Full Hot Giấc mơ tỷ phú - Triệu Phong (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 974-980

Chương 974: Gia tộc ra tay
Sát thủ ngất lịm đi, Triệu Phong hừ lạnh
một tiếng, cầm lấy con dao găm tiếp tục
dùng sức.
Khiến sát thủ lại một lần nữa thanh tịnh.
“Tao có hàng ngàn hàng vạn cách khiến
mày sống không bằng chết!" Triệu Phong
lạnh giọng nói.
Điều khiển Triệu Phong bất ngờ là sát thủ
vẫn cố gắng chịu đau, cắn răng không nói
một lời!
“Không ổn rồi!”
Khi Triệu Phong chuẩn bị tiếp tục tra tấn
tên sát thủ thì đột nhiên phía sườn núi có
một bóng dáng tiến về phía biệt thự dưới
chân núi.
Tốc độ của bóng dáng đó cực kỳ nhanh,
bên này Triệu Phong không còn thời gian
tiếp tục chơi đùa với tên sát thủ này nữa,
vội vàng rút dao găm da, nhanh chóng
cứa qua yết hầu tên đó.
Xoet! Máu tươi tuôn ra, sát thủ mất mạng
ngay tại chỗ.
Triệu Phong lo lắng Mộc Hồng Diệp xảy ra
chuyện, vội vàng chạy về phía biệt thự,
chỉ hy vọng có thể nhanh hơn tên sát thủ
một bước.
Thế nhưng khi sắp tới biệt thự hai bóng
dáng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt
Triệu Phong...
Bên trong biệt thự một bóng đen đi tới.
Mộc Hồng Diệp sợ tới mức cả người run
rẩy, trốn ở trong góc không dám phát ra
tiếng động.
Lộp! Cop!
Mộc Hồng Diệp có thể nghe rõ ràng từng
tiếng bước chân trong gara đang tới gần
phía mình, cô ấy căng thẳng đến nỗi mồ
hôi ướt nhẹp bàn tay.
“Không muốn tên Triệu Phong đó chết thì
mau ra đây!" Một giọng nói âm trầm
truyền tới.
Mộc Hồng Diệp sợ hãi, Triệu Phong có
khả năng đang gặp nguy hiểm!
Không thể nào, với sức mạnh của anh,
sao có thể thua trước đám sát thủ này
được chứ!
Phanh!
Đang lúc Mộc Hồng Diệp do dự, sát thủ
đột nhiên bắn một phát súng vào ngay
bên cạnh Mộc Hồng Diệp.
Tiếng động thình lình vang lên khiến Mộc
Hồng Diệp sợ hãi hét lên... "A." Nghe
được tiếng súng bên trong biệt thự, lòng
Triệu Phong nóng như lửa đốt.
Đảng chết, hai người này CỔ ý kéo dài
thời gian khiến Triệu Phong không khỏi
tức giận.
Vốn dĩ không muốn dây dưa với hai người
này.
Nhưng chúng vẫn luôn né tránh khiến cho
Triệu Phong có chút mất kiên nhẫn
"Cút!”
Triệu Phong hét lớn một tiếng, dùng hết
sức bình sinh bằng tốc độ nhanh nhất lao
về phía một người trong số đó.
Người nọ tuy rằng sức mạnh không bằng
Triệu Phong nhưng tốc độ cũng rất
nhanh,
Chỉ là lúc này anh ta không ngờ Triệu
Phong lại bùng nổ tốc độ như vậy...
Phanh!
Trong nháy mắt lồng ngực anh ta sụp đổ,
chưa kịp phòng bị đã nằm sấp trên mặt
đất, không còn hy vọng sống sót..
Đồng bọn của anh ta thấy vậy không khỏi
hít một ngụm khí lạnh.
Sức mạnh khủng bố như vậy, anh ta biết
chính mình sẽ không có cơ hội thắng.
"Anh... anh đừng lại đây!” Thấy Triệu
Phong đi tới, sát thủ vô cùng sợ hãi. Đây
là lần đầu tiên anh ta thấy một loại sát
khí khủng bố như vậy trên đời này
Triệu Phong cũng không tiếp tục tính toán
với người này Anh chạy thẳng về phía biệt
thự. Khi tới biệt thự thì đã không thấy
Mộc Hồng Diệp đâu nữa! Trong lòng Triệu
Phong tức giận, sát khí trong nháy mắt
tràn ngập.
Dám bắt người của mình đi ngay trước
mắt mình, loại chuyện này khiến Triệu
Phong không thể chấp nhận nổi.
Triệu Phong cầm lấy điện thoại, gọi tới
một dãy số đã lâu lắm rồi không gọi tới.
Điện thoại vừa kết nối đã truyền tới giọng
nói hồn hậu của một người đàn ông
“Mộc Hồng Diệp bị bắt cóc, bây giờ ngay
lập tức yêu cầu gia tộc phái người đi tìm
cho tôi!” Triệu Phong nói,
Người đàn ông phía bên kia đầu dây nghe
được tin này không khỏi sửng sốt.
“Vâng." Chỉ trong một phút, toàn bộ Kinh
Đô trở nên náo loạn...
"Phong tỏa tất cả các tuyến đường ra vào
Kinh Đô, tất cả các chuyến bay và đường
sắt đều phải phải người điều tra!”
Không được bỏ qua bất kỳ ngóc ngách
nào ở Kinh Đô nảy, lục soát từng nhà
một!”
“Thu thập tất cả camera theo dõi quanh
khu vực biệt thự Thiên Vân Sơn.”
Sau khi truyền đạt các mệnh lệnh xong,
khắp các con phố quanh Kinh Đô đều tràn
ngập những người mặc đồ đen bắt đầu
tiến hành điều tra các đối tượng khả
nghi..
Vùng ngoại thành xa xôi cũng có người
tới điều tra, xe thiết giáp phong tỏa tất cả
các lối ra vào trọng yếu.
Tất cả các nhân viên ở sân bay và bến
tàu đều bị điều tra từng người một.
Mà những ông trùm trong giới ở Kinh Đô
cũng bắt đầu hết sức phải thuộc hạ đi
truy tìm Mộc Hồng Diệp.
Bên phía Hill Charlie cũng bị quy mô tìm
kiếm lớn như vậy làm Kinh Động tới, anh
ta không ngờ chỉ có Mộc Hồng Diệp mà
có thể khiến mọi chuyện chấn động như
vậy.
Sức mạnh sau lưng người này đã vượt
qua tưởng tượng của anh ta,
"Ông chủ, chúng ta phải rời khỏi đây, nếu
tiếp tục ở đây sẽ gặp nguy hiểm måt!"
Harry nói.
Tuy rằng Hill Charile luôn kiêu ngạo
nhưng đối với chuyện trước mặt này cũng
hiểu rõ.
“Mau chóng ký hợp đồng với Lý Hồng
Bác, xử lý xong việc này chúng ta trở về
nước Tây...”
Một tiếng sau.
Trong một ngôi nhà gỗ kín đáo ở vùng
ngoại ô, Mộc Hồng Diệp bị trói chặt trên
ghế.
Một người đàn ông ngồi trước mặt cô ấy,
trên mặt anh ta có một sẹo rõ ràng do
dao cứa.
Mà đứng phía sau anh ta chính là tên đã
ngăn cản Triệu Phong ở biệt thự ban näy.
Người đàn ông mặt sẹo còn lại chính là
người đã bắt Mộc Hồng Diệp đi. "Ông
chủ, vì đối phó với bọn họ, lão tam và lão
tử đều đã chết, hiện giờ chúng ta nên làm
thịt người phụ nữ này để bảo thù cho họ!
Tên sát thủ vừa nói vừa đe dao găm tới
gần Mộc Hồng Diệp.
“Dừng tay!" Người đàn ông mặt seo quát
lạnh một tiếng: “Hiện giờ giết cô ta thì
chúng ta sẽ không lấy được đồng tiền
nào!”
Người đàn ông kia cắn răng muốn nói gì
đó nhưng ông chủ đã lên tiếng thì anh ta
đành phải nhìn xuống, Mộc Hồng Diệp đã
lăn lộn trên thương trường nhiều năm, lúc
này cô ấy vẫn rất bình tĩnh, biết mấy
người này vì tiền lại càng dễ dàng thương
lượng hơn.
“Nếu các người muốn tiền thi bao nhiêu
tôi cũng có thể cho các người, chỉ cần các
người thả tôi ra!” Mộc Hồng Diệp nói.
Người đàn ông mặt sẹo khinh thường bật
cười, nhìn thoáng qua Mộc Hồng Diệp
nói: “Những người làm việc như chúng tôi
nếu không có quy củ thì sẽ chết rất thảm,
cho nên cô vẫn là nên thu hồi cái suy nghĩ
đó lại đi!”
Lúc này phía người đàn ông mặt sẹo
truyền tới một tin nhắn, khi anh ta nhìn
thấy tin nhắn, cả người không khỏi run
lên...
Người đàn ông thấy sắc mặt ông chủ kỳ
lạ cũng vội vàng tiến lên. Khi nhìn thấy tin
nhắn trên điện thoại di động, sắc mặt
cũng trở nên tái nhợt. "Ông chủ, toàn bộ
Kinh Đô đều đang tìm người phụ nữ này.”
Cất điện thoại di động đi, người đàn ông
mặt sẹo hít một hơi thật sâu rồi đi tới
trước mặt Mộc Hồng Diệp.https://vietwriter.vn/threads/giac-mo-ty-phu-full.6623/
"Không ngờ thân phận của cô lại quan
trọng như vậy, khiến người người đi tìm
cô tới vậy, xem ra chỗ dựa của cô khá
mạnh, đúng là khiến chúng tôi khó xử..."
Người đàn ông mặt sẹo cười khổ nói.
Mộc Hồng Diệp biết mình bị bắt đi chắc
chắn Thám Phong sẽ vận dụng hết sức
mạnh của gia tộc: "Thả tôi ra, tôi sẽ bảo
họ tha cho các người, đừng có làm
chuyện không tỉnh táo nữa!”
Người đàn ông mặt sẹo nghe vậy khóe
miệng khẽ cong lên một nụ cười dữ tợn.
Lúc này, bên ngoài phòng truyền tới tiếng
bước chân, người đàn ông mặt sẹo lập
tức trở nên cảnh giác, nắm chặt con dao
găm trong tay.
Kẽo kẹt, cửa phòng mở ra.
Khi thấy rõ người tới, người đàn ông mặt
sẹo và thuộc hạ mới buông dao găm
xuống.
Người vừa bước vào là một người đàn
ông tóc vàng mặt xanh, thuộc hạ của Hill,
Harry.
Bước vào phòng, Harry nhin Mộc Hồng
Diệp ở bên trong thì không khỏi nhíu mày
Quá rõ ràng, việc chỉ bắt được một mình
Mộc Hồng Diệp khiến anh ta vô cùng bất
mãn.
Chương 975: Manh mối
"Nhìn dáng vẻ các người có vẻ là thất bại
rồi?” Harry lạnh giọng nói với người đàn
ông mặt sẹo,
Người đàn ông mặt sẹo hơi mím môi nói:
“Hai anh em của chúng tôi đã chết..."
Harry hừ lạnh một tiếng, không muốn
nghe người đàn ông mặt sẹo giải thích,
mà đi thẳng tới trước mặt Mộc Hồng
Diệp, vẻ mặt nghiền ngâm,
“Đúng lúc một cô gái phương đông xinh
đẹp, đáng tiếc..."
Mộc Hồng Diệp nhìn Harry, sắc mặt tái
nhợt, cô ấy có thể nghe ra sát ý trong lời
nói anh ta.
"Hiện giờ anh thả tôi ra thì còn có cơ hội
chuộc tội nếu không bạn trai tôi chắc
chặn sẽ không tha cho các người!” Mộc
Hồng Diệp cần răng nói,
“Ha ha ha..” Harry khinh thường cười,
hiện giờ Kinh Đô đã náo loạn như một nồi
chảo heo, mà Hill cũng đã biết được sức
mạnh to lớn phía sau Triệu Phong.
Cho nên cũng không định ở lại đây lâu,
chỉ chờ Lý Hồng Bác đồng ý hợp tác là sẽ
rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng trước khi đi, người duy nhất mà
Hill muốn đối phó là Triệu Phong!
Lúc trước Triệu Phong lật đổ tập đoàn
Khổng Thị đã khiến gia tộc Hill bị tổn thất
nặng nề, trong lòng Hill Charlie đương
nhiên thấy bất bình.
Harry ngồi xổm nửa người, giơ tay năm
lầy cầm Mộc Hồng Diệp, cười lạnh nói:
"Tôi khuyên cô vẫn là nên từ bỏ suy nghĩ
này đi, không lâu nữa tôi sẽ tiến các
người cùng lên thiên đường!”
Trong lòng Mộc Hồng Diệp đột nhiên thấp
thỏm, rõ ràng đối phương muốn. lợi dụng
mình để dụ Triệu Phong ra, nói như vậy
Triệu Phong cũng sẽ bị nguy hiểm
Bên kia, Triệu Phong không ngừng lái xe
khắp Kinh Đô để tìm kiếm dấu vết.
Dựa theo anh phán đoán, muốn giấu
người trong thành phố này thì không có
khả năng, khả năng duy nhất chỉ có ở
vùng ngoại thành.
Lúc này, điện thoại Triệu Phong vang lên,
Là Lý Hồng Bác gọi tới.
"Anh Triệu Phong, bên phía Hi đã hẹn gặp
mặt, địa điểm là khách sạn Mạn La!”
Trong điện thoại truyền tới giọng nói Lý
Hồng Bác.
“Được, tôi sẽ tới đó, nhớ kỹ phải giữ chặt
bọn họ!” Triệu Phong nói xong lập tức tắt
điện thoại, tiếp tục tìm kiếm Mộc Hồng
Diệp.
Qua một ngày tìm kiếm, vẫn như cũ
không hề có chút tin tức gì. Hôm sau ở
khách sạn Mạn La. Lý Hồng Bác đã tới địa
điểm hẹn gặp mặt củng Hill Charlie. Lúc
này Hill Charlie dẫn Harry tới.
"Ông chủ, anh nói xem liệu có âm mưu gì
không!" Sau khi xuống xe, Harry nói với
Hill.
Hill khinh thường cười, nhàn nhạt nói:
“Harry, cậu bị người kia dọa bay mất lả
gan rồi sao? Đừng quên, hiện giờ bạn gái
anh ta còn ở trong tay chúng ta, cho dù
là có sập phải cái bẫy của bọn phương
đồng hèn mọn này thì cũng đều có làm
khó dễ được tôi!”
Harry gật đầu, không nói gì nhưng trong
lòng vẫn mơ hồ cảm thấy có một dự cảm
chẳng lành.
Lúc này cách đó không xa, Triệu Phong
đang nhìn chằm chằm hai người họ, trong
mặt tràn đầy sát khí, nếu không phải còn
chưa biết tung tích của Mộc Hồng Diệp,
Triệu Phong nhất định sẽ xông ra làm thịt
hai người đó.
Bên trong phòng, Lý Hồng Bác và Hill
Charlie gặp mặt rồi nói chuyện rất vui ve.
"Ông Lý Hồng Bác, nếu không có vấn đề
gì thì chúng ta có thể ký hợp đồng ngay
lập tức!” Hill Charlie mỉm cười nói.
Lý Hồng Bác lúc này thu lại ý cười, vẻ mặt
có chút nghiêm túc nói: "Anh Hill Charlie,
chuyện này chúng ta cũng không cần vội
vàng ký hợp đồng, bởi vì công ty Lý Thị
của chúng tôi cũng không phải chỉ có một
mình tôi, tôi còn phải trở về thương lượng
với các cổ động một chút..."
Thấy Lý Hồng Bác do dự, trong lòng Hill
Charlie vô cùng không vui.
“Có phải ông Lý Hồng Bác chưa hài lòng
với vấn đề gì không?” Hill Charlie hoi.
Lý Hồng Bác lắc đầu, vẫn đưa ra lý do
như cũ.
Hill Charlie hít sâu một hơi, ra vẻ đáng
tiếc nói: “Nhìn dáng vẻ của ông Lý Hồng
Bác xem ra cũng không có thành ý,
chuyện này tôi thấy vẫn nên là thời đi
vậy."
Nói rồi, Hill Charlie bèn đứng dậy chuẩn bị
rời đi, với anh ta mà nói thì không có thời
gian ở đây để kéo dài mọi chuyện nữa,
nếu như Triệu Phong tim. được tung tích
của Mộc Hồng Diệp thì anh ta sẽ gặp rất
nhiều phiền toái ở Kinh Đô.
Thầy Hill Charlie muốn đi, Lý Hồng Bắc
lúc này mới đứng dậy ngăn cản, cười nói:
"Anh Hi Charlie, anh đừng vội, tập đoàn
Lý Thị chúng tôi vô cùng có thành ý."
"Ông Lý Hồng Bác, ông có ý gì đây?" Hill
Charlie vẫn giữ khuôn mặt tươi cười như
cũ nhưng cũng cảm thấy tình hình có chút
không đúng, thầm ra hiệu ảnh mặt với
Harry.
“Anh Hill Charlie, tôi không biết vì sao anh
lại vội vã muốn ký hợp đồng như vậy, lẽ
nào anh không chờ nổi ba ngày sao?” Lý
Hồng Bác nói.
Hill Charlie xua xua tay, ba ngày đối với
anh ta mà nói có thể tăng lên rất nhiều
nguy hiểm!
Nếu như Triệu Phong ra tay với anh ta ở
đây trong ba ngày này, vậy thì dù anh ta
có một cảnh cũng không thể thoát được!
“Nếu như ông Lý Hồng Bác vẫn muốn hợp
tác thì muộn nhất trong sáng mai chúng
ta sẽ ký kết hợp đồng, nếu không thì thôi
đi, chuyện này ông suy nghĩ cho kỹ, có
thể liên hệ với Harry!” Nói rồi Hill Charlie
lập tức rời khỏi căn phòng cùng Harry
Rời khỏi căn phòng, hai người lên xe định
đi tới nơi ở bí mật ở Kinh Đô của Hill
Charlie
Khi đoàn xe của Triệu Phong định đi theo
anh ta. Điện thoại di động của anh đột
nhiên vang lên một tin nhắn của sổ lạ.
"Anh Triệu Phong nếu anh muốn bạn gái
mình sống sót thì đừng có đi theo tôi, nếu
không tôi không dám cam đoan cô ta có
giữ nổi mạng hay không đâu!”
Tin nhắn này rõ ràng là Hill Charlie gửi
tới.. Răng rác! Triệu Phong nghiền nát
điện thoại di động trong tay. "Anh Triệu
Phong, hiện giờ phải làm sao đây?" Kim
Nam hỏi.
Vẻ mặt Triệu Phong âm trầm, trước mắt
chỉ có thể hy vọng bên phía gia tộc có thể
mau chóng tìm được tung tích của Mộc
Hồng Diệp, đến lúc đó anh mới có thể ra
tay với Hill Charlie.
“Nguyên Lão, Mộc Hồng Diệp bị bắt đi, tôi
thấy hiện giờ Triệu Phong sắp bị người ta
chơi chết rồi!" Triệu Tự Nguyên nói với
Nguyên lão bằng vẻ mặt đắc ý.
Nguyễn Lão nhàn nhạt cười, tuy rằng ông
ta cũng bất ngờ với chuyện này, nhưng
đây lại là cơ hội tốt ngàn năm có một.
Nếu Triệu Phong bị gia tộc Hill kia lật đổ,
vậy thì tương lai người thừa kế gia tộc
Ngoan Nhân chỉ có thể là Triệu Tự
Nguyên có tư cách đảm nhiệm, mà tới lúc
đó, địa vị của ông ta cũng tự khắc sẽ
được nâng lên.
“Tự Nguyên, sau khi xong chuyện này,
những gì cần xử lý thi xử lý sạch sẽ tất cả
đi..."
Triệu Tự Nguyên gật đầu, rời khỏi biệt
thự của Vân Lão Đêm đó...
Triệu Phong một mình đi tới sườn núi xảy
ra trận đấu súng hôm trước, muốn tìm lại
chút dấu vết còn sót lại.
Tuy rằng thi thể đã được Kim Nam cho
người xử lý nhưng vài dấu vết của tên sát
thủ vẫn còn lưu lại ở đó.
Khi Triệu Phong đi tới vị trí ban đầu tên
sát thủ ẩn nấp, anh thấy trên mặt đất còn
lưu lại vài tàn thuốc và một chai nước
khoáng.
Tuy rằng đây đều là những đồ vật hết sức
bình thường nhưng lại khiến cho Triệu
Phong chú ý.
Bởi vì nhãn hiệu của chai nước khoáng kia
không phải loại bình thường có thể mua
được trong siêu thị hay cửa hàng tiện lợi,
đây là một loại nước khoáng không chính
hãng cực kỳ hiếm thấy, chỉ có mấy vùng
nông thôn hoặc mấy chỗ xa xôi mới bán.
Cầm lấy điện thoại di động, Triệu Phong
chụp một tấm ảnh hình chai nước khoáng
sau đó gửi đi.
“Giúp tôi điều tra xem quanh Kinh Đô có
nơi nào bán nước khoáng hiệu này!"
Chương 976: Mộc Hồng Diệp được
cứu
Tin tức rất mau được truyền đi, không
đến mười phút sau. Triệu Phong đã nhận
được tin nhắn trả lời.
“Nước khoáng này là hàng giả, gần Kinh
Đô có một nơi gọi là thôn Bàng có bán
loại nước này!”
Thôn Bàng!
Nơi đó là địa chỉ bất hợp pháp, dân cư
thưa thớt nên lúc tìm kiếm thường bị bỏ
qua.
Lập tức bao vây thôn Bàng cho tôi! Ngay
lập tức, hàng loạt chiếc xe đều đồng loạt
hướng về phía thôn Bàng...
Nửa tiếng sau, tốc độ của Triệu Phong đã
khiến quãng đường rút ngắn được một
nửa,
Rất nhanh, Triệu Phong đã đi tới bên
cạnh thôn Bàng.
Vị sợ sát thủ sẽ cảnh giác, Triệu Phong
dừng xe ở một nơi kín đáo bên ngoài thôn
rồi một mình lẻn vào thôn.
Ảnh trăng mờ ảo, trong thôn chỉ có vài hộ
gia đình le lói lên ảnh đèn.
Triệu Phong đi tới một cửa hàng bán lẻ
trong thôn, đây cũng là nơi duy nhất bản
đồ trong thôn.
“Muốn mua gi?” Ông chủ ngậm thuốc lá
xem di động, thầy Triệu Phong tiến. vào
bèn lười biếng hỏi.
"Nước khoáng!”
“2 tệ, tự lấy đi!” Một lọ nước khoáng thôi
nên ông chủ cũng lười đứng dậy
Đi tới một hòm đồ hỗn độn, Triệu Phong
liếc mắt một cái đã thấy mấy chai nước
khoáng hiệu kia.
Tùy tiện cầm lấy một hai, Triệu Phong lại
một lần nữa đi tới trước mặt ông chủ.
“Gần đây trong thôn có người mua một
lượng lớn nước khoáng không?" Triệu
Phong mở miệng hỏi.
Ông chủ sửng sốt, giương mắt nhìn Triệu
Phong, có chút cảnh giác hỏi: “Anh là
người nơi khác tới à, hỏi những cái này
làm gì?"
Triệu Phong nhàn nhạt cười, lấy một xấp
tiền từ trong túi ra đặt trước mặt ông
chủ.
“Hỏi anh nói cái gì anh nói cái đó thì số
tiền này chính là của anh!” Triệu Phong
nói.
Nhìn thấy tiền, ông chủ lập tức đứng bật
dậy khỏi ghế.
Số tiền này đủ để anh ta sống hai năm
mà không cần dựa vào cái cửa hàng nhỏ
này.
“Được được được... vậy anh hỏi đi tôi
nhất định sẽ nói!" Ông chủ một tay cầm
tiền cất đi, nhét vào trong tủi mình rồi
nói.
“Mấy ngày nay có mấy người ngoài
thường tới đây mua đồ không?" Triệu
Phong nói
Ông chủ vô cùng cẩn thận nhìn bốn phía
xung quanh, sau khi xác nhận không có
người mới thấp giọng nói: “Gần đây trong
thôn đúng là có mấy người bên ngoài tới,
thần thần bí bí, thường xuyên tới mua
nước và thuốc lá, thỉnh thoảng còn mua
mỳ gói gì đó nữa.
“Mấy người?"
“Lúc trước có bốn người, gần đây hình
như chỉ còn hai người, mấy người này
ban ngày không thể thấy được, hình chỉ
chỉ trời tối mới đến mua vài thứ!” Ông
chủ nói.
Nghe vậy Triệu Phong đã chắc chắn mấy
tên sát thủ kia đang ở trong thôn nay.
“Bọn họ đang ở đâu anh có biết không?”
Triệu Phong tiếp tục hỏi. Ông chủ do dự
một chủ, ánh mắt dừng lại ở túi tiền Triệu
Phong. Triệu Phong lạnh lùng cười, lại lấy
ra một xấp tiền đặt xuống trước mặt ông
chů.
"Noi di!"
Ông chủ cười đắc ý, nhận tiền sau đó đi
ra khỏi quầy hàng, chỉ về một ngôi nhà ở
phía chân núi.
"Chính là ở đó, anh muốn tìm bọn họ thì
nên cẩn thận một chút, nhìn dáng vẻ họ
đều không phải người tốt đâu!”
Triệu Phong gật đầu, sau đó dặn dò ông
chủ vài câu rồi hướng về ngôi nhà ở phía
chân núi.
"Ông chủ, anh nói tên đàn ông nước
ngoài đó có đáng tin không?” Người đàn
ông hỏi.
Tên mặt sẹo thưởng thức con dao găm
trong tay, khinh miệt cười nói: “Nếu bọn
họ không đáng tin thì lần này sẽ đưa bọn
họ xuống cửu tuyên cùng anh em chúng
ta!”
Đúng lúc này, Triệu Phong ở bên ngoài
đã lên được vào phía trong sân của ngôi
nhà.
Trong nhà ánh đèn lờ mờ nhưng Triệu
Phong liếc mắt một cái vẫn có thể nhìn
thấy Mộc Hồng Diệp.
Thấy Mộc Hồng Diệp tuy rằng bị trói
nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, Triệu Phong
thở phào một hơi.
"Ai!" Người đàn ông mặt sẹo đột nhiên
quát lớn một tiếng, Người đàn ông kia
cũng lập tức trở nên cảnh giác. "Không
hay rồi..."
Khi hai người chuẩn bị phản ứng lại chạy
về phía Mộc Hồng Diệp thì đã muộn.
Triệu Phong đã vọt vào từ cửa sổ, thuận
thể đá một phát vào tên sát thủ. Đoàng
Đoàng!
Tên đàn ông mặt sẹo có tốc độ rất
nhanh, lúc này đã giơ súng lục lên bần về
phía Triệu Phong.
Thế nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc là
hai phát sáng gần như vậy nhưng lại
không trùng phát nào.
“Đúng là tìm chết!”
Hai chân Triệu Phong dùng lực, như quỷ
xuất hiện ngay trước mặt tên mặt seo.
Trong lòng tên mặt sẹo không khỏi hít
một ngụm khí lạnh, khi muốn thối lui lại
phát hiện bả vai mình đã bị Triệu Phong
nắm chặt lấy!
Răng rắc! Một trận đau đớn xuyên tim
truyền tới từ cánh tay người đàn ông mặt
sẹo.
Người đàn ông mặt sẹo vẫn cố gắng nhẫn
nhịn, chỉ kêu lên một tiếng sau đỏ lại duỗi
một tay khác tới hồng.
Một ánh sáng lạnh lẽo lỏe qua, tiến thẳng
về phía yết hầu Triệu Phong. Am!
Con dao găm xoẹt qua, tên mặt sẹo
không có cảm giác dao găm Xoẹt qua
thân thể.
Ngược lại cảnh tay anh ta truyền tới một
trận đau nhức. Theo đó, con dao găm
cũng rơi xuống đất.
Tên đàn ông mặt sẹo lạnh người, lúc này
anh ta không còn chút cơ hội nào để
phản kháng người trước mặt nữa rồi.
Phanh!
Một chân đá bay tên mặt sẹo đến góc
tường, vách tường cũ nát trong nháy mặt
hiện lề những vết nứt..
Tên mặt sẹo nghiến răng, cố nén cảm
giác tanh ngọt của máu trong miệng.
Lúc này tên sát thủ kia đã bò dậy, chẳng
qua anh ta cảm giác cả người lạnh toát,
không hề có sức chiến đấu như thường
ngày.
“Tôi phải giết anh!" Người đàn ông
nghiến răng, cầm theo con dao găm vọt
về phía Triệu Phong.
“Lão nhị...” Tên mặt sẹo nhắm mắt lại, đã
đoán được kết cục người anh em của
mình, Phật! Như anh ta dự đoán, con dao
găm đã đâm trúng trái tim tên sát thủ...
Triệu Phong liếc mắt nhìn tên mặt sẹo
một cái, thấy anh ta không có ý chạy
trốn, không khỏi có chút bất ngờ.
"Nói cho tôi biết tên Hill ở đây, tôi có thể
tha cho anh một con đường Sống!" Giọng
nói lạnh bằng của Triệu Phong truyền tới.
Tên mặt sẹo thở dài một hơi lắc đầu nói:
"Giết tôi đi, tôi không biết bọn họ đâu!”
Triệu Phong hừ lạnh một tiếng, túm lấy
bả vai tên mặt sẹo kéo về phía phòng
giam giữ Mộc Hồng Diệp, sau đó ném anh
ta trên mặt đất.
Mộc Hồng Diệp nghe thấy tiếng ầm ỹ bên
ngoài, đoán được Triệu Phong đã tới cứu
mình.
Giờ phút này, Mộc Hồng Diệp cũng không
quả bất ngờ, khuôn mặt ẩn chứa ý cười
nói: “Em biết là anh nhất định sẽ tới cứu
em mà..."
Triệu Phong cúi người cởi trói cho Mộc
Hồng Diệp.
“Xin lỗi, anh sai rồi, là anh không bảo vệ
tốt cho em! Em yên tâm, sau này tuyệt
đối sẽ không có ai xúc phạm em" Triệu
Phong áy náy nói.
Mộc Hồng Diệp lắc đầu, cũng không có ý
trách móc Triệu Phong, ngược lại trách
chính mình đã kéo Triệu Phong vào nguy
hiểm..
Lúc này đám người Triệu Phong sắp xếp
đã khiển thông Bàng đông kín người.
Kim Nam, Lý Văn, Chu Cẩn và một số cao
thủ của các gia tộc đều chạy vào nhà.
"Trước tiên bảo Kim Nam đưa em về, anh
còn có vài chuyện cần phải xử lý!” Triệu
Phong dịu dàng nói với Mộc Hồng Diệp.
Tuy rằng Mộc Hồng Diệp muốn trở về
cùng Triệu Phong nhưng cô ấy cũng
không muốn làm Triệu Phong phải phân
tâm vì lo cho mình, cho nên ngoan ngoãn
gật đầu, đi theo Kim Nam rời khỏi căn
nhà.
Chương 977: Ra tay với Hill
Sau khi tiến Mộc Hồng Diệp đi, Triệu
Phong đi tới trước mặt tên mặt sẹo, từ
trên cao nhìn xuống nói: "Gọi điện thoại
cho Hill Charlie, nên nói gì anh tự mình
biết rồi đấy!”
Tên mặt sẹo miễn cưỡng đứng lên, khóe
miệng lộ ra một nụ cười chế giễu nói:
"Sát thủ của Ám Yểm chưa bao giờ chủ
động liên hệ cùng chủ nhân. Một khi liên
hệ có nghĩa là mọi chuyện đã thất bại,
ngược lại sẽ khiến họ càng thêm cảnh
giác, anh chắc chắn muốn tôi gọi đi cuộc
điện thoại này sao?"
Triệu Phong hơi sửng sốt, không ngờ tên
mặt sẹo này cũng thành thật vậy, nói
cách khác giờ phút này tên Hill đã cao
chạy xa bay rồi.
“Đưa về!” Triệu Phong ra lệnh với mấy
tên thuộc hạ của Kim Nam. Mấy tên thuộc
hạ nhanh chóng áp giải tên mặt sẹo lên
xe.
Sau đó, đoàn xe mênh mông cuồn cuộn
rời đi khỏi thôn Bằng một cách ngay ngắn
trật tự.
Ở nơi xa xôi như thế này xảy ra chuyện
như vậy đương nhiên sẽ không gây chú ý
nhiều.
Sau khi Triệu Phong đưa người rời đi, tới
nhà của Lý Hồng Bác.
Lý Hồng Bác ngồi trong nhà trông chờ,
thấy Triệu Phong tới vô cùng cung kinh.
Đối với mấy chuyện xảy ra gần đây, Triệu
Phong có thân phận gì ông ta đã biết quả
rõ ràng trong lòng càng thêm vinh dự vì
con trai mình có thể trở thành anh em với
người như vậy.
"Anh Triệu Phong, anh bảo tôi bây giờ
hẹn tên Hill Charlie đỏ tới sao?" Lý Hồng
Bác có chút ngạc nhiên hỏi.
Lần trước sau khi gặp mặt, Hill Charlie đã
cảm thấy gì đó, muốn hẹn anh ta thêm
lần nữa e là không có khả năng.
Triệu Phong hơi mỉm cười nói: “Hill
Charlie tới Kinh Đô mà một bản hợp đồng
hợp tác cũng không thể thỏa thuận, trở
về chắc chắn sẽ rất khó ăn nói với gia tộc,
hiện giờ ông tung ra một cành ô liu, anh
ta nhất định sẽ tình nguyện mạo hiểm để
nếm thử trải ngọt một lần!”
Lý Hồng Bác nghĩ nghĩ rồi quyết định cầm
điện thoại đi ra ngoài. Điện thoại rất
nhanh đã kết nối được.
“Anh Hill Charlie, chuyện hợp tác tôi đã
suy nghĩ rõ ràng, chúng ta có thể kỷ hợp
đồng bất cứ lúc nào!” Lý Hồng Bác nói,
Trong điện thoại truyền tới tiếng cười
khinh thường của của Hill Charlie, anh ta
nói: "Ông Lý Hồng Bác, ông cảm thấy tôi
sẽ còn tin tưởng hợp tác với ông sao?
Nếu tôi đoán không sai thì chắc hẳn Triệu
Phong đang ngồi cạnh ông đúng không!”
Lý Hồng Bác nhíu mày, ánh mắt nhìn về
phía Triệu Phong.
“Anh Hill Charlie nói những lời này là có ý
gì? Sao tôi có thể hợp tác với tên Triệu
Phong đó chứ? Anh phải biết từ trước tới
nay nhà họ Lý chúng tôi và anh ta đều là
kẻ thù của nhau."
Phản ứng của Lý Hồng Bác cũng khá
nhanh, chủ động nói ra chuyện con trai
mình lúc trước có mâu thuẫn với Triệu
Phong.
Hill Charlie ở bên này âm thầm hít sâu
một hơi, có chút do dự.
"Ông Lý Hồng Bác, hy vọng lần này ông
sẽ không khiến chúng tôi thất vọng, nếu
không, tôi không ngại để tập đoàn Lý Thị
của ông hoàn toàn biến mất ở Kinh Đô
đâu!” Hill Charlie nói.
"Anh Hill Charlie yên tâm, lần này nhất
định sẽ không khiến anh thất vọng..." Lý
Hồng Bác có chút nịnh bợ nói.
“Thời gian địa điểm tôi sẽ thông báo, nhớ
mang hợp đồng tới!" Hill Charlie nói xong
bèn cắt đứt điện thoại.
Hôm sau.
Tên mặt sẹo vẫn bị nhốt ở chỗ Kim Nam,
Triệu Phong vẫn luôn muốn mọi từ miệng
hắn ra chuyện của tổ chức sát thủ Ám
Yếm.
Nhưng mấy ngày trôi qua, cho dù dùng
thủ đoạn gì thì tên mặt sẹo này vẫn
không chịu hé răng nói một lời.
Điều này khiến Triệu Phong không thể
không làm chút thủ đoạn tàn bạo.
Chỉ là việc này cần chút thời gian, bởi vì
Cha Te San không ở Kinh Đô cho nên
mấy thứ như cổ trùng Triệu Phong vẫn
muốn để Cha Te San tự mình ra tay, dù
sao thì thứ đó cũng quá ghê tởm...
Mà Hill Charlie đúng như Triệu Phong dự
liệu, thật sự lại một lần nữa liên lạc với Lý
Hồng Bác.
Lần này không giống lần trước, Hill
Charlie trực tiếp hẹn gặp ở một khách sạn
cách không xa sân bay lãm.
Chỉ cần ký hợp đồng xong thì có thể rời
khỏi Kinh Đô bất cứ lúc nào.
Còn về phía Mộc Hồng Diệp, để đảm bảo
an toàn, Hill Charlie định sẽ bảo tên mặt
sẹo ra tay sau khi anh ta trở về nước Tây.
Cùng hôm đó, Triệu Phong một mình đi
cùng Lý Hồng Bác tới thuê một phòng ở
khách sạn.
Trong lòng Lý Hồng Bác run sợ, ông ta
không biết vì sao Triệu Phong không sắp
xếp thêm vài người, như vậy sẽ an toàn
hơn nhiều.
Thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của Lý Hồng
Bác, Triệu Phong mỉm cười vỗ vỗ vai Lý
Hồng Bác: “Đừng sợ, có tôi ở đây bọn họ
không thể làm gì ông đâu!”
Lý Hồng Bắc xấu hổ cười lạnh, giơ tay lau
mồ hôi lạnh trên trán. “Vâng vâng... tôi,
tôi chỉ là có chút nóng!” Rất nhanh, Hill
Charlie đã dẫn theo Harry vào khách sạn.
Khi tiến vào phòng trong nháy mắt Hill
Charlie và Triệu Phong bốn mắt nhìn
nhau.
Bầu không khí trong phòng cũng đột
nhiên trở nên lạnh lẽo, một luồng sát khí
nồng đậm dâng lên trong căn phòng...
Harry lập tức chân trước người Hill Charlie
để bảo vệ.
"Sợ như vậy sao?" Triệu Phong bắt chéo
chân, ngón tay nhẹ nhàng xoẹt qua bàn
trà.
Khóe miệng Hill Charlie hơi cong lên, vỗ
vỗ bả vai Harry: “Không cần căng thẳng
như vậy, tôi muốn nói chuyện cùng anh
Triệu Phong..."
Nói rồi, vẻ mặt Hill Charlie bình tĩnh đi tới
chỗ ngồi chuẩn bị ngồi xuống.
Đột nhiên! Triệu Phong cầm lấy chén trà
trực tiếp ném thẳng về phía Hill Charlie
Rång rac! Không hề sai lệch, chén trà
trúng ngay giữa trán Hill Charlie “Khốn
kiếp!” Hill Charlie ôm đầu, máu tươi hòa
lẫn nước trà lập tức chả xuống, Harry ở
bên cạnh thấy vậy lập tức rút dao găm ra
tiến về phía Triệu Phong, Phanh! Triệu
Phong dứt khoát đứng dậy, Harry cũng
chưa kịp phản ứng lại.
Củ đá chân của Triệu Phong khiến miệng
Harry phun ra một ngụm máu tươi, trong
nháy mắt mất đi sức chiến đấu.
Sắc mặt Hill Charlie đột biển.
Anh ta không nghĩ ngoại trừ bối cảnh to
lớn Triệu Phong còn có sức mạnh như
vậy, ngay cả Harry xếp top mười trong tổ
chức Am Yếm mà cũng không địch nổi.
Thậm chí, ngay cả một chiêu cũng không
thể chống cự!
“Anh... anh đừng lại đây, nghĩ tới bạn gái
anh đi!” Hil Charlie sợ hãi liên tục lui về
phía sau, hy vọng trước mắt đều đặt lên
người Mộc Hồng Diệp.
Thế nhưng anh ta không nói tới thì thôi.
Nhắc tới Mộc Hồng Diệp chỉ càng thêm
chọc giận Triệu Phong.
Vẻ mặt Triệu Phong dữ tợn, túm lấy tóc
vàng của Hill Charlie, nâng đầu gối huých
vào mặt anh ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Mặt Hill
Charlie dính đầy máu me, choáng váng
hoa mắt chóng mặt...
“Anh dám đảnh tối à, không sợ tội giết
bạn gái anh sao?” Hill Charlie gào rống,
lấy điện thoại di động ra định gọi đi.
Khóe miệng Triệu Phong khẽ cong lên, nụ
cười càng thêm dữ tợn. Anh nhấc Hill
Charlie lên. "Anh cho rằng Mộc Hồng Diệp
ở trong tay anh thì tôi sẽ bị anh uy hiếp
sao?" Trong lòng Hill Charlie dâng lên một
dự cảm chẳng lành... Chẳng lẽ Triệu
Phong đã tìm được tên mặt sẹo rồi sao?
Không thể nào! “Anh tưởng là lừa được
tối sao?"
“Vậy thì sẽ cho anh được hiểu rõ rồi
chết." Triệu Phong nói rồi lấy điện thoại
ra gọi cho Kim Nam.
Ba mươi giây sau...
Kim Nam mang theo hai người dân theo
tên mặt sẹo đã bị tra tấn tới thảm hại tiến
vào phòng.
Hill Charlie nghẹn họng nhìn trân trối, con
át chủ bào duy nhất của anh ta đã không
còn nữa rồi.
“Không... đừng giết tôi, cầu xin anh tha
cho tôi một đường sống, tôi có tiền, tôi có
rất nhiều tiên!” Anh mặt Hill Charlie tuyệt
vọng, liên tục cầu xin.
Chương 978: Giết anh ta rồi anh có
thể rời đi
Triệu Phong nhìn Hill Charlie ở trước mặt
bằng ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Hill Charlie sinh ra trong một gia đình giàu
có, đã thấy qua không ít những người tàn
nhẫn nhưng ánh mắt của Triệu Phong lúc
này lại khiến anh ta cảm thấy sợ hãi.
Giống như một trận gió lạnh ập thẳng tới.
Thình Thịch một tiếng, Hill Charlie quỳ gối
trước mặt Triệu Phong,
"Cầu xin anh buông tha cho tôi, tôi không
muốn chết, tôi là người thừa kế của gia
tộc Hill, chỉ cần anh chịu buông tha cho
tôi, sau này gia tộc Hill nhất định sẽ nghe
theo anh!” Hill Charlie ôm chân Triệu
Phong, khóc lóc cầu xin.
Triệu Phong có chút không kiên nhẫn đá
văn Hi Charlie sang một bên, cười lạnh
một tiếng, xoay người đi tới trước mặt
Harry.
"Cho anh một cơ hội, giết anh ta rồi anh
có thể rời đi!” Triệu Phong lạnh lùng
nói.
Harry chậm rãi ngẩng đầu, khi nhìn thấy
ánh mắt lạnh bằng của Triệu Phong, suy
nghĩ có chút hoảng loạn.
“Hay là tôi bảo anh ta giết anh, sau đó để
anh ta rời đi!" Triệu Phong tiếp tục noi.
Harry do dự một chút, cắn chặt răng hỏi:
“Anh nói sẽ giữ lời chứ?” Triệu Phong hừ
lạnh một tiếng rồi nói: "Anh không có lựa
chọn!” "Được!” Khí Hill Charlie thấy Harry
nhìn về phía mình, sợ đến mức hồn bay
phách tán.
“Harry, Harry, cậu phải hiểu rõ thân thân
của mình, tất cả những gì của cậu đều là
tôi cho!" Hill Charlie lớn tiếng quát Harry
Chỉ là đối với Harry, tất cả đều không còn
quan trọng nữa, tuy rằng thân phận sát
thủ khiến anh ta không màng sống chết
nữa nhưng đi theo Hill Charlie nhiều năm
như vậy, Harry cũng đã học được cách
hưởng thụ niềm vui của cuộc sống!
Anh ta không muốn chết, anh ta muốn
sống tiếp!
“Xin lỗi Hill Charlie, an giấc ngàn thu đi,
tất cả đều nên kết thúc rồi!” Harry lạnh
lùng nói.
Hill Charlie hét khàn cả giọng, hy vọng có
thể dùng chút sức lực còn sót lại của
mình để khiến Harry nương tay.
Harry đi tới trước mặt Hill Charlie, chậm
rãi bóp lấy cổ anh ta. Hill Charlie mất đi
cơ hội sống sót cuối cùng, trong nháy mắt
cả người tràn đầy hoảng sợ và không cam
lòng.
Nem Hill Charlie ra phía sau, Harry đi tới
trước mặt Triệu Phong rồi nói: “Tôi có thể
đi rồi chứ!"
Triệu Phong gật đầu cười nói: “Đương
nhiên rồi!” Harry xoay người đi về phía
bên ngoài. Khi Harry đi tới cửa, ngoài cửa
truyền tới tiếng hô lớn. “Giết hắn cho tôi!”
Sau đó là một trận đánh nhau ầm ý.
Rất nhanh, tiếng đánh nhau vơi đi, cửa
phòng lại một lần nữa bị đẩy ra, là Chung
Trường Phong đi vào.
Lúc này trên người ông ta đầy máu me,
nhưng ngược lại khiến cả người ông ta
tăng thêm vài phần sát khí.
Chung Trường Phong đi tới trước mặt
Triệu Phong. Thịch một tiếng, quỳ gối
xuống trước mặt Triệu Phong.
“Anh Triệu Phong, anh giúp tôi báo thù
cho con trai, đại ân đại đức này Chung
Trường Phong tôi cả đời sẽ không quên!”
Nói rồi, Chung Trường Phong mạnh mẽ
dập đầu ba cải.
"Ông không cần phải quỳ xuống với tôi,
nếu như thật sự có lòng thì đi xin lỗi Yến
Vân Sơn đi, ông biết là con trai ông suýt
chút nữa hại nhà họ Yến tan cửa nát nhà
không!" Triệu Phong nhàn nhạt nói.
"Anh Triệu Phong yên tâm, tôi nhất định
sẽ nhận tội với nhà họ Yến!" Chung
Trường Phong nói.
Triệu Phong rời khỏi phòng để Kim Nam
xử lý tất cả hiện trường.
Đối với những chuyện xảy ra ngày hôm
nay, Kim Nam cũng nói rõ ràng với mọi
người không được tiết lộ nửa câu, nếu
không kết cục của bọn họ cũng sẽ giống
như Hill Charlie!
Cùng ngày hôm đó, Chung Trường Phong
một mình đi tới nhà họ Yến. "Chung
Trường Phong ông còn dám tới nhà họ
Yến sao!” “Hôm nay tôi sẽ giết chết ông!"
Người của nhà họ Yên coi nhà họ Chung
như kẻ thù, việc chung Thiên hạ độc Yến
Vân Sơn đã khiến họ coi nhà họ Chung
như kẻ thù không đội trời chung
Để mặc người nhà họ Yển không ngừng
đậm đà, động tay động chân với mình,
Chung Trường Phong đều chấp nhận,
không hề kêu rên một tiếng.
“Dừng tay!” Lúc này Yến Vân Sơn ngồi
trên xe lăn được Yến Khả Nhi đẩy ra
ngoài.
Người của nhà họ Yến lúc này mới tản ra,
ngừng đầm đá với Chung Trường Phong.
Yến Vân Sơn cũng nhìn ra Chung Trường
Phong nhất định là tới làm lành, nếu
không với thân phận của Chung Trường
Phong sao đến cả một tên tài xế cũng
không mang theo chử.
Thầy Yên Vân Sơn đi ra, Chung Trường
Phong nén đau đớn, xoa xoa máu tươi
trên khóe miệng, đi tới trước mặt Yến Vân
Sơn,
"Ông Yến, chuyện con trai tôi làm tôi thay
nó gánh vác, hôm nay ông muốn chém
muốn giết gì cũng được!" Chung Trường
Phong nói.
"Con mẹ nó ông đừng có cho rằng chúng
tôi không dám giết ông!"
"Ô ng chủ, đừng tin loại người này! Ông ta
là biết cô chủ nhà chúng ta sắp liên hôn
cùng anh Triệu Phong nên mới tới xin lỗi
đây!”
“Đúng vậy, ông, loại người này nên đưa
ông ta đi gặp
Mấy người nhà họ Yến lại bắt đầu sôi nổi
xắn tay áo lên, chuẩn bị động tay động
chân với Chung Trường Phong.
“Đủ rồi!" Yến Vân Sơn lạnh giọng nói,
Mọi người thấy vậy tuy rằng không ra tay
nữa nhưng vẫn tiến thêm một bước
“Chung Trường Phong, chuyện con trai
ông làm sai đã phải trả giá lớn rồi, ông đi
đi, chuyện này chúng tôi sẽ không truy
cứu nữa!" Yến Vân Sơn trầm giọng nói,
Vẻ mặt Chung Trường Phong hổ thẹn,
trong lòng cực kỳ phức tạp.
Việc này khiến cho người đàn ông từng
quát tháo khắp Kinh Đô lúc này đã có
chút ướt nhòe khóe mắt.
"Ông Yến, Chung Trường Phong tôi xin
cảm ơn lần nữa, sau này chuyện của nhà
họ Yến cũng sẽ là chuyện của nhà họ
Chung tôi!” Nói rồi, Chung Trường Phong
cùng kinh cúi đầu với Yến Vân Sơn rồi
xoay người rời đi.
Cùng lúc đó....
Từ lúc biết được Triệu Phong đã xử lý Hill
Charlie, Triệu Tự Nguyên hận đến nghiến
răng nghiến lợi.
Vốn tưởng rằng cơ hội lần này có thể
khiến cậu ta có được vị trí người thừa kế
gia tộc Ngoan Nhân, hiện giờ lại mất hết
rồi.
Triệu Tự Nguyên đi tới văn phòng Nguyễn
Lão.
"Tự Nguyên, Thi Bất Du là cơ hội cuối
cùng của cậu." Giọng Nguyên Lão bình
đạm nói,
Triệu Tự Nguyên cũng biết ý tứ ông ta.
Cả Kinh Đô này vì chuyện tìm kiếm Mộc
Hồng Diệp mà xôn xôn dư luận, khắp nơi
đều lan truyền rằng gia tộc sau lưng Triệu
Phong có thể lực rất lớn, hiện giờ tập
đoàn Phi Vũ gần như đã trở nên lớn mạnh
nhất Kinh Đô.
Các gia tộc lớn đều hết mực muốn lấy
lòng tập đoàn Phi Vũ. “Nguyên Lão,
chuyện này nếu bị gia tộc biết, e là.."
Không chờ Triệu Tự Nguyên nói xong,
Nguyên Lão đã ngắt lời cậu ta
“Cậu biết khác biệt lớn nhất của anh ta
với cậu là gì không?” Vẻ mặt Nguyên Lão
đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Triệu Tự Nguyên khẽ lắc đầu.
“Khụ.." Nguyễn Lão thở dài một hơi: "Khi
phách, có lợi thế lớn như Thị Bất Du ở
trong tay mà cậu còn lo trước lo sau, cậu
cảm thấy mình có thể chiến thằng nếu cứ
như vậy sao?”
“Nguyên Lão, tôi " Triệu Tự Nguyên nhất
thời nghẹn lời, đối với chuyện này, cậu ta
đúng là rất sợ hãi, đặc biệt là sau khi biết
thủ đoạn xử lý của Triệu Phong với mấy
tên sát thủ, trong lòng Triệu Tự Nguyên
như lưu lại một bóng ma tâm
"Đi ra ngoài đi, cậu tự nghĩ lại xem có
muốn đầu trận này hay không, đây là cơ
hội cuối cùng của cậu!" Nói rồi nguyên lão
chống gây trở về thư phòng.
Bên kia, văn phòng Chủ tịch tập đoàn Phi
Vũ. “Chủ tịch Triệu Phong..." Thư ký đứng
ở cửa khẽ gọi.
"Không gặp! Hôm nay tôi sẽ không gặp
bất kỳ kẻ nào, có chuyện gì thì đi tìm
Thượng Bân!
Triệu Phong đột nhiên thấy đau đường,
từ lần trước sau khi điều động gia tộc đi
cứu Mộc Hồng Diệp, bây giờ ngày nào
cũng có người tìm đến muốn làm thân với
anh.
Thậm chí lịch hẹn ở chỗ thư ký đã trải dài
tới một năm sau...
Tập đoàn Phi Vũ cũng trở thành nơi xuất
hiện nhiều nhân vật lớn nhất Kinh Đô.
Mà có thể gặp được Triệu Phong cũng có
thể tượng trưng cho việc người đó có
thân phận lớn đến đâu.
Chương 979: Nhờ người làm việc
Sau khi ra khỏi cửa, Triệu Phong bảo thư
ký chuyển hết những người muốn gặp
mặt tới cho Thượng Bân.
Lúc này...
Thượng Bân ngồi trong văn phòng nhìn
danh sách hẹn gặp mặt dài dằng dặc.
Rõ ràng là một giám đốc, lúc này lại
không khác gì một nhân viên tiếp tân.
Nhà họ Bạch ở Kinh Đô,
“Bố, hiện giờ toàn bộ Kinh Đô đều tìm
đến tập đoàn Phi Vũ, ba xem chúng ta có
nên chọn một thời gian thích hợp tới xem
không?” Bạch Trạch nói,
Bạch Hoành Thịnh rít một hơi thuốc, trầm
tư một lúc lâu...
Thân là một trong mười gia tộc lớn, hiện
giờ đối mặt với sự vùng lên của tập đoàn
Phi Vũ, dù có không cam lòng nhưng
cũng không thế nề hà.
“Khụ.." Bạch Hoành Thịnh thở dài một
hơi, nhàn nhạt nói: “Vậy con đại diện cho
nhà họ Bạch đi một chuyến, nếu đối
phương chịu hợp tác thì cũng coi như là
một chuyện tốt của nhà họ Bạch chúng
ta!
Bạch Trạch gật đầu, rời khỏi thư phòng
sau đó bắt tay vào chuẩn bị.
Nhưng gọi điện thoại tới lại nhận được
cuộc hẹn từ thư ký của tập đoàn Phi Vũ là
lịch hẹn phải tới năm sau.
Thời gian dài như vậy, nhà họ Bạch
không thể chấp nhận nổi.
"Tôi là người nhà họ Bạch, chuyện này có
thể thương lượng một chút được không!”
Bạch Trạch trực tiếp nói ra thân phận,
muốn mượn danh tiếng mười gia tộc lớn
một chút.
"Anh Bạch, chuyện này chúng tôi đều làm
theo quy tắc chủ tịch đưa ra." Thư ký nói.
Bạch Trạch không khỏi có chút xấu hổ,
đành phải ngắt điện thoại... Màn đêm
buông xuống. Bên trong một căn phòng ở
câu lạc bộ.
Hai cô gái ăn mặc hở hang ngồi bên cạnh
Bạch Trạch, tuy rằng trang điểm đậm
nhưng trông vẫn rất xinh đẹp, đặc biệt là
dáng người vô cùng đáng giận.
Hai cô gái thấy Bạch Trạch hôm nay
không giống như thường ngày, mặt máy
ủ rũ cau có, không khỏi có chút kinh
ngạc.
“Anh Bạch Trạch, anh có chuyện gì không
vui sao?" Một cô gái trong số đó kéo tay
Bạch Trạch, còn cố ý cọ cọ trước ngực minh.
Bạch Trạch nhìn cô ta một cái, không nói
gì chỉ bưng chén rượu lên uống một hơi
cạn sạch.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Lý Văn dẫn
theo vài đàn em tới.
Hiện giờ Lý Văn dựa vào quan hệ với
Triệu Phong và tập đoàn Phi Vũ, địa vị
Kinh Đô ngày càng phất lên như diều gặp
gió.
Bạch Trạch lập tức tươi tỉnh, cười hớn hở
tiến tới đón anh ta.
“Anh Lý Văn, không ngờ anh bận như vậy
mà vẫn tới đây, thật sự là vinh dự cho
Bạch Trạch tôi quả " Bạch Trạch cười nói.
Lý Văn cười cười, vỗ vỗ bả vai Bạch Trạch
nói: “Dù sao thì tôi cũng phải nể mặt anh
Bạch Trạch chứ!”https://vietwriter.vn/threads/giac-mo-ty-phu-full.6623/
Nói rồi Lý Văn ngồi xuống sô pha, châm
một điếu thuốc rồi hít một hơi.
Bạch Trạch chớp mắt, vội vàng nói với hai
cô gái vừa rồi ngồi bên cạnh anh ta: “Còn
không mau mời rượu anh Lý Văn đi..."
Hai cô gái biết thân biết phận, cười quyến
rũ bưng chén rượu lên dịch sát vào người
Lý Văn,
Lý Văn lúc này lại xua tay với hai cô gái,
rõ ràng là anh ta không có hứng thú gì
với họ.
"Anh Bạch Trạch, anh có chuyện gì thì cứ
nói thẳng đi, còn những thứ này anh vẫn
nên bỏ đi..." Lý Văn nói với vẻ mặt
nghiêm túc.
Phải biết rằng lúc trước Lý Văn háo sắc,
chơi bời không ai là không biết, hiện giờ
lại làm ra dáng vẻ chính trực nghiêm túc
như vậy đúng là khiển Bạch Trạch khiếp
sợ không thôi.
"Anh Lý Văn, nếu anh chướng mắt họ thi
để tôi sắp xếp cho anh mấy người khác,
nghe nói ở gần câu lạc bộ có vài tiếp viên
hàng không mới nhận chức..." Bạch Trạch
nói.
Tiếp viên hàng không?
Trong đầu Lý Văn nháy mắt hiện ra hình
ảnh ngày đỏ lần đầu tiên gặp Triệu
Phong, vẻ mặt đột nhiên lại trở nên âm
trầm,
“Anh Bạch Trạch, nếu anh cứ như vậy thì
tôi sẽ đi đấy, hiện giờ ở Kinh Đô ai mà
không biết Lý Văn tôi đã giữ mình trong
sạch, cải tà quy chính từ lâu rồi!” Lý Văn
nói..
Trong lòng Bạch Trạch thầm mắng một
câu. Mấy ngày không gặp mà Lý Văn đã
ra vẻ giả vờ giả vịt tới mức này rồi.
Nếu không phải vì bây giờ có việc muốn
nhờ, Bạch Trạch hận không thể cầm lấy
mấy bình rượu trước mặt đập chết Lý
Văn.
"Được được, vậy nghe lời anh Lý Văn,
chúng ta hôm nay chỉ uống rượu thôi!”
Nói rồi, Bạch Trạch vẫy tay với hai cô gái
kia, ý bảo họ rời đi trước,
Hai cô gái có thể tiếp xúc với Lý Văn vốn
đã rất vui vẻ nhưng không ngờ Lý Văn lại
coi thường họ như vậy, vì thử bức xúc
giẫm giày cao gót hậm hực đi ra khỏi
phòng
Bên trong phòng giờ chỉ còn lại Lý Văn và
Bạch Trạch cùng mấy tên đàn em.
"Anh Lý Văn, ly rượu này tôi kinh anh!”
Bạch Trạch nâng chén rượu lên cung kính
dâng trước mặt Lý Văn.
Lý Văn cười ha hả, cũng nâng chén rượu
lên cụng ly với Bạch Trạch rồi uống sạch
một hơi.
"Nói đi, anh Bạch Trạch tim tôi là có
chuyện gì sao?”
Bạch Trach cười cười: "Anh Lý Văn, gần
đây tôi muốn hẹn gặp chủ tịch Triệu
Phong của tập đoàn Phi Vũ, anh có thể
giúp tôi một chút...
“Dựa vào danh tiếng của nhà họ Bạch,
đương nhiên là có thể tới tập đoàn Phi Vũ
mà!” Lý Văn có chút khó hiểu hỏi.
Sắc mặt Bạch Trạch trầm xuống, không
khỏi có chút xấu hổ.
“Tôi... tôi đã thử rồi, có điều thời gian bên
đó sắp xếp quá lâu, hiện giờ toàn bộ Kinh
Đô đều biết anh Lý Văn có quan hệ thân
thiết với chủ tịch Triệu Phong, cho nên tôi
muốn thông qua anh dân dật một chút,
anh yên tâm, sau khi mọi chuyện thành
công, Bạch Trạch tôi nhất định sẽ báo
đáp anh!”
Bạch Trạch nói rồi lấy ra một tấm thẻ đưa
cho Lý Văn.
Tấm thẻ không phải thẻ ngân hàng mà là
thẻ bạch kim VIP của câu lạc bộ Thịnh
Thể.
Chiếc thẻ này không chỉ đơn thuần tượng
trưng cho thân phận mà còn là mong ước
của vô số đàn ông ở Kinh Đô...
Nếu như là trước kia, Lý Văn chắc chắn sẽ
vui vẻ nhận lấy tấm thẻ này.
Nhưng tới bây giờ đã đi theo Triệu Phong
một thời gian rồi, Lý Văn cũng đã quen
với Kim Nam chiếc thẻ này đối với anh ta
mà nói không có bất kỳ ý nghĩa
Lý Văn trả tấm thẻ lại cho Bạch Trạch rồi
nói: "Dẫn dắt không phải là không thể.
Chỉ là anh không cần dùng vật này để mê
hoặc tôi, tôi ghét nhất loại người như vậy
đấy!”
Bạch Trạch liên tục gật đầu, vội vàng nói:
"Vâng vâng vâng... tôi không dám thể
nữa!”
Sáng hôm sau, Lý Văn đúng như hứa
hẹn, đi tới văn phòng Triệu Phong, nói
chuyện của Bạch Trạch cho Triệu Phong
biết.
Dù sao thì nhà họ Bạch cũng coi như là
thuộc mười gia tộc lớn ở Kinh Đô, hợp tác
với tập đoàn Phi Vũ cũng xứng đáng.
Lúc này, bên trong văn phòng, Triệu
Phong dựa trên ghế, hai chân đặt trên
mặt bàn, có vẻ đang nghỉ ngơi.
Lý Văn sợ tới mức rón ra rón rén, sau đó
đứng im một cho không dám phát ra
tiếng động.
Một lúc lâu trôi qua, cuối cùng Triệu
Phong cũng chậm rãi mở mắt ra.
"Anh Triệu Phong, anh tỉnh rồi..." Lý Văn
đứng lâu quả đến nỗi chân cũng đã tê rần
vì vừa rồi không dám động đậy.
“Cậu run cái gì?" Triệu Phong có chút kinh
ngạc. Lý Văn xấu hổ gãi đầu, cười cười
nói: “Không có gì, không có gi.."
Cố gắng chống đỡ hai chân tê rần, Lý Văn
đi tới trước bàn làm việc của Triệu Phong
ngồi xuống.
“Cậu đừng nói hôm nay tới đây để xem
tôi làm việc chứ " Tâm trạng Triệu Phong
không tệ, còn nói đùa với Lý Văn.
"Anh Triệu Phong, hôm qua tên Bạch
Trạch của nhà họ Bạch tìm em, nói là
muốn gặp anh." Lý Văn nói ra mục đích
tới đây.
Triệu Phong bất đắc dĩ cười.
Lý Văn không phải người đầu tiên tới tìm
anh vì chuyện này, Kim Nam, Chu Cẩn,
thậm chí cả Mộc Hồng Diệp cũng đều
được nhờ vả.
“Có cái gì cần thiết phải gặp sao?" Triệu
Phong chau mày hỏi.
Chương 980: Bí mật của Yến Vân Sơn
Lý Văn nhất thời nghẹn lời, không biết
nên trả lời thế nào. Đối với Triệu Phong
và tập đoàn Phi Vũ đúng là không có lợi
ích gì. “Vậy... vậy để sau em nói với Bạch
Trạch một tiếng!” Lý Văn nói. *Nhà họ
Bạch?”
Triệu Phong sờ sờ chóp mũi, tiếp tục nói:
“Cậu nói với anh ta, hẹn thời gian rồi dán
anh ta tới đây đi!”.
Trong lòng Lý Văn không khỏi vui mừng,
không ngờ Triệu Phong sẽ đồng ý. “Đại
ca, anh nói thật sao?” Lý Văn có chút bất
ngờ không thể tin nổi.
Triệu Phong cười khổ một tiếng nói: "Nếu
như tôi gặp không phải là khiển người ta
không nể mặt cậu rồi sao Lý Văn?”
Lý Văn cười ha hả, liên tục xua tay nói:
“Đại ca, sao anh lại nói như vậy! Hiện giờ
ở Kinh Đô ai mà dám không nể mặt em
chử, có điều cũng đều là nhờ đại ca ca!"
Sau khi rời khỏi văn phòng, Lý Văn lập
tức thông bảo mọi chuyện cho Bạch
Trạch.
Trong điện thoại, Bạch Trạch không
ngừng rối rít cảm ơn Lý Văn, nói cái gì mà
phải mua một chiếc xe thể thao để cảm
ơn Lý Văn.
Lý Văn đương nhiên vui vẻ nhận lấy, loại
chuyện này cũng đâu thể làm không công
được!
Sáng sớm hôm sau.
Triệu Phong tập thể dục buổi sáng xong,
khi chuẩn bị trở lại biệt thự, đột nhiên
thấy một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở
cửa biệt thự.
Cô gái mặc một chiếc váy liền màu trắng,
chân đi giày thể thao vải.
Vì đang quay lưng về phía Triệu Phong
nên anh không nhìn rõ diện mạo của cô
gái.
Trong lòng Triệu Phong thầm kinh ngạc,
ai mà có thể tới cửa biệt thự nhà người
khác sớm như vậy chứ?
Đi tới trước cửa biệt thự, trong lòng Triệu
Phong lại cười khổ không thôi, bởi vì
người tới là Yển Khả Nhi.
Chỉ là hiện giờ Yến Khả Nhi trang điểm
không giống thường ngày, hoàn toàn là
hình tượng một cô gái ngoan ngoãn.
Cho nên nhìn qua dáng vẻ Triệu Phong
cũng không nhận ra được.
“Cô tới nơi này làm gì?” Triệu Phong hỏi.
Yến Khả Nhi cúi đầu, có chút ngượng
ngùng nói: "Ông... muốn cùng anh đi câu
cả! Tôi gọi điện thoại cho anh không
được, cho nên... cho nên bèn tới đây!
Tập thể dục buổi sáng nên đương nhiên
Triệu Phong sẽ không mang theo điện
thoại bên mình.
"Cô cảm thấy tôi sẽ biết câu cá sao?"
Triệu Phong không biết nói gì, bản thân
anh đối với máy hoạt động dưỡng lão đỏ
thật sự không có hứng thủ, vậy mà Yến
Vân Sơn cũng có thể nghĩ ra việc muốn
câu cá cùng anh!
Yến Khả Nhi cắn môi nói: "Ông hẹn anh
câu cá chắc chắn là có việc muốn nói
cùng anh, anh có biết Câu cả hay không
cũng không sao cả!”
Triệu Phong thấy Yển Khả Nhi nói vậy có
chút sửng sốt, cười khổ nói: “Vậy thì cô
cứ nói thẳng là ông cô muốn gặp tôi là
được...”
Đối với chuyện khế ước Thiên Lộc, đặc
biệt là tại sao nó có thể rơi vào tay nhà
họ Yên, Triệu Phong còn rất nhiều nghi
vấn.
Chỉ là gần đây bận quá không có thời
gian, lần này nhân tiện cũng muốn đi hỏi
Yến Vân Sơn cho rõ.
Nhìn thấy Triệu Phong đi vào biệt thự,
Yển Khả Nhi không đi theo vào.
Cô ấy cho rằng Triệu Phong sẽ ở cùng
Mộc Hồng Diệp, cho nên mình đi vào sẽ
có chút xấu hổ.
“Vào đây chờ đi, ít nhất cũng phải để tôi
tắm rửa thay quần áo cải đã chứ!” Giọng
nói Triệu Phong truyền tới từ phía sau
cánh cửa.
Yến Khả Nhi do dự một chút rồi mới tiến
vào biệt thự. Bên trong biệt thự, Triệu
Phong đã đi lên lầu tắm rửa thay quần
áo, Yến Khả Nhí nhân cơ hội này đi dạo
một vòng quanh biệt thự. Phát hiện nơi
này ngoại trừ Triệu Phong thì không có ai
sống nữa.
“Không ngờ lại sống một mình..." Không
biết vì sao, trong lòng Yển Khả Nhi đột
nhiên dâng lên một cảm giác đắc ý.
Triệu Phong rất nhanh đã thay quần áo
xong, cũng Yến Khả Nhi rời khỏi biệt thự,
lái xe tới vùng ngoại ô Kinh Đô.
Ánh nắng chan hòa, nơi câu cá là một hồ
nước nhỏ được bao bọc bởi bốn phía là
núi.
Tuy rằng hồ nước không lớn nhưng
khung cảnh xung quanh lại vô cùng yên
tĩnh.
Lúc này Yến Vân Sơn thả một mồi câu ra,
ngồi ở ghế dựa, quan sát động tỉnh phía
cần câu.
Yến Vân Sơn vô cùng nghiêm túc, ngay
cả Yến Khả Nhi và Triệu Phong đi tới bên
cạnh ông ta ông ta cũng không chú ý.
“Ông ơi!”
Nghe Yến Khả Nhi gọi, Yến Vân Sơn mới
phục hồi tinh thần, vội vàng buông cần
câu, có chút áy náy tươi cười xin lỗi Triệu
Phong.
“Cậu Triệu Phong, bảo cậu tới câu cá với
ông già này không làm chậm trễ chuyện
của cậu chử!”
Triệu Phong nhàn nhạt cười nói: "Ông
Yến Vân Sơn khách sáo rồi." Yến Khả Nhỉ
đưa Triệu Phong tới đây rồi đi tới xe ngồi.
Ngồi bên cạnh Yến Vân Sơn, Triệu Phong
cũng không cầm lấy cần câu Yển Vân Sơn
chuẩn bị cho anh mà chỉ châm một điếu
thuốc.
Đối với những chuyện mình không am
hiểu và không có hứng thú, từ trước đến
nay Triệu Phong đều không dễ dàng đụng
tay vào.
“Cậu Triệu Phong, chẳng lẽ cậu không
muốn thử xem sao?” Yến Vân Sơn thấy
Triệu Phong không hề có ý cầm lấy cần
câu, trong lòng có chút hối hận vì bảo
Triệu Phong tới câu cá.
Triệu Phong lắc đầu cười nói: "Chuyện
không am hiểu làm chỉ thêm xấu hổ thôi,
cử ngắm cảnh như vậy cũng tốt!”
Yến Vân Sơn cũng không nói gì, cũng
buông cân cầu của mình xuống, uống một
ngụm trà rồi chậm rãi mở miệng nói:
"Cậu Triệu Phong, không cậu thấy đứa
cháu gái Yển Khả Nhi của tôi thế nào?”
Triệu Phong cười khổ một tiếng rồi nói:
"Ông Yến không phải là muốn gán ghép
chúng tôi đấy chứ!”
“Ha ha ha..." Yến Vân Sơn nở nụ cười,
không ngờ Triệu Phong lại thẳng thắn
như vậy vì vậy bèn nói thẳng: “Tuy rằng
Khả Nhi có chút tùy hứng, nhưng tôi có
thể nhìn ra con bẻ đối xử với cậu không
giống những người khác!”
“Tôi chỉ xem cô ấy như em gái minh, hơn
nữa tôi cũng đã có bạn gái rồi, cho nên
mong ông Yến Vân Sơn đừng nghĩ nhiều
về chuyện này." Triệu Phong nói.
Đối với ý tử của Yến Vân Sơn, rõ ràng
Triệu Phong không muốn tiếp nhận.
Từ mấy lần gặp trước, Yến Vân Sơn đã
nhiều lần cố ý gán ghép mình với Yến Khả
Nhi, Triệu Phong chỉ vì không muốn Yển
Khả Nhi xấu hổ nên mới không có thẳng
thừng từ chối thôi.
Yến Vân Sơn sửng sốt, ánh mắt hiện lên
vẻ ảm đạm, âm thầm tiếc nuối vì nhà họ
Yến không có phúc phận này!
“Ông Yến yên tâm, nếu tôi đã nói xem
Yển Khả Nhị như em gái thì tôi tuyệt đổi
sẽ không để kẻ nào bắt nạt cô ấy!” Triệu
Phong tiếp tục nói.
Yến Vân Sơn sửng sốt, sự ảm đạm trong
ánh mắt nhảy mặt tiêu tan. “Vậy thì thật
cảm ơn cậu Triệu Phong." Hai người
không tiếp tục nói về chủ đề này nữa.
Ông Yến Vân Sơn, về chuyện khế ước
Thiên Lộc, tôi muốn biết sao nó lại ở
trong tay ông?” Triệu Phong lúc này mới
nói ra nghi vấn trong lòng.
Mấy ngày nay, Triệu Phong vốn định
nghe ngóng chút chuyện về khế ước
Thiên Lộc từ miệng Vân Lão.
Nhưng Vân Lão trước sau như một không
chịu đề cập tới, lại còn bảo Triệu Phong
tốt nhất không nên tìm hiểu chuyện về
khế ước Thiên Lộc.
Đối với những người của gia tộc Ngoan
Nhân, nói về khế ước Thiên Lộc như thể
là một chuyện cấm kỵ
Nhắc tới lại lịch của khế ước, ánh mắt Yến
Vân Sơn đột nhiên lại trở nên âm trầm
"Chuyện này nói ra cũng là trách nhiệm
của tôi, khế ước này nhà họ Yên chúng
tôi dùng mạng để đổi lấy!” Yến Vân Sơn
do dự một chút nhưng vẫn nói ra.
Triệu Phong nhíu mày, trong lòng có chút
khiếp sợ.
Yến Vân Sơn vẫn luôn đặt tính mạng của
người thân lên hàng đầu, sao lại có thể
dùng tính mạng của của người nhà để đổi
lấy một khế ước đối với bọn họ mà nói
không có ý nghĩa gì chứ?
Có lẽ còn có lý do khó nói nào đó. “Có
thuốc lá không?”
Bình thường Yến Vân Sơn không hút
thuốc, nhưng Triệu Phong vẫn đưa cho
ông ta một điếu.
Phần giữa lông màu của Yến Vân Sơn vẫn
không thể che giấu nổi vẻ bị thương.
nhóm zalo: https://zalo.me/g/zivpdz264
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom