Full Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh bản mới (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 91-100

Tiếng rên rT nho nhó như một luồng kích thích, Lục Niên đõ lấy đầư Kha Nguyệt ép xuống, đầu lưõi ấm áp mềm mại bẳt đầu tìm kiếm chiếc lưõi đang chạy trốn lung tung của cò, nước bọt ngọt ngào trao đối qua lại, đién cuồng kích thích lí trí cúa cô.
Hò hấp của Lục Nièn càng thêm nặng nề, hot thở nóng hối như lửa phá vào gương mặt đỏ bùrig cúa cô, khiến cho trái tim cô càng hòn loạn nhảy cẫng lên vừa khấn trương lại bất an.
Bàn tay thon dài đặt phía sau lưng bóng loáng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sựtiếpxúc da thịt, tiếng than nhẹ từ noi tiếp hợp giữa hai mói tràn ra.
Nước ấm dần dần lạnh, cơ thế cô lại nóng như lửa, hai mẳt mơ màn nhìn trần nhà màu tráng, vô số luồng sáng bùng nố trong đâu, cố gắng đón lấy chút lý trí còn sót lại.
Cô như bị dọa nạt, cố sứt co ngườỉ lại, thế nhung anh không đồng ý, nhẹ đè trên người cô khiến cho cô hoàn toàn bại lộ phía dưới anh.
Một luồng hơi lạnh lẽo tựa nhưbãng tập trung trên bộ ngực m’êm mại của cô, Kha Nguyệt giật mình, trong cơ thế bắt đầu nhen nhóm một luồng cảm xúc vừa quen vừa kích thích, sựkích thích này bị Lục Niên tạo ra rất mạnh giống như muốn hạ gục cô, muốn cô mãi mãi trầm luán
Bên tai hơi thở của đàn ông dồn dập khiến cô bừng tỉnh ý thức, lân thứ nhất tránh khỏi đối môi của anh, đâu ngửa ra sau, hai tay dùng sứt
đấy.
“Lục Niên..”
Đũng nhưvậy…
Bàn tay anh nhẹ nhàng đặt trước ngụt cùng cô trầm luân trong cám xức, đôi môi rời khỏi cánh môi sung đồ, đôi mắt đen như đang có lửa thiêu nhìn vào hai mầt đang lấp lánh nước cúa cô, khàn giọng dụ dố:
“Đùng sợ..”
Cô nhưđóa hỏa lièn rực rõ lẳng lơ. khi được anh sủng ái thì nở rộ toát lên vẻ quyến rũ khiến anh bị mê hoặc không thế thoát ra đuợc
Nụ hôn cúa anh lại hạ xuống, luớt xuống dưới, dùng ớ trên xuơng quai xanh cúa cô và làn da thịt trẳng nõn nóng bỏng.
Không muốn..
Kha Nguyệt cám thấy trời đất rung chuyến, truớc sự dịu dàng của Lục Niên, cơ thế cô không ngừng run rẩy, từ khóe mât rơi xuống giọt nước mắt trong veo.
Giữa cô và Lục Niên vẫn chưa thắn mật tới múc đó, làm ra chuyện này hoàn toàn là do dục vọng sai khiến, không, không thế…
Lúc cô muốn phản kháng, trong đầu lại xuất hiện một giọng nói khác, mè hoặc ỷ thức hỗn loạn trong cô: “Hai nguừi là vợchồng, chuyện nhưvậy là thiên kinh địa nghĩa, háy chấp đi.’’
cả ngưùi cô trước sự vuốt ve của anh mà mất đi súc lục, mềm mại tựa vảo ngục anh, phía duứỉ bụng cô có thế nhận thấy dục vọng cứng rân cúa anh, khát vọng như vậy khiến miệng cô đẳng nghét khô khốc, không biết phải làm thế nào, từng đợt sóng túng xa lạ điên cuồng tràn vào não.
“Em không muốn!”
Khí tất cả mọi sợ hãi đêu tập trung lên đại náo, cô dùng toàn bộ sức lực liều mạng đẩy Lục Niên, không quan tảm đến anh có khống chẽ’ nối dục vọng không, VỘI vàng che đậy cơ thế, sợ hãi nhìn vẻ chật vật cúa Lục Niên khi bị cự tuyệt.
Do lực đấy Kha Nguyệt khá mạnh, Lục Niên rời khỏi bồn tâm, ngưng tất cả hành động đúng sang bẻn, áo xốc xếch, ngay cả chiếc áo sơ mi ướt nhẹp cũng chỉ cỏn hai nút áo đóng lại, lông ngục trắng bại lộ giữa không khí
Đòi mát đen nhuốm đay dục vọng, bình tinh quan sát Kha Nguyệt nhưmuốn thiêu cháy cô thành tro.
Vẻ mặt Kha Nguyệt hoảng sợ, nhìn girong mặt lành lạnh và dáng vé chật vật cua Lục Niên, nói không nên lời nào, chí có áy náy và xấu hố.
Cô là vợ anh, cô không quên nhung cô không thể chấp nhận được khi sự hiểu biết giữa hai người còn quá ít mè đã xảy ra quan hệ.
Cô $ợ hãi, sợ hãi nếu giao bản thân cho Lục Niên, sau đó kết quả đối lấy chi làm cô hối hận vì chút xúc động của minh.
Đôi mat đây kháng cự cụp xuống, Kha Nguyệt không biết nên đối mặt thè nào với Lục Niên, sợ anh sẽ giận và thất vọng, sợ anh vì sự cựtuyệt mà không quan tâm cô.
Hoặc ngay cả chính cò cũng không rõ, từ lúc nào Lục Niên đối với Cỡ đã không còn là có cũng được mà không CÓ cũng không $ao.
Trong phòng khách tiếng chuông điện thoại vang lên, sự ham muốn trong mắt Lục Niên từtừlui đi. Trước ánh măt sợ hãi áy náy của Kha Nguyệt anh rất đau lòng, bất đẳc dĩ thở dài, cầm chiếc khăn tẩm vừa rớt xuống đất đẳp lên trên cơ thế lạnh như băng của cô.
Dịu dàng vuốt ve hai gò má của cô, giọng nói khàn khàn hấp dẫn vang lên: “Anh đi nghe điện thoại.1′
Nhìn anh cá người Ướt nhẹp rời khói phòng tắm, Kha Nguyệt yếu ớt tựa vào bên trong bồn, trước ngực toàn ấn kí màu đỏ, trong lòng nói không ra cảm xúc.
Mặc xong áo ngu, Kha Nguyệt trù trừở trong phòng tầm rất lâu mới mở cửa, nhìn xung quanh một lần rồi đi ra ngoài.
Lục Niên không có trong phòng khách, Kha Nguyệt có chút bận tâm ngượng ngùng đi trước cửa, nhìn thấy vẫn có giày da đặt trên kệ mới thả lỏng.
Lục Niên vần ở lại, không tút giận bỏ đi trong khi cô lại cựtuyệt anh. Kha Nguyệt cẳn đôl môi sưng đỏ, nghẹn ngào đi vào phòng khách. Thật ra cô cũng không muốn thế nhưng do nó xảy ra quá nhanh. Bàn tay nâm lại buông ra, ảo não thờ dài ngồi xuống ghế salon.
Trong căn hộ có tiếng mớ của phòng, trái tim Kha Nguyệt lại đập mạnh, hấp táp quay đầu lại.
Lục Niên đã thay xong bộ quần áo màu trắng ngà, quần màu vàng nhạt, nhung tóc vấn còn ướt. Phía sau anh lả nhà bếp, khi bước ra trên tay bung hai cái đĩa, đôi mắt thanh nhuận nhìn về phía Kha Nguyệt.
“Lại đây ăn cơm.”
Suốt hai mutri năm trước khi gập Lục Niên, cô không biết cái gi gọi là hạnh phúc là đưực quý trọng; khi cuộc sống cô xuất hiện ngutri đàn ông này, cô mới hiểu, nhũng thứminh muốn rất đơn giản.
Ngoan ngoãn đi theo anh đến trước bàn ăn, nhìn Lục Niên đặt đĩa xuống trước mặt, là mì xào vừa làm xong nhung lại đen thùi lùi, chúng tỏ người này thật ra không biết nấu nuứng.
Mọi bối rối xấu hổ đêu bị cảm giác ấm áp thay thè, Kha Nguyệt hạnh phúc mỉm cutri, cầm lẳy chiếc đũa vùi dầu vào ăn.
Vị chua mặn ngập trong khoang miệng, mùi tiéư đen, dầu mõ vần thoang thoảng trong khí. trên bàn tiếng đũa chua chát đặt xuống.
Kha Nguyệt liền ngẩng đầu. chi thấy Lục Niên dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn bữa tối do chính anh làm.
Rất khó ăn, đố đi
Lục Niên muốn cầm lấy dĩa của Kha Nguyệt lại bị cô dùng tay ngăn cán. Cô ngửa đau nở nụ cưỡi nhìn anh, cỏ thế thấy trên gương mặt anh day vé đưa đám, đem thứtruức mặt bỏ vào miệng nuốt xuống, sau đó cong môl, cười rục rõ.
“Không he khó án, chẳng qua hoi mặn”
Tuy khó ăn nhung vồn có thế nuốt xuống, cô không hề chê bai, còn dùng giọng nói nghiêm túc. Nếu không phải anh đã thửqua, thi sẽ bị cô lùa, cho rằng minh là thần bếp.
Nhìn cô tính gẳp đũa thứhai, Lục Niên liền dùng tay bẳt lấy cố tay cô, ngán cản.
Trước ánh mat kiên quyết cua cô, Lục Niên nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy đôi đũa giữa ngón tay cô, ôn nhu nói: “Rõ ràng rất khó ăn, đùng miến cuồng nữa”
“Không đâu!”- Kha Nguyệt chăm chú nhìn gương mặt tuấn nhã cúa Lục Niên, nhận ra trong mât ẩn chứa nhu tình khoang dung lien bĩu môi, vươn người muốn giật lấy chiếc đũa.
“Lần đau tiên có người nấu cơm cho em ăn, em muốn ăn cho hết.”
Lục Niên không chịu đem chiếc đũa trả lại cho cô, ngay cá dĩa cũng đẩy sang bên khiến cô bất mãn kêu la:
“Lục Niên, anh thật là lãng phí!”
Lục Niên cưng chiu nhìn cô hờn dồi liếc anh một cái, đôi môi khẽ xong, cúi người ôm lấy cô vào lòng, không quan tám cô đang tức giận, nhẹ nhàng đặt lên vầng trán cô một nụ hôn
Anh nói: “Bảo bối, xem ra anh đã lấy đúng người.”
Cô nói: “Lục Nlẻn, chắng lẽ anh nhận ra minh cưới nhầm người nèn muốn rút lui sao?”
“Ha, ha…”
Lục Niên vul vẻ cưừi ra tiếng, càng dùng sức ôm lấy cô, cằm dưới tựa vào đỉnh đầu của cô, yèu thương vuốt ve.
“Lục Niên?”- cỏ khẽ gọi.
“ừ?”
“Anh lau miệng chưa?”- Cô rời khỏi ngực anh, ngửa đầu tò mò nhìn đôi môi sáng bóng của anh.
Lục Niên khó hiểu nhíu mày, lẳc đầu rõ ràng.
“Vậy anh nên đi tâm đi. Nếu không em muốn vào rủa mặt!”
Nhin Kha Nguyệt làm nũng oán trách, ngón tay trâng chỉ chỉ vào cái trán dinh dầu mõ, Lục Niên buồn cuời thờ hát, òm lấy cố cỏ, không ngần ngại nói.
“Cùng lắm anh cho em hôn lại, không phải huề nhau sao?”
Trong chớp mát Kha Nguyệt trờ nên jm lặng, nhẹ nhàng thoái mái tựa người vào lòng Lục Niên, hai gò má ứng hồng, mạnh miệng nói: “Suy nghĩ hay thật!”
Hai người nhẹ nhàng ôm lấy nhau, hai trái tim không còn xa cách.
“Lục Niên?”
“ử.”
“Tối mai chủng ta về nhà ăn cơm đi.”
Lục Niên cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt đẹp trong sáng nhưánh trâng, ỉỏa ra hào quang không khỏi ngấn người, trên gương mặt tuấn tú nở nụ CUỜL bóp chặt chóp mũi cô.
“Vậy Lục phu nhãn tự mình xuống bếp sao?”
Lục phu nhản? Thì ra cô đã lã Lục phu nhân!!… Ha ha…
Đắc ỷ nhướng lỏng mây, Kha Nguyệt kièu ngạo hất cằm, ngạo nghế nhìn Lục Niên” “Sao, không tin tài nấu nướng của em?”
“Không phái không tin mà là thụ sủng nhược kinh!! Lục phu nhân!”
Lồng ngực Lục Niên rất mát mé mang theo mùi hương thoảng thoảng, làm cho cô không khỏi bị hấp dẫn, muốn ỷ lại không muốn rời đỉ.
Cọ cọ hai má vào ngực anh, cô buồn buồn hỏi: “Thế Lục tiên sinh, anh muốn ãn món ngon gi đảy?”
“Chỉ cần không phải là thịt bò bít tết là
được.”
Giọng nói êm dịu nhung lại nhưmột cái gai đâm vào ngực cỏ, khiến nó nhức nhối nhung cũng không đau đớn, Kha Nguyệt nhắm mẳt lại, vùi sâu vào ngực anh, hai tay tìm kiếm điếm tựa, vòng lấy hông anh, nhô giọng thì thầm: “Được, sau này em không làm thịt bò bít tết!”
(Vì món CỐ Minh Triệt thích nhất là bít tết, hòi còn bé Lục Niên đã chứng kiến Kha Nguyệt vi muốn học làm bít tết cho cậu ta mà bị bỏng nặng)
Buôì tối, hai người giống nhưcặp vợ chồng già, nằm trẽn giương nhung không lảm gì cả.
Có thế chuyện xảy ra trong nhà tắm đã đế lại cho cô một nối ám ánh, cô vẫn tựa vào tường mà ngủ, Lục Niên vẩn duy trì khoảng cách nhất
định.
Sau lung vài tiếng xột xoạt, cô tò mò nhung không dám quay lại nhìn, chỉ cố sửc tập trung nghe ngóng. Một bàn tay to, lặng lẽ từduứi chăn vươn tcri. kéo vòng eo thon mảnh khảnh cúa cô lại, dịu dàng kéo cô vào lòng tràn ngập mùi hutmg thanh khiết nam tính.
Thần kinh liền căng thẳng, Kha Nguyệt đối mặt với vách tường, hai mat mở to, ý thút rõ ràng, sau lung nghe thấy tiếng thở đều đặn rất nhỏ nhịp tim mới từtừhạ xuống, cơ thể thả lỏng nhẳm lại, thờnhẹ dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng đập vào mi mát cô, Kha Nguyệt liền cảm thấy khó chịu khẽ lật người, vươn tay chí thấy xung quanh lạnh lẽo.
Cô liên tính táo mở hai mát, dùng tay che đi ánh nâng chói chang, nheo hai mắt lại, cân phòng rất yên tĩnh chỉ có minh cô, trong lòng lại
dâng lên cám giác mất mát.
Ngấng đau nhìn dông hồ treo tường, cây kim chi mười giờ, ra là đã trẻ như thế, Lục Niên chác đã đi làm sớm.
Kha Nguyệt xốc chăn, mang dép đi tới bên giường đưa tay kéo rèm cửa, ánh nằng màu vàng bao lây người cô, khẽ đấy của số hít thở luồng không khí trong lành, tâm tình liền sảng khoái không ít.
Bát dâu từ hôm nay, cô sẽ giống như mọi phụ nữ, làm một người vợ hiên thục.
Tâm rứa đánh răng xong, Kha Nguyệt thay quàn áo đi vào phòng khách, trên bàn để sẵn hai cái hộp giấy màu trắng.
Ngoài ra còn có một tờ giấy tiện lợi dán lên, Kha Nguyệt nghi ngờ cầm lèn nhìn thấy trên đó là chữ Lục Nién, cúi đau nhìn hai cái hộp, mòi không nhịn được kéo lên, cảm giác thật ngọt ngào và ngượng ngùng.
“Điểm tâm đùng quên àn, nếu nguội dùng lò vi sóng hầm lại/’
1638028332177.png

Kha Nguyệt không do dự gật đầu, thu dọn quần áo bỏ vào vali, đồ hằng ngày để bên nhà Tô Đan Đan cần phải thu dọn lại.
Tò Đan Đan tựa vảo khung cửa, nhìn Kha Nguyệt không có chút gì guợng ép làm việc đó vừa nghi ngờ vừa lo lâng.
Lục Niên rất tốt, có thế nói là một ngưừi đàn ông có ưu chất, nhung mà quật cutmg như Kha Nguyệt lại nguyên ý cùng anh ta sống chung sao?
Nhìn nụ cười thán nhiên trên mặt Kha Nguyệt, biếu hiện binh thản âm áp, đây là điều mã suốt những năm chơi cùng Kha Nguyệt Tô Đan Đan không hề nhìn thấy.

“Cậu không yêu anh ta nữa phải không?”
Kha Nguyệt đế quần áo trên tay, gương mặt có vẻ hơi sửng sốt, cô hiếu anh ta trong lòi Tô Đan Đan là ai, nhung chỉ là trong giảy lát cô lại trở nên binh thường, thản nhiên đáp: “Yêu cố Minh Triệt là sai lầm, mười lảm năm đã trừng phạt sựtựtin ngu ngốc cúa mình, hiện giờ mình đã nghĩ thông suốt, mình đã sớm đánh mất lòng tự trọng, hơn nữa..”
Ngón tay thon dài cúa Kha Nguyệt luứt qua chiếc nhẫn cưới bên tay trái đầy quý trọng, trên mặt nở nụ cười sung sướng: “Lúc này có được một người đàn ỏng tình nguyện vi mình một ngày hai mươi bốn giờ không ngủ, bay từ bên kia địa cầu sang bên này, tình nguyện vì mình xuống bếp, mình chỉ cân nhưvậy là dủ.”
Tô Đan Đan đau lòng thớdài không nói thêm nữa, đem chìa khóa xe và nhà trọ giao lại cho Kha Nguyệt. Kha Nguyệt nhận lấy chúng, vê phần chìa khóa căn hộ. cô chỉ nhìn nó chứ
không Kê nhận lấy.
“Nếu có nguừi thích hãy giúp mình bán nó đi.”
Thật là nhirvậy sao? Căn hộ này là căn hộ Kha Nguyệt đã đòi bằng được Cô’ Minh Triệt mua cho mình
Nhìn Kha Nguyệt mang theo vali bỏ đi, Tô Đan Đan phiền muộn nhíu mày,
Nguyệt Nguyệt, hi vọng như lời cậu nói, mong cậu đã thật sựtừbỏ anh ta.
Lái xe vào bãi đồ trung tàm mua sắm, Kha Nguyệt đang chuấn bj bước xuống thì đập vào mắt là chiếc Mercedes- Benz màu đen đang chạy vào, bảng số xe hết sức quen thuộc khiến cô ngẩn người.
Trong bãi đổ xe mờ mờ, chiếc mercedes hạng sang từ từ đỗ lại, đèn xe tẳt ngẳm, động cơ dùng lại của xe bật mở, một người đàn ỏng anh tuấn mặc ấô tây buúc xuống.
Ngũ quan hoàn mỹ giống nhưbức tượng thần thánh, đôi mát sẳc thâm thúy, khí chất cao quý lạnh lùng, Kha Nguyệt mím chặt môi, đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn người đang ông đối diện.
Cố Minh Triệt bước tói bên ghế phụ, phong độ mở cửa xe, một chiếc giày cao gót đặt xuống đất, anh thận trọng giúp cỏ ta giữlấy cửa xe, sợ cô đập đầu vào nó. Gương mặt trước sau vẫn lạnh lùng, nụ cười thán nhiên tựa như tắm mình trong gió xuân thanh khiết.
TứNhiẻm ăn mặc nhưthiên kim quý tộc, lễ phục màu vàng nhạt màu, áo khoác màu trâng nhỏ xiu, mái tóc dài vén sau tai.
Cô ta dịu dàng cẩn trọng mỉm cuừi ngọt ngào VÓI cố Minh Triệt, thản nhiên khoác lấy tay anh, hai người vừa nói vừa cutri bước vào thang máy.
Lòng bàn tay nẳm chặt bánh lái in hĩnh hoa văn nhói đau, Kha Nguyệt thằn thở buông tay mở ra, mới nhận ra bản thản lúc nãy dùng sức quá nhiều mà tay bị mẫt máu tái nhợt, trắng bệch.
Nhìn về cửa thang máy đang đóng lại, cả bãi đỗ xe to nhưthế, chỉ còn minh cô!
A!
Tựgiẻu cợt cuừi khố, thì ra biểu hiện vô tâm của anh đã quá rõ ràng, nhung chỉ có mình cô khảng khăng suốt nhiều năm, mãi đến hôm nay mới nhìn rõ.
Yẻu, cũng vì yêu cho nẻn đau, đau nén mới nản lòng, trái tim chết lặng.
Nơi đầu xe điện thoại rung lên, khiến ý thức Kha Nguyệt quay về. lả tin nhắn của Lục Nièn.
“Chờ anh về nhà ăn com.”
Sáu chữnhimg lại làm cho nồi tửc giận bất bình trong lòng xóa đi không còn chút dấu vết, nhìn mãn hình sáng rực. Kha Nguyệt thỏa mãn
không tệ, ít nhắt lấy đi cố Minh Triệt lại mang đến một người đàn ông hoàn mỹ tốt bụng là Lục Niên.
Lục Niên đáng giá đế cô thật lòng, bởi vì anh khiến cô cảm nhận được anh thật lòng.
Nhanh chóng nhấn mấy từ, khi chữ được rồi chuyển đi. Kha Nguyệt hít một hơi thật sâu, cởi giây an toàn ra bỏ điện thoại vào túi, xuống xe.
Thế giới rất nhỏ, nhỏ đến nồi ửbấtcứđảu cũng dé dàng gặp người minh ghét. Kha Nguyệt nhìn đôi nam nưđang cách mình mấy bước, mím môi tính xoay người đi đường khác thì bị Tử Nhiễm nhìn thấy.
“Kha Nguyệt.”
TứNhỉẻm mởmỉệng gọi khiến Kha Nguyệt không thể không dùng buức, nhìn nụ cười ôn hòa trên mặt Tử Nhiễm mang theo vẻ dôi trá.
Lúc CỐ Minh Triệt nhìn thấy Kha Nguyệt, gương mặt có chút kinh ngạc nhung ngay lập
tức khôi phục vé lạnh lùng, không hề nhìn Kha Nguyệt lấy một lần.
“Tửtiếuthư.cốtống, lâu rồi không gặpr-Xuất pháp từ lễ nghĩa, cô không thể không mở miệng
“Triệt, nếu chúng ta chưa chọn được hay để Kha Nguyệt giúp chọn xem.”- TửNhiềm cười rất chân thành, làm nũng đung đưa cánh tay Cô’ Minh Triệt, sau đó nhìn về phía Kha Nguyệt đang im lặng cười nói: “Kha Nguyệt, bọn tôl đang tính mua rượu cho chú cố, nhung không biết nên chọn loại nào. Kha Nguyệt, cô hiểu rõ nhất, cô lại giúp tôi chọn xem đuực chứ?”
Kha Nguyệt giơ ra đôi tay đang nảm chạt bó rau xanh, dưới mủ lưõi trai gưcmg mật thoáng tồ vẻ khó chịu và tức giận, đòi môi đỏ mím chặt, cố kiềm cơn giận muốn chúi ầm lên.
“Chú tịch CỐ thích rượu gi, không phái cố tống hiếu rất rõ sao?” – Kha Nguyệt lạnh lùng phản bác, ánh mắt đảo qua gương mặt đang tươi cười trở nèn cứng đơcủa TửNhiềm và vẻ mặt sa sầm của cổ Minh Triệt, cười chế giễư nói: “Tôi còn có việc, không thế giúp được.”
Trẽn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tử Nhiềm lóe lên vẻ thương tâm, nám lấy ống tay áo CỐ Minh Triệt, khố sớhạ giọng nói: “Triệt, thôi quẽn đi, chúng ta tựmỉnh chọn.”
Kha Nguyệt thật sựthán phục TửNhiềm, trước kia sao cô không biết người phụ nữ này của Cố Minh Triệt mới là người đóng vai nữ chính tốt nhất.
Nhung lúc nãy cô cũng không rảnh quan tâm tới họ. hal người đó dù chi một chút cô cũng không muốn thấy.
“Kha Nguyệt, làm người đímg được voi đòi
tiên!’
Xoay nguôi lại, giọng nói kìm nén tức giận của Cố Minh Triệt bao lấy cô, khẩu khí nhưcân rang nghiến lọi nuốt hận không thể đem cô bóp chết.
Là do cô cựtuyèt yêu câu của TửNhiễm nên liên xúng đáng bị anh sỉ nhục thế sao.
Kha Nguyệt không sợ nhìn thắng vào đôi mắt lạnh lẽo của cố Minh Triệt, rồi lại nhìn bàn tay của anh đang ôm chặt hai vai nhỏ gọn của Tứ Nhiêm rũ xuống khố sớ, lặng lẽ an úi, môi cong lêntựgiễu.
“Tôi có là kẻ được một tấc tiến một thước cũng không đến luựt hai người khinh người quá đáng như thế, mọl người trong lòng ai cũng biết rất rõ mà!”
Anh hận không thể giết cô, cô cũng như vậy hận không thế dùng tay đâm đỏi cẩu nam nữ nảy. Cũng bởi vì cô yẻu anh, nẻn anh mới không hề kiêng dè sí nhục cô, vì người phụ nữ khác mà tổn thưong cô?
Không đâu, cô sẽ không cho anh bất cử cơ hội nào nứa, không cho phép đảm dao vào trái tim cò.
Nhìn ánh mắt quật cường phẩn hận của Kha Nguyệt, cố Minh Triệt thoáng kinh ngạc, đôi môi khê động nhung không nói câu nào, chí là lạnh lùng nhìn cô chăm chú nhưmuốn đào lên một cái hố.
Hai ngườỉ chán ghét nhìn nhau, Kha Nguyệt liền nghiêm mặt xoay nguờỉ, không hề dùng lại một chút nào chỉ bỏ đi, cô không muốn tiếp tục đúng đó
Mãi đến khi ngồi vào xe, Kha Nguyệt vẩn chua bình tinh lại, nhắm mắt hít sâu vài lần, rồi đút chìa khóa khới động xe. Chiếc xe hơi màu đỏ hòa vào dòng xe, nhìn tùng chiếc xe lướt qua ánh mât Kha Nguyệt mới từtừyên tĩnh trởlại.
Gặp Cố Minh Triệt cùng TửNhiềm cũng chắng phải là chuyện vui vẻ gì, nhung họ cũng nhắc nhở cô một việc: con dảu dù xấu cũng nên gặp ba mẹ chồng.
Kha Nguyệt và cố Minh Triệt đâ đính hôn đều thường xuyên đến thăm bà và ông cố, còn cô, thân là vợ Lục Niên cũng nên tót ra mât trường bối của Lục gia?
Dù các vị ấy không thích cô, cô cũng nên tới cửa, phận làm dâu phải hoàn thành đạo nghĩa bao gồm trách nhiệm và nghĩa vụ.
Trẻn thực tế, Kha Nguyệt không cần lo lẳng, cỏ vừa lái xe vào khu căn hộ “Đệ nhất Giang Nam” thì một chiếc xe quân đội hummer màu xanh lá ngùng ven đường.
Một người đàn ông mặc quân trang thấy Kha Nguyệt buức xuống xe liền theo xuống, đi đến truức mặt Kha Nguyệt, lẻ phép hói: “Xin hói, Tiểu thư là Kha Nguyệt?”
“Phải, xin hỏi có việc gì thế.”
Kha Nguyệt tó vé khó hiếu thi người đàn ông lại thở phào nhẹ nhõm, khẽ mỉm cuửi, cung kính nói: “Kha tiểu thư, tôi là cảnh vệ của Tham mưu trưởng Lục, hõm này cô’ ý mời cỏ về đại viện”
Về đại viện? Nhà của Lục gia.
Kha Nguyệt không thể không thừa nhận, cô hoi hốt hoảng, chuyện này lại tới nhanh hom dự tính, nhanh đến mức cô chưa kịp chuẩn bị, trưởng bối Lục gia lại tìm tới cửa.
“Vậy còn Lục Niên? Anh ấy cũng vê sao?” “A, phu nhản sẽ báo cho thiểu gia tối nay qua, Kha tiếu thưcứyên tâm.”
Kha Nguyệt cuửi cúng đơ, vẻ mặt của anh ta cũng lúng túng ánh mảt nhìn đông rau xanh cầm trong ỉay Kha Nguyệt liên hiểu ra: “Kha tiếu thư, cô vào trong cất đồ đi, tôi sẽ chờ cò dưới lầu.”
Kha Nguyệt ngượng ngập gật đâu, xách túi rau với thịt cá vội vã lên Tâu. Kha Nguyệt đi vào trong, giày không thèm cởi, đem tất cả mọi thử đế lẻn bàn rồi chạy về phỏng, mở tủ quần áo bẳt đau lựa quần áo thích họp. lần đầu tiên gặp cô hi vọng đế lại ấn tưọng tốt.
Ánh mẳt nhìn qua tủ quần áo mấy lần, Kha Nguyệt vẫn không chọn được đồ thích hợp, đo quá hở hang thi không nên mặc, nghiêm túc quá cô lại không có, một gia tộc như Lục gia chẳc chẳn hy vọng con dảu ăn mặt chỉnh t’ê giữ thếdiện
Một luồng sáng léo lèn trong mắt Kha Nguyệt Kha Nguyệt nhớ tới trong vali mang đi từ nhà Tô Đan Đan về có bộ <fâm trâng, noi cố điến chút hoa vãn đơn giản nhưng không hạ cấp.
Kha Nguyệt nhưbị ừa thiêu tới chạy xuống Tâu, lúc lấy valí ở sau xe, xấu hổ nhìn người đàn ông, áy náy cười một tiếng.
Anh ta cười lịch sử, an ủi nói: “Kha tiếu thư, từtừthỏi, không cần quá vội vàng.”
Nói thì nói thế, Kha Nguyệt chạy lên lầu, rồi nghiêng mẳt thấy anh ta nhìn đồng hồ đeo tay, quàn nhân rất coi trọng thời gian, cô cũng không dám quá chậm chạp.
Đến lúc đó, lô Tham muu trưởng Lục không cho cô vào cửa thì tìm ai mà khóc đây.
Khi anh ta nghe tiếng giày cao gót ở cầu thang thì ngẩng dều lên thấy Kha Nguyệt đang từ trên lầu đi xuống.
Mái tóc quản đen nhưmực xõa ra sau, bộ dạng chỉnh tề, đập vào mat là chiếc kẹp hình con bướm màu bạc, gucmg mặt nhỏ nhán như được nhũng thứ đô trang sức thanh nhã này tôn thêm, cái gọi là mỹ nhân nhưngọc chính là khen cô?
Cùng với chiếc dâm trâng dài qua gối càng làm táng thèm vẻ hấp dần mềm mại cao gầy của cô, hoa văn tỉ mỉ nơi gấu váy tuy đơn giản mà thanh nhã theo tùng bước chân của cô phiêu bay trong gió tạo thành đuímg cong duyên dáng.
Khi Kha Nguyệt đúng trước mặt người cảnh vệ cười nhẹ một tiếng, anh ta có vẻ thất thần, kinh diễm nói không nên lời chỉ biết đỏ mặt, nhìn Kha Nguyệt vội ho một tiêng. Kha Nguyệt tự hỏi bản thân có phải ăn mặc không đuợc chồ nào không?
“Kha… Kha tiếu thư, chúng ta đi thôi!”
Viên cánh vệ ngượng ngùng đó mặt giúp cô mở cửa xe, Kha Nguyệt nhẹ giọng cảm ơn ngồi lên. Tiếng động cơ xe vang lên, chiếc xe Hummer quân dụng rời khỏi “Đệ nhất Giang Nam”, hòa vèo dòng xe.
Kha Nguyệt im lặng ngôi sau, nhìn theo hướng xe đi, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, ờ Lục gia điều gì chờ đợi cô?
Xe chạy tới một căn biệt thự, cảnh vệ bước xuống xe đưa cho nhũng người bên ngoài một tờ giấy chúng nhận, Kha Nguyệt nhìn theo cánh tay anh ta, chỉ thấy bên ngoài cửa là một người đàn ông mặc quân trang.
Sau khi nhìn thấy căn CƯỚC, người đàn ông nhìn thoáng qua vẻ nghiêm túc trở nén thả lỏng, ánh mát tinh nhuệ nhìn lướt vào trong xe, rồi quay đâu vung tay lên cho vào.
Kha Nguyệt có chút khẩn trưong, xuyèn qua cửa kính xe cô có thế thấy bảo vệ đứng hai bên gác, tay cầm súng ống đứng trên đài cao ngấng đầu uồn ngục, vé mặt nghiêm trang; thật khó tưởng tượng một người ấm áp tựa gỉó xuản như Lục Niẻn lại đến từnơi này.
Xe chậm rãi lái vào trong, không giống tốc độ chạy nhanh như trên đường xe đi hết sức cấn trọng, ngay cả tiếng còi xe cũng biến mất, áp lực trong không khí đè xuống khiến Kha Nguyệt giữ chặt chiếc túi trên đùi
Một loạt nhũng biệt thựcố kính từtừlul về sau, cây đại thụ che rợp một khoáng trời tạo thành nhũng bóng mát ở trên đường không ngùng va vào cửa kính xe. Kha Nguyệt thỉnh thoảng còn nhìn thấy hai ba người đàn ông mặc bộ quản phục phắng phiu đi qua lại.
Người cành vệtrẻtuối dừng xe lịch sự nói vói Kha Nguyệt dang ngồi ớ sau.
Ánh mầt Kha Nguyệt nhìn xung quanh, phía trước xe là một biệt thự lớn hơn rất nhiêu $0 với nhũng căn biệt thự lúc nãy vừa thấy, bốn phía có tường và cửa sẳt bao lấy cho thấy thản phận và địa vị chủ nhân căn nhà này.
Cảnh vệ viên gật đầu mỉm cười ra hiệu, Kha Nguyệt mở cửa xe, một làn giỏ mát khoan khoái thối qua mặt, cô hít sâu một hơỉ lấy hết dũng khí nhấc đôi giày cao gót.
Cảnh vệ đem xe chạy đến nơi khác, một mình Kha Nguyệt đúng bên ngoài cửa sát, ngứa đầu nhìn căn biệt thự cố kính theo phong cách Thượng hải vào nhũng nãm 80, ánh mât có chút nặng nê.
1638028360202.png

rộng cổng sât: “Kha tiểu thư, xin mòi vào, phu nhân đang đợi cô!”

Phu nhân!! Không phải tham muu trưởng sao?
Kha Nguyệt dù muốn cũng không dám hỏi ít nhiêu, cố gang giảm thiếu lời nói tránh phạm lỗi, im lặng đi theo bảo mằu khóa của sắt đi vào.
Xung quanh biệt thự đêu là hoa cỏ với đay mâu sắc đều được chăm sóc kĩ, tao nhã trong sựyên lặng, chí có gió thối qua tạo lên nhũng âm thanh rất nhó, mùi hương hoa nhàn nhạt có thể thấy chủ nhân nơi này rất thanh tao.
“Kha tiểu thư, phu nhân đang ở sau hoa viên chờ cô, đế tôl dẳn cô đi.”
“Vâng, cám ơn.”
Kha Nguyệt từ khi bước vào cứa đại viện Lục gia thì mỗi một bước đêu thập phần cấn thận, lịch sự đến mức khiến bảo mẩu mỉm cười nói.
“Kha tiếu thư, cô đũng khẩn trương như vậy, phu nhản là người rất dề gần.”
Đị người khác nhin ra bản thản đang bối rối, Kha Nguyệt ngại ngùng xin lỗi gật đầu nhung trong lòng không nghi như vậy, Lục phu nhân đối với nguừí khác có thế thân mật nhung đối với cô thì rất khó nói.
Lúc hai người đang đi, bồng nhiên một đúa trẻ chạy từgóc ra, trước sự kinh ngạc của hai người, nó chạy ngã về Kha Nguyệt, óm sát lẩy ngươi cô.
‘■Mẹ!”
Giọng nói thanh khiết non nớt mềm mại mang theo niêm vui vẻ, Kha Nguyệt CÚI đâu, đập vào mât là một gương mặt nhỏ nhân đáng yêu. Mái tóc nấm đáng yẻu, gương mặt bầu bĩnh, làn da tráng nõn mũm mĩm như làm từ nước, hai đỏi mầt đen mở to, nhìn chằm chằm người lạ nhưcõ. lông mày nhàn nhạt mang đến cảm giác quan thuộc, nhưng Kha Nguyệt lại không nhớ ra đã gặp ờ đâu.
Trên nguôi mặc chiếc áo thun màu đỏ sẫm có in hình hoạt họa, chiếc quần yếm cùng đôi giày da càng tăng thèm vẻ đáng yêu không ti vết, tựa nhưtiếu tiên đồng từtrong tranh bước
ra.
“Mẹ, mẹ!”
Đôi mát trong sáng nhưluu ly mớto, đứa trẻ khoái trá kêu lên, hai bàn tay mũm mĩm nâm lấy váy Kha Nguyệt không quên làm nũng đung đưa vài cái, cơthếtròn trịa không ngùng đung đưa, vừa buồn cưỡi mà nói không nèn lởi.
Kha Nguyệt xua nay luôn thích trẻ con, không kiềm đuực cưừi một tiếng, nhẹ nhàng cúi thấp người, xoa dâu đứa trẻ ba bốn tuổi, dịu dàng nói: “Đứa trẻ thật đáng yẻu, nhung cô không phải mẹ cháu, cháu nhận lầm người rồi”
Đôi môi mọng nước của thằng bé nhếch lèn, đôi mắt đen nhánh dây tội nghiệp nguức nhìn Kha Nguyệt, hai bàn tay nhò không chịu buông váy Kha Nguyệt ra.
“Tiếu thiếu gia sao lại chạy ra đây?”
Đảo mầu nhìn thằng bé mãi quấn lấy Kha Nguyệt cảm thấy hoi ngại, có thế thấy đúa trẻ này có địa vị ở Lục gia không hề tầm thường, ít nhất bảo mấu không dám xua đuoi nó.
Kha Nguyệt vổ về lác tay. đối VÓI đúa trẻ ba tuổi này cô không thấy phiền: “Không sao, tôi cũng rất thích trẻ con.”
Lờỉ vừa nói xong, gương mặt trâng nõn cúa đứa trẻ nở nụ cười như hoa, lẳc đầu nguầy nguậy, cọ sát vào Kha Nguyệt, luôn miệng kẻu: “Mẹơỉ, mẹ!!”
Kha Nguyệt cám thấy hơi nhúc dầu trước cách gọi cúa đứa trẻ, nhẹ giọng nhâc nhở: “Ngoan nào, cô không phải mẹ cháu, cô chỉ là khách thôi.”
Đứa tré tỏ vè không tin, nâm lấy váy cô không buông, cử ngước nhìn gương mặt tươi cười. Kha Nguyệt nhìn về phía bảo mầu đang ngại ngùng, dưỡng như không tiếng động hỏi.
“Bảo bảo tiếu thiếu gia, cậu ờđảy a!”
Tiếng một người phụ nữ đầy vui mùng phá võ sựyẻn tĩnh, Kha Nguyệt giương mắt nhìn, là một người phụ nữ cô 30 tuối vẻ mặt vui mùng
chạy tới, Kha Nguyệt cũng thấy thằng bé trai được gọi là ‘Đảo bảo tiểu thiếu gia” đôi mắt nó thoáng lẻn vẻ không vui.
Hai tay giữlấy Kha Nguyệt không buông, mặc cho ngưtri phụ nữcứkhuyên bảo mãi cũng không tác dụng, cuối cùng dùng sức mạnh mới lôi được nó đi.
Kha Nguyệt nhìn đứa trẻ bj mang đi, ánh mât lưu luyến không tời, nhất là cứ mòi bước lại quay lại nhìn cô. Khiến cô có cảm giác như minh là một người mẹ vứt bò con.
“Kha tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Kha Nguyệt cúi đãu nhìn chiếc váy trở nên đan bẩn do tay đứa trẻ cầm lấy, ngửa mặt than thời đây đau khố, vất vả ăn vận cho đẹp giờ thì hết rồi.
Vòng qua khúc quanh, Kha Nguyệt được đưa tới mặt sau của khu biệt thự chính là hoa viên, khác với nhũng giống cây lạ mát ở trước biệt thự, hậu viện lại như rùng trúc, im lặng nhung mang đến cảm giác thoải mái, trong rừng có tỏa đình cố kính.
Đèn trong đinh được bao phủ bởi thảm nhung, phía trẽn có đế một khay trả thấp, một quý phụ xinh đẹp ngôi ở trẽn, không biết làm gì vé mặt chú tâm.
Báo mầu dấn theo Kha Nguyệt đi tới, đứng bên ngoài đình nhẹ giọng nói với Kha Nguyệt.
“Kha tiếu thư, xin cô đợi một lát, lúc phu nhân đang ngâm trà không thích bị ai quấy ray.1*
“Không sao.”
Kha Nguyệt tó vé không có gì ngại cười nói, im lặng đúng bên ngoài cùng Bảo mảu hướng mát nhìn vê phía Lục phu nhân
Lục phu nhản nhìn qua còn rất trẻ, da mặt trắng nôn hoàn toàn không có gì già yếu của một phụ nữtrung niên năm mưcri mấy tuồi, mái tóc đen búi cố định dùng chiếc châm cài ở sau ót, mặc bộ đồ thể thao trẳng, trang phục đơn giản không Kê có vàng bạc đeo tay làm đẹp nhung càng tăng thèm vẻ cao quỷ của bà.
Kha Nguyệt biết Lục phu nhãn là chu quản lý các xí nghiệp, có thế nói kế thừa mạch sống kinh tế cúâ Lục gia, cũng là người uy tín trong ngành công nghiệp. Nhung lúc này, bà im lặng ngồi đó, tao nhã ngâm trà, lấy xuống vẻ mạnh mẽ thủ đoạn trên thương trường chỉ như một quỷ phụ hiền lành.
Lục phu nhân từtừngâm trà, tùng hành động đêu hết sức chú tâm, tuyệt đối không cấu thả, không hề liếc mắt nhìn hal người đúng ngoài lấy một lần, bàn tay tinh tế cầm lấy muống múc ít trà, động tác liên tục chúng tó rất thành thạo.
Mùi trà bay thoang thoảng trong đính thấm vảo rưột gan, Kha Nguyệt ngoan ngoãn đúng đỏ không dám tó vẻ thiếu kiên nhẫn, quá trình pha trà cúa Lục phu nhân cô cũng thấy được một nửa, Lục phu nhân tuy cao nhã nhung không tầm thường.
Có lẽ Lục Niên di truyền tính cách của Lục phu nhân? Nhớ đến gương mặt anh tuấn cao nhã kia thật giống với khí chất ung dung của Lục phu nhân, Kha Nguyệt kiềm không được khóe môi cong lên.
Ngay lúc Kha Nguyệt mỉm cưừi thì bj Lục phu nhân nhìn thấy, ánh mát chớp tất, mi mắt cụp xuống. Lục phu nhân xem như không có chuyên gì cầm lấy khăn lau tay, sau đó đi ra ngoài đình lịch sựcutri.
“Kha tiếu thư, cô vào đi.”
Đảo mầu nhẳc Kha Nguyệt, đi trước cởi giày chỉ mang vớ vào đinh ngồi xuống bên bàn trà bất đầu dọn dẹp dụng cụ.
Lần đâu tién thấy các vị tiền bổi Lục gia Kha Nguyệt hơi khấn trương, cấn thận cởi giày đi nhẹ về phía Lục phu nhân, đến trước khay trà cũng không dám tự ý ngồi xuống, tính chào hỏi Lục phu nhãn thi bà lại mở miệng trước:
“Kha tiểu thư, nếu cô không ngại cứgọi tôi một tiếng di Lục, mạo muội mời tiểu thưtới xin cô đimg trách.”
Thái độ khiêm tốn khiến áp lực trong lòng Kha Nguyệt càng lớn, Lực phu nhản tuy ôn nhu hiền hào nhung lời nói sắc bén không hề thua Lục Niên, nếu như đem bà Kha nhà cô so với Từ hi Thái hậu thì Lục phu nhân lại là Thái Mậu Hiếu Trang, tuy không sâc bén bằng mẹ Kha nhung lại cơ trí, vố hi nh trung có thế tạo ra đòn sát thương cho đối thủ.
Chuyện có và Lục Niên, Lục Niên không thế không nói qua với người nhà, nếu không bà Lục cũng không chú động tìm cô. Nhung nếu biết sựthật, bà Lục lại kêu cô gọi lè dì điêu này chúng minh Lục gia chưa thừa nhận cô là con dâu sao?
Kha Nguyệt hơi nản lòng, không dám thể hiện ra mặt, thái độ lế phép gọi một tiếng “dì Lục”, sau đó mỉm cưòi. :”DÌ Lục cứgọi cháu là Tiếu Nguyệt, không cần gọi là Kha tiếu thưđáu ạ!”
Bà Lục hiếu ý mím cười, bàn tay bạch ngọc chí vào chổ đối diện. “Nếu Kha tiếu thư không chê thì ngôi xuống giùm bà lão này.”
Thấy bà Lục gọi mình nhưthế, Kha Nguyệt hơỉ lúng túng, cũng không dám không nghe lời bà Lục, ngoan ngoãn ngồi đối diện khay trà, đợi bà Lục lèn tiếng.
Đảo mấu thu dọn xong thi bà Lục cũng dịu dàng cắt giọng: “Dì Lan, dì lui xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với Kha tiếu thư.”
“Vắng, phu nhân.’1
Đảo mẫu gọi là di Lan không nói thêm, bưng bộ trà xuống. Trong đinh chỉ còn còn Kha Nguyệt vả Lục phu nhản, Kha Nguyệt khấn trương tới mức thớ mạnh cũng không dám.
Đà Lục thanh nhã mím môi, hai lúm đong tiên như ấn nhưhlện, cầm lấy ấm tứ sa rót một chén trà đẩy tới trước mặt Kha Nguyệt: “Đây là do ta vừa ngâm, Kha tiểu thư nếu không ngại xin nếm thử.”
Kha Nguyệt xưa nay không hiểu trà đạo, hơn nữa trà vào miệng cô nhưbò nhai mẩu đơn, phí của trời, giống như uống nước lọc.
Nhin vẻ mặt cười mỉm của bà Lục, Kha Nguyệt như đứng trên đổng lửa ngồi trẽn đóng than, bung chén trà nhò uống một ngụm, trước ánh mát dò hôi cúa bà Lục cô nuốt xuống, xấu hố hạ giọng nói: “Dì Lục, cháu không hiếu vè trà, cho nên…”
Bà Lục nghe vậy hơi nhíu mi nhưng không có vẻ giận, chỉ an ủi cười: “Không sao, đây chẳng qua là sờ thích thôi, không biết thưởng thức trà không có gì phái ngại cá.”
Bà Lục hần nhiên đang an úi cô, nhung ở trong tai Kha Nguyệt lại trở nên khó chịu, nếu nói Cố Minh Triệt trực tiếp làm cô mất mặt mũi thì bè Lục lại trấn áp tinh thần cỏ từ trên cao.
“Nghe Tiếu Nièn nói, Kha tiểu thưcách đảy không lảu đã đi LA?”
Chuyện Kha Nguyệt đi LA ai củng biết, trẽn tivi không nói nhung báo chí cũng dề cập, nhung khi bà Lục hỏi vậy lại khiến Cỡ co ro, nguyên do là trong đó có liên quan Lục Niên.
“Vâng, mấy ngày trưức có tham dự lề trao giải dành cho phim ảnh.”
Đối với sự khách sáo của Kha Nguyệt bà Lục không quan tâm, nhấp một ngụm trà nóng, mỉm cười nhìn Kha Nguyệt, ôn nhã nói tiếp: ‘Tiếu Nièn cũng trùng hợp đi LA, nói vậy chắc Kha tiếu thưcũng gặp Lục Niên?”
Đà Lục nhưtựnhiên thăm hỏi nhung khiến Kha Nguyệt lúng túng, vội vàng sắp xếp ngôn từ suy nghĩ trá lời sao cho đúng, không đế bà Lục giận dữ.
Bà Lục thầm thì ôn nhu nói: “Người trẻ tuổi cũng nẽn quen nhiều bạn bè, Tiếu Nièn bận công việc cả ngày ngay cả bạn bè cũng không
có.”
Ta cũng đã dặn nó rất nhiều lần, bảo ngưòi còn tré nên tham gia nhiều thứ. Lúc này có thế quen được một người tri thút lế nghĩa
Kha Nguyệt nghe những lời tám sựcúa bà Lục không hiếu, chỉ phối hợp nói: “Di Lục quá khiêm tốn rồi, thanh niẻn tài cao như Lục Niên không biết cỏ bao nhiêu danh mõn tiếu thư muốn gả.”
ũĩ nhiên cô lúc này không dám nói mình lả vợ Lục Niên tránh nghịch phái mông cọp, chọc giận bà Lục, không có gì vui.
Bà Lục ưu nhã cườỉ khẽ, nghe Kha Nguyệt tán dương Lục Niẽn cũng không đắc ý, đem chén trà đặt xuống, tò mò hỏi: “Nghe nói, Kha tiểu thưtừng gặp qua Lý tiểu thư?”
Lý tiếu thư? Trí nhớ lui về nửa tháng truớc, ởtiệm cà phê vô tinh gặp Lục Niẻn, lúc đó có thành nữtrung hào kiệt làm lá chẩn ngăn cản Lục Niên hẹn hò.
“Vảng, tùng gặp một lần.”
Nghe Kha Nguyệt thừa nhận, Bà Lục hài lòng nhưỏng mày, đôi mắt xinh đẹp hoi CƯÒÍ liếc nhìn hai tay để trên gối cúa Kha Nguyệt đang
tạo thành quả đấm.
“Lý tiểu thư là cô gái tốt mà ta đã chọn lựa trong ngàn vạn người cho Lục Niên, dù sao cũng là du học trở về, lã người đúng đẳn, cò giao giáo, cùng Lục Niên môn đăng hộ đối. Gần đây, Lục Niên lại bận rộn công việc, lạnh nhạt vớỉ người ta, Kha tiểu thư nếu có cơ hội nên khuyên nhủ Lục Niên thay lão bà này, tuổi cũng không nhỏ cũng nèn bàn chuyện hỏn SƯ.”
Đà Lục nói xa nói gần không chỉ châm chọc Kha Nguyệt, cũng muốn khiến cô liên quan vào, chỉ cần một gậy mà lật tung thuyền
sẳc mặt Kha Nguyệt khiêm tốn nhưng da lại méo mó, dầu gối tựa trên nệm da hơi biến hình nhung cô vấn cố nén cười gượng: “Lục Niên là người trưởng thành, dì cũng biết chuyện tình cảm nên thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn nếu không sẽ phản tác dụng.”
Bà Lục không ngờ Kha Nguyệt lại chống đối, nụ cười trèn mặt cứng đờ, không che giấu
nối vẻ giật mình nhung lại thưthả nói tiếp: “Lời của Kha tiếu thư nói rất đúng, nhung nếu xử li theo tinh cảm vê sau người chịu thiệt là minh, ta có nèn phản đối không?”
Nhìn vào ánh mat sâu xa của bà Lục, Kha Nguyệt liền cảm thấy rất chật vật giống nhưbị ánh mắt tinh nhuệ cúa bà Lục nhìn thấu tùng chút một, không biết nên trá lời ra sao.
Bà Lục xem như không thấy dáng vẻ khố sở của Kha Nguyệt, chỉ im lặng nhấp chén trà từtừ thưởng thức, bên trong đình tỏa ra một luồng không khí bất thường
“Xèo xèo…”
“Xèo xèo..”
Một tiếng động nhò cố quái phá võ sựyên tĩnh trong đình, Kha Nguyệt mơ màng chóp mẳt không dám ở trước mặt bà Lục vô lề nhìn quanh.
“Xèo xèo…”
Kha Nguyệt có hơi đau đâu là tiếng gi vậy, giống nhưtiếng chuột kêu, nhutig ban ngày ban mặt con chuột não dám ra ngoải?
Bà Lục đế tách trà xuống, nhìn về phía sau lung Kha Nguyệt, khóe môỉ giãn ra mím cười đãy yêu thương, thân mật kêu: “Bảo Bảo, có phải nhớ bà nội không? Lại đây?’1
Bẩo Báo, là đứa trẻ cô vừa nhìn thấy ở trước nhà sao?
Kha Nguyệt quay đầu nhìn theo đôi mẳt hiền lành của bà Lục, một đứa trẻ cuộn mình trong tấm thảm, hai đỏi chân nhỏ đạp loạn bò lên thảm.
Đói chân trắng nhưtuyết nhảy lèn nhà xuống trên tấm nệm nhung, cơ thế bé nhỏ chạy về hướng bên khay trà, hai cánh tay ngắn ôm một con chuột lông xù màu vàng thi thoảng phát ra tiếng kêu xèo xèo
“Cháu ngoan đến đây với bà nào!”
Gương mặt cúa bà Lục I úc nãy khi nhìn Kha Nguyệt như miên lý tàng châm, vừa nhìn thấy
kim tón bảo bối liền cười không khép miệng, là một bà nội hiền lành.
Bảo Bảo chần chừbuởc chậm lại, chiếc răng trầng nhò cẳn môi hồng, hai hàng lông mày roi rẳm chau lại nhau, đôi mât đen sáng như ngọc nhìn Kha Nguyệt và bà Lục, cuối cùng lại nhìn vê phía Kha Nguyệt.
Kha Nguyệt có thể thấy ánh mảt của đứa trẻ dùng trên ngưòi minh hơi luống cuống, bối rối nhìn bà Lục. sẳc mặt bả Lục không phải tổt lấm, nụ cuửi yếu ót mất đi. nhàn nhạt cầm tách trà xuống.
Báo Báo đột nhiên vuơn tay đặt con chuột lông mau vàng đế vào tay Kha Nguyệt, hai bàn tay mũm mĩm cầm lấy tay kia Kha Nguyệt bảo cô sờ đầu nó, trèn gương mặt bâu bĩnh nở nụ cuời thuần khiết.
Nhìn đôi mât đen to tròn và nụ cười Kha Nguyệt cũng bị sựthuần khiết chân thật làm cho rung động, lãm theo đứa trẻ, nhẹ nhàng mím cười lộ ra lúm đông tiên, theo bàn tay nó
vuốt ve con vật màu vàng, không quên tán dương: “Rất dẻ thương.”
Hai mất Bảo Bảo sáng như sao, chớp chớp hàng lông mi dày nhẹ nhàng run lên, hai má phẩn hồng, ánh mat sung suơng, bàn ỉay nhỏ bụ bẫm giữ lấy tay Kha Nguyệt tính bò lên người có.
“Bảo Ềẳo, không được làm loạn.”- Giọng bà Lục trở nẻn nghiêm khấc, đói mất ôn hòa cũng có chút không hài lòng, nhìn chằm chằm hành động của Báo Bảo cau mày lại.
Kha Nguyệt bị kẹp ở giữa, nửa ôm đứa tré ngồi trên người mình, còn lại đang ngồi trên thảm ôm lên
“Báo Bảo, nếu không ngoan, tối nay ba ba cháu sẽ không tới.”
Quả nhiên nghe tới hai chữba ba, hai mât Béo Ềảo sáng lên, rõ ràng ba ba có sút hẩp dẫn lớn, nó hướng đôi mat mảu thuần về Kha Nguyệt vặn vẹo đôi chân mày thanh tủ như suy nghĩ nên chọn hay bỏ cái gì. Tựa nhưtiếu đại
nhân, thật đáng yêu và thông minh.
“Báo Báo.”
Khỉ bà Lục lại kêu to, Bảo Bảo cán môi quyết định, tự giác rời khói người Kha Nguyệt, đón lấy con chuột chạy như điên về phía bà Lục.
“Đến vói bà nào!”
Bà Lục gần gũi ôm lấy Báo Báo, hôn lên hai chiếc má bầu bĩnh, cọ cọ mặt vào đầu Bảo Bảo, dịu dàng nói: “Bảo Bảo nhớ ba có đúng không?”
“Dạ.”
Chiếc đầu nhỏ gật gật, trong mat lóe lên tia sáng chàn thành. Lúc á trong lòng bè Lục vần không quẽn I iếc trộm Kha Nguyệt, cùng với con chuột trong lòng cũng dùng đôi mắt nhỏ như hạt đậu nhìn Kha Nguyệt.
Nhìn hai người thân thiết, Kha Nguyệt cũng cảm thấy rỗi rãnh, nhung tốt nhất không nói chen, dù sao trong mắt bà Lục cô chí là ké ngoài cuộc, nói quá nhiều lại bị hớ.
“Bảo Bảo, hôm nay có khách tới cha, Bảo Béo mau nói cho cô biết, ba Bảo Bảo tên gi?
Bà Lục cung chiêu siết chặt má phấn Bảo Bảo, đem Bảo Bảo ôm vào lòng, khóe mât mỉm cười liếc nhìn Kha Nguyệt.

1638028461707.png

chỉ còn lại bóng đen tối tăm

“Không cần đâu ạ, cháu còn có việc không dám quấy rầy.”
“Mẹ!”
Một âm thanh chát chúa từ phía đáu vai Bà Lục cất lên, Kha Nguyệt nhin người nằm trên vai bà Lục, khóe môi cô nở nụ cuòi yếu ớt, ánh mầt khố sở mà nhận ra gì đó.
Đôi mày thanh tủ kia rất quen thuộc, vi nó giống như Lục Niên từ một khuôn mà ra, thật buồn cười cô lại còn vát óc suy nghĩ xem mình đã thấy ở đâu.
Bà Lục cũng nghe tiếng Báo Báo gọi Kha Nguyệt, vờ giận vố nhẹ mông Bảo Báo, giáo huấn: ‘Bảo Bảo, không được thiếu lễ phép, mau xin lồi cô.”
Không phải con do mình ra lại gọi mình là mẹ, không sao coi như đứa trẻ nhận nhầm
người. Nhưng đứa trẻ này lại là con của chồng, làm vợ như cô bị một đứa trẻ không phải con minh gọi mẹ, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Ềả Lục củng không thật sự muốn giáo huấn Bảo Bảo, chỉ muốn nhắc nhởthản phận cúa Kha Nguyệt, đế cô biết khó mà lui. Biết rô đây là kết cuộc bà Lục đã giảng sẳn để cô nháy vào, khi biết rõ chén tướng, cô vln dao động, khi nhìn thấy đứa bé trai đáng yêu xuất hiện cô không nhúc nhích được.
Kha Nguyệt cúng đơ nhẹ nhàng kéo khóe môi, giải vảy nói: “Dì Lục, trẻ con không hiếu chuyện, ai cũng có thế gọi sai mà.”
Trẽn gưong mặt bá Lục nổi nụ cuời liu nhã, nhìn Kha Nguyệt cô’ ý không đế tâm đến vẻ mặt khó coi cúa cô. nói: “Đúng vậy, dạo này người lớn cũng không hiểu chuyện, không nghe trưởng bối khuyên can, tựý làm bậy huống chi là một đứa trẻ.”
Giọng nói cúa Bà Lục nhấn xuống day cám khái khiến cho bàn tay tính cầm lấy giỏ xách của Kha Nguyệt hơi chậm lại, hàng lông mi cụp xuống che đi đôi mẳt đen không còn nhìn thấy rõ, khóe mỏi khố sở cong lèn.
Thi ra, sự kết hợp giữa cô và Lục Niên, ở trong mat người khác lại sai lầm đến thế.
Đi ra truức khu biệt thựvẳn là khung cảnh giống nhưtruức nhưng tâm trạng người thưởng thức đâ khác hẳn. Mùi hoa xung quanh chỉ khiến cho hai bên thái dương cô nhói đau, cám giác khỏ chịu khiến cô buức đi không dùng lại.
“Dì Lục, cháu đi./’
Kha Nguyệt đang muốn cáo biệt thì tiếng cửa sát va chạm lại vang lên cắt đứt lời cô, đồng thờ! nó cũng thu hút sựchú ý của cô và bà Lục.
Cửa sất bị đấy ra, một bóng người cao ráo ƯU nhã đập vào măt. Độ đồ tảy màu đen, áo sơ mi trắng nhưtuyết, gương mặt anh tuấn thanh nhã nhưtrước nhung lúc này khí cô nhìn thấy
lại thật chua chát trong lòng.
Lục Niẻn vội bước tới, hơi thở dồn dập, gương mặt lành lạnh căng thẳng nhìn thấy Kha Nguyệt thi trớ nên nhu hòa mấy phần, lúc dùng lại trên gương mặt thanh nhã cúa bà Lục thì lông mi nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
“Mẹ, con đã nói đùng quấy rầy cô ấy mà?”
Giọng Lục Niên có chút cúng nhâc chất vấn bà Lục, trong đôi mat đen sáng rực bày ra vê lạnh lẽo.
Ềà Lục không ngờ Lục Niẻn lại dùng thái độ này nói chuyện với mình, sẳc mặt đột nhiên sa sầm, môi đỏ mọng mím lại, trên gương mặt thanh lịch là vé bất mãn lên án con mình.
“Đây là thái độ nói chuyện cỉia con với mẹ sao?”- Nhẹ nhàng trách, không hề nghiêm nghị hay tỏ vẻ lạnh lùng, chỉ liếc mắt nhìn sang Kha Nguyệt không h’ê lên tiếng câu nào, vỗ lung Bảo Bảo nói: “Mẹ mòi Kha tiếu thưvề nhà ản cơm chung một bữa có gì không đúng? Chẳng lẽ còn phải đợí con đong ý sao?”
Kha Nguyệt nhìn hai mẹ con vì cô mà giương cung vung kiếm, cảm giác trong lòng nói không nẻn lời. Ỷ của bà Lục quá rõ ràng, chuyện cô và Lục Niên qua lại không đuực sự úng hộ cúa trướng bổi Lục gia, đừng nói gì tói kết hôn chung sống.
“Lục.. Lục Niên, Dì Lục chỉ mời em ở lại ân cơm, không có ý gi khác đâu”
Kha Nguyệt cố thản nhiên mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái giải thích nhung lại khiến cho gương mặt tuấn tú lãnh đạm của Lục Niên trong chớp mất lạnh đi vài phần, môi mím lại, Kha Nguyệt biết đó là biếu hiện không vui cúa anh.
Nhung mà, cô có thế làm được gi? chẳng lẽ báo với Lục Nièn, nói bà Lục chia rẽ họ? Sau đó chỉ trích Lục Niên, hỏi anh tại sao có con mà không cho cô biết?
Nếu như là hai năm trước, Kha Nguyệt sẽ không chút do dựbình tĩnh bò đi, nhung Kha Nguyệt của bêy giờ đã đánh mất nhiều thứ, từng trở nên thật hèn mọn. Đứng trước tinh
cảm cô đã không thế bình tĩnh nửa.
So với Cố Minh Triệt vừa hà khắc lại khó khăn, bà Lục lịch sự ôn nhã nhung ảnh hưồng tói cô rất mạnh, khiến cho cô ngay cả một giây đúng ớ Lục gia cũng không muốn.
“Cháu còn có vjệc, không thế ở lảu, đì Lục, tạm biệt”
Kha Nguyệt nghiêng nguời cúi chào bà Lục, không hề nhìn lấy Lục Niên một 1’ân, trong lòng nặng trĩu bước vội vàng ra khói cống lém Cánh tay mảnh khánh đột nhiên bị giữ chặt, không cho phép cô hèn yếu bỏ chạy, mùi hương bạc thanh thuần đánh vào hơi thở của cô, tựa nhưmột trận tuyết lạnh đổ xuống đâu khiến cò không nhịn được run rấy “Đế anh đưa em về nhà.”
Giọng nói réo rẳt mà dịu dàng cất lên bén tai, mang theo sựyêu thương, bàn tay khô ráo ấm áp của anh cầm lấy bàn tay nhờ bé sớm đá chết lặng của cô, nhẹ nhàng xoa bóp nhưmuốn dùng ẩm áp xoa dịu trái tim lạnh lẽo của cô.
Kha Nguyệt ngước mắt. nhìn sâu vào đôi mât đen thâm tình ôn hòa, Lục Niên thấy cô sững sờ, khẽ nâng khóe môi, tay nảm chật tay, nói lại: “Anh đưa em về nhà.”
Vẽ nhà?
Hình ảnh ngôi nhà theo phong cách Địa Trung Hái ánh lên trong đầu, Lục Niên nói là nhà của anh và cô, chua tùng có sựcan thiệp của Lục gia, chỉ thuộc về hai người họ.
Sựdịu dàng quá mức của Lục Niên khiển cô thực không muốn rời xa thứ hạnh phúc anh mang lại, cho nên mói vì anh mà mâu thuẫn như thế.
Kha Nguyệt nắm lấy bàn tay to cúâ anh, nhìn đôi mât của anh đột nhiên trởnên sáng rực, khóe môi từ từ nâng nhẹ, không còn vẻ miền cưõng đây khổ sở, mà trở nẻn điềm tĩnh ôn hòa.
“Ba ba về rồi, Bảo Bảo muốn làm gì?M
Một luồng ảm thanh vô cũng thân thiết vang lẻn như lưõi dao sẳc nhọn cứa rách vào
giữa Lục Niên và Kha Nguyệt.
Nụ cười bên môi Kha Nguyệt trở nên cúng đơ, nhìn đứa nhỏ đáng yêu như tiểu đồng tử nhảy từtrèn người bà Lục xuống, vẻ mặt hi vọng chạy về phía Lục Niên, trong lòng buồn bực khó chịu.
“Ba ba, ôm con.”
Cá người tròn xoay như nám gạo nếp cọ vào chân Lục Niên, hai bàn tay mũm mĩm cào ào chiếc quần tảy của Lục Niên, đôi môi hồng nhỏ nhán có vẻ ủy khuất, hai mắt to tròn xinh đẹp như luu ly khẽ chớp, lông mi chớp theo, đáng thương ngẩng đau nhìn ba của nó không như mọi ngày cúi người ôm lấy nó.
“Ba ba, ba ba.”
Tiêng gọi bi ai nức nở vang lèn, trong lòng Kha Nguyệt nhưbj một nhát búa giáng xuống lần nữa làm thương tổn khâp nơi, rất lâu sau cô mói vất vả lấy lại niêm tin đã bị dập nát.
Bàn tay nhỏ bé bị nấm lấy bẳt đầu đau,
năm ngón tay Lục Niên siết chặt tay cô tựa như gọng xíêng, châc chân giữ lẩy cô không để cô có cơ hội trốn thoát.
Hai mât xót xa nhin chằm chằm Lục Niên, chỉ thấy ánh mat anh giãy giụa, nhưng bèn trong mát đó lại là sự cung chiều không thế lừa dối được ai. Đứa nhỏ nảy. Lục Niên thật sựyêu nó…
Vậy còn mẹ đứa trẻ thì sao?
Ép bản thán mình không nghĩ tới nữa, nhung khi gương mặt non nớt xinh đẹp kia, cô liên không khống chế được đoán xem người phụ nữcùng Lục Niên tạo ra đứa trẻ đáng yêu này là người thế nào?
Là người phụ nữthế nào nhí, một người thế nào mà làm cho dòng dõi uy nghiêm nhưLục gia cam tâm tình nguyện đón nhận còn sinh con nối dõi? Ung dung cao quý như Lục Niên thì chí có giai nhân thanh lệ mới xúng?
Người phụ nữ đó trong lòng Lục Niên có bao nhiêu ảnh hưởng.
“Ba ba, ba ba, ôm con, ôm Bảo Bảo.”
Giọng nói làm nũng mềm mại lại nhưhàng ngàn chiếc lưới phủ lấy mặt cô, rõ ràng nói không quan tâm nhung sao lại đau lòng thê’ này?
“Xin lỗi, em đi trước đây!”
Cuối cùng vẩn là cô không đủ kiên cường, dù Lục Niên không thả cô ra, cô vần muốn chạy trốn muổn thoát khỏi ánh mắt mọi người, không muốn vẻ bối rối lúng túng của mình bày ra trước mặt người khác.
“Kha Nguyệt!”
Anh hạ giọng kêu. trong giọng nói ngoại trừ sựđau lòng còn cả áo não, muốn ngăn cản cô, bàn tay to nắm chặt, vẻ mặt $a sầm có chút gấp gáp.
Ba ba.1
Gương mặt nhỏ nhân đáng thương buồn bã rơi vào mat, Kha Nguyệt hít sâu một cái, không do dự nữa dùng hết tất cả sức lực, chịu dựng đau đớn thoát khỏi sựgiam cầm của tay, rút bàn tay sung đó trở về.
“Xin lỗi anh…!”
“Kha Nguyệt.”
Bất luận anh gọi cô thè’ nào, cô cũng không quay dầu lại, vội vàng chạy ra ngoài tưởng chùng nhưcó thế rời khỏi thế giới cúa anh, bước ra khỏi cuộc đời anh.
“Với bộ dạng cúa cô ta thế này châc không được ra khỏi đây.’1
Ánh mắt bà Lục xa xăm nhìn theo bóng Kha Nguyệt, nụ cười duyên dáng không kém phần sang trọng quỷ phái, bất đẳc đĩ lấc đầu: “Xem ra phải gọi ra chỗ cảnh vệ dặn dò một tiếng”
Thưthái xoay người đi nhưng lại không cách nàỡ bó qua được giọng nói lạnh lẽo ấn
chứa chỉ trích sau lưng.
“Con muốn lấy Kha Nguyệt là thật lòng, cô ấy là người cỏn muon sổng cùng cả đời, dù mẹ có thái độ gì, dù vắn phản đối con cũng sẽ không vì mẹ mà bó Kha Nguyệt/’
Bà Lục quay đau lại, nét mặt ôn hòa bống trở nên nghiêm khác lạnh thấu xương, vé thanh lịch trên mặt cũng thoáng không vui.
“Thật lòng? gia phong nhà đó nhưthế, hừ Tân thứ hai sao, Lục gia chúng ta trèo cao không nổi!! Cho nên, nếu con thật lòng thi tốt nhất đế người ta ra đi.”
Hai môi Lục Niên mím chặt, ánh mắt nghiêm nghị, đối với lới cảnh báo của bà Lục coi nhưkhông nghe thấy, đuôi lông mày giương lên, ngôi xổm xuống, dang cánh tay dàl ôm Bảo Bảo đang ủy khuất chu cái miệng nhỏ vào lòng, dỗ dành nói:
“Bảo Báo hôm nay ờ nhà trẻ có ngoan không!”
Thẩy Lục Niên quan tâm, tâm trạng suy sụp bị ba ba xem nhẹ liền mất đi, quàng hai tay ôm lấy CỐ Lục Niên, gật đau thật mạnh: “Báo Bảo rất nghe lờỉ, Cô Dương còn khen Bảo Bảo nữa!”
“Thật sao?’*- Lục Niên mim cười xoa xoa đầu thằng bé, tán dương: “Bảo Bảo của chúng ta đúng là đứa trẻ ngoan, lại đây ba ba hôn”
“Hi hi…”- Giọng nói thanh thúy chân thật đầy sung suứng, Lục Niên hôn lẻn hai má Bảo Bảo, ảnh mẳt thanh nhuận nhìn về người đang ớcửa biệt thựnhìn họ – Bà Lục.
Lục Niên thân mật cúi đầu, dí trán vào trán Báo Báo, nhẹ giọng hói: “Báo Báo có thích cô xinh đẹp vừa nãy không?”- Giọng nói rất nhỏ chỉ đủ hai hai người nghe thấy, không để bà Lục nghe đưcrc.
Bảo Bảo vừa nghe đến cô xinh đẹp, thân thể liền nhảy về trước, thiếu chút nữa đập vào cằm Lục Niên, dáng vẻ hung phấn khiển cho
trong đáy mắt Lục Niên ánh sáng lóe lèn.
Chắng qua vẻ hung phấn của Bảo Bảo liên trở nên yẻn lặng, cúi gằm đầu len lén nhìn bà Lục, cơ thế nhỏ bé núp vào lòng Lục Nièn.
Lục Niẻn củng chú ỷ tói thái độ của Bảo Bảo với bà Lục, hiếu rõ liền cười một tiếng.
Ngay sau đó cúi đâu kề vào tai Bảo Bảo nói nhò, không biết nói gì nhưng hai mát đen cúa Bảo Bảo sáng rực, hai cánh tay mũm mĩm vổ vào nhau.
“Được r‘ôi, Báo Bảo tới chỏ bà nội đi?”
Lục Niên thân thiết báo Béo Bảo, Báo Bảo ngoan ngoãn gật đầu, không h’ê đợi Lục Niên buông ra liên chủ động chạy vê phía bà Lục.
Bà Lục mặt cuôi cười cúi nguôi đón lấy Bảo Bảo đang chạy nhưbay tỏi, khi phát hiện Lục Niên tính bó đi nụ cưừi liền thu lại, ôm lấy Báo Bảo, lại lạnh lùng nói với Lục Niên: “Đã trễ thế này không ở nhà ăn cơm còn đi đâu?”
Lục Niên chỉ mím môi, ngón tay thon dài phủi phủi bụi trên bộ tây trang, gương mặt tuấn
tú nở nụ cườ! hoàn mỹ không chê vào đâu
được.
“Giúp Báo Báo tìm mẹ.”
Vẻ mặt bà Lục trở nên khó coi, lông mày cau lại: “Báo Bảo không cần mẹ, nếu muốn cũng là danh môn khuê tú có phẩm hạnh.’1
“ở nhà trẹ các bạn đều có mẹ rất đẹp, Bảo Bảo cũng muốn có mẹ, Bảo Bảo thích mẹ, Bảo Bảo muốn cùng mẹ đi chơi, cùng nhau ngủ, cùng nhau ăn cơm, Bảo Bảo muốn mẹ…”
Bảo Bảo bỗng nhiẻn mở miệng mang theo sựtha thiết khiển chỡ thần sắc nghiêm nghị của bà Lục trở nên tái nhợt, nhìn Bảo Bảo cắn môi, ngón tay xua di nguyện vọng cúa nó, đau lòng thở dài, đem Bảo Bảo ôm vào lòng thản nhiên đưa mát nhìn Lục Niên, không nói thèm nữa, bước vào biệt thự.
Bèn trong căn hộ sang trọng, Kha Nguyệt mang theo túi cởi giày, đói chán trần đi trẽn sàn nhà, tùng luồng khí lạnh theo lòng bàn chán đâm thẳng vào tlm. Đôi mắt nhìn vê phía bàn
ăn mớ rau xanh bừa bộn, cô đã hứa làm bữa tối cho anh, nhung có lẽ đêm nay không thể rồi.
Tối qua hai người còn ngồi bên bàn ăn, quây quần ấm áp, cô hứa với anh sẽ không bao giờ làm món bò bít tết vi anh không thích ăn. Hòm nay khi ờ Lục gia lại tựa như hai người xa lạ quen nhau, cỏ xung hô xa lạ, đau đcm bồ đi vì mẹ của anh không hài lòng.
Gương mặt nhỏ nhán tiền tụy trở nên mệt mói, chậm rải mớ mát rồi lại từtừ khép lại, hít thật sâu muốn loại đi nhũng hình ảnh khó chịu trong đâu. Quên đi sự cản trớ của bà Lục, quèn đi tiếng đúa trẻ gọi to, cũng quên đi ánh mẳt dịu dàng của Lục Nièn.
Thẳn thở đấy của phòng ngú nhìn quần áo đế bên giường, là do lúc chiều cô đã tí mí chọn lựa mà bới nó lên, cúi đầu nhìn vết bẩn hình dấu tay nơi váy trâng, Kha Nguyệt khổ sở khẽ cười.
Đưa tay đặt túi xách lên giường nhặt đống y phục dưới đất lên, thuần thục gấp nó lại, kể cả
quần áo trẽn giường cũng đã dọn xong, ngồi xổm xuống, bó chúng vào chiếc vali vừa từ bên nhà Đan Đan mang về chứ không bó vào tủ quần áo.
Khi kẻo khóa lại, chút sức lục cuối cùng của Kha Nguyệt như bị rút sạch không còn sức đế nhấc chiếc vali.
Lục Niên thật lòng muốn lấy cô thì sao?
ở trong mât người khác, Lục Niên yêu thương chiều chuộng cô chỉ khiến cô càng thêm chật vật, làm cho người ta đồng cảm với sự đánh thương của cô hay vì cò trẻo cao mà chếgiều.
Bả Lục nói không sai. kẻ sai là cô, ngây thơ cho rằng chí cần Lục Niên chờ đợi cô là có thế được Lục gia thừa nhận, từ nay về sau sống hạnh phúc. Cô chưa tùng nghĩ nếu Lục Niên thật sựlắy cô sẽ trở thành mục tiêu của mọi ngươi, ởtrong giới chính trị không biết sẽ bị làm cho xấu hố đến thế nào?
Lục gia không sai, chỉ trách cò không có gì tốt đẹp khi gặp Lục Niên, nếu cô không bước chân vào làng giải trí phức tạp trước khi gặp Lục Niên, không có…
Hai mát Kha Nguyệt trở nên xót xa, lặng lẽ nhìn chiếc giường rộng của hal người. Chiếc chăn tơ tằm mỏng manh, anh nhẹ nhàng đến gần sau lung cỏ, giữlấy thất lưng cấn thận ôm cô vào lòng, thoải mái đi vào giấc ngủ.
“Vì sao, lúc em cô đon nhất cuộc đòi lại không đế em gặp anh sớm hơn, Lục Niên?”
Bầu trời tối dần, chiếc Lamborghini màu đen im lặng đậu dưới lầu căn hộ, cũng tối đen như căn hộ không h’ẽ có động tĩnh.
Căn phòng âm u, tiếng bánh xe vang lên ròng rọc, “cạch”, tiếng chốt mớ cứa, ánh sáng lan tỏa khăp phòng ngủ tĩnh mịch.
Kha Nguyệt nheo hal đôi mát sung đó lại, từtừthich úng với ánh đèn chói chang, rồi cầm lấy túi xách, cúi người lấy điện thoại di động ra.
Người của Lục gia phản đối hôn nhân của
hai người, sựtình cũng nghiêm trọng nhưtùng ở Cố gia, cô không phái đứa ngốc, bà Lục đã ám chí nhưthế thì cũng nên tinh lại, không nên trốn mãl dưới cánh chim cúa Lục Niên, để anh một mình ngăn cản phiền toái của họ.
Màn hình dl động tối đen, khi cô ấn xuống bàn phím cũng không có phản ứng, hết pin?
Kha Nguyệt lấy cục pin đế sẵn trong túi ra thay vào, mờ máy, ánh sáng lóe lên, tiên tiếp vô số cuộc gọi nhõ, dều cùng một nguừi cùng một số.
Lục Niên…
Từ bảy giờ đến tám giờ tối, suốt một canh giờ, anh gọi gần ba mươi mấy cuộc nhung mà sau đó không hề thấy gọi lại. Kha Nguyệt hoảng hốt nhìn bảng thống kê, lòng lại đau khiến cô hít thở không thông.
Lục Niên, anh cũng muốn buông tay sao? Trước áp lục của mọi người, sau đó biết em lè ké nhát gan anh có phái đã hổi hận? Nếu quá thật như vậy, thì lúc này vãn hồi vằn còn kịp, xem nhưchấm dứt!.
Lục Niên VÓI cô mà nói là hoa trong gương trăng trong nước, gặp nhưng
1638028516600.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom