Full Hot Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 6-10

Chương6.Cô Biết Bản Thân Không Thoát Được Khỏi Tôi Mà

Bánh xe dừng lại, ánh mắt gã cũng dừng tại bóng hình kia. Hình ảnh cô cười đùa vui vẻ bên người khác càng khiến gã điên tiết.
“Em có muốn ở tạm nhà anh đêm nay không?”
“Thôi ạ! như thế thì phiền anh lắm. Em sẽ tìm một khách sạn để ở qua đêm nay”
Cả hai tạm biệt nhau, đợi cho Tịnh Ân đi một đoạn xa cô mới quay lưng bước, nụ cười trên môi liền tắt khi cô nhìn thấy gã đang đứng nhìn cô không chớp mắt.
Bạch Mai Trúc trong người run lên, bước chân quay sang hướng khác thoạt muốn chạy. Vừa chạy vừa ngoái theo sau nhìn gã, Cao Trí Đức bám sát cô, chạy ra giữa làn người đông đúc đang qua đường, len lẫn cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của gã.
“Cứu tôi, cứu tôi với..” Bạch Mai Trúc dừng lại trước một đám người đi đường, cầu xin sự giúp đỡ của họ, nhưng đều bị từ chối, họ sợ phiền phức, sợ nhất chính là nhìn thấy người đang theo sau cô.
Bạch Mai Trúc vấp ngã khiến mắt cá chân đau nhức, cô lê người đứng dậy khi khoảng cách của gã ngày càng gần, khập khiễng đứng lên, vẫn cố chấp chạy, không muốn bản thân rơi vào tay gã một lần nữa. Nhưng chân đã mỏi và đau khó có thể chạy xa hơn.
Bạch Mai Trúc nhìn vào một con hẻm tối, đưa mắt không nhìn thấy gã nữa, trốn vào trong, thế nhưng là cô không nhìn thấy gã đâu phải gã cũng không nhìn thấy cô. Cao Trí Đức nhếch môi cười, quả nhiên cô vẫn cứ ngây thơ như ngày mới yêu.
Gã dừng chân tại con hẻm, nhìn ngó xung quanh vờ như không biết nơi cô chốn, gã cứ đứng đó mãi càng làm cô sợ thêm, và Bạch Mai Trúc cuối cùng cũng nhận ra rằng gã biết mình đang ở đây nếu không gã nào dễ dàng không đuổi theo cô nữa.
Bạch Mai Trúc nép vào tường từ phía sau lưng gã toan chạy đi, bước được một hai bước ngờ đâu trùng hợp gã quay lưng lại, trên tay là một điếu thuốc, miệng nhả khói. Cô dương mắt nhìn gã, nụ cười không tốt của gã lại xuất hiện. Gã nhanh tay bắt lấy cô trước khi cô bỏ chạy một lần nữa.
“Hôm nay cô đã nâng sự kiên nhẫn của tôi lên một bậc đấy!” gã vác cô lên vai trong sự giãy dụa không ngừng từ tay và chân cô, cánh tay gã như dây thừng trói chặt cô trên vai. Gã thả điếu thuốc xuống chân, di cho lửa đỏ biến mất, vứt bỏ vào sọt rác gần tay, vừa đi vừa phả ra làn khói cuối cùng.
Bạch Mai Trúc dù mệt cũng không ngừng chống trả, hai tay liên tục đập vào lưng, biết rằng không thể dùng cách này để thoát, cô đột nhiên dướn người lên, cắn vào tai gã một cái thật mạnh. Cao Trí Đức nghiến răng, cánh tay buông lỏng thả cô xuống không có nghĩa là tạo đường chạy cho cô, bàn tay to lớn của gã nắm chặt cổ tay cô đến nỗi gân nổi chi chít.
“Shhit!!”
Bạch Mai Trúc một lần nữa đưa tay gã lên miệng, thành công thoát khỏi, cố gắng chạy với mắt cá chân đang dần sưng lên, Cao Trí Đức vừa ôm tai đau vừa bước nhanh theo cô, càng ngày càng nhanh sau đó dốc lực chạy theo.
Trời tối càng tối, càng lạnh hơn, Bạch Mai Trúc trên người quần áo không đủ ấm, cố chấp không dừng trong làn gió bắt đầu thổi. Cuối cùng mệt quá mà ngã ra đường, gã thở ra một cái, từng bước gần cô, ngồi xuống vuốt ve mặt Bạch Mai Trúc : “cô biết bản thân không thoát được khỏi tôi mà”
Gã chống gối đứng dậy, kéo theo cô, một lần nữa vác cô lên vai, Bạch Mai Trúc lần này không thể chống cự được nữa rồi. Cao Trí Đức vác cô cả một đoạn đường dài quay trở lại xe, gã mở cửa, đẩy cô vào trong, thở không ngừng, đóng cửa xe vang một tiếng lớn, gã ngồi vào vị trí bên cạnh, chưa vội lái mà nhìn sang cô.
Cao Trí Đức cởi vest trên người đưa sang đắp lên người cho cô thế nhưng Bạch Mai Trúc thẳng tay đẩy áo sang một bên, hai mắt nhắm chặt, tựa đầu vào ghế. Gã không nói, bắt đầu cho xe lăn bánh.
Suốt một quãng đường như thế mà cơn giận trong gã vẫn chưa nguôi, gã cứ nghĩ đến hình ảnh cô cười đùa vui vẻ ở công viên cùng người khác là lại tức điên lên. Gã còn yêu cô, rất yêu cô nhưng bây giờ chính gã lại không phân biệt được rốt cuộc gã yêu cô hơn hay hận cô hơn.
Xe lui vào dinh thư đang sáng. Cao Trí Đức bước xuống vòng qua phía Bạch Mai Trúc, ánh mắt cô chăm chăm nhìn về phía trước không đoái hoài đến người bên cạnh. Gã kéo cô xuống, bàn tay thô ráp bóp chặt cánh tay cô, Bạch Mai Trúc khó khăn bước lên từng bậc thang, cánh cửa vừa mở, đập vào mắt cô là một đống vỡ vụn rải rác khắp nhà.
“Cô biết những thứ này là tại ai chứ?” tại ai? tại cô ư? gã lên cơn điên rồi đập phá là tại cô? cô bắt gã đập sao?
“Số nợ của cô không những không giảm mà đã tăng lên thêm rồi, nếu như cô dám bỏ trốn một lần nữa thì không phải là tôi chạy theo để đưa cô về đâu mà là tôi sẽ giết chết cô ngay lập tức nếu nhìn thấy” gã nắm, bóp chặt cằm cô.
Chương7.Tôi Sẽ Giết Chết Cô Nếu Cô Dám Để Người Khác Nhìn Thấy Cơ Thể (H)

Gã bước đến đâu chân gã dọn đường đến đó. Bạch Mai Trúc cả người lả lơi, mệt mỏi, mắt không mở nổi miễn cưỡng theo sau gã. Đến khi ti hí mắt đã thấy bản thân đứng trước cửa phòng gã, cô biết gã đang nghĩ gì trong đầu, cô không muốn, cô ghét phải trở thành trò đùa của gã. Chỉ còn một số nữa là cửa phòng mở ra, Bạch Mai Trúc đẩy người gã đập vào cửa, tạo cơ hội chạy.
Nhưng cô quên mất rằng, mình đang chạy ở đâu và có cách nào để thoát khỏi đây?
Dăm ba cái va chạm không hề hấn gì với gã. Cao Trí Đức chậm rãi đi theo sức chạy yếu ớt của cô, thật ra là gã đã rất lương tay, là do cô không biết điều : “nếu bây giờ cô chủ động dừng và quay lại đây, tôi sẽ giảm nợ cho cô”
Bạch Mai Trúc bỏ lời gã ngoài tai, cố chấp chạy.
Bước đường cùng chính là lối thoát trước mắt nhưng không thể ra, tay run run tất cả những số cô liên tưởng ra trong đầu đều đã sai. Trong lúc cô đang loay hoay thì gã đã sát gần ở phía sau.
“Tôi rất vui vì cô còn nhớ ngày sinh nhật tôi” gã dùng sức tay, giật mạnh áo cô về phía mình. Chiếc áo rách thành hai mảnh vì bàn tay to lớn của gã, lưng trần bị gã nhìn thấu. Bạch Mai Trúc vừa lạnh vừa xấu hổ, tay không ngừng đưa ra sau để che.
Cao Trí Đức thay đổi ánh mắt, xoay cô lại đối diện với mình “hình như là tôi chưa từng đụng vào người cô nhỉ?” gã vuốt ve vòng theo eo của cô, tay gã rất lạnh khiến Bạch Mai Trúc nổi da gà.
Bạch Mai Trúc hất tay gã ra, quay mặt sang hướng khác. Xấu hổ và tủi nhục.
“Bây giờ tôi không dừng lại được, làm sao đây?”
“Con người dơ bẩn của anh, đừng chạm vào tôi” Bạch Mai Trúc lấy hết can đảm để nói ra lời này, cô không biết rằng bản thân vừa chọc vào cơn giận của con quỷ giữ đang nhìn mình.
Gã ép mạnh cô vào cửa, chân gã chen ngang giữa hai chân cô, môi bắt đầu luân chuyển quanh cổ cô, gã cắn đau đến nỗi cô phải ngậm chặt miệng để không hét lên. Bạch Mai Trúc nắm tóc gã, đẩy gã ra khỏi người, vì chân gã đang chèn bên dưới nên cô khó có thể thoát khỏi.
“Mau, rên lên cho tôi nghe” một bạt tai in vào má gã, Bạch Mai Trúc sau khi đánh gã lại cảm thấy xót xa, tay muốn đưa lên xoa dịu.
Cao Trí Đức một bên mép nhếch cao, lần đầu tiên gã bị đánh, còn là từ người gã rất đậm sâu.
“Sh!!” gã hất tay cô ra, tay bóp chặt miệng cô, gã dày vò, giằng xé đôi môi ấy không thương tiếc. Bạch Mai Trúc tránh né nụ hôn của gã, cô ghét bị ép buộc làm việc như thế này.
“Cô không ngoan ngoãn như tôi nghĩ?” gã lôi qua ra ghế sofa, ném cô nằm xuống, dùng thân to lớn trực tiếp đè lên, gã luồn tay ra sau lưng cô, một tay vứt bỏ bra. Gã đưa một bên gò bồng của cô vào miệng như một đứa trẻ vớ được kẹo ngọt, ra sức cắn mút.
Bạch Mai Trúc sức yếu ớt không dừng việc chống trả, liên tục nhấc người dậy, dùng tay đập vào đầu gã, thế nhưng tất cả đều không có tác dụng. Cô càng chống gã càng tức giận mà mạnh bạo hơn.
Gã rời gò bồng, một bên bị gã xoa nắn đến mềm nhũn, một bên thì rải đầy dấu răng, gã hôn dọc theo sống lưng, tìm đến hang ngọc đang được giấu kín. Bạch Mai Trúc nhân lúc gã sơ hở, dễ dàng đẩy được gã, ý định muốn trốn thoát vẫn chưa dập tắt nhưng cô luôn quên rằng mình đang ở đâu.
Cao Trí Đức bình tĩnh theo sau cô, hoá ra gã còn đang rất dễ dàng khiến cô không cảm thấy sợ, vì vậy gã quyết phải tàn nhẫn để cô dù có nghĩ đến từ 'trốn' sẽ run sợ ngay lập tức. Bạch Mai Trúc người trên không có một mảnh vai che, cô thà ngại để ra khỏi đây còn hơn là phải nằm dưới thân gã.
“Tôi sẽ giết chết cô nếu cô dám để cho người khác nhìn thấy cơ thể”
Cao Trí Đức gã nghĩ gã có quyền gì mà làm như thế? gã và cô hiện tại không còn là gì của nhau. Cô chỉ đang trả nợ cho gã thế nhưng gã lại lợi dụng việc này để giở trò với cô. Bạch Mai Trúc cô đã có rất nhiều cái nhìn khác về con người của gã. Cao Trí Đức đột nhiên gã liếm môi rồi lại nhìn cô cười.
“Bây giờ nhìn kĩ thì đúng là đẹp đến không thể cưỡng lại” gã lao vào cô, vồ vập như một con sói hoang nhìn thấy mồi ngon, gã đè cô xuống sàn lạnh lẽo, lưng cô chạm với sàn, cắn răng chịu đựng cái lạnh bên dưới thấm vào da.
Từng dấu hôn, dấu cắn hiện đỏ ửng trên da cổ trắng ngần. Bạch Mai Trúc chưa từng tưởng tượng ra cảnh này, chưa từng cảm thấy bị ô uế như hiện tại. Từ khoé mắt dòng bạc trắng đã chảy, gã thấy, vô tâm bỏ qua, gã không thể dừng, gã muốn bức cô đến chết.
Trước khi bị cô ngăn lại một lần nữa, tay gã đã nhanh đưa xuống phía dưới, nụ cười biến thái hiện rõ “xem ra miệng dưới không thành thật như miệng trên” gã một tay cởi phăng thứ cuối cùng sót lại, che chắn trên người cô.
Chương8.Cả Đời Này Tôi Không Tha Thứ Cho Anh (H)

Cao Trí Đức gã dùng miệng chăm sóc hang ngọc quý giá ấy, Bạch Mai Trúc cả người uốn éo, nói không thành tiếng, bên dưới cổ họng như có thứ gì đó chặn lại, miệng phát ra những tiếng ám muội “ư..~ưm...únm”
Gã dừng lại, với lên ngăn kéo tủ, lấy một viên thuốc cho vào miệng, cho đến khi viên thuốc ấy tan gần hết trong miệng gã, gã hôn cô, đẩy nó sang miệng cô. Bạch Trúc Mai vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra đó là thứ gì, cô lập tức phụt thẳng vào mặt gã.
Cao Trí Đức mất kiểm soát, đưa tay đánh cô một cái, năm ngón tay lớn của gã in hằn trên má cô, đau rát. Bạch Mai Trúc khóc, không phải vì bị gã đánh mà là do cô đau lòng khi người cô yêu thương từ khi nào lại trở lên độc ác và tàn nhẫn như thế này.
“Cao Trí Đức, cả đời này tôi không tha thứ cho anh” khuôn mặt ưu tú ngập tràn nước mắt.
Gã vuốt tóc cô ra phía sau, nắm chặt, giật mạnh để đầu cô ngửa lên “cô, không có tư cách nói lời này với tôi” gã tháo thắt lưng, dùng nó trói hai tay cô lên đỉnh đầu, gã đánh vào bên mông trái cô, biến thái nói :
“Rất mềm, căng tròn còn mịn nữa” gã đặt môi hôn bả vai cô, bất ngờ cắn một cái khiến cô dít lên “shuyts”
Gã tháo trói hai tay cô, vuốt ve cánh tay từ trên xuống, thoả mãn gã cầm tay cô đặt vào thứ đang cao trào trong lớp quần phía dưới, cô đã không còn một mảnh vải che thân mà trên người gã vẫn còn nguyên vẹn. Bạch Mai Trúc giật mình rút tay lại.
“Tập làm quen đi, những lần tiếp theo không còn phải bỡ ngỡ” ánh mắt dâm dục của gã nhìn cô, miệng nở nụ cười khó hiểu. Gã dùng tay của cô kéo khoá quần của mình xuống, đẩy tay cô vào sâu hơn, Bạch Mai Trúc có muốn cũng không chống cự lại gã. Thoáng chốc cả hai đã trần như nhộng, gã quấn lấy cô không rời, một lần nữa gã chen chân giữa hai chân cô, cố tình để hai thứ phía dưới chạm vào nhau.
Bạch Mai Trúc nhắm chặt mắt, hàng mi dài thẳng tắp của cô làm gã rất rung động, gã hôn lên nó như một cách an ủi cô thế nhưng cô chỉ cảm thấy nụ hôn đó ghê tởm mà thôi, kể từ khi gã có ý định dở trò với cô, cô đều cảm thấy chán ghét mà coi thương gã hơn.
“Mở mắt nhìn tôi” làm trái ý gã là điều cô muốn nhất hiện tại, gã không có tư cách ra lệnh cho cô cũng như cô không có tư cách nói ra lời không tha thứ cho gã.
Cao Chí Đức thấy cô cố chấp, không chịu nghe lời trong đầu liền nảy ra biện pháp giải quyết. Bạch Mai Trúc đầu óc mơ hồ, chỉ cảm nhận được hai chân đang được nhấc lên cao, sau là gác lên thứ gì đó, chính là vai gã, dường như bên dưới gã đang tiến vào, Bạch Mai Trúc nắm chặt ga giường, hai tay run lẩy bẩy.
“A...ư...a”
Cao Trí Đức cứ thế tiến thẳng vào bên trong cô, không dạo đầu, không báo trước, tiếng hét đầy đau đớn của Bạch Mai Trúc làm gã phấn khích tột độ. Gã ra ra vào vào tốc độ nhanh hơn cả cái chớp mắt, Bạch Mai Trúc quằn quại, hai mắt vẫn không dám mở, chịu đau trong vô thức.
“Hức...đau...đau quá!”
“Mở mắt ra và cầu xin tôi”
Bạch Mai Trúc vốn rất nhẹ dạ cả tin, ngỡ lời gã là thật mà làm theo : “xin anh....xin...anh...tha cho tôi” gã lau đi nước mắt nhem nhuốc trên gương mặt trắng hồng xinh đẹp, ghé tai cô thì thầm “hãy tập ranh ma như cáo, đừng mãi ngây thơ tin lời người khác”
Bạch Mai Trúc lộ ra sắc mặt căm phẫn, tuy vậy cô càng cưỡng cầu gã càng cho rằng đó là điều thú vị mà hứng thú cao trào, chiếm đoạt. Gã hôn lên môi cô một tiếng thật kêu, khoé miệng giương lên một đường tuyệt sắc.
“Cứ nhìn tôi bằng ánh mắt ấy, tôi rất vui” gã một tay lật sấp người cô, nhấc hông cô lên cao, lần này gã báo trước, chậm rãi tiến vào. Những tiếng va chạm da thịt, ám muội vang khắp phòng, Bạch Mai Trúc nước mắt tuôn không ngừng, ướt nhẹp cả một mảng ga giường. Lần đầu tiên của cô bị gã cướp mất một cách ép buộc, còn gì nhục nhã hơn nữa chứ.
Cao Trí Đức khó chịu khi cứ mãi nghe tiếng sụt sịt từ cô, gã ghì chặt cổ cô xuống giường từ phía sau, đưa miệng sát tai cô “nếu cô còn khóc thì tôi hứa với cô rằng cô sẽ không có một giấc ngủ ngon nào trong hai ngày tới đâu” lời nói trôi vào tai cô thì tai cô cũng đã nằm gọn trong miệng gã. Bạch Mai Trúc giật mình đến lẩy người, gã như muốn nuốt tai cô vào trong bụng vậy.
Cứ như thế Bạch Mai Trúc im lặng cam chịu những tư thế tiếp theo, đau đớn chỉ biến mất khi cô đã ngất đi, thế nhưng khi tờ mờ mắt vào một hai giờ sáng cô vẫn có thể cảm nhận được gã đang di chuyển, gã muốn bức chết cô thật đấy à?
“Dừng...lại, tôi muốn ngủ” tay cô chới với gọi gã, Cao Chí Đức thực sự nghe lời cô, gã dừng lại, đưa tay cô lên, đặt vào mu bàn tay một nụ hôn.
Chương9.Khi Chỉ Có Hai Người, Không Nhất Thiết Phải Mặc Quần Áo Đâu

Bạch Mai Trúc trằn trọc trở mình, mắt từ từ mở, đầu tiên là nhìn thấy trần nhà bóng loáng, đưa mắt nhìn xung quanh, Bạch Mai Trúc nhận ra, vội vã ngồi dậy “anh ta cho mình ngủ trên giường?” nhìn vào trong lớp chăn, không có một mảnh vải che thân, nhưng trên người lại toả ra một mùi hương rất thơm. Chính gã đã tắm rửa cho cô sau trận hoan ái nồng nhiệt.
Cô quấn chăn thật chặt, chạy nhanh về phía cửa, bên dưới bỗng truyền lên cơn đau không thể tả, Bạch Mai Trúc ngồi bệt xuống sàn, đập cửa. Gã đang ngồi tại phòng khách, ung dung thưởng trà cùng tờ báo trên tay, tai gã nghe rõ mồn một, gã im lặng để cô phải lên tiếng gọi gã.
“Cao Trí Đức, Cao Trí Đức” Bạch Mai Trúc vì tay đã sưng đỏ, miễn cưỡng gọi tên gã.
Cánh cửa mở ra, ánh mắt sợ sệt thường ngày của cô không còn nữa thay vào đó là khó chịu, Bạch Mai Trúc bám vào tường cố gắng đứng dậy, không đoái hoài đến gã, kéo theo chăn ra ngoài, thế nhưng đột nhiên chăn tuột khỏi người một cách mất kiểm soát, nhìn ra mới biết chân gã đã giẫm lên. Toàn bộ sắc xuân của cô một lần nữa hiện rõ trước mắt gã.
Bạch Mai Trúc kéo chăn che người nhưng bàn chân cố chấp của gã không buông “khi chỉ có hai người, không nhất thiết phải mặc quần áo đâu” gã biến thái đến mức này rồi ư? Cao Trí Đức bước lại gần cô, đưa tay vuốt ve từ bên má cô xuống bả vai, xuống thêm một chút nữa, đùa nghịch núm hoa, có ý định hôn cô nhưng mất mặt thay lại bị cô từ chối.
Cao Trí Đức bị cô đẩy ra, Bạch Mai Trúc cả người trống không chạy đi tìm quần áo. Nhưng khổ nỗi bộ đồ của cô đã bị gã xé rách hoàn toàn, từ khi cô rơi vào tay gã thì cô chỉ có một bộ đồ duy nhất mà thôi. Bạch Mai Trúc nhìn về phía phòng gã khó xử.
Cốc...cốc...cốc
Tiếng cạch cửa vang lên, sâu trong đáy mắt Cao Trí Đức bấy giờ chỉ toàn hìn bóng của cô “cô muốn tiếp tục à?” gã vòng tay qua eo cô, kéo cô sát vào người, Bạch Mai Trúc cảm nhận được, bên dưới, cậu nhỏ của gã đang chạm vào. Cô chống cự đẩy gã ra, mỗi lần gã ôm cô cứ như muốn cô tắc thở ngay tức khắc vậy.
“Có thể...cho tôi, mượn một bộ đồ không?” cô rụt rè hỏi gã.
“...” gã chưa kịp trả lời cô, bên ngoài đã nghe tiếng còi xe inh ỏi, gã để cô lại, đi ra kiểm tra.
Gã thấy một người phụ nữ trung niên, từ đầu đến chân đều là đồ hiệu đắt tiền, bà, Trịnh Thuý Mỹ, mẹ của gã đang bước vào.
“Nhìn thấy ta, con không vui ư?”
Tiếng bà lớn đến nỗi, Bạch Mai Trúc trên phòng có thể nghe rất rõ, cả khuôn mặt trắng bệch, tỏ sự sợ hãi tột cùng.
“Con sao có thể không vui!”
“Con từ bao giờ lại chú tâm đến hoa thế?” bà Trịnh từ từ gỡ kính, mắt đưa ra bên ngoài, sâu xa nhìn những bông hoa nở.
“Chúng rất đẹp, nếu tàn nhẫn ngó lơ chẳng phải là rất tội nghiệp hay sao?”
Trịnh Thuý Mỹ bà còn không hiểu rõ gã? trong nhà này chắc chắn còn một người khác, không phải Tần Yến Trinh vì ả sẽ chẳng bao giờ đụng tay vào những việc này, bà chỉ mong người bà đang nghĩ đến sẽ không xuất hiện ở đây.
Bà khoanh tay, mặt sắc lẹm, đang tiến về phía phòng gã, Cao Trí Đức theo sau bà, gã không cản vì gã không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì. Bà Trịnh bất ngờ khi nhìn quanh phòng gã không có ai, bà còn cẩn thận kiểm tra cả nhà vệ sinh nhưng thực sự khiến bà thất vọng rồi.
“Mẹ đang muốn tìm cái gì thế?”
“Chỉ là có chút nghi ngờ khi hoa nở đẹp đến vậy”
Nghe thấy tiếng cửa đóng, Bạch Mai Trúc trong góc tối mới dám thở mạnh.May thay, cô mong có thể chạy khỏi đây, cô không muốn chạm mặt bà một lần nào nữa, bà ta có thể sẽ giết chết cô ngay tại đây.
“Cô được phép yêu Trí Đức, cho đến khi thanh mai trúc mã của nó quay về”
“Nếu trái lời tôi, cô biết hậu quả sẽ như thế nào đúng chứ?”
Cô vẫn nhớ như in những lời nói của bà, nhớ như in, chất giọng, ánh mắt của bà, đáng sợ và quyền lực chẳng kém gã là bao. Cô không muốn gặp rắc rối nên nghe theo lời bà, cô chia tay gã trước ngày người đó trở về.
“Chúng ta dừng lại tại đây được rồi!” gã nhìn thấy cô ôm hôn người khác, cô đến nói với gã lời chia tay, cô nắm chặt tay người con trai ấy, gã đau lòng đến tột cùng.
“Con vẫn còn nhớ cô ta à?”
“Không nhớ nhưng cũng không phải là đã quên”
Bạch Mai Trúc chân bắt đầu tê cứng vì ngồi quá lâu, hai đầu gối co lên vì lạnh.
Ánh sáng rọi vào từ bên ngoài khi khe hở đang dần lớn, cô nhìn lên thấy gã, hẳn là bà đã rời khỏi nên gã mới quay lại tìm cô.
“Đúng là rất biết chỗ trốn” Cao Trí Đức mở tủ đồ, thấy cô co ro ngồi trong góc tủ.
Bạch Mai Trúc nhìn gã chằm chằm, không trả lời.
“Tôi, cho phép cô mặc đồ của tôi rồi?” gã đưa mặt sát gần cô, tay đưa lên bắt đầu vuốt từ trên cổ họng cô xuống.
Chương10.Cô Không Có Quyền Trái Lời Tôi

Tay gã dừng tại xương quai xanh, từng ngón tay như chân người đi vào bên trong lớp áo từ cổ xuống, tay gã hôm nay ấm đến lạ thường.
Cao Trí Đức cả người nóng ran mỗi khi tay chạm vào da thịt cô, gã nhào vào trong, nhấc bổng cô ngồi lên đùi, chiếc tủ lớn chứa đựng hai người rất dư chỗ, gã gạt hết đồ xuống đất, gã hơn cả một con sói hoang bị bỏ đói lâu ngày, gã đè cô ra bất chấp mọi nơi chỉ để thoả mãn cơn khát dục của bản thân.
Những dấu răng cũ chưa biến mất, những dấu mới chồng chất đè lên, Bạch Mai Trúc không còn sức để chống cự nữa, cả đêm hôm qua đến tận bây giờ gã cứ như yêu tinh sống hút cạn máu cô. Gã bây giờ dùng một tay nhấc cô lên có khi còn dễ dàng hơn là nhấc một hòn đá nhỏ.
Gã dồn hết lực vào tay, xé toạc chiếc áo len đắt tiền của chính gã trên người cô che quá đùi không nhiều, cảnh hoả thân năm lần bảy lượt bị gã nhìn thấu, Bạch Mai Trúc cảm thấy gã đúng thật là hoang phí, đồ của cô không nhiều tiền cô đã tiếc đứt ruột khi nó tàn tành ấy vậy mà gã.
“Ư, tôi rất mệt!”
“Hôm nay cô không cần động, một mình tôi là đủ rồi”
“Tôi không muốn” Bạch Mai Trúc bám vào cánh tủ hòng trườn xuống.
“Cô nhớ đúng không? Cô, không có quyền trái lời tôi” nếu cô ngoan ngoãn phục tùng trong gã sẽ không xuất hiện cơn bão xấu, nhưng cô luôn trái ý gã khiến gã có muốn thuần phục cô cũng rất khó khăn.
“Cô, đã ngủ với thằng đó hay chưa?”
“Cái thằng cô đã dẫn đến trước mặt tôi, tình tứ ấy” gã bỗng nhớ về quá khứ, giọng khàn đục, hỏi cô.
Bạch Mai Trúc không cho gã câu trả lời, gã đẩy mạnh cô xuống khỏi người, bóp chặt cổ cô, trong đáy mắt hung ác, ngân nổi đầy, đỏ rực, muốn thiêu sống cô tại chỗ “rồi hay chưa?” cô lắc đầu, móng tay đã ngăm chặt vào cổ tay gã, gã buông tay, kéo chân cô cho cô nằm dưới thân, Bạch Mai Trúc ho sặc sụa trong từng tiếng hôn ám muội của gã trên người cô.
Gã rất hài lòng với câu trả lời, nếu chuyện đó đã xảy ra, gã sẽ giết chết cô ngay tại đây hoặc sẽ cho cô sống không được, chết không xong. Người của gã đã định chỉ được phép rên rỉ dưới thân gã. Thế nhưng gã lại nhớ đến cái hôn nồng nhiệt của họ lúc ấy...
Cao Trí Đức nhấc thân khỏi người cô, gã mạnh tay kéo cô lên, Bạch Mai Trúc bấy giờ sức mỏng hơn cả một tờ giấy, đến đi cũng không thể nhấc chân, cả người lạnh buốt, da đã chuyển màu, bị gã bất chấp lê dưới sàn. Gã đưa cô vào nhà tắm, xả nước tràn bồn lớn ngập cánh hoa hồng.
Gã nhấc cô lên, không nhẹ nhàng mà đẩy thẳng cô vào bồn, nước liên tục tràn nhưng tay gã không ngừng chĩa vòi thẳng vào cô, gã chứng kiến cái lắc đầu của cô khi gã hỏi về chuyện người kia đã chạm vào người cô hay chưa, gã có được câu trả lời nhưng gã thà nhầm còn hơn bỏ xót.
“Cao Trí Đức anh...”
“Ngậm miệng”
Gã như dùng hết sức để hét lên, tay gã di chuyển trên người cô, dấu tay đỏ in hằn trên da không bỏ sót bất cứ góc nào, một tiếng lớn vang lên khi gã thẳng tay vứt vòi nước xuống. Bạch Mai Trúc muốn đứng lên, người cô đã lạnh cóng cho dù nước trong bồn rất ấm. Gắng gượng đưa được một chân ra ngoài thì gã đã quay lưng lại với díp đánh răng trên tay.
Cao Trí Đức gã giúp cô ra khỏi nước, đẩy cô đến phía trước bồn rửa mặt, khăn choàng gần tay, gã cũng nhất quyết không cho cô chạm vào, gã muốn cô chịu đựng cái rét thấu xương này như một cách trả thù oán hận. Gã ghì cổ cô thấp xuống, Bạch Mai Trúc hai tay phải bám vào thành bồn, nếu không cô sẽ ngã mất.
Gã xả nước, buộc miệng cô hợp xuống, chỉ trong hai giây nhưng Bạch Mai Trúc lại cảm thấy bản thân dường như đang chết đuối giữa đại dương lớn, gã túm lấy tóc giật ngược đầu cô lên, đưa díp đánh răng vào miệng cô, gã không bỏ bất cứ nơi nào trong khoang miệng, đến khi gã cảm thấy ổn mới dừng tay lại.
Gã làm tất cả những thứ này để làm gì trong khi trước đó gã đã liên tục hôn cô?
Gã bế ngang người cô, đưa cô ra ngoài, đến bên cạnh giường, mở chăn, đẩy cô vào, sau đó dùng thân đè lên “cô nên nhớ, cô chỉ được phép lăn giường với tôi, chỉ một mình tôi”
“Tôi không phải đồ chơi của anh, nên anh không có quyền sở hữu, tôi ngủ với ai là quyền của tôi, anh không...”
Cao Trí Đức hai ngón tay bóp chặt miệng cô để cô không có cơ hội thốt ra lời chống đối.
“Cô phải nhớ, ai là người cứu sống cô”
“Tôi thà nằm dưới thân bọn chúng còn hơn là ngày đêm bị ép buộc dưới thân thể ghê tởm của anh”
“Ghê tởm?” Cao Trí Đức ngạo mạn cười lên những tiếng rợn người.
“Vậy để Cao Trí Đức này cho cô biết tôi còn có thể ghê tởm hơn thế nữa” gã cưỡng hôn cô, khi lưỡi gã luồn vào, Bạch Mai Trúc cứ thế phun thẳng nước bọt vào miệng gã.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom