• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Doanh Môn Phục Quý 2023 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 54 - Trên cơ

Đưa tiễn người Tề gia về xong, Hoành ca vẫn còn cảm thán: “Tề ca ca tốt thì tốt, tiếc rằng chỉ thông văn không thông võ. Bây giờ ta đã biết đọc sách có bí quyết, vậy cưỡi ngựa bắn tên hẳn cũng có bí quyết riêng.”


Lâm Di không nhịn được phì cười: “Tề Nhị lang chưa kịp dạy huynh học hành phải bỏ công thế nào thì huynh đã kịp học đường tắt để lười biếng rồi. Thảo nào người ta hay nói sư phụ càng giỏi thì đồ đệ càng lười mà.”


Hoành ca đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Hôm nay đúng là ta học được không ít.”


Hoành ca thu dọn sách vở Tề Nhị lang để lại, không để ý thời gian nên bất giác đã khá trễ. Tiêu thị cho người tới hỏi, Hoành ca có mang theo sẵn quần áo, vì vậy bảo bà tử về báo với Tiêu thị, “Hôm nay ta ở lại chỗ của lão thái thái nhánh cả, ngày mai đi thẳng tới thư viện luôn cho tiện.”


Tiêu thị nghe nói cả con trai con gái đều ở lại chỗ nhánh cả, bất giác thấy hơi mất mát. Sau khi hồi Kinh không thể sống riêng, rất nhiều chuyện đều theo sắp xếp chung cho nên bà nhàn rỗi hơn rất nhiều, việc chăm sóc cho hai đứa con chiếm hơn nửa tâm trí. Tiêu thị đặt công việc trong tay xuống, đi ra cửa nhìn một lúc, mấy ngày nay Trần Doãn Viễn cũng về rất muộn.


Tiêu thị vừa định trở vào trong phòng thì Đàm ma ma bưng bát thuốc bà thường uống đến.


“Sao lại đi lâu vậy?” Tiêu thị lơ đãng hỏi.


Đàm ma ma hơi ngập ngừng, Tiêu thị bưng bát thuốc lên rồi lại cau mày đặt xuống, “Thôi mang xuống đi, uống lâu như thế cũng chẳng thấy tác dụng, về sau không cần sắc nữa.”


Đàm ma ma vốn là hạ nhân hồi môn của tiểu Tiêu thị, bây giờ trở thành ma ma quản sự, bàn về sự trung thành với tiểu Tiêu thị, không ai có thể hơn bà, “Như vậy sao được, thái thái đã kiên trì bao lâu nay, ngộ nhỡ chỉ còn chút xíu nữa sẽ được thì sao.”


Tiêu thị chán nản nói: “Số ta chắc không con, cưỡng cầu cũng vô dụng.”


Đàm ma ma không khỏi lo lắng, “Thái thái đừng nói vậy, chẳng phải Đại thái thái nhà chúng ta vẫn chưa sinh được con nối dòng đó sao, Nhị thái thái sinh ra Đại gia và Tứ tiểu thư cũng rất lâu rồi mới lại hoài thai…”


Tiêu thị nghe thấy, mi mắt liền giật một cái, ngẩng đầu lên, “Nhị tẩu mang thai?”


Đàm ma ma thấp giọng nói: “Nô tỳ không chắc lắm, nhưng lúc nãy có thấy nha hoàn của Nhị thái thái đang sắc thuốc, nô tỳ nhận ra mùi thuốc kia, là thuốc dưỡng thai ạ.”


Con dâu Đàm ma ma nhờ liên tục uống thuốc dưỡng thai mới sinh hạ được cháu trai cho bà.


Sự hâm mộ của Tiêu thị nhanh chóng trôi qua, “Nhị tẩu đang ở tuổi thích hợp sinh con, có tin vui cũng là bình thường.”


Đàm ma ma lại nói: “Chẳng phải thái thái còn nhỏ hơn Nhị thái thái nhiều sao?” Bà ngừng một chút, “Nô tỳ xin được nói một câu nghe không hay lắm, tuy Nhị thiếu gia đối xử với thái thái rất tốt, nhưng thái thái vẫn nên có con cái do chính mình sinh ra.”


Tiêu thị đã nghe không ít lời như vậy, đặc biệt là khi trở về thăm nhà mẹ đẻ, bọn tỷ muội cũng luôn ra rả chuyện này. Người phụ nữ nào không muốn có con của mình chứ, nhưng bà uống nhiều thuốc như vậy vẫn chẳng có kết quả… Cũng may Hoành ca và Lâm Di đối xử với bà như mẹ ruột.


Tiêu thị cười khổ, “Thế thì sao? Cách gì ta cũng thử cả rồi.”


“Chưa hẳn.” Đàm ma ma lại đặt bát thuốc vào trong tay Tiêu thị, “Phu nhân đi cầu Nhị thái thái giúp đỡ đi…”





Lâm Di ở trong phòng lão thái thái nhánh cả lắng nghe Bạch ma ma thuật lại tình hình của Tuyết Lan.


“Đáng thương lắm, gầy chỉ còn da bọc xương, ở trong một gian nhà nhỏ xíu ngay bên cạnh thuyền hoa. Ban đầu tú bà cũng muốn sắp xếp cho cô ấy tiếp khách, ai ngờ cô ấy lại bệnh đến mức không còn hình người. Tú bà tất nhiên không thể đưa ra tiếp khách, nhưng tốt xấu gì cũng đã bỏ tiền ra mua, liền để cô ấy làm vài việc vặt.”


Lão thái thái nhánh cả nói: “Ngô gia cũng nhẫn tâm thật, nói gì cũng là nô tỳ từng hầu hạ gia chủ, sao lại có thể đày đọa người ta như vậy.”


Bạch ma ma giải thích: “Cũng không thể trách thái thái Ngô gia ạ, nghe nói trong gia tộc Ngô thị có người vừa ý Tuyết Lan, nhưng Tuyết Lan thà chết cũng không chịu theo, cho nên mới bị bán đi…”


Lão thái thái nhánh cả lại thở dài, “Tuyết Lan cũng quật cường quá mức.”


Lâm Di cũng từng nghe qua mấy chuyện thế này, trong nhà xảy ra chuyện thì nữ quyến sẽ do người trong tộc lo liệu. Lúc trước cha bị đưa vào đại lao, nàng và mẹ cũng chỉ có thể nghe theo Nhị lão thái thái Đổng thị và hai vị bá phụ, Tiêu thị dám mở miệng nói tiếng nào thì sẽ lập tức bị Nhị lão thái thái Đổng thị răn dạy.


Lâm Di gạt suy nghĩ trong đầu sang một bên, quay sang hỏi Bạch ma ma: “Không biết Lâm gia sai ai đến đó vậy ạ?”


Bạch ma ma đáp lại: “Chỉ là một bà tử chuyên làm việc nặng, nhìn thấy có người tới, bà tử kia liền lặng lẽ bỏ đi.”


Sao nàng lại quên mất điểm này nhỉ, Lâm gia tự xưng là dòng dõi thư hương, làm gì lại để người nhà mình đến mấy chỗ như thuyền hoa chứ.


“Bá tổ mẫu ơi, bây giờ chỉ sợ Tuyết Lan bị Lâm gia dùng lời ngon ngọt gạt thôi.” Lâm Đại thái thái và Lâm Chính Thanh đều có tài ăn nói hạng nhất đấy.


Lão thái thái nhánh cả cười khẩy, “Ngày mai Giang ma ma sẽ sang đó, xem Lâm gia có thể đưa ra chiêu trò gì.”


Nàng quá rõ con người của Lâm Chính Thanh, đôi mắt kia nhìn thấy kẻ khác đau khổ sẽ càng thêm sáng ngời. Người bình thường gặp khó sẽ biết đường lui, nhưng Lâm Chính Thanh thì không đến bước đường cùng sẽ không chịu nhận thua…





Lâm Đại thái thái giận đến run rẩy tay chân, tốn mất bao nhiêu bạc mới nghe ngóng được chút manh mối, không ngờ là công dã tràng, mà lại không thể nói với kỹ nữ kia rằng bọn họ là Lâm gia.


Đúng là kỹ nữ vô tình con hát vô ý mà.


Lâm Đại thái thái đưa ý kiến: “Bảo người đi cho ả thêm bạc.”


Lâm Đại lão gia nhíu mày, “Cho bao nhiêu mới đủ? Hai trăm lượng? Đủ cho cô ta đến nông thôn dưỡng già? Nếu biết cô ta không thức thời như vậy, ta đã tìm mấy người tới đe nẹt một phen rồi, xem cô ta muốn giữ mạng hay muốn giữ đồ.”


Dưới tình huống không thể để lộ tên tuổi Lâm gia thì cũng chỉ có hai con đường này.


Lâm Đại lão gia bảo: “Ngày mai ta lại sai người qua đó, gian nhà cô ta ở nhỏ xíu như vậy, cùng lắm lật cả cái nhà lên mà tìm.”


Lâm Chính Thanh ngồi bên cạnh nghe thấy thì khẽ cười, cũng khó cho hai người họ nghĩ ra được biện pháp chu toàn như vậy.


Lâm Đại thái thái đang không nỡ lấy đồ trang sức của mình ra ngoài đổi bạc, nghe thấy trượng phu đã tính trước như vậy thì cũng đồng ý với phương pháp này.


Lâm Chính Thanh uống một hớp trà, “Qua đêm nay e rằng Trần gia đã ra tay trước rồi, làm gì còn cơ hội cho chúng ta nữa?”


Trần gia? Chắc sẽ không hành động nhanh như vậy đâu!


Lâm Chính Thanh điềm nhiên nói tiếp: “Phụ thân thử nghĩ lại đi, nói cho tiểu thiếp của Ngô đại nhân biết chúng ta là Lâm gia thì sẽ thế nào?”


Sẽ thế nào à? Ngô gia định cư ở Kinh thành nhiều năm như vậy, tiểu thiếp kia tất nhiên sẽ biết đến nhà họ Lâm, danh tiếng của Lâm gia đủ làm cho nàng ta yên tâm mà giao chứng cứ ra.


Lâm Chính Thanh nhìn thẳng vào mắt của Lâm Đại lão gia, “Chẳng phải phụ thân muốn lấy được đồ ư?”


Lâm Đại lão gia hơi do dự.


Lâm Đại thái thái lại gạt đi, “Như vậy sao được, ngộ nhỡ ả tiểu thiếp kia nói chuyện này cho người khác rồi khiến dư luận xôn xao, Thành Quốc công chắc chắn sẽ tìm tới cửa.”


Lâm Chính Thanh nghiêng đầu nhìn Lâm Đại thái thái bằng ánh mắt sáng ngời, “Tại sao lại để cô ta có cơ hội nói chuyện này với kẻ khác?”


Trên thuyền hoa ngày nào cũng có người chết, bất quá chỉ là một hạ nhân hầu hạ kỹ nữ, nếu bị bỏ xác xuống hồ cũng chẳng ai chú ý. Về sau chuyện có vỡ lở, vẫn có thể nói rằng nàng ta không chịu được nỗi nhớ thương nên chọn đi theo Ngô đại nhân.


Lâm Đại thái thái nghĩ tới đây liền cười toe toét, “Thanh ca nói rất đúng, mau mau theo đó mà làm thôi.”


Lâm Chính Thanh nghe vậy thì dẫn nha hoàn đến thư phòng. Mẫu thân nhất định sẽ lấy được chứng cứ kia, chỉ cần nhìn thấu lòng người, bất kỳ chuyện gì cũng có thể lái theo ý mình cả. Tiểu thiếp của Ngô đại nhân chấp nhận chịu đựng khổ sở trong thời gian dài như vậy, có thể thấy nàng ta mong muốn Ngô đại nhân được giải hàm oan, khôi phục tước
quan đến cỡ nào. Bây giờ chỉ cần ngon ngọt dỗ dành đúng chỗ, bảo rằng nàng ta đưa đồ ra thì sẽ có thể giải oan cho Ngô đại nhân, về sau ở trên đường xuống hoàng tuyền gặp Ngô đại nhân, Ngô đại nhân chắc chắn sẽ cảm tạ nàng ta hết lời. Ngô đại nhân có thể giao đồ cho nàng ta, bởi vì nàng ta là người ông yêu thật lòng chứ không phải chỉ là một tiểu thiếp.


Kế tiếp thế nào à, tất nhiên là tiễn nàng ta xuống hoàng tuyền, cũng coi như là chết có ý nghĩa.


Phụ nữ ngoài mặt nhìn như thông minh, nhưng thật ra đều là đồ cực cùng ngu xuẩn.


Nhìn thấy nụ cười mỉm như gió xuân trên mặt Đại gia nhà mình, nha hoàn thu dọn thư phòng lập tức rùng mình.


Lâm Đại thái thái căng thẳng chờ kết quả, theo tính toán thì làm xong chuyện sẽ mất khoảng hai canh giờ. Lâm Đại thái thái nhìn đồng hồ cát, bà ta cố ý để ma ma bên cạnh mình dẫn người đến thuyền hoa chính là vì sợ kẻ khác chân tay lóng ngóng để xảy ra sai sót.


“Đại thái thái.” Nửa canh giờ sau, ma ma hầu hạ bên người Lâm Đại thái thái vừa lau nước mưa trên mặt vừa báo: “Cô ả tên Tuyết Lan kia đã được người ta chuộc đi, nghe nói là trở về quê rồi.”


“Cái gì?” Lâm Đại thái thái chới với, suýt té ngã.





Mặt trời vừa khuất núi, bên ngoài liền đổ mưa tầm tã. Lâm Di ở sau vách ngăn lắng nghe lão thái thái nhánh cả nói chuyện với cha mình.


Trần Doãn Viễn ngạc nhiên nhìn phong thư trong tay, “Đều nhờ có lão thái thái, bằng không đã chẳng lấy được bức thư này.”


Lão thái thái nhánh cả cười nói: “Đừng cảm ơn ta, đều là sáng kiến của Lâm Di cả. Huống chi chúng ta vì tìm người mà làm phiền đến cả Tề gia, người ta cũng hiểu lòng thành của chúng ta. Người phụ nữ tên Tuyết Lan kia bệnh tật lâu ngày nên hao gầy lắm rồi, nếu người ta có thể khỏe lại, chúng ta nên giúp đỡ cho ít bạc, để người ta hồi hương mua mảnh ruộng nhỏ sống qua ngày.”


Trần Doãn Viễn nghe vậy thì càng thêm vui mừng, “Không ngờ Lâm Di còn nhỏ tuổi mà lại hiểu chuyện như vậy.” Phong thư trong tay ông vẫn được niêm kín, lão thái thái nhánh cả không hề liếc nhìn lấy một cái. Trần Doãn Viễn vừa cảm kích vừa áy náy, lúc còn bé chịu đủ loại lạnh nhạt không ai đoái hoài, cho nên khi trưởng thành ông chỉ thấy oán hận người Trần gia, nào còn lòng dạ thân cận với bất kỳ ai. Lão thái thái nhánh cả quan tâm thăm hỏi ông cũng chẳng để tâm, bây giờ ngẫm lại thật sự không phải.


“Lão thái thái.” Trần Doãn Viễn quỳ xuống trịnh trọng dập đầu, “Những năm qua đều là con có lỗi.”


Lão thái thái nhánh cả nhìn dáng vẻ thành tâm nhận sai của Trần Doãn Viễn, vành mắt đỏ ửng, “Được rồi.” Bà giơ tay bảo ông đứng dậy, “Mấy năm cả nhà cậu ở Phúc Ninh, ta muốn giúp đỡ cũng bất lực. Bây giờ cậu trở về rồi, chúng ta nên bắt tay chuẩn bị kỹ càng thôi, tương lai nhà tổ Trần gia này còn phải nhờ cậu lo liệu đấy.”


Trần Doãn Viễn kinh ngạc mở to hai mắt, ông có nghĩ thế nào cũng không ngờ lão thái thái nhánh cả lại có dự tính như vậy: “Lão thái tháo, chuyện…tốt như vậy…con…”


Lão thái thái nhánh cả lộ vẻ quả quyết: “Trong lòng ta chỉ nhận định mỗi mẫu thân cậu, chẳng lẽ còn giao gia nghiệp này cho Đổng thị hay sao?” Nói tới đây bà ngừng một thoáng: “Cậu cũng chớ vội vui mừng, sau khi Doãn Lễ qua đời, một mình ta chống đỡ cái nhà này, bây giờ ngoại trừ phủ đệ này thì của cải trong tay ta cũng chỉ đủ cho Hoanh ca làm sính lễ thôi, của hồi môn cho Lâm Di lấy chồng thì vẫn phải do cậu tự mình lo liệu.”


Trần Doãn Viễn lại quỳ xuống trịnh trọng hành lễ với lão thái thái nhánh cả: “Lão thái thái đã lớn tuổi, con đương nhiên nguyện ý ở bên giường lão thái thái tận hiếu, chẳng qua con vừa được tin, Phúc Ninh đang bị lũ lụt, có lẽ con phải trở về Phúc Ninh một chuyến.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom