• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Doanh Môn Phục Quý 2023 (2 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 46: Bí mật hồng nhan

103173.png
Tiêu thị thật sự không thể quyết định.


Biết mẫu thân không quả quyết như vậy sẽ dễ bị người khác lợi dụng, Lâm Di kéo tay bà, “Mẹ, hay là chờ nghe xem ý cha thế nào đã.” Đại thái thái nói nghe có lý nhưng nàng ở cạnh cha mẹ nhiều năm nên hiểu rất rõ thói quen của hai người, mấy năm ở Phúc Ninh, chuyện gì mẹ cũng phải thương lượng với cha, chỉ cần nhắc tới cha, mẹ sẽ do dự không dám tự quyết.


Tiêu thị suy nghĩ một lúc, cuối cùng nghiêm nghị nói: “Chờ lão gia ra ngoài rồi hãy nói, chắc cũng không bao lâu nữa.”


Vốn đã sắp thành công lại bị Lục nha đầu trở về phá rối, Đại thái thái bực bội nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thường, “Thế đành chờ Tam thúc vậy.” Dù sao cũng đã náo loạn đến cỡ này, sớm muộn gì cũng đổ máu thôi.


Lâm Di theo Tiêu thị về phòng chờ tin tức.


Chỉ còn lại hai mẹ con, bấy giờ Tiêu thị mới nước mắt ngắn dài kể lại cho Lâm Di nghe đầu đuôi mọi chuyện, “Mẹ cũng không muốn tin, nhưng lúc ra ngoài cha con quả thật chỉ dẫn theo một đứa sai vặt, nếu chẳng phải tới mấy chỗ đó thì tại sao lại giấu người nhà?”


Lâm Di hỏi: “Tên sai vặt đâu rồi?”


Đàm ma ma đáp: “Đang quỳ ngoài sân ạ.”


Lâm Di quay lại nhìn Tiêu thị, “Mẹ đã hỏi rõ ràng chưa? Có khi nào là cha bị đồng liêu lôi kéo, tửu lượng kém nên mới bị chuốc say như vậy không?”


Tiêu thị nức nở nói: “Dĩ nhiên mẹ có nghĩ tới khả năng này, lúc ở Phúc Ninh, Chu Châu Đồng cũng bị người ta hãm hại, vu cho tội gái gú cờ bạc, cuối cùng bị mất chức đấy thôi.” Bà nắm chặt cổ tay Lâm Di, “Bằng không mẹ làm gì dám tin… cha con…cha con rõ ràng là tự mình đi, con nói đi, có người đàng hoàng nào lại muốn đến nơi như vậy chứ?”


Cha nàng từ trước đến nay làm người chính trực, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như vậy. Tiêu thị nói sao Lâm Di vẫn chẳng tin.


Tiêu thị khóc đến gần lạc giọng, “Vinh Phúc nói, đây không phải là lần đầu tiên cha con tới chỗ đó, chúng ta mới về Kinh không lâu nhưng ông ấy đã tới đó một lần rồi. Thảo nào mấy ngày qua ông ấy tiêu nhiều bạc như vậy, miệng thì nói là ra ngoài tiếp bạn, không ngờ lại đi tới nơi đó.”


Cha ra ngoài luôn có Vinh Phúc theo sát, lời hắn nói hẳn sẽ không sai. Người ngoài có rắp tâm hãm hại cha cũng không thể nào mua chuộc luôn cả Vinh Phúc.


Tiêu thị nhớ tới dáng vẻ không dám ngẩng đầu nhìn người của trượng phu khi được Lâm lão gia đưa về, gần đây ông đa phần đều ngủ ở thư phòng, tuy cách vài ngày sẽ tới phòng bà ngủ lại nhưng cũng chỉ thân mật mỗi một lần… trước mắt bà lại chợt hiện lên thân hình yểu điệu của đứa đào hát kia.


Người đời thường nói đào hát kỹ nữ giỏi nhất là quyến rũ đàn ông, dung mạo xinh đẹp, miệng lưỡi lại ngọt ngào, phụ nữ ở nội viện tuyệt đối không thể bì kịp. Đàn ông một khi đã mê muội thì sẽ chẳng còn nhớ gì tới vợ con nữa.


Câu Lan viện ở Phúc Ninh từng có một cô đầu bảng được thương nhân chuộc ra bao nuôi bên ngoài, về sau không biết thế nào mà bị con trai trong nhà biết được, rốt cuộc cả hai cha con đều cùng hưởng dụng đào hát kia. Người vợ hay chuyện tìm tới, không ngờ lại bị chồng con quát mắng đuổi về, xấu hổ nghĩ quẫn liền treo cổ tự vẫn ngay trong đêm đó. Thương nhân vốn phóng đãng nên có làm mấy chuyện này cũng chẳng đáng ngạc nhiên, nhưng lão gia là quan triều đình, tại sao lại có thể để bản thân dính dáng tới loại phụ nữ dơ bẩn chứ? Nếu lão gia tiếp tục như vậy, sau này bà phải làm sao bây giờ?


Nghĩ tới đây Tiêu thị lại kéo tay Lâm Di, òa khóc nức nở, “Gần đây đường công danh của cha con rộng mở, khó tránh khỏi không biết chừng mực.”


Mấy ngày qua cha nàng quả thật rất vui vẻ, nhìn thấy nàng và Hoành ca đều tươi cười luôn miệng, chẳng lẽ cha thật sự sa chân vào lối sống phóng túng này sao?


“Mẹ.” Lâm Di an ủi Tiêu thị: “Cha lớn lên ở Kinh thành, tất nhiên biết được đâu là lợi đâu là hại, nhất định còn có nguyên nhân khác.”


Tiêu thị nghĩ mãi vẫn không thể lý giải được.


Kỳ quái nhất là Lâm gia, trong Kinh có nhiều người như vậy mà cha lại gặp đúng ngay Lâm lão gia.


Lâm Di hỏi: “Người của Lâm gia đã về chưa?”


Tiêu thị gật đầu, “Chỉ ngồi một chốc đã ra về rồi.”


Thế mà còn không lạ sao? Người khác gặp loại chuyện này nên lập tức cáo từ về mới đúng, tại sao còn ngồi thêm một chốc? Ngoài cửa có một người phụ nữ quỳ gối khóc lóc mà Lâm lão gia vẫn có thể ngồi yên được?


“Mẹ.” Lâm Di quay đầu nhìn Tiêu thị, “Mẹ có thể tới phòng lão thái thái nói đỡ cho cha không?”


Tiêu thị sửng sốt. Chẳng lẽ con gái muốn bà ra vẻ hiền lương thục đức, không những xin tha cho chồng mà còn rước đào hát kia vào nhà?





Trong phòng của Nhị lão thái thái Đổng thị là một bầu không khí im lặng nặng nề.


Sau khoảng thời gian một chén trà (10 phút), Nhị lão thái thái Đổng thị ngồi trên giường la hán nhìn Trần Doãn Viễn, lên tiếng với vẻ tiếc hận: “Những năm qua cậu ở Phúc Ninh chịu bấy nhiêu khổ nhọc, cuối cùng cũng tới kỳ báo cáo ba năm một lần, tại sao lại làm loại chuyện không nên thân như vậy ngay vào lúc này chứ?”


Trần Doãn Viễn cúi đầu thấp hơn.


Nhị lão thái thái như nhớ tới chuyện cũ, buồn bã nói: “Năm đó cậu đòi rời Kinh, ta không đồng ý cậu vẫn không nghe, cậu tưởng ta làm mẹ cậu dễ dàng lắm sao? Hai ca ca cậu làm gì sai ta có thể trực tiếp đánh mắng, nhưng còn cậu, ta muốn quản thì lại sợ cậu không phục người mẹ này, ta mặc kệ cho cậu làm theo ý mình thì lại lo cậu không thành tài, rồi người ngoài sẽ gièm pha ta cố tình làm hư con chồng, ta chết rồi cũng không có mặt mũi đi gặp cha cậu.”


Trần Doãn Viễn hơi mấp máy môi, nhưng rốt cuộc vẫn không nói lời nào.


Ánh mắt Đổng thị sắc lạnh như sương giá, “Năm đó Tiêu thị vợ cậu qua đời, ta muốn hỏi cháu gái trong họ cho cậu, cậu lại không vừa mắt người họ Đổng bọn ta, khăng khăng chọn muội muội của Tiêu thị làm vợ kế.” Bà ta chống tay nhỏm người khỏi giường, “Cậu cho rằng ta muốn hại cậu sao? Ta có ý như vậy chỉ bởi vì cậu nằng nặc muốn dẫn cả nhà đi nhậm chức ngoài Kinh, ta thấy tiểu Tiêu thị nhu nhược, lo nó không thể giúp cậu cáng đáng chuyện nhà, cũng lo nó yếu đuối di truyền như tỷ tỷ nó nên mới đứng ra chọn hỏi một người phẩm hạnh loại nhất từ nhà mẹ đẻ cho cậu, để cậu không phải chịu cảnh lỡ dở thêm một lần nữa.” Nói tới đây, bà ta lại nhếch môi cười lạnh, “Rốt cuộc thế nào? Người đời thường nói hôn nhân do lệnh cha mẹ, nhưng trong đầu cậu nghĩ gì ta không biết sao? Từ đó tới giờ, cậu chưa bao giờ coi ta như mẹ cả.”


Lúc trước Đổng thị muốn gán một thứ nữ trong họ cho Trần Doãn Viễn, nhưng bị từ chối nên vẫn cay cú tới tận nay. Bà ta hằn học lôi chuyện cũ ra đay nghiến song Trần Doãn Viễn lại không thể cãi lại, chỉ có thể cúi đầu lắng nghe.


Đổng thị nhắm hờ mắt như đang nghĩ tới chuyện gì vô cùng đau lòng, giọng nói cũng nặng nề hơn: “Từ sau chuyện đó, ta không buồn quản chuyện trong nhà cậu nữa, dù sao cậu cũng đâu có coi ta ra gì, danh phận mẹ con giữa ta với cậu có tiếng mà không có miếng. Song, từ xưa tới nay chỉ có con cái nhẫn tâm chứ chưa từng thấy có cha mẹ nhẫn tâm, cậu ở Phúc Ninh chẳng bao giờ thư từ về nhà nhưng ta vẫn thường xuyên cho hai đại ca cậu dò la hỏi thăm tình hình của cậu. Nghe nói cả nhà cậu sống hòa thuận êm ấm, con cái nên người, ta cũng vui mừng, điều duy nhất khiến ta vẫn không yên lòng chính là tiểu Tiêu thị chưa sinh được thêm con cái cho cậu, bằng không ta đã chẳng gọi cả nhà cậu về để tìm thầy lang tốt xem mạch cho tiểu Tiêu thị.” Nói tới đây bà ta mở mắt, “Còn mấy người thì sao? Luôn khư khư đề phòng ta như đề phòng kẻ thù.”


Trần Doãn Viễn vội vàng nói: “Con nào dám.”


Dáng vẻ như con thú bị rút sạch nanh vuốt, miệng lưỡi cũng không dùng tới được, rõ ràng đã làm chuyện bỉ ổi gì mới như vậy… Đổng thị nói tiếp: “Hôm nay xem ra ta đã lo lắng đúng, tiểu Tiêu thị không có khả năng quản thúc cậu, nếu không cậu đã chẳng có gan làm loại chuyện này.” Vừa nói bà ta vừa nhìn ra ngoài cửa, “Cậu tính sao đây?”


Trần Doãn Viễn khó xử, “Chuyện này đúng là do con sai, nhưng con chưa từng có ý bao nuôi đào hát, thật sự là có lý do.”


Đổng thị quay lại liếc nhìn Trần Doãn Viễn, “Tới nước nào rồi mà cậu còn không chịu nói thật, chờ tới khi trưởng bối trong tộc tới chất vấn? Triệu thị mẹ ruột cậu mất trong lúc sinh cậu, lúc đó ta vẫn chưa vào Kinh, cậu muốn đẩy tội dạy dỗ con cái không nên lên đầu ta à? Trong khi cậu thà cắt đứt quan hệ với cả họ Trần vẫn không chịu nhận ta là mẹ.”


Nhị lão thái thái Đổng thị nói tới đây thì ho khan hai tiếng, Đổng ma ma ở bên ngoài vội vàng bưng trà vào, quay sang nói với Trần Doãn Viễn: “Tam lão gia, có gì ngài cứ nói rõ ràng để mọi người còn kịp thời nghĩ cách lấp liếm chuyện này, sao mãi ngài vẫn không hiểu được nỗi khổ tâm của lão thái thái vậy.”


Nhị lão thái thái Đổng thị hớp một ngụm trà, thoáng im lặng rồi nói tiếp: “Nói đi, thế nào đi nữa ta cũng chẳng thể trơ mắt nhìn cậu mất sạch danh tiếng, ta muốn giúp cậu che giấu vụ này mới gọi một mình cậu vào hỏi chuyện, không thì đã loan tin cho cả Trần thị hay rồi, ta chắc cậu hiểu rõ điểm này hơn ai hết.” Sau khi vào Kinh, lão Tam thường xuyên dẫn theo đứa sai vặt lén lút ra ngoài làm gì đó, nếu bảo là vì một đứa đào hát, bà ta tuyệt đối không tin.


Trần Doãn Viễn nhìn khuôn mặt ra vẻ hiền từ của Nhị lão thái thái Đổng thị, chỉ thấy cổ khô khốc, nói không ra lời. Ông còn đang suy nghĩ xem nên đối đáp thế nào, bên ngoài chợt truyền vào tiếng khóc: “Làm gì vậy? Mau để ta vào.”


Nhị lão thái thái Đổng thị nhíu mày nhìn ra cửa thì thấy Tiêu thị dẫn theo Đàm ma ma và Lục tiểu thư xô nha đầu canh cửa sang một bên, vừa khóc lóc vừa bước vào.


Mới vào phòng, Tiêu thị chưa nói lời nào đã nhào tới quỳ xuống dưới chân Nhị lão thái thái Đổng thị.


Cảnh tượng này nhìn vô cùng quen.


Hậu trạch nhà nào xảy ra chuyện xào xáo cũng sẽ có cảnh chủ mẫu khóc lóc chạy tới chỗ trưởng bối nhờ phân xử hộ mình.


Trần Doãn Viễn không dám nhìn Tiêu thị.


Nhị lão thái thái Đổng thị mặc Tiêu thị khóc lóc một hồi mới mở miệng trách: “Cô nhìn dáng vẻ nước mắt nhòe nhoẹt của cô đi, không sợ bị người ta cười à?”


Làm như không nghe thấy gì, Tiêu thị vẫn lau nước mắt nước mũi lên đùi của Đổng thị, mãi đến khi vạt áo Đổng thị ướt sũng mới nói: “Lão thái thái, người phải làm chủ cho chúng con.”


Đổng ma ma nghe xong cũng không thấy bất ngờ, lúc Đại lão gia nạp thiếp, Đại thái thái cũng náo loạn một trận như vậy.


Thế nhưng câu kế tiếp của Tiêu thị lại khiến Nhị lão thái thái, Trần Doãn Viễn và Đổng ma ma đồng loạt kinh ngạc.


“Lão gia tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện như vậy, lão gia nhất định là bị hãm hại, con hát kia nhận tội rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom