Full New ĐỒ MI KHÔNG TRANH XUÂN (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 62: Ngoại truyện Hồ Nguyên Ly END

Lần đầu tiên chú ý đến con thỏ kia, là lúc nàng đang một mình ngụp lặn dưới ao.

Hồ Nguyên Ly bước lại gần hơn, mới phát hiện không phải nàng bị đuối nước, mà hình như đang tìm kiếm thứ gì đó trong ao, dẫu rằng tư thế cực kỳ quái dị.

Nhớ lại chuyện phát sinh hôm sinh nhật Cao Yển, bước chân chuẩn bị rời đi của Hồ Nguyên Ly bỗng khựng.

Thực tình thì, tuy từ nhỏ đến lớn hắn từng đánh vô số người, có điều rất hiếm khi ra tay với một nữ tử, chỉ trách tình huống ngày ấy… quá mức đặc thù.

Ngẫm lại, hình như lúc đó tiểu nha hoàn này còn quát lớn, mắng nhiếc hắn nữa cơ. Đọc full tại Vietwriter

Nghĩ tới đây, ý muốn đi của Hồ Nguyên Ly hoàn toàn bay biến sạch, hắn tìm một cây cột thoải mái dựa vào, nhìn bóng dáng lúi cúi hết sức bận rộn trong ao kia. Dù sao mình cũng không nhớ đường, thôi thì tạm thời cứ xem xem nha hoàn này định giở trò gì dưới nước vậy.

Nào ngờ rằng, trông nàng vô cùng chuyên chú, bị nhìn chằm chằm lâu thế cũng không hề nhận ra trên bờ còn có một người.

Sau đó khi bọn họ đối mặt với nhau, dáng vẻ nàng nom rõ là rất hoảng sợ, cũng làm giảm bớt đi phần nào sự mất kiên nhẫn của Hồ Nguyên Ly khi phải đợi một khoảng thời gian khá dài.

Tóm lấy nàng hung dữ hù dọa một chặp, mới biết nàng phí phạm bao nhiêu thì giờ như thế chỉ vì tìm một cây trâm cũ nát.

Hồ Nguyên Ly thầm cười nhạo trong lòng, đúng là nô tài chưa trải việc đời, ngay cả tên cũng lạ lùng hết sức.

Cho tới khi vào đến viện của Cao Yển, Hồ Nguyên Ly cầm lòng không đặng, bèn cất giọng bảo: “Trong phủ huynh có một đứa ngốc, vì cây trâm mấy văn tiền mà phải lặn lội xuống nước tìm, cũng chẳng sợ vô tình làm hỏng ao nước của huynh.”

Cao Yển tựa hồ không để bụng mấy, nhưng lại thuận miệng nói một câu: “Vậy ngày mai ta sẽ sai người tìm một tấm biển, đặt ở nhà thủy tạ để cảnh cáo.”

Hồ Nguyên Ly cũng không bám riết đề tài này mãi, có điều sau khi hồi phủ hắn lại kêu quản gia đi tìm một cây trâm các cô nương hay dùng. Quản gia như đã tập mãi thành thói quen, nhoáng cái đã hoàn thành nhiệm vụ.

Tận lúc nghe nói Cao Thừa An một mình tới chỗ nàng, Hồ Nguyên Ly mới sực nhớ ra chuyện này, thế là lần tiếp theo đến tìm Cao Yển, hắn cầm luôn cây trâm theo.

Ngoài ý muốn là không được thấy vẻ vui mừng của con thỏ kia, ngược lại chỉ có mỗi mình mình đứng liên tha liên thiên. Nếu không phải ghét bỏ cả người đầy bùn bẩn ướt sũng của nàng, thì Hồ Nguyên Ly đã tự tay gài trâm lên đầu nàng rồi. Đọc full tại Vietwriter

Dù sao Cao Giới đã nhận lấy ân tình của nha hoàn đó, mình làm như thế, cũng là để ngừa ngày sau khi người khác hỏi lại, mình không bị đuối lý.

Nói với bản thân như thế, Hồ Nguyên Ly dứt khoát gạt chuyện này ra khỏi đầu.

Nếu không phải tai nạn phát sinh sau đó, có lẽ con thỏ kia, cũng không thể khiến hắn ghi nhớ cả đời.

Đó là một lần phán đoán sai lầm của hắn, suýt chút nữa đã phải lấy cả cái mạng ra đánh đổi.

Có người dòm ngó thế lực ám quân trong tay hắn, hắn tra xét tới tận hoàng cung, nào ngờ lại rơi vào cái bẫy của đối phương, bị dẫn đến cấm địa chỉ có người hoàng thất mới biết, còn khiến lão hoàng đế hiểu làm rằng có người ngấp nghé ngọc tỷ của hắn.

Gắng gượng chút hơi tàn cuối cùng để truyền tin cho Cao Yển, may mà Cao Yển không hề hỏi chuyện gì xảy ra đã trực tiếp cứu hắn đi, sau đó thì hắn bất tỉnh nhân sự.

Lúc lấy được lại ý thức, liếc mắt một cái đã trông thấy con thỏ kia trải chiếu nằm dưới đất, và cả bộ quần áo cũ nát không chịu nổi trên người mình.

Nhìn quanh bốn phía, đầu óc của Hồ Nguyên Ly hơi đình trệ.

Tình huống gì đây? Chẳng phải mình được đưa vào viện của lão Ngũ ư? Sao giờ lại ở nơi này rồi?

Vì thương thế quá nặng, Hồ Nguyên Ly đành cố nén cảm giác chán ghét trong lòng, nằm yên không động đậy, định bụng quan sát tình hình bên dưới trước.

Nên lúc sau khi Thỏ đút thuốc cho hắn uống, hắn sợ thuốc có vấn đề, thế là cắn chặt khớp hàm không mở miệng. Đọc full tại Vietwriter

Ai ngờ con thỏ trông nhát cáy kia lại duỗi tay nắm mũi hắn, vừa ra sức đổ thuốc vào miệng hắn, vừa cất tiếng lầm bầm oán giận: “Tiểu Diêm Vương, ngài có biết tôi mất bao nhiêu công sức mới lấy được thuốc về không? Tôi chẳng nỡ cho mình dùng mà ngài còn không chịu phối hợp?”

Sao hắn cứ có cảm giác “Tiểu Diêm Vương” từ miệng con thỏ kia nghe là lạ thế nào ấy nhỉ? Hơn nữa, từ khi nào mà hắn phải chịu đựng nghe người ta phàn nàn kiểu này rồi?

Lúc không thể nhịn nổi nữa, chuẩn bị trợn mắt, thì bỗng nhiên con thỏ kia lại cẩn thận lau cổ cho hắn. Vậy là, cơn giận đã vọt đến cổ họng lại bị Hồ Nguyên Ly nuốt ngược vào bụng.

Từ nhỏ hắn đã cực kỳ không thích kẻ khác chạm vào mình, cho dù là vì che mắt người ngoài, thường xuyên la cà đến chốn trăng hoa, hắn cũng cực hiếm khi để phụ nữ đụng tới người mình. Nhưng bất ngờ là một loạt động tác của con thỏ này, không hề khiến lòng hắn sinh niềm ghét bỏ.

Có thể, bởi động tác của nàng dù vụng về, nhưng lại vô cùng tỉ mỉ và dịu dàng.

Cũng có thể bởi lúc sau, hắn nghe được tiếng nàng khe khẽ than thở: “Nể tình tôi hết lòng hết dạ chăm sóc cho ngài, về sau phải tốt với tôi nhiều hơn đấy. Tôi tên là Đồ Mi, đừng lúc nào cũng kêu tôi là hói đầu, nghe cứ như đang rủa người khác vậy!”

Chỉ ngần ấy, cũng đủ đẩy lùi được cơn thịnh nộ của Hồ Nguyên Ly.

Đồ Mi.

Lần này, hắn thực sự nhớ kỹ tên của nàng.

Lúc Cao Yển về, Hồ Nguyên Ly có nghe, tĩnh dưỡng bao ngày, khí lực của hắn cũng đã khôi phục hơn phân nửa. Trước kia chẳng hiểu vì sao mà hắn cứ giả vờ hôn mê, nhưng hiện tại không thể tiếp tục làm bộ nữa rồi.

Nên chờ khi yên ổn lại, hắn bèn lặng lẽ tới gần phòng ở của Cao Yển, rồi chợt nghe được giọng nói căng thẳng đến độ run run từ bên trong truyền ra: “Nô tỳ thấy thương thế tiểu Yến vương nghiêm trọng, thuốc cầm ở phủ y có hạn, không biết Ngũ gia khi nào thì về, nên chỉ đành tạm cho tiểu Yến vương mau dùng trước.” Đọc full tại Vietwriter

Hồ Nguyên Ly đứng ở cửa sổ, tuy không thấy bóng dáng bị Cao Yển che khuất kia, nhưng vừa khéo có thể nhìn thấy cánh tay bị Cao Yển nắm chặt, vết thương trên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn vẫn tuôn máu ròng ròng, khiến người ta trông vào mà hãi hùng cùng cực.

Nháy mắt, Hồ Nguyên Ly nhớ lại câu trách móc Đồ Mi từng nói “Ngài có biết tôi mất bao nhiêu công sức mới lấy được thuốc về không? Tôi chẳng nỡ cho mình dùng”.

Từ xưa đến nay, con người hắn luôn ương bướng chẳng màng đạo lý, lần đầu tiên trong cuộc đời lại có cảm giác không thốt lên lời. Người như bọn họ, từ lâu đã quen bước đi trên mũi đao, rõ ràng thương thế của mình lúc này quá nặng, rõ ràng từng chứng kiến vô số vết thương nghiêm trọng hơn. Nhưng dòng máu đỏ tươi không ngừng túa ra trên cánh tay run bần bật kia, không hiểu sao lại khiến Hồ Nguyên Ly thấy thực gai mắt, thậm chí không thể nhìn tiếp được nữa, nên hắn lập tức bước ra.

Chờ sau khi chỉ còn lại hai người, Cao Yển mới bắt đầu hỏi rốt cuộc hắn đã làm gì, liên quan đến ám quân, Hồ Nguyên Ly cũng không nhiều lời với y, mà chỉ nhắc có kẻ đang nhăm nhe nhằm vào thái tử Cao Giới.

Đây là sự thật, hoàng trưởng tôn được hoàng đế yêu thương hết mực rơi xuống ao chưa được mấy ngày, thế lực chỉ trung thành với hoàng đế và thái tử phía Hồ Nguyên Ly đã bị một thế lực bất minh công kích. Xem ra là có người không kiềm chế được, âm mưu làm tan rã căn cơ của Cao Giới từ một bên.

Cao Giới từ xưa tới nay không thích những quyền mưu tính kế, dẫu Hồ Nguyên Ly đã nhắc nhở hắn, nhưng sau đó hắn cũng không để trong lòng. Nên Hồ Nguyên Ly chỉ đành tạm thời về Yến vương phủ dưỡng thương trước, rồi chú ý làm việc thận trọng hơn, hành tung mấy ngày nay của bản thân cũng sai quản gia sắp xếp công bố hết với bên ngoài. Có điều lúc một mình một người dưỡng thương, cánh tay nhỏ nhắn kia lại cứ luôn xoay đều trong tâm trí hắn, không cách nào quên.

Sau bao ngày muộn phiền bực dọc, chẳng đợi miệng vết thương trên người khép lại hoàn toàn, Hồ Nguyên Ly lần nữa ra cửa. Đọc full tại Vietwriter

Ban đầu hắn muốn đến chỗ thường lui tới giải sầu, ngờ đâu giữa đường lại gặp Đồ Mi, cơ hồ là trong nháy mắt, tâm trạng nặng nề mấy hôm liền của Hồ Nguyên Ly tươi sáng hẳn lên.

Nàng cầm thứ gì đó trong tay, mắt dán chặt vào nó, môi nở nụ cười ngốc nghếch, không hề chú ý tới Hồ Nguyên Ly đang tới gần, vì thế hắn liền đưa tay ra giật phắt lấy.

Thoạt nhìn thì chỉ là một món trang sức bình thường thôi, nhưng trông thấy dáng vẻ khẩn trương của Đồ Mi, Hồ Nguyên Ly vốn không có hứng thú lại bỗng dưng nảy lòng nghi, sau đó mặt dày cầm đi luôn. Hắn nghiên cứu hồi lâu không phát hiện manh mối gì, bèn gọi quản gia đến: “Ông đi điều tra nguồn gốc của món trang sức này đi.”

Rõ ràng chẳng thèm để mắt tới cây trâm bạch ngọc sang quý hơn gấp bội của hắn, vậy mà chỉ một chuỗi vòng tay đã khiến nàng sốt hết cả ruột lên như thế?

Quản gia làm việc vô cùng nhanh chóng, ngay hôm sau đã điều tra tận gốc chuỗi vòng tay này. Chỉ là món đồ do một thợ thủ công bình thường làm, chất lượng xoàng xĩnh, kiểu dáng thì chẳng mấy ưa mắt, nên vẫn để tồn trong tiệm không bán đi được.

Cuối cùng, quản gia lên tiếng: “Nghe nói hoa văn là một loài hoa mang điềm xấu, vậy nên những ai biết là tránh ngay.”

Hồ Nguyên Ly nghi hoặc: “Đây là hoa gì?”

Quản gia suy tư nửa buổi trời mới nói: “Hình như là… à đúng rồi, là hoa đồ mi, rất ít gặp trong kinh thành, phần lớn sinh sôi ở vùng rừng núi.”

“Tên gì cơ?” Hồ Nguyên Ly theo bản năng hỏi lại.

“Đồ Mi.” Bấy giờ quản gia đã hết lưỡng lự, còn giả thích rất nhiệt tình: “Loài hoa này nở vào cuối xuân, dân gian cho rằng nó tượng trưng cho sự kết thúc của những điều tốt đẹp, nên người bình thường đều coi nó là loài hoa mang điềm xấu.”

Điềm xấu?

Hồ Nguyên Ly ngơ ngẩn nhìn chằm chằm chuỗi vòng trong tay, vậy tại sao trông nàng lại vui vẻ đến mức ấy?

Còn nữa, làm cha mẹ mà lại đi đặt cho con mình cái tên chẳng lành như thế? Đọc full tại Vietwriter

Vì thực sự nghĩ hoài vẫn không ra, nên một lần nữa Hồ Nguyên Ly chạy tới phòng Đồ Mi. Kể cũng lạ, ngày ấy lúc rời đi hắn nhớ căn phòng này của nàng, mà hôm nay khi hắn muốn đến tìm nàng, một việc xưa giờ chưa từng có đã xảy ra, vậy mà hắn lại có thể nhớ lối đi ấy rõ mồn một.

Trông thấy nàng, Hồ Nguyên Ly bối rối nói vài câu chẳng đầu chẳng đuôi, sau đó vốn dĩ muốn mở miệng hỏi: “Ngươi có biết hoa văn trên chiếc vòng tay hôm đó ngươi mua là hoa đồ mi không?”

Nhưng chưa kịp lên tiếng, Hồ Nguyên Ly bỗng nhiên có hơi không thốt lên lời.

Nếu nàng không biết, tự dưng mình lại nhắc đến chủ đề xúi quẩy này làm gì chứ?

Nếu nàng… biết, vậy có khi nào câu hỏi của hắn sẽ khiến nàng cảm thấy hắn đang chọc vào chỗ đau của nàng, đang cười nhạo nàng chăng?

Tiểu Yến vương quen thói hành sự cẩu thả tùy tiện lần đầu tiên nếm được mùi vị “tiến thoái lưỡng nan”, cuối cùng hắn vẫn không hỏi mà dứt khoát rời đi.

Sau khi về, Hồ Nguyên Ly vẫn cứ dán mắt vào chuỗi vòng tay kia, tuy cha hắn mất sớm, nhưng những ký ức hồi họ còn sống hãy còn đó, dù không ít lần ông đánh chửi hắn, nhưng cũng là yêu thương hết lòng, nên đây chính là vấn đề khiến hắn vắt nát óc nghĩ cũng chẳng hiểu nổi.

Rốt cuộc là người thế nào, biết rõ là xui xẻo, còn nhắm mắt làm ngơ càng muốn tới gần?

Là thực sự rộng lượng không để bụng? Hay là vì đồng bệnh tương liên nên mới muốn an ủi lẫn nhau?

Nhớ lại chuyện Đồ Mi từng vì một cây trâm mà lặn lội xuống nước tìm, và có vẻ mất tự nhiên khi nói rằng là do em trai mình tặng, bấy giờ Hồ Nguyên Ly chợt hiểu, e là nàng không rộng lượng như vậy, mà là cây trâm mình coi là rẻ tiền chả đáng bao đồng kia, khả năng sau lưng còn cất giấu cả câu chuyện không thể nói với người khác.

Nghĩ tới nghĩ lui, bụng dạ Hồ Nguyên Ly cứ bứt rứt khó chịu, luôn có một cảm giác khó hiểu rằng mình đã gây nên tội gì.

Ôm lấy tâm tư đó, Hồ Nguyên Ly bắt đầu thường xuyên xuất hiện bên cạnh Đồ Mi, vì hắn thấy càng tiếp xúc với tiểu nha hoàn này thì lại càng mờ mịt về con người nàng.

Thế là hắn bèn chạy đến cửa hàng trang sức của thợ thủ công kia, rồi dựa theo hoa văn trên chuỗi vòng, tự tay mình làm một cây trâm gài tóc.

Nhớ Đồ Mi bảo trang sức quá quý giá, nàng không dám nhận, Hồ Nguyên Ly còn đặc biệt chọn chất liệu là đồng thau. Sợ Đồ Mi sẽ lại tìm cái cớ khác để không nhận, nên Hồ Nguyên Ly chẳng cho nàng cơ hội từ chối, thẳng thừng gài lên tóc nàng. Đọc full tại Vietwriter

Không người nào biết rằng, khoảnh khắc nhìn Đồ Mi đến mà trên đầu có gài trâm ấy, lòng Hồ Nguyên Ly sung sướng cỡ nào. Nhưng dù sao cũng đang trong tang lễ, Hồ Nguyên Ly thầm véo mạnh vào người mình mấy cái, mới không để lộ ý vui ra mặt.

Vốn tưởng nàng nhìn mình mãi là có điều muốn nói, nên Hồ Nguyên Ly mới tìm dịp để được chạm mặt nàng, thế mà từng câu từng chữ nàng nói ra đều hướng về Cao Yển. Như có người đổ ụp chậu nước lạnh xuống đống than đang cháy hừng hực, bình sinh lần đầu Hồ Nguyên Ly giận dữ tới vậy, nhất là khi thấy cây trâm trên búi tóc nàng do đích thân mình hao tâm tổn trí làm thì càng thêm gai mắt.

Tối đó về phủ, quản gia Yến vương phủ dè dặt hỏi vị chủ tử nổi trận lôi đình trong phòng muốn ăn gì, thình lình nghe chủ tử của ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ hấp, thịt thỏ xào lửa lớn… bất luận là làm cách nào, cũng phải làm hết một lần cho ta!”

Ăn “tiệc thịt thỏ” mấy ngày, Hồ Nguyên Ly thấy vẫn chưa nguôi nguôi, ngặt nỗi hắn càng tức, lại càng muốn gặp “con thỏ” đầu têu khiến hắn sôi hết cả máu.

Nên sau đó lúc trên đường được Đồ Mi chủ động gọi, Hồ Nguyên Ly cố dằn lòng không thèm nhìn nàng, tốt xấu gì mình cũng là vương gia, đâu có thể nào để mặc một nha hoàn kêu tới là tới, đuổi đi là đi?

Sau đó nữa, sự kiện đó trở thành chuyện làm Hồ Nguyên Ly hối hận nhất đời này, cũng là chuyện hắn không muốn nhớ lại nhất.

Ngay cả khi bọn họ đã thành hôn rồi chuyển đến Xuyên Tây, ngay cả khi mỗi ngày Đồ Mi đều an ổn vẹn toàn ngủ bên cạnh hắn, nhưng cứ nhớ lại chuyện ấy, hắn vẫn thấy hít thở không thông.

Cả đời của hắn, từng chứng kiến núi cao nước sâu, đi qua đại mạc hoang dã, từng xông pha chiến trường, từng ra vào chốn trăng hoa… theo lý thì, có gì mà hắn chưa được gặp?

Nhưng duy chỉ khi nhìn thấy Đồ Mi nằm trong bùn, hai mắt nhắm nghiền, như có ai cầm cây gậy dốc hết sức lực đập vào người hắn, từ đó trở đi, trong mắt và trong tim hắn, đã không thể nào quên được hình bóng người kia. Đọc full tại Vietwriter

Mặc dù tới giờ Đồ Mi chưa từng vì chuyện đó mà trách móc hắn, nhưng mỗi khi hắn hồi tưởng, nỗi sợ hãi sẽ cứ dần dần dâng lên. Rồi hắn chỉ biết siết chặt Đồ Mi hẵng say giấc nồng, chết sống không buông tay.

Đồ Mi bị đánh thức, bực dọc vỗ một phát lên đỉnh đầu hắn, sau đó giãy khỏi vòng tay hắn, trở mình ngủ tiếp.

Hồ Nguyên Ly tỉnh như sáo, lại mặt dày rướn người qua, như nàng dâu nhỏ mới về nhà chồng khẽ giọng thủ thỉ vào tai Đồ Mi: “Thỏ này, nàng bắt đầu thích ta từ khi nào thế?”

Đợi cả ngày trời không nghe Đồ Mi trả lời, nhìn kỹ thì thấy nàng đã ngủ mất.

Hồ Nguyên Ly bất mãn, nhưng cũng không dám quấy nàng nữa, chỉ nhẹ chân nhẹ tay ôm lấy nàng vào lòng, như nói với nàng, lại như tự nói với mình:

“Ta thích nàng, nhưng còn sớm hơn nhiều so với lúc bản thân ta phát hiện.”

HẾT.
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom