• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot DỤ VỢ YÊU VỀ NHÀ: BÀ XÃ NGOAN NÀO! (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 100

Câu chuyện của đôi vợ chồng trẻ sau khi cưới.

Trước khi xảy ra vấn đề giữa Hàn Thượng Phong và Dương Cơ Uyển về chuyện mang thai, nhà họ Hàn cũng có một vài vấn đề nhỏ xảy ra.

Chuyện là, vào một ngày đẹp trời nọ, Cơ Uyển đột nhiên có nhã hứng vào thư phòng của Hàn Thượng Phong để đọc sách. Cũng khá lâu rồi cô cũng chưa vào nên hôm nay quyết định vào thư phòng của anh xem xem có cuốn sách nào thú vị hay không.

Ngồi trên chiếc ghế sofa thoải mái, cô cầm một cuốn sách đang đọc dở trên bàn lên, mở ra. Có vẻ như Hàn Thượng Phong đang đọc dở cuốn này, chiếc lông vũ đánh dấu được kẹp ở giữa cuốn sách.

Cơ Uyển mở ra, cầm chiếc lông vũ lên rồi ngắm nghía. Đột nhiên, cô phát hiện ở trên chiếc lông vũ đó có dấu hoa sen vô cùng đẹp mắt, lật mặt sau lại là bóng lưng một người phụ nữ vô cùng quen thuộc. Bỗng dưng, hình ảnh của một năm trước hiện về.

Cô... hình như đã quên mất một vài vấn đề vô cùng quan trọng. Ba lần, chính xác là cô đã nhìn thấy bóng lưng này ba lần. Một lần ở chính tại đây, một lần ở phòng làm việc của anh, một lần ở Okinawa. Và lần này, lần thứ tư.

Nhìn rõ một chút, Cơ Uyển mới thấy từng đường nét trên chiếc lông vũ này đều là do tự vẽ. Màu sắc đơn giản nhưng trông vô cùng mềm mại, nổi bật.

Nhớ kĩ lại thì... những tấm hình trước đó mà cô nhìn thấy cũng đều là vẽ. Chỉ có cái lần đầu tiên mới đích thị là ảnh chụp. Đằng sau tấm hình đó còn có dòng chữ mà cô lúc đó vốn không hề quan tâm.

Ngồi vuốt cằm, suy luận như một thám tử mà vẫn không nghĩ ra được gì, Cơ Uyển quyết định tự hành động. Cô đứng bật dậy, sắn tay áo lên, bắt đầu công cuộc tìm kiếm những bức hình làm cô đau đầu kia.

Bóng lưng đó có thể là của ai?

Cô lục từng ngăn kéo một của chiếc bàn làm việc, từng giá của kệ sách. Nói chung là chẳng chừa một ngóc ngách nào.

Chẳng may, vì không cẩn thận nên cô bị vấp ngã, tay kéo chiếc kệ tủ nên chỉ bị đau nhức nhẹ. Nhưng không ngờ, cú ngã của cô đã làm hiện ra một chiếc hộp màu đen dưới chân tủ.

Hai mắt cô như sáng lên, nhanh chóng kéo chiếc hộp ấy ra, phủi bụi rồi từ từ mở ra.

Quả như cô đoán, tấm ảnh nằm hoàn toàn trong đó. Nhưng không phải chỉ một tấm mà có hẳn hai tấm ở trong đó. Trong chiếc hộp màu đen huyền bí còn có một bộ dụng cụ vẽ tranh cũ kĩ cùng một bộ khung tranh, một tờ giấy vẽ còn dang dở. Cơ Uyển cầm tờ giấy đó lên, từng đường nét phác thảo bằng bút chì hiện ra ngay trước mắt.

"Đẹp... đẹp quá..." Cơ Uyển không nhịn được mà thốt lên.

"Cạch."

Đúng lúc này, cửa mở ra, Cơ Uyển giật mình, như một kẻ đang phạm tội nhanh chóng cất tờ giấy vào rồi đóng nắp chiếc hộp lại.

Ể? Khoan đã! Đây là nhà cô, cô đây là đang làm việc một cách quang minh chính đại mà, tại sao lại phải sợ chứ.

"Em làm gì ở đây?" Người mở cửa là Hàn Thượng Phong, có vẻ như anh vừa mới đi làm về.

Cơ Uyển nhìn anh bằng ánh mắt sắc bén, sau đó, cô ôm chiếc hộp đứng dậy, đặt lên bàn rồi đứng đó khoanh tay.

"Lại đây." Cô ngoắc ngoắc tay, ra lệnh cho anh.

Hàn Thượng Phong nhìn chiếc hộp kia, bỗng dưng cảm thấy lạnh sống lưng.

"Bà xã, em có gì căn dặn?" Hàn Thượng Phong dường như biết trước sẽ có chuyện gì đó xảy ra nên giở giọng nịnh nọt.

Cơ Uyển khẽ lườm anh rồi hất cằm về phía chiếc hộp.

"Anh có gì để nói không?" Cô khoanh tay lại, dáng đứng uy nghiêm. "Những bức ảnh này là thế nào? Anh vẽ ai? Còn dòng chữ đằng sau thì sao?"

Hàn Thượng Phong cười một cách miễn cưỡng, anh nói: "Anh... có thể không nói được không?"

"Anh dám?" Cơ Uyển trừng mắt.

"Cái này... thật sự vô cùng khó nói."

"Nói!"

"Rồi rồi, anh nói, anh nói được chưa. Nhưng mà cấm em cười đấy."

"..."

"Phụt! Hahha!" Tiếng cười sảng khoái của Cơ Uyển khiến Hàn Thượng Phong mặt mày đen xám lại. Đúng là lần nào cũng vậy. Hễ anh nói cô không được cười thì cô lại cười vô cùng sảng khoái.

"Em không ngờ, không ngờ hồi đó anh lại là một tên kì quặc đến như vậy." Cơ Uyển cười muốn chảy nước mắt, muốn nhịn mà không được.

Một phần là vì thấy buồn cười, một phần là vì... hiểu được tình cảm của anh nên mới vui như vậy.

Bóng lưng đó chẳng phải ai khác ngoài cô. Anh đã chụp lén cô trong một lần cô đi dạo ở London. Đến chính cô cũng còn không nhớ nếu anh không nói về ngày hôm đó.

Ngày đẹp trời đó, Cơ Uyển đang đi dạo vì kì thi của cô đã vô cùng suôn sẻ, niềm vui khi cô chuẩn bị tham dự một cuộc thi thiết kế thời trang lần đầu tiên trong đời.

Vậy mà lần cô gặp Lý Thanh Nhàn ở Anh, cô đã lầm tưởng bóng lưng đó chính là cô ta. Nói thật thì, giữa hai người có vô cùng nhiều điểm chung, ngay cả về ngoại hình.

"Chụt." Cơ Uyển bám lấy cổ anh, hôn nhẹ lên môi anh, sau đó nở nụ cười. Lúc đó, cô vẫn nhớ, cô gọi anh là "tra nam", thật cảm thấy mình ngốc vô cùng. Tại sao không hỏi ngọn ngành trước đó chứ.

Hồi nãy cô có chút ghen. Hóa ra là ghen với chính bản thân mình.

"Em nghĩ anh sẽ để ảnh người phụ nữ nào khác ngoài em trong phòng làm việc chứ." Hàn Thượng Phong thừa cơ hội ôm lấy eo cô, nhếch môi cười nhẹ.

"Ai biết đâu được. Ai mà biết được liệu anh với "vị hôn thê" của anh có qua lại với nhau không đâu chứ."

"Em... Anh nói rồi. Anh chỉ coi Lý Thanh Nhàn như là em gái, tuyệt đối không có quan hệ gì hết. Em tin anh đi. Sau vụ việc của Lý Kỳ lần trước, cô ấy cũng đã bị nhà họ Lý đưa đi Mĩ rồi." Hàn Thượng Phong nhẹ giọng giải thích.

Đúng là tình yêu làm lu mờ mọi thứ.

- ----

Vào ngày lễ Vu Lan, Cơ Uyển theo Hàn Thượng Phong về nhà bà nội.

Mọi người cùng nhau ngồi nói chuyện, ăn bánh uống trà vô cùng vui vẻ. Đến tối, Hàn lão phu nhân đem lên một chiếc hộp bằng gỗ đinh hương màu đen, bên ngoài là họa tiết hình phượng hoàng vô cùng bắt mắt.

Tất cả mọi người vẫn cười nói bình thường, trong khi đó chỉ có Cơ Uyển là ngạc nhiên về chiếc hộp đó. Cô chưa từng thấy bao giờ nên cũng vô cùng tò mò.

"Chiếc hộp đó là gì vậy?" Cô hỏi nhỏ Hàn Thượng Phong.

"Lát nữa em sẽ biết ngay thôi." Anh nhẹ nhàng trả lời cô.

Lão thái thái ngồi ngắm nghía chiếc hộp một lúc rồi mở ra.

"Nào nào. Đến lúc phát bùa hộ mệnh cho mọi người rồi." Bà nở nụ cười vui vẻ, lấy món đồ trong chiếc hộp ra.

Cơ Uyển sững người khi nhìn thấy món đồ trong chiếc hộp. Đó... đó không phải là...

"Nào nào, Tiểu Phong, Tiểu Uyển, hai đứa mới kết hôn, đây là bùa hộ mệnh của hai đứa." Lão thái thái cầm lấy tay Cơ Uyển, đeo vào ngón trỏ của cô một chiếc nhẫn. Tay của Hàn Thượng Phong cũng tương tự.

Hai chiếc nhẫn của hai người là đặc biệt nhất, những cái còn lại bên trong đều hoàn toàn giống nhau. Nhẫn đính kim cương và hoa văn chìm là hoa sen. Đúng vậy. Nó vô cùng quen thuộc.

"Bốn năm một lần, vào lễ Vu Lan, nhà họ Hàn sẽ dùng những chiếc nhẫn này để làm bùa hộ mệnh, cầu an cho cả dòng họ. Bốn năm trước, ta cứ ngỡ Nhàn Nhàn là cháu dâu của ta, nhưng không ngờ, bây giờ ta lại có một cô cháu dâu vừa xinh đẹp, tài giỏi bội phần. quả là may mắn. Mong sao cho năm nay hai đứa sẽ sinh con, cho ta đứa chắt để bồng." Hàn lão phu nhân cầm tay Cơ Uyển lên, nở nụ cười phúc hậu.

Ra là vậy. Thế mà... khi trước, cô lại hiểu nhầm Lý Thanh Nhàn và Hàn Thượng Phong. Thì ra, trong nhà họ Hàn, những chiếc nhẫn này lại vô cùng đặc biệt. Cũng chỉ có khách quý mới có vinh dự được tặng chiếc nhẫn này. Một trong những người đó là Lý Thanh Nhàn.

Trên đường trở về nhà, Hàn Thượng Phong cũng đã kể cho cô nghe nhiều hơn về những chuyện của ngày xưa, trước khi anh học đại học.

Thật tiếc cho một tình bạn đẹp giữa Lý Kỳ và Hàn Thượng Phong. Nhưng nếu không xảy ra những chuyện ở trong quá khứ, chắc gì cô với anh đã đến được với nhau.

"Nếu những chuyện trước đó không xảy ra, người làm vợ của anh... chỉ có thể là em." Anh như đọc được suy nghĩ của cô, nhanh chóng khẳng định lại.

Cơ Uyển nhìn anh không chớp mắt, sau đó bật cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom