• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 578

Mà toàn bộ lực chú ý của Dương Tâm cũng đặt ở trên người đồ đệ, cô cũng không có chú ý tới ở phía xa có một chiếc xe đang đỗ, ở đó rất lâu rồi mới rời khỏi.



Hai người bọn họ không phát hiện không có nghĩa là Lục Gia Bách ở trong bãi đỗ xe cũng không phát hiện.



Trên thực tế, sau khi Thẩm Thành lái xe đến làng du lịch này thì anh đã phát hiện.



Thật sự vô tình sao?



Nếu như vô tình thì tại sao vào ngày đính hôn của chính mình lại lái xe tới khu vực ngoại thành này yên lặng bảo vệ ở bên cạnh?



Lục Gia Bách nheo mắt nhìn xe của Thẩm Thành lái đi càng lúc càng xa, trong mắt thoáng qua vẻ phức tạp.



Anh vợ tương lai này của mình có vẻ có hơi trì độn trong phương diện tình cảm đây.



Ánh mắt anh nhìn lên thời gian trên đồng hồ ở cổ tay, đã qua nửa giờ rồi, lại nhìn hai sư đồ đang đứng cách đó không xa, anh lại hơi nhíu mày.



Nếu đổi lại trước đây thì anh sẽ tùy theo Dương Tâm, thế nhưng bây giờ…



Cô vừa bị động thai, lại đứng trên đất ướt át hơn nửa giờ, nếu như cơ thể bị dính khí lạnh…



Nghĩ đến đây, anh lập tức đẩy cửa xe ra, đi về phía hai người.



Dương Tâm đứng đến mức chân cũng tê, cơ thể lại hơi lung lay, rõ ràng là cũng không chịu nổi.



Lục Gia Bách nháy mắt ôm lấy eo cô, khiến toàn bộ trọng lượng thân thể cô đều dựa vào anh.



“Còn chịu đựng được không?” Lục Gia Bách có hơi đau lòng hỏi.



Dương Tâm không nói chuyện, ánh mắt vẫn như cũ rơi vào trên người đồ đệ đang ôm đầu gối ngồi bệt trên mặt đất khóc nức nở.



Lục Gia Bách nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: “Sư phụ cô đã mang thai, hai ngày trước bị động thái suýt nữa thì sinh non, cơ thể vốn còn chưa hồi phục, đừng nói đứng ở trong mưa nửa giờ, cho dù là ngồi trong phòng nửa giờ cũng đã không chịu được.



Nếu như cô hiểu chuyện thì hãy thanh tỉnh lại, đừng lôi kéo theo sư phụ cô cùng nhau chịu tội.”



Dương Tâm chọc vào eo Lục Gia Bách, ngửa đầu trừng mắt nhìn anh: “Làm sao phải nghiêm khắc như vậy, dọa đến con bé rồi.



Vào những lúc đặc thù anh không thể rộng lượng chút hay sao.”



Lục Gia Bách nhìn gương mặt tái nhợt của cô, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng, cúi người bế ngang cô lên.



Thời gian hai người giằng co, Hải Cẩn đã dừng khóc, lảo đảo đứng lên, cô tùy tiện lau nước mưa trên mặt, để cho Lục Gia Bách ôm Dương Tâm vào trong phòng.



“Thật xin lỗi, là con không hiểu chuyện, hại sư phụ phải theo con chịu khổ.”



Dương Tâm hít một hơi, đưa tay vuốt vuốt đầu cô: “Rồi sẽ qua thôi, mưa gió qua đi sẽ có thể nhìn thấy cầu vồng, tuyệt vọng qua đi chắc chắn có thể nghênh đón một cuộc sống mới.”



Sư đồ hai người ở trong phòng ngủ trò chuyện một ngày, Lục Gia Bách đi tìm nhị trưởng lão, hai người không biết đã nói cái gì, nhưng lúc đi ra sắc mặt của nhị trưởng lão lại không phải rất dễ nhìn.



Giữa trưa mười một giờ, chuyên cơ của gia tộc Hải Nhân đã được chuẩn bị thỏa đáng, đám người bọn họ chuẩn bị rời khỏi Hải Thành trở về Manchester.



Trên hành lang ngoài sân bay, Dương Tâm ra hiệu cho Lục Gia Bách buông cô ra, tiếp đó lôi kéo Hải Cẩn đi đến một bên.



“Hải Cẩn, sau khi về tới gia tộc thì đừng vội tiếp nhận vị trí cầm quyền, cứ ở một chỗ bí mật rồi quan sát xem có ai muốn gây bất lợi với con, chính con có thể giải quyết thì hãy tự mình giải quyết, nếu như không thể giải quyết thì phải gọi điện thoại cho ta, ta sẽ giải quyết thay con.”



Hải Cẩn ôm lấy cô, thấp giọng nói: “Sư phụ, con xin lỗi, vào lúc sư phụ cần nhất thì lại không thể ở bên cạnh người.”



Dương Tâm có hơi buồn cười: “Nếu lời này để cho bá tổng nghe được thì không nổi nóng với con là không được. Yên tâm đi, Hải Thành là địa bàn của anh ấy, ta có anh ấy che chở, không ai có thể làm gì được ta.”



Hải Cẩn gật đầu một cái, chỉ chốc lát sau lại thử hỏi: “Sư phụ, sư phụ thật sự là con gái của nhà họ Thẩm sao? Thẩm Thành là anh trai ruột của sư phụ?”



Dương Tâm sững sờ, đại khái là không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, cô cân nhắc một lát rồi cười nói: “



Hải Cẩn tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, dùng thanh âm rất nhỏ thì thầm nói: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, không phải từ đồ đệ biến thành chị dâu, như vậy thì thật loạn.”



“Con đang thì thầm cái gì thế?”



“A? A, không có không có. Sư phụ, sư phụ ngàn lần không thể làm em gái của Thẩm Thành, nếu không thì thật là lộn xộn.”



“…”



Nơi xa đã vang lên tiếng chuyên cơ khởi động.



Hai người vệ sĩ mặc quần áo đen đi tới thúc giục Hải Cẩn nhanh chóng đi đăng ký.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom