• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full GỬI ANDRE (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Phần 1

01.

Âu Dương Ly Ly vẫn còn nhớ buổi hoàng hôn ấy, vào cái ngày mà lần đầu cô đặt chân đến Cambridge ấy. Nhấc chiếc vali cồng kềnh bước lên ca nô, ánh nắng chói lóa khiến cô chẳng thể mở nổi mắt. Phía xa xa, hải âu lượn vòng trên cao. Gió biển thổi đến, vành mũ cùng chiếc váy dài của cô tung bay dưới ánh nắng mặt trời.

Đó là nước Anh năm 1910. Cho dù Đức đã bắt đầu trỗi dậy sau cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ hai, thì Anh vẫn là một đế chế không bao giờ sụp đổ.

Cô học chuyên ngành Văn học Anh tại Đại học Cambridge, dù vậy, cô vẫn chọn học vài khóa của Khoa Toán học. Tuần thứ ba của buổi học Giải tích, giáo sư nổi trận lôi đình khi nhìn vào sổ điểm danh. Thầy nhờ người chuyển lời đến cậu sinh viên tên Andre, nếu như cậu ta còn không đến lớp thì sẽ được nhận con 0 đầu tiên kể từ khi nhập học.

Vài ngày sau, giáo sư viết lên bảng một bài toán dẫn xuất bậc n. Cả phòng chỉ toàn tiếng sột soạt. Mọi người bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Từ trước đến nay, trình độ Toán học của người Trung Quốc luôn bị cả thế giới coi thường, song môn Toán của Âu Dương Ly Ly thời Trung học cũng không tệ, vì thế cô lấy bút làm thử. Đọc full tại Vietwriter

Mới làm được vài bước thì phía sau bỗng truyền đến một giọng nói: “Đạo hàm đi.”

Đó là giọng Luân Đôn chuẩn với tone nam trầm. Âu Dương Ly Ly sững sờ quay đầu lại.

Ánh nắng rơi trên người chàng trai trẻ ngồi phía sau cô. Cậu ta có mái tóc màu nâu đậm, lông mi dài, ngũ quan hài hòa như tượng tạc, màu da điển hình của người Anh và chiếc mũi cao thẳng hệt như bức điêu khắc Hy Lạp. Hiềm nỗi mắt của cậu ta lại là màu đen - màu sắc tối nhất trên thế gian này.

Đến khi đối phương chau mày, Âu Dương Ly Ly mới hoàn hồn. Cô nói nhỏ: “Tôi đạo hàm rồi”.

Cậu ta nhìn cô, rồi nhẹ nhàng nói: “Đạo hàm thêm lần nữa đi”.

Ly Ly như được khai sáng, vội vàng quay người lại, đạo hàm thêm lần nữa công thức đã được đạo hàm trước đó, rồi giới hạn phần còn lại, thế là có được hằng số cuối cùng. Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác thành công rạo rực trong lồng ngực cô.

Âu Dương Ly Ly quay đầu lại, chưa kịp cất lời thì bên kia đã tự gật đầu tán thưởng chính mình: “Mình thật là thông minh mà!”.

Cô chợt nghe thấy có người gọi tên cậu ta, Andre. Ly Ly bất giác nhận ra, thì ra cậu ta chính là Andre.

Lúc tan học, cậu ta đi ngang qua cô, rồi dừng lại hỏi cô có muốn đi uống cà phê cùng cậu không. Vì tiết học tiếp theo của Âu Dương Ly Ly là nghiên cứu tiếng Latinh nên cô từ chối.

Mọi người xung quanh được một trận cười vang. Họ nói gì đó rất nhanh bằng tiếng Anh. Ly Ly đoán bảy tám phần là đang đùa rằng Andre - người có danh hiệu là Hoàng tử Toán học - ấy thế mà cũng bị bạn nữ từ chối.

Lúc này Âu Dương Ly Ly mới biết, cậu ta được tuyển vào Đại học Cambridge với vị trí đứng đầu toàn trường. Đối với Toán học, Andre là một thiên tài hàng thật giá thật.

Ly Ly gặp Andre lần thứ hai ở thư viện trường. Cô ôm chồng sách chuyên ngành dày cộm đi giữa các giá sách. Xui xẻo thay lại bất cẩn đụng phải chiếc bàn phía trước khiến toàn bộ sách trên tay rơi xuống.

Âu Dương Ly Ly cúi đầu thì nhìn thấy đôi giày oxford màu nâu. Ai đó đã nhặt sách lên và đặt ở chiếc bàn tròn bên cạnh cô. Thế là lại một lần nữa, cô nhìn thấy đôi mắt đen sẫm một màu của chàng trai thiên tài toán học.

“Nghiên cứu lịch sử văn học”, Andre hơi kinh ngạc nhìn Âu Dương Ly Ly. “Chuyên ngành của cậu là Văn học Anh à?”. Đọc full tại Vietwriter

Cô gật đầu. Cậu ta lại chẳng ừ hử gì mà cứ lật tập tài liệu tiếng Anh dày cộp, rồi bĩu môi vứt nó sang một bên.

Âu Dương Ly Ly cảm thấy hơi xấu hổ. Cô vẫn chưa quen với việc giao tiếp cùng người nước ngoài. Song cô vẫn hỏi cậu ta: “Cậu đang làm gì vậy?”.

Câu này có vẻ đã hỏi trúng tim gan của cậu rồi. Ly Ly thấy mắt của cậu ta nhanh chóng sáng rực. Andre đến bên bàn, chỉ vào một đống bản nháp lộn xộn: “Lý thuyết mật mã, cậu đã nghe chưa? Đây là mật mã Bacon đơn giản nhất, dùng a và b thay cho nhị phân trong Toán học”. Rồi cậu ta chợt ngưng lại, chau mày hỏi Âu Dương Ly Ly: “Cậu biết nhị phân không đó?”.

Ly Ly đỏ mặt. Cô khẽ gật đầu.

Andre cười phá lên, để lộ hàm răng trắng và đều tăm tắp. Sau đó, cậu ta viết nhanh một dòng chữ lên giấy nháp rồi đưa Âu Dương Ly Ly xem.

Ly Ly thẫn thờ nhìn chằm chằm vào những chữ ấy một lúc lâu. Bỗng cô nhớ tới trò chơi đoán mật mã mình hay chơi khi còn nhỏ, thế là cô lấy bút trong balo, rồi dịch chuyển đồng nhất tất cả các chữ cái. Khi di chuyển về phía trước thêm ba chữ cái, chúng đột nhiên có nghĩa chính xác.

Cô dịch những chữ ấy ra, rồi viết nó lên trên giấy: BẠN THẬT XINH ĐẸP. Cô đưa tờ giấy nháp lại cho cậu ta và vờ như không thấy lời khen ngợi ấy.

Cậu ta mỉm cười nhìn Âu Dương Ly Ly: “Cậu quả thật rất thông minh. Đây là loại mật cả cổ điển thứ hai, mật mã Caesar. Trò chơi chuyển chữ cái”.

Âu Dương Ly Ly nghĩ một hồi rồi nói với cậu ta: “Ở nước tôi cũng có cách chuyển mật mã tương tự như này. Chúng tôi sẽ viết nó trong thơ, thơ Tây Tạng hoặc là thơ palindrome[1]”.

Sau đó, cô đưa cho cậu ta vài ví dụ ngẫu nhiên.

Andre cười rồi nói: “Người Trung Quốc quả là tao nhã”.

“Cậu biết tiếng Trung à?”.

Andre lắc đầu.

“Cậu là người…”, cậu ta cố diễn đạt bằng thứ tiếng Trung ít ỏi mà mình biết. Vừa cố gắng nhớ lại vừa nói khiến cậu ta lạc điệu kinh khủng, nghe cứ như đang diễn hài kịch vậy. Cậu ta trước giờ chưa từng vụng về như thế, “... Trung Quốc thứ hai tớ gặp”. Đọc full tại Vietwriter

Khi chào tạm biệt nhau, Andre nói với Âu Dương Ly Ly: “Từ bỏ ngành Văn học Anh nhàm chán ấy đi, cậu nên đến Khoa Toán học.”

Ly Ly chỉ xem câu nói ấy là lời khen ngợi dành cho bản thân. Cô mỉm cười, cũng không đáp lại.

*Chú thích:

[1]. Thơ palindrome: thơ đọc xuôi hay ngược đều như nhau.

02.

Nước Anh bắt đầu chuyển mình sang đông. Cỏ cây trên phố Cambridge cũng bắt đầu tàn lụi.

Âu Dương Ly Ly gặp Andre bên bờ sông Cambridge. Cậu ta nằm nghỉ dưới tán cây với cuốn “Phân tích chức năng” úp trên mặt. Cô không chắc đó có phải là Andre không, nên chỉ đứng trước mặt cậu một lúc rồi đi đến phía bên kia của cây liễu, bắt đầu đọc sách.

Một lúc sau, vì hơi mỏi gáy nên cô ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Andre mặc chiếc áo sơ mi trắng đang đứng trước mặt mình.

Cậu ta mỉm cười nhìn Ly Ly, sau đó kéo cô ngồi dậy.

“Cậu đã xem xét chuyện lần trước tớ nói chưa?”, cậu ta hỏi cô.

Âu Dương Ly Ly cũng không ngờ là cậu ta lại nghiêm túc như vậy, cô ngơ ngác hỏi lại: “Tại sao?”.

“Vì cậu có thiên phú…”, cậu ta nhìn vào đôi mắt cô bằng ánh mắt đầy ma lực, ngạo nghễ nói: “Là Toán học đã chọn cậu, nó là nữ hoàng của tất cả các ngành khoa học”.

Âu Dương Ly Ly sững người. Cô thấy dường như mình đã động lòng rồi. Bất kể là với đề nghị của Andre, hay với chính con người cậu, cô đều đã rung động. Đọc full tại Vietwriter

Trong bài kiểm tra đầu tiên về phân tích Toán học, Âu Dương Ly Ly là một trong ba học sinh duy nhất của lớp đạt điểm A. Hiềm một nỗi, bài tập viết của môn chuyên ngành quá nhiều, nên ngay cả tiếng Anh cô cũng chỉ có thể nói lắp ba lắp bắp, càng chẳng thể nhắc đến tiếng Anh cổ điển phi cấu trúc làm gì nữa.

Thế là, Ly Ly bắt đầu làm thủ tục chuyển khoa. Đại học Cambridge là trường có thể tự do chuyển khoa một cách dễ dàng, huống hồ cô còn có cả một bảng thành tích sáng chói về Toán học. Đọc full tại Vietwriter

Âu Dương Ly Ly hiếm khi gặp được Andre, bởi cậu ta vẫn chẳng hề hứng thú với việc đến lớp, mà cô cũng không muốn chủ động nói với cậu ta về chuyện chuyển khoa này.

Cô bắt đầu lên kế hoạch đi làm sau giờ học. Song công việc part-time quả là khó kiếm. Bà chủ phòng trọ của Ly Ly sau khi biết được chuyện phiền não ấy của cô, liền nói rằng người quen của bà hiện đang cần tìm một giáo viên tiếng Trung, nếu như cô muốn làm thì bà có thể giới thiệu cho cô.

Ly Ly vội vàng cảm ơn bà, bởi đây thật sự là một công việc nhẹ nhàng và thoải mái hơn việc rửa bát rất nhiều.

Hôm sau, bà chủ phòng trọ muốn Ly Ly có thể dành thời gian đi gặp đối phương trước, thời gian gặp mặt là ngày 25 tháng này.

Âu Dương Ly Ly sững sờ: “Ngày 25 tháng này ạ? Hôm đó chẳng phải là lễ Giáng Sinh sao ạ?”.

Bà chủ trọ nhún vai bất lực: “Cậu ta là một người kỳ lạ. Hoặc là từ trước đến nay, cậu ta chưa từng đón Giáng Sinh!”.

Ngày lễ Giáng Sinh hôm ấy, cô đi tìm địa chỉ gặp mặt. Những ngày này Cambridge đã bắt đầu có tuyết rơi. Trên đường phố, trên những mái hiên, tuyết đọng lại thành thành tầng dày đặc. Gương mặt cô cũng như đông cứng lại, đỏ bừng vì lạnh. Cô giậm đôi chân gần như đã tê cóng để làm ấm người rồi đưa tay gõ cửa. Nhưng đáp lại cô là một không gian tĩnh lặng như tờ, chẳng có ai lên tiếng cả. Cô dùng sức gõ thêm vài lần nữa, song vẫn không ai trả lời.

Ly Ly đối chiếu lại địa chỉ hết lần này đến lần khác. Và theo như lời của bà chủ trọ, lúc này đối phương lẽ ra phải ở bên trong phòng! Cô vòng qua bên kia đường, đi đến bên cửa sổ thì phát hiện, vì quanh năm không được lau chùi nên những ô cửa kính đã bị phủ một lớp tro bụi dày đặc, hoàn toàn chẳng có cách nào nhìn thấy bên trong.

Ly Ly vừa mệt lại vừa lạnh, tuyết lại rơi càng lúc càng lớn. Dưới chiếc đèn đường, tuyết chất lên thành một lớp dày. Cô gõ cửa thêm lần nữa, nhưng vẫn cứ như thế, không một ai lên tiếng. Cô chán nản ngồi xuống bậc thềm, quyết định sẽ đợi thêm một lát.

Sau đó, cô cứ thế mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Khi có ai đó gọi, cô mới choàng tỉnh, ngước mắt lên và không ngờ rằng, người cô thấy lại chính là Andre. Cậu mặc một chiếc áo len ca-rô sẫm màu, nhìn chẳng khác gì một con nai sừng tấm hiền lành. Mặc cho chính cô cũng không thể lý giải được chiếc áo len ca-rô có liên quan gì đến con nai sừng tấm ấy. Đọc full tại Vietwriter

“Sao lại là cậu?”.

Cậu ta cười bất lực: “Tớ cũng rất muốn biết là tại sao cậu lại ngồi ngủ trước cửa nhà tớ đây”.

Ly Ly choáng váng đầu óc, lấy tờ giấy ghi chú mà bà chủ phòng trọ đã viết lúc trước đưa cho cậu: “Cậu đang tìm giáo viên tiếng Trung à?”.

Cậu ta thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Thì ra là cậu à!”.

Andre tức tốc xin lỗi Ly Ly, tại lúc nãy cậu ta đang chơi piano nên không nghe thấy tiếng gõ cửa của cô. Sau khi vào bước phòng, quả nhiên cô đã nhìn thấy một chiếc Grand piano[1], mà rải rác trên sàn nhà là rất nhiều giấy trắng. Cô tùy ý nhặt một trang lên, thấy trên đó toàn viết chằng chịt những mật mã khó hiểu.

“Cậu biết chơi piano à?”, cô hỏi.

“Ừ, thực tế thì đã có rất nhiều nhà Toán học cũng tinh thông âm nhạc, tỷ như nhà toán học Pháp Marin Mersenne - người đã tạo ra số nguyên tố Mersenne”. Cậu ta cười và nháy mắt với Ly Ly: “Âm nhạc là một phương tiện vận chuyển mật mã rất phổ biến, bất luận là thanh âm hay tần số, chúng đều có thể chuyển đổi thành số dưới dạng văn bản rõ ràng. Nếu như nắm được chìa khóa này, cậu sẽ có thể giải mã được những văn bản bí mật”.

Ly Ly mắt chữ A mồm chữ O: “Cậu thật là… điên khùng!”.

Andre hệt như một đứa trẻ, trả lời như không có gì: “Cậu không phải là người đầu tiên nói như vậy!”.

Ly Ly hỏi: “Tại sao cậu lại muốn học tiếng Trung?”.

Andre nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Vì các cậu có lịch sử”.

Ly Ly nghĩ trong đầu: một anh chàng người Anh kiêu kỳ!

Andre và Ly Ly quyết định mỗi tuần sẽ dạy một buổi. Cậu ta đề nghị trả cho cô mức lương cao đến khó tin, song Ly Ly lại nghĩ ngợi rồi nói: “Như này được không, tớ chỉ cậu tiếng Trung, cậu dạy tớ mật mã học và chơi đàn piano?”. Đọc full tại Vietwriter

Andre hỏi vặn lại cô: “Như thế cũng được à?”.

Ly Ly mỉm cười bất lực: “Là tớ hỏi ý kiến cậu mà”.

Lúc rời đi, Ly Ly bỗng nhớ đến hôm nay là lễ Giáng Sinh.

“Sao cậu không ra ngoài đón Giáng Sinh?”.

“Gì?”. Andre nháy mắt bối rối: “Hôm nay là ngày lễ à?”

Khi nhìn qua một lượt căn phòng đầy ắp giấy nháp và sách vở, cùng với những mảnh ghi chú được dán khắp tường, Âu Dương Ly Ly chợt nhớ tới lời của bà chủ phòng trọ, nhịn không được mà cười thành tiếng.

“Cậu sống một mình hả? Bố mẹ cậu đâu?”.

Cậu ta nhăn mặt, có vẻ như đây là một vấn đề rất phức tạp. Một lúc sau, cậu ta không dễ gì mới điều chỉnh được tâm tư: “Tớ trốn ra khỏi nhà đấy. Bố mẹ không cho tớ học Toán, họ muốn tớ thừa kế chức vụ trong gia đình”.

Ly Ly khẽ gật đầu. Những ngón tay của cô xoa vào đôi găng tay len vốn đã vón cục, cũng không biết phải nói gì vào lúc này. Thay vào đó, Andre cất lời: “Hôm nay là lễ Giáng Sinh à?”.

Cô lại tiếp tục gật đầu, đối phương mới nhận ra mà “A” một tiếng, khẽ cười, nói: “Tớ sinh ra vào lễ Giáng Sinh đấy”.

Âu Dương Ly Ly hiểu ý ngay, vốn định nói câu “Happy Birthday” với cậu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ chẳng quan tâm gì đến sinh nhật của cậu ấy, Ly Ly lại hiếu kỳ: “Người Anh các cậu ăn mừng sinh nhật như thế nào vậy?”.

Andre chau mày, cái lộ ra là biểu hiện của sự chán ghét: “Khiêu vũ và khiêu vũ không ngừng nghỉ”.

Ly Ly vẫn còn muốn nói gì đó, song bụng của cô lại chẳng biết điều mà kêu lên “Ọc ọc”.

Cô xấu hổ nhìn Andre, cậu ta cất lời: “Để tớ vào bếp xem còn gì cho cậu ăn không nha, hoặc tớ có thể nướng cho cậu một củ khoai tây”. Đọc full tại Vietwriter

“Thôi không cần đâu, tớ có thể mượn nhà bếp của cậu một lát không?”.

Nhưng khi bước vào nhà bếp của Andre, Ly Ly mới bắt đầu hối hận. Thức ăn trong này đơn điệu đến chẳng thể đơn điệu hơn, thật khiến người ta tuyệt vọng. Cụ thể là chỉ có khoai tây, sữa bò và thêm một vài cái bánh quy khô. Vốn dĩ cô muốn làm cho cậu một bát mì trường thọ, sau đó mới phát giác ra: Cô đang ở nước Anh.

Hết cách, cuối cùng cô chỉ đành nướng một củ khoai tây và ăn cùng với phô mai.

Ly Ly vừa ăn vừa nhìn con người quý tộc trước mặt. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, mái tóc nâu của cậu hơi ngả sang đỏ. Cậu mặc một chiếc quần dài màu đen, đôi dép lông để lộ một phần mu bàn chân. Cậu ấy chẳng quan tâm gì, cứ thế ngồi trên sàn nhà, lấy giấy ra tính các bài toán.

Khoảnh khắc ấy, Ly Ly cảm thấy trái tim mình trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.

Cuối cùng, cô cũng biết sự đen tối không đáy trong đôi mắt của cậu đến từ đâu rồi. Thật ra, bản thân nó lại đại diện cho sự thuần khiết nhất trên thế gian. Đọc full tại Vietwriter

Âu Dương Ly Ly nhớ đến sự đánh giá của viện trưởng đối với Andre, ông ấy nói: Trong một vạn người, có thể xuất hiện một thiên tài; nhưng trong một vạn thiên tài chỉ có thể xuất hiện một Andre.

*Chú thích:

[1]. Grand piano: là loại đàn piano lớn hay còn gọi là Đại dương cầm.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom