Hot Doanh Môn Phục Quý 2023 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 53 - Ra tay trước

Hoành ca toát mồ hôi nghe Lâm Di nói.


Cuối cùng Lâm Di cười bảo: “Bảo Thu Đồng tìm cho huynh một bộ ống tay rộng màu sẫm để thay đi, còn lại để muội sắp xếp.”


Đồ tay rộng màu sẫm… Hoành ca ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao, bất giác nhíu mày, mặc màu sẫm sẽ nóng chết đi được.


Lâm Di quay lại nhìn gian phòng phía Đông lần nữa, “Tề Nhị lang mặc y phục màu gì nào?”


Ca ca Tề gia à… Hoành ca cúi đầu… Tề ca ca mặc màu xanh đậm, đứng một bên chăm chú nghe cậu đọc bài, trong khi cậu đổ mồ hôi ướt cả quần áo, Tề ca ca lại chẳng có chỗ nào khác thường.


Bấy giờ Lâm Di mới cười giải thích: “Mặc y phục màu sẫm, có đổ mồ hôi cũng không bị lộ, sẽ không bị thất lễ với người khác, mà ca ca cũng chẳng cần chốc chốc lại phải chạy đi thay đồ. Không thể qua ải bài tập thì ít nhất cũng phải có thái độ thành khẩn, bằng không Tề Nhị lang sẽ không muốn phụ đạo cho ca ca nữa đấy.”


Hoành ca nghe xong liền bừng tỉnh, “Muội muội nói có lý, ta đi thay một bộ tối màu đây.”


Hoành ca thay đồ xong trở lại phòng của lão thái thái, Linh Lung đã bưng một chén trà chờ sẵn, “Lục tiểu thư bảo Nhị gia mang chén trà này sang cho Tề Nhị gia ạ.””


Hoành ca gật đầu rồi tự tay bưng chén trà vào.


Linh Lung thuận theo khe cửa liếc nhìn bên trong, thấy được mặt Tề Nhị gia lạnh tanh, ánh mắt thâm trầm, nhìn thấy Nhị gia nhà mình liền đưa sách trong tay cho Nhị gia xem, kiểm tra: “Đoạn này có nghĩa gì?” Linh Lung sợ hãi rụt đầu về, thảo nào Nhị gia lại sợ như vậy.


Sau khi dâng chén trà bằng sứ thanh hoa lên, Trần Nhị gia bắt đầu cầm sách lên xem, Tề Trọng Hiên cũng bưng trà lên khẽ nhấp một hớp. Nước trà mát lạnh vừa vào trong miệng, Tề Trọng Hiên không khỏi nhíu mày, đây là trà gì, lành lạnh lại chua chua, mới uống một hớp đã thấy tuyến nước bọt bị kích thích. Y cầm lấy nắp chén gạt lá nổi trên mặt sang một
bên, dưới đáy chén là hai quả mơ nằm lẳng lặng. Nước trà dù lạnh nhưng không có vụn băng, mớ lá phía trên hẳn là bạc hà.


Y uống một hơi cạn chén trà, cổ áo vốn cài chặt như được nới lỏng một ít. Theo mẫu thân đến Trần gia, trước mặt trưởng bối không thể thất lễ, thêm nữa còn phải dạy học cho Trần Nhị gia, thế nên y ăn mặc rất chỉnh tề, mồ hôi có chảy ướt áo cũng không để người khác phát giác. Mặc dù y rất giỏi chịu đựng, nhưng chén trà này thật sự khiến y thấy khoan khoái
vô cùng.


Trà này là ai chuẩn bị vậy?


Ngoài cửa thoang thoáng truyền tới tiếng cười đùa, là hai muội muội đang nói chuyện với Trần Lục tiểu thư. Dạo trước Trần Tam lão gia xảy ra chuyện, mẫu thân liền bảo hai muội muội tạm thời không nên thư từ qua lại với tiểu thư Trần gia. Trước khi đến đây hai muội muội còn vô cùng lo lắng, sợ vì chuyện đó mà bị Trần Lục tiểu thư lãnh đạm, giờ xem ra vị Trần Lục tiểu thư kia là một người có lòng khoan dung.


Tề Trọng Hiên tập trung suy nghĩ rồi ngước mắt nhìn lên. Trần Nhị gia đã thay một bộ trường bào tay rộng màu sẫm tư thế vô cùng cung đã thay một bộ trường bào tay rộng màu sẫm, tư thế vô cùng cung kính… Bản lĩnh của Trần Nhị gia tuy không quá vững, nhưng tính ra cũng là thành tâm xin học hỏi.


Tề Trọng Hiên đặt chén trà xuống bàn, nhìn quyển sách trong tay Trần Nhị gia, “Ta sẽ giảng thêm một lần nữa, cậu phải nghe cho kỹ.”





Tề Tam tiểu thư kể một câu chuyện vui khiến ai cũng cười nắc nẻ, “Ta nói có bạch hồ nấp ở góc tường, Ngũ muội muội lại tin là thật, buổi tối nói thế nào cũng không chịu đi ngủ, sớm hôm sau lại nói với ta rằng tối qua nhìn thấy một cái bóng trắng, cho rằng là hồn phách của bạch hồ tới hù dọa chúng ta.”


Tề Ngũ tiểu thư đỏ mặt, “Ai bảo tỷ nói cứ như thật, ai nhắc tới bạch hồ thì ban đêm nó sẽ tới đòi mạng.”


Tề Tam tiểu thư phì cười, kéo tay Lâm Di bảo: “Muội nhìn đi, ta phải làm sao bây giờ, thật sự là càng đọc sách càng khờ khạo mà. Chuyện này cũng không phải tự ta nghĩ ra đâu, là Trịnh Thất tiểu thư nói đấy.”


Nàng thấp giọng, “Ta còn nghe nói, Trịnh Thất tiểu thư nhờ cãi nhau với tiểu thư phủ Ninh Bình hầu mới nhớ tới chuyện này.”


Lâm Di bảo Linh Lung dâng trà bạc hà cho hai tiểu thư Tề gia, Tề Tam tiểu thư uống thử liền khen ngon quá, đòi Lâm Di chỉ cách làm.


Lâm Di lại ra vẻ bí ẩn, “Tỷ kể xong chuyện đi rồi ta sẽ cho người chuẩn bị sẵn cho tỷ mang về.”


Tề Tam tiểu thư cười thật tươi, “Vậy tốt quá rồi. Trở lại chuyện kia nhé, Trịnh Thất tiểu thư kết thù với Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu, ta cho rằng nếu không phải bị Huệ Hòa Quận chúa ép buộc, Trịnh Thất tiểu thư chắc chắn đã không đi dự tiệc.”


Lâm Di biết Tề Tam tiểu thư nhắc đến vấn đề này là vì muốn giúp nàng khuây khỏa, tất cả mọi người hẳn đều đã biết chuyện Trịnh Thất tiểu thư bị phạt.


Tề Tam tiểu thư nói tiếp: “Lần trước đến Trịnh gia làm khách, mẹ ta cũng dẫn ta theo, Trịnh lão gia thích náo nhiệt nên tụ tập lão gia công tử của các phủ khác ra ngoài đi săn, Khang Quận vương săn được một con bạch hồ, hai người nói có khéo hay không, không ngờ trong Kinh cũng có linh vật như vậy. Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu nghe xong liền muốn ôm con cáo trắng đó về nuôi.” Giọng Tề Tam tiểu thư nhuốm vẻ kinh thường, “Mọi người đều biết Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu có hôn ước với Khang Quận vương, nhưng cũng chỉ mới nói miệng mà thôi, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu cũng quá nóng vội rồi, thấy thứ tốt liền mặc định là của mình. Trịnh Thất tiểu thư chướng mắt liền kể một câu chuyện xưa về bạch hồ, bảo Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu nên chờ đến lúc trăng tròn, bày bốn mươi chín thỏi vàng lên bàn, bảo đảm bạch hồ sẽ tự tìm tới.” Trịnh Thất tiểu thư hẳn muốn gián tiếp chế giễu sự giàu xổi của Ninh Bình hầu.


Tề Tam tiểu thư hưng phấn phất khăn tay, “Mấy tiểu thư có mặt đều không nhịn được phì cười. Trịnh Thất tiểu thư bảo Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu chớ nên xem thường, bạch hồ là vật có linh tính, biết chúng ta nhắc đến nó, nó sẽ trốn ở góc tường chờ trả thù đấy. Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu tức đến xám ngoét mặt, bảo Trịnh Thất tiểu thư đừng quá đắc ý, coi chừng ngày nào đó sẽ bị trật eo lúc hành lễ.”


Tề Ngũ tiểu thư cũng cười, “Người ta là quận vương phi tương lai, chúng ta đương nhiên phải hành lễ rồi.”


Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu về sau sẽ gả cho ai Lâm Di không biết, nhưng nếu dựa theo kiếp trước thì hôn với Khang Quận vương chắc chắn không thành, chuyện bạch hồ có lẽ là điềm báo trước cho chuyện chung thân của cô nàng.


Tề Tam tiểu thư kể thêm: “Con bạch hồ kia được Trịnh Thất tiểu thư ôm đi rồi, Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu chỉ có thể nuốt cục tức này xuống bụng thôi.”


Đó là tất nhiên, nói thế nào thì Trịnh gia cũng là chủ nhà, Trịnh Thất tiểu thư hiển nhiên có quyền đòi xin.


“Về sau Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu mấy lần muốn tìm cách gặp mặt Khang Quận vương, nghe nói đều không thành công. Lần này lão phu nhân Ninh Bình hầu tổ chức tiệc mừng thọ, Khang Quận vương lại không lộ diện, Ngũ tiểu thư nhất định thấy khó chịu, biết Trần Lục tiểu thư và Trịnh Thất tiểu thư qua lại thân thiết, cho nên mới lôi Lục tiểu thư ra trút giận.” Tề Tam tiểu thư phe phẩy cây quạt trong tay, “Ta nói thật lòng nhé, đây là hai nhà bọn họ hục hặc với nhau, Lục tiểu thư và Trần gia mới bị vạ lây.”


Tề Tam tiểu thư rất biết an ủi người khác, nghe cô nàng nói vậy, Lâm Di đúng là thấy dễ chịu hơn nhiều, quả nhiên ai cũng thích nghe lời êm tai.


Có điều trận đại chiến này chẳng mấy chốc sẽ có kết quả thôi, Khang Quận vương và Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu không hợp mắt nhau, hôn ước cuối cùng sẽ bị hủy bỏ.


Lâm Di uống được nửa chén trà, Giang ma ma bên người Tề Nhị thái thái ra gọi họ vào nhà. Lâm Di để hai vị tiểu thư Tề gia vào trong trước, vừa định hỏi Quất Hồng nhà bếp chuẩn bị điểm tâm đến đâu rồi thì Bạch Thược vội vàng bước vào.


Bạch Thược hành lễ với Lâm Di, “Lục tiểu thư.”


Lâm Di đi sang một bên, Bạch Thược mới nhỏ giọng nói: “Bên Lâm gia có người đi tới chỗ thuyền hoa.”


Lâm Di kinh ngạc nhướng mày Lâm gia hành động nhanh thật


Họ đã sai người đến chỗ thuyền hoa, tất nhiên là vì có được manh mối gì đó.


Bạch Thược nói tiếp: “Nô tỳ cho người đi theo rồi, chỗ thuyền hoa mà có tin tức gì hạ nhân sẽ lập tức báo về.”


Lâm Di nhẹ gật đầu, “Ta vào trong nói cho lão thái thái biết đây.”


Bạch Thược “vâng” khẽ rồi lui xuống.


Sau khi trò chuyện thêm một lát với mẹ con Tề Nhị thái thái, Lâm Di dìu lão thái thái nhánh cả đi thay quần áo. Hai bà cháu đi đến phòng ngoài, Lâm Di liền nhỏ giọng thuật lại chuyện của Lâm gia.


Lão thái thái nhánh cả nhíu mày, “Chuyện của cha cháu tám trên mười là Lâm gia ở sau lưng giở trò, bằng không bọn họ làm sao biết được mấy chuyện này. Tốt xấu gì cũng là dòng dõi thư hương mà lại làm những trò bẩn thỉu như vậy.” Nói rồi bà nhìn Lâm Di, “May mà ta không hứa gả cháu cho Đại lang của Lâm gia.”


Nghe thấy lão thái thái nhánh cả nói tới chuyện cưới hỏi giữa nàng và Lâm gia, Lâm Di không khỏi sững sờ.


Lão thái thái nhánh cả nói tiếp: “Vừa rồi ta đã bảo Giang ma ma ngày mai lập tức đi tìm người phụ nữ tên Tuyết Lan kia, chẳng ngờ Lâm gia lại ra tay trước.”


Bây giờ không thể thúc giục Giang ma ma giúp đỡ, bằng không cả Tề gia cũng sẽ sinh nghi.


Phải làm gì đây, không thể trơ mắt nhìn Lâm gia tìm tới Tuyết Lan rồi đoạt mất chứng cứ được.


Lão thái thái nắm chặt phật châu trong tay, “Lâm gia tìm tới đó cũng chưa chắc lấy được món đồ kia ”


Nhưng dù sao Tuyết Lan cũng đã ở thuyền hoa chờ đợi một năm, chẳng ai biết cô ấy còn có thể chịu đựng nữa không, chỉ cần một thoáng dao động cũng sẽ giao đồ cho người khác. Vất vả lắm cha mới lần được manh mối của chứng cứ, về sau nói không chừng phải dùng tới nó để cứu mạng, chuyện này không thể đánh cược.


Lâm Di ngẩng đầu lên, “Cháu nghĩ ra một cách, cũng không biết có dùng được hay không.”


Lão thái thái nhánh cả biết Lâm Di thông minh, hai bà cháu liền đi ra hành lang, “Cứ nói ta nghe thử.”


Lâm Di nói: “Chúng ta tìm không thấy Tuyết Lan mới phải nhờ đến Giang ma ma, bây giờ nếu Lâm gia tìm thấy cô ấy, chúng ta vẫn có thể cho người tới thăm một chuyến. Tuyết Lan trốn ở thuyền hoa, ngoại trừ muốn bảo vệ chứng cứ của Ngô đại nhân thì còn vì sợ liên lụy đến người khác. Chỉ cần dặn người đi thăm nói rõ điểm này, Tuyết Lan nhất định sẽ không tùy tiện giao lá thư này cho người khác. Về sau lại nhờ Giang ma ma tới thăm cô ấy, thuật lại chuyện Ngô đại nhân mời nhà chúng ta chăm nom gia quyến, Tuyết Lan sẽ hiểu nên tin ai.”


Dù sao cha cũng là quan của Phúc Kiến, Ngô đại nhân khi còn sống lại thường tới lui với ông.


Lục nha đầu nói rất đúng, bình thường không ai hỏi thăm, đột nhiên có hai nhà tìm tới, người phụ nữ Tuyết Lan kia hẳn sẽ suy ngẫm một phen.


Lão thái thái nhánh cả khẽ gật đầu, “Cách này được đấy, ta sẽ bảo Bạch ma ma chọn người thích hợp đi làm ngay.”


Hai bà cháu an bài ổn thỏa xong mới quay trở lại trong phòng. Sau khi dùng bữa, Bạch ma ma tới bẩm lại với lão thái thái nhánh cả: “Đã tạm thời giúp đối tượng ổn định tinh thần trước, có điều xem ra Lâm gia không định buông tay đâu ạ.”


Lâm gia đã chen chân vào tất nhiên sẽ không chịu tha, ánh mắt lão thái thái nhánh cả hơi tối đi, ở đời đúng là không có chuyện kiếm lời dễ dàng.


Mọi người lại ngồi xuống nói chuyện thêm một chốc, khi Tề Nhị thái thái vừa đứng dậy cáo từ, Tề Tam tiểu thư liền quay sang Lâm Di đòi mớ trà nàng đã hứa.


Lâm Di cười bảo Quất Hồng: “Đi mang hai chậu bạc hà ta trồng tới cho Tam tiểu thư và Ngũ tiểu thư.”


Thấy nha hoàn thật sự ôm hai chậu cây đến, Tề Tam tiểu thư ngạc nhiên không thôi.


Lâm Di giải thích: “Hôm nào hai tỷ tỷ muốn uống thì cứ hái lá này xuống hãm với trà, mơ trong trà cũng là mơ ngâm bình thường, nếu tỷ tỷ thích, ta có thể tặng một bình.”


Tề Ngũ tiểu thư không khỏi tán thưởng: “Muội muội giỏi thật, có thể nghĩ ra cách uống trà tinh tế như vậy.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom