• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Em Trai Khờ Khạo (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 11-20

Chương 11: Anh ấy là chồng tôi

Câu nói này thật quá quắt!

Ánh mắt lạnh lẽo quét tới người Lâm Tuấn Khải.

Trương Minh Vũ chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân chợt vang lên: “Anh hai nói vậy có ý gì?”

Lâm Tuấn Khải cười lạnh một tiếng: “Sao hả? Tôi nói không đúng sao? Cô hỏi cả nhà họ Lâm này đi, có ai coi cậu ta là người không?”

“Chẳng qua chỉ là một con chó của nhà họ Lâm chúng ta mà thôi!”

Lâm Kiều Hân lập tức sa sầm mặt, lạnh giọng nói: “Lâm Tuấn Khải, anh đừng quá đáng!”

“Anh ấy là chồng tôi!”

“Từ ngày chúng tôi kết hôn, anh ấy đã trở thành người nhà họ Lâm chúng ta rồi!”

“Cuộc hôn nhân này là ông nội đặt ra! Anh đang nghi ngờ ông nội hả?”

Lời nói sắc bén, khí thế hùng hồn.

Mấy câu nói này khiến Lâm Tuấn Khải nghẹn họng không nói nên lời, mặt đỏ bừng bừng.

Trương Minh Vũ cũng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Lâm Kiều Hân sẽ ra mặt nói giúp mình.

Nhất là câu nói “Anh ấy là chồng tôi” khiến tim anh bị kích động một cách khó hiểu.

Lâm Quốc Phong quát ầm lên: “Đủ rồi!”

“Đừng làm mất mặt nhà họ Lâm trước nơi đông người như vậy!”

Bấy giờ Lâm Kiều Hân và Lâm Tuấn Khải mới chậm rãi trở về chỗ.

Lâm Quốc Phong lạnh lùng nhìn Trương Minh Vũ, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Ông ta do dự hồi lâu mới cất giọng lạnh lùng hỏi: “Trương Minh Vũ, cậu có chắc muốn nhận nhiệm vụ quan trọng tìm thần y Thanh Duyệt không?”

Anh bật cười đáp: “Có, để cháu đi”.

Giọng điệu này khiến mọi người càng thêm mỉa mai.

“Đúng là không biết trời cao đất dày! Hôm nay thằng vô dụng này uống nhầm thuốc rồi à?”

“Buồn cười chết mất, cậu ta còn muốn tìm thần y nữa chứ! Sao không lên trời luôn đi? Làm mất hết thể diện của nhà họ Lâm chúng ta rồi!”

“Ai cho thằng ăn hại này cái gan đó vậy? Con mẹ nó thật buồn nôn!”



Xung quanh không ngừng vang lên tiếng xì xào bàn tán, đến cả người ngoài cũng không nhịn được chỉ trỏ.

Lâm Kiều Hân nhíu mày nhưng vẫn chẳng thể nói được gì

Lâm Quốc Phong đảo mắt nhìn từng người nhà họ Lâm, hi vọng có một người dám đứng ra nhận nhiệm vụ, ai cũng được!

Nhưng cuối cùng, ông ta tuyệt vọng.

Có nhìn rớt tròng mắt cũng chẳng có hy vọng gì!

“Được rồi, nhiệm vụ tìm thần y giao cho cậu đấy. Mấy ngày này nhà họ Lâm chúng tôi sẽ dùng hết khả năng giúp đỡ cậu, mong cậu đừng làm chúng tôi thất vọng”.

Lâm Quốc Phong thầm thở dài một tiếng, mệt mỏi nói.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười đáp: “Bác cả yên tâm, cháu nhất định có thể tìm được người về”.

Anh vừa dứt lời, tiếng cười nhạo vang lên không ngớt.

Lâm Kiều Hân cúi gằm đầu xuống, trong lòng càng thêm tuyệt vọng.

Lâm Tuấn Khải không nhịn được châm chọc: “Nếu không tìm được, tốt nhất mày đừng có về nữa! Tìm bừa một toà nhà nhảy xuống đi, đỡ làm nhà họ Lâm bọn tao mất mặt!”

Trương Minh Vũ cau mày.

Chuyện vừa rồi vẫn chưa được giải quyết xong, bây giờ lại còn dám khiêu khích anh.

“Xem ra anh họ không tin tôi sẽ tìm được thần y”, anh bật cười nói.

Vẻ mỉa mai trong mắt Lâm Tuấn Khải càng thêm nồng đậm. Anh ta khinh bỉ nói: “Tin mày? Dù là bảo con chó ra ngoài đi tìm tao còn tin nó hơn mày nhiều!”

“Tự mày không biết mình là loại người gì hả?”

Anh ta nói xong, xung quanh lập tức vang lên một trận cười vang.

Trương Minh Vũ cũng không giận, nhếch miệng cười đáp: “Vậy hả? Hay là chúng ta đánh cược thử xem?”

Lâm Tuấn Khải chán ghét nói: “Mày cũng xứng đánh cược với tao chắc?”

Anh ra vẻ không quan tâm nói: “Không dám thì thôi”.

Nói xong còn quay lại trở về đứng sau lưng Lâm Kiều Hân.

Lâm Tuấn Khải nghiến răng nghiến lợi, lòng mang thù hận!

Không ngờ anh ta lại bị Trương Minh Vũ chèn ép tước mặt bao người!

Anh ta trầm ngâm hồi lâu mới lạnh giọng nói: “Được! Mày muốn cược thế nào?”

Trương Minh Vũ cười đáp: “Rất đơn giản. Anh thua thì phải giao hết quyền lợi của mình trong tập đoàn Lâm Thị cho Kiều Hân”.

Hự!

Tất cả mọi người lấy làm sợ hãi trước câu nói này.

Lâm Kiều Hân ngơ ngác trợn tròn mắt nhìn anh, không dám tin vào tai mình.

Lâm Tuấn Khải cười lạnh nói: “Tao hỏi là nếu mày thua!”

Trương Minh Vũ giơ tay tỏ vẻ bình thản: “Nếu tôi thua thì sẽ ly hôn rồi cút ra khỏi nhà họ Lâm, anh thấy sao?”

Nói rồi cười tít mắt nhìn Lâm Tuấn Khải.

Mọi người xung quanh lại càng kinh hãi!

Trương Minh Vũ điên rồi sao?

Bao nhiêu năm nay, toàn bộ người nhà họ Lâm đều hi vọng anh cút đi. Nếu không có ông cụ Lâm bảo vệ, làm sao anh có thể ở lại đến ngày hôm nay?

Bây giờ lại còn… chủ động đề nghị ly hôn?

Thoáng chốc, không ít người nhà họ Lâm đều hưng phấn hẳn lên.

Lâm Tuấn Khải cũng sáng rực hai mắt, dứt khoát đồng ý: “Được, nói lời giữ lời!”

Đường Quốc Trung chậm rãi tiến lên, trầm giọng nói: “Sau bảy ngày thuốc sẽ hết tác dụng. Đến lúc đó dù là thần tiên giáng trần cũng khó mà cứu nổi”.

Trương Minh Vũ cười nói: “Yên tâm, không cần bảy ngày đâu”.

Nghe thấy anh nói vậy, mọi người lại thi nhau nở nụ cười châm chọc.

Trong mắt bọn họ, anh đã trở thành một thằng hề.

Lâm Kiều Hân cũng không chịu nổi nữa. Cô cố gắng bảo vệ, còn Trương Minh vũ thì…

Cô cắn răng, lạnh lùng quay lưng đi ra khỏi biệt thự.

Trương Minh Vũ cũng đành lặng lẽ đi theo sau.

Bọn họ nhanh chóng đi tới một nơi vắng người. Lâm Kiều Hân đột nhiên dừng bước.

Trương Minh Vũ đứng lại, lòng thầm thở dài.

Một lúc sau, anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô: “Trương Minh Vũ anh giỏi giang quá nhỉ. Bây giờ đến cả chuyện lớn như vậy cũng dám ôm vào người đúng không?”

Anh mỉm cười nói: “Dù sao thua cũng đúng ý cô, còn nếu thắng chẳng phải cô sẽ giàu to sao?”

Ánh mắt Lâm Kiều Hân càng thêm rét lạnh: “Anh nghĩ anh thắng được sao?”

“Anh có biết hậu quả khi anh thua là gì không?”

“Là nhà họ Lâm sẽ lại bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió! Không còn ai muốn hợp tác với chúng tôi nữa!”

Trương Minh Vũ nghe xong, thấp giọng tỏ vẻ thần bí: “Tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật!”

Lâm Kiều Hân sửng sốt.

Trương Minh Vũ liếc mắt nhìn quanh bốn phía rồi mới cúi người thì thầm: “Thật ra thần y Thanh Duyệt là một trong những người thân thiết nhất với tôi!”

Sau đó, anh tươi cười nhìn cô.

Lâm Kiều Hân chết sững tại chỗ.

Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt toé ra lửa giận.

Cô nghiến răng nghiến lợi gằn giọng: “Anh đúng là hết thuốc chữa rồi!”

Chút ảo tưởng cuối cùng về Trương Minh Vũ trong cô cũng hoàn toàn bị phá huỷ!

Nói xong, cô giận dữ quay người bỏ đi.

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn theo.

Mình nói thật mà…

Người khác còn lâu mình mới nói, sao lại không chịu tin mình chứ…

Người phụ nữ tự tin quả thực rất khó đối phó…

Trương Minh Vũ im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định về chỗ ở của Tô Mang trước đã.

Anh đang định lôi điện thoại ra thì thấy chiếc Rolls - Royce Phantom đã đỗ lại ngay trước mặt.

Trương Minh Vũ giật nảy mình, cảnh giác nhìn quanh rồi vội vàng chui tọt vào trong xe, lo sợ nói: “Đi mau đi, đừng để người khác trông thấy”.

Vệ sĩ cũng phải cạn lời.

Ai cũng coi việc được ngồi lên chiếc xe này là vinh quang to lớn.

Trương Minh Vũ này…

Chương 12: Nhà giàu nhất làm đàn em

Xe nổ máy nhanh chóng quay về biệt thự của Tô Mang.

Trương Minh Vũ chưa kịp xuống xe, Tô Mang đã trèo lên.

Cô ấy mặc một bộ quần áo công sở khoe ra dáng người cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa làm nổi bật khí chất hơn người.

Cộng thêm gương mặt xinh đẹp khuynh thành và khí thế lạnh lùng đúng là cực phẩm.

Thấy cô ấy lên xe, Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt. Khí chất cao quý trang nhã này và bộ dạng say rượu tối qua…

Tô Mang nghiêng đầu, trừng mắt nhìn anh.

Anh như bị điện giận, vội vàng dời mắt đi.

Mười phút sau, xe dừng lại.

“Đi thôi”.

Tô Mang cầm tay Trương Minh Vũ kéo anh xuống xe.

Anh ngẩng đầu lên, phát hiện mình đang đứng trước cổng khách sạn.

Hồng… Thái?

Sau khi nhìn rõ bảng tên, anh kinh ngạc trợn tròn mắt.

Lại đổi một khách sạn năm sao cao cấp khác nữa hả? Giàu đến mấy cũng đâu thể phung phí như vậy được…

Trương Minh Vũ bất lực nói: “Chị ba, ăn tạm cái gì đó cũng được. Không nhất thiết phải tới những khách sạn sang trọng như này đâu”.

Tô Mang nghi hoặc hỏi: “Sang trọng sao?”

Trương Minh Vũ: “…”

“Lần này chị dẫn em tới đây không phải để ăn cơm. Chị muốn chia cho em ít sản nghiệp, em cũng đỡ cả ngày rảnh rỗi không có việc làm”, Tô Mang nói tiếp.

Chia sản nghiệp?

Trương Minh Vũ càng cảm thấy bất đắc dĩ, hóa ra là tới đây bàn chuyện hợp tác.

Sau khi đi vào, có nhân viên phục vụ muốn thông báo lại bị vệ sĩ ngăn lại.

Bọn họ đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.

Trương Minh Vũ hiếu kỳ quan sát bốn phía.

Đến cửa phòng họp, hai vệ sĩ mạnh bạo đẩy cửa ra.

“Rầm!”

Tiếng động trầm đục vang lên.

Tô Mang ngạo nghễ bước vào như một vị tướng quân.

Không… không thèm gõ cửa luôn sao?

Trương Minh Vũ cạn lời.

Phòng họp rất lớn nhưng chỉ có hai người bên trong.

Một người đàn ông trung niên có khí chất giàu sang đang ngồi ở ghế phải cạnh ghế chủ trì, sau lưng ông ta là một người phụ nữ có dáng người cao gầy.

Ngay khi tiếng cửa bị đẩy ra vang lên, người đàn ông đã sợ run người, từng lớp mỡ trên người đều rung động theo!

Sắc mặt ông ta lập tức tối sầm.

Trương Minh Vũ thấy hơi hồi hộp.

Hỏng rồi, chưa bàn được gì đã phá hết…

Người đàn ông tức giận đứng bật dậy, nhưng khi trông thấy Tô Mang thì vẻ mặt âm trầm lập tức biến mất!

Cười… rõ tươi.

Chuyện này…

Giọng nói nịnh nọt vang lên.

“Ôi, chủ tịch Tô tới rồi hả? Cô vất vả quá! Sao cô không gọi tôi một tiếng, để tôi chuẩn bị chào đón cho chu đáo”.

Ông ta lắc lư cơ thể béo ú của mình cúi đầu khom lưng, vẻ mặt tươi cười.

Trương Minh Vũ thấy thế thì ngẩn người.

Quay ngoắt 180 độ luôn!

Tô Mang ngồi lên ghế chủ trì, hai chân bắt chéo, sắc mặt lạnh như băng.

Khí thế bùng nổ!

Trương Minh Vũ ngu ngơ đứng bên cạnh, lúng túng không biết nên làm gì.

Tô Mang liếc mắt, bình thản nói: “Ngồi đi”.

Bấy giờ anh mới dám ngồi xuống ghế bên phải chỗ cô ấy, cảm thấy rất xấu hổ.

Hành động này của Tô Mang khiến người đàn ông giật mình thon thót, cuống quýt cúi đầu với Trương Minh Vũ như đang chào hỏi.

Anh cười khan một tiếng, vội cúi đầu theo.

Người đàn ông cung kính nói: “Không biết lần này chủ tịch Tô tới đây… có chuyện gì không?”

Chủ tịch Tô?

Trương Minh Vũ sững sờ, ánh mắt mờ mịt.

Tô Mang lạnh lùng nói: “Tìm cái khách sạn nào đó chuyển sang tên cậu ấy đi”.

Giọng điệu nhẹ bẫng như không, tựa như đang nói về cuộc mua bán một hai nghìn tệ mà thôi.

Trương Minh Vũ giật mình kinh sợ.

Người đàn ông béo ú kia cũng ngơ ngác, ánh mắt nhìn anh dạt dào phấn khởi!

“Được được được. Xin chào cậu, tôi tên là Trần Đại Phú. Cậu muốn loại sản nghiệp nào cứ nói với tôi”.

Trần Đại Phú vội chạy tới sau lưng Trương Minh Vũ, vừa bắt tay anh vừa cung kính hỏi.

Đối phương nhiệt tình càng khiến anh thấy ngượng ngùng.

“À… cái đó, được, tôi cũng…”

Anh đang định khách sáo đáp lại thì bất chợt ngẩn người.

Trần… Đại Phú?

Anh bỗng nhiên ngẩng đầu, khó tin hỏi lại: “Ông tên là gì?”

Bàn tay đang lắc lư của Trần Đại Phú chợt ngừng lại. Ông ta khúm núm đáp: “Trần Đại Phú ạ”.

Ầm!

Trương Minh Vũ cảm thấy đầu mình ầm ầm nổ vang!

Ông trùm bất động sản Hoa Châu Trần Đại Phú ấy hả? Trần Đại Phú nắm trong tay khối tài sản cả chục tỷ ấy hả?

Hơn 50% bất động sản của cả Hoa Châu đều thuộc về Trần Đại Phú!

60% tổng số khách sạn cao cấp cũng là của ông ta!

Người trước mắt anh… là… Trần Đại Phú sao?

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt, trong lòng cực kỳ chấn động!

Không ngờ vị thương nhân truyền kỳ của Hoa Châu lại cung kính với chị ba như thế!

Tô Mang bực bội trừng mắt nhìn anh: “Không có tiền đồ”.

Trương Minh Vũ lúng túng nở nụ cười.

Tiền đồ…

Con mẹ nó mình…

Dù là cả nhà họ Lâm cũng phải khúm núm trước mặt Trần Đại Phú nhỉ?

Anh đờ đẫn hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: “Chị ba, em cũng không biết làm ăn gì đâu. Chị cho em làm là lãng phí tài nguyên đấy”.

Tô Mang thờ ơ đáp: “Mấy thứ này đủ cho em lãng phí là được”.

Đỉnh.

Cô ấy đã nói vậy rồi, Trương Minh Vũ cũng không nói gì được nữa.

“Trước tiên cứ sang tên khách sạn này cho cậu ấy để cậu ấy rèn luyện đã”.

Tô Mang phất tay quyết định thay anh.

Khóe miệng Trương Minh Vũ co rút, thầm tặc lưỡi.

“Vâng, chủ tịch Tô và cậu Minh Vũ chờ tôi một lát!”

Dứt lời, Trần Đại Phú hưng phấn chạy ra khỏi phòng họp.

Trương Minh Vũ ngớ người.

Tại sao lấy của ông ta một cái khách sạn lại giống như đang tặng cho ông ta một cái khách sạn vậy?

Còn cả kiểu xưng hô này nữa… cậu Minh Vũ?

Người giàu nhất Hoa Châu cung kính gọi anh là cậu Minh Vũ…

Tô Mang bắt chéo chân, khí thế áp đảo, không nói lời nào.

“Này… người đẹp, nhà vệ sinh ở đâu thế?”, anh ngẩng đầu hỏi nữ thư ký trước mặt.

Cô thư ký sợ sệt, run rẩy đáp: “Anh Minh Vũ cứ gọi tôi là Tiểu Ngô thôi ạ. Để tôi dẫn anh đi!”

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu.

Anh đi theo cô ấy ra khỏi phòng họp, thấy đối diện thang máy cách đó không xa là một văn phòng mở khá lớn, bên trong còn có mấy người đang chăm chỉ làm việc.

Chắc hẳn đều là lãnh đạo của khách sạn này.

“Anh Minh Vũ, ở đây này”, nữ thư ký dừng bước, cung kính nói.

“Được, cảm ơn cô”.

Trương Minh Vũ cười đáp, vẫn không thể quen nổi với kiểu xưng hô này.

Anh đi vào nhà vệ sinh.

Sau khi giải quyết nỗi buồn, cảm giác thư thái hơn nhiều. Anh rửa tay rồi mới ra ngoài.

Không thấy nữ thư ký đâu nữa.

Trương Minh Vũ vẩy sạch nước trên tay, đang định quay trở về.

Nào ngờ chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói bén nhọn vang lên: “Ai da!”

Anh sợ hãi giật nảy mình.

Nếu không phải có tiếng động của người, anh còn tưởng là mình giẫm trúng đuôi mèo rồi!

Chương 13: Em gái nhà họ Lâm?

Trương Minh Vũ quay sang xem thử, trông thấy một cô gái đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

Dáng người còn tạm được, nhưng gương mặt trát cả tấn phấn thật sự khiến người ta rất chán ghét…

Lúc này, cô ta đang tức tối nhìn chằm chằm anh.

Anh sửng sốt một lúc mới hiểu ra vừa rồi mình vẩy tay làm bắn nước lên người cô ta.

Anh mỉm cười nói: “Xin lỗi người đẹp, tôi không thấy cô”.

Cô nàng kia ghét bỏ phủi nước dính trên người mình, ngực phập phồng vì giận.

Cô ta đánh giá Trương Minh Vũ một lượt, sau khi nhìn thấy quần áo rẻ tiền anh đang mặc trên người thì nổi giận quát: “Thằng nhà quê ở đâu ra đây? Dám vào khách sạn của chúng tôi đi vệ sinh nhờ! Ai cho anh vào?”

Anh giật mình, ngơ ngác nói: “Tôi… tôi đi vào với chị tôi…”

Một câu nói này đã đủ để cô ta hiểu được mọi chuyện.

Ánh mắt cô ta nhìn anh càng thêm khinh thường!

Nhưng dù sao anh cũng là khách hàng.

Cô ta bèn cau mày, ghét bỏ nói: “Lần sau ra ngoài nhớ mở to mắt ra mà nhìn!”

Nói xong, cô ta tức giận quay người rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật xui xẻo. Eo, bẩn chết đi được!”

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nở nụ cười.

Đi đến đâu cũng không tránh khỏi bị người ta sỉ nhục…

Anh cũng cất bước đi vào thang máy.

Lĩnh vực kinh doanh chủ đạo của khách sạn ngoài phòng nghỉ ra chính là nhà hàng. Dù sao sau này nơi đây cũng là của anh, vẫn phải đi tìm hiểu một chút.

Thang máy đi xuống sảnh lớn tầng một. Vừa bước khỏi thang máy, Trương Minh Vũ đã trông thấy một bóng hình quen thuộc ở góc tường đằng trước.

Anh nhìn kỹ lại, nhớ ra chính là cô nàng vừa gặp ở nhà vệ sinh.

“Giám đốc Vương, anh giúp em đi mà. Hôm nay là họp lớp cấp ba của em, kẻ thù lớn nhất trong thời cấp ba của em cũng đi!”

“Anh giả vờ giúp em một chút thôi, cứ nói khách sạn này là của anh, được không? Sau đó anh giả làm bạn trai của em luôn!”

Ánh mắt giám đốc Vương hiện lên vẻ dị thường. Gã cười hỏi: “Chút chuyện này anh giúp được. Nhưng mà Lê Lê à, giúp em xong anh có thể được lợi gì?”

Lê Lê khẽ huých vào bả vai của giám đốc Vương, nũng nịu nói: “Anh nói đi!”

Nói xong còn ra vẻ thẹn thùng.

Trương Minh Vũ rùng mình. Trang điểm đậm như vậy còn… làm nũng, buồn nôn quá…

Anh quyết định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Anh đi dạo quanh sảnh lớn. Mặc dù còn sớm nhưng trong khách sạn đã có không ít người.

Ai cũng mặc vest chỉnh tề, khí chất hơn người.

Đúng lúc này, một đám người trẻ tuổi kéo nhau đi vào cổng khách sạn.

Không cần nghĩ cũng đoán ra được họ chính là bạn cấp ba của cô nàng nũng nịu kia. Trương Minh Vũ bỗng cảm thấy thương xót.

Anh đang định quay đi lại trông thấy một bóng dáng quen thuộc lẫn trong đám người kia.

Lâm Diểu?

Anh cau mày, không ngờ con gái của bác cả Lâm Quốc Phong cũng ở trong đó!

Ông cụ Lâm bệnh nặng, sao cô ta vẫn còn tâm trạng tham gia họp lớp được?

“Lâm Diểu, sao cô lại tới đây?”

Trương Minh Vũ dừng bước, nhíu mày hỏi.

Lâm Diểu đứng giữa đám đông thở dài một hơi. Cô ta đã cố gắng cúi thấp hết sức có thể nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.

Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sự chán ghét.

Vốn đã bị Lê Lê chèn ép không thể toả sáng, bây giờ lại còn gặp phải người khiến mình mất mặt như thế!

“Tôi đi đâu liên quan quái gì tới anh? Làm gì thì mau đi làm đi, đừng ở đây làm chướng mắt tôi!”, Lâm Diểu kiêu căng quát tháo, giọng điệu ghét bỏ.

Nghe thấy thế, mọi người lập tức đổ dồn ánh mắt lên người Trương Minh Vũ.

“Hai người… quen nhau à?”

Vừa hay Lê Lê cũng đi tới. Cô ta nhướng mày cười hỏi.

Lâm Diểu vội giải thích: “À… có biết, nhưng không quen lắm”.

Không quen lắm…

Hẳn là không quen lắm.

Trương Minh Vũ thầm cảm thấy bất lực.

Ánh mắt Lê Lê chợt loé lên. Cô ta khách sáo nói: “Nếu đã là bạn của Lâm Diểu thì cũng là bạn của chúng tôi. Anh tới ăn cơm với chúng tôi đi?”

Dứt lời, cô ta còn tươi cười nhìn Trương Minh Vũ.

Lâm Diểu hoảng hốt vội lên tiếng ngăn cản: “Không cần đâu, anh ta đang bận việc khác. Dẫn theo người khác tham dự họp lớp của chúng ta bất tiện lắm, các cậu thấy đúng không?”

Lê Lê không lên tiếng, khẽ nháy mắt.

“Có sao đâu Lâm Diểu. Hôm nay là Lê Lê mời cơm, cậu sợ Lê Lê không mời nổi à?”

“Đúng đấy, bọn mình cũng muốn xem thử người có thể làm bạn với hoa khôi lớp ta là người như thế nào. Ăn cùng đi!”

“Lâm Diểu, mình thấy quần áo anh ta đang mặc không xịn lắm. Không phải cậu lén chơi với mấy kẻ thấp kém sợ bọn mình biết đấy chứ?”



Đám nam nữ phía sau thi nhau nói.

Từng câu từng chữ đều như đâm thẳng vào tim gan Lâm Diểu!

Câu nào câu nấy đều chọt trúng nỗi đau của cô ta!

Cô ta ngẩng phắt đầu lên, hung hăng trợn mắt lườm Trương Minh Vũ, cảm xúc chán ghét bị đẩy lên cực hạn.

“Vậy được thôi, Lê Lê phải tốn kém thêm rồi, mời thêm người nữa nhé”, Lâm Diểu miễn cưỡng nở nụ cười, giả bộ khách sáo nói.

“Cả khách sạn này đều là của bạn trai mình, chút chuyện này có là gì đâu. Mau đi nào, phòng Vip chuẩn bị xong xuôi cả rồi!”

Lê Lê thầm cười lạnh, ngoài mặt lại vô cùng nhiệt tình.

Đám người nhanh chóng đi theo Lê Lê vào một phòng Vip cấp kim cương.

Lâm Diểu nghiến răng ken két nói: “Vào trong đừng có ăn bậy! Không được nói cái gì hết!”

“Nếu anh dám làm tôi mất mặt thì lúc về biết tay tôi!”

Nói rồi cô ta lại trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ lần nữa rồi mới cất bước đi theo.

Anh lắc đầu bất lực, lặng lẽ theo sua.

Căn phòng được trang trí lộng lẫy, cực kỳ xa hoa.

Trương Minh Vũ đánh giá một lượt, cũng thấy hài lòng với khách sạn của mình.

Người khác nhìn thấy động tác này của anh đều bật cười giễu cợt.

Trong mắt bọn họ, anh chính là một thằng nhà quê.

Lâm Diểu hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ nhét Trương Minh Vũ vào.

Mọi người lục tục ngồi xuống.

Lê Lê hào phóng đưa menu cho bọn họ.

“Mọi người cứ gọi thoải mái, hôm nay chị đây bao hết”, Lê Lê sảng khoái nói.

Nhưng Trương Minh Vũ lại nhìn ra được cô ta đang lén lút dùng mắt ra hiệu.

Quả nhiên có âm mưu gì đó.

Đám người mau chóng gọi món xong. Một cô gái nhuộm cả đầu tóc màu xanh ném menu tới trước mặt anh.

“Bọn tớ gọi xong rồi. Lâm Diểu gọi món đi”, cô ta cười nói, tỏ vẻ thân thiết.

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn cảm thấy bọn họ có gì đó là lạ.

Lâm Diểu gắng nặn ra một nụ cười: “Bỏ đi, tớ cũng không muốn gọi gì cả, cứ ăn chừng này món trước đã”.

Lê Lê nhoẻn miệng cười, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo: “Lâm Diểu, cậu nói như vậy là xem thường tớ phải không? Bạn trai tớ là tổng giám đốc của khách sạn Hồng Thái đấy! Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi”.

Cô ta vừa dứt lời, đám người xung quanh lập tức ghen tị bàn tán.

Lâm Diểu hít một hơi thật sâu, cuối cùng đành gọi một món rồi mới trả menu về chỗ cũ.

Lê Lê đưa menu cho nhân viên phục vụ, kiêu ngạo nói: “Cho tôi thêm hai chai Lafite loại năm 82 ấy”.

Há!

Tiếng hít sâu không ngừng vang lên!

Ai nấy đều nhìn Lê Lê với ánh mắt sùng bái điên cuồng!

Rượu Lafite năm 82! Hai chai!

Lâm Diểu nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ buồn bực.

Nhưng cuộc trò chuyện của mọi người đã chuyển sang cô ta.

“Này Lâm Diểu, cậu xinh đẹp như vậy, sao không biết lợi dụng thế mạnh của mình hả? Cậu nhìn Lê Lê đi, người ta giỏi biết bao!”

“Dạo gần đây nhà họ Lâm của cậu chẳng có chút khởi sắc nào. Biết đâu sắc đẹp của cậu lại giúp đỡ gia tộc phát triển được một chút thì sao?”

“Lê Lê quen biết không ít người có máu mặt, hay là nhờ cậu ấy giới thiệu cho cậu làm quen vài người thử nhé?”

Nói xong, mọi người đều nhìn cô ta bằng ánh mắt châm chọc.

Hai câu nói này thật ác độc.

Không chỉ sỉ nhục mình Lâm Diểu, đến cả nhà họ Lâm cũng bị miệt thị theo.

Sắc mặt Lâm Diểu tối sầm.

Trương Minh Vũ cau mày. Anh biết cô ta không nhịn được nữa.

Chương 14: Đàn em nhà giàu nhất tới rồi?

Một lúc lâu sau, Lâm Diểu điều chỉnh xong cảm xúc mới ngẩng đầu cười đáp: “Ha ha, các cậu nói đúng lắm. Nhưng mà công việc của Lê Lê không phù hợp với tớ. Dù sao tớ cũng không lẳng lơ… à… không phải, tớ cũng không gợi cảm được như Lê Lê”.

Trương Minh Vũ nhếch môi cười, không ngờ cô ta dám đáp trả như vậy.

Câu nói này đã hoàn toàn chọc giận Lê Lê.

Lê Lê cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Lâm Diểu nói vậy không đúng rồi. Đối với con gái, địa vị vẫn khá quan trọng đấy, còn về thủ đoạn… chẳng phải đây cũng là một loại năng lực sao?”

Cuộc chiến đã bắt đầu tiến vào giai đoạn căng thẳng.

Các cô gái còn lại cũng nhao nhao lên tiếng: “Đúng đó Lâm Diểu. Hồi còn học cấp ba cậu nổi tiếng khắp trường, sao bây giờ lại rơi vào tình cảnh thế này?”

“Cậu không dùng thủ đoạn, nhưng cậu sắp chết đói rồi đấy. Lê Lê đang muốn giúp cậu, cậu phải biết ơn mới đúng! Biết không hả?”

Lâm Diểu cười nói: “Xem ra sau khi tốt nghiệp các cậu đều đi làm đầu bếp cả, đầu lưỡi cũng khá lắm đấy”.

Đám người đều sửng sốt.

Đến cả Trương Minh Vũ cũng mất một lúc lâu mới phản ứng lại được.

Đầu lưỡi khá lắm… giỏi la liếm hả?

Bộp!

Cô gái tóc xanh đập bàn đứng bật dậy, giận dữ nói: “Lâm Diểu, cậu có ý gì hả? Có phải nhìn thấy bây giờ Lê Lê giỏi giang nên sinh lòng đố kỵ không?”

“Lại còn nói xấu cả bọn tôi? Cậu tưởng bây giờ vẫn còn nhà họ Lâm chống lưng cho cậu chắc?”

Lâm Diểu cười lạnh một tiếng, không hề sợ hãi đáp trả: “Đúng là nhà họ Lâm xuống dốc, nhưng so với đám gà rừng các người vẫn còn tốt chán!”

Trương Minh Vũ cũng không kìm được tán thưởng câu nói này.

Vậy mới giống người nhà họ Lâm!

“Tốt chán? Hừ!”

Cô gái tóc xanh cười khẩy, khinh bỉ nói: “Dù tôi đây có túng bấn lắm thì bây giờ vẫn đang lăn lộn trong giới trung lưu. Cậu tự nhìn lại mình đi, bên cạnh là loại người gì?”

“Tôi không ngờ cậu nghèo túng đến mức này đấy, còn kết bạn với một thằng nhà quê ở nông thôn lên! Cậu không thấy mất mặt à?”

Bấy giờ, mọi ánh nhìn châm chọc đều đổ dồn lên người Trương Minh Vũ.

Lâm Diểu tức phát điên. Cuối cùng chuyện cô ta sợ hãi nhất vẫn xảy ra!

Cô ta không phản bác lại được câu nào!

Cô ta biết mình đã thua, thua đến thảm hại! Sự ghét bỏ Trương Minh Vũ lại càng tăng thêm!

Ánh mắt trào phúng từ bốn phía càng thêm nồng đậm.

Ngay khi Lâm Diểu đang không biết phải làm thế nào cho phải, một giọng nói trêu tức vang lên: “Cô nói vậy là sai rồi. Tôi không tới từ nông thôn”.

Câu nói này lại khiến mọi người chú ý tới anh hơn.

Mấy chữ nhà quê, nông thôn kia đã chọc giận Trương Minh Vũ.

Người nhà quê thì đã sao?

“Ồ, thế anh tới từ đâu?”, cô nàng tóc xanh cười lạnh một tiếng, miệt thị hỏi.

Trương Minh Vũ lạnh giọng đáp: “Trong hang núi”.

Nghe vậy, đám người xung quanh đều ôm bụng cười ngặt nghẽo!

“Mẹ nó! Thằng bạn này của Lâm Diểu cực phẩm thật đấy! Còn chẳng bằng đồ nhà quê nữa!”

“Anh ta kiêu ngạo cái gì vậy? Tôi rất muốn biết anh ta dựa vào đâu mà dám lớn lối như thế?”

“Đúng là nhân tài hiếm gặp!”



Tiếng bàn tán ồn ào vang lên.

Lâm Diểu tức tới đỏ bừng mặt, nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn Trương Minh Vũ mau bốc hơi khỏi thế gian!

Sao… lại có người ngốc tới mức này!

Cô gái tóc xanh cũng cười như điên như dại, chế giễu nói: “Lâm Diểu, tôi sai rồi. Xin lỗi cậu!”

“Tôi thật sự không ngờ… bạn của cậu lại…”

“Phụt ha ha ha !”

Cô ta buồn cười quá, không nói nổi mấy chữ sau.

Vẻ trào phúng trong mắt Lê Lê cực kỳ nồng đậm!

Trương Minh Vũ cũng không nổi nóng, ung dung bắt chéo chân rồi nói: “Tuy tôi ở trong núi đi ra, nhưng bạn tôi cũng khá lợi hại”.

Nói xong, anh còn ngả người ra phía sau.

Cảm giác làm màu có vẻ rất sảng khoái.

Cô gái tóc xanh lau sạch nước mắt, cố nén cười hỏi: “Thế… ha ha… thế bạn của anh là ai?”

Lâm Diểu căng thẳng tim đập bình bịch, chợt có dự cảm chẳng lành.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: “Bạn tôi chính là ông chủ của khách sạn này”.

Anh vừa dứt lời, Lâm Diểu loạng choạng suýt thì trượt chân ngã xuống ghế.

Căn phòng chìm vào yên lặng trong ngắn ngủi.

Chẳng bao lâu sau, tiếng cười giòn tan hơn cả lần trước lại vang lên.

“Ha ha ha!”

“Không được, buồn cười chết mất! Con mẹ nó đang diễn hài à? Đau bụng quá!”

“Má ơi, bây giờ làm màu còn không thèm tìm hiểu trước luôn hả?”

“Lê Lê, cậu… ha ha cậu nghe thấy không? Anh ta nói bạn anh ta là người yêu cậu đấy! Cậu… ha ha… cậu biết anh ta không?”



Tiếng cười mãi không ngớt, thậm chí có người phải úp mặt vào bàn ôm bụng cười ngặt nghẽo, tay đập loạn xạ lên mặt bàn.

Trương Minh Vũ cực kỳ bất lực.

Anh nói vậy đã khiêm tốn lắm rồi, sao không ai thèm tin chứ…

Lâm Diểu chết sững, vẻ mặt cứng đờ không cảm xúc.

Lê Lê cố nhịn cười, châm chọc nói: “À… hình như không quen”.

Trương Minh Vũ thấy chuyện này nên đến hồi kết thúc rồi, dứt khoát nhắn tin cho chị ba.

Tiếng cười vẫn không ngừng vang lên.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra.

Một người đàn ông béo ú xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Anh quay ra nhìn thử, phát hiện Trần Đại Phú đang thở hổn hển đứng trước cửa phòng.

Anh không nhịn được nhíu mày.

Rõ ràng anh gọi cô thư ký kia tới cơ mà, sao ông ta lại ở đây?

Trần Đại Phú trông thấy Trương Minh Vũ, lập tức mừng rỡ.

Ông ta muốn chứng minh hiệu suất làm việc của mình, chạy khắp nơi tức tốc làm xong hết thủ tục. Đến khi trở về lại không thấy anh đâu cả.

Cuối cùng phải xem camera giám sát mới biết anh đã đi vào căn phòng này.

“Cậu Minh Vũ…”

Trần Đại Phú đắc ý định khoe khoang.

Lời xưng hô này doạ Trương Minh Vũ sợ chết khiếp, vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Ôi trời, sao ông chủ Trần lại tới đây?”

Trần Đại Phú ngơ ngác không hiểu gì cả.

Ông ta nhìn kỹ hồi lâu mới phát hiện anh đang nháy mắt ra hiệu với mình, cuối cùng cũng hiểu ra.

Lê Lê buồn cười nói: “Này… bạn của Diểu Diểu, lẽ nào vị này là… ông chủ khách sạn Hồng Thái anh vừa nói à?”

Cô ta vừa dứt lời, mọi người lại cười rộ lên. Ai cũng nhớ lại câu nói khoe khoang vừa rồi của Trương Minh Vũ.

Lê Lê vốn chỉ muốn trêu chọc một câu để khuấy động bầu không khí.

Thế nhưng câu trả lời của Trương Minh Vũ lại khiến tất cả ngây ngẩn: “Đúng vậy”.

“Ha ha ha!”

Mọi người cười nhiều quá, sắp không thở nổi nữa, chưa kịp nghỉ một lúc đã lại bị làm cho cười sặc sụa!

Tiếng cười rất to, mặt bàn thuỷ tinh cũng bắt đầu rung rinh.

Chương 15: Từ trong núi ra

Ai nấy đều cười nghiêng ngả, trong mắt tràn đầy châm chọc, thậm chí còn có người cười đến nấc lên.

Lâm Diểu cúi đầu siết chặt nắm đấm, sắc mặt âm trầm như sắp vắt ra nước!

Trần Đại Phú cũng bị tiếng cười doạ sợ, da thịt trên người run bần bật.

Họ đang… cười gì vậy?

Cửa phòng lại bị mở ra. Một người đàn ông mặc vest lịch lãm xách theo hai chai Lafite đi vào.

“Mọi người chơi vui thế?”, giám đốc Vương tươi cười hỏi, vẻ mặt ngạo nghễ.

Sao khi đi vào, gã liền liếc nhìn đám con gái ở trong, đến khi trông thấy Lâm Diểu thì hai mắt sáng rực.

Lê Lê nén cười, vội vàng chạy tới khoác tay giám đốc Vương, buồn cười nói: “Anh yêu à, em buồn cười chết mất. Đồ nhà quê từ trong núi ra kia nói mình quen anh!”

“Còn nói… nói ông già mập mạp này là anh!”

“Ha ha ha, tôi… tôi nhịn hết nổi rồi!”

Mọi người xung quanh cũng cười đến mức sắp tắt thở.

Lâm Diểu hoàn toàn tuyệt vọng, trong mắt dần lộ ra sát ý nồng đậm.

Hôm nay, cô ta đã quá mất mặt!

“Quen anh?”

Giám đốc Vương ngẩn người một lúc mới nhớ ra hiện giờ mình đang đóng vai ông chủ.

Gã lạnh lùng đánh giá Trương Minh Vũ một lượt, cười khẩy nói: “Xin lỗi, hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ”.

Lê Lê gập người vì buồn cười, lại lên tiếng hỏi: “Anh yêu nhìn thử lão già mập mạp bên cạnh anh xem người ta có phải là anh không, ha ha ha!”

Giám đốc Vương lắc đầu cười khổ.

Gã quay lại nhìn về phía Trần Đại Phú trong ánh mắt hào hứng của mọi người.

Giám đốc Vương cũng bật cười nói: “Hình như đây cũng không phải tôi…”

Nhưng gã chưa kịp nói hết câu đã sững sờ, vẻ mặt cứng ngắc lại!

Rốt cuộc Trần Đại Phú đã hiểu ra.

Nhất là câu nói chê Trương Minh Vũ là đồ nhà quê khiến tim ông ta sắp vọt ra khỏi cổ họng vì sợ hãi.

Hai người bọn họ nhìn nhau, dường như không khí đều đọng lại.

Đám người kia vẫn đang cười không ngớt, không hề chú ý tới toàn thân giám đốc Vương đang run rẩy!

Choang!

Ngay sau đó, tiếng rơi vỡ thanh thuý vang lên.

Hai chai rượu Lafite rơi xuống đất vỡ tan tành.

“Á!”

Lê Lê kinh hãi hét lên.

Tất cả đều ngừng cười, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Bọn họ ngơ ngác nhìn hai người kia đang đối mặt với nhau.

Giây tiếp theo, khoé miệng giám đốc Vương co rút liên hồi, toàn thân run lên!

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, gã cuống quýt cúi đầu khom lưng, hoảng sợ nói: “Ông ông ông… ông chủ, sao ông lại trở về rồi?”

Nghe thấy thế, toàn bộ căn phòng lặng ngắt như tờ!

Đến cả Lâm Diểu cũng ngây ngẩn đờ người tại chỗ.

Hự!

Một lúc lâu sau, tiếng hít sâu bỗng nhiên vang lên!

Giờ phút này, mọi người mới biết thì ra Trần Đại Phú thực sự là ông chủ!

Người có địa vị cao như Trần Đại Phú, dù người bình thường không biết nhưng sao giám đốc Vương lại không biết được?

Chỉ cần một câu nói của Trần Đại Phú thì gã sẽ chẳng còn chỗ nương thân ở Hoa Châu!

Ngay sau đó, tất cả đều hãi hùng nhìn sang Trương Minh Vũ.

Ai cũng trợn mắt há hốc mồm!

Đến cả Lâm Diểu cũng không ngoại lệ!

Anh bật cười nói: “Tôi ở trong núi ra, đừng nhìn như vậy, tôi ngại lắm”.

Bấy giờ, không một ai cười nổi nữa!

Cô gái tóc xanh choáng váng, Lê Lê cũng sợ hết hồn!

Hồi lâu sau, cô gái tóc xanh mới lúng túng nói: “Lê Lê, chuyện này là thế nào? Không phải cậu nói… bạn trai cậu là ông chủ ở đây sao?”

Lê Lê sững sờ, trong mắt chỉ toàn là hoảng loạn.

Cô ta hét ầm lên: “Cậu im đi!”

Nhưng đã quá muộn.

Trần Đại Phú ngừng cười, khí thế mạnh mẽ chậm rãi tản ra. Ông ta cười lạnh nói: “Cậu… là ông chủ ở đây hả?”

Ánh nhìn sắc lẻm khiến toàn thân giám đốc Vương nổi đầy da gà!

Bịch bịch!

Giám đốc Vương không chút do dự quỳ sụp xuống trước mặt Trần Đại Phú.

“Xin lỗi ông chủ! Tôi sai rồi! Tất cả là tại cô ta… tại cô ta hết!’

Giám đốc Vương bối rối nói, dứt khoát kéo Lê Lê đến bên cạnh.

Lê Lê vẫn chưa hoàn hồn lại được. Tới tận lúc này cô ta mới biết mình đã chọc phải ông lớn có địa vị cao như thế nào!

“Đều tại cô ta dụ dỗ tôi! Bảo tôi giả làm bạn trai cô ta, giả làm ông chủ của khách sạn chúng ta thì sẽ ngủ với tôi một đêm!”

“Tôi sai rồi ông chủ, tôi cam đoan sẽ không tái phạm nữa! Xin ông chủ tha cho tôi!”

Giám đốc Vương mếu máo khóc ròng ròng.

Gã có bố mẹ già và con nhỏ phải nuôi, không thể mất việc được!

Sau câu nói này, ánh mắt của mọi người đều quét về phía Lê Lê.

Lâm Diểu cũng chưa lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, vẻ mặt và hành động giống hệt đám thanh niên kia.

Trần Đại Phú lạnh giọng chất vấn: “Cô ta là ai?”

Giám đốc Vương vội vàng đáp: “Cô ta.. cô ta là nhân viên phục vụ ở khách sạn chúng ta…”

Nghe thấy thế, tất cả đều trố mắt nhìn.

“Lê Lê… Triệu Lê Lê! Thì ra cô… cô cũng chỉ là một nhân viên phục vụ cỏn con!”, cô nàng tóc xanh chết lặng thốt lên.

Lê Lê cúi gằm xuống, không nên lời, trong lòng chỉ còn sự sợ hãi!

Sắc mặt Trần Đại Phú trở nên âm trầm, lạnh lùng quát: “Quỳ xuống, xin lỗi cậu Vũ… xin lỗi anh em của tôi mau!”

“Cậu ấy mà không tha thứ, tôi đảm bảo sẽ ném các người xuống biển cho cá ăn ngay đêm nay!”

Ông ta vừa dứt lời, đám người xung quanh đều kinh hồn bạt vía!

Nhất là Lâm Diểu đã bị doạ sợ tới mức nghẹn họng!

Trương Minh Vũ… lại là anh em của… ông chủ khách sạn Hồng Thái?

Giám đốc Vương lạnh cả sống lưng!

Gã dứt khoát quỳ rạp xuống, gào khóc với anh: “Tôi sai rồi thưa cậu! Cho tôi xin lỗi!”

Lê Lê vẫn còn chưa hết ngây ngốc.

Giám đốc Vương thẳng tay cho cô ta một cái bạt tai, giận dữ gào ầm lên: “Con mẹ nó cô còn ngơ ngác cái gì! Xin lỗi mau lên!”

Bốp!

Tiếng bạt tai thanh thuý quanh quẩn trong tai mọi người.

Cảnh tượng trước mắt khiến bọn họ sợ ngây người.

Lê Lê hốt hoảng ôm mặt, vội quỳ xuống dưới chân Trương Minh Vũ, gào khóc nức nở: “Tôi… tôi sai rồi. Xin anh… anh tha cho tôi với!”

Trương Minh Vũ vẫn ngồi im trên ghế, cười hỏi: “Xin lỗi tôi làm gì?”

Đám người còn lại chẳng hiểu ra sao.

Cuối cùng giám đốc Vương vẫn là người hiểu chuyện nhất, tức tốc đổi hướng sang Lâm Diểu, cung kính nói: “Tôi sai rồi… thưa cô Lâm! Tôi sai rồi! Xin cô tha cho tôi!”

Rốt cuộc Lê Lê không kìm được khóc rống lên, thảm thiết nói: “Tớ sai rồi! Nể tình chúng ta là bạn học, cậu tha cho tớ đi! Tớ… tớ không muốn làm mồi cho cá đâu Lâm Diểu! Tớ vẫn còn trẻ mà!”

Lâm Diểu vẫn còn đang chìm trong kinh hãi

Trương Minh Vũ chạm vào bả vai cô ta, cười nói: “Đang nói chuyện với cô kìa”.

Chương 16: Có quyền thật sảng khoái!

Lâm Diểu giật nảy mình, bấy giờ mới bừng tỉnh.

Cảnh tượng trước mắt biến đổi đột ngột khiến cô ta không thể thích ứng kịp.

Rốt cuộc người Trương Minh Vũ quen biết… là ai?

Cô ta lại nhìn hai người kia, bình thản xua tay nói: “Ừ… tôi tha thứ cho các người”.

Câu nói này chẳng có chút sức nặng nào.

Giám đốc Vương và Lily như được ân xá!

Trần Đại Phú lại lạnh lùng lên tiếng: “Hừ, cầm theo đồ đạc của các người cút đi! Sau này đừng để tôi nhìn thấy các người thêm một lần nào nữa!”

Giám đốc Vương lập tức cứng đờ.

Sự nghiệp đã bị chôn vùi triệt để!

Nhưng cuối cùng gã cũng chỉ có thể dẫn theo Lily mặt mày xám ngoét đi ra khỏi phòng.

Ánh mắt lạnh như băng của Trần Đại Phú lại đảo qua đám người còn lại.

Bấy giờ, đám người kia mới sợ hãi chạy ra ngoài, mắt ai nấy đều tràn đầy hoảng loạn!

Thoáng chốc, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Vẻ lạnh lùng trên mặt Trần Đại Phú lập tức biến mất. Ông ta nịnh nọt nói: “Cậu… Người anh em, cậu thấy tôi xử lý thế nào? Nếu cậu không hài lòng, tối nay tôi sẽ ném họ xuống biển làm mồi cho cá!”

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật.

Quyền cao chức trọng đúng là đỉnh.

Anh bật cười nói: “Ông chủ Trần khách sáo quá. Tôi đây có tài đức gì được xưng anh em với ông. Tôi thấy chuyện này cứ bỏ qua vậy đi”.

“À… ha ha, được, được”.

Lúc này, Trần Đại Phú mới hiểu được không thể để lộ thân phận của anh, ngượng ngùng cười khan hai tiếng.

“Vậy hai người trò chuyện tiếp đi. Tiền ăn hôm nay cứ tính hết vào tôi, tôi đi trước đây”, ông ta tươi cười nói với Trương Minh Vũ rồi lịch sự gật đầu với Lâm Diểu.

Dứt lời, ông ta quay người đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại.

Hiện giờ trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và Lâm Diểu.

Không khí xung quanh vẫn chìm vào tĩnh lặng.

Một lúc lâu sau, Lâm Diểu mới hãi hùng hỏi: “Trương… Trương Minh Vũ, sao… sao anh quen được ông ta?”

Anh nhếch môi nở nụ cười: “Tôi cũng chỉ ngẫu nhiên quen biết ông ta thôi”.

“Anh?”

Lâm Diểu dò xét một hồi, vẫn chưa liên kết được hình tượng vô dụng ngày thường của anh với chuyện ngày hôm nay.

Trương Minh Vũ lại giải thích: “Chỉ là tôi giúp ông ta chút chuyện nhỏ. Đây cũng coi như là đang trả ơn tôi”.

Nghe vậy, Lâm Diểu mới vỡ lẽ, trong lòng vô thức thấy thất vọng.

“À, thì ra là thế”.

Cô ta lạnh nhạt đáp lại một câu, tất cả nghi hoặc trong lòng đều đã được giải đáp.

Quạ đen… sao có thể biến thành phượng hoàng được?

Trương Minh Vũ thúc giục: “Ông nội vẫn đang bệnh nặng, cô mau về trò chuyện với ông đi. Đừng có nói chuyện hôm nay với người khác đấy”.

Tâm trạng của Lâm Diểu đang rất phức tạp. Cô ta lạnh lùng nói một câu: “Biết rồi”.

Anh chưa kịp phản ứng đã thấy cô ta cất bước đi ra khỏi phòng.

Anh bỗng thấy thật bất lực.

Sau khi lên tầng cao nhất, Trần Đại Phú giao hết lại mọi thủ tục cho anh.

Trương Minh Vũ vốn định hỏi Tô Mang xem Liễu Thanh Duyệt có phải là thần y Thanh Duyệt hay không, đến khi trở về phòng họp đã không thấy cô ấy đâu nữa.

Thư ký nói là Tô Mang có chuyện phải đi trước, còn để lại chìa khoá cho anh.

Bên phía khách sạn cũng chẳng có chuyện gì. Anh bèn đi thang máy xuống dưới.

Vừa ra tới sảnh lớn tầng một, Trương Minh Vũ định ra ngoài lại thấy ngoài cổng khách sạn có một bóng dáng quen thuộc!

Thì ra là Lâm Tuấn Khải!

Sao anh ta cũng tới đây?

Khách sạn này bị nhà họ Lâm bao hết rồi à…

Người này không thể coi thường như Lâm Diểu. Trương Minh Vũ vội vàng trốn đi, thầm suy đoán mục đích của Lâm Tuấn Khải.

Anh ta được nhân viên phục vụ dẫn tới một căn phòng Vip.

Trương Minh Vũ nổi lòng nghi ngờ.

Với tình trạng hiện giờ của nhà họ Lâm muốn tới đây ăn cơm cũng không thành vấn đề, nhưng mà để giải trí thì…

Lâm Tuấn Khải có thể có chuyện đứng đắn gì?

Anh suy tư hồi lâu, lại thấy có một đám người tràn vào trong.

Người cầm đầu là một người thanh niên mặc quần áo sang trọng, đi đứng khập khiễng, cánh tay quấn băng.

Sau lưng hắn có bốn người đàn ông cao lớn khí thế hiên ngang.

Trương Minh Vũ nhìn kỹ lại, không khỏi kinh ngạc.

Chẳng phải là Lý Tuấn Nhất đây sao?

Hắn đến đây làm gì?

Hướng đi của hắn cũng là hướng Lâm Tuấn Khải vừa đi vào.

Qua nhiên hai người họ cấu kết riêng với nhau!

Trương Minh Vũ nheo mắt lại, trong lòng dần nổi lên lửa giận.

Anh cảm thấy hai người họ gặp mặt nhất định liên quan tới Lâm Kiều Hân!

Trầm ngâm một lúc, cuối cùng anh vẫn quyết định đi theo bọn họ.

Anh rất tò mò không biết rốt cuộc Lâm Tuấn Khải đang giở trò quỷ gì!

Trương Minh Vũ chậm rãi đi tới cuối hành lang thử thăm dò, phát hiện có hai gã vạm vỡ đang đứng ngoài cửa trông chừng.

Anh nhíu mày.

Có người trông coi nên không thể tới gần.

Phải làm gì đây?

Anh lưỡng lự không biết nên làm thế nào cho phải.

Ngay khi đang đau đầu suy nghĩ, anh chợt phát hiện có một nhân viên phục vụ đi ra khỏi phòng.

Hai mắt Trương Minh Vũ sáng rực lên!

Anh không hề do dự chạy vọt vào thang máy, mau chóng đi lên tầng cao nhất.

Đến khi trở lại phòng họp, anh thấy cô thư ký kia vẫn đang dọn dẹp ở trong.

Anh vui mừng bước vội tới chỗ thư ký!

Nữ thư ký giật nảy mình.

Cô ấy ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khoa trương của Trương Minh Vũ.

Cô ấy không khỏi sửng sốt.

“Anh… anh Minh Vũ, anh… anh đừng như vậy!”

Nói rồi cô ấy lùi về phía tường, ánh mắt tuyệt vọng.

Cô ấy không cam tâm thuận theo Trương Minh Vũ.

Nhưng nếu không nghe lời… chắc chắn sẽ mất việc, nói không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng!

Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng hưng phấn suýt nhảy dựng lên của anh.

Đây là thèm muốn tới nhường nào?

Nữ thư ký nghĩ ngợi đủ điều, cuối cùng dần tuyệt vọng.

Trương Minh Vũ nghe cô ấy nói vậy, ngơ người một lúc rồi tức giận trợn mắt nói: “Cô nghĩ gì đấy? Mau lại đây, tôi cần cô giúp!”

Nữ thư ký khóc không thành tiếng, cái này… ai mà giúp được! Thế mà cũng gọi là giúp à?

Trương Minh Vũ sững sờ không hiểu đối phương bị làm sao.

“Cô mau qua đây đi, tôi đang gấp!”

Anh sợ bị hiểu lầm, đành phải đứng tại chỗ sốt ruột hô lên.

Nữ thư ký bật khóc nức nở.

Không gấp… thì sao lại hưng phấn thế được…

Chờ một hồi vẫn không thấy nữ thư ký động đậy gì.

Trương Minh Vũ bắt đầu nghi hoặc.

Không phải anh vừa trở thành ông chủ khách sạn rồi à? Sao đến cả thư ký cũng không chỉ huy được vậy?

“Này, cô làm sao đấy? Mau giúp tôi xử lý chút chuyện đi, đợi thêm nữa người ta đi mất rồi!”, Trương Minh Vũ lại tiến lên vài bước, hiếu kỳ hỏi.

Nữ thư ký kinh hãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào anh.

Cô ấy khiếp sợ hỏi: “Người ta? Không phải chỉ có mình anh à?”

Chương 17: Nhằm vào Lâm Kiều Hân?

“Một người hai người cái gì? Cô mau sắp xếp nhân viên phục vụ nghe lén bọn họ nói chuyện cho tôi đi! Chuyện này rất quan trọng!”

Trương Minh Vũ không hề hay biết nữ thư ký đang nói cái gì, đành phải vội vàng lên tiếng.

Nghe lén… bọn họ nói chuyện?

Một lúc lâu sau, nữ thư ký mới nhận ra dường như mình hiểu lầm anh rồi…

“Anh Minh Vũ, anh… muốn sắp xếp nhân viên phục vụ đi nghe lén hả?”, nữ thư ký hỏi lại, cảm thấy rất kỳ quái.

Anh gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Đúng rồi! Cô có thể nhanh lên được không, chậm thêm nữa bọn họ nói xong mất rồi!”

“À… à được, tôi đi ngay đây!”

Bấy giờ nữ thư ký mới kịp phản ứng lại, vẻ mặt tràn đầy lúng túng.

Sau đó, cô ấy rảo bước chạy biến ra khỏi phòng họp.

Trương Minh Vũ lập tức theo sau, đi thang máy xuống sảnh lớn tầng một.

Nữ thư ký có địa vị khá cao trong khách sạn.

Cô ấy gọi thẳng mấy nhân viên phục vụ đáng tin cậy vào một phòng Vip, xếp hàng thẳng tắp.

Đến khi Trương Minh Vũ đi vào, tất cả đều ngẩng đầu lên.

“Anh Minh Vũ cần gì cứ dặn dò”, gương mặt nữ thư ký vẫn hơi ửng hồng. Cô ấy cung kính nói.

Anh cũng không dài dòng, đi thẳng vào vấn đề: “Lát nữa mấy người tranh thủ lúc mang đồ ăn vào lén nghe xem bọn họ đang nói cái gì. Mỗi lần mang ít thôi, đổi thành mang nhiều lần!”

“Bình thường thế nào thì lần này cũng như thế, tuyệt đối không được để lộ, biết chưa?”

Mấy nữ nhân viên phục vụ vội vàng cung kính vâng dạ.

Nữ thư ký chỉ huy bọn họ lần lượt đi ra khỏi phòng.

Trương Minh Vũ ngồi lại bên trong, lòng thầm lo lắng.

Nữ thư ký đứng ngay sau lưng anh, ánh mắt vẫn tràn ngập sự xấu hổ.

Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đầu tiên đã trở lại.

“Thưa anh Minh Vũ, hình như anh Lý đang dạy dỗ anh Lâm. Tôi nghe thấy họ nói gì mà bởi vì chuyện lần trước…”

Trương Minh Vũ khẽ gật đầu, trong lòng vô cùng nghi hoặc.

Chuyện gì?

“Thưa anh, anh Lâm nói đã nghĩ ra một biện pháp mới. Sau khi tôi đi vào bọn họ không nói gì nữa”.



“Thưa anh Minh Vũ, bọn họ nói muốn tìm cách hẹn gặp một cô gái tên là Lâm Kiều Hân”.



“Thưa anh Minh Vũ, bọn họ nhắc tới thuốc gì đó…”



Cuối cùng, toàn bộ các món ăn đều được mang lên hết, nhân viên phục vụ cũng hết cớ để đi vào.

Trương Minh Vũ nổi giận đùng đùng.

Anh không ngờ Lâm Tuấn Khải lại cùng một giuộc với Lý Tuấn Nhất.

Dựa theo những gì họ vừa nghe lỏm được, anh dám chắc Lý Tuấn Nhất vẫn chưa hết ý đồ với Lâm Kiều Hân, lại muốn hẹn gặp cô lần nữa.

Thế nhưng hẹn vào lúc nào?

Trương Minh Vũ cau mày, nội tâm trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng anh vẫn quyết định phải trông chừng Lâm Kiều Hân trước đã, không thể để cô đi ra ngoài một mình!

Anh im lặng hồi lâu rồi gọi cho cô một cú điện thoại.

“Tít…”

Chuông điện thoại vừa reo một tiếng đã bị cúp máy.

Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn điện thoại, gọi thêm lần nữa vẫn bị cô dập máy.

Con mẹ nó sốt ruột quá!

Anh thở dài một tiếng, cuối cùng đành phải gọi điện thoại cho Tô Mang.

Đối phương nhanh chóng nhấc máy.

Chị gái vẫn đáng tin nhất!

“Em trai hả? Mới không gặp một lúc đã nhớ chị rồi à?”

“Chị phải tham gia một cuộc họp, đến tối mới về chơi với em được”.

Trong điện thoại vang lên giọng nói lười biếng của Tô Mang.

Trương Minh Vũ lúng túng nói: “Chị đang ngủ đấy à?”

Cô ấy đáp: “Đúng rồi, chị đang trên đường đây. Phải nghỉ ngơi một lát, không thì không tỉnh táo được”.

“À… chị ba, em muốn nhờ chị giúp một việc. Chị có thể xác định được vị trí hiện tại của Lâm Kiều Hân được không?”

Trương Minh Vũ vội mở lời.

“Lâm Kiều Hân?”

Tô Mang sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng lại: “Em đang nói tới cô vợ nhỏ của em hả? Thì ra là vì cô ấy, chị còn tưởng là em nhớ chị chứ”.

Dường như trong giọng nói của cô ấy còn mang sự ghen tỵ…

Trương Minh Vũ lại càng ngượng ngùng. Anh há miệng một lúc cũng không biết nên nói gì cho phải.

“Được rồi, lát nữa sẽ có người liên lạc với em sau. Chị nghỉ ngơi đã”.

Ngay sau đó, giọng nói buồn bực của Tô Mang vang lên.

Dứt lời, cô ấy dứt khoát cúp máy.

Trương Minh Vũ ngớ người, không hiểu sao có cảm giác như… Tô Mang đang giận thì phải?

Nhưng anh cũng không nghĩ gì nhiều, dù sao quan hệ giữa hai người họ vẫn vững bền lắm.

Anh đặt điện thoại xuống, lẳng lặng chờ đợi.

Nhân viên phục vụ nói Lâm Tuấn Khải và Lý Tuấn Nhất đã rời đi, trông có vẻ rất vội vàng.

Trương Minh Vũ lại càng thêm lo lắng.

Năm phút sau, chuông điện thoại reo vang.

Anh lập tức ấn nút nghe.

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói lạnh lẽo: “Chào cậu Minh Vũ, mời cậu đi ra cổng khách sạn”.

Anh sững sờ một lúc.

Cổng khách sạn?

Sau đó, anh đứng bật dậy đi ra ngoài cổng.

Vừa ra khỏi đã thấy một chiếc Mercesdes màu đen đỗ ở bên ngoài, cạnh đó còn có một người đàn ông mặc vest đứng đợi sẵn.

Đối phương đeo kính đen trông rất lạnh lùng.

Tất nhiên người vừa gọi cho anh chính là anh ta.

Người đàn ông đó nhanh chóng mở cửa xe. Trương Minh Vũ ngơ ngác ngồi vào trong.

Anh ta ngồi vào ghế lái, cung kính nói: “Chào cậu Minh Vũ, tôi tên là Long Tam, được chủ tịch Tô phái tới bảo vệ cậu”.

Bảo vệ… mình?

Trương Minh Vũ cảm thấy mờ mịt.

Không phải chỉ đi tìm Lâm Kiều Hân thôi à? Sao còn phải bảo vệ cả anh nữa?

Long Tam tiếp tục nói: “Vừa tra ra được cô Lâm đang ở trong trung tâm thương mại Thiên Hải. Bây giờ chúng ta qua đó luôn không?”

Trương Minh Vũ giật mình kinh ngạc.

Tìm được nhanh vậy sao?

“Qua… qua đó đi”.

Anh lắp bắp nói, không thể tưởng tưởng nổi đây là loại năng lực gì.

Chiếc xe nổ máy lao thẳng về phía trung tâm thương mại Thiên Hải.

Mười phút sau, xe đỗ lại ngay trước cổng Thiên Hải.

“Cô ấy ở trong đó à?”, Trương Minh Vũ ngơ ngác hỏi.

Long Tam gật đầu đáp: “Cậu cứ đi vào đi. Có chuyện gì tôi sẽ lập tức xuất hiện”.

“Được…”

Anh đáp lại một câu rồi mới mở cửa bước xuống.

Người xung quanh đông nghìn nghịt, đi qua đi lại không ngớt.

Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn cất bước đi vào trung tâm thương mại Thiên Hải.

Đây là nơi ăn chơi của mấy người giàu có. Quần áo trên người Trương Minh Vũ rõ ràng rất khác biệt.

Thoáng chốc có không ít ánh mắt khác lạ đổ dồn về phía anh.

Anh thấy hơi… ngại.

Chương 18: Lại là người của đàn em

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn lên, thấy cả trung tâm thương mại có năm tầng. Biết đi đâu tìm bây giờ?

Anh thở dài thườn thượt, đành phải tới khu thời trang trước.

Anh đi thang máy lên thẳng tầng bốn.

Sau khi ra ngoài, anh bắt đầu tìm kiếm một vòng quanh tầng bốn.

Đây là khu thời trang dành cho nữ. Vốn dĩ quần áo trên người Trương Minh Vũ đã rất hấp dẫn ánh nhìn, bây giờ một người đàn ông như anh lại đi dạo ở đây, không khỏi càng bị chú ý tới.

Anh thấy túng túng.

Mình chỉ mặc quần áo rẻ tiền chút thôi mà, có cần phải nhìn như vậy không?

Anh hít một hơi thật sâu, thầm cảm thấy bất lực.

Đến khi quay đầu lại, anh phát hiện khu thời trang dành cho nam ở cách đó không xa.

Nhớ tới thẻ ngân hàng mà Tô Mang đưa cho, anh dứt khoát cất bước đi tới đó, nhưng nội tâm lại giống như đang đưa ra một quyết định gì đó lớn lắm.

Anh đi thẳng vào một cửa hàng quần áo dành cho nam dưới ánh nhìn kỳ quái của mọi người xung quanh.

“Xin chào quý khách, anh muốn…”

Giọng nói nhiệt tình vang lên, nhưng đối phương chưa nói hết câu đã im bặt.

Trương Minh Vũ sững người.

Anh ngẩng đầu lên xem thử, trông thấy một nhân viên bán hàng trang điểm loè loẹt đang đứng ngay đằng trước, khinh thường nhìn anh.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Mua quần áo thôi mà, tức mức này không…

Tuy anh mặc đồ rẻ tiền nhưng đâu có bẩn…

“Anh muốn làm gì?”, nhân viên bán hàng sẵng giọng hỏi, lời nói đầy vẻ khó chịu.

“Mua quần áo…”

Trương Minh Vũ bất lực đáp.

Chẳng lẽ anh còn có thể tới cửa hàng quần áo mua đồ dùng sinh hoạt nữa chắc?

Có lẽ là vì thái độ đối đãi của người nhà họ Lâm nên hiện giờ anh rất căm ghét những kẻ nịnh hót.

“Anh biết đây là nhãn hiệu gì…”

Nhân viên bán hàng muốn nói lại thôi. Cô ta ngẩng đầu nhìn lên camera giám sát rồi mất kiên nhẫn phất tay: “Xem gì xem đi, xem nhanh lên, đừng có sờ mó lung tung”.

Nói xong, cô ta đi ra chỗ khác, không thèm để ý tới anh.

Trương Minh Vũ cau mày, rất muốn lấy tiền trong thẻ ngân hàng ra đập chết cô ta!

Nhưng cuối cùng, anh vẫn nhịn lại được.

Dù sao mục đích của anh vẫn là đi tìm Lâm Kiều Hân. Thời gian gấp rút, thay quần áo quan trọng hơn.

Nếu anh cứ mặc thế này đi tìm Lâm Kiều Hân thì không chỉ mình anh mất mặt, cô cũng sẽ mất mặt.

Nghĩ vậy, anh không do dự nữa, bắt đầu đi dạo trong cửa hàng.

Có rất nhiều loại quần áo đa dạng khác nhau.

Anh không hề am hiểu về quần áo, cảm thấy hoa mắt không biết nên chọn thế nào.

Chẳng mấy chốc lại có một nhân viên bán hàng khác đi tới, dịu dàng hỏi: “Xin hỏi anh có cần tôi giúp gì không?”

Thái độ nhiệt tình lịch sự ấy khiến Trương Minh Vũ sững sờ.

Anh lật xem quần áo một lát rồi mới cười đáp: “Tôi muốn chọn một bộ vừa người”.

Nhân viên phục vụ nhiệt tình hỏi thăm: “Anh có yêu cầu gì về kiểu dáng và giá cả không? Tôi có thể chọn giúp anh”.

Trương Minh Vũ khẽ nhíu mày, trong lòng lại thấy dễ chịu hơn hẳn.

“Tôi không có yêu cầu gì cả, mặc thoải mái là được, phù hợp với tuổi tác của tôi một chút”, anh nhếch môi mỉm cười.

Người ta tươi cười đón tiếp, đương nhiên anh cũng không thể trưng ra bản mặt lạnh lùng được.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu.

Nhân viên phục vụ đon đả nói: “Mời anh đi theo tôi”.

Dứt lời, cô ấy dẫn Trương Minh Vũ đi sâu vào bên trong.

Cô ấy chọn ra hai bộ quần áo. Anh thấy cũng ổn bèn đi vào phòng thử đồ thay ra.

Anh nhanh chóng thay xong quần áo.

Đến lúc chuẩn bị ra ngoài, anh lại đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông ở ngoài vang lên: “Em không vào đây chọn à?”

Ngay sau đó là một giọng nói rất đỗi thân quen: “Không cần, tôi chờ ở đây là được”.

Trương Minh Vũ giật mình.

Bởi vì giọng nói này là của… Lâm Kiều Hân!

Anh trợn tròn hai mắt, cảm xúc trở nên phức tạp.

Nơi đây là cửa hàng quần áo dành cho nam, tại sao cô lại tới?

Nếu là trước kia, có lẽ Trương Minh Vũ sẽ lưỡng lự không biết nên ra ngoài hay không. Nhưng từ khi gặp lại Tô Mang, anh đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Anh cắn chặt răng bước ra khỏi phòng thử đồ.

Đúng lúc anh vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một người đàn ông đang đi theo nhân viên bán hàng trang điểm loè loẹt kia đi mất.

Còn Lâm Kiều Hân lại ngồi trên một chiếc ghế ngay gần đó nghỉ ngơi!

Trương Minh Vũ cắn chặt răng, lửa giận trong đầu đã tăng đến mức cực hạn!

Anh bận rộn ở đây để bảo vệ Lâm Kiều Hân, thế còn cô thì sao?

Sắc mặt anh tối sầm xuống.

Lâm Kiều Hân chợt ngẩng đầu, vừa hay đối mặt với ánh mắt âm trầm của anh.

“Trương Minh Vũ? Sao anh lại ở đây?”, cô nhíu chặt mày, nghi hoặc hỏi.

Anh cố nén lửa giận trong lòng, nhẹ giọng đáp: “Tôi tới tìm cô. Sao cô lại ở đây?”

Lâm Kiều Hân thản nhiên đáp: “Đương nhiên là mua quần áo”.

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng.

Nhưng đúng lúc ấy, giọng nói của người đàn ông nọ lại vang lên: “Sao thế Kiều Hân? Em gặp được người quen à?”

Lửa giận trong lòng Trương Minh Vũ sắp bùng nổ.

Anh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc vest, đeo kính gọng vàng đang chậm rãi đi tới.

Trên người đối phương toát lên khí thế cao quý.

Nhưng anh ngạc nhiên phát hiện bên cạnh hắn ta còn có một người phụ nữ đang ôm tay hắn ta.

Trương Minh Vũ biết cô ta, hình như tên là Trương Tuyết Linh, bạn của Lâm Kiều Hân thì phải…

Chuyện này…

Anh đứng hình tại chỗ, một lúc sau mới lấy lại được tinh thần.

Hình như… anh hiểu lầm rồi…

Trương Tuyết Linh nghi ngờ hỏi: “Trương Minh Vũ? Anh làm gì ở đây?”

Anh cũng không ngạc nhiên khi cô ta biết mình, dù sao anh cũng đã nổi tiếng từ lâu rồi.

“Anh chính là Trương Minh Vũ sao?”

Người đàn ông kia lên tiếng hỏi, giọng nói lạnh như băng.

Trương Minh Vũ sững sờ.

Có thù với mình sao?

Anh nhìn vào đối phương, trông thấy vẻ chán ghét trong ánh mắt của người đàn ông đẹp trai kia.

“Đúng vậy, sao hả?”

Trương Minh Vũ nhíu mày hỏi.

Hắn ta chậm rãi nhếch môi cười khẩy: “Không có gì, tôi thường nghe nói về anh, đúng là trăm nghe không bằng một thấy”.

Trương Minh Vũ không nghe ra được giọng điệu gì từ câu nói của đối phương, nhưng vẫn cứ cảm thấy có gì đó là lạ.

Đối phương giơ tay mỉm cười chào hỏi: “Chào anh, tôi là Vương Tài. Tôi chỉ có chút tài mọn, hiện đang làm một giám đốc kinh doanh nho nhỏ của bất động sản Đại Phú”.

Trương Minh Vũ chậm rãi đưa tay ra.

Lời giới thiệu này chẳng có chút khiêm tốn gì cả.

Từ từ…

Bất động sản Đại Phú! Không phải là công ty của Trần Đại Phú đấy chứ?

Lại là người của đàn em nhà giàu nhất nữa à?

Chương 19: Vợ tôi tôi tự tặng!

Nghĩ tới đây, Trương Minh Vũ sực tỉnh.

Khó trách đối phương kiêu ngạo như vậy. Có thể giữ chức giám đốc kinh doanh của bất động sản Đại Phú đã rất giỏi rồi.

“Không biết hiện giờ anh Trương đã làm tới chức gì rồi?”, Vương Tài nhếch môi cười lạnh gặng hỏi.

Lâm Kiều Hân cau mày.

Trong lòng Trương Minh Vũ cũng nổi giận. Anh cứ cảm thấy hắn ta đang cố tình nhằm vào mình.

Không phải mọi người đều biết anh không có việc làm rồi sao?

Thế là anh bật cười thản nhiên đáp: “Tôi vô công rồi nghề, chính là một kẻ ăn bám”.

Câu nói này khiến Vương Tài chết lặng.

Hắn ta đang định mượn cơ hội chế giễu Trương Minh Vũ một phen, nào ngờ anh lại mặt dày tới mức có thể tự nói mình như vậy.

Nghe xong, ánh mắt Lâm Kiều Hân lại mang vẻ chán ghét.

Vương Tài cười khẩy một tiếng, nói đùa: “Không ngờ anh có thể thẳng thắn như vậy, xem ra năng lực của anh không tầm thường chút nào”.

Giọng nói tràn ngập sự mỉa mai.

Trương Minh Vũ mỉm cười, chẳng nói năng gì.

Vương Tài thầm hừ lạnh, ngoài mặt vẫn tươi cười nói: “Lần đầu gặp gỡ, cứ coi như bộ quần áo này là quà gặp mặt của tôi đi. Kiều Hân không cần trả tiền đâu”.

Hắn ta gọi một tiếng Kiều Hân khiến Trương Minh Vũ suýt nổi khùng.

Nhưng anh vẫn nhếch miệng cười đáp: “Vậy thì cảm ơn anh nhiều”.

Đã mất công đến rồi, không cần phí tiền thêm nữa!

Nhưng Lâm Kiều Hân lại cảm thấy vô cùng thất vọng.

Vương Tài ngoắc tay gọi: “Tiểu Lý, cô dẫn chúng tôi tới cửa hàng dành cho nữ của các cô đi”.

Nữ nhân viên bán hàng trang điểm loè loẹt phía sau vội vàng đứng dậy, cung kính nói: “Vâng thưa anh, mời đi theo tôi!”

Vương Tài mỉm cười cất tiếng: “Đi nào Kiều Hân, em cũng có thể đi xem quần áo một lúc”.

Lâm Kiều Hân gật đầu đáp: “Được”.

Dứt lời, Tiểu Lý dẫn mấy người họ đi thẳng sang cửa hàng bên cạnh.

Trương Minh Vũ cũng cất bước đi theo.

Bọn họ nhanh chóng tới được cửa hàng thời trang dành cho nữ.

Bên trong có đủ mọi loại quần áo, chiếc váy dạ hội trên người ma nơ canh trong tủ kính ở chính giữa lại càng hấp dẫn mọi ánh nhìn.

Trương Tuyết Linh đứng lại ngay trước tủ kính, hai mắt bắt đầu sáng rực.

“Ôi, đẹp quá đi mất”.

Cô ta ngỡ ngàng nói, tròng mắt sắp rớt ra ngoài.

Đến cả Lâm Kiều Hân ở bên cạnh cũng không kìm được liếc nhìn vài lần.

Tiểu Lý hưng phấn đi lên trước giới thiệu: “Mắt nhìn của chị đẹp này quá chuẩn. Chiếc váy này bọn em là tác phẩm đạt giải đặc biệt trong cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế mới đây!”

“Bây giờ vẫn chưa sản xuất hàng loạt. Cả thế giới chỉ có duy nhất một chiếc này!”

“Giá cả cũng rất ưu đãi, sau khi giảm giá chỉ còn 688 nghìn tệ thôi!”

Nghe thấy con số khổng lồ ấy, Trương Tuyết Linh lập tức thu lại ánh mắt.

Vốn Vương Tài cũng định từ bỏ nhưng lại chợt thấy Lâm Kiều Hân đang nhìn chằm chằm vào chiếc váy kia không chớp mắt. Hắn ta bắt đầu do dự.

Nhưng sau đó, hắn ta nhanh chóng hạ quyết tâm, đi tới bên cạnh cô.

“Kiều Hân, em thấy chiếc váy này đẹp không?”, Vương Tài cười hỏi.

Lâm Kiều Hân gật đầu đáp lại: “Đẹp”.

Có thể nói chiếc váy này là mơ ước của mọi cô gái.

Vừa cao quý trang nhã lại không hề thiếu sức sống.

Hai mắt Vương Tài chợt loé lên, chân thành nói: “Nếu em thích anh sẽ tặng em, được không?”

Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lâm Kiều Hân cau mày, ánh mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Trương Tuyết Linh đơ ra một lúc rồi bước vội tới, khó tin hỏi: “Anh yêu… anh nói gì vậy? Anh muốn tặng ai cơ?”

Vương Tài quay sang nháy mắt mấy cái ra hiệu cho cô ta rồi liếc về phía Trương Minh Vũ.

Bấy giờ Trương Tuyết Linh mới ngậm miệng, nhưng cô ta vẫn chưa hết hoài nghi.

Ánh mắt Tiểu Lý cũng tràn đầy giễu cợt.

Vợ của mình được người ta tặng váy ngay trước mặt, đúng là quá nhục!

Trương Minh Vũ nhíu mày, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Lâm Kiều Hân cười nhạt nói: “Không cần đâu giám đốc Vương, chiếc váy này quý giá quá”.

Vương Tài lại tỏ vẻ hào phóng nói: “Có gần bảy trăm nghìn thôi mà, cũng không đắt lắm đâu. Chỉ người có khí chất như em mới xứng mặc chiếc váy lộng lẫy như vậy. Để anh tặng cho em”.

Lâm Kiều Hân muốn từ chối nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói bình thản của Trương Minh Vũ bỗng nhiên vang lên: “Không cần đầu, cô ấy là vợ tôi. Muốn tặng cũng phải là tôi tặng”.

Sau khi anh nói ra câu này, tất cả mọi người đều sợ ngây người.

Từng ánh mắt nghi hoặc lần lượt quét tới trên người anh.

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, ánh mắt thất vọng tràn trề.

Sao cô có thể không biết toàn thân Trương Minh Vũ cộng lại cũng chẳng bằng số lẻ của chiếc váy này được chứ!

Anh nói vậy chỉ là để làm màu mà thôi!

Trong mắt Tiểu Lý lại càng lộ vẻ giễu cợt.

Vương Tài ngạc nhiên hồi lâu mới cất giọng hỏi: “Anh nói gì cơ? Anh muốn mua tặng Kiều Hân hả?”

Trương Minh Vũ gật đầu đáp: “Đúng vậy”.

Lời Vương Tài vừa nói đã hoàn toàn chọc giận anh!

Hắn ta không nhịn được cười phá lên, thái độ trào phúng càng thêm lộ liễu: “Anh đừng làm loạn nữa. Vừa rồi anh chưa nghe rõ à? Chiếc váy này trị giá 688 nghìn tệ đấy, không phải 688 tệ đâu”.

Bây giờ nhà họ Lâm đang tụt dốc không phanh, thời cơ của hắn ta đã tới.

Nếu bỏ tiền ra lại có thể chiếm đoạt được Lâm Kiều Hân thì đúng là không gì tốt bằng. Dù không được cũng có thể sỉ nhục Trương Minh Vũ một phen.

Như vậy hắn ta cũng có lý do để giải thích với Trương Tuyết Linh.

Hắn ta cứ tưởng mình sẽ phải tốn nước bọt dụ dỗ thêm nữa, nào ngờ Trương Minh Vũ lại mắc bẫy nhanh như vậy!

Anh gật đầu đáp: “Tôi biết”.

Vương Tài thực sự không nhịn nổi nữa, ôm bụng cười ngặt nghẽo.

Hai mắt Tiểu Lý chợt loé lên. Cô ta châm chọc nói: “Này anh, trước hết anh hãy xem thử chỗ tiền lẻ trong túi quần có đủ không đã rồi hẵng nói”.

“Anh có thể đừng đùa giỡn nữa được không? Tận 688 nghìn đấy. Chưa nói đến cái khác, tôi chỉ muốn hỏi đời này anh đã từng thấy nhiều tiền như vậy chưa?”

Lực sát thương không lớn nhưng tính sỉ nhục lại cực cao!

Trương Minh Vũ trầm tư một lát rồi lắc đầu: “Đúng là chưa từng nhìn thấy”.

“Ha ha ha!”

Bấy giờ, Vương Tài không khống chế được chính mình cười như điên như dại.

Vẻ chế giễu trên mặt Tiểu Lý lại càng nồng đậm, sự miệt thị trong ánh mắt kia…

Lâm Kiều Hân không nhịn được nữa, gắt giọng quát: “Trương Minh Vũ, tôi sẽ trả tiền quần áo cho anh. Anh có thể đi rồi đấy”.

Cô chưa từng mất mặt như vậy!

Trương Minh Vũ ngó lơ lời cảnh cáo của cô, chỉ mỉm cười hỏi: “Em không tin à?”

Vương Tài lại càng cười dữ hơn, gập cả người xuống.

Tiểu Lý bực bội nói: “Anh không thấy người ta đang giải vây cho anh à? Mau đi đi, đây không phải nơi anh nên đến đâu”.

“Làm màu cũng phải có điểm dừng. Loại người như anh thật ghê tởm”.

Một bên là thằng quỷ nghèo kiết xác, một bên là giám đốc của tập đoàn Đại Phú, lựa chọn rất dễ dàng.

Trương Minh Vũ nhíu chặt chân mày, tức giận hỏi: “Cô là nhân viên bán hàng hay là người tình của Vương Tài thế hả?”

Chương 20: Có tiền thật sướng!

“Anh…”

Tiểu Lý trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy lửa giận.

Trương Minh Vũ ngó lơ cô ta, bật cười bảo: “Nếu tôi mua được thì anh sẽ thế nào?”

“Ha ha ha! Anh mua được? Người anh em à… Phụt ha ha ha!”

Vương Tài cố nhịn cười nhưng nhịn không nổi, hài hước nói: “Nếu anh mua được nó, hôm nay anh muốn mua bao nhiêu bộ trong cửa hàng này, tôi sẽ mua hết cho… ha ha ha!”

Hắn ta chưa kịp nói hết câu đã không kìm được cười sặc sụa.

Xung quanh có thêm nhiều người tới vây xem. Thấy thế, chỉ mình Lâm Kiều Hân sa sầm mặt, trong lòng vô cùng lo lắng.

Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng: “Được, cứ quyết định như vậy đi”.

Nói rồi anh ung dung lấy chiếc thẻ ngân hàng Tô Mang đưa ra.

“Người đẹp, quẹt thẻ đi”.

Anh kẹp thẻ giữa hai ngón tay giơ ra đằng sau, bình thản nói.

Nhân viên bán hàng sau lưng anh sững sờ trong giây lát rồi vội vàng nhận lấy tấm thẻ, tươi cười nói: “Xin anh chờ chút”.

Vẻ mặt mọi người càng thêm chế giễu.

Tiểu Lý không nhịn được cất tiếng nói: “Đúng là còn trẻ, người ta nói gì tin nấy! Chẳng lẽ cô chưa gặp loại nhà quê chuyên tới đây làm màu à? Còn dám quẹt loại thẻ này nữa!”

Dứt lời, cô ta ung dung khoanh tay trước ngực, nhếch mép cười lạnh.

Nhà quê?

Con mẹ nó lại là nhà quê!

Hai chữ nhà quê này khiến Trương Minh Vũ nổi giận đùng đùng.

Hôm nay thế nào cũng phải cho cô biết nhà quê lợi hại thế nào!

Vương Tài cũng cố nén cười chờ đợi anh bị mất mặt.

Ánh mắt Lâm Kiều Hân chỉ toàn là thất vọng.

Mọi người nhìn chằm chằm vào nhân viên bán hàng kia, tận mắt thấy cô ấy quẹt thẻ một cái.

Ngay sau đó, cô ấy vui mừng reo lên: “Anh… anh ơi, anh thanh toán thành công rồi, tổng cộng là 688 nghìn tệ”.

Nghe thấy thế, tất cả đều sợ ngây người.

Hự!

Ai nấy đều hít khí lạnh.

Nụ cười của Tiểu Lý trở nên cứng ngắc. Vương Tài cũng lập tức trợn mắt há hốc mồm!

Đến cả Lâm Kiều Hân cũng không dám tin! Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc!

Chuyện này…

Sao có thể như vậy được?

Trương Minh Vũ bật cười đứng đó, lòng bỗng thấy sảng khoái một cách khó hiểu!

Làm người có tiền thật sướng!

Nhân viên bán hàng nhanh chóng cung kính trả lại thẻ ngân hàng cho anh, ánh mắt sáng rực: “Mời anh nhận lại thẻ, cất kỹ vào!”

Cô ấy vốn chỉ ôm tâm lý ăn may thử xem sao, nào ngờ anh lại thực sự thanh toán thành công.

Trương Minh Vũ cười nói: “Lấy cho tôi mọi kiểu quần áo mới trong cửa hàng của các cô, mỗi kiểu một bộ, cả nam và nữ. Người anh em họ Vương này sẽ trả tiền”.

“Vâng!”

Nhân viên bán hàng nở nụ cười tươi rói rồi quay đi bắt đầu tìm kiếm quần áo, chẳng mấy chốc đã chọn được một đống!

Bấy giờ, Vương Tài và Tiểu Lý mới lấy lại được tinh thần.

Mặt Vương Tài xám ngoét lại, chỗ này phải mất bao nhiêu tiền?

Hai mắt Tiểu Lý lại bừng sáng! Chỗ này phải được trích bao nhiêu phần trăm hoa hồng?

Cô ta cắn chặt răng, cuối cùng tức tốc chạy vọt tới bên cạnh Trương Minh Vũ, nhiệt tình nói: “Thưa anh, một mình cô ấy không làm nổi đâu. Hay là cho tôi giúp cô ấy nhé…”

Nói xong, cô ta nhìn anh với ánh mắt khao khát.

Trương Minh Vũ bật cười.

Quả nhiên có tiền có quyền…

Anh cười phá lên: “Cút!”

“Tôi…”

Tiểu Lý tuyệt vọng, hối hận tới mức xanh cả ruột!

Sắc mặt Vương Tài hoàn toàn đen sì. Hắn ta đứng im tại chỗ, nắm chặt tay thành nắm đấm!

Nhưng Lâm Kiều Hân đang đứng ngay bên cạnh nhìn vào, hắn ta cũng không thể nói gì được!

Chẳng mấy chốc, nhân viên bán hàng đã cung kính đi tới trước mặt Trương Minh Vũ, đon đả nói: “Tôi đã chọn xong quần áo cho anh rồi, có thể dẫn anh Vương đi thanh toán được chưa?”

Vương Tài nghe xong, liếc mắt nhìn thử rồi bàng hoàng phát hiện cả cửa hàng đã trống đi không ít!

Chân hắn ta mềm nhũn, suýt thì ngồi phịch xuống đất!

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười một tiếng, sảng khoái vẫy tay: “Đến lúc anh Vương trả tiền rồi”.

Khoé miệng Vương Tài không ngừng run rẩy!

Nhưng dù sao Lâm Kiều Hân vẫn đang đứng bên cạnh nên cuối cùng, dù không đành lòng hắn vẫn phải lấy ra thẻ của mình.

Vương Tài nghiến răng nghiến lợi, cười gượng nói: “Chút tiền mọn thôi, coi như tặng quà cho Kiều Hân”.

Vẫn còn chém gió?

Trương Minh Vũ cau mày nhận thẻ, lại ra lệnh: “Chọn tiếp đi!”

Nhân viên phục vụ vui sướng tới mức mặt sắp nở hoa, kích động nói: “Vâng!”

Toàn thân Vương Tài lập tức run lẩy bẩy!

Mọi người xung quanh vây xem ngày càng nhiều. Con mẹ nó đây có phải mua sắm đâu, là nhập hàng bán buôn thì có!

Vương Tài siết chặt tay, gân xanh trên cổ lộ cả ra!

Nhưng vì thể diện, hắn ta chỉ có thể nhẫn nhịn, đồng thời ghi thù Trương Minh Vũ.

Thù này nhất định phải báo!

Một lúc sau, một người đàn ông mặc vest dẫn theo nhân viên bán hàng cung kính đi tới gặp anh.

Trước ngực ông ta còn có thẻ cài ghi giám đốc.

Ông ta nhiệt tình nói: “Cậu đã được thăng cấp thành khách hàng Kim Cương của cửa hàng chúng tôi. Tổng cộng lần này là 820 nghìn tệ!”

“Mời cậu nhận lại thẻ”.

Ông ta còn một câu nữa chưa nói, trong thẻ đã rỗng tuếch.

Toàn thân Vương Tài như bị điện giật, trái tim nhỏ máu!

Trương Minh Vũ cười lớn hỏi: “Khách hàng Kim Cương có quyền lợi đặc biệt gì?”

Đám người nghe xong lại kinh ngạc nhìn vào anh.

Giám đốc cung kính hỏi: “Cậu có yêu cầu gì ạ?”

Trương Minh Vũ giơ tay ra chỉ: “Tôi thấy cô ta không xứng với nhãn hiệu của cửa hàng các người”.

Đương nhiên hướng anh đang chỉ chính là chỗ Tiểu Lý!

Giám đốc cau mày, dứt khoát đáp: “Xin cậu cứ yên tâm”.

Dứt lời, ông ta quay ra lạnh giọng nói: “Tiểu Lý, lát nữa tới phòng kế toán nhận lương. Từ mai không cần tới nữa”.

Ầm!

Giám đốc vừa dứt lời, Tiểu Lý hoảng hốt lùi lại mấy bước!

Trong mắt cô ta tràn đầy tuyệt vọng!

Cô ta vất vả bấu víu đủ loại quan hệ mới được vào làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng của nhãn hiệu này, giờ đây… tất cả đều bị huỷ hoại trong giây lát!

Trương Minh Vũ không thèm để ý tới cô ta, chỉ cười nói: “Người đẹp này không tệ đâu, bồi dưỡng nhiều vào”.

Nhân viên bán hàng bên cạnh lập tức phấn khởi.

Giám đốc cũng gật gù theo.

Trương Minh Vũ nhận lại thẻ, chậm rãi đi tới chỗ Vương Tài, mỉm cười châm chọc: “Anh Vương tốn kém quá”.

Vương Tài hít sâu một hơi, suýt ngất xỉu tại chỗ!

Hắn ta run rẩy nhận lại chiếc thẻ, trừng mắt nhìn anh.

Một lúc lâu sau hắn ta mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Hôm nào anh mời em uống trà nhé Kiều Hân. Hôm nay anh có việc phải đi trước. Hy vọng em sẽ thích những món quà này”.

Vẫn chưa hết hi vọng sao?

Trương Minh Vũ cau mày, ánh mắt trêu tức.

Lâm Kiều Hân vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Cô không thể tin vào chuyện đang xảy ra trước mắt, vô thức gật đầu một cái.

Lúc này Vương Tài mới nhìn sang Trương Minh Vũ, gằn giọng nói: “Người anh em giỏi đấy. Sau này… chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Nói xong, hắn ta quay lưng sải bước ra ngoài cửa.

Trương Tuyết Linh cũng vội vàng chạy theo sau.

Trương Minh Vũ không thể không khâm phục hắn ta, chỉ vì thể hiện mà có thể hi sinh cả gia tài của mình.

Thật tàn nhẫn.

Anh bảo nhân viên bán hàng gửi quần áo về biệt thự của Tô Mang.

Dù sao cũng không thể để người nhà họ Lâm nhìn thấy…

Sau đó, Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đi ra khỏi cửa hàng.

Chưa đi được mấy bước cô đã dừng lại, lạnh lùng hỏi: “Anh lấy tiền ở đâu ra?”

Trương Minh Vũ giật mình, vội vàng giải thích: “À… tôi cứu được một người. Người đó cho tôi ít tiền để trả ơn, Lâm Diểu cũng biết chuyện này”.

Lâm Diểu?

Lâm Kiều Hân nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ nghi ngờ.

Trương Minh Vũ cười gượng chuyển chủ đề: “Thằng nhãi kia có tình cảm với cô kìa, bây giờ còn mua cho nhiều quần áo như vậy. Cô không vui à?”

“Vui?”

Trong mắt Lâm Kiều Hân tràn đầy lửa giận.

Không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới cô liền thấy đau lòng!

“Chính tôi hẹn Tuyết Linh với Vương Tài đi đấy. Anh có biết tôi muốn làm gì không hả? Anh biết anh đã phá hỏng chuyện tốt của tôi rồi không?”

“Tôi lãng phí cả một ngày trời. Anh thực sự tưởng tôi chỉ muốn dạo phố thôi chắc?”

Lâm Kiều Hân cố nén cơn giận khẽ quát.

Trương Minh Vũ ngơ ngác hồi lâu.

Tập đoàn Đại Phú… chẳng lẽ là vì thần y Thanh Duyệt à?

Lần này, anh không biết nên nói gì cho phải, vừa xấu hổ vừa đứng như trời trồng.

Lâm Kiều Hân lại càng thất vọng: “Mua quần áo có ích gì? Anh biết hiện giờ nhà họ Lâm đang thiếu bao nhiêu tiền không? Anh…”

Cô không nói thêm nửa câu sau.

Trương Minh Vũ đang định giải thích thì chuông điện thoại chợt reo lên.

Anh lấy ra xem thử, thấy người gọi là Long Tam.

Anh cau mày đi ra một góc, ấn nghe máy.

Giọng nói trầm thấp của Long Tam lập tức vang lên: “Cậu Minh Vũ, cậu Lý đang dẫn vệ sĩ đi vào trung tâm thương mại”.

Nghe thấy thế, anh nhăn mày lại nghĩ, tới thật sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom