìn thấy thanh trường thương kia bị nhát kiếm này của hắn chém lui, tích tắc sau, một đạo kiếm quang loé qua!

Mục tiêu của đạo kiếm quang này chính là An Đạo Tân!

Nhìn thấy cảnh này, đồng tử An Đạo Tân co rút lại, giây phút này, mặt cô ta xám như tro tàn!

Cô ta không ngờ được vị trước mặt mình lại là một Kiếm Đế!

Kiếm Đế!

Thiên phú thế này, dù là ở tổng viện thư viện Quan Huyên cũng tuyệt đối sẽ lọt vào tốp mười sự tồn tại khủng bố nhất!

Cô ta không tài nào tin nổi, Trung Thổ Thần Châu bây giờ lại có một yêu nghiệt như thế này!

Ngay lúc nhát kiếm của Diệp Quân tới trước mặt An Đạo Tân, đã có một điều kỳ lạ xảy ra!

Diệp Quân nheo mắt, mạnh mẽ chém về phía bên phải.

Ầm!

Kiếm quang nổ ầm ầm, trước mặt Diệp Quân, một bóng người liên tiếp lùi sau mười mấy trượng!

Diệp Quân cũng lùi ra sau mười mấy trượng!

Diệp Quân nhìn phía trước mặt mình, ở đó có một ông lão mặc áo bào đen!

"Cường giả cảnh giới Thần Kiếp!"

Không biết ai đó đã hét lên.

Nghe thế, sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là cường giả nhà họ An!

Chẳng mấy chốc sau, vẻ mặt của tất cả mọi người lại trở nên kỳ quặc!

Cường giả nhà họ An!

Không phải là đấu tay đôi công bằng à?

Sao cường giả nhà họ An lại xuất hiện nữa rồi?

Ôi trời!

Thế này là không cần mặt mũi nữa phải không?

Trên đỉnh núi, sắc mặt của An Nhã vô cùng u ám, đương nhiên bà ta sẽ không để An Đạo Tân chết ở đây!

Nếu An Đạo Tân chết thì nhà họ An sẽ xong đời!

Lớp trẻ nhà họ An không một ai có thể đảm đương trọng trách được!

Hơn nữa, lý do quan trọng nhất là...

Diệp Quân phải chết!

Phải chết!

Kiếm Đế!

Trẻ thế này đã là Kiếm Đế!

Giây phút này bà ta đã cảm nhận được một chút sợ hãi!

Nếu Diệp Quân tới tổng viện thư viện Quan Huyên, lại cộng thêm tài nguyên ở đó, sau này chẳng phải sẽ phát triển thần tốc hay sao?

Thế nên, vì tương lai của nhà họ An, Diệp Quân buộc phải chết ở đây!

Nghĩ đến đây, Anh Nhã bỗng đứng lên, tức giận quát: "Xử!"

Xử!

Lời này vừa thốt ra, vô số cường giả ở những ngọn núi khác đều ngơ ngác!

Làm thế này là muốn làm gì?

Cố Triều Nguyên nhìn An Nhã, sắc mặt cực kỳ khó coi: "An gia chủ, bà muốn làm gì? Ở đây là thư viện Quan Huyên, bà..."

An Nhã bỗng quay đầu nhìn Cố Triều Nguyên: "Câm miệng! Nói thêm một chữ nào nữa thì đầu ngươi sẽ rơi xuống đất!"

Cố Triều Nguyên tức giận không để đâu cho hết. Còn bấy giờ, An Nhã bỗng bóp nát một tấm ngọc phù.

Ầm!

Bỗng chốc, không gian sau lưng An Nhã tách ra, sau đó là từng luồng khí tức khủng bố bay ra!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Cố Triều Nguyên thay đổi kịch liệt!

Mẹ kiếp!

Nhà họ An này điên rồi à?

Rất nhanh, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, gần nghìn cường giả nhà họ An đồng loạt xông ra, trong đó phải có đến ba mươi sáu vị cường giả cảnh giới Thần Kiếp!

Cộng thêm vị ở trên đài tỉ võ kia nữa là ba mươi bảy vị!

Mà cường giả cường giả Đạo Kiếp cũng có đến hơn một trăm người, ngoài ra, cường giả có thực lực thấp nhất cũng đã đạt đến cảnh giới Đại Kiếp!

Đội hình này đã hơn xa thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu rồi!

Nhìn thấy đội hình này, tất cả mọi người có mặt đều ngây ra như phỗng!

Quá đáng sợ!

Đây chính là thế gia đỉnh cấp!

Điều khủng bố nhất là trong bóng tối xung quanh còn ẩn chứa vô số khí tức mạnh mẽ vừa thần bí vừa khủng bố!

Những khí tức này hơn cả những cường giả cảnh giới Thần Kiếp kia nữa!

Không thể tin được!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Cố Triều Nguyên trắng bệch như tờ giấy.

Nhà họ An này điên rồi à?

Phái hết cường giả của nhà họ An ở Thanh Châu sang đây cả sao?

Diệp Quân nhìn những cường giả trước mặt, im lặng không nói gì.

Hắn cũng không ngờ nhà họ An sẽ làm thế này!

Thật sự là không ngờ!

Diệp Quân nhìn An Nhã: "Vốn là quyết đấu công bằng, lẽ nào nhà họ An của bà định ỷ thế hiếp người sao?"

An Nhã tức giận chỉ vào mặt Diệp Quân: "Nhà họ An của ta hôm nay ỷ thế hiếp người đấy, hiếp đáp ngươi đấy! Hôm nay, ai dám nói đỡ cho ngươi thì nhà họ An ta sẽ giết kẻ đấy!"

Ngang ngược!

Vô cùng ngang ngược!

Bầu không khí im phăng phắc, không ai dám nói chuyện.

An Nhã nhìn chằm chằm Diệp Quân, phất tay áo: "Ta biết sau lưng ngươi còn có người hộ đạo. Nào, bảo người hộ đạo của ngươi cút ra đây! Ta phải xem xem người hộ đạo của ngươi là ai, dám để ngươi đối đầu với nhà họ An ta, là ai cho hắn lá gan đó? Hả?"

Diệp Quân im lặng, hắn biết, nhà họ An muốn diệt cỏ tận gốc!

An Nhã bỗng tức giận chỉ mặt Diệp Quân, gào lên: "Bảo người hộ đạo của ngươi cút ra đây!"

Diệp Quân đang định lên tiếng thì đúng lúc này...

Rắc!

Bên cạnh Diệp Quân, thời không nứt ra, một giây sau, một người phụ nữ mặc váy đỏ như máu chậm rãi bước ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom