Full Hot Gán Thân Trả Nợ Tình Cũ Hung Ác Ngược Đãi Tôi (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 49-50


Chương49.Happy Ending
Chương49.Happy Ending
1 tuần sau.
“Coi như trước đây bà già ta có mắt như mù, chỉ mong sau này con sẽ mở lòng đón nhận người mẹ chồng là ta” nắm tay cô, bà hối lỗi. Bạch Mai Trúc ôm lấy bà :
“Ai cũng muốn những điều tốt nhất cho con mình, bác đừng để những thứ trước đây dằn vặt nữa”.
Cao Trí Đức hồi hộp đứng trước gương, hai tay nắm chặt vào nhau, phút chốc trước mắt không phải bản thân nữa mà là lễ đường lớn, khách mời đã ngay ngắn ngồi, cánh cửa đằng xa cũng đang từ từ mở, Bạch Mai Trúc xuất hiện, thu hút toàn bộ sự chú ý của gã.
“Con đồng ý”
Nở nụ cười hạnh phúc nhìn nhau, trao nhau nụ hôn trước sự chứng kiến của hàng trăm người, phía dưới, ai đó đang dùng ánh mắt long lanh mà nhìn lên lễ đường của gã không ai khác chính là Tần Yến Trinh, bên cạnh cũng đang có người trìu mến nhìn đối phương.
Lễ cưới kết thúc trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Cận Thái Minh cũng đến chúc phúc cho hai người mặc dù trước đây có ý định muốn trêu đùa cô.

Chương49.Happy Ending
“Uống rượu không tốt cho đứa bé đâu” Tịnh Ân lấy ly rượu từ tay Tần Yến Trinh thay bằng ly nước.
Bạch Mai Trúc chằm chằm nhìn Tịnh Ân, ghi hoặc hỏi : “Sao anh biết cô ấy có em bé!”
Tịnh Ân bối rối, nói ra là tìm hiểu sẽ rất ngại, thế nhưng “anh đang tìm hiểu cô ấy” Tần Yến Trinh ngượng ngùng cúi mặt xuống khi nghe câu trả lời của anh, Bạch Mai Trúc cười, đến bên huých nhẹ vai ả “có chút nói nhiều nhưng đổi lại rất tốt”
Mọi người đã về hết, Bạch Mai Trúc cả ngày hôm nay cũng đã rất mệt, muốn lên phòng nghỉ ngơi nhưng lại bị tiếng ai đó níu lại “Mai Trúc” Doãn Thanh Nhàn ái ngại đến gần cô.
“Không biết mẹ có tư cách này không? nhưng mẹ cảm thấy rất vui khi được chứng kiến con bước vào lễ đường” tựa vào lòng bà cảm nhận hơi ấm, cô thỏ thẻ. “Mẹ phải sống thật lâu để nhìn con hạnh phúc đấy nhé!”. Ông Tần phía xa không dám đến chúc phúc cô vì những việc đã xảy ra nhưng thâm tâm vẫn âm thầm gửi cho cô lời tốt đẹp.
Coi như cuộc sống của cô từ giờ trở đi sẽ bằng phẳng mà dễ dàng hơn, vẫy tay chào tạm biệt chiếc xe đang lăn bánh. Ấy thế Bạch Mai Trúc vẫn chưa thể yên tâm mà ngả lưng vì bỗng nhớ ra gì đó.
Cao Trí Đức bận bộ đồ tắm trên người, tò mò ngồi vào bên cạnh cô.

Chương49.Happy Ending
Cao Trí Đức bận bộ đồ tắm trên người, tò mò ngồi vào bên cạnh cô.
“Em làm gì vậy?”
“Đã đếm rất kĩ mà, không thể nào sai được” dù có đếm đi đếm lại cuốn lịch trên tay, Bạch Mai Trúc cũng không nhận được đáp án khác.
Sáng ngày hôm sau, trong khi gã đang say giấc thì liền giật mình khi nghe tiếng lớn của cô vọng ra, gã vội xỏ dép, chạy vào xem cô xảy ra chuyện gì. Gã chỉ thấy cô đứng bất động, trên tay cầm gì đó, lại gần mới rõ. Cao Trí Đức lúc bấy nhận ra còn vui hơn cô, gã nhấc bổng cô lên trong sự sung sướng tột độ.
“Em có thai rồi sao, chúng ta có con rồi!” gã hét rất lớn như muốn cho cả thế giới này biết, cô và gã đã có con.
Kể từ lúc đó, Cao Trí Đức giúp cô cẩn thận đến nỗi Bạch Mai Trúc phát ngán mà chỉ thẳng mặt. Cô muốn ra khỏi phòng, gã sẽ bế cô xuống cầu thang, muốn đi dạo, gã cũng sẽ bế cô đi dạo, thậm chí đến đi vệ sinh gã cũng không buông tha. Bạch Mai Trúc cảm thấy kết hôn với gã như là đeo xích vào chân.
“CAO TRÍ ĐỨC, ANH CÓ BÌNH THƯỜNG ĐƯỢC KHÔNG HẢ?” bịt tai lại trước âm lượng phóng đại của cô, gã bắt đầu thanh minh.

Chương49.Happy Ending
“Chẳng qua tôi muốn giúp em không mệt để không ảnh hưởng đến con của chúng ta”
Bạch Mai Trúc khó chịu, liếc mắt nhìn gã “sao anh không nghĩ làm như vậy tôi càng khó chịu hơn?” ngậm chặt miệng trước cô, gã từ Cao Trí Đức lạnh lùng, đã biến thành gấu nhỏ cưng chiều mà thuận theo ý cô.
“Anh không ngại khi muốn quen một người có con như tôi à?” Tần Yến Trinh cùng Tịnh Ân đang dạo dưới trời ấm của thành phố ngày hôm nay.
“Nếu ngại tôi đã không có mặt ở đây!” rụt rè đưa tay sang, nắm lấy tay Tần Yến Trinh, Tịnh Ân hoàn toàn biến mất sự hồi hộp, nếu như Tần Yến Trinh rút tay lại anh sẽ thất vọng coi như bản thân đã thất bại một bước nhưng cả hai đang nắm chặt tay nhau nên có thể hoàn toàn nghĩ rằng bản thân đã thành công.
“Chợt nghĩ đến trước đây sống theo cách bản thân muốn nhưng lại không được vui vẻ, hạnh phúc, hối hận vô cùng” nét buồn trên mặt Tần Yến Trinh xuất hiện, Tịnh Ân ra dáng một người bạn trai chậm sát lại mà ôm, vỗ nhẹ lưng, an ủi.
“Chuyện cho qua được hãy cứ để nó trôi đi, vớt lấy hạnh phúc về mình sống tốt những ngày tiếp theo” đặt cằm trên vai Tịnh Ân, mỉm cười, nhắm mắt tận hưởng khoảng không này, lần đầu tiên tim đập nhanh bởi lời nói lần đầu được nghe.
Ai cũng xứng đáng được hạnh phúc dù cho đã từng gây ra nhiều lỗi lầm, chỉ cần chính mình hoàn toàn biết lỗi và sửa sai, điều tốt đẹp sẽ sẵn sàng dang tay đón chào.

Chương50.Ngoại Truyện
Chương50.Ngoại Truyện
“Bảo Bảo mau đứng lại” cầm theo chén cơm dở trên tay Bạch Mai Trúc chạy theo đứa bé tinh nghịch.
“Ba” chui tọt vào lòng gã đang đọc báo ở sofa, Bạch Mai Trúc mạnh tay đặt chén cơm xuống mặt kính, hai tay chống hông hướng về phía Bảo Bảo.
“Con mau ngoan ngoãn ngồi ra đây ăn hết chén cơm này cho mẹ” Bảo Bảo ngoảnh mặt, dụi vào lồng ngực gã như khẳng định sẽ không vâng lời. Cao Trí Đức gấp đôi tờ báo, đặt sang bên cạnh, vỗ về Bảo Bảo.
“Bảo Bảo ngoan, muốn nhanh lớn thì không được bỏ bữa” chén cơm phía cô nằm gọn trong tay gã, từng muỗng cơm đưa vào miệng Bảo Bảo một cách nhẹ nhàng, bát cơm vơi dần. Bạch Mai Trúc nheo mắt, lồng ngực phập phồng vẫn chưa thôi tức giận, tức giận khi đứa con dứt ruột đẻ ra chỉ nghe lời ba của nó.
“Mau ra xin lỗi mẹ đi, từ lần sau không được để mẹ tức giận như thế nữa” bế Bảo Bảo lên, gã đưa gần đến bên cô.
“Mẹ, Bảo Bảo xin lỗi, Bảo Bảo hứa sẽ nghe lời mẹ” Bảo Bảo hôn vào má cô một cái, Bạch Mai Trúc phải cảm thán rằng hai cha con nhà họ Cao này rất biết cách lấy lòng người khác, vẻ mặt dễ thương như vậy ai mà giận cho được chứ?
Bế Bảo Bảo từ tay gã, Bạch Mai Trúc đáp lại nụ hôn “mau đi chuẩn bị đồ thôi, em Mẫn Mẫn đang đợi con đến đó!” Bảo Bảo được thả xuống, chân nhanh chạy lên phòng chuẩn bị theo lời của mẹ.

Chương50.Ngoại Truyện
Bế Bảo Bảo từ tay gã, Bạch Mai Trúc đáp lại nụ hôn “mau đi chuẩn bị đồ thôi, em Mẫn Mẫn đang đợi con đến đó!” Bảo Bảo được thả xuống, chân nhanh chạy lên phòng chuẩn bị theo lời của mẹ.
Cao Trí Đức nhân cơ hội mà tình cảm yêu thương với cô “dạo gần đây tôi bị ra dìa rồi thì phải?” búng lên mũi gã một cái, Bạch Mai Trúc giọng dỗ dành con nít.
“Ai dám cho người chồng đẹp trai này của em ra dìa thế?” cô kiễng chân hôn gã.
“Anh yêu em, Bạch Mai Trúc”
“Em yê...” Bạch Mai Trúc dừng lại câu nói, mắt trợn tròn nhìn Bảo Bảo đang bước xuống phía cầu thang. Chỉ mới 6 tuổi nhưng lại rất biết cách ăn mặc, vẻ đẹp trai ngời ngời so với Cao Trí Đức là ngang ngửa. Gỡ tay gã, chân chạy nhanh đến chỗ Bảo Bảo, Cao Trí Đức bặm môi tức giận, nhưng nét mặt liền chuyển biến vui vẻ xoay về hướng cô và Bảo Bảo.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” đặt cho Bảo Bảo ngồi vào ghế sau, Bạch Mai Trúc ngồi vào ghế cạnh gã, đưa tay sang muốn thắt dây an toàn cho cô, nhưng khi dây an toàn đã ngang người, Bạch Mai Trúc nghiêng đầu thắc mắc.
“Vừa nãy, em chưa nói yêu tôi” Cao Trí Đức mong đợi, khi cô định mấp môi thì tiếng nói phía sau lại vang lên.

Chương50.Ngoại Truyện
“Ba, chúng ta mau đi thôi”
Bạch Mai Trúc mỉm cười, nhếch chân mày về phía vô lăng, đẩy người gã ra.
“Tuân lệnh” bánh xe đã bắt đầu lăn.
Bảo Bảo háo hức mở cửa xe bước xuống khi xe đã dừng, cẩn thận cầm theo món quà chuẩn bị từ trước, bỏ lại ba mẹ sau lưng mà chạy vào trong “Mẫn Mẫn”
“Bảo Bảo” hai đứa trẻ tươi cười ôm lấy nhau như lâu ngày mới gặp lại. Cao Trí Đức cùng Bạch Mai Trúc gật đầu chào Tần Yến Trinh và Tịnh Ân.
“Có cần em giúp không?”
“Không cần đâu, em ra ngồi đi, anh chuẩn bị xong hết rồi!”
“Baba là quà sinh nhật Bảo Bảo tặng cho con” Mẫn Mẫn chạy lại cầm theo hộp quà đến khoe với Tịnh Ân.
“Thế nào, con có thích không?” Bạch Mai Trúc ngồi xuống, xoa mái tóc xoăn nhẹ, có chút bồng của Mẫn Mẫn.
“Dạ, con rất thích”

Chương50.Ngoại Truyện
“Dạ, con rất thích”
Nhìn theo đôi chân nhỏ đang từng bước xa dần, Tịnh Ân ánh mà dịu dàng nhìn theo. Bạch Mai Trúc cũng cảm thấy hạnh phúc lây. Đứa trẻ không có tội gì cả, bởi vậy nó xứng đáng nhận được tình yêu thương từ tất cả mọi người.
Khi ngọn nến lung linh trên chiếc bánh sinh nhật của Mẫn Mẫn tắt đi, đèn chưa kịp sáng lên trong bóng tối có hai người tận dụng cơ hội với đối phương.
Bạch Mai Trúc giận yêu nói, khi gã hôn cô “anh làm trò gì vậy hả” đánh vào đùi gã, cô thì thầm vào tai “em yêu anh”
“Yến Trinh, anh yêu em”
“Em cũng vậy!”
Hai người chia tay, bốn người hạnh phúc mặc dù con đường dẫn đến hạnh phúc không thuận buồm xuôi gió nhưng cuối cùng vẫn là về được bên nhau, tìm thấy tình yêu của đời mình, người có thể che chở, bảo vệ, cho mình cảm giác an toàn. Hạnh phúc đâu phải tự nhiên mà đến, chính bản thân phải đi tìm kiếm và biết cách gìn giữ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom