Full Hạnh phúc rất giản đơn – Ara Ngô (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement

Vietwriter OTP

๖ۣۜNora♀Nancy♕
Staff member
Moderator
Tác giả
Ara Ngô
Thể loại
  1. Ngôn tình
  2. Sủng
  3. HE
  4. Đô Thị
Tình trạng
Hoàn thành
Số chương
1
Nguồn
Rainy
Lượt đọc
208
Cập nhật
Lần đầu tiên Vu Lộ gặp Cố Phong là trong một lần leo núi.

Hình tượng lúc đó của anh có hơi kỳ quặc. Anh mặc bộ đồ thể thao Adidas màu đen nhưng lại mang đôi tất màu đỏ, tóc tai thì rối bời phủ kín đôi mắt, râu ria thì nhìn là biết đã nhiều ngày không cạo.

Cô thật sự không có cách nào để nhìn thẳng anh.

Cô cứ nghĩ anh là quý công tử nào đó đang sa sút tinh thần nên mới tới đây tham gia náo nhiệt, nhưng thể lực và kiến thức của anh khiến một người yêu vận động như cô cũng phải bất ngờ.

Cô không nhịn được nên nói: “Trông anh rất nghệ thuật…”

Khi đó Cố Phong đang kéo tay cô lên núi, hơi thở vẫn ổn định, mặt vẫn không đỏ, nói: “Tôi sợ khi nhìn thấy gương mặt thật của tôi thì cô sẽ yêu tôi mất thôi.”

Vu Lộ hít sâu một hơi nhưng nó cứ nghẹn lại ở cổ, không thở ra mà cũng chẳng hít vào được, cảm giác rất khó chịu.

Đồ tự kỷ!

Lần gặp thứ hai là lúc tham gia một buổi dã ngoại.

Anh vẫn mặc bộ quần áo thể thao Adidas đó, và vẫn đôi tất đỏ đó.

Cô nghĩ chẳng lẽ cả tuần nay anh ta không tắm? Ôi trời ơi…

Anh đi tới hỏi: “Sao nhìn mặt cô trông cứ như cô ăn phải phân vậy?”

Cô quay mặt đi: “Có hả?” Rõ ràng thế à…

Đột nhiên Cố Phong ôm chầm lấy Vu Lộ khiến cô sợ đến ngây người, vẻ mặt cứ như đang nằm mơ.

Anh nói vào tai cô: “Ngửi đi, tôi rất thơm đúng không?”

Cô ngửi thật…

Mùi hương rất thanh mát, thoang thoảng mùi cỏ, dễ chịu quá.

Anh mỉm cười xoa đầu cô.

Cô đỏ mặt nắm chặt vạt áo anh.

Tối đó, đoàn người nhảy múa, cười đùa quanh đống lửa. Trên thảo nguyên bao la, dưới hàng ngàn vì tinh tú, cảnh tượng ấy khiến người ta say lòng.

“May I?” Anh vươn tay mời cô nhảy.

Cô cười nắm lấy tay anh, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Ở anh có một sức hút khiến cô rung động.

Lần thứ ba gặp nhau là khi hai người xác định quan hệ.

Hôm đó cô bị cô em họ kéo đi xem buổi ký tên của thần tượng.

Chen lấn trong đám người đông đúc, Vu Lộ còn suýt cho rằng mình đang tham gia buổi biểu diễn âm nhạc. Mà thật ra cũng chẳng khác nhau gì mấy.

Cô bị chen lấn về phía trước không thoát ra được, chỉ đành đi theo đám người.

Đến lúc cô nghĩ mình sắp chết vì ngạt thở thì có người ôm eo cô, sau đó che chở cô đi qua đám đông.

“Anh…” Vu Lộ ngẩng đầu nhìn anh, ngạc nhiên đến mức không thốt nên lời.

Cố Phong đội mũ lưỡi trai, đeo một cặp kính râm to. Không hề lôi thôi mà đẹp trai điên đảo.

“Suỵt, bảo bối, ra ngoài rồi nói.” Anh dịu dàng nói.

Thoát khỏi đám đông, Cố Phong kéo cô vào phòng nghỉ.

Vu Lộ hoảng sợ đến thẫn thờ. Mặc dù cô không rành về giới nghệ sĩ nhưng nhờ phúc của cô em họ nên cô biết người trước mắt mình là ai.

Nhóm nhạc SG lừng danh khắp châu Á, mà anh là một thành viên của nhóm nhạc.

“Bảo bối, làm thế nào đây, anh yêu em mất rồi.” Anh nắm tay cô, giọng nói cưng chiều mang theo sự làm nũng.

“Anh… lừa tôi.” Vu Lộ cắn môi, trong trí nhớ của cô, anh là người lôi thôi lếch thếch chứ không phải là ngôi sao phong độ ngời ngời.

“Anh không lừa em, anh chỉ không muốn bị nhận ra thôi. Bảo bối, để anh làm người đàn ông của em được không?” Anh dè dặt nhìn vào mắt cô, nắm tay cô đặt lên ngực mình, “Nó đập loạn vì em.”

Cảm nhận được nhịp đập bên dưới lòng bàn tay, trái tim Vu Lộ khẽ lay động.

“Nếu anh chỉ là hứng thú nhất thời… chỉ muốn vui đùa một chút…”

“Không đâu, bảo bối, anh không phải hứng thú nhất thời, anh thật sự yêu em, khát khao muốn có được trái tim em. Anh muốn đi vào thế giới của em.”

Giọng nói của anh như có ma lực, dịu dàng, uyển chuyển động lòng người. Cũng như anh, cô cũng muốn đến gần anh.

“Được.” Cô nghe thấy tiếng nói của mình, rất vui vẻ, rất hạnh phúc.

Sau khi xác định quan hệ, Vu Lộ phát hiện Cố Phong cực kỳ bám người.

“Bảo bối, anh đau lòng quá, gần đây em không đến thăm anh.” Anh ôm cô làm nũng, cọ mặt vào cổ cô.

“Là ai luyện tập cả ngày, đến cả mặt mũi cũng không thể nhìn thấy?” Chẳng phải người tố khổ nên là cô ư?

“Vậy tại sao em không gọi điện thoại cho anh?” Anh chu môi.

“Sợ quấy rầy anh.”

“Thế sao không gửi tin nhắn nói em nhớ anh? Anh gửi đến chín mươi chín tin đấy!” Anh cầm điện thoại oán trách.

Vu Lộ đỡ trán, còn không phải vì có một lần cô nhắn tin bảo “Em nhớ anh!”, ai đó đã cười ngu cả ngày, đến vũ đạo mà cũng nhảy thành bài tập thể dục dưỡng sinh à? Làm người đại diện vốn đã không đồng ý cho bọn họ yêu đương gọi điện cho cô, gào thét nói trong lúc làm việc không được tình chàng ý thiếp gì hết, nếu không thì phải chia tay! Chia tay! Chia tay!…

Nhìn ai đó đang nước mắt lưng tròng, vẻ mặt cứ như tố cáo “Em không thương anh”, Vu Lộ kiễng chân, hôn lên khóe môi anh, “Khụ… Được chưa.”

Ai đó cười ngây ngô, chỉ vào môi, nói: “Chưa được, bảo bối à, lúc nãy em hôn trật rồi, làm lại.”

Vì thế, dưới sự xúi giục của ai đó, Vu Lộ ngượng ngùng làm lại, sau đó bị đổi chủ thành khách ing…

Vu Lộ bị mất việc. Cô vốn là cô giáo dạy piano, nhưng bà chủ của trường piano sắp ra nước ngoài định cư nên đóng cửa trường. Vì vậy, thời gian này cô rất phiền não.

“Tốt quá!” Cố Phong vui mừng nói qua màn hình máy tính. Tốt cái đầu anh! Vu Lộ buồn bực nghĩ.

“Sao anh lại nói thế, em thất nghiệp mà…”

Vốn dĩ giữa hai người đã có sự chênh lệch rất lớn, bây giờ cô càng tự ti hơn.

“Bảo bối, anh vui là vì như vậy anh sẽ có lý do bảo em ở nhà của anh, dùng tiền của anh, dùng người của anh, trở thành người nhà của anh.” Giọng nói của anh lộ rõ vẻ chờ mong và cưng chiều, tựa như dòng nước ấm, bất tri bất giác bao bọc cả người cô.

Vu Lộ xúc động xoa cánh mũi xinh đẹp của mình, “Em lại bị anh lừa rồi, đồ xấu xa.”

“Anh xấu lắm, vì thế bảo bối à, em phải nhốt chặt anh, đừng thả anh đi gây họa cho người khác.”

Cố Phong là ca sĩ đang cực kỳ nổi tiếng, hầu như mỗi ngày đều ở trên máy bay, thời gian hẹn hò của hai người không bao nhiêu. Hằng ngày chỉ biết nhắn tin, gọi điện thoại, chat video để vơi nỗi tương tư.

“Không nói chuyện nữa, anh mau nghỉ ngơi đi.” Vu Lộ rất đau lòng khi nhìn gương mặt gầy gò của Cố Phong qua màn hình máy tính, hai vành mắt anh đen hết cả rồi.

“Còn chưa được mười phút mà, bảo bối…” Cố Phong bất mãn, chu môi làm nũng.

“Ngoan, anh gầy quá, em nhìn đau lòng lắm.” Lần đầu tiên Vu Lộ thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. Anh mệt quá rồi.

“Bảo bối, dán mặt vào màn hình đi.” Cố Phong dịu dàng nói.

Cô làm theo lời anh.

“Chụt!” Cố Phong hôn một cái vang dội vào màn hình, “Rất yêu em, rất nhớ em, rất muốn ôm em, bảo bối à.”

“Anh xấu quá, em cũng nhớ anh.” Vu Lộ ôm chặt gối. Cô vùi đầu vào gối, đây là gối của anh.

Kể từ lúc cô thất nghiệp, anh rất hớn hở đón cô về nhà anh ở, cô đã hoàn toàn trở thành nữ chủ nhân của nhà anh.

“Bảo bối, chúng ta kết hôn đi.” Cố Phong nói, “Mặc dù thời gian, địa điểm, phương thức đều không thích hợp nhưng anh vẫn muốn nói. Bảo bối, anh muốn cưới em, để em giờ giờ phút phút đều có thể ở cạnh anh.”

“Được!” Vu Lộ không chút do dự, cô muốn ở bên anh.

Ở bên kia, Cố Phong đột nhiên đứng bật dậy, đá văng cửa phòng kế bên, túm lấy cổ áo của người đại diện, “Tôi muốn đặt chuyến bay về nước sớm nhất, lịch trình còn lại có bọn A Kỳ tham gia là đủ rồi!”

Người đại diện ngơ ngác, đến lúc hồi phục tinh thần mới hét lên, “Cậu nói gì?”

“Tôi muốn kết hôn! Anh! Nghe! Rõ! Chưa!?” Cố Phong cũng hét to.

Anh không muốn đợi thêm chút nào nữa, một phút cũng không.

Dù là người từng trải nhưng người đại diện vẫn bị giật mình, nói lắp bắp: “Khụ, kết hôn à, là chuyện tốt, chuyện tốt, chúc mừng, chúc mừng.”

Nghĩ một lát, rồi chân thành nói tiếp: “Chúc mừng cậu! Nhớ mời tôi uống rượu mừng đấy!”

“Tất nhiên rồi, người anh em!” Cố Phong hớn hở vỗ vai anh ta, cười tươi như hoa mùa xuân.

Vì thế, sau một đêm ngồi máy bay, Cố Phong chạy thẳng về nhà, hớn hở lôi Vu Lộ đi đăng ký kết hôn.

Ngày giờ rất đẹp, 13:14 ngày 9 tháng 9.

Bảo bối. Lúc gặp được em chính là lúc anh tìm được một nửa linh hồn còn lại của mình.

Sau khi kết hôn, Vu Lộ nhớ tới bề ngoài của anh trong lần gặp nhau đầu tiên, cô tò mò: “Lần chúng ta gặp nhau ấy, về phong cách nghệ thuật của anh thì có thể giải thích là vì không muốn người ta nhận ra anh, thế còn đôi tất màu đỏ thì sao?” Cô biết anh không thích màu đỏ.

Anh cười rồi hôn lên trán cô, “Trong sách nói màu đỏ là màu may mắn của anh vào ngày hôm đó, anh sẽ gặp được nửa kia của mình.”

Công khai.

Sau khi kết hôn, gương mặt Cố Phong lúc nào cũng rạng rỡ như được tắm trong gió xuân, đến người mù cũng nhìn ra anh đang yêu.

Vì thế, trong một chương trình, MC hỏi: “Nam thần Cố, có phải gần đây anh có chuyện gì vui đúng không?”

Nam thần Cố không nhìn ánh mắt ra hiệu của người đại diện đang ngồi dưới khán đài mà cười vui vẻ: “Ha ha, là chuyện rất vui, tôi kết hôn rồi.”

Cho dù là người trên sân khấu hay khán giả bên dưới đều sững sờ một chút rồi trở nên điên cuồng.

Người đại diện: “Mệt tim quá…”

Khi Vu Lộ biết chuyện, cô lo lắng gọi điện thoại cho Cố Phong, “Có khi nào em sẽ bị fan của anh lăng trì không?”

Nam thần Cố: “Không đâu, bọn họ đều nói muốn học hỏi em làm sao để cứu vớt ngân hà.”

…!!

Khiêu vũ.

Nam thần Cố: Buổi diễn lần này anh thiếu một vũ công, em nhảy với anh nhé?

Vu Lộ: Không! Em nhảy xấu lắm, hơn nữa em dễ bị hồi hộp lắm.

Nam thần Cố: Bảo bối à, chẳng lẽ em muốn anh nhảy sexy với cô gái khác?

Vu Lộ: Gì cơ? Nhảy sexy?

Cố Phong cười: Đúng vậy, hai người sẽ áp sát vào nhau, rồi mơn trớn nhau…

Vu Lộ: …

Nam thần Cố: Hửm? Bảo bối, em muốn anh bị cô gái khác sờ soạng sao?

Vu Lộ: … Em đồng ý với anh là được chứ gì.

Đùa à, cơ thể của nam thần nhà cô sao có thể bị người khác sàm sỡ chứ!

MV.

Vu Lộ bị Cố Phong kéo đi quay MV cho ca khúc mới của nhóm nhạc.

Nội dung MV kể về hai người tình cờ gặp nhau rồi yêu nhau.

Anh là nam chính, cô là nữ chính.

Đoàn làm phim: Ha ha, nam thần quay MV(1) là giả, khoe ân ái để ngược cún(2) mới là thật!

Ánh mắt vấn vương như có như không, không gian quanh hai người chỉ toàn một màu hồng .

Vì thế, nam thần Cố có thêm một biệt danh: Cuồng vợ.

(1) MV: viết tắt của từ music video.
(2) Cư dân mạng Trung Quốc thường nói dân FA là cún độc thân.


Cuối cùng, Vu Lộ mang thai.

Nam thần Cố vui sướng để trần nửa người không mang dép chạy quanh nhà cả đêm.

Vu Lộ tỏ ra rất bình tĩnh, nam thần không lên sân thượng tập dưỡng sinh là tốt lắm rồi.

Cố Phong: Bảo bối à, anh đã tìm được một cái tên rất hay cho tiểu bảo bối rồi.

Vu Lộ: Tên gì?

Cố Phong: Cố Lộc. Nam nữ đều đặt được.

Vu Lộ xấu hổ: Yêu anh.

Cố Phong: Yêu em, bảo bối.

(Trong tiếng Trung, từ Lộc phát âm giống từ Lộ)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom